Như ấy, nhớ nhanh quên cũng nhanh chả kém .
Theo cái Huệ nói thì Như là cái kiểu có não cá vàng ý
Hưng đòi Như nhớ á??? Còn khuya. Như cười trừ đáp rất nhẹ nhàng ” em không nhớ!”
Lòng Hưng thắt lại… Đùa, anh lại không đọng lại gì trong em ý sao????
-Chẳng lẽ một người đẹp trai như anh lại không gây tí ấn tượng nào với em?
-Chắc là vậy! Người đẹp trai em gặp nhiều rồi… Ai em cũng nhớ. Hay anh nhầm em với ai
Như thưa
Nhầm thế đếch nào được. Không phải theo em tới tận đây sao???
-Em xinh đẹp như vậy, anh muốn nhầm cũng khó.
-Anh cứ đùa , em cũng chỉ bình thường thôi
Như nói
Chiếc điện thoại lại rung lên một hồi. Nhìn dãy số in trên mặt hình Như vội vàng mở
Bước chân vội nên phòng để mặc tên con trai sắc nước hương zời đứng ngơ ngác một hồi
Sau năm tháng ấy, cuối cùng người ấy đã liên lạc với Như
Vỏn vẹn có vài chứ mà làm Như vui đến nức lòng
” Như có khỏe không? ”
Huyên, là Huyên…
Như gọi lại… Tiếng chuông vang hồi lâu mãi mới vó người nghe
Giọng người ấy. Vẫn cái giọng ấy
Cổ họng Như nghèn nghẹn
Huyên hỏi Như đã quên cậu chưa
Như muốn mắng cho ai kia một trận quá. Mà lại không nỡ lòng nào
-Tớ khỏe. Cậu… Có khỏe không?
“Không khỏe nắm, tớ sẽ cố về sớm với cậu. Thời gian này không thể liên lạc với cậu… Như, chờ anh. Anh nhất định sẽ về!”
-Huyên….
” Đừng khóc, anh không thể ôm em lúc này … Nên đừng khóc”
Giọng người ấy có chút mệt mỏi .
-Có chuyện gì vậy?
“Anh rất nhớ em!”
Đường dây bị ngắt quãng
Như khóc nức nở
Huyên, đã xảy ra chuyện gì với Huyên vậy???? Tâm trạng rối loạn khiến Như không giữ nổi bình tĩnh
Như có gọi cả mấy chục cuộc lại nhưng số máy thuê bao.
Nỗi buồn sâu từng thớ thịt ngấm vào tim Như đến đau đớn
Sài Gòn ngày nắng!
Giữa cái cuộc sống của công nghệ, của tin học, của sự phát triển vượt bậc và vô cùng ngoạn mục của smart phone, laptop,…
Nhưng anh và em lại không thể liên lạc, chúng ta xa nhau nhiều đến thế ư?
Quệt ngang dòng nước mắt, Huyên bảo chờ mà… Cậu ấy sẽ không thất hứa đâu
Như cũng hứa sẽ chờ Huyên dù có chuyện gì xảy ra. Như chờ 1 câu chuyện Huyên nói ra
*******
Xuống nhà, tâm trạng không ổn lắm nên Như xin phép mọi người ra ngoài tản bộ
Hưng cười lộ chiếc răng khểnh rõ duyên, anh xung phong đưa em Như đi
Ba Ân sợ con đi lạc nên cũng ậm ừ, Như chả có ý kiến ý keo gì. Căn bản bạn không có tâm trạng để nói
Như phải lấy lại tinh thần để mai còn bắt đầu buổi học đầu tiên
Hưng cũng rất tinh ý khi phát hiện ra đôi mắt đo đỏ của người đẹp.
-Em buồn à? Người ta bảo có tâm sự nói ra sẽ đỡ hơn đấy… Anh sẵn sàng nghe
-Cám ơn, em không có thói quen tâm sự với người lạ
Như đáp.
Đất rộng trời cao, Sài Gòn có nắng có gió. Nơi này Như sẽ chờ người đó.
-Ngày mai em tới trường phải không? Cũng tiện đường anh có thể đưa em đi không?
-Cám ơn em tự có thể đi được
-….
Hưng định nói thêm nhưng thái độ không hợp tác của nàng khiến anh đành ngậm ngùi
Ngày tháng còn dài. Không cưa đổ không phải là Hưng thiếu gia
*****
Tối muộn khi tiếng nhạc xập xình cùng đèn nháy mờ ảo trong quán bar bắt đầu huyên náo thành phố sôi động
Hưng nhấp môi ly rượu sóng sánh
-Ê… Con bé hôm nọ đó… Hot face nè… Còn hot youtube nữa… Nghe đi nghe đi nó là HeeBi con bé cover nhạc hay hơn bản chính nữa
Thằng bạn thân cho xem đoạn clip ngắn Hưng càng hứng thú.
Đúng là 1 cô gái thú vị
Như còn đang bận hỗn độn trong mớ suy nghĩ vấn vương
-Con chưa ngủ sao? Lo lắng gì à?
Mẹ Hân bước vào, ngồi bên mép giường nắm tay Như dịu dàng hỏi han
Có lẽ con bé nhớ nhà!
-Có chút chuyện thôi ạ. Con đang nhớ 1 người, cậu ấy rời đi khi để lại cho con nhiều câu hỏi khó chịu
-Có duyên ắt gặp lại.
-Vâng
-Nghỉ sớm đi con gái, mai ba sẽ đưa con đến trường
-vâng
Như gật đầu
Trong đầu mông lung nghe thấy giọng hát của người ấy
Thứ tình cảm không có điểm bắt đầu và kết thúc… Tự nhủ rằng kiên cường lên để chế ngự nó
Anh Nhân từng dạy
Mình không dũng cảm, không ai thay mình kiên cường. Khi một đứa trẻ bị ngã, nếu như nhìn trái nhìn phải, không có người lớn nào ở xung quanh, nó nhất định sẽ không khóc, sẽ nhanh chóng tự mình đứng dậy. Cho nên, có người quan tâm đến nỗi đau của mình, mình ỉ lại và sẽ càng đau hơn. Mà không có ai, mình không được trân trọng, nhưng chắc chắn sẽ kiên cường tiến bước.
Như sẽ cố gắng, trở lên kiên cường khi không có cậu ấy
Trở thành HeeBi như mọi người kỳ vọng….
“******”
2_ngày sau khi Như nhập học…
Fanky đã hoàn thành một chuyện quan trọng
Anh đã được cấp quốc tịch Việt nam với một cái tên rất kêu
Võ Trung Kiên ( biệt danh Kiên Fk)
Anh còn đem cho “my baby ” một món quà nho nhỏ
Cậu nhóc lờ đờ… Mệt phờ phạc được ôm cẩn thận trong vòng tay của anh chàng da trắng
Đậu đẹp trai thiêm thiếp nhưng vẫn cố mở to đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh
Nó sắp được gặp mẹ Như rồi
Ôi zồi ôi….
Mẹ Như ơi , Đậu đến với mẹ đây…
Huhu…đi máy bay con say đứ đừ luôn các mẹ ạ
…..trong hôm ấy.. Hai con xe hầm hố đậu ở trước cổng nhạc viện…
Hai người, một đào hoa một lịch lãm
Một người cầm hoa, một người ôm cún
Cùng chờ 1 người con gái.
Ở 1 góc khuất cũng có 1 người chờ 1 người.
(Còn tiếp)
Theo cái Huệ nói thì Như là cái kiểu có não cá vàng ý
Hưng đòi Như nhớ á??? Còn khuya. Như cười trừ đáp rất nhẹ nhàng ” em không nhớ!”
Lòng Hưng thắt lại… Đùa, anh lại không đọng lại gì trong em ý sao????
-Chẳng lẽ một người đẹp trai như anh lại không gây tí ấn tượng nào với em?
-Chắc là vậy! Người đẹp trai em gặp nhiều rồi… Ai em cũng nhớ. Hay anh nhầm em với ai
Như thưa
Nhầm thế đếch nào được. Không phải theo em tới tận đây sao???
-Em xinh đẹp như vậy, anh muốn nhầm cũng khó.
-Anh cứ đùa , em cũng chỉ bình thường thôi
Như nói
Chiếc điện thoại lại rung lên một hồi. Nhìn dãy số in trên mặt hình Như vội vàng mở
Bước chân vội nên phòng để mặc tên con trai sắc nước hương zời đứng ngơ ngác một hồi
Sau năm tháng ấy, cuối cùng người ấy đã liên lạc với Như
Vỏn vẹn có vài chứ mà làm Như vui đến nức lòng
” Như có khỏe không? ”
Huyên, là Huyên…
Như gọi lại… Tiếng chuông vang hồi lâu mãi mới vó người nghe
Giọng người ấy. Vẫn cái giọng ấy
Cổ họng Như nghèn nghẹn
Huyên hỏi Như đã quên cậu chưa
Như muốn mắng cho ai kia một trận quá. Mà lại không nỡ lòng nào
-Tớ khỏe. Cậu… Có khỏe không?
“Không khỏe nắm, tớ sẽ cố về sớm với cậu. Thời gian này không thể liên lạc với cậu… Như, chờ anh. Anh nhất định sẽ về!”
-Huyên….
” Đừng khóc, anh không thể ôm em lúc này … Nên đừng khóc”
Giọng người ấy có chút mệt mỏi .
-Có chuyện gì vậy?
“Anh rất nhớ em!”
Đường dây bị ngắt quãng
Như khóc nức nở
Huyên, đã xảy ra chuyện gì với Huyên vậy???? Tâm trạng rối loạn khiến Như không giữ nổi bình tĩnh
Như có gọi cả mấy chục cuộc lại nhưng số máy thuê bao.
Nỗi buồn sâu từng thớ thịt ngấm vào tim Như đến đau đớn
Sài Gòn ngày nắng!
Giữa cái cuộc sống của công nghệ, của tin học, của sự phát triển vượt bậc và vô cùng ngoạn mục của smart phone, laptop,…
Nhưng anh và em lại không thể liên lạc, chúng ta xa nhau nhiều đến thế ư?
Quệt ngang dòng nước mắt, Huyên bảo chờ mà… Cậu ấy sẽ không thất hứa đâu
Như cũng hứa sẽ chờ Huyên dù có chuyện gì xảy ra. Như chờ 1 câu chuyện Huyên nói ra
*******
Xuống nhà, tâm trạng không ổn lắm nên Như xin phép mọi người ra ngoài tản bộ
Hưng cười lộ chiếc răng khểnh rõ duyên, anh xung phong đưa em Như đi
Ba Ân sợ con đi lạc nên cũng ậm ừ, Như chả có ý kiến ý keo gì. Căn bản bạn không có tâm trạng để nói
Như phải lấy lại tinh thần để mai còn bắt đầu buổi học đầu tiên
Hưng cũng rất tinh ý khi phát hiện ra đôi mắt đo đỏ của người đẹp.
-Em buồn à? Người ta bảo có tâm sự nói ra sẽ đỡ hơn đấy… Anh sẵn sàng nghe
-Cám ơn, em không có thói quen tâm sự với người lạ
Như đáp.
Đất rộng trời cao, Sài Gòn có nắng có gió. Nơi này Như sẽ chờ người đó.
-Ngày mai em tới trường phải không? Cũng tiện đường anh có thể đưa em đi không?
-Cám ơn em tự có thể đi được
-….
Hưng định nói thêm nhưng thái độ không hợp tác của nàng khiến anh đành ngậm ngùi
Ngày tháng còn dài. Không cưa đổ không phải là Hưng thiếu gia
*****
Tối muộn khi tiếng nhạc xập xình cùng đèn nháy mờ ảo trong quán bar bắt đầu huyên náo thành phố sôi động
Hưng nhấp môi ly rượu sóng sánh
-Ê… Con bé hôm nọ đó… Hot face nè… Còn hot youtube nữa… Nghe đi nghe đi nó là HeeBi con bé cover nhạc hay hơn bản chính nữa
Thằng bạn thân cho xem đoạn clip ngắn Hưng càng hứng thú.
Đúng là 1 cô gái thú vị
Như còn đang bận hỗn độn trong mớ suy nghĩ vấn vương
-Con chưa ngủ sao? Lo lắng gì à?
Mẹ Hân bước vào, ngồi bên mép giường nắm tay Như dịu dàng hỏi han
Có lẽ con bé nhớ nhà!
-Có chút chuyện thôi ạ. Con đang nhớ 1 người, cậu ấy rời đi khi để lại cho con nhiều câu hỏi khó chịu
-Có duyên ắt gặp lại.
-Vâng
-Nghỉ sớm đi con gái, mai ba sẽ đưa con đến trường
-vâng
Như gật đầu
Trong đầu mông lung nghe thấy giọng hát của người ấy
Thứ tình cảm không có điểm bắt đầu và kết thúc… Tự nhủ rằng kiên cường lên để chế ngự nó
Anh Nhân từng dạy
Mình không dũng cảm, không ai thay mình kiên cường. Khi một đứa trẻ bị ngã, nếu như nhìn trái nhìn phải, không có người lớn nào ở xung quanh, nó nhất định sẽ không khóc, sẽ nhanh chóng tự mình đứng dậy. Cho nên, có người quan tâm đến nỗi đau của mình, mình ỉ lại và sẽ càng đau hơn. Mà không có ai, mình không được trân trọng, nhưng chắc chắn sẽ kiên cường tiến bước.
Như sẽ cố gắng, trở lên kiên cường khi không có cậu ấy
Trở thành HeeBi như mọi người kỳ vọng….
“******”
2_ngày sau khi Như nhập học…
Fanky đã hoàn thành một chuyện quan trọng
Anh đã được cấp quốc tịch Việt nam với một cái tên rất kêu
Võ Trung Kiên ( biệt danh Kiên Fk)
Anh còn đem cho “my baby ” một món quà nho nhỏ
Cậu nhóc lờ đờ… Mệt phờ phạc được ôm cẩn thận trong vòng tay của anh chàng da trắng
Đậu đẹp trai thiêm thiếp nhưng vẫn cố mở to đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh
Nó sắp được gặp mẹ Như rồi
Ôi zồi ôi….
Mẹ Như ơi , Đậu đến với mẹ đây…
Huhu…đi máy bay con say đứ đừ luôn các mẹ ạ
…..trong hôm ấy.. Hai con xe hầm hố đậu ở trước cổng nhạc viện…
Hai người, một đào hoa một lịch lãm
Một người cầm hoa, một người ôm cún
Cùng chờ 1 người con gái.
Ở 1 góc khuất cũng có 1 người chờ 1 người.
(Còn tiếp)
/55
|