Edit: rinninaBeta: nguyenthituyenSau khi Lưu Diệp làm xong những thứ kia, thì nghiêng đầu nhìn Tộc trưởng giả đó, lúc cô ở hội nghị đã sớm rèn luyện qua, mặc dù miệng mồm không có lanh lẹ cho mấy, nhưng lúc quở mắng người khác thì khí thế cũng không yếu chút nào cả.Cô cũng hùng hồn nói: "Bây giờ những người này đã được trói lên, các người có cần dùng quyền cước đấm đá bọn họ hay không, hay là người của tây liên bang các người, dù đã bị trói, nhưng mà các người cũng không chọc nổi quân của nhà họ Khương!"Lúc cô nói ra mấy lời như vậy, những người đó cũng không có trả lời, ngay cả Tộc trưởng giả đó cũng không lên tiếng. Lưu Diệp cũng tức giận thở hổn hển đi vào trong xe.Ngược lại, là Mậu Ngạn Ba thừa dịp những người đó giương mắt nhìn, vội vàng cẩn thận cất quyển sách kia vào trong ngực, rồi anh ta đưa mắt nhìn Lưu Diệp lên xe, lúc xe Lưu Diệp chạy đi xa, anh ta còn lưu luyến không rời mà nhìn theo.Lưu Diệp nói có hình có dạng, thật ra thì cô cũng vô cùng sợ, mặc dù đi vào trong xe rồi cô vẫn chú ý tình huống bên ngoài, ngộ nhỡ nếu có người nào bị đánh nữa, thì cô sẽ cố gắng đi ra ngoài giúp một tay.Cũng may là những người tây liên minh kia cũng có chút nể mặt của cô, mặc dù cô cũng không biết mình có mặt mũi gì, thế nhưng những người tây liên minh kia không giống với đám Hải Tặc đã từng bắt cóc cô, tuy bắt cóc nhưng cũng có chút văn minh.Từ lúc cô nổi giận, những binh lính tây liên minh kia cũng không dám động tay động chân đánh bọn Quan Chỉ nữa.Đội ngũ trước đó, Lưu Diệp nhớ rất rõ ràng, ban đầu lúc cô viếng thăm ở Phỉ Nhĩ Đặc, nhưng mà chỗ này lại không giống với chỗ lúc trước.Lối đi này rõ ràng là cho thấy đang đi vào trong dãy núi, hơn nữa lúc trước khi cô đi nước ngoài, kiến trúc xây nhà của gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc rất lớn, nhưng mà nhà cửa ở nơi này đều rất thấp bé.Hơn nữa không chỉ thấp bé mà những căn nhà này phần lớn là xây ở trong núi, lúc đầu còn có một đường có thể đi, chờ đến lúc sau con đường bắt đầu cong cong quẹo quẹo, quả thực giống như mê cung vậy.Hơn nữa lúc Lưu Diệp ở trong xe, cô kiểm tra cơ thể của mình, thì cô phát hiện quần áo mình đều còn nguyên, duy chỉ có sợi dây chuyền của mình đã bị lấy đi từ lúc nào.Cô vốn đang gửi hi vọng trên sợi dây chuyền của mình, cô nghĩ sợi dây chuyền Khương Nhiên cho cô đeo nhất định có chức năng định vị nghe lén.Giờ lại phát hiện sợi dây chuyền sớm không còn, Lưu Diệp cũng có chút mất mát.Hơn nữa trong lúc chờ đợi, Lưu Diệp cũng thấy thiếu thốn, trước thì không muốn thấy người khác chịu khổ, cho nên mới phát ra một chút nóng nảy, nhưng bây giờ vừa yên lặng xuống, cô lại càng nghĩ càng sợ.Cũng không biết mình sẽ đối mặt với những gì, lúc cô đang ngồi suy nghĩ miên man như vậy thì cuối cùng xe lái vào một cửa chính.Tòa nhà đó được xây sát vào núi, Lưu Diệp để ý đến bọn Quan Chỉ cũng bị bỏ lại bên ngoài, chỉ có cô đi theo tộc trưởng giả đó vào trong núi.Hơn nữa đi vào chỗ sâu hơn, xe cũng không cách nào chạy tiếp.Lưu Diệp được những người đó mời xuống xe, hình như chỗ này đã đào rỗng nửa ngọn núi mà xây lên, bốn bề đều có thiết bị chiếu sáng.Hơn nữa người cũng ít hơn tưởng tượng của Lưu Diệp, trừ những binh lính ở ngoài cửa ra, Lưu Diệp đã cẩn thận chú ý cho đến lúc đi vào, giống như bốn phía cũng chỉ giữ lại mấy nhân viên vận chuyển bình thường thôi, binh lính canh chừng cô cũng chỉ có mấy người.Tộc trưởng giả dẫn cô đi vào trong.Trong lòng Lưu Diệp không ngừng đánh trống, không biết mình sẽ bị đưa đến nơi nào, chỗ này giống như hang chuột, đừng xem nó có nhiều chỗ rất lớn, nhưng càng đi vào thì không gian càng nhỏ, cho dù có thiết bị chiếu sáng, nhưng mờ mờ ảo ảo vẫn cảm thấy vô cùng u ám.Cô không biết có phải mình bị vua chuột bắt đi làm vợ không.Theo thông lệ mà nói, tình huống cô như thế không bị người ta thay phiên cưỡng hiếp, đã là vô cùng may mắn.Đi hơn 10' sau, cuối cùng bọn Lưu Diệp cũng đi tới đích.Lưu Diệp vốn tưởng rằng đó là một nơi đặc biệt kinh khủng gì đang chờ đợi cô nên là lúc cửa vừa mở ra, Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc trong truyền thuyết kia sẽ dữ tợn đi ra, kéo lấy cô, sau đó không nói cái gì mà xé quần của cô ra, rồi ấy ấy với cô.Kết quả sau khi cửa gỗ đơn giản kia được mở ra, đừng nói là người, sau khi Lưu Diệp đã nhìn thấy bên trong thì đừng nói là người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, ngay cả con chuột cũng không có.Tộc trưởng giả đó cũng không đi theo vào, sau khi Lưu Diệp đi vào tìm một vòng, thì phát hiện ở trước mặt cô trừ một màn ảnh máy vi tính giống như đồ vật, thì cái gì cũng không có.Cô đang buồn bực thì liền nhìn thấy màn ảnh đó chợt lóe, rất nhanh một giọng nói từ máy truyền ra.Giọng nói kia rất kì lạ, giống như là ghép vậy."Ngài khỏe chứ."Đối phương còn rất có lễ phép .Lưu Diệp tìm một vòng trái phải, cuối cùng đặt tầm mắt của mình ở trên màn ảnh máy vi tính đó, đúng là đồ chơi này phát ra tiếng, rốt cuộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc này có bao nhiêu thần bí mà lúc này cũng không chịu lộ diện?Lưu Diệp hơi sững sờ. . . . . .Trong lúc cô ngây ngẩn, đối phương lại mở miệng nói chuyện tiếp, hơn nữa lời nói đó rất không được người khác ưa nổi: "So với tưởng tượng của tôi thì ngài còn thua xa hơn rất nhiều, tôi cho là phụ nữ sẽ càng nhã nhặn một chút. . . . . ."Mẹ nó!Lưu Diệp không nhịn được liếc mắt, vị này là anh em thất lạc bên ngoài của Khương Nhiên sao. . . . . .Sao phẩm hạnh của những kẻ này lại xấu đến như vậy, ban đầu Khương Nhiên cũng đã nói, cái gì mà người yêu lí tưởng của anh em còn tha xa hơn nhiều...., nhưng mà nói cũng nói tên Khương Nhiên kia cũng xxoo mình không ít chút nào. . . . . .Vị này cũng có dáng vẻ đạo đức như thế, tất cả đều đã bắt mình tới, lại há mồm nói cách tưởng tượng của tôi một đoạn dài! !Mẹ nó!Tôi có cầu xin các người không? ! Là các người bắt tôi đến mà!Lưu Diệp thật muốn trả lời anh ta một câu, biết vì sao không gặp được cô gái lý tưởng của anh không? !Bởi vì Ngũ Hành của anh thiếu đức đó! !Nhưng người ta chiếm ưu thế, Lưu Diệp cũng không dám lên tiếng, ngược lại đối phương làm như rất quan trọng, cũng không thấy có người, ngay cả giọng nói cũng do máy móc ghi lại, những lời đó vừa nói xong, thì rất nhanh trong đầu Lưu Diệp hiện
/221
|