Sen nhẹ ngồi cạnh Nhi, người cô như đang toả ra hàn khí lạnh toát. Khuôn mặt vô hồn nhìn Sen, nó ngồi im thinh tay bấu chặt vào cái áo sờn cũ mặc trên người.
“Em sợ mợ hả Sen?”. Nhi cầm chiếc muỗng xúc vào bát cơm, đẩy qua đẩy lại cơm văng đầy cả bàn, tay cô vẫn không ngừng đẩy. Tay còn lại nắm thành nắm đấm run cầm cập.
“Sợ chứ mợ, mợ vậy em cũng sợ lắm mợ…” Sen cầm lấy tay Nhi, nước mắt rơi tỏ vẻ thương tiếc. Nó lo lắng cho Nhi rất nhiều, dù cả hai một chút cũng chẳng liên quan gì ngoài thân phận kẻ trên người dưới. Nhưng cùng là thiếu nữ như nhau, chẳng nhẽ nó lại không hiểu chút tâm tư nhỏ nhoi Nhi từng có. Sen đắn đo hồi lâu vẫn không thấy Nhi đáp lời, nó nghĩ về mấy việc mà trước đây từng nghe được từ ông bà lớn, thầm trong bụng định nói với Nhi.
“Mợ mới biết được một việc em à… Mợ đã nghĩ lâu lắm rồi…” Tay Nhi dừng lại, mặt ngước lên trần nhà mắt rướm lệ. Trước giờ cô nghĩ việc gả vào một nhà không hạnh phúc là lỗi của mình, bản thân không có lựa chọn thì cũng không nên trách số phận. Nhưng bây giờ cô mới thông suốt được một chuyện, việc gả vào một gia đình đáng sợ như vậy hoàn toàn không phải lỗi của Nhi. Qua lần họ đưa cô cho thứ quái dị đó cô đã triệt để chết tâm, bao nhiêu năm sống trên đời dù cực khổ nhưng cha mẹ cũng chẳng để cô đói, vậy mà đến đây năm lần bảy lượt muốn hại cô thật lòng từ lâu cô đã chán ghét rồi. Nếu không nhờ may mắn thì dù có chín cái mạng cũng chẳng sống nổi.
“Chuyện gì mợ cứ bảo em, em cũng có mấy việc em định thưa với mợ”. Sen thật tâm nói
“Trước giờ mợ không đòi hỏi gì nhiều, em cũng biết mà phải không? Mợ năm lần bảy lượt bị đối xử tệ em cũng thấy đúng không? Sau này mợ có làm việc gì cũng là tự thân bảo vệ mợ, bảo vệ người mợ thương. Em có hiểu không?”. Mắt đối mắt, giọng nói Nhi uy lực mạnh mẽ, Sen nuốt nước bọt ậm ừ. Không chừng lần này Nhi sẽ làm gì đó, không biết sau này sự gì sẽ xảy ra thêm.
“Mợ cứ làm, mợ vào đây âu cũng là trời định. Lần này em biết được gì em sẽ giúp mợ”. Nhi gật đầu, Sen cũng lần điều kể ra sự thật về gia đình Dạ. Bao nhiêu năm chuyện xảy ra Sen cố gói gọn vào vài câu nói. Nhi càng nghe càng thấy mệt mỏi, khoảng lặng xung quanh làm ù tai Nhi, còn mỗi tiếng Sen cứ thao thao bất tuyệt kể hết ra. Hơn nửa canh giờ sau mới xong hết chuyện, Sen nhấp ngụm nước cho thấm giọng.
“Được rồi, em ra ngoài đi tránh ông bà ta sanh nghi. Mấy tháng nay em giúp mợ nhiều, ơn này mợ nhất định trả cho em”. Giọng nói vang vọng, khuôn mặt đằng đằng sát khí trông Nhi vô cùng đáng sợ, hẳn là cuối cùng cũng động đến giới hạn của người mợ hiền từ này. Sen hiểu ý nên lui ra ngoài để lại Nhi trong phòng, cô ngồi nhìn vào chiếc giường trống rỗng, cảm giác như thứ khiến cô mệt mỏi hằng ngày hẳn là do nó, từ lúc tỉnh dậy cô gần như thấu được cả hồng trần, lần này đúng là nhờ công người đó.
Đi đến chiếc giường cô lật tung chiếu lót lên tìm thứ gì đó, mắt đảo liên tục sang xung quanh, một cảm giác khó chịu sộc đến… Đây rồi! Thứ cô tìm đây rồi, cô quỳ xuống ngay bên cạnh giường đưa tay mò mẫm bên dưới, nắm được một cái gì đó cảm nhận như tờ giấy, cô giật phăng ra khỏi gầm giường. Một tờ giấy đen viết đầy mực đỏ, trên giấy toàn những chữ ngoằn ngoèo không thể hiểu được gì, nhưng chắc chắn đây là thứ ngày ngày giày vò thân xác tinh thần của Nhi. Thầm trong bụng mấy việc định làm, cô vò nát tờ giấy rồi quăng lại vào bên dưới. Mấy ngày tới phải xem xét mấy đứa làm việc trong nhà này, trên dưới phải hơn chục đứa. Trước giờ toàn là Sen nó âm thầm thay tụi kia chăm cho cô, chứ mà để đứa khác thì có mà giờ cô thành xương khô rồi.
Còn nữa cả mấy tháng nay cô còn chẳng gửi thư về được, hẳn cha mẹ ở nhà lo lắng lắm, cô cũng phải tìm cách làm cho ra lẽ mấy chuyện này. Với cả bây giờ gã thì cũng gã rồi, bỏ mặc Sen lẫn cậu ở lại cô không cam tâm. Nhớ năm khi mới tầm bảy tám tuổi, ông ngoại cô làm thầy pháp xem phong thủy cho nên truyền lại một ngọc bội. Trước khi mất, ông nói với cô con gái nhà mình tức mẹ cô một việc. Nhi sinh trong giờ lành tháng tốt, tương lai rộng mở một đường trải thảm hoa, để hưởng phước âu cũng gặp phải hoạ diệt thân, để tránh việc này thì không có cách duy chỉ có thể để nó trôi qua theo ý trời. Ông truyền lại ngọc bội chẳng nói nó có ý nghĩa gì, đêm đó ông mất trong tiếng khóc than của dân làng. Sự ra đi của ông là mất mát rất lớn với làng Thất Lý, khi còn đương tại dương thế ông tích đức tích thiện cho gia đình, giúp làng giúp xóm nay ra đi mọi người đều thương tiếc. Chỉ có mỗi mẹ cô mới hiểu, ra đi rồi là cách giải thoát cho ông khỏi cõi trần phàm tục cũng như đau khổ vì thế sự đời thường.
“Ông cho con ngọc bội này hẳn phải có lý do, đời ông thiện lành tích đức con hẳn phải vượt qua được chuyện này… Cầu ông linh thiên chỉ dẫn cho con vượt qua đại hoạ”. Thở dài một tiếng, lòng cô kiên định đứng dậy viết tiếp một lá thư. Đến bây giờ phải hơn năm lá thư mà cô chưa được gửi đến đâu, cô hi vọng ngày mai trời sẽ tỏ tường ánh sáng.
Về phía Sen, nó ngồi sau phòng bếp đắn đo suy nghĩ. Không biết liệu cậu hai có hiểu ý cô hay không? Và hình như người bên cạnh trông rất quen mắt.
“Ai vậy nhỉ…? quen mắt quá…” Đang lẩm bẩm, bà lớn bước vào nhìn cô. Nó quá tập trung nên hầu như không phát hiện được bà ta.
“Quen? Mày nhìn ai mà quen?”. Bà ta gằn giọng.
“À…con con thấy mấy đứa nhỏ nó chạy trước sân nhà mình, không biết là ai mà sao con thấy quen mắt quá. Mà bà có muốn ăn gì không ạ?” Nó vội vàng đứng dậy tỏ ra vui vẻ, vì trước giờ nó kín đáo cả cũng được việc cho nên việc nó làm không mấy ai nghi ngờ. Dẫu dạo này trong lòng nó đã toan tính mấy sự đáng ngờ, nhằm một ngày lật đổ được ông bà ta.
…Hết Chương 26…
“Em sợ mợ hả Sen?”. Nhi cầm chiếc muỗng xúc vào bát cơm, đẩy qua đẩy lại cơm văng đầy cả bàn, tay cô vẫn không ngừng đẩy. Tay còn lại nắm thành nắm đấm run cầm cập.
“Sợ chứ mợ, mợ vậy em cũng sợ lắm mợ…” Sen cầm lấy tay Nhi, nước mắt rơi tỏ vẻ thương tiếc. Nó lo lắng cho Nhi rất nhiều, dù cả hai một chút cũng chẳng liên quan gì ngoài thân phận kẻ trên người dưới. Nhưng cùng là thiếu nữ như nhau, chẳng nhẽ nó lại không hiểu chút tâm tư nhỏ nhoi Nhi từng có. Sen đắn đo hồi lâu vẫn không thấy Nhi đáp lời, nó nghĩ về mấy việc mà trước đây từng nghe được từ ông bà lớn, thầm trong bụng định nói với Nhi.
“Mợ mới biết được một việc em à… Mợ đã nghĩ lâu lắm rồi…” Tay Nhi dừng lại, mặt ngước lên trần nhà mắt rướm lệ. Trước giờ cô nghĩ việc gả vào một nhà không hạnh phúc là lỗi của mình, bản thân không có lựa chọn thì cũng không nên trách số phận. Nhưng bây giờ cô mới thông suốt được một chuyện, việc gả vào một gia đình đáng sợ như vậy hoàn toàn không phải lỗi của Nhi. Qua lần họ đưa cô cho thứ quái dị đó cô đã triệt để chết tâm, bao nhiêu năm sống trên đời dù cực khổ nhưng cha mẹ cũng chẳng để cô đói, vậy mà đến đây năm lần bảy lượt muốn hại cô thật lòng từ lâu cô đã chán ghét rồi. Nếu không nhờ may mắn thì dù có chín cái mạng cũng chẳng sống nổi.
“Chuyện gì mợ cứ bảo em, em cũng có mấy việc em định thưa với mợ”. Sen thật tâm nói
“Trước giờ mợ không đòi hỏi gì nhiều, em cũng biết mà phải không? Mợ năm lần bảy lượt bị đối xử tệ em cũng thấy đúng không? Sau này mợ có làm việc gì cũng là tự thân bảo vệ mợ, bảo vệ người mợ thương. Em có hiểu không?”. Mắt đối mắt, giọng nói Nhi uy lực mạnh mẽ, Sen nuốt nước bọt ậm ừ. Không chừng lần này Nhi sẽ làm gì đó, không biết sau này sự gì sẽ xảy ra thêm.
“Mợ cứ làm, mợ vào đây âu cũng là trời định. Lần này em biết được gì em sẽ giúp mợ”. Nhi gật đầu, Sen cũng lần điều kể ra sự thật về gia đình Dạ. Bao nhiêu năm chuyện xảy ra Sen cố gói gọn vào vài câu nói. Nhi càng nghe càng thấy mệt mỏi, khoảng lặng xung quanh làm ù tai Nhi, còn mỗi tiếng Sen cứ thao thao bất tuyệt kể hết ra. Hơn nửa canh giờ sau mới xong hết chuyện, Sen nhấp ngụm nước cho thấm giọng.
“Được rồi, em ra ngoài đi tránh ông bà ta sanh nghi. Mấy tháng nay em giúp mợ nhiều, ơn này mợ nhất định trả cho em”. Giọng nói vang vọng, khuôn mặt đằng đằng sát khí trông Nhi vô cùng đáng sợ, hẳn là cuối cùng cũng động đến giới hạn của người mợ hiền từ này. Sen hiểu ý nên lui ra ngoài để lại Nhi trong phòng, cô ngồi nhìn vào chiếc giường trống rỗng, cảm giác như thứ khiến cô mệt mỏi hằng ngày hẳn là do nó, từ lúc tỉnh dậy cô gần như thấu được cả hồng trần, lần này đúng là nhờ công người đó.
Đi đến chiếc giường cô lật tung chiếu lót lên tìm thứ gì đó, mắt đảo liên tục sang xung quanh, một cảm giác khó chịu sộc đến… Đây rồi! Thứ cô tìm đây rồi, cô quỳ xuống ngay bên cạnh giường đưa tay mò mẫm bên dưới, nắm được một cái gì đó cảm nhận như tờ giấy, cô giật phăng ra khỏi gầm giường. Một tờ giấy đen viết đầy mực đỏ, trên giấy toàn những chữ ngoằn ngoèo không thể hiểu được gì, nhưng chắc chắn đây là thứ ngày ngày giày vò thân xác tinh thần của Nhi. Thầm trong bụng mấy việc định làm, cô vò nát tờ giấy rồi quăng lại vào bên dưới. Mấy ngày tới phải xem xét mấy đứa làm việc trong nhà này, trên dưới phải hơn chục đứa. Trước giờ toàn là Sen nó âm thầm thay tụi kia chăm cho cô, chứ mà để đứa khác thì có mà giờ cô thành xương khô rồi.
Còn nữa cả mấy tháng nay cô còn chẳng gửi thư về được, hẳn cha mẹ ở nhà lo lắng lắm, cô cũng phải tìm cách làm cho ra lẽ mấy chuyện này. Với cả bây giờ gã thì cũng gã rồi, bỏ mặc Sen lẫn cậu ở lại cô không cam tâm. Nhớ năm khi mới tầm bảy tám tuổi, ông ngoại cô làm thầy pháp xem phong thủy cho nên truyền lại một ngọc bội. Trước khi mất, ông nói với cô con gái nhà mình tức mẹ cô một việc. Nhi sinh trong giờ lành tháng tốt, tương lai rộng mở một đường trải thảm hoa, để hưởng phước âu cũng gặp phải hoạ diệt thân, để tránh việc này thì không có cách duy chỉ có thể để nó trôi qua theo ý trời. Ông truyền lại ngọc bội chẳng nói nó có ý nghĩa gì, đêm đó ông mất trong tiếng khóc than của dân làng. Sự ra đi của ông là mất mát rất lớn với làng Thất Lý, khi còn đương tại dương thế ông tích đức tích thiện cho gia đình, giúp làng giúp xóm nay ra đi mọi người đều thương tiếc. Chỉ có mỗi mẹ cô mới hiểu, ra đi rồi là cách giải thoát cho ông khỏi cõi trần phàm tục cũng như đau khổ vì thế sự đời thường.
“Ông cho con ngọc bội này hẳn phải có lý do, đời ông thiện lành tích đức con hẳn phải vượt qua được chuyện này… Cầu ông linh thiên chỉ dẫn cho con vượt qua đại hoạ”. Thở dài một tiếng, lòng cô kiên định đứng dậy viết tiếp một lá thư. Đến bây giờ phải hơn năm lá thư mà cô chưa được gửi đến đâu, cô hi vọng ngày mai trời sẽ tỏ tường ánh sáng.
Về phía Sen, nó ngồi sau phòng bếp đắn đo suy nghĩ. Không biết liệu cậu hai có hiểu ý cô hay không? Và hình như người bên cạnh trông rất quen mắt.
“Ai vậy nhỉ…? quen mắt quá…” Đang lẩm bẩm, bà lớn bước vào nhìn cô. Nó quá tập trung nên hầu như không phát hiện được bà ta.
“Quen? Mày nhìn ai mà quen?”. Bà ta gằn giọng.
“À…con con thấy mấy đứa nhỏ nó chạy trước sân nhà mình, không biết là ai mà sao con thấy quen mắt quá. Mà bà có muốn ăn gì không ạ?” Nó vội vàng đứng dậy tỏ ra vui vẻ, vì trước giờ nó kín đáo cả cũng được việc cho nên việc nó làm không mấy ai nghi ngờ. Dẫu dạo này trong lòng nó đã toan tính mấy sự đáng ngờ, nhằm một ngày lật đổ được ông bà ta.
…Hết Chương 26…
/44
|