Trình Nặc nhìn nha đầu nhỏ hơn mình không được bao nhiêu trước mắt, trên gương mặt non nớt lại giương lên nụ cười ngạo nghễ, cô nhẹ nhàng lắc đầu, trong bụng hơi bất đắc dĩ, nha đầu này rõ ràng đang cố giả bộ kiên cường.
Trương Diêu cảm giác được động tác của cô, nhíu mày, lớn tiếng hỏi: "Lúc chị lắc đầu làm gì còn cười?"
Trình nặc mím môi, mỉm cười dịu dàng, nói: "Chị nhìn tâm tình của em dường như không tốt."
Trương Diêu sửng sốt, cảnh giác vẻ mặt cứng nhắc, "Chị, nói bừa gì!"
Trình Nặc lắc đầu, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Này, toàn bộ đều viết ở trên mặt."
Trương tiểu nha đầu vừa nghe xong, cuống quít bụm mặt, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh nhìn gương, cô trái soi phải nhìn cũng không có cảm giác khác thường gì, tiểu nha đầu nhất thời nổi dóa, chống nạnh ra ngoài, trận thế giống như là nhất định phải chất vấn với Trình Nặc.
"Chị, nói bậy! Em vừa soi gương, viết ở đâu!" Trương Diêu chỉ vào Trình Nặc đang lặc rau ở phòng bếp, cảm thấy giận dữ.
Trình Nặc cong môi cười nhạt, đi lên trước, "Diêu Diêu, em không đánh đã khai."
"Chị là lừa gạt!" Trương Diêu nổi dóa, suy nghĩ Dư Mặc không biết nghĩ thế nào, để cô tìm đến người đáng ghét như vậy.
"Vậy sao em không làm được binh bất yếm trá?" Trình Nặc vò rối tóc của cô, lại nói: "Bây giờ em có phải đặc biệt không muốn nói chuyện với chị."
"Làm sao chị biết?" Trương Diêu nghi ngờ, nâng mi hỏi.
Trình Nặc cười cười, lại chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Em viết toàn bộ ở trên mặt, chị không muốn biết cũng không được."
"Các người là những người thật nhàm chán, không có việc gì chú ý người khác!" Trương Diêu bỉu môi oán giận mấy tiếng, cô hơi ngừng lại, rồi nói: "Trên mặt em thật rõ ràng như vậy sao?" ddlqd
Trình Nặc ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng cô, "Đúng, nhưng mà này có gì không tốt, đừng để người khác đoán ra tâm tư của em."
Trương Diêu vừa nghe xong, trên mặt thoáng hiện vẻ ưu thương không xấp xỉ tuổi của cô, nhẹ giọng nói: "Làm sao các người có thể nhìn thấu như vậy, nhưng anh ấy..."
"Anh ấy? Anh ấy là ai?" Trình Nặc giả bộ không biết chuyện, tiếp tục hỏi.
"Ai cần chị lo, chị đi nấu cơm đi!" Trương Diêu liếc cô, nhưng trên mặt hơi hoảng hốt, giống như không muốn bị người phát hiện.
Trình Nặc bất đắc dĩ lắc đầu, "Em thích ăn gì?"
"Chị làm gì em ăn đó."
Cô cười nhạt, quyết định trước không đùa nha đầu này, trước khi đi Nghiêm Thiếu Thần đón Trương Diêu về nhà, nói cho oai là nấu ăn cho Trương Diêu một thời gian, nhưng trên thực tế là trông coi cô, đừng gây ra tình trạng hỗn loạn gì.
Trình Nặc biết được từ miệng của Nghiêm Thiếu Thần, lúc Trương Diêu mười sáu tuổi bị một vụ tai nạn xe cộ đoạt mất sinh mạng của cha mẹ cô, sau đó được Dư Mặc từng là cấp dưới của ba cô nuôi dưỡng. Tính tình của nha đầu này cổ quái đa đoan, làm theo ý mình, ở trường học cũng không tiếp xúc nhiều với người, ngay cả Dư Mặc nuôi dưỡng cô, cô cũng không gọi một tiếng chú, cứ gọi Dư Mặc Dư Mặc.
Buổi tối Trình Nặc và Trương Diêu nằm trên giường, không có kéo kín rèm cửa sổ, ánh trăng chiều vào khe hở hẹp. Lúc Nghiêm Thiếu Thần đi cũng không cho cô đi đưa, hai người tạm biệt cửa nhà dưới cái nhìn soi mói của Trương Diêu. Có thể lúc Nghiêm Thiếu Thần đi rất vội vàng, lúc này Trình Nặc hơi hối tiếc, bọn họ nên trao đổi nhiều hơn nữa.
Trình Nặc lật người, trong hơi thở đều là mùi hương của Nghiêm Thiếu Thần lưu lại ở trên giường, cô cảm thấy hơi đau khổ, đột nhiên mở mắt ra, lại bị người trước mắt làm sợ hết hồn.
"Diêu Diêu, em không ngủ mà làm gì?" Lúc mở mắt ra chỉ thấy Trương Diêu đang ngồi dậy nhìn mình chằm chằm, cảm giác bốn mắt nhìn nhau trong đêm tối, Trình Nặc quả thực không muốn trở lại lần thứ 2.
"Chị luôn lật người, em không ngủ được." Trải qua một ngày so chiêu, gai trên người Trương Diêu đã thu liễm không ít, thái độ với Trình Nặc cũng từ từ ôn hòa.
Trình Nặc cảm thấy có lỗi, cô cắn môi, cười nhạt, nói: "Vậy em ngủ đi, chị đứng lên uống ly nước." Bây giờ cô là tâm phiền ý loạn, công thêm bị Trương Diêu dọa sợ không nhẹ, Trình Nặc tính uống ly nước dãn gân cốt.
Trương Diêu thấy cô đứng dậy thì hành động, đột nhiên giữ cô lại.
"Làm sao vậy?" Trình Nặc ngoái đầu nhìn lại, khó hiểu nhìn cô.
"Chị xem, em lay tỉnh chị, chuyện như vậy cứ để cho em phụ trách." Trương Diêu suy nghĩ, giải thích động tác đường đột vừa rồi.
"Ừ?" Trình Nặc nhíu mày, nghĩ thầm nha đầu này lại bắt đầu khẩu thị tâm phi.
"Em và chị nói chút chuyện, bảo đảm chị có thể ngủ!" Trương Diêu lời thề son sắt nói.
Trình Nặc cười cười, trầm mặc, mới nói: "Em xác định là em nói chuyện cùng chị?" dien~~dan~~lequydon
※※※
Trình Nặc kéo rèm cửa sổ ra, mặc cho ánh trăng chiếu rọi, chiếu vào trên người các cô, hai người dựa vào đầu giường, bộ dáng giống như có điều suy nghĩ. Trình Nặc đưa ly nước ấm cho cô, "Nói đi, em muốn tán gẫu với chị điều gì?"
"Trình Nặc, chị quả thực không phải là người." Trương Diêu kinh ngạc, cô khoát tay rất thất bại nhìn Trình Nặc, âm thầm suy nghĩ đến tột cùng Trình Nặc học chuyên ngành gì ở đại học, làm sao ánh mắt sắc bén như vậy.
"..." Mặc dù Trình Nặc biết nha đầu này tuyệt không có ý mắng mình, nhưng lời nói như vậy nghe vào tai không được thoải mái, cô nhẹ nhàng ho khan, "Chị xem như em đang khen chị."
"Này nhất định!" Vẻ mặt Trương Diêu khẳng định, nhưng khi cô nhìn thấy quân trang xanh biếc treo trên giá áo đối diện, mất mác lớn hơn hưng phấn, cô cắn môi, "Trình Nặc, chị có nhớ người sao?"
Trình Nặc biết Trương Diêu đang suy nghĩ gì, cô nghi ngờ vấn đề như vậy dường như không nên xuất hiện trong miệng tiểu nha đầu mới hai mươi hai tuổi, nhưng nếu là tâm sự, cô tự nhiên không thể mới bắt đầu đã phá rách.
"Dĩ nhiên." Cô nhàn nhạt nói.
Trương Diêu nhíu mi, trong ánh mắt vẫn thương cảo buồn rầu như cũ, "Em cũng có, nhưng em không biết anh ấy có nghĩ giống em hay không."
Trình Nặc mượn ánh trăng, chú ý vẻ mặt của Trương Diêu, giờ khắc này cô rất may mắn đã kéo rèm cửa sổ ra, "Điều này rất quan trọng sao? Nhớ là chuyện của một mình em, không liên quan ý nghĩ của người khác."
Trương Diêu gật đầu, cô đồng ý quan điểm của Trình Nặc, nhưng ánh mắt cũng không có vì vậy mà giản ra, cô nói: "Nhưng em muốn biết ý nghĩ của anh ấy, thích anh ấy, là chuyện em đã làm mà không nắm chắc nhất trước mắt, cũng là chuyện duy nhất em không hối hận đến bây giờ."
Trình Nặc cười nhạt, cô bị lời nói của Trương Diêu làm xúc động, hiểu rõ tình yêu của Trương Diêu là khó khăn, trên đời tình yêu thiên biên vạn hóa, nhưng luôn có một điểm giống nhau, đó chính là nhớ nhung. Nhớ nhung là chất xúc tác của tình yêu, gicũng là một vật phẩm tiêu hao nhất, có ngày không có nhớ nhung, tình yêu cũng chấm dứt.
"Chỉ cần em cảm thấy được, cứ to gan tiếp tục làm tiếp tục, có lúc, băn khoăn là chướng ngại vật làm trở ngại tình cảm." Trình Nặc kéo tay của Trương Diêu, nhìn thẳng cô, cho cô ánh mắt khẳng định.
"Trình Nặc, chị thật sự không giống người khác." Trương Diêu kinh ngạc, cô càng nổi lên tò mò với Trình Nặc.
"Mỗi người cũng không giống nhau," Trình Nặc dương môi cười yếu ớt, "Bây giờ, vấn đề của em đã giải quyết sao?" Một giờ sáng, Trình Nặc không thể không nghỉ ngơi.
Trương Diêu vừa nghe xong không khỏi thương cảm, cô cúi gầm đầu, suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng: "Không có giải quyết, vốn cho là có thể giải quyết, kết quả một quân diễn, toàn bộ kế hoạch của em ngâm nước nóng rồi!"
Trình Nặc không nhịn được muốn cười ra tiếng, cảm tình nha đầu này khi hắn môn quân diễn trước liền làm chút động tác, nếu không phải lần này quân diễn ngăn cản nàng nói, chỉ sợ hiện tại đã sớm ôm phải người khác thuộc về?
"Anh ấy là ai? Chị nghĩ, chị cũng biết đi, đến tột cùng là ai trong bộ đội?" Trình Nặc nhíu mi, trên mặt làm ra dáng vẻ suy tư.
"Chị, không biết anh ấy!" Trương Diêu lên tiếng phủ nhận.
"Chị thấy không phải, chị khẳng định biết anh ta, không bằng... Chị đoán thử?" Trình Nặc nắm lấy cô, die nd anle quyd on.com giương miệng đang muốn nói ra tên của người kia, Trương Diêu rốt cục bỏ qua.
Nàng mặt thất bại nhìn trình nặc, thán thanh nói: "Đừng đoán, chính là anh ấy."
Trình nặc đuôi lông mày vi thiêu, cười nhạt nói: "Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ sao, dũng khí gia tăng."
"Chị lại không phản đối?" Trương Diêu nhìn trừng mắt vẻ mặt kinh ngạc.
"Chị tìm không ra lý do để phản đối, em chỉ là thích một người thôi." Trình Nặc lắc đầu, vỗ bả vai của cô, "Trước mặt tình yêu không liên quan số tuổi và xưng hô, chỉ cần em xác định thương anh ta là được, cho dù sợ yêu ngọn cây."
Trương Diêu lặng lẽ gật đầu, lúc chợt ngẩng đầu phản hỏi một câu: "Vậy còn chị, chị yêu Nghiêm Thiếu Thần sao?"
Trình Nặc cười nhạt, "Yêu một người, trên thực tế cũng không dễ dàng, mặc dù không rõ ràng lắm tình cảm của anh ấy có phải yêu hay không, nhưng là không thấy anh ấy, chị sẽ nhớ, thậm chí sẽ vì anh ấy tâm phiền ý loạn, làm không tốt chuyện."
"Giống như chị bây giờ sao?" Trương Diêu thuận miệng hỏi.
Trình Nặc giật mình, cô không đoán Trương Diêu sẽ trực tiếp hỏi ra, cô gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đúng, giống như hôm nay vậy." Cô như có điều suy nghĩ, khắp nơi trong phòng đều là trí nhớ của cô và Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc đột nhiên hơi sợ hãi mấy tháng sau, cô không biết mình ngoài công việc còn có thể làm gì, cô càng sợ lúc nhớ anh, người lại không thể ở bên cạnh.
"Trình Nặc, em có đề nghị, chị muốn biết sao?" Trương Diêu ngồi ngay ngắn người lại, hưng phấn hỏi.
"Trực giác nói cho chị biết, nếu áp dụng đề nghị của em, cũng không đơn giản," Trình Nặc nhếch môi cười nhàn nhạt, tiếp tục chú ý vẻ mặt biến hóa của cô, thấy ánh mắt cô lộ ra mấy phần mất mác, mới lại nói: "Nhưng mà, nghe một chút cũng không sao."
Trương Diêu vừa nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, cô kéo tay Trình Nặc, kích động nói: "Chúng ta đi thành phố T tìm bọn họ đi!"
Bình tĩnh mà xem xét đề nghị của Trương Diêu quả thực cực kỳ hỏng bét, nhưng Trình Nặc chẳng biết vì sao lại bị đề nghị của cô dẫn dụ, trong lòng ức chế không được lại nghĩ nếu nhìn thấy anh, sẽ có tình cảnh ra sao.
Trình Nặc càng nghĩ như vậy, cô lại càng ức chế không được đề nghị của Trương Diêu, cô nhíu mi nhìn Trương Diêu vẫn nhìn mình chằm chằm, "Không được," Trình Nặc cố ý dừng lại, cô thấy Trương Diêu thất vọng xoay người muốn đi ngủ, lại nói: "Chị không có tiền bay qua, nhưng có thể suy tính xe lửa."
Trương Diêu hưng phấn nhảy lên, Trình Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, dặn dò: "Chuyện này, trước mắt phải giữ bí mật, thực hiện mục tiêu không được tiết lộ ra ngoài."
Trương Diêu cảm giác được động tác của cô, nhíu mày, lớn tiếng hỏi: "Lúc chị lắc đầu làm gì còn cười?"
Trình nặc mím môi, mỉm cười dịu dàng, nói: "Chị nhìn tâm tình của em dường như không tốt."
Trương Diêu sửng sốt, cảnh giác vẻ mặt cứng nhắc, "Chị, nói bừa gì!"
Trình Nặc lắc đầu, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Này, toàn bộ đều viết ở trên mặt."
Trương tiểu nha đầu vừa nghe xong, cuống quít bụm mặt, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh nhìn gương, cô trái soi phải nhìn cũng không có cảm giác khác thường gì, tiểu nha đầu nhất thời nổi dóa, chống nạnh ra ngoài, trận thế giống như là nhất định phải chất vấn với Trình Nặc.
"Chị, nói bậy! Em vừa soi gương, viết ở đâu!" Trương Diêu chỉ vào Trình Nặc đang lặc rau ở phòng bếp, cảm thấy giận dữ.
Trình Nặc cong môi cười nhạt, đi lên trước, "Diêu Diêu, em không đánh đã khai."
"Chị là lừa gạt!" Trương Diêu nổi dóa, suy nghĩ Dư Mặc không biết nghĩ thế nào, để cô tìm đến người đáng ghét như vậy.
"Vậy sao em không làm được binh bất yếm trá?" Trình Nặc vò rối tóc của cô, lại nói: "Bây giờ em có phải đặc biệt không muốn nói chuyện với chị."
"Làm sao chị biết?" Trương Diêu nghi ngờ, nâng mi hỏi.
Trình Nặc cười cười, lại chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Em viết toàn bộ ở trên mặt, chị không muốn biết cũng không được."
"Các người là những người thật nhàm chán, không có việc gì chú ý người khác!" Trương Diêu bỉu môi oán giận mấy tiếng, cô hơi ngừng lại, rồi nói: "Trên mặt em thật rõ ràng như vậy sao?" ddlqd
Trình Nặc ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng cô, "Đúng, nhưng mà này có gì không tốt, đừng để người khác đoán ra tâm tư của em."
Trương Diêu vừa nghe xong, trên mặt thoáng hiện vẻ ưu thương không xấp xỉ tuổi của cô, nhẹ giọng nói: "Làm sao các người có thể nhìn thấu như vậy, nhưng anh ấy..."
"Anh ấy? Anh ấy là ai?" Trình Nặc giả bộ không biết chuyện, tiếp tục hỏi.
"Ai cần chị lo, chị đi nấu cơm đi!" Trương Diêu liếc cô, nhưng trên mặt hơi hoảng hốt, giống như không muốn bị người phát hiện.
Trình Nặc bất đắc dĩ lắc đầu, "Em thích ăn gì?"
"Chị làm gì em ăn đó."
Cô cười nhạt, quyết định trước không đùa nha đầu này, trước khi đi Nghiêm Thiếu Thần đón Trương Diêu về nhà, nói cho oai là nấu ăn cho Trương Diêu một thời gian, nhưng trên thực tế là trông coi cô, đừng gây ra tình trạng hỗn loạn gì.
Trình Nặc biết được từ miệng của Nghiêm Thiếu Thần, lúc Trương Diêu mười sáu tuổi bị một vụ tai nạn xe cộ đoạt mất sinh mạng của cha mẹ cô, sau đó được Dư Mặc từng là cấp dưới của ba cô nuôi dưỡng. Tính tình của nha đầu này cổ quái đa đoan, làm theo ý mình, ở trường học cũng không tiếp xúc nhiều với người, ngay cả Dư Mặc nuôi dưỡng cô, cô cũng không gọi một tiếng chú, cứ gọi Dư Mặc Dư Mặc.
Buổi tối Trình Nặc và Trương Diêu nằm trên giường, không có kéo kín rèm cửa sổ, ánh trăng chiều vào khe hở hẹp. Lúc Nghiêm Thiếu Thần đi cũng không cho cô đi đưa, hai người tạm biệt cửa nhà dưới cái nhìn soi mói của Trương Diêu. Có thể lúc Nghiêm Thiếu Thần đi rất vội vàng, lúc này Trình Nặc hơi hối tiếc, bọn họ nên trao đổi nhiều hơn nữa.
Trình Nặc lật người, trong hơi thở đều là mùi hương của Nghiêm Thiếu Thần lưu lại ở trên giường, cô cảm thấy hơi đau khổ, đột nhiên mở mắt ra, lại bị người trước mắt làm sợ hết hồn.
"Diêu Diêu, em không ngủ mà làm gì?" Lúc mở mắt ra chỉ thấy Trương Diêu đang ngồi dậy nhìn mình chằm chằm, cảm giác bốn mắt nhìn nhau trong đêm tối, Trình Nặc quả thực không muốn trở lại lần thứ 2.
"Chị luôn lật người, em không ngủ được." Trải qua một ngày so chiêu, gai trên người Trương Diêu đã thu liễm không ít, thái độ với Trình Nặc cũng từ từ ôn hòa.
Trình Nặc cảm thấy có lỗi, cô cắn môi, cười nhạt, nói: "Vậy em ngủ đi, chị đứng lên uống ly nước." Bây giờ cô là tâm phiền ý loạn, công thêm bị Trương Diêu dọa sợ không nhẹ, Trình Nặc tính uống ly nước dãn gân cốt.
Trương Diêu thấy cô đứng dậy thì hành động, đột nhiên giữ cô lại.
"Làm sao vậy?" Trình Nặc ngoái đầu nhìn lại, khó hiểu nhìn cô.
"Chị xem, em lay tỉnh chị, chuyện như vậy cứ để cho em phụ trách." Trương Diêu suy nghĩ, giải thích động tác đường đột vừa rồi.
"Ừ?" Trình Nặc nhíu mày, nghĩ thầm nha đầu này lại bắt đầu khẩu thị tâm phi.
"Em và chị nói chút chuyện, bảo đảm chị có thể ngủ!" Trương Diêu lời thề son sắt nói.
Trình Nặc cười cười, trầm mặc, mới nói: "Em xác định là em nói chuyện cùng chị?" dien~~dan~~lequydon
※※※
Trình Nặc kéo rèm cửa sổ ra, mặc cho ánh trăng chiếu rọi, chiếu vào trên người các cô, hai người dựa vào đầu giường, bộ dáng giống như có điều suy nghĩ. Trình Nặc đưa ly nước ấm cho cô, "Nói đi, em muốn tán gẫu với chị điều gì?"
"Trình Nặc, chị quả thực không phải là người." Trương Diêu kinh ngạc, cô khoát tay rất thất bại nhìn Trình Nặc, âm thầm suy nghĩ đến tột cùng Trình Nặc học chuyên ngành gì ở đại học, làm sao ánh mắt sắc bén như vậy.
"..." Mặc dù Trình Nặc biết nha đầu này tuyệt không có ý mắng mình, nhưng lời nói như vậy nghe vào tai không được thoải mái, cô nhẹ nhàng ho khan, "Chị xem như em đang khen chị."
"Này nhất định!" Vẻ mặt Trương Diêu khẳng định, nhưng khi cô nhìn thấy quân trang xanh biếc treo trên giá áo đối diện, mất mác lớn hơn hưng phấn, cô cắn môi, "Trình Nặc, chị có nhớ người sao?"
Trình Nặc biết Trương Diêu đang suy nghĩ gì, cô nghi ngờ vấn đề như vậy dường như không nên xuất hiện trong miệng tiểu nha đầu mới hai mươi hai tuổi, nhưng nếu là tâm sự, cô tự nhiên không thể mới bắt đầu đã phá rách.
"Dĩ nhiên." Cô nhàn nhạt nói.
Trương Diêu nhíu mi, trong ánh mắt vẫn thương cảo buồn rầu như cũ, "Em cũng có, nhưng em không biết anh ấy có nghĩ giống em hay không."
Trình Nặc mượn ánh trăng, chú ý vẻ mặt của Trương Diêu, giờ khắc này cô rất may mắn đã kéo rèm cửa sổ ra, "Điều này rất quan trọng sao? Nhớ là chuyện của một mình em, không liên quan ý nghĩ của người khác."
Trương Diêu gật đầu, cô đồng ý quan điểm của Trình Nặc, nhưng ánh mắt cũng không có vì vậy mà giản ra, cô nói: "Nhưng em muốn biết ý nghĩ của anh ấy, thích anh ấy, là chuyện em đã làm mà không nắm chắc nhất trước mắt, cũng là chuyện duy nhất em không hối hận đến bây giờ."
Trình Nặc cười nhạt, cô bị lời nói của Trương Diêu làm xúc động, hiểu rõ tình yêu của Trương Diêu là khó khăn, trên đời tình yêu thiên biên vạn hóa, nhưng luôn có một điểm giống nhau, đó chính là nhớ nhung. Nhớ nhung là chất xúc tác của tình yêu, gicũng là một vật phẩm tiêu hao nhất, có ngày không có nhớ nhung, tình yêu cũng chấm dứt.
"Chỉ cần em cảm thấy được, cứ to gan tiếp tục làm tiếp tục, có lúc, băn khoăn là chướng ngại vật làm trở ngại tình cảm." Trình Nặc kéo tay của Trương Diêu, nhìn thẳng cô, cho cô ánh mắt khẳng định.
"Trình Nặc, chị thật sự không giống người khác." Trương Diêu kinh ngạc, cô càng nổi lên tò mò với Trình Nặc.
"Mỗi người cũng không giống nhau," Trình Nặc dương môi cười yếu ớt, "Bây giờ, vấn đề của em đã giải quyết sao?" Một giờ sáng, Trình Nặc không thể không nghỉ ngơi.
Trương Diêu vừa nghe xong không khỏi thương cảm, cô cúi gầm đầu, suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng: "Không có giải quyết, vốn cho là có thể giải quyết, kết quả một quân diễn, toàn bộ kế hoạch của em ngâm nước nóng rồi!"
Trình Nặc không nhịn được muốn cười ra tiếng, cảm tình nha đầu này khi hắn môn quân diễn trước liền làm chút động tác, nếu không phải lần này quân diễn ngăn cản nàng nói, chỉ sợ hiện tại đã sớm ôm phải người khác thuộc về?
"Anh ấy là ai? Chị nghĩ, chị cũng biết đi, đến tột cùng là ai trong bộ đội?" Trình Nặc nhíu mi, trên mặt làm ra dáng vẻ suy tư.
"Chị, không biết anh ấy!" Trương Diêu lên tiếng phủ nhận.
"Chị thấy không phải, chị khẳng định biết anh ta, không bằng... Chị đoán thử?" Trình Nặc nắm lấy cô, die nd anle quyd on.com giương miệng đang muốn nói ra tên của người kia, Trương Diêu rốt cục bỏ qua.
Nàng mặt thất bại nhìn trình nặc, thán thanh nói: "Đừng đoán, chính là anh ấy."
Trình nặc đuôi lông mày vi thiêu, cười nhạt nói: "Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ sao, dũng khí gia tăng."
"Chị lại không phản đối?" Trương Diêu nhìn trừng mắt vẻ mặt kinh ngạc.
"Chị tìm không ra lý do để phản đối, em chỉ là thích một người thôi." Trình Nặc lắc đầu, vỗ bả vai của cô, "Trước mặt tình yêu không liên quan số tuổi và xưng hô, chỉ cần em xác định thương anh ta là được, cho dù sợ yêu ngọn cây."
Trương Diêu lặng lẽ gật đầu, lúc chợt ngẩng đầu phản hỏi một câu: "Vậy còn chị, chị yêu Nghiêm Thiếu Thần sao?"
Trình Nặc cười nhạt, "Yêu một người, trên thực tế cũng không dễ dàng, mặc dù không rõ ràng lắm tình cảm của anh ấy có phải yêu hay không, nhưng là không thấy anh ấy, chị sẽ nhớ, thậm chí sẽ vì anh ấy tâm phiền ý loạn, làm không tốt chuyện."
"Giống như chị bây giờ sao?" Trương Diêu thuận miệng hỏi.
Trình Nặc giật mình, cô không đoán Trương Diêu sẽ trực tiếp hỏi ra, cô gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đúng, giống như hôm nay vậy." Cô như có điều suy nghĩ, khắp nơi trong phòng đều là trí nhớ của cô và Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc đột nhiên hơi sợ hãi mấy tháng sau, cô không biết mình ngoài công việc còn có thể làm gì, cô càng sợ lúc nhớ anh, người lại không thể ở bên cạnh.
"Trình Nặc, em có đề nghị, chị muốn biết sao?" Trương Diêu ngồi ngay ngắn người lại, hưng phấn hỏi.
"Trực giác nói cho chị biết, nếu áp dụng đề nghị của em, cũng không đơn giản," Trình Nặc nhếch môi cười nhàn nhạt, tiếp tục chú ý vẻ mặt biến hóa của cô, thấy ánh mắt cô lộ ra mấy phần mất mác, mới lại nói: "Nhưng mà, nghe một chút cũng không sao."
Trương Diêu vừa nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, cô kéo tay Trình Nặc, kích động nói: "Chúng ta đi thành phố T tìm bọn họ đi!"
Bình tĩnh mà xem xét đề nghị của Trương Diêu quả thực cực kỳ hỏng bét, nhưng Trình Nặc chẳng biết vì sao lại bị đề nghị của cô dẫn dụ, trong lòng ức chế không được lại nghĩ nếu nhìn thấy anh, sẽ có tình cảnh ra sao.
Trình Nặc càng nghĩ như vậy, cô lại càng ức chế không được đề nghị của Trương Diêu, cô nhíu mi nhìn Trương Diêu vẫn nhìn mình chằm chằm, "Không được," Trình Nặc cố ý dừng lại, cô thấy Trương Diêu thất vọng xoay người muốn đi ngủ, lại nói: "Chị không có tiền bay qua, nhưng có thể suy tính xe lửa."
Trương Diêu hưng phấn nhảy lên, Trình Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, dặn dò: "Chuyện này, trước mắt phải giữ bí mật, thực hiện mục tiêu không được tiết lộ ra ngoài."
/42
|