Giữa trưa, không gian yên tĩnh nhưng cũng khá cô tịnh bị khuấy động bởi những tiếng cười nói như tràn ra từ một căn biệt thự
_Anh dọn dĩa ra đi- Mai nhìn Huy
_Sao lại là anh chứ- Huy bất mãn
_Thôi, để tụi mình dọn cho, các cậu đừng có cãi nữa- Kiên cười cười (Tg: lúc nào thấy anh cười, không sợ sái hở anh)
_Đúng đó cũng trưa rồi, coi chừng làm phiền hàng xóm đó- Lan cũng nói vào
_Hừ, không dọn thì đừng có ăn- Mai lườm Huy một cái muốn cháy mặt
_Em sao lại nở đối xử với anh như vậy, anh thật oan uổng mà- Huy lại giở chiêu ủy khuất ra, nhưng không biết có tác dụng không
_Đừng có nói nhiều, đi mau đi- Mai nói
_Em đi với anh đi- Huy cười gian
_Đừng có mơ- Mai liếc Huy một cái
_Thôi, không cãi nữa, Lan và Kiên nấu ăn rồi, cậu và anh ta sẽ dọn dĩa, mình và Quân sẽ rửa bát, được chứ- Anh nói khi đã chịu hết nỗi
_Đi thì đi- Mai nói rồi đi vào nhà bếp. Thấy vậy Huy cũng theo vào
Lát sau, không biết xảy ra chuyện gì mà Mai giận dỗi mặt lại đo đỏ, đến nhìn cũng không thèm nhìn thì lấy gì mà cãi nhau với Huy còn Huy thì gương mặt hối lỗi cứ len lén nhìn sang Mai, mọi người thấy vậy thở phào, hiếm khi hai cái “loa người” không cãi nhau. Khi Mai bê hai đĩa thức ăn ra thì Anh thoáng nhíu mày nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
_Các cậu khoang ăn đã, mình có món quà này muốn tặng các cậu, lên phòng mình một chút- Anh vẻ mặt như chẳng có gì xảy ra nhưng có trời mới biết vừa rồi cô đã ngửi thấy gì, đó là thuốc mê, loại thuốc mê này không phải bình thường, nếu là loại bình thường thì cũng chẳng có gì đáng lo, nhưng sự thật lại không như suy nghĩ của cô, thuốc mê đó là Mê Tâm Huyễn loại thuốc mà người tộc Tà Linh dùng để khống chế người canh xác và cũng dùng để khống chế những người có thể lợi dụng. Mê Tâm Huyễn dùng giấc mơ để giam người bị khống chế vĩnh viễn ở trong giấc mơ đáng sợ, giấc mơ ấy dựa trên nỗi đau khổ sâu kín nhất của con người, những gì họ cố chôn sâu tận đáy lòng sẽ bị giấc mơ tái hiện lại thậm chí khủng khiếp hơn. Tuy Mê Tâm Huyễn không có tác dụng với Anh nhưng cô không chắc là mọi người có vượt qua được chính nỗi sợ của bản thân hay không, cô không muốn mạo hiểm
_Có thể để ăn xong rồi nói hay không- Huy chưa hiểu được ý Anh
_Thôi đi lên phòng Anh lấy quà trước đi- Mai kéo áo Huy đi lên tầng
_Mình đi lấy quà rồi xuống ăn nha anh- Lan mỉm cười với Kiên làm cậu sướng rơn
Mai và Lan hiểu Anh có chuyện muốn nói nên kéo Huy và Kiên đi, họ làm bạn thân nhiều năm như vậy cũng là do một phần hiểu nhau nếu cả ý nghĩ của Anh cũng không đoán ra được há chẳng phải là bị người cười chữ bạn thân này hay sao
_Đi thôi- Anh nhìn Quân. Cậu cũng chậm rãi đi theo không nói gì, cậu thấy thái độ Anh hơi lạ chắc có chuyện gì đó muốn nói với mọi người nhưng không thể nói ở đây, cậu chọn im lặng và đi theo Anh. Cậu không hiểu sao khi cậu nhìn vào mắt Anh lúc này đây cậu có thể hiểu Anh muốn ám chỉ điều gì…
———————–
_Anh có chuyện gì sao?- Lan hỏi ngay khi đóng cửa phòng
_Cậu thấy thức ăn có mùi gì lạ không- Anh nhìn Lan
_Có, lúc nấu ăn mình rất dễ dàng thao tác nhưng không hiểu sao hôm nay mình cứ có cảm giác sao sao ấy, như là trong người mình có một sức mạnh nào đó không cho mình đụng tới những thực phẩm đó vậy- Lan nói ra nghi vấn trong lòng
_Mọi người còn nhớ viên đá bảy sắc có hình đôi cánh biến mất trong người mình chứ- Anh nhìn xa xa
_Nhớ chứ- mọi người đồng thanh
_Có phải các cậu thấy như có một sức mạnh dung hợp vào cơ thể và ngày càng lớn lên đúng không- Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp
_Đó là đá hộ pháp của tộc ASAKI, những viên đá đó chọn các cậu cũng là điều mình không thể ngờ được, nhưng các cậu phải tin mình, mình chưa bao giờ có ý định giấu các cậu điều gì nhưng mình bất đắc dĩ phải làm vậy….đá hộ pháp sẽ bảo vệ các cậu
_Nhưng em gọi tụi anh lên tận đây chắc không phải chỉ vì chuyện này?- Quân nói
_Phải, gọi mọi người lên đây là có chuyện khác, mọi người còn nhớ về tộc “Tà Linh” mà lần trước mình nhắc đến chứ, tộc Tà Linh có một loại thuốc mê hoặc lòng người đó là Mê Tâm Huyễn, một khi đã ăn phải hoặc uống phải thứ gì có Mê Tâm Huyễn các cậu sẽ bị giam ở trong giấc mơ và nỗi sợ hãi của chính mình….mãi mãi, mãi mãi chịu sự khống chế của tà linh. Tuy đá hộ pháp có thể giúp các cậu tránh khỏi bị điều khiển nhưng giấc mơ của chính mình các cậu phải tự vượt qua, trừ phi các cậu đừng ăn những món ăn đó- Anh nói giọng đều đều nhưng có thể nhìn ra sự nghiêm túc cùng căng thẳng trên khuôn mặt của cô
_Cậu quả đúng là có nhiều bí mật đó- Lan giận dỗi nói
_Từ lúc mình và Lan quen cậu bọn mình đã nhận ra rồi nhưng bọn mình muốn để cậu tự nói ra, để cậu có đủ tự tin vào tình bạn của chúng ta- Mai cười cười trên khuôn mặt không mang nét trách móc vì cô và Lan hiểu Anh, những gì Anh không muốn nói cho họ nghe chỉ sợ là những điều đáng sợ, Anh không muốn họ biết vì lo cho họ
_Xin lỗi các cậu, nhưng việc đến nước này mình cũng không thể giấu các cậu được nữa, mình sẽ nói cho các cậu mọi chuyện nhưng mình muốn nhờ các cậu giúp đỡ cho mình một chuyện- Anh ngừng một lúc nhìn về phía tụi hắn và Mai, Lan
_Cậu nói vậy là sao có chuyện gì cứ nói đi- Mai bực
_Mình kể các cậu nghe một chuyện- giọng Anh đều đều như tiếng chuông vọng từ xa xưa đến:
_ Thật lâu, thật lâu trước kia, khi mà con người còn chưa biết đến sự tồn tại của loài ma sói, ở một thôn phồn hoa nọ của đất nước Trung Quốc mọi người hết lòng tin tưởng một vị pháp sư, vị pháp sư đó tên gọi Ma Ảnh, mọi việc hắn nói ra đều là mệnh lệnh…..trong thôn có một cô gái nổi tiếng xinh đẹp hơn người, cô tên gọi Phiêu Linh,người yêu của cô là Thanh Đằng một chàng trai dịu dàng, ôn nhu, Ma Ảnh đã thích cô từ rất lâu nhưng ngại danh phận pháp sư của mình nên không dám ngỏ lời với gia đình cô ( Pháp sư vào thời đó không được lấy vợ, theo quan niệm mê tính, nếu pháp sư lấy vợ sẽ mất đi linh lực của mình), hắn sợ mất tất cả, còn cô Phiêu Linh ngây thơ vẫn ngày ngày ở trong nhà cùng cha mẹ, hẹn hò với người mình yêu thương thỉnh thoảng sẽ vào rừng hái nấm, nhưng thật không ngờ một ngày nọ khi đi hái nấm cô bị lạc đường vào một cánh rừng âm u, thỉnh thoảng nghe tiếng “quác …quác” của lũ quạ, cây cối trong rừng hình thù kì lạ, cô đi ..đi mãi muốn thoát ra khỏi cánh rừng nhưng không tài nào ra được, mỏi mệt , cô nhìn thấy một dòng suối định đến uống nước thì tiếng tru của sói vang vọng khắp khu rừng, từ trong bụi rậm một con sói to lớn, đi bằng hai chân, miệng của nó ngoài những cái răng nhọn hoắc còn có một đôi nanh dài … rỉ máu. Cô hốt hoảng chạy đi nhưng mọi chuyện đã quá trễ, con quái thú tóm lấy cô nó rút lấy từng giọt máu trong người cô rồi bỗng nhiên tan thành cát bụi….những giây phút cuối của cuộc đời, cô khao khát được sống vì cô còn vướng bận cha mẹ vướng bận Thanh Đằng và sự khát khao ấy đã khuấy động trời xanh, thượng đế đã cho cô một cơ hội để sống lại nhưng cô không còn được là con người mà phải làm ma cà rồng và cô không được hại người chỉ có thể uống máu mà sống, đó là cái giá cô phải trả để sống lại. Cô đồng ý và từ giây phút đó cô biến thành một ma cà rồng thực thụ. Bi kịch cũng bắt đầu từ đó…….. – Anh ngừng lại giây lát rồi thở sâu
_Rồi sao nữa cậu nói tiếp đi- Mai tò mò
_Khi Phiêu Linh trở về nhà, cô không dám nói cho cha mẹ mình biết, cô nói với Thanh Đằng người cô yêu nhất kiếp này. Thanh Đằng vì yêu cô nên che giấu thậm chí còn ngỏ lời cưới cô làm vợ, gia đình Phiêu Linh cũng không phản đối nên hôn lễ sớm được cử hành. Đêm đó Ma Ảnh đã lợi dụng thế lực của mình bức tử Thanh Đằng rồi bịa 1 lí do rằng Thanh Đằng bị quỷ ám phải ngay lập tức giết chết nếu không hậu hoạn khó lường, thế là dân làng mặt kệ lời cầu xin của Phiêu Linh, đem xác Thanh Đằng thiêu rụi. Rồi Ma Ảnh đến nhà Phiêu Linh nói cho nàng biết chồng nàng là bị hắn bức tử. Phiêu Linh đau khổ, tuyệt vọng , Thanh Đằng…..Thanh Đằng của cô cư nhiên bị con người ác độc này giết chết, cô phẫn hận, hận thấu xương con người đó. Thế là, trong cơn thịnh nộ cô đã không kiềm chế nỗi sự tức giận mà hút máu Ma Ảnh, mặt trăng ngoài bầu trời kia cũng nhuốm một màu đỏ chót kinh người, thượng đế lại một lần lên tiếng, ngài nói ngươi đã phạm sai lầm mà ta và ngươi định ra vậy ngươi hãy chịu sự trừng phạt của ánh sáng, khi nào ngươi tìm gặp được một tộc pháp sư giúp ngươi cầu phúc hối lỗi, vào đúng ngày mặt trăng một lần nữa nhuốm thành màu đỏ, giúp ngươi đón lấy ánh mặt trời đầu tiên, ta nhân danh thượng đế tối cao sẽ giải thoát cho ngươi. Nhưng người giúp ngươi sẽ phải mất đi linh lực của pháp sư, và thời gian chờ đợi ngày mặt trăng đỏ này là vô định nếu ngươi có thể chờ được ngày ấy, ta sẽ cho ngươi một điều ước, nhưng hãy nhớ đó là một điều ước đúng. Sau đó Phiêu Linh chậm rãi rời đi mà không biết được rằng Ma Ảnh đã không còn là Ma Ảnh, hắn biến thành một con quái vật đáng sợ hút máu khắp nơi,còn Phiêu Linh ngày này qua tháng nọ cô tìm kiếm tộc pháp sư mà thượng đế đã nói. Thời gian giúp cô rèn luyện thêm sự thành thục cùng kiềm chế cơn khát máu của chính mình còn Ma Ảnh cũng dần bình tĩnh lại nhưng hắn vẫn hút máu người để sống, đó là sự khác biệt giữa hai người.Một số ma cà rồng sẽ còn lại tư duy và trí nhớ theo phía Phiêu Linh nhưng số đó cũng không nhiều. Đa số ma cà rồng khác lại theo phía Ma Ảnh, chúng chiếm số lượng rất đông hơn 3/4 số lượng ma cà rồng, chúng đều mất đi kí ức chỉ còn nỗi khát máu trong đôi mắt đỏ vô hồn.Sau này hình thành hai phe đối lập nhau đó là phe uống máu do Phiêu Linh đứng đầu và phe Hút máu do Ma Ảnh đứng đầu. Sau một trận chiến tộc ASAKI đã thành công phong ấn hắn vào lăng mộ nhưng linh lực của trưởng tộc ASAKI lúc đó đã yếu nên chỉ có thể phong ấn hắn tạm thời , gần đây hắn đã có dấu hiệu tỉnh lại- Anh nói, ngữ khí có phần chán ghét
_Vậy em muốn bọn anh….?- Quân không nói hết câu nhưng mọi người phần nào đã hiểu
_Phải, vì đá hộ pháp đã chọn mọi người nên em bất dắc dĩ phải nhờ mọi người giúp đỡ, chị ấy….rất đáng thương….., em đảm bảo sẽ không tổn hại đến mọi người- Anh nói chắc nịch
_Bọn mình đồng ý nhưng làm ăn phải có lời nha, cậu phải mời tụi mình ăn cơm đó- Lan chu chu môi
_Được- Anh mỉm cười làm mọi người đơ luôn
_Nhưng bất quá một ngày chưa diệt tộc tà linh thì chúng ta chưa thể đi đến nơi Phiêu Linh ở được- Anh đột nhiên nói ngữ điệu trầm hẳn
_Vậy còn chuyện thức ăn có cái gì Mê Tâm Huyễn thì phải làm sao- Kiên hỏi
_Chúng ta sẽ diễn một màn kịch cho vị khách không mời xem vậy, sẵn tiện kết thúc mối hiểu lầm mười mấy năm trước luôn.- Anh nhếch mép
_Vị khách khong mời?- năm người đồng thanh
_Ừm, Bà Nội mình đã phái người theo dõi chúng ta từ trước rồi- Anh nói, giọng nói chán ghét không thể che giấu
_Vậy, chuyện chúng ta nói nãy giờ?- Huy lo lắng
_Không sao, phòng này đã bày kết giới nên hắn không thể nghe gì để báo lại với bà ta đâu- Anh
_Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?- Lan hỏi
_Chúng ta sẽ…………..- Anh nói vắn tắt
_OK, chứ- Anh
_Được, cứ vậy đi- năm người đồng thanh
Chuyện gì sẽ đến đây…
_Anh dọn dĩa ra đi- Mai nhìn Huy
_Sao lại là anh chứ- Huy bất mãn
_Thôi, để tụi mình dọn cho, các cậu đừng có cãi nữa- Kiên cười cười (Tg: lúc nào thấy anh cười, không sợ sái hở anh)
_Đúng đó cũng trưa rồi, coi chừng làm phiền hàng xóm đó- Lan cũng nói vào
_Hừ, không dọn thì đừng có ăn- Mai lườm Huy một cái muốn cháy mặt
_Em sao lại nở đối xử với anh như vậy, anh thật oan uổng mà- Huy lại giở chiêu ủy khuất ra, nhưng không biết có tác dụng không
_Đừng có nói nhiều, đi mau đi- Mai nói
_Em đi với anh đi- Huy cười gian
_Đừng có mơ- Mai liếc Huy một cái
_Thôi, không cãi nữa, Lan và Kiên nấu ăn rồi, cậu và anh ta sẽ dọn dĩa, mình và Quân sẽ rửa bát, được chứ- Anh nói khi đã chịu hết nỗi
_Đi thì đi- Mai nói rồi đi vào nhà bếp. Thấy vậy Huy cũng theo vào
Lát sau, không biết xảy ra chuyện gì mà Mai giận dỗi mặt lại đo đỏ, đến nhìn cũng không thèm nhìn thì lấy gì mà cãi nhau với Huy còn Huy thì gương mặt hối lỗi cứ len lén nhìn sang Mai, mọi người thấy vậy thở phào, hiếm khi hai cái “loa người” không cãi nhau. Khi Mai bê hai đĩa thức ăn ra thì Anh thoáng nhíu mày nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
_Các cậu khoang ăn đã, mình có món quà này muốn tặng các cậu, lên phòng mình một chút- Anh vẻ mặt như chẳng có gì xảy ra nhưng có trời mới biết vừa rồi cô đã ngửi thấy gì, đó là thuốc mê, loại thuốc mê này không phải bình thường, nếu là loại bình thường thì cũng chẳng có gì đáng lo, nhưng sự thật lại không như suy nghĩ của cô, thuốc mê đó là Mê Tâm Huyễn loại thuốc mà người tộc Tà Linh dùng để khống chế người canh xác và cũng dùng để khống chế những người có thể lợi dụng. Mê Tâm Huyễn dùng giấc mơ để giam người bị khống chế vĩnh viễn ở trong giấc mơ đáng sợ, giấc mơ ấy dựa trên nỗi đau khổ sâu kín nhất của con người, những gì họ cố chôn sâu tận đáy lòng sẽ bị giấc mơ tái hiện lại thậm chí khủng khiếp hơn. Tuy Mê Tâm Huyễn không có tác dụng với Anh nhưng cô không chắc là mọi người có vượt qua được chính nỗi sợ của bản thân hay không, cô không muốn mạo hiểm
_Có thể để ăn xong rồi nói hay không- Huy chưa hiểu được ý Anh
_Thôi đi lên phòng Anh lấy quà trước đi- Mai kéo áo Huy đi lên tầng
_Mình đi lấy quà rồi xuống ăn nha anh- Lan mỉm cười với Kiên làm cậu sướng rơn
Mai và Lan hiểu Anh có chuyện muốn nói nên kéo Huy và Kiên đi, họ làm bạn thân nhiều năm như vậy cũng là do một phần hiểu nhau nếu cả ý nghĩ của Anh cũng không đoán ra được há chẳng phải là bị người cười chữ bạn thân này hay sao
_Đi thôi- Anh nhìn Quân. Cậu cũng chậm rãi đi theo không nói gì, cậu thấy thái độ Anh hơi lạ chắc có chuyện gì đó muốn nói với mọi người nhưng không thể nói ở đây, cậu chọn im lặng và đi theo Anh. Cậu không hiểu sao khi cậu nhìn vào mắt Anh lúc này đây cậu có thể hiểu Anh muốn ám chỉ điều gì…
———————–
_Anh có chuyện gì sao?- Lan hỏi ngay khi đóng cửa phòng
_Cậu thấy thức ăn có mùi gì lạ không- Anh nhìn Lan
_Có, lúc nấu ăn mình rất dễ dàng thao tác nhưng không hiểu sao hôm nay mình cứ có cảm giác sao sao ấy, như là trong người mình có một sức mạnh nào đó không cho mình đụng tới những thực phẩm đó vậy- Lan nói ra nghi vấn trong lòng
_Mọi người còn nhớ viên đá bảy sắc có hình đôi cánh biến mất trong người mình chứ- Anh nhìn xa xa
_Nhớ chứ- mọi người đồng thanh
_Có phải các cậu thấy như có một sức mạnh dung hợp vào cơ thể và ngày càng lớn lên đúng không- Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp
_Đó là đá hộ pháp của tộc ASAKI, những viên đá đó chọn các cậu cũng là điều mình không thể ngờ được, nhưng các cậu phải tin mình, mình chưa bao giờ có ý định giấu các cậu điều gì nhưng mình bất đắc dĩ phải làm vậy….đá hộ pháp sẽ bảo vệ các cậu
_Nhưng em gọi tụi anh lên tận đây chắc không phải chỉ vì chuyện này?- Quân nói
_Phải, gọi mọi người lên đây là có chuyện khác, mọi người còn nhớ về tộc “Tà Linh” mà lần trước mình nhắc đến chứ, tộc Tà Linh có một loại thuốc mê hoặc lòng người đó là Mê Tâm Huyễn, một khi đã ăn phải hoặc uống phải thứ gì có Mê Tâm Huyễn các cậu sẽ bị giam ở trong giấc mơ và nỗi sợ hãi của chính mình….mãi mãi, mãi mãi chịu sự khống chế của tà linh. Tuy đá hộ pháp có thể giúp các cậu tránh khỏi bị điều khiển nhưng giấc mơ của chính mình các cậu phải tự vượt qua, trừ phi các cậu đừng ăn những món ăn đó- Anh nói giọng đều đều nhưng có thể nhìn ra sự nghiêm túc cùng căng thẳng trên khuôn mặt của cô
_Cậu quả đúng là có nhiều bí mật đó- Lan giận dỗi nói
_Từ lúc mình và Lan quen cậu bọn mình đã nhận ra rồi nhưng bọn mình muốn để cậu tự nói ra, để cậu có đủ tự tin vào tình bạn của chúng ta- Mai cười cười trên khuôn mặt không mang nét trách móc vì cô và Lan hiểu Anh, những gì Anh không muốn nói cho họ nghe chỉ sợ là những điều đáng sợ, Anh không muốn họ biết vì lo cho họ
_Xin lỗi các cậu, nhưng việc đến nước này mình cũng không thể giấu các cậu được nữa, mình sẽ nói cho các cậu mọi chuyện nhưng mình muốn nhờ các cậu giúp đỡ cho mình một chuyện- Anh ngừng một lúc nhìn về phía tụi hắn và Mai, Lan
_Cậu nói vậy là sao có chuyện gì cứ nói đi- Mai bực
_Mình kể các cậu nghe một chuyện- giọng Anh đều đều như tiếng chuông vọng từ xa xưa đến:
_ Thật lâu, thật lâu trước kia, khi mà con người còn chưa biết đến sự tồn tại của loài ma sói, ở một thôn phồn hoa nọ của đất nước Trung Quốc mọi người hết lòng tin tưởng một vị pháp sư, vị pháp sư đó tên gọi Ma Ảnh, mọi việc hắn nói ra đều là mệnh lệnh…..trong thôn có một cô gái nổi tiếng xinh đẹp hơn người, cô tên gọi Phiêu Linh,người yêu của cô là Thanh Đằng một chàng trai dịu dàng, ôn nhu, Ma Ảnh đã thích cô từ rất lâu nhưng ngại danh phận pháp sư của mình nên không dám ngỏ lời với gia đình cô ( Pháp sư vào thời đó không được lấy vợ, theo quan niệm mê tính, nếu pháp sư lấy vợ sẽ mất đi linh lực của mình), hắn sợ mất tất cả, còn cô Phiêu Linh ngây thơ vẫn ngày ngày ở trong nhà cùng cha mẹ, hẹn hò với người mình yêu thương thỉnh thoảng sẽ vào rừng hái nấm, nhưng thật không ngờ một ngày nọ khi đi hái nấm cô bị lạc đường vào một cánh rừng âm u, thỉnh thoảng nghe tiếng “quác …quác” của lũ quạ, cây cối trong rừng hình thù kì lạ, cô đi ..đi mãi muốn thoát ra khỏi cánh rừng nhưng không tài nào ra được, mỏi mệt , cô nhìn thấy một dòng suối định đến uống nước thì tiếng tru của sói vang vọng khắp khu rừng, từ trong bụi rậm một con sói to lớn, đi bằng hai chân, miệng của nó ngoài những cái răng nhọn hoắc còn có một đôi nanh dài … rỉ máu. Cô hốt hoảng chạy đi nhưng mọi chuyện đã quá trễ, con quái thú tóm lấy cô nó rút lấy từng giọt máu trong người cô rồi bỗng nhiên tan thành cát bụi….những giây phút cuối của cuộc đời, cô khao khát được sống vì cô còn vướng bận cha mẹ vướng bận Thanh Đằng và sự khát khao ấy đã khuấy động trời xanh, thượng đế đã cho cô một cơ hội để sống lại nhưng cô không còn được là con người mà phải làm ma cà rồng và cô không được hại người chỉ có thể uống máu mà sống, đó là cái giá cô phải trả để sống lại. Cô đồng ý và từ giây phút đó cô biến thành một ma cà rồng thực thụ. Bi kịch cũng bắt đầu từ đó…….. – Anh ngừng lại giây lát rồi thở sâu
_Rồi sao nữa cậu nói tiếp đi- Mai tò mò
_Khi Phiêu Linh trở về nhà, cô không dám nói cho cha mẹ mình biết, cô nói với Thanh Đằng người cô yêu nhất kiếp này. Thanh Đằng vì yêu cô nên che giấu thậm chí còn ngỏ lời cưới cô làm vợ, gia đình Phiêu Linh cũng không phản đối nên hôn lễ sớm được cử hành. Đêm đó Ma Ảnh đã lợi dụng thế lực của mình bức tử Thanh Đằng rồi bịa 1 lí do rằng Thanh Đằng bị quỷ ám phải ngay lập tức giết chết nếu không hậu hoạn khó lường, thế là dân làng mặt kệ lời cầu xin của Phiêu Linh, đem xác Thanh Đằng thiêu rụi. Rồi Ma Ảnh đến nhà Phiêu Linh nói cho nàng biết chồng nàng là bị hắn bức tử. Phiêu Linh đau khổ, tuyệt vọng , Thanh Đằng…..Thanh Đằng của cô cư nhiên bị con người ác độc này giết chết, cô phẫn hận, hận thấu xương con người đó. Thế là, trong cơn thịnh nộ cô đã không kiềm chế nỗi sự tức giận mà hút máu Ma Ảnh, mặt trăng ngoài bầu trời kia cũng nhuốm một màu đỏ chót kinh người, thượng đế lại một lần lên tiếng, ngài nói ngươi đã phạm sai lầm mà ta và ngươi định ra vậy ngươi hãy chịu sự trừng phạt của ánh sáng, khi nào ngươi tìm gặp được một tộc pháp sư giúp ngươi cầu phúc hối lỗi, vào đúng ngày mặt trăng một lần nữa nhuốm thành màu đỏ, giúp ngươi đón lấy ánh mặt trời đầu tiên, ta nhân danh thượng đế tối cao sẽ giải thoát cho ngươi. Nhưng người giúp ngươi sẽ phải mất đi linh lực của pháp sư, và thời gian chờ đợi ngày mặt trăng đỏ này là vô định nếu ngươi có thể chờ được ngày ấy, ta sẽ cho ngươi một điều ước, nhưng hãy nhớ đó là một điều ước đúng. Sau đó Phiêu Linh chậm rãi rời đi mà không biết được rằng Ma Ảnh đã không còn là Ma Ảnh, hắn biến thành một con quái vật đáng sợ hút máu khắp nơi,còn Phiêu Linh ngày này qua tháng nọ cô tìm kiếm tộc pháp sư mà thượng đế đã nói. Thời gian giúp cô rèn luyện thêm sự thành thục cùng kiềm chế cơn khát máu của chính mình còn Ma Ảnh cũng dần bình tĩnh lại nhưng hắn vẫn hút máu người để sống, đó là sự khác biệt giữa hai người.Một số ma cà rồng sẽ còn lại tư duy và trí nhớ theo phía Phiêu Linh nhưng số đó cũng không nhiều. Đa số ma cà rồng khác lại theo phía Ma Ảnh, chúng chiếm số lượng rất đông hơn 3/4 số lượng ma cà rồng, chúng đều mất đi kí ức chỉ còn nỗi khát máu trong đôi mắt đỏ vô hồn.Sau này hình thành hai phe đối lập nhau đó là phe uống máu do Phiêu Linh đứng đầu và phe Hút máu do Ma Ảnh đứng đầu. Sau một trận chiến tộc ASAKI đã thành công phong ấn hắn vào lăng mộ nhưng linh lực của trưởng tộc ASAKI lúc đó đã yếu nên chỉ có thể phong ấn hắn tạm thời , gần đây hắn đã có dấu hiệu tỉnh lại- Anh nói, ngữ khí có phần chán ghét
_Vậy em muốn bọn anh….?- Quân không nói hết câu nhưng mọi người phần nào đã hiểu
_Phải, vì đá hộ pháp đã chọn mọi người nên em bất dắc dĩ phải nhờ mọi người giúp đỡ, chị ấy….rất đáng thương….., em đảm bảo sẽ không tổn hại đến mọi người- Anh nói chắc nịch
_Bọn mình đồng ý nhưng làm ăn phải có lời nha, cậu phải mời tụi mình ăn cơm đó- Lan chu chu môi
_Được- Anh mỉm cười làm mọi người đơ luôn
_Nhưng bất quá một ngày chưa diệt tộc tà linh thì chúng ta chưa thể đi đến nơi Phiêu Linh ở được- Anh đột nhiên nói ngữ điệu trầm hẳn
_Vậy còn chuyện thức ăn có cái gì Mê Tâm Huyễn thì phải làm sao- Kiên hỏi
_Chúng ta sẽ diễn một màn kịch cho vị khách không mời xem vậy, sẵn tiện kết thúc mối hiểu lầm mười mấy năm trước luôn.- Anh nhếch mép
_Vị khách khong mời?- năm người đồng thanh
_Ừm, Bà Nội mình đã phái người theo dõi chúng ta từ trước rồi- Anh nói, giọng nói chán ghét không thể che giấu
_Vậy, chuyện chúng ta nói nãy giờ?- Huy lo lắng
_Không sao, phòng này đã bày kết giới nên hắn không thể nghe gì để báo lại với bà ta đâu- Anh
_Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?- Lan hỏi
_Chúng ta sẽ…………..- Anh nói vắn tắt
_OK, chứ- Anh
_Được, cứ vậy đi- năm người đồng thanh
Chuyện gì sẽ đến đây…
/37
|