Đang trong tình cảnh kích động như thế, lại làm Dã Thú nào đó đột nhiên tiến tới, nói với cô: "Bây giờ không được gọi anh là Dã Thú, biết không?"Ai đó cũng có ý đồ khác, nói cho cô biết: "Vị này chính là Hầu Gia từng có tiếng tăm lừng lẫy."Anh cố ý ngừng lại một chút, "Nhưng sinh ra không gặp thời, sau khi anh ấy hôn mê, anh mới tìm được thân phận của mình, sau đó anh ấy hợp tác với bọn anh chống lại những gia tộc nào giàu có, đi khai phá công trình biển, mà đã làm là mất năm năm. . . . . .""Năm năm?" Lưu Diệp đúng là biết những thứ kia, cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Dã Thú.Trong nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì cho phải, vì tìm kiếm cô mới làm ra những chuyện kia sao?Cô cau mày nhìn về phía Dã Thú.Dã Thú cười kín đáo bao gồm sự nhẫn nhịn.Lưu Diệp bị mấy chuyện này gây kinh hãi, cô lo lắng xác nhận với Dã Thú: "Tức là anh lấp công trình biển?""Cũng không hẳn là vậy, lúc ấy cũng có một phần nguyên nhân là muốn xây thành mới." Dã Thú nói rất chậm, anh nhìn vào mắt cô: "Mặt khác, cũng cảm thấy thật đáng tiếc, khi đó em hôn mê không thể cáo biệt anh ấy. . . . . ."Lưu Diệp có chút không thích ứng được, phiên bản Dã Thú trung niên này, khiến cô có cảm giác như nhìn thấy trưởng bối.Chỉ có điều khi nhìn thấy người thân, tình cảm đó cũng không có ít đi, nước mắt cố gắng đè nén trước đó như muốn trào ra, cô không khỏi nhớ tới Tiểu Điền Thất, cất lên giọng buồn bực, nói: "Tôi cũng rất nhớ Tiểu Điền Thất. . . . . . Tôi gặp được anh lúc anh vẫn còn sống, mặc dù biết anh sống rất tốt, nhưng mà tôi vẫn nhớ anh. . . . . ."Cô hoài niệm những ngày bọn họ ở bên nhau, chăm sóc an ủi lẫn nhau, giống như nương tựa nhau mà sống.Dã Thú đã từng là cộng sự của Tiểu Điền Thất, anh ấy luôn không ngừng thức tỉnh những người hôn mê, vô cùng quen thuộc và hiểu rõ cái thế giới này, anh ấy vẫn giống như trước kia, nghe Lưu Diệp nói, anh mang theo ấm áp an ủi cô: "Anh ấy đã từng muốn hôn mê, nhưng sau đó lại gặp được cô gái mình rất thích."Lưu Diệp chớp mắt, đột nhiên rất hứng thú: "Cô gái anh ấy rất thích?"Cô đã thấy qua chút giới thiệu về Tiểu Điền Thất và phu nhân trên sách lịch sử, nhưng cụ thể thế nào thì cô thật sự không biết, cô muốn biết nhiều hơn.Bọn họ được rất nhiều người chú ý đến, Dã Thú rất tự nhiên nắm lấy tay của cô, dắt cô tới một nơi, ở đó có một cái bàn tròn chuyên dụng cho những trùm như bọn họ ngồi lại.Sau khi Dã Thú đi qua đã có nhân viên phục vụ vội vàng rút ghế ra, mời bọn họ ngồi.Sự niềm nở này hoàn toàn trái ngược với sự lạnh nhạt lúc trước, hơn nữa, trước kia Lưu Diệp vẫn còn ngồi ở góc bàn, so sánh với bây giờ, sự đối xử đó quả thật như một trời một vực.Hơn nữa, mới vừa rồi cô còn bị mắng đến nỗi không ngóc đầu lên nổi đấy.Nhưng sau khi ở chung một chỗ với Dã Thú, chớp mắt một cái, bất kể là nhân viên phục vụ chu đáo, hay là người tới thăm hỏi hàn huyên, quả thật đều muốn bao vây bọn họ, những người cao tuổi kia, hầu như đều từng có qua lại với Dã Thú.Hơn nữa, những cụ già kia thì thôi, còn có một số người tuổi rất trẻ đang bày tỏ kính phục với phú hào quyền quý thần bí này.Lưu Diệp kinh hãi trợn to hai mắt, Dã Thú mỉm cười giải thích với cô: "Tôi chỉ là làm tiếp chuyện cô làm trước kia, lúc ấy, cùng Tiểu Điền Thất làm rất nhiều công tác phúc lợi, sau đó lại vì buôn bán mà cần tạo lập quan hệ với rất nhiều người."Lưu Diệp vừa nghĩ đã hiểu, Dã Thú này không ngừng làm hôn mê người ta, nơi nào có tiền thì nơi đó có người bị hôn mê, anh dứt khoát tạo ra các mối quan hệ của mình, hơn nữa sức khống chế cũng không buông lỏng.Nhưng mà Dã Thú thật đúng là lợi hại, có thể chu toàn được như vậy quả thực rất khó khăn.Hơn nữa, quan trọng hơn là, dù anh lợi hại cỡ nào, vẫn đối xử ôn hòa với người khác.Dù là trước kia Dã Thú chưa hẳn có thể làm tốt, cái này đại khái chính là năm tháng làm thay đổi chăng?Cô mừng rỡ tận hưởng sự mới mẻ này của Dã Thú, nghe những người đó gọi anh là Thanh Hầu.Lưu Diệp nhớ cái tên đó, ban đầu Khương Nhiên từng nói với cô, cái tên Hầu gia này, không ngờ sau khi hồi phục lại lần nữa lại cùng tên với Dã Thú ban đầu của nhà cung cấp gen.Cô cũng rất xấu hổ khi gọi cái người công thành danh toại này là Dã Thú, cứ gọi như vậy, cô cũng cảm thấy mất tự nhiên, cô cũng sẽ giống như những người khác, gọi anh là Thanh Hầu.Từng là Dã Thú, bây giờ là Thanh Hầu, đều hoàn toàn không thèm để ý Lưu Diệp sẽ gọi mình như thế nào, nhìn anh nhìn cô, ánh mắt xưa nay chưa từng thay đổi, vẫn luôn dịu dàng. Chờ những người đó chào hỏi xong, rốt cuộc anh cũng có chút thời gian, tiếp tục đề tài vừa nãy: "Người Điền Thất thích chính là người tái sinh anh ấy, có một lần vì công việc, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, thân thể rất không tốt, chính là lúc đó, anh ấy gặp được một y tá. . . . . . Bọn họ có sáu đứa con, chính sách khi ấy cần cả sáu đứa bé đều phải trải qua sàng lọc, là sáu tính cách của sáu cô bé xinh đẹp khác nhau, sau đó những cô bé đó lại gả cho những người khác nhau, chỉ có con gái cả của ngài thừa kế gia nghiệp. . . . . ."Lưu Diệp gật đầu một cái, nói theo: "Tây Liên Minh có truyền thống nữ vương, chắc hẳn sẽ rất thích cô gái kia?""Rất thích, cô ấy là cô gái vô cùng ưu tú, lần trước tôi tỉnh dậy còn từng gặp cô ấy một lần, khi cô ấy qua đời là 103 tuổi, lúc ấy cả Tây Liên Minh đều ngừng các hoạt động giải trí. . . . . . Bây giờ, rất nhiều tập đoàn lớn đều là đời sau. . . . . . Hệ thống khách sạn Kim Nhật chính là sản nghiệp đời sau. . . . . ."Lưu Diệp quả thực biết những điều đó, cô cười gật đầu một cái, đã đọc hết sách về Thần Mạch.Cô thân mật kéo tay Dã Thú, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh, bọn họ lại ôn lại rất nhiều chuyện cũ, chỉ là so với những thứ kia, Lưu Diệp cũng cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng của Dã Thú, cô nhanh chóng hỏi: "Vậy còn anh? Anh có gặp được người trong lòng không, là cô gái như thế nào? Nếu có nhất định phải giới thiệu cho tôi. . . . . . Đúng rồi, đứa bé, tiểu bảo bối. . . . . . Dã Thú, tôi làm mẹ rồi đấy, tôi có một tiểu bảo bối rất đáng yêu đó, có thời gian anh nhất định phải gặp. . . . . ."Cô ở cái thế giới này cô quạnh quá lâu rồi, bây giờ, quả thật tìm được người thân.Nếu như Dã Thú cũng có gia đình, cô không chừng còn có thêm người thân khác đấy.Chỉ là lúc nói câu này, Lưu Diệp lại chợt nghĩ đến cái gì, cô vội quay đầu lại liếc mắt nhìn.Sau đó cô phát hiện Khương Nhiên đã sớm không còn
/221
|