Chương trước cả ba người vẫn đang lạc lối trong con đường tắt tại khu rừng lạ lẫm, và với những nhân vật máu mặt được phái đến truy lùng họ ngay phía sau thì liệu họ có thể nhanh hơn một bước và trốn thoát? Hay lại phải bị bắt về như con chim trong lồng sắt… Tiếp bước chương trước, mời các bạn đọc chương 37 của bộ truyện Nàng Dâu Của Quỷ.
“Này, tôi biết là gấp rút nhưng mà cậu không thấy nguy hiểm hay sao? Bình thường thì lo đủ chuyện đến tận giờ phút này thì mạo hiểm!!?” Ngần bước gấp, lần nữa tay cô kéo vội vạt áo Hoàng Minh. Thế mà cậu lại chẳng mảy may để tâm mặc kệ cả lời cô nói.
Chân cậu bước nhanh không bỏ lỡ mất một nhịp nào, thân hình to lớn ưỡn ẹo cố ép mình theo lối nhỏ với những hàng cây to sần sùi. Mắt cậu vẫn hướng theo Nhi người đang băng băng phía trước, tiếng lá cây khô rôm rốp theo từng nhịp. Chả là chẳng ai dám nói với nhau câu nào…
“Kẻ ác phía sau mình nạn lớn lại đến thân”. Nhi chợt dừng lại, cô quay người chỉ thẳng mặt Hoàng Minh, lời nhắc nhở của một ai đó chẳng phải Nhi, Hoàng Minh chạy vội theo linh cảm, đúng như cậu phán đoán Nhi lã hết người loạn choạng lùi vài bước. Ngỡ bản thân phải té rạp xuống đất nhưng cảm giác này không đúng, chầm chậm mở mắt ra cô nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột toát đầy mồ hôi nhễ nhại đang ôm lấy thân mình, may mà cậu đỡ kịp lúc. Ngay lúc Nhi vừa định thần lại, Ngần phía sau đi đến giật phăng mảnh vải đang choàng trên đầu cô xuống. Sắc mặt cau có như đang rất không thoải mái. Không hiểu chuyện gì đương nhiên Nhi vô cùng khó chịu, tính khí bây giờ không được tốt như trước đây nên liền có vài lời lớn tiếng.
“Chị làm cái gì vậy?”.
“Tôi đang xác nhận xem là cô hay lại là thứ quái gỡ gì, nhưng có lẽ cặp mắt này thì vẫn là cô”. Ngần nhún vai tỏ vẻ không có ý gì, chỉ là trong lời nói cô ta có vài phần khinh thường, không biết cách cư xử của cô ta là như thế nào… Lúc này lúc khác.
“Quái gỡ…? Ý chị là…” Nhi chưa dứt câu, vì không muốn thêm việc không đâu mà Hoàng Minh đã đi lên trước mặt xốc cô lên lưng. Cậu cũng không muốn tốn thêm thời gian, bây giờ mấy tên ác gặp ở chợ không biết đã đuổi đến đâu, giờ có việc gì thì đến nơi rồi giải quyết một thể. Ngần đứng bên cạnh tâm trạng khó chịu, nếu không phải có Nhi thì hai người họ đã đến được thôn Trịnh từ lâu rồi, suy đi tính lại vì Linh Nhi liên tục gặp chuyện nên thời gian dự tính ban đầu đến nơi cũng bị kéo dài, gặp bao thứ không sạch sẽ còn không đáng tin Ngần gần như mất hết kiên nhẫn. Chẳng là cô biết Hoàng Minh dễ gì để mặc con thỏ trắng này…
“…”
Quá bất ngờ trước hành động của cậu, cô lên tiếng.
“Nặng… Đi như thế này mất sức lắm”. Thanh âm Nhi phát ra cứ run run theo nhịp chân cậu, có điều từng lời cô nói cậu đều nghe được. Nghĩ nếu không phải cha mẹ cậu kéo cô vào đống hỗn độn này thì có phải giờ đã khoẻ cái thân cô hay không? Nhiêu đây cũng chưa bù đắp được sự thiệt thòi nhà cậu mang lại cho cô.
“Thời gian qua ở nhà ta nàng có ăn được gì đâu mà nặng…” Câu này có chút buồn cười mà lại khá đúng hiện thực. Cô nghe xong không biết nên cười hay im lặng, Nhi thở ra dựa đầu vào người cậu. Làn gió ấm từ cô thổi thẳng vào gáy Hoàng Minh, với các giác quan nhạy bén gấp mấy lần bình thường trên cơ thể cậu dĩ nhiên cảm giác được mà đột nhiên cảm giác ngại ngùng, vành tai đỏ au lộ ra chút gân từ cổ… Bỏ qua chuyện tình cảm, cậu nhận ra cách này đi nhanh hơn vài phần. Vì bây giờ chỉ còn một con đường nhỏ nên không cần phải suy nghĩ thêm về hướng đi, cậu cứ thế một lòng tin mạnh mẽ men theo từng cái cây không chút suy nghĩ. Ngần cảm giác có chút sai sai, không phải cô là người hỏi đường hay sao? Rốt cuộc cũng là đi theo đôi chim Uyên không chút đáng tin.
“Phù… vừa mệt vừa phải nuốt cảnh tình tứ này vào bụng đúng là trời đày… Chàng ở đâu về xem thằng em khó ưa của mình đi”. Ngần lẩm bẩm trong miệng mấy lời cằn nhằn, mặc dù không đáng kể nhưng Hoàng Minh hoàn toàn có thể nghe được. Cậu không chú ý mấy tới người chị dâu, dùng toàn lực mà đi trước, tốc độ phải nói là đáng kinh ngạc. Nhẽ ra có thể đi nhanh hơn nữa, có điều các nhành cây ở đây đều to hay rất nhọn, không cẩn thận thì có thể bị thương ngoài ý muốn…
…••••••…
“Đến đây thì rẽ sang hướng nào?”. Lão Nhị liếc nhìn tên Tam, hắn dĩ nhiên cũng không biết nên chọn như thế nào. Đây chính là hai ngã rẽ lúc Nhi đã tự ra quyết định, con đường thứ ba vẫn bị bịt lại kín đáo. Tên Tam chọn bừa một hướng, hắn nghĩ dù gì cũng bắt được nên không chút suy tư nào.
“Chọn hướng ngược lại, tao không tin thằng Tam”. Lão Nhất cười khinh, rõ là hắn cũng vừa định đi hướng đó. Ai mà ngờ được đến lúc thằng Tam chọn hệt vậy hắn lại trở mặt.
“Không quan trọng đi đường nào, bên Tòng Đại cũng sẽ bắt được nếu ta chậm hơn. Chỉ là tao thì không muốn làm tay sai nữa cho nên tụi bây liệu mà nhanh chân lên cho tao”. Nhất nói xong, hai gã còn lại cũng nhất trí như vậy. Vù một cái bọn chúng vụt đi bằng hết sức lực, may mà đường ẩn không bị chúng nó phát hiện ra. Không thì cũng phải một phen vật vả nếu chúng phát hiện và đuổi ngay phía sau.
Tốc độ chúng dùng chắc cũng không thua kém gì Hoàng Minh, cộng thêm tên Nhất sáng suốt tổ hợp này đúng là long trời lở đất. Phàm mấy tên có tài mà lại không chọn đường chánh mà làm thì chúng đều có một tư tưởng đáng sợ, điểm chung lớn nhất thì đều mê sắc dục tiền của. Bao nhiêu tội trên đời có thể nói đều dồn vào ba tên này, tâm sinh tướng đúng là không sai.
“Xem này, đường ngày càng lớn ra rồi. Xem ra không còn xa nữa”. Lão Nhị quan sát xung quanh, cũng chỉ là một rừng cây tầm thường không hơn không kém, ngoài các cây già cằn cỗi chỉ còn các loại nhỏ yếu hay thân leo không mấy đặt biệt. Nhớ lại tên tiều phu chỉ đường, lão Nhất dừng lại hắn cười phá lên.
“Haha, không biết sao nhưng tao thấy tức cười. Lúc đó ta còn hào phóng cho nó tiền để nó hé môi ra, vậy mà nó còn kêu không biết. Đến lúc đánh cho bầm mình ra rồi mới chịu nói, tao nghĩ sao lại ngu thế cơ chứ”. Gã miêu tả lại cái vẻ mếu máo mà cười khúc khích, hai tên còn lại đơ người chỉ đành cười theo cho có lệ.
“Điên thật…” Lão Tam lí nhí trong miệng nhưng lại bị bịt lại ngay lập tức, lão Nhị cố cười lớn áp đi tiếng nói…
…Hết chương 37…
“Này, tôi biết là gấp rút nhưng mà cậu không thấy nguy hiểm hay sao? Bình thường thì lo đủ chuyện đến tận giờ phút này thì mạo hiểm!!?” Ngần bước gấp, lần nữa tay cô kéo vội vạt áo Hoàng Minh. Thế mà cậu lại chẳng mảy may để tâm mặc kệ cả lời cô nói.
Chân cậu bước nhanh không bỏ lỡ mất một nhịp nào, thân hình to lớn ưỡn ẹo cố ép mình theo lối nhỏ với những hàng cây to sần sùi. Mắt cậu vẫn hướng theo Nhi người đang băng băng phía trước, tiếng lá cây khô rôm rốp theo từng nhịp. Chả là chẳng ai dám nói với nhau câu nào…
“Kẻ ác phía sau mình nạn lớn lại đến thân”. Nhi chợt dừng lại, cô quay người chỉ thẳng mặt Hoàng Minh, lời nhắc nhở của một ai đó chẳng phải Nhi, Hoàng Minh chạy vội theo linh cảm, đúng như cậu phán đoán Nhi lã hết người loạn choạng lùi vài bước. Ngỡ bản thân phải té rạp xuống đất nhưng cảm giác này không đúng, chầm chậm mở mắt ra cô nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột toát đầy mồ hôi nhễ nhại đang ôm lấy thân mình, may mà cậu đỡ kịp lúc. Ngay lúc Nhi vừa định thần lại, Ngần phía sau đi đến giật phăng mảnh vải đang choàng trên đầu cô xuống. Sắc mặt cau có như đang rất không thoải mái. Không hiểu chuyện gì đương nhiên Nhi vô cùng khó chịu, tính khí bây giờ không được tốt như trước đây nên liền có vài lời lớn tiếng.
“Chị làm cái gì vậy?”.
“Tôi đang xác nhận xem là cô hay lại là thứ quái gỡ gì, nhưng có lẽ cặp mắt này thì vẫn là cô”. Ngần nhún vai tỏ vẻ không có ý gì, chỉ là trong lời nói cô ta có vài phần khinh thường, không biết cách cư xử của cô ta là như thế nào… Lúc này lúc khác.
“Quái gỡ…? Ý chị là…” Nhi chưa dứt câu, vì không muốn thêm việc không đâu mà Hoàng Minh đã đi lên trước mặt xốc cô lên lưng. Cậu cũng không muốn tốn thêm thời gian, bây giờ mấy tên ác gặp ở chợ không biết đã đuổi đến đâu, giờ có việc gì thì đến nơi rồi giải quyết một thể. Ngần đứng bên cạnh tâm trạng khó chịu, nếu không phải có Nhi thì hai người họ đã đến được thôn Trịnh từ lâu rồi, suy đi tính lại vì Linh Nhi liên tục gặp chuyện nên thời gian dự tính ban đầu đến nơi cũng bị kéo dài, gặp bao thứ không sạch sẽ còn không đáng tin Ngần gần như mất hết kiên nhẫn. Chẳng là cô biết Hoàng Minh dễ gì để mặc con thỏ trắng này…
“…”
Quá bất ngờ trước hành động của cậu, cô lên tiếng.
“Nặng… Đi như thế này mất sức lắm”. Thanh âm Nhi phát ra cứ run run theo nhịp chân cậu, có điều từng lời cô nói cậu đều nghe được. Nghĩ nếu không phải cha mẹ cậu kéo cô vào đống hỗn độn này thì có phải giờ đã khoẻ cái thân cô hay không? Nhiêu đây cũng chưa bù đắp được sự thiệt thòi nhà cậu mang lại cho cô.
“Thời gian qua ở nhà ta nàng có ăn được gì đâu mà nặng…” Câu này có chút buồn cười mà lại khá đúng hiện thực. Cô nghe xong không biết nên cười hay im lặng, Nhi thở ra dựa đầu vào người cậu. Làn gió ấm từ cô thổi thẳng vào gáy Hoàng Minh, với các giác quan nhạy bén gấp mấy lần bình thường trên cơ thể cậu dĩ nhiên cảm giác được mà đột nhiên cảm giác ngại ngùng, vành tai đỏ au lộ ra chút gân từ cổ… Bỏ qua chuyện tình cảm, cậu nhận ra cách này đi nhanh hơn vài phần. Vì bây giờ chỉ còn một con đường nhỏ nên không cần phải suy nghĩ thêm về hướng đi, cậu cứ thế một lòng tin mạnh mẽ men theo từng cái cây không chút suy nghĩ. Ngần cảm giác có chút sai sai, không phải cô là người hỏi đường hay sao? Rốt cuộc cũng là đi theo đôi chim Uyên không chút đáng tin.
“Phù… vừa mệt vừa phải nuốt cảnh tình tứ này vào bụng đúng là trời đày… Chàng ở đâu về xem thằng em khó ưa của mình đi”. Ngần lẩm bẩm trong miệng mấy lời cằn nhằn, mặc dù không đáng kể nhưng Hoàng Minh hoàn toàn có thể nghe được. Cậu không chú ý mấy tới người chị dâu, dùng toàn lực mà đi trước, tốc độ phải nói là đáng kinh ngạc. Nhẽ ra có thể đi nhanh hơn nữa, có điều các nhành cây ở đây đều to hay rất nhọn, không cẩn thận thì có thể bị thương ngoài ý muốn…
…••••••…
“Đến đây thì rẽ sang hướng nào?”. Lão Nhị liếc nhìn tên Tam, hắn dĩ nhiên cũng không biết nên chọn như thế nào. Đây chính là hai ngã rẽ lúc Nhi đã tự ra quyết định, con đường thứ ba vẫn bị bịt lại kín đáo. Tên Tam chọn bừa một hướng, hắn nghĩ dù gì cũng bắt được nên không chút suy tư nào.
“Chọn hướng ngược lại, tao không tin thằng Tam”. Lão Nhất cười khinh, rõ là hắn cũng vừa định đi hướng đó. Ai mà ngờ được đến lúc thằng Tam chọn hệt vậy hắn lại trở mặt.
“Không quan trọng đi đường nào, bên Tòng Đại cũng sẽ bắt được nếu ta chậm hơn. Chỉ là tao thì không muốn làm tay sai nữa cho nên tụi bây liệu mà nhanh chân lên cho tao”. Nhất nói xong, hai gã còn lại cũng nhất trí như vậy. Vù một cái bọn chúng vụt đi bằng hết sức lực, may mà đường ẩn không bị chúng nó phát hiện ra. Không thì cũng phải một phen vật vả nếu chúng phát hiện và đuổi ngay phía sau.
Tốc độ chúng dùng chắc cũng không thua kém gì Hoàng Minh, cộng thêm tên Nhất sáng suốt tổ hợp này đúng là long trời lở đất. Phàm mấy tên có tài mà lại không chọn đường chánh mà làm thì chúng đều có một tư tưởng đáng sợ, điểm chung lớn nhất thì đều mê sắc dục tiền của. Bao nhiêu tội trên đời có thể nói đều dồn vào ba tên này, tâm sinh tướng đúng là không sai.
“Xem này, đường ngày càng lớn ra rồi. Xem ra không còn xa nữa”. Lão Nhị quan sát xung quanh, cũng chỉ là một rừng cây tầm thường không hơn không kém, ngoài các cây già cằn cỗi chỉ còn các loại nhỏ yếu hay thân leo không mấy đặt biệt. Nhớ lại tên tiều phu chỉ đường, lão Nhất dừng lại hắn cười phá lên.
“Haha, không biết sao nhưng tao thấy tức cười. Lúc đó ta còn hào phóng cho nó tiền để nó hé môi ra, vậy mà nó còn kêu không biết. Đến lúc đánh cho bầm mình ra rồi mới chịu nói, tao nghĩ sao lại ngu thế cơ chứ”. Gã miêu tả lại cái vẻ mếu máo mà cười khúc khích, hai tên còn lại đơ người chỉ đành cười theo cho có lệ.
“Điên thật…” Lão Tam lí nhí trong miệng nhưng lại bị bịt lại ngay lập tức, lão Nhị cố cười lớn áp đi tiếng nói…
…Hết chương 37…
/44
|