Sáng hôm, sau ả bị đưa đến một căn phòng tối, chỉ có vài tia sáng le lói chiếu qua một cách yếu ớt, đối diện ả là những gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, duy chỉ có một người là nhìn ả đôi mắt mang tình cảm nồng đậm mà ả không hiểu, cứ như từ ả người đó nhìn thấy một bóng hình khác và hình như ánh mắt này ả đã nhìn thấy, nó rất quen…..nhưng ả lại chẳng biết mình đã nhìn thấy ở đâu…..
Ả bị đẩy quỳ xuống một cách nặng nề, giờ phút này ả thấy những con người trước mắt như ở tít trên cao, còn ả chỉ là một kẻ đáng nguyền rủa phải khuất phục. Đã có lúc thoáng qua, ả ganh tỵ với họ, vì cái gì..vì cái gì họ là người ả cũng là người sao số phận lại khác nhau nhiều quá…..
Từng dòng kí ức nhập nhòe trong quá khứ hằng trăm năm trước đã bị lớp bụi thời gian và sự độc ác của ả che mờ, đã bị sự ích kỉ và nhẫn tâm của ả làm biến mất nay lại trở về, từ từ như dòng chảy của con sông, từ từ khơi lại niềm đau khổ ẩn sâu của ả. Ả sinh ra trong một gia đình có thể nói là bao người thời đó mơ ước, từ tiền tài đến địa vị không thiếu thứ gì. Người ta luôn mơ ước được như ả nhưng họ đâu nào biết trong cái vỏ bọc hoa lệ đó là sự thối nát đến cực kì. Phụ thân của ả tam thê tứ thiếp mà ả là con của một thị thiếp không được sủng ái , ả luôn bị huynh đệ tỷ muội khác ức hiếp nhưng mà điều đó vẫn chưa làm cho ả hận, điều ả hận nhất chính là phụ thân. Năm ả 16 tuổi ả đã tình cờ nghe được việc buôn bán trái phép của phụ thân, bị ông phát hiện, ả liền bị đuổi tận giết tuyệt, lúc con dao đâm vào người ả cảm giác của ả chính là đau, đau đến tê dại, người đó- người sát hại ả không ai khác là phụ thân là cha của ả, thật đáng cười quá, cha giết con nhưng trong đôi mắt chỉ có tàn nhẫn , tuyệt tình, không một chút ray rứt hối hận. Ả đã nhìn thấy hết trong cái đôi mắt lạnh lùng của phụ thân. Trong đêm mưa…..họ vức xác nàng vào rừng trúc….lúc đó nàng đã nghĩ chỉ cần nàng có thể sống nàng sẽ để họ nếm trải tất cả đau khổ của cuộc đời này và chỉ cần ai có thể giúp ả sống, ả thề làm trâu làm ngựa để trả ơn. Nhưng thật không ngờ khi gặp được người đó ả chẳng những làm tất cả để trả ơn mà còn vì tình yêu. Phải, ả đã gặp Ma Ảnh, kẻ giết người tàn bạo, lạnh lùng nhưng cũng mị hoặc, yêu dị và ả đã yêu ngay cái nhìn đầu tiên. Hắn đã cho ả sức mạnh để được hồi sinh, và ả đã trở về , trở về trả thù tất cả họ, nhưng sao khi từng giọt máu của người thân chảy trong huyết quản, ả không thấy vui sướng mà chỉ thấy đắng ngắt, cái cảm giác đau lại một lần dày vò ả hay là ả đã làm sai? Ả không biết nhưng có lẽ ả không hối hận, ít nhất không hối hận vì đã gặp hắn, từ đó về sau người thân duy nhất còn lại của ả cũng chỉ có hắn, ả theo hắn bao lâu thì cũng là bấy lâu ả yêu hắn nhưng ả thật sự không có gan nói cho hắn, ả sợ…..sợ nếu nói ra ngay cả ở bên hắn như bây giờ cũng không thể……
Anh nhìn vẻ mặt biến hóa phức tạp của ả, có lúc đau khổ có lúc buồn bã lại có lúc cô đơn thì không biết tại sao trong cô len lỏi một sự đồng cảm có lẽ vì cô cũng từng trải qua nỗi cô đơn chăng? Cô không chắc nhưng những gì cần làm cô vẫn phải làm, cô không thể để tình cảm cá nhân chi phối, cô không thể để ả đạt được kế hoạch đã đặt ra mà ả cho là hoàn hảo. Lạnh lùng nhếch lên khóe môi xinh đẹp:
_Ngươi dám đột nhập vào đây chẳng lẽ không sợ chết?- Anh cười cười, nụ cười sao mà lạnh lẽo
_Hay là ngươi chê mệnh quá dài, tại đây muốn kết thúc nó?- Quân lạnh lùng cười cười. Lúc bình thường Quân thường trầm lặng nhưng thật ra lúc đó không đáng sợ, lúc cậu cười cả người tản mát lạnh lẽo mới là đáng sợ nhất
_Ha ha ha….muốn giết cứ giết không cần nhiều lời vô ích, dù sao bị ngươi giết và chết trong tay hắn cũng chẳng có gì khác nhau- ả cười to nhưng ánh mắt lóe tia giảo hoạt
_Cô nói vậy là sao?- Kiên khó hiểu, cái gì mà chết trong tay Anh với chết trong tay hắn không có gì khác biệt, hắn mà cô ta nói là Ma Ảnh sao? Nhưng cô ta được cử đến giết Anh chắc không phải tầm thường có lí nào hắn lại dễ dàng giết chết
_Nực cười ta sao phải nói cho ngươi nghe- ả tỏ ra một chút khinh bỉ
_Vì ngươi đang ở trong tay bọn ta, vì ở đây ngươi vẫn còn cơ hội được sống, còn khi ngươi về bên kẻ đứng sau ngươi thì chưa chắc. Bao nhiêu đó đã đủ chưa- Quân lạnh lùng nói, khí thế này của cậu giống như là bức cung hơn
_Ta…..- ả có một chút do dự, muốn nói lại không
_Ngươi mau nói đi, có lẽ ngươi còn được một cơ hội để làm lại từ đầu- Huy khuyên nhủ
_Được , ta nói. Thật ra Ma Ảnh phái ta đến đây không phải để giết cô ta mà lợi dụng vụ này để lấy được lòng tin của các ngươi để ta thuận lợi trà trộn vào đây, chờ cơ hội đoạt đi gương băng ti. Mới đầu ta sẽ giả vờ muốn giết ngươi để các ngươi chú ý ta, sau đó dùng khổ nhục kế kể các ngươi tin tưởng ta, và chờ khi các ngươi lấy được gương băng ti thì đoạt đi- Ả nói lại hết tất cả kế hoạch thật sự của mình, sở dĩ ả nói vậy là để bọn chúng tin tưởng rằng ả đã hối cải mà không đề phòng rồi sau đó vẫn âm thầm thực hiện kế hoạt cũ để bọn chúng trở tay không kịp vì có nằm mơ chúng cũng không ngờ rằng ả sẽ thực hiện kế hoạch mà ả đã kể tường tận cho chúng
_Ta không tin ngươi nói thật- Mai nói, ánh mắt nhìn Lan một tí, cô biết Lan cũng có ý nghĩ như mình. Cô sẽ không tin tưởng những người muốn hại Anh với lại linh cảm, giác quan thứ sáu của phái nữ cho cô biết chuyện này nhất định không bình thường
_Không tin cũng mặc các người, những gì cần nói ta đã nói hết , dù sao bây giờ nếu ta về cũng bị giết vì không hoàn thành nhiệm vụ lại còn làm lộ thông tin, mà ta ở đây cũng chẳng toàn mạng, hừ- ả hừ lạnh, không muốn tin cũng không sao, ả không ép
_Nếu muốn bọn ta tin cô phải chứng minh lời cô nói là thật- Lan hoài nghi nhìn ả
_Lời ta nói hoàn toàn là sự thật thì hà cớ gì ta phải chứng minh, tin hay không thì tùy bọn các ngươi- ả nghênh mặt , phản ứng kịch liệt
_Hay lời cô nói không phải là sự thật nên không dám- Lan dùng chiêu khích tướng
_Người….hừ không cần nhiều lời, muốn chém muốn giết thì tùy- ả giận dữ nói
Anh im lặng từ lâu bỗng cất tiếng, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân lại mang theo lạnh lẽo của hơi gió bắc cực. Đi đến gần ả, dùng nội lực ở hai ngón tay nâng cằm ả lên:
_Ngươi tốt nhất đừng gạt bọn ta- Anh nói nhưng ánh mắt dò xét nhìn ả thật lâu rồi mới buông ra, xoay người đi về phía ghế ngồi
_Ta gạt các ngươi cũng chẳng được ích lợi gì- ả mạnh miệng nói nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn run rẩy. Xem ra kết hoạch của ả chưa được thành công như ả nghĩ , mọi người vẫn nghi ngờ mục đích của ả. Nhất là Anh, có trời mới biết ánh mắt Anh đáng sợ tới mức nào, nó như xuyên thấu tâm hồn ả để xem hết các bí mật bên trong, từ giây phút Anh nhìn ả thì ả đã sợ bị Anh lật tẩy nhưng thật không ngờ lại không có gì xảy ra. Là do con bé đó quá yếu không thể cảm nhận được điều khác thường từ ả hay là do ả quá chủ quan trong khi cô ta còn một kế hoạch ẩn sau đôi mắt tím lạnh lùng kia
_Được , ta tin ngươi, nhưng hãy nhớ đừng phạm sai lầm- Anh nói rồi nhẹ bước khỏi căn phòng âm u đó, nhẹ như một làn gió. Dù cô có lạnh lùng tàn nhẫn đến đâu thì hình như căn phòng đó vẫn không hợp với cô
_Vậy tên của cô?- Lan hoài nghi hỏi, dù nói thế nào cô vẫn không thể tin được con người trước mắt , cô ta đã từng muốn giết Anh, bạn thân nhất của cô
_Dạ Nhi…- ả đáp nhẹ
_Bạch Điệp, xắp xếp cho cô ta- Anh bước đi chỉ để lại một câu nói hờ hững
Nhìn bóng Anh xa dần trong lòng Dạ Nhi dâng lên một cỗ vui sướng, nếu lần này ả có thể thuận lợi lấy được gương Băng Ti thì có thể hay không Ma Ảnh sẽ quay lại nhìn ả lâu hơn một chút, có thể hay không yêu ả,…..tưởng tượng đến diễn cảnh đó ả lại cười si ngốc….
_Ngây ngốc cái gì đi thôi- Bạch Điệp cười , một nụ cười mê đảo chúng sinh, lóe sáng như ánh mặt trời làm người ta phải yêu thương nhưng tiếc ả bây giờ đang đắm chìm trong cái thế giới mơ mộng của mình thì làm sao thấy được nụ cười xinh đẹp đó
Bạch Điệp gọi làm ả giật mình, đứng lên đi theo phía sau. Giờ đây trong căn phòng chỉ còn lại một ánh mắt ưu thương nhìn theo cho đến khi bóng Dạ Nhi khuất hẳn
_”Thật là giống, nhưng cũng không giống, dù biết đó không phải là người kia, dù biết tình yêu đó không thể sao mình còn tưởng nhớ, nhưng thật sự mình không buông tay được”- Hắc Điệp lẳng lặng đứng, trước mắt hiện lên hình bóng của Sita nhưng rồi thật nhanh biến mất như một giấc mơ…
————————-
Đêm….vẫn yên bình, từng làn gió biển nhè nhẹ thổi làm người ta lành lạnh nhưng cũng sản khoái , tỉnh táo không ít. Từ khi Dạ Nhi trở thành một phần trong đoàn người cũng không có gì đặc biệt xảy ra nhưng một số trường hợp vẫn không được bình thường, tỉ như Anh và mọi người đang nói chuyện , Dạ Nhi đi vào thì không tự chủ họ vẫn dừng lại, tỉ như mỗi lần Dạ Nhi phụ dọn thức ăn, ai cũng căng thẳng đề phòng . Dạ Nhi là nửa người nửa quỷ, có thể hoạt động vào ban ngày một cách bình thường, ả thường giúp mang cà phê hay một ít thức ăn vặt nhưng vẫn không ai đụng đến. Tuy nói là cho ả gia nhập nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng ả. Lại tỉ như sự việc đêm nay
Dạ Nhi bê ra một ít nước sóng sánh đựng trong vỏ mấy chai rượu vang. Khứu giác linh mẫm của ma cà rồng làm thủy thủ đoàn chú ý, thứ mà ả cầm trên tay đích thực là máu. Nở một nụ cười thiện lương ả nhỏ nhẹ nói:
_Mọi người uống một ít đi
Nhưng không ai động đến, mặc dù có chút mệt, có chút muốn uống nhưng họ vẫn phải có lệnh của cấp trên. Thấy họ do dự Hắc Điệp nói:
_Cứ uống đi- giọng nói không mang tình cảm nhưng ánh mắt liếc Dạ Nhi một cái
_Nhưng cô ta đã từng là người của chúng có tin được không?- một người nghi ngờ hỏi
_Tôi thật sự đã sửa đổi, sẽ không làm gì tổn hại đến các người- Dạ Nhi vội giải thích
_Cũng chưa biết cái gì sẽ xảy ra, bảo chúng tôi làm sao tin cô- một người khác phản bác
_Đủ. Chẳng lẽ các ngươi còn không tin cả Nữ Hoàng- Hắc Điệp không nhịn được giải vây cho Dạ Nhi, dù y biết đó không phải là cô ấy, không phải là người y yêu nhưng làm thế nào y cũng không kìm được mà bảo vệ, y không tài nào nhìn thấy người có khuôn mặt giống hệt người đó chịu tổn thương
_Chúng tôi không có ý đó…..- Một người nói, họ thấy gần đây Hắc Điệp đại nhân rất là lạ nhưng cũng không biết y bị làm sao, chỉ thấy y thường thường ngẩn người , rồi trầm tư. Họ cũng không biết chuyện gì xảy ra
_Vậy thì uống đi rồi đi làm việc, đừng nói nhiều- Hắc Điệp giọng nói cất hơi cao lên
_Cảm ơn anh- Dạ Nhi đối y cảm ơn nhưng trong lòng lại rối như tơ vò. Thái độ của tên này sao mà lạ vậy, sao lại giúp ả, lại tin ả?Chẳng lẽ hắn biết điều gì nên muốn tương kế tựu kế đưa ả vào bẫy, Ả phải làm sao, ả nhất định không bị mắc lừa hắn.
Người ta suy nghĩ quá nhiều sẽ đâm ra loạn, quả không sai. Mà những ý nghĩ rối loạn của ả lúc này sẽ dẫn đến những sai lầm về sau của ả
Trái với hoàn cảnh rối loạn bên này tâm tư của Hắc Điệp lại cuồn cuộn sóng, ánh mắt nhìn hướng biển chỉ đáp lại ả một câu:
_Không có gì- rồi cũng không nói gì nữa, bóng đêm hòa với ánh trăng tạo nên ánh sáng lu mờ, hắt lên người y làm người ta thấy thật thương cảm
Dạ Nhi không nói gì, lặng lẽ xoay người vào trong, ả sợ nếu ả còn ở đây sẽ bị lộ. Lúc ả xoay người lại , thấy Anh đứng phía xa nhìn về phía họ, chắc có lẽ Anh không ngủ được, khẽ giật mình nhưng rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo, ả gật đầu một cái xem như chào, rồi đi thẳng vào trong
Một mình Hắc Điệp cô đơn đứng đó, Anh phần nào cũng có thể hiểu. Tuy cô chưa từng yêu không hiểu được cảm giác yêu đơn phương thế nào nhưng ít ra cô có thể hiểu cảm giác cô đơn đó
Một bàn tay ấm áp đặt lên đôi vai răn rỏi của Hắc Điệp vỗ nhẹ, hành động đó không làm y giật mình vì y biết người đến là ai
_Nữ Hoàng, cô có thấy cô ta thật giống không?- một câu hỏi bâng quơ
_Thật rất giống, nhưng ngươi biết rõ ràng không phải chị ấy đúng không?- Anh nhẹ đáp, trong giọng nói có chút ý an ủi
_Phải nhưng dù sao vẫn không buông xuống được- Hắc Điệp trầm tư, tình cảm này của y không phải ngày một ngày hai, kêu y làm sao buông xuống
_Đã không bỏ được thôi thì cứ để tự nhiên- Anh an ủi
Mà một màn này trong mắt người nào đó lại vô cùng gay mắt. Tuy biết Anh và Hắc Điệp không phải là quan hệ đó nhưng khi thấy họ đứng chung một chỗ Quân vẫn thấy vô cùng không thoải mái. Do cậu không ngủ được nên đi ra hóng gió, không ngờ thấy được một màn này, tâm tư thật sự rất khó chịu.
Có lẽ cả Quân cũng không biết ý chiếm hữu của mình với Anh ngày càng lớn, nhưng thôi cứ để thời gian đẩy đưa tất cả….
Ả bị đẩy quỳ xuống một cách nặng nề, giờ phút này ả thấy những con người trước mắt như ở tít trên cao, còn ả chỉ là một kẻ đáng nguyền rủa phải khuất phục. Đã có lúc thoáng qua, ả ganh tỵ với họ, vì cái gì..vì cái gì họ là người ả cũng là người sao số phận lại khác nhau nhiều quá…..
Từng dòng kí ức nhập nhòe trong quá khứ hằng trăm năm trước đã bị lớp bụi thời gian và sự độc ác của ả che mờ, đã bị sự ích kỉ và nhẫn tâm của ả làm biến mất nay lại trở về, từ từ như dòng chảy của con sông, từ từ khơi lại niềm đau khổ ẩn sâu của ả. Ả sinh ra trong một gia đình có thể nói là bao người thời đó mơ ước, từ tiền tài đến địa vị không thiếu thứ gì. Người ta luôn mơ ước được như ả nhưng họ đâu nào biết trong cái vỏ bọc hoa lệ đó là sự thối nát đến cực kì. Phụ thân của ả tam thê tứ thiếp mà ả là con của một thị thiếp không được sủng ái , ả luôn bị huynh đệ tỷ muội khác ức hiếp nhưng mà điều đó vẫn chưa làm cho ả hận, điều ả hận nhất chính là phụ thân. Năm ả 16 tuổi ả đã tình cờ nghe được việc buôn bán trái phép của phụ thân, bị ông phát hiện, ả liền bị đuổi tận giết tuyệt, lúc con dao đâm vào người ả cảm giác của ả chính là đau, đau đến tê dại, người đó- người sát hại ả không ai khác là phụ thân là cha của ả, thật đáng cười quá, cha giết con nhưng trong đôi mắt chỉ có tàn nhẫn , tuyệt tình, không một chút ray rứt hối hận. Ả đã nhìn thấy hết trong cái đôi mắt lạnh lùng của phụ thân. Trong đêm mưa…..họ vức xác nàng vào rừng trúc….lúc đó nàng đã nghĩ chỉ cần nàng có thể sống nàng sẽ để họ nếm trải tất cả đau khổ của cuộc đời này và chỉ cần ai có thể giúp ả sống, ả thề làm trâu làm ngựa để trả ơn. Nhưng thật không ngờ khi gặp được người đó ả chẳng những làm tất cả để trả ơn mà còn vì tình yêu. Phải, ả đã gặp Ma Ảnh, kẻ giết người tàn bạo, lạnh lùng nhưng cũng mị hoặc, yêu dị và ả đã yêu ngay cái nhìn đầu tiên. Hắn đã cho ả sức mạnh để được hồi sinh, và ả đã trở về , trở về trả thù tất cả họ, nhưng sao khi từng giọt máu của người thân chảy trong huyết quản, ả không thấy vui sướng mà chỉ thấy đắng ngắt, cái cảm giác đau lại một lần dày vò ả hay là ả đã làm sai? Ả không biết nhưng có lẽ ả không hối hận, ít nhất không hối hận vì đã gặp hắn, từ đó về sau người thân duy nhất còn lại của ả cũng chỉ có hắn, ả theo hắn bao lâu thì cũng là bấy lâu ả yêu hắn nhưng ả thật sự không có gan nói cho hắn, ả sợ…..sợ nếu nói ra ngay cả ở bên hắn như bây giờ cũng không thể……
Anh nhìn vẻ mặt biến hóa phức tạp của ả, có lúc đau khổ có lúc buồn bã lại có lúc cô đơn thì không biết tại sao trong cô len lỏi một sự đồng cảm có lẽ vì cô cũng từng trải qua nỗi cô đơn chăng? Cô không chắc nhưng những gì cần làm cô vẫn phải làm, cô không thể để tình cảm cá nhân chi phối, cô không thể để ả đạt được kế hoạch đã đặt ra mà ả cho là hoàn hảo. Lạnh lùng nhếch lên khóe môi xinh đẹp:
_Ngươi dám đột nhập vào đây chẳng lẽ không sợ chết?- Anh cười cười, nụ cười sao mà lạnh lẽo
_Hay là ngươi chê mệnh quá dài, tại đây muốn kết thúc nó?- Quân lạnh lùng cười cười. Lúc bình thường Quân thường trầm lặng nhưng thật ra lúc đó không đáng sợ, lúc cậu cười cả người tản mát lạnh lẽo mới là đáng sợ nhất
_Ha ha ha….muốn giết cứ giết không cần nhiều lời vô ích, dù sao bị ngươi giết và chết trong tay hắn cũng chẳng có gì khác nhau- ả cười to nhưng ánh mắt lóe tia giảo hoạt
_Cô nói vậy là sao?- Kiên khó hiểu, cái gì mà chết trong tay Anh với chết trong tay hắn không có gì khác biệt, hắn mà cô ta nói là Ma Ảnh sao? Nhưng cô ta được cử đến giết Anh chắc không phải tầm thường có lí nào hắn lại dễ dàng giết chết
_Nực cười ta sao phải nói cho ngươi nghe- ả tỏ ra một chút khinh bỉ
_Vì ngươi đang ở trong tay bọn ta, vì ở đây ngươi vẫn còn cơ hội được sống, còn khi ngươi về bên kẻ đứng sau ngươi thì chưa chắc. Bao nhiêu đó đã đủ chưa- Quân lạnh lùng nói, khí thế này của cậu giống như là bức cung hơn
_Ta…..- ả có một chút do dự, muốn nói lại không
_Ngươi mau nói đi, có lẽ ngươi còn được một cơ hội để làm lại từ đầu- Huy khuyên nhủ
_Được , ta nói. Thật ra Ma Ảnh phái ta đến đây không phải để giết cô ta mà lợi dụng vụ này để lấy được lòng tin của các ngươi để ta thuận lợi trà trộn vào đây, chờ cơ hội đoạt đi gương băng ti. Mới đầu ta sẽ giả vờ muốn giết ngươi để các ngươi chú ý ta, sau đó dùng khổ nhục kế kể các ngươi tin tưởng ta, và chờ khi các ngươi lấy được gương băng ti thì đoạt đi- Ả nói lại hết tất cả kế hoạch thật sự của mình, sở dĩ ả nói vậy là để bọn chúng tin tưởng rằng ả đã hối cải mà không đề phòng rồi sau đó vẫn âm thầm thực hiện kế hoạt cũ để bọn chúng trở tay không kịp vì có nằm mơ chúng cũng không ngờ rằng ả sẽ thực hiện kế hoạch mà ả đã kể tường tận cho chúng
_Ta không tin ngươi nói thật- Mai nói, ánh mắt nhìn Lan một tí, cô biết Lan cũng có ý nghĩ như mình. Cô sẽ không tin tưởng những người muốn hại Anh với lại linh cảm, giác quan thứ sáu của phái nữ cho cô biết chuyện này nhất định không bình thường
_Không tin cũng mặc các người, những gì cần nói ta đã nói hết , dù sao bây giờ nếu ta về cũng bị giết vì không hoàn thành nhiệm vụ lại còn làm lộ thông tin, mà ta ở đây cũng chẳng toàn mạng, hừ- ả hừ lạnh, không muốn tin cũng không sao, ả không ép
_Nếu muốn bọn ta tin cô phải chứng minh lời cô nói là thật- Lan hoài nghi nhìn ả
_Lời ta nói hoàn toàn là sự thật thì hà cớ gì ta phải chứng minh, tin hay không thì tùy bọn các ngươi- ả nghênh mặt , phản ứng kịch liệt
_Hay lời cô nói không phải là sự thật nên không dám- Lan dùng chiêu khích tướng
_Người….hừ không cần nhiều lời, muốn chém muốn giết thì tùy- ả giận dữ nói
Anh im lặng từ lâu bỗng cất tiếng, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân lại mang theo lạnh lẽo của hơi gió bắc cực. Đi đến gần ả, dùng nội lực ở hai ngón tay nâng cằm ả lên:
_Ngươi tốt nhất đừng gạt bọn ta- Anh nói nhưng ánh mắt dò xét nhìn ả thật lâu rồi mới buông ra, xoay người đi về phía ghế ngồi
_Ta gạt các ngươi cũng chẳng được ích lợi gì- ả mạnh miệng nói nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn run rẩy. Xem ra kết hoạch của ả chưa được thành công như ả nghĩ , mọi người vẫn nghi ngờ mục đích của ả. Nhất là Anh, có trời mới biết ánh mắt Anh đáng sợ tới mức nào, nó như xuyên thấu tâm hồn ả để xem hết các bí mật bên trong, từ giây phút Anh nhìn ả thì ả đã sợ bị Anh lật tẩy nhưng thật không ngờ lại không có gì xảy ra. Là do con bé đó quá yếu không thể cảm nhận được điều khác thường từ ả hay là do ả quá chủ quan trong khi cô ta còn một kế hoạch ẩn sau đôi mắt tím lạnh lùng kia
_Được , ta tin ngươi, nhưng hãy nhớ đừng phạm sai lầm- Anh nói rồi nhẹ bước khỏi căn phòng âm u đó, nhẹ như một làn gió. Dù cô có lạnh lùng tàn nhẫn đến đâu thì hình như căn phòng đó vẫn không hợp với cô
_Vậy tên của cô?- Lan hoài nghi hỏi, dù nói thế nào cô vẫn không thể tin được con người trước mắt , cô ta đã từng muốn giết Anh, bạn thân nhất của cô
_Dạ Nhi…- ả đáp nhẹ
_Bạch Điệp, xắp xếp cho cô ta- Anh bước đi chỉ để lại một câu nói hờ hững
Nhìn bóng Anh xa dần trong lòng Dạ Nhi dâng lên một cỗ vui sướng, nếu lần này ả có thể thuận lợi lấy được gương Băng Ti thì có thể hay không Ma Ảnh sẽ quay lại nhìn ả lâu hơn một chút, có thể hay không yêu ả,…..tưởng tượng đến diễn cảnh đó ả lại cười si ngốc….
_Ngây ngốc cái gì đi thôi- Bạch Điệp cười , một nụ cười mê đảo chúng sinh, lóe sáng như ánh mặt trời làm người ta phải yêu thương nhưng tiếc ả bây giờ đang đắm chìm trong cái thế giới mơ mộng của mình thì làm sao thấy được nụ cười xinh đẹp đó
Bạch Điệp gọi làm ả giật mình, đứng lên đi theo phía sau. Giờ đây trong căn phòng chỉ còn lại một ánh mắt ưu thương nhìn theo cho đến khi bóng Dạ Nhi khuất hẳn
_”Thật là giống, nhưng cũng không giống, dù biết đó không phải là người kia, dù biết tình yêu đó không thể sao mình còn tưởng nhớ, nhưng thật sự mình không buông tay được”- Hắc Điệp lẳng lặng đứng, trước mắt hiện lên hình bóng của Sita nhưng rồi thật nhanh biến mất như một giấc mơ…
————————-
Đêm….vẫn yên bình, từng làn gió biển nhè nhẹ thổi làm người ta lành lạnh nhưng cũng sản khoái , tỉnh táo không ít. Từ khi Dạ Nhi trở thành một phần trong đoàn người cũng không có gì đặc biệt xảy ra nhưng một số trường hợp vẫn không được bình thường, tỉ như Anh và mọi người đang nói chuyện , Dạ Nhi đi vào thì không tự chủ họ vẫn dừng lại, tỉ như mỗi lần Dạ Nhi phụ dọn thức ăn, ai cũng căng thẳng đề phòng . Dạ Nhi là nửa người nửa quỷ, có thể hoạt động vào ban ngày một cách bình thường, ả thường giúp mang cà phê hay một ít thức ăn vặt nhưng vẫn không ai đụng đến. Tuy nói là cho ả gia nhập nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng ả. Lại tỉ như sự việc đêm nay
Dạ Nhi bê ra một ít nước sóng sánh đựng trong vỏ mấy chai rượu vang. Khứu giác linh mẫm của ma cà rồng làm thủy thủ đoàn chú ý, thứ mà ả cầm trên tay đích thực là máu. Nở một nụ cười thiện lương ả nhỏ nhẹ nói:
_Mọi người uống một ít đi
Nhưng không ai động đến, mặc dù có chút mệt, có chút muốn uống nhưng họ vẫn phải có lệnh của cấp trên. Thấy họ do dự Hắc Điệp nói:
_Cứ uống đi- giọng nói không mang tình cảm nhưng ánh mắt liếc Dạ Nhi một cái
_Nhưng cô ta đã từng là người của chúng có tin được không?- một người nghi ngờ hỏi
_Tôi thật sự đã sửa đổi, sẽ không làm gì tổn hại đến các người- Dạ Nhi vội giải thích
_Cũng chưa biết cái gì sẽ xảy ra, bảo chúng tôi làm sao tin cô- một người khác phản bác
_Đủ. Chẳng lẽ các ngươi còn không tin cả Nữ Hoàng- Hắc Điệp không nhịn được giải vây cho Dạ Nhi, dù y biết đó không phải là cô ấy, không phải là người y yêu nhưng làm thế nào y cũng không kìm được mà bảo vệ, y không tài nào nhìn thấy người có khuôn mặt giống hệt người đó chịu tổn thương
_Chúng tôi không có ý đó…..- Một người nói, họ thấy gần đây Hắc Điệp đại nhân rất là lạ nhưng cũng không biết y bị làm sao, chỉ thấy y thường thường ngẩn người , rồi trầm tư. Họ cũng không biết chuyện gì xảy ra
_Vậy thì uống đi rồi đi làm việc, đừng nói nhiều- Hắc Điệp giọng nói cất hơi cao lên
_Cảm ơn anh- Dạ Nhi đối y cảm ơn nhưng trong lòng lại rối như tơ vò. Thái độ của tên này sao mà lạ vậy, sao lại giúp ả, lại tin ả?Chẳng lẽ hắn biết điều gì nên muốn tương kế tựu kế đưa ả vào bẫy, Ả phải làm sao, ả nhất định không bị mắc lừa hắn.
Người ta suy nghĩ quá nhiều sẽ đâm ra loạn, quả không sai. Mà những ý nghĩ rối loạn của ả lúc này sẽ dẫn đến những sai lầm về sau của ả
Trái với hoàn cảnh rối loạn bên này tâm tư của Hắc Điệp lại cuồn cuộn sóng, ánh mắt nhìn hướng biển chỉ đáp lại ả một câu:
_Không có gì- rồi cũng không nói gì nữa, bóng đêm hòa với ánh trăng tạo nên ánh sáng lu mờ, hắt lên người y làm người ta thấy thật thương cảm
Dạ Nhi không nói gì, lặng lẽ xoay người vào trong, ả sợ nếu ả còn ở đây sẽ bị lộ. Lúc ả xoay người lại , thấy Anh đứng phía xa nhìn về phía họ, chắc có lẽ Anh không ngủ được, khẽ giật mình nhưng rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo, ả gật đầu một cái xem như chào, rồi đi thẳng vào trong
Một mình Hắc Điệp cô đơn đứng đó, Anh phần nào cũng có thể hiểu. Tuy cô chưa từng yêu không hiểu được cảm giác yêu đơn phương thế nào nhưng ít ra cô có thể hiểu cảm giác cô đơn đó
Một bàn tay ấm áp đặt lên đôi vai răn rỏi của Hắc Điệp vỗ nhẹ, hành động đó không làm y giật mình vì y biết người đến là ai
_Nữ Hoàng, cô có thấy cô ta thật giống không?- một câu hỏi bâng quơ
_Thật rất giống, nhưng ngươi biết rõ ràng không phải chị ấy đúng không?- Anh nhẹ đáp, trong giọng nói có chút ý an ủi
_Phải nhưng dù sao vẫn không buông xuống được- Hắc Điệp trầm tư, tình cảm này của y không phải ngày một ngày hai, kêu y làm sao buông xuống
_Đã không bỏ được thôi thì cứ để tự nhiên- Anh an ủi
Mà một màn này trong mắt người nào đó lại vô cùng gay mắt. Tuy biết Anh và Hắc Điệp không phải là quan hệ đó nhưng khi thấy họ đứng chung một chỗ Quân vẫn thấy vô cùng không thoải mái. Do cậu không ngủ được nên đi ra hóng gió, không ngờ thấy được một màn này, tâm tư thật sự rất khó chịu.
Có lẽ cả Quân cũng không biết ý chiếm hữu của mình với Anh ngày càng lớn, nhưng thôi cứ để thời gian đẩy đưa tất cả….
/37
|