“C
ó câu cửa miệng thế này, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè. Chị Tĩnh à, mấy năm nay thím Hai đối xử với tôi thế nào chắc chị cũng biết, chúng ta có chung một mục tiêu mà.”
Nhậm Tĩnh đã khá động lòng rồi.
Cô ta là người được chứng kiến sự khắc nghiệt của Trương Như Thu với Đàm Hi, có oán hận trong lòng cũng là chuyện bình thường.
“Cô muốn lợi dụng tôi đi đối phó dì Thu ư?” Dù vậy, Nhậm Tĩnh cũng không hoàn toàn yên tâm.
“Không đến mức là lợi dụng, chỉ là muốn ngồi xem diễn thôi.” Đàm Hi bình thản đáp, giọng điệu vui vẻ thoải mái.
“Cô!”
“Chị Tĩnh, thực ra chị cũng có gì phải đắn đo đâu nhỉ? Nếu muốn trở thành nữ chủ nhân của Đàm gia, bước đầu tiên là nhất định phải làm Trương Nhu Thu rời khỏi vị trí đó mới được, dù sao sớm muộn gì mà chị chẳng phải giải quyết bà ta, hà tất quan tâm gì tới người đứng xem là tôi làm gì?”
“Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí, tất nhiên cũng không có xem diễn miễn phí.”
“Thế nên, giờ tôi đang bày mưu tính kế cho chị, coi như tiền mua vé vào cửa, cớ gì chị lại không làm?”
“Thím Hai cô đối xử với cô không tốt, nhưng tôi cũng có đối xử gì tốt với cô đâu...”
Nói đến cùng, Nhậm Tĩnh vẫn là thấy sợ hãi trong lòng.
Trước kia Trương Như Thu chưa từng đối xử tử tế với Đàm Hi thì sao bản thân cô ta có thể tử tế hơn được?
Hiện giờ, nếu Đàm Hi đã ghi hận thì chỉ e chính cô ta cũng bị lôi kéo...
Một tiếng cười nhạo: “Hiếm khi nào chị Tĩnh lại thông minh như thế. Có điều, oan có đầu, nợ có chủ, thím Hai là người đứng mũi chịu sào.”
“Nghe ý của cô thì có vẻ như giải quyết xong dì Thu thì sẽ tới lượt tôi phải không?”
Đàm Hi không phủ nhận, vẻ mặt nửa cười nửa không rơi vào mắt Nhậm Tĩnh chẳng khác nào con rắn đang phun lưỡi, nhưng mặt khác nó lại làm cô ta thấy an tâm hơn.
Như thế mới bình thường!
Nếu không so đo những hiềm khích trước đây thì cô ta mới thật sự nghi ngờ là Đàm Hi có âm mưu!
“Nếu chị Tĩnh đã có khả năng đánh bật thím Hai, chẳng lẽ còn sợ tôi à?”
Trong đáy mắt Nhậm Tĩnh toát lên vẻ kiêu căng, quả thực cô ta kiêng kị Đàm Hi thật, nhưng cô ta cũng chẳng ngại giằng co.
“Nếu chú Hai bám được vào Tần gia rồi thì đừng quên báo một tiếng nhé!” Đàm Hi sửa sang lại cổ áo với vẻ bình thản.
“Cô muốn làm gì?”
“Dù sao cũng chẳng gây nguy hiểm gì cho ích lợi của chị đâu.”
Nhậm Tĩnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nói tóm lại, lần này nói chuyện, cả hai bên đều có lợi, vẫn tính là vui vẻ.
Còn về tính kế, ai cũng có suy tính riêng của người đó.
Lúc Đàm Hi về tới ký túc xá thì mặt trời đã xuống núi.
An An và Nhiễm Dao không có ở phòng, cô lấy giấy vẽ mới mua ra bắt đầu làm bài tập.
Ông giáo già dạy môn mỹ thuật cơ sở họ Phạm, yêu cầu mọi người phải nộp bài vẽ phác họa tĩnh vật của buổi học trước vào giờ học tiếp theo.
Đàm Hi tùy tiện đặt hai quả cam lên bàn, lại mở đèn bàn lên, điều chỉnh tốt góc độ ánh sáng, bắt đầu vẽ!
Bốn mươi phút sau, hai bức tranh, một bức vẽ quả cam, một bức vẽ đèn bàn.
Cầm quần áo chuẩn bị đi tắm thì cửa đột nhiên đâm bật ra.
Đúng thế, là bị đâm nên bật mở.
Hàn Sóc đeo đàn guitar nghiêng ngả tiến vào, mái tóc sặc sỡ rối bù che khuất đôi mắt, đầu rũ xuống nên không nhìn rõ vẻ mặt ra sao.
Đàm Hi nhíu mày, liếc nhìn cô bạn ngã ngồi xuống ghế, suýt nữa thì trượt xuống đất.
“Cậu làm sao thế?” Cố gắng nhẹ nhàng.
Hàn Sóc phất tay: “Không cần cậu phải lo.”
Đàm Hi cũng không giận, lạnh nhạt xoay người đi, ôm quần áo ngủ vào phòng tắm.
Chờ đến khi tắm xong đi ra, Hàn Sóc đã đang nằm trên giường, trùm chăn bông kín mít.
Đàm Hi cũng không quan tâm tới cô, mở máy tính xem xét xu hướng của thị trường chứng khoán.
“Alo, Phì Tử.”
“Chị Đàm?”
“Có đang bận gì không?”
“Không bận! Không bận! Chị có gì cần phân phó ạ?”
“Gần đây bãi cược không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?”
“Từ sau khi Lôi lão đại tới đây, những cơ sở ngầm kia đã bỏ chạy hết rồi.”
“Ừm.” Xem ra trò giết gà dọa khỉ vẫn có tác dụng.
“Sau đó Lôi lão đại có tới chơi mấy lần, thắng thì ít mà thua thì nhiều, chắc sau này sẽ không tới nữa đâu.”
“Mọi người vất vả rồi.”
“He he... Không vất vả, không vất vả gì đâu ạ...”
Phì Tử không hề tỏ ra khách sáo tí nào, so với những công việc nặng nhọc tốn sức ở công trường, cuộc sống hiện tại chưa bao giờ tiêu dao hơn thế.
Mỗi ngày tới nhìn người ta cá cược, quan sát người đặt tiền, nếu thấy có người gây gổ liền tỏ vẻ hung tợn, nếu vẫn không trị được thì lập tức bảo anh em dùng nắm đấm!
Mắt thấy sòng bạc mỗi ngày đều hốt tiền, chị Đàm lại là người cực kỳ phúc hậu, nghĩ chắc sẽ không bạc đãi anh em đâu.
Phì Tử càng nhàn thì càng béo, cân nặng càng lúc càng dâng lên khiến thím béo không thể không sốt ruột.
“... Chị Đàm, các anh em đều nhớ rõ ơn của chị, nếu có người dám vong ân bội nghĩa, Phì Tử em sẽ là người đầu tiên liều mạng với nó!”
“Được rồi, biết cậu trung thành rồi.”
“He he he...”
“Bảo hai nhóm của A Phi và Nhất Sơn cẩn thận, tới đây sợ sẽ không yên ổn đâu.”
“Không yên ổn ạ?” Phì Tử vội vàng che miệng, xoay người chạy lên lầu, “Chị, có chuyện gì ạ? Lại bị theo dõi à?”
“Đừng có vội hoảng hốt, tôi thấy ở Macao đang kiểm soát rất nghiêm ngặt, chỉ sợ sẽ lan tới thủ đô.”
“Vâng, em sẽ nhắc nhở bọn họ.”
“Ừ, thế nhé.”
Đàm Hi cất điện thoại, xoay người từ hành lang đi vào trong phòng.
Thình lình lại đụng phải một người!
Hàn Sóc?
Hơi híp mắt, cậu ta tới lúc nào? Nghe được bao nhiêu rồi?
Đàm Hi lập tức đi vòng qua, không nói gì.
“Cậu có bí mật.”
Bước chân dừng lại, vẫn im lặng.
Hàn Sóc tiếp tục mở miệng: “Xem ra, cậu cũng không phải người sạch sẽ như vẻ bề ngoài nhỉ?”
Đàm Hi nhướng mày: “Nghe lén người khác nói chuyện điện thoại mà còn đúng lý hợp tình thế sao?”
“Sao hả, sợ tôi vạch trần cậu à?” Khi cô ghé lại gần, Đàm Hi cảm thấy có mùi khói xộc vào mũi, trong đó còn có một thứ mùi vị gì khác, không nhịn được khẽ cau mày lại.
Lùi về sau hai bước: “Xin lỗi, mùi trên người cậu... quá khó ngửi.”
Hàn Sóc: “...”
“Không có việc gì nữa thì tôi vào đây.”
“Vừa rồi cậu nhắc tới Macao đang kiểm soát rất nghiêm... Cậu đang làm hoạt động gì phi pháp đấy à?
Cười nhạo đáp: “Nếu giả thiết của cậu được thành lập, tin tôi đi, cậu tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”
Cả người Hàn Sóc chấn động: “Cậu...”
Đàm Hi đi vào cửa còn ném lại một câu: “Ồ, nhắc cậu một chút, sau này đừng có nghe lén điện thoại của người khác nữa, sẽ giảm thọ đấy.”
Đảo mắt liền tới cuối tuần.
Thông qua một tuần sống chung, Hàn Sóc liền trở thành tồn tại kỳ quái và cao ngạo của phòng 406.
Ngoại trừ lối ăn mặc trang điểm khác người ra thì càng ngày càng nói ít hơn.
Đàm Hi và cô không ai thèm nói với ai câu nào, An An cũng tỏ vẻ lãnh đạm.
Chỉ có tiểu công trúa còn có thể nói chuyện được mấy câu, nhưng cũng chẳng nhận được thái độ gì tốt, thế nên lâu dần cũng chẳng bắt chuyện nữa.
Nhiễm Dao nhìn thì tưởng ngoan ngoãn, ngọt ngào, nhưng sự kiêu ngạo trong xương cốt không thua kém gì ai.
Sao có thể cứ mãi dán mặt nóng lên cái mông lạnh được.
“Hi Hi, cậu nhìn ký túc xá của người khác đi, lúc nào cũng là bốn người đi với nhau.” Tiểu công trúa cắn đầu đũa, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Nếu tính cách Hàn Sóc không quái đản thì cô rất muốn làm bạn bè với cô ấy!
“Có phải đánh mạt chược đâu!”
“Haizz, lắm lúc tớ nhìn Hàn Sóc một mình ôm guitar thì thấy rất chua xót.”
Đàm Hi cúi đầu ăn cơm, mặc kệ cô bạn.
Thực ra, ấn tượng đầu tiên của cô với Hàn Sóc cũng chẳng phải xấu lắm, nếu không ngày đó cũng sẽ không bắt tay với cậu ta.
Chỉ là sau đó, cô cứ cảm thấy...
Nói thế nào ấy nhỉ?
Người này rất quái dị, mỗi lần tới gần cô sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, đặc biệt là mùi thuốc lá hôi hám kia...
Theo lý thuyết thì không nên như thế mới đúng, cô cũng nghiệm thuốc, tại sao lại chỉ ghét mỗi mùi hương trên người Hàn Sóc chứ?
“An An, cậu cũng không thích Hàn Sóc à?”
An đại mỹ nhân đang ăn canh, sau khi nuốt xuống rồi mới chậm rãi mở miệng: “Thích hay không không quan trọng, bởi vì không có nhu cầu giao tiếp sâu nào cả.”
“Tại sao?”
Không chỉ có Nhiễm Dao, đến Đàm Hi cũng phải nhìn cô.
Người đẹp chỉ cười, không nói thêm câu nào.
An An là người rất có nguyên tắc, làm chuyện gì cũng có giới hạn, chỉ cần cô không muốn thì dù người khác có hỏi gì, cô cũng sẽ không trả lời.
“Hai người các cậu sao ai cũng như vậy thế...” Chỉ có mình cô cảm thấy Hàn Sóc rất cô đơn thôi sao?
“Cuối tuần này hai cậu định làm gì?” Đàm Hi chuyển đề tài.
“Tớ về nhà!” Tiểu công trúa mở miệng, “Mẹ tớ bảo sẽ hầm canh xương ống cho tớ ăn, các cậu cũng tới đi! Nhà tớ nhiều phòng, ở thoải mái.”
An An hơi suy tư: “Tớ cũng về nhà vậy.”
“Hả?” Tiểu công trúa kinh hô: “Chẳng phải nhà cậu ở rất xa sao?”
“Anh tớ vừa tới thủ đô, tới gặp anh ấy hai ngày vậy.”
“Ba mẹ cậu đâu?”
“Bọn họ ấy à,“ An An mỉm cười, “Đi du lịch rồi, nửa năm nay chẳng có tin tức gì hết.”
“Còn như thế nữa á? Vậy... Cậu với anh chị cậu không thấy lo lắng à?”
An An lắc đầu: “Bọn họ chỉ muốn thế giới riêng của hai người, không muốn bị quấy rầy.”
Tiểu công trúa tỏ vẻ hâm mộ: “Tình cảm của chú dì tốt quá!”
Đàm Hi nghe ra chút manh mối, chỉ sợ gia thế của An An còn vượt xa sự tưởng tượng của cô mà thôi.
Buổi chiều, một chiếc siêu xe không rõ của hãng nào dừng trước ký túc xá, An An nhận được điện thoại liền chạy vọt ra ngoài hành lang, thò đầu nhìn xuống.
“Anh!”
Người thanh niên ngẩng đầu, dựa vào cạnh xe, kính râm che đậy quá nửa gương mặt của anh ta, nhưng chỉ cần nhìn cái cằm tinh xảo và cái trán trơn bóng liền có thể biết người này là một yêu nghiệt, may mắn, cổ áo đứng đã che quá nửa gương mặt nghiêng của anh ta, nếu không còn không biết sẽ làm người ta chú ý thế nào nữa.
“Hi Hi, Dao Dao, anh Hai tớ tới rồi, chủ nhật gặp lại.”
“Hả? Anh Hai à? Tớ muốn nhìn!” Tiểu công trúa cũng thò mặt ra, ghé sát vào lan can, sau đó liền ngây người.
“Đẹp... đẹp trai quá!”
“Lau nước miếng đi kìa, tớ đi đây, bye ~” An mỹ nhân trước giờ luôn văn tĩnh lại tỏ vẻ cực kỳ hoạt bát.
Nghĩ cũng biết, quan hệ giữa cô và anh Hai mình chắc chắn rất tốt.
Đàm Hi đang đánh boss, đeo tai nghe, tay trái múa may trên bàn phím, tay phải thao tác chuột.
Không có thời gian, cũng chẳng có tâm tư nhìn mỹ nam, chẳng phải cô đã có chàng ngốc nhà mình rồi sao?
Thấy thực sự đủ rồi...
“Ôi, Hi Hi à, sao cậu không ra mà xem soái ca chứ?” Tiễn An An đi rồi, tiểu công trúa lại trở về soạn đồ, còn có một túi quần áo bẩn phải mang về nhà giặt.
“Không rảnh.”
“Cậu không biết đâu, anh Hai của An An nhìn giống đại minh tinh cực kỳ!”
Đàm Hi không cho là đúng, có đẹp trai mấy cũng chẳng bằng Chày Gỗ nhà cô được.
“Thật đấy! Cực kỳ giống An Diệu! Nghe nói gần đây anh ấy đang chuẩn bị ra Album, còn định tham gia đóng một bộ phim nữa, làm xao đây, bản tiểu thư muốn đặt bao hết...”
“Cậu có tiền thì cậu cứ làm thôi.”
“Hi Hi, cậu đừng chơi game nữa, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết thì có gì vui đâu cơ chứ? Hay là tới nhà tớ đi? Tớ cho cậu xem đĩa liveshow của An Diệu, tớ tự ghi lại đấy.”
“Ngoan, lăn sang một bên đợi đi, đừng làm ảnh hưởng tới tớ đánh nhau.”
“Hi Hi ~ cậu không quay mặt ra đây một tí được à, bao ăn bao ở, còn dẫn cậu tới công viên trò chơi lớn nhất Tân Thị nữa ~”
Đàm Hi bị cô nàng phiền đến phát rồ, mắt thấy đã tới thời khắc cuối cùng rồi, chỉ cần một chiêu tuyệt sát nữa thôi, không ngờ lại bị tiểu công trúa làm cho thất bại, tức đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
Tiểu công trúa lè lưỡi, chột dạ rụt cổ lại.
“Cậu...” Đàm Hi vừa định mở miệng dạy dỗ cô nàng thì điện thoại liền đổ chuông.
Cô xoay người đi ra ban công, còn không quên trừng mắt cảnh cáo cô bạn mình một cái, ý ngầm là: Chờ đấy, xong xuôi sẽ xử lí cậu!
Nhiễm Dao nhìn theo bóng cô hừ một tiếng, lập tức thấy ấm ức không thôi.
Đột nhiên, Hàn Sóc đeo guitar tiến vào.
“Hi.” Cô lẽ phép chào một câu, cũng muốn đáp lại.
Hàn Sóc đi tới bên cạnh cô với thái độ rất khác thường, khàn giọng hỏi: “Cậu... Có thể cho tớ mượn chút tiền được không?”
ó câu cửa miệng thế này, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè. Chị Tĩnh à, mấy năm nay thím Hai đối xử với tôi thế nào chắc chị cũng biết, chúng ta có chung một mục tiêu mà.”
Nhậm Tĩnh đã khá động lòng rồi.
Cô ta là người được chứng kiến sự khắc nghiệt của Trương Như Thu với Đàm Hi, có oán hận trong lòng cũng là chuyện bình thường.
“Cô muốn lợi dụng tôi đi đối phó dì Thu ư?” Dù vậy, Nhậm Tĩnh cũng không hoàn toàn yên tâm.
“Không đến mức là lợi dụng, chỉ là muốn ngồi xem diễn thôi.” Đàm Hi bình thản đáp, giọng điệu vui vẻ thoải mái.
“Cô!”
“Chị Tĩnh, thực ra chị cũng có gì phải đắn đo đâu nhỉ? Nếu muốn trở thành nữ chủ nhân của Đàm gia, bước đầu tiên là nhất định phải làm Trương Nhu Thu rời khỏi vị trí đó mới được, dù sao sớm muộn gì mà chị chẳng phải giải quyết bà ta, hà tất quan tâm gì tới người đứng xem là tôi làm gì?”
“Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí, tất nhiên cũng không có xem diễn miễn phí.”
“Thế nên, giờ tôi đang bày mưu tính kế cho chị, coi như tiền mua vé vào cửa, cớ gì chị lại không làm?”
“Thím Hai cô đối xử với cô không tốt, nhưng tôi cũng có đối xử gì tốt với cô đâu...”
Nói đến cùng, Nhậm Tĩnh vẫn là thấy sợ hãi trong lòng.
Trước kia Trương Như Thu chưa từng đối xử tử tế với Đàm Hi thì sao bản thân cô ta có thể tử tế hơn được?
Hiện giờ, nếu Đàm Hi đã ghi hận thì chỉ e chính cô ta cũng bị lôi kéo...
Một tiếng cười nhạo: “Hiếm khi nào chị Tĩnh lại thông minh như thế. Có điều, oan có đầu, nợ có chủ, thím Hai là người đứng mũi chịu sào.”
“Nghe ý của cô thì có vẻ như giải quyết xong dì Thu thì sẽ tới lượt tôi phải không?”
Đàm Hi không phủ nhận, vẻ mặt nửa cười nửa không rơi vào mắt Nhậm Tĩnh chẳng khác nào con rắn đang phun lưỡi, nhưng mặt khác nó lại làm cô ta thấy an tâm hơn.
Như thế mới bình thường!
Nếu không so đo những hiềm khích trước đây thì cô ta mới thật sự nghi ngờ là Đàm Hi có âm mưu!
“Nếu chị Tĩnh đã có khả năng đánh bật thím Hai, chẳng lẽ còn sợ tôi à?”
Trong đáy mắt Nhậm Tĩnh toát lên vẻ kiêu căng, quả thực cô ta kiêng kị Đàm Hi thật, nhưng cô ta cũng chẳng ngại giằng co.
“Nếu chú Hai bám được vào Tần gia rồi thì đừng quên báo một tiếng nhé!” Đàm Hi sửa sang lại cổ áo với vẻ bình thản.
“Cô muốn làm gì?”
“Dù sao cũng chẳng gây nguy hiểm gì cho ích lợi của chị đâu.”
Nhậm Tĩnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nói tóm lại, lần này nói chuyện, cả hai bên đều có lợi, vẫn tính là vui vẻ.
Còn về tính kế, ai cũng có suy tính riêng của người đó.
Lúc Đàm Hi về tới ký túc xá thì mặt trời đã xuống núi.
An An và Nhiễm Dao không có ở phòng, cô lấy giấy vẽ mới mua ra bắt đầu làm bài tập.
Ông giáo già dạy môn mỹ thuật cơ sở họ Phạm, yêu cầu mọi người phải nộp bài vẽ phác họa tĩnh vật của buổi học trước vào giờ học tiếp theo.
Đàm Hi tùy tiện đặt hai quả cam lên bàn, lại mở đèn bàn lên, điều chỉnh tốt góc độ ánh sáng, bắt đầu vẽ!
Bốn mươi phút sau, hai bức tranh, một bức vẽ quả cam, một bức vẽ đèn bàn.
Cầm quần áo chuẩn bị đi tắm thì cửa đột nhiên đâm bật ra.
Đúng thế, là bị đâm nên bật mở.
Hàn Sóc đeo đàn guitar nghiêng ngả tiến vào, mái tóc sặc sỡ rối bù che khuất đôi mắt, đầu rũ xuống nên không nhìn rõ vẻ mặt ra sao.
Đàm Hi nhíu mày, liếc nhìn cô bạn ngã ngồi xuống ghế, suýt nữa thì trượt xuống đất.
“Cậu làm sao thế?” Cố gắng nhẹ nhàng.
Hàn Sóc phất tay: “Không cần cậu phải lo.”
Đàm Hi cũng không giận, lạnh nhạt xoay người đi, ôm quần áo ngủ vào phòng tắm.
Chờ đến khi tắm xong đi ra, Hàn Sóc đã đang nằm trên giường, trùm chăn bông kín mít.
Đàm Hi cũng không quan tâm tới cô, mở máy tính xem xét xu hướng của thị trường chứng khoán.
“Alo, Phì Tử.”
“Chị Đàm?”
“Có đang bận gì không?”
“Không bận! Không bận! Chị có gì cần phân phó ạ?”
“Gần đây bãi cược không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?”
“Từ sau khi Lôi lão đại tới đây, những cơ sở ngầm kia đã bỏ chạy hết rồi.”
“Ừm.” Xem ra trò giết gà dọa khỉ vẫn có tác dụng.
“Sau đó Lôi lão đại có tới chơi mấy lần, thắng thì ít mà thua thì nhiều, chắc sau này sẽ không tới nữa đâu.”
“Mọi người vất vả rồi.”
“He he... Không vất vả, không vất vả gì đâu ạ...”
Phì Tử không hề tỏ ra khách sáo tí nào, so với những công việc nặng nhọc tốn sức ở công trường, cuộc sống hiện tại chưa bao giờ tiêu dao hơn thế.
Mỗi ngày tới nhìn người ta cá cược, quan sát người đặt tiền, nếu thấy có người gây gổ liền tỏ vẻ hung tợn, nếu vẫn không trị được thì lập tức bảo anh em dùng nắm đấm!
Mắt thấy sòng bạc mỗi ngày đều hốt tiền, chị Đàm lại là người cực kỳ phúc hậu, nghĩ chắc sẽ không bạc đãi anh em đâu.
Phì Tử càng nhàn thì càng béo, cân nặng càng lúc càng dâng lên khiến thím béo không thể không sốt ruột.
“... Chị Đàm, các anh em đều nhớ rõ ơn của chị, nếu có người dám vong ân bội nghĩa, Phì Tử em sẽ là người đầu tiên liều mạng với nó!”
“Được rồi, biết cậu trung thành rồi.”
“He he he...”
“Bảo hai nhóm của A Phi và Nhất Sơn cẩn thận, tới đây sợ sẽ không yên ổn đâu.”
“Không yên ổn ạ?” Phì Tử vội vàng che miệng, xoay người chạy lên lầu, “Chị, có chuyện gì ạ? Lại bị theo dõi à?”
“Đừng có vội hoảng hốt, tôi thấy ở Macao đang kiểm soát rất nghiêm ngặt, chỉ sợ sẽ lan tới thủ đô.”
“Vâng, em sẽ nhắc nhở bọn họ.”
“Ừ, thế nhé.”
Đàm Hi cất điện thoại, xoay người từ hành lang đi vào trong phòng.
Thình lình lại đụng phải một người!
Hàn Sóc?
Hơi híp mắt, cậu ta tới lúc nào? Nghe được bao nhiêu rồi?
Đàm Hi lập tức đi vòng qua, không nói gì.
“Cậu có bí mật.”
Bước chân dừng lại, vẫn im lặng.
Hàn Sóc tiếp tục mở miệng: “Xem ra, cậu cũng không phải người sạch sẽ như vẻ bề ngoài nhỉ?”
Đàm Hi nhướng mày: “Nghe lén người khác nói chuyện điện thoại mà còn đúng lý hợp tình thế sao?”
“Sao hả, sợ tôi vạch trần cậu à?” Khi cô ghé lại gần, Đàm Hi cảm thấy có mùi khói xộc vào mũi, trong đó còn có một thứ mùi vị gì khác, không nhịn được khẽ cau mày lại.
Lùi về sau hai bước: “Xin lỗi, mùi trên người cậu... quá khó ngửi.”
Hàn Sóc: “...”
“Không có việc gì nữa thì tôi vào đây.”
“Vừa rồi cậu nhắc tới Macao đang kiểm soát rất nghiêm... Cậu đang làm hoạt động gì phi pháp đấy à?
Cười nhạo đáp: “Nếu giả thiết của cậu được thành lập, tin tôi đi, cậu tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”
Cả người Hàn Sóc chấn động: “Cậu...”
Đàm Hi đi vào cửa còn ném lại một câu: “Ồ, nhắc cậu một chút, sau này đừng có nghe lén điện thoại của người khác nữa, sẽ giảm thọ đấy.”
Đảo mắt liền tới cuối tuần.
Thông qua một tuần sống chung, Hàn Sóc liền trở thành tồn tại kỳ quái và cao ngạo của phòng 406.
Ngoại trừ lối ăn mặc trang điểm khác người ra thì càng ngày càng nói ít hơn.
Đàm Hi và cô không ai thèm nói với ai câu nào, An An cũng tỏ vẻ lãnh đạm.
Chỉ có tiểu công trúa còn có thể nói chuyện được mấy câu, nhưng cũng chẳng nhận được thái độ gì tốt, thế nên lâu dần cũng chẳng bắt chuyện nữa.
Nhiễm Dao nhìn thì tưởng ngoan ngoãn, ngọt ngào, nhưng sự kiêu ngạo trong xương cốt không thua kém gì ai.
Sao có thể cứ mãi dán mặt nóng lên cái mông lạnh được.
“Hi Hi, cậu nhìn ký túc xá của người khác đi, lúc nào cũng là bốn người đi với nhau.” Tiểu công trúa cắn đầu đũa, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Nếu tính cách Hàn Sóc không quái đản thì cô rất muốn làm bạn bè với cô ấy!
“Có phải đánh mạt chược đâu!”
“Haizz, lắm lúc tớ nhìn Hàn Sóc một mình ôm guitar thì thấy rất chua xót.”
Đàm Hi cúi đầu ăn cơm, mặc kệ cô bạn.
Thực ra, ấn tượng đầu tiên của cô với Hàn Sóc cũng chẳng phải xấu lắm, nếu không ngày đó cũng sẽ không bắt tay với cậu ta.
Chỉ là sau đó, cô cứ cảm thấy...
Nói thế nào ấy nhỉ?
Người này rất quái dị, mỗi lần tới gần cô sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, đặc biệt là mùi thuốc lá hôi hám kia...
Theo lý thuyết thì không nên như thế mới đúng, cô cũng nghiệm thuốc, tại sao lại chỉ ghét mỗi mùi hương trên người Hàn Sóc chứ?
“An An, cậu cũng không thích Hàn Sóc à?”
An đại mỹ nhân đang ăn canh, sau khi nuốt xuống rồi mới chậm rãi mở miệng: “Thích hay không không quan trọng, bởi vì không có nhu cầu giao tiếp sâu nào cả.”
“Tại sao?”
Không chỉ có Nhiễm Dao, đến Đàm Hi cũng phải nhìn cô.
Người đẹp chỉ cười, không nói thêm câu nào.
An An là người rất có nguyên tắc, làm chuyện gì cũng có giới hạn, chỉ cần cô không muốn thì dù người khác có hỏi gì, cô cũng sẽ không trả lời.
“Hai người các cậu sao ai cũng như vậy thế...” Chỉ có mình cô cảm thấy Hàn Sóc rất cô đơn thôi sao?
“Cuối tuần này hai cậu định làm gì?” Đàm Hi chuyển đề tài.
“Tớ về nhà!” Tiểu công trúa mở miệng, “Mẹ tớ bảo sẽ hầm canh xương ống cho tớ ăn, các cậu cũng tới đi! Nhà tớ nhiều phòng, ở thoải mái.”
An An hơi suy tư: “Tớ cũng về nhà vậy.”
“Hả?” Tiểu công trúa kinh hô: “Chẳng phải nhà cậu ở rất xa sao?”
“Anh tớ vừa tới thủ đô, tới gặp anh ấy hai ngày vậy.”
“Ba mẹ cậu đâu?”
“Bọn họ ấy à,“ An An mỉm cười, “Đi du lịch rồi, nửa năm nay chẳng có tin tức gì hết.”
“Còn như thế nữa á? Vậy... Cậu với anh chị cậu không thấy lo lắng à?”
An An lắc đầu: “Bọn họ chỉ muốn thế giới riêng của hai người, không muốn bị quấy rầy.”
Tiểu công trúa tỏ vẻ hâm mộ: “Tình cảm của chú dì tốt quá!”
Đàm Hi nghe ra chút manh mối, chỉ sợ gia thế của An An còn vượt xa sự tưởng tượng của cô mà thôi.
Buổi chiều, một chiếc siêu xe không rõ của hãng nào dừng trước ký túc xá, An An nhận được điện thoại liền chạy vọt ra ngoài hành lang, thò đầu nhìn xuống.
“Anh!”
Người thanh niên ngẩng đầu, dựa vào cạnh xe, kính râm che đậy quá nửa gương mặt của anh ta, nhưng chỉ cần nhìn cái cằm tinh xảo và cái trán trơn bóng liền có thể biết người này là một yêu nghiệt, may mắn, cổ áo đứng đã che quá nửa gương mặt nghiêng của anh ta, nếu không còn không biết sẽ làm người ta chú ý thế nào nữa.
“Hi Hi, Dao Dao, anh Hai tớ tới rồi, chủ nhật gặp lại.”
“Hả? Anh Hai à? Tớ muốn nhìn!” Tiểu công trúa cũng thò mặt ra, ghé sát vào lan can, sau đó liền ngây người.
“Đẹp... đẹp trai quá!”
“Lau nước miếng đi kìa, tớ đi đây, bye ~” An mỹ nhân trước giờ luôn văn tĩnh lại tỏ vẻ cực kỳ hoạt bát.
Nghĩ cũng biết, quan hệ giữa cô và anh Hai mình chắc chắn rất tốt.
Đàm Hi đang đánh boss, đeo tai nghe, tay trái múa may trên bàn phím, tay phải thao tác chuột.
Không có thời gian, cũng chẳng có tâm tư nhìn mỹ nam, chẳng phải cô đã có chàng ngốc nhà mình rồi sao?
Thấy thực sự đủ rồi...
“Ôi, Hi Hi à, sao cậu không ra mà xem soái ca chứ?” Tiễn An An đi rồi, tiểu công trúa lại trở về soạn đồ, còn có một túi quần áo bẩn phải mang về nhà giặt.
“Không rảnh.”
“Cậu không biết đâu, anh Hai của An An nhìn giống đại minh tinh cực kỳ!”
Đàm Hi không cho là đúng, có đẹp trai mấy cũng chẳng bằng Chày Gỗ nhà cô được.
“Thật đấy! Cực kỳ giống An Diệu! Nghe nói gần đây anh ấy đang chuẩn bị ra Album, còn định tham gia đóng một bộ phim nữa, làm xao đây, bản tiểu thư muốn đặt bao hết...”
“Cậu có tiền thì cậu cứ làm thôi.”
“Hi Hi, cậu đừng chơi game nữa, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết thì có gì vui đâu cơ chứ? Hay là tới nhà tớ đi? Tớ cho cậu xem đĩa liveshow của An Diệu, tớ tự ghi lại đấy.”
“Ngoan, lăn sang một bên đợi đi, đừng làm ảnh hưởng tới tớ đánh nhau.”
“Hi Hi ~ cậu không quay mặt ra đây một tí được à, bao ăn bao ở, còn dẫn cậu tới công viên trò chơi lớn nhất Tân Thị nữa ~”
Đàm Hi bị cô nàng phiền đến phát rồ, mắt thấy đã tới thời khắc cuối cùng rồi, chỉ cần một chiêu tuyệt sát nữa thôi, không ngờ lại bị tiểu công trúa làm cho thất bại, tức đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
Tiểu công trúa lè lưỡi, chột dạ rụt cổ lại.
“Cậu...” Đàm Hi vừa định mở miệng dạy dỗ cô nàng thì điện thoại liền đổ chuông.
Cô xoay người đi ra ban công, còn không quên trừng mắt cảnh cáo cô bạn mình một cái, ý ngầm là: Chờ đấy, xong xuôi sẽ xử lí cậu!
Nhiễm Dao nhìn theo bóng cô hừ một tiếng, lập tức thấy ấm ức không thôi.
Đột nhiên, Hàn Sóc đeo guitar tiến vào.
“Hi.” Cô lẽ phép chào một câu, cũng muốn đáp lại.
Hàn Sóc đi tới bên cạnh cô với thái độ rất khác thường, khàn giọng hỏi: “Cậu... Có thể cho tớ mượn chút tiền được không?”
/1339
|