Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 73: Chương 67

/221


Edit: Jinnn

Beta: Niệm Vũ

Đầu óc Lưu Diệp trống rỗng, điều duy nhất cô nghĩ tới là Khương Nhiên phải làm gì đây…

Anh là người đàn ông chưa bao giờ biết cúi đầu trước người khác... Kết quả như vậy đúng là một đòn đả kích trí mạng với anh…

Lưu Diệp không chần chừ chút nào chạy từ Hạ cung ra ngoài, cô muốn nhanh chóng tìm Khương Nhiên an ủi anh.

Thực ra Khương Nhiên đã trở về, chẳng qua trước kia Khương Nhiên sẽ chạy về phía Hạ cung, nhưng lần này lại dứt khoát giam mình trong phòng ngủ ở văn phòng của anh.

Lúc Lưu Diệp tới, Khương Nhiên cũng không muốn gặp cô, hơn nữa đề phòng Lưu Diệp xông vào, Khương Nhiên còn sai Quan Chỉ đứng chắn giữa cửa.

Đến lúc Lưu Diệp thở hồng hộc chạy đến, nhìn thấy Quan Chỉ đứng giữ ở ngoài cửa thì cũng chỉ biết cúi đầu.

Tim Lưu Diệp giống như bị người cắt một nhát, đừng nói là Khương Nhiên, loại chuyện này đến người thường cũng chưa chắc đã tiếp nhận được, huống hồ là Khương Nhiên kiêu ngạo như vậy.

Quan Chỉ bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, rất xin lỗi, ngài không thể đi vào...”

Lúc Lưu Diệp đang định giải thích, Quan Chỉ đã nói: “Thật xin lỗi, thủ lĩnh nói, bây giờ người mà ngài ấy không muốn gặp nhất chính là ngài.”

Lưu Diệp sửng sốt mấy giây, sau đó cô liền ngồi xổm xuống.

Cô đứng ngay trước cửa phòng Khương Nhiên, thế nhưng lại không thể bước nổi một bước.

Cái loại cảm giác này giống như nằm mơ vậy, cô cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, dáng vẻ cô cười nói với Khương Nhiên về em bé...

Còn Khương Nhiên ôm cô vào lòng, vẻ mặt khi anh nói chúng ta sẽ có em bé...

Rất nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau, mắt cô đau buốt, cô cố gắng nén nước mắt xuống.

Trong lòng cô hiểu rõ, càng là người kiêu ngạo càng không chịu được đả kích như vậy.

Tâm trạng Lưu Diệp sa sút trong giây lát, song cô lại ổn định tinh thần rất nhanh, cô nhớ tới những lời Khương Nhiên nói với cô trước khi rời Hạ cung, anh nói sẽ đưa cô đi ăn trưa.

Lưu Diệp nhanh chóng gọi nhân viên bảo vệ bưng khay thức ăn đến trước cửa phòng của Khương Nhiên.

Khương Nhiên đã không muốn gặp cô, vậy thì cô ăn chút cơm trước cửa phòng anh cũng được chứ?!

Lúc hương thơm từ đồ ăn bay tới, Quan Chỉ cũng không nhịn được nữa.

Vóc dáng Lưu Diệp không cao, cô ngồi trên mặt đất, để thức ăn trên bậc thang.

Chờ sau khi bày biện xong, lúc Lưu Diệp ngẩng đầu lên, mang theo một chút dũng khí hỏi: “Quan Chỉ, các anh mang cơm trưa vào cho Khương Nhiên đi, lúc tâm trạng không tốt thì càng không thể đói bụng...”

Quan Chỉ chần chừ nhìn cô.

Lưu Diệp hiểu ngay, có lẽ Khương Nhiên không muốn gặp ai, đừng nói là đồ ăn, mà đến cả nước uống cũng không thèm uống.

Chẳng qua không sao, cô cũng sẽ không cứng rắn xông vào, cô chỉ theo lời anh nói lúc trước, cùng nhau ăn cơm thôi.

Phong ngủ nhỏ của Khương Nhiên bố trí rất đơn giản, cửa cũng không dày, cô biết cô nói chuyện với Quan Chỉ ở ngoài Khương Nhiên nhất định có thể nghe được.

Lưu Diệp cũng phải cố gắng ăn, nỗ lực nói với chính mình, lúc này không ăn cơm không được.

Cô cố gắng nghĩ như vậy, vừa ăn cơm vừa ra vẻ nói chuyện phiếm.

Cô nói những lời vu vơ, tự mình nghĩ ngợi lung tung, còn nói một số tin tức lá cải, giống như bây giờ không phải cô đang ăn cơm trên bậc thang mà là đang đối diện với Khương Nhiên.

Lưu Diệp như vậy khiến Quan Chỉ lộ vẻ xúc động.

Nhưng Khương Nhiên ở bên trong vẫn chưa lên tiếng.

Sau khi ăn xong, Lưu Diệp giống như chưa có chuyện gì xảy ra, đối diện cửa phòng Khương Nhiên nói: “Này Khương Nhiên, cơm em cũng ăn xong rồi, giờ em còn phải bận đi nghiên cứu nghị viện, những mối quan hệ gần đây khiến đầu em rất đau đầu, em muốn hôm nay có thể thuận lợi một chút... Nếu không có vấn đề gì, buổi tối em lại tới ăn cơm với anh nhé...”

Cô cũng không đợi Khương Nhiên trả lời, nói xong những lời đó, Lưu Diệp đã quay lại Hạ cung của chính mình.

Cô biến đau thương thành sức mạnh, bắt đầu liều mạng nghiên cứu những mối quan hệ ngổn ngang trong nghị viện.

Dù chỉ là tin tức vấn đề về cơ thể của Khương Nhiên cũng đã nhiễu loạn toàn bộ thế giới.

Mới đầu còn khá hơn một chút, chỉ có các đài phát thanh lớn rối rít tỏ thái độ, vì nữ hoàng điện hạ gả cho một người đàn ông yếu đuối, tất cả đều nhao nhao bày tỏ lòng thương xót buồn bã và đồng tình.

Nhưng rất nhanh đã nổ ra biểu tình, nào thì Đức Mẹ Maria dạy rồi đến Nữ Thần bảo.

Hơn nữa không riêng gì tin tức này khiến mọi người phản ứng kịch liệt, mà còn có tin tức nội bộ nhà họ Khương muốn tìm người thay thế Khương Nhiên sinh con.

Lúc Tiểu Điền Thất lặng lẽ nói những chuyện này cho Lưu Diệp, Lưu Diệp giận đến phát điên lên.

Lưu Diệp cũng không biết là ai truyền đi loại tin tức quá đáng này, đáng giận là nó còn truyền đi khắp nơi, đáng giận hơn nữa là, những người đàn ông kia nhìn cũng không ngốc cho lắm, vậy mà đều đồng ý tin loại chuyện này!!!

Tuy bộ phận PR của nhà họ Khương đã kịp phản ứng, nói việc này tuyệt đối giả dối không có thật, thế nhưng người phía dưới vẫn không nén được tâm trạng.

Không bao lâu, chờ đến lúc Lưu Diệp lại đi tham gia hoạt động của nghị viện, ngay tức khắc phát hiện dường như cô đã trải qua cả một đoạn đường giống như biểu diễn thời trang.

Cũng không biết những người xung quanh đến từ đâu, đủ loại hình dạng màu sắc, cái gì mà đoàn Đức Mẹ Maria rồi là đoàn Kỵ Sĩ lại đến đoàn Nữ Thần, những người đàn ông khác thì giống như hoa Hồ Điệp, ăn mặc quái dị cũng có, tư thế chọc người nào cũng đều làm.

Tuy không phải quá ưỡn ẹo, thế nhưng tuyệt đối là trang điểm lộng lẫy, kỳ lạ khiến người nhìn bực dọc.

Mà Hà Hữu trước đó không hề xuất hiện, cũng không biết chạy tới từ xó nào, mặc vàng mang bạc, đầu tiên là khen cô một câu, phút cuối cùng còn thần bí cười hề hề đưa cho cô một phiếu kết quả kiểm tra sức khỏe, trong đó dòng sinh đẻ còn cố ý dùng màu đỏ để đánh dấu.

Lưu Diệp nhìn mà muốn tức điên, cô lập tức trả lại tờ giấy kia cho Hà Hữu, chính nghĩa nói: “Xin ngài đừng tin những lời đồn đại vớ vẩn đó.”

Hà Hữu cũng không biện bạch gì, chỉ cười thần bí, giọng nói mập mờ: “Không sao đâu điện hạ, dù có những tin đồn kia hay không, chỉ cần ngài cần, bất cứ lúc nào thần cũng ở bên ngài... Cống hiến vì ngài, tuyệt đối tuân thủ bí mật... Tuyệt đối không truyền ra bên ngoài...”

Lưu Diệp nghe xong, khóe miệng giật giật.

Người này thật sự quyết định chủ ý hiến dâng âm thầm à?

Thật may là Mâu Ngạn Ba bình thường rất thích làm thơ tình sến sẩm nay lại trầm mặc.

Thường ngày Mâu Ngạn Ba thích nhất là nói những chuyện buồn nôn của nhà họ Hầu cho nhà họ Khương bọn họ, nhưng lần này Mâu Ngạn Ba lại không hề nói gì.

Lưu Diệp vẫn luôn cảm thấy Mâu Ngạn Ba là lạ.

Người kia nhìn vào ánh mắt của cô, thẳng đến mức không để ai đoán được.

Lúc cô tình cờ nghi ngờ nhìn Mâu Ngạn Ba, dường như Mâu Ngạn Ba cũng không dám đối mặt với cô, nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.

Chẳng qua Lưu Diệp cũng không thừa sức lực để để ý đến phản ứng khác thường của Mâu Ngạn Ba.

Giờ cô đang sứt đầu mẻ trán, giống như rơi xuống đầm lầy vậy, nhưng cho dù trong lòng có sốt ruột, có gặp nhiều khó khăn hơn nữa, Lưu Diệp đều phải nỗ lực chịu đựng.

Mỗi ngày cô đều đúng giờ đến ăn cơm cùng Khương Nhiên.

Dù Khương Nhiên có chịu gặp cô hay không, cô đều đứng trước cửa phòng anh, trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, về những việc mà cô gặp phải, còn cố gắng kể chuyện cười cho Khương Nhiên nghe.

Cũng không biết là sau đó Quan Chỉ không nhịn được nữa, hay là Khương Nhiên ở bên trong ra lệnh.

Chờ đến lúc cô lại đến trước cửa phòng Khương Nhiên ăn cơm, chỉ thấy mặt đất được quét dọn rất sạch sẽ, hơn


/221

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status