Sau khi cầm lấy bản lịch trình, Lưu Diệp đã bắt đầu nghiêm túc xem, sau đó cô phát hiện thời gian cô và Khương Nhiên ở Phỉ Nhĩ Đặc cũng không lâu, cũng chỉ có ba ngày mà thôi.Ngày đầu tiên là tham quan đón tiếp, nhìn lịch trình thì có lẽ ngày thứ hai là Khương Nhiên sẽ nói một vài chuyện quan trọng với đối phương, còn ngày thứ ba là chương trình đưa tiễn vui vẻ, còn lại chắc là đoạn đường về rồi.Cô vốn đang lo lắng đi thờì gian quá dài con Tiểu Mao Cầu và chó Edgar cô không biết phải làm sao, lúc này cô đã yên tâm giao cho Tiểu Điền Thất, để anh ta giúp cô chăm sóc mấy ngày.Thời gian còn lại phải đi chuẩn bị quần áo, thật ra cũng không lấy nhiều quần áo, chỉ cần nghiêm chỉnh đúng mực là được rồi.Cô thuận tiện đọc một ít sách lễ nghi, có điều tư liệu về Phỉ Nhĩ Đặc cũng quá ít, cô lật một lúc lâu cũng không có lật tới hạng mục những việc phụ nữ cần phải chú ý khi tham gia hoạt động đối ngoại.Ngược lại lúc đi sân huấn luyện tìm Dã Thú, Lưu Diệp và Sở Linh không hẹn mà gặp.Kể từ khi biết Sở Linh được thả ra, cô thật sự rất vui mừng, lúc này nhìn thấy Sở Linh, Lưu Diệp vội chạy qua đó muốn bắt chuyện.Ngược lại khi Sở Linh vừa nhìn thấy cô thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.Cô còn chưa đến gần, chỉ thấy Sở Linh giống như đạp Phong Hỏa Luân, ‘xoẹt’ một cái chạy mất dạng.Lưu Diệp trợn mắt há hốc mồm, may mắn người của Đệ Nhị quân cô đều biết, cô cũng chào hỏi những người khác.Nhưng vẻ mặt của mấy người đó rất kỳ lạ.Thậm chí có mấy người khi nhìn thấy cô, ánh mắt trợn trắng lên.Lưu Diệp không nhịn được nhớ lại trước đây những người này đã hất nước lên người cô, còn có người ép buộc cô khiêu vũ, rõ ràng thời gian cũng không lâu, nhưng với cô mà nói giống như đã cách mấy đời.Còn có sau đó những người này lại chạy vào phòng bếp ngăn cô lại, vừa cầu xin vừa uy hiếp để cho cô nấu mấy món kia.Khi đó thật sự vừa ngốc vừa vui vẻ, cô cũng vội vàng tán gẫu mấy câu với những người đó, "Ôi, lâu rồi tôi không gặp mọi người, nghe nói mọi người luôn ở bên ngoài, mọi người vẫn tốt chứ . . . . . ."Trong đó có một quản lý vội đáp lời: "Chúng tôi, à, không, không, phu nhân. . . . . . Chúng tôi rất tốt, chính là vừa mới phá tan một tổ chức vũ nhục danh dự của phu nhân, lần này cố ý tới đây xin chỉ thị của thủ lĩnh."Lưu Diệp rất ngoài ý muốn, nhanh như vậy đã tìm ra tổ chức vũ nhục danh dự của cô rồi sao?Cô có chút buồn bực, cô cũng không biết mình đã trêu chọc người không thể trêu chọc nào!Kết quả rất nhanh cô nghe những người đó nói: "Những thương nhân vô sỉ kia lấy chân dung của ngài làm búp bê bơm hơi, chúng tôi tuyệt đối không dung túng loại hành vi này! Chúng tôi đã đốt hết tất cả hàng hóa đó rồi. . . . . ."Lúc này Lưu Diệp mới hiểu, trong nháy mắt cô có chút ghê tởm, thật không nghĩ tới còn có kiểu buôn bán này, lấy khuôn mặt của cô đi làm búp bê bơm hơi.Lưu Diệp cũng không tiện nhận xét cái gì, chỉ nói chuyện với mấy người trong Đệ Nhị quân rồi rời đi.Thừa dịp mấy ngày trước khi xuất hành, Lưu Diệp ngựa không ngừng vó (ý chỉ liên tục không ngừng) chuẩn bị đủ thứ. Khu dưỡng dục còn phải nhờ Dã Thú đảm nhiệm.Trước kia cô rất sợ Dã Thú qua lại với cơ quan chính phủ sẽ bị người lừa gạt, nhưng bây giờ nhìn lại Dã Thú lợi hại hơn cô nghĩ.Có điều còn có một số chi tiết cần phải nói rõ, ví dự như khâu mua đồ, thật ra cô và Dã Thú nói tới thì hoàn toàn không có trở ngại gì, mặc kệ cô nói gì, Dã Thú cũng sẽ rất kiên nhẫn lắng nghe.Mà cô cũng nhạy bén phát hiện tâm tình của Dã Thú có chút thay đổi rất nhỏ.Trước kia Lưu Diệp không có cảm giác này, nhưng trong thời gian gần đây, cảm giác giúp đỡ và cổ vũ giữa cô và Dã Thú càng ngày càng mãnh liệt rồi.Nhất là sau khi cô hớt tóc cho Dã Thú, cô cảm thấy Dã Thú thay đổi càng nhiều hơn trước, trước kia Dã Thú cho cô cảm giác não lớn nhưng trống rỗng, nhưng bây giờ có lúc đầu óc của Dã Thú còn linh hoạt hơn Tiểu Điền Thất.Ban đầu cô tính để cho Tiểu Điền Thất chăm sóc hai con chó này, nhưng mà để cho Tiểu Điền Thất phải chăm sóc hai con chó hoạt bát này, ít nhiều Lưu Diệp cũng có chút lo lắng, lúc này cô cũng nói với Dã Thú: "Đúng rồi, tôi định nhờ Tiểu Điền Thất chăm sóc bọn Tiểu Mao Cầu, nhưng sức khỏe của Tiểu Điền Thất không được tốt, anh có thể thu xếp xong việc của khu Dưỡng Dục, rồi tranh thủ thời gian trông nom một chút. . . . . ."Bây giờ cô không có chút khách khí với Dã Thú, nói tới nói lui cũng hoàn toàn giống như nói với người nhà.Dã Thú gật đầu đồng ý: "Cô đi cũng phải chú ý an toàn."Vụ bắt cóc lần trước Dã Thú còn nhớ mãi ở trong lòng, "Còn có vật gì cô muốn lấy theo không, đi ra khỏi nhà nhất định phải chú ý hoàn cảnh xung quanh đó biết không?"Lưu Diệp gật đầu, anh ngốc to con này, đừng nhìn anh ta cao to, thật ra thì bây giờ đang ở trước mặt cô nói dài dòng.Trước đó vẫn là cô dặn dò Dã Thú chú ý tới thân thể nhiều hơn, bây giờ khen ngược, Dã Thú đã bắt đầu dặn dò ngược lại cô.Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh tới ngày đi nước ngoài.Lưu Diệp không cần mang theo gì cả, ngoại trừ túi xách nhỏ, là một va li nhỏ đựng quần áo và đồ dùng cá nhân.Tới đón cô là Quản Chi, anh ta tự mình che chở cô đến bên trong xe.Tình huống khí thế này có chút ngoài dự đoán của cô, mặc kệ đoàn xe ngay ngắn chỉnh tề, hay là những quân nhân đứng bên cạnh xe chờ xuất phát, Lưu Diệp cũng không biết có phải do mình quá đa nghi hay không, cô cảm thấy được gần đây người của Khương Gia Quân tăng lên.Nhưng mà Lưu Diệp có chút kỳ quái, phương tiện giao thông ở thế giới này đã rất phát triển, cô còn tưởng rằng lần này đi Phỉ Nhĩ Đặc sẽ ngồi phi hành khí (*) chứ?(*) phi hành khí: tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụCô cũng tò mò hỏi một câu.Quan Chỉ rất nhanh nói cho cô biết: "Tây Liên Bang có lệnh cấm bay, cho tới nay phương tiện giao thông đều là xe chạy trên mặt đất."Lúc này Lưu Diệp mới ‘ồ’ một tiếng, xem ra Phỉ Nhĩ Đặc còn thần bí hơn cô nghĩ.Có điều cô đã ngồi trên xe lâu rồi, kết quả chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy Khương Nhiên đến.Khương Nhiên này chính là rất có ý thức về thời gian, cô không nhịn được nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó nhìn thấy những nhân viên làm việc đó đều có dáng vẻ lo lắng.Lưu Diệp nhớ trên tấm lịch trình đã ghi rất cẩn thận, ngay cả lúc nào thì đến Phỉ Nhĩ Đặc cũng viết rất chính xác.Cho dù bọn họ xuất phát sớm hơn thời gian dự tính rất nhiều, nhưng dù sao chậm trễ như vậy, cũng không thể chịu nổi nha.Hơn nữa nhìn dáng vẻ của những nhân viên kia, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?Lưu Diệp còn đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Quan Chỉ vội vàng hấp tấp chạy tới.Sau đó Quan Chỉ liền cúi người tiến tới trước mặt cô nhỏ giọng nói: "Phu nhân, xin ngài hãy đi xem thủ lĩnh một chút, người của bộ tham mưu đã đến rồi, trước đó đã tìm kiếm thủ lĩnh, nhưng thế nào cũng không thấy, còn có bộ ngoại giao, cũng sắp lửa cháy đến nơi rồi, không biết sao thủ lĩnh vẫn không chịu ra ngoài, tôi nghe giọng nói của ngài ấy có chút không đúng mực. . . . . ."Lưu Diệp cũng khẩn trương theo: "Vậy mấy người cứ xông vào không được sao?"Quan Chỉ khó xử: "Chúng tôi phải phục tùng mệnh lệnh, nhưng phu nhân ngài không cần. . . . . ."Lưu Diệp thật cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, quân nhân phục tùng mệnh lệnh thật sự là thiên tính, nhưng cũng không cần cổ hủ như vậy đi?Lưu Diệp cũng thấy khó xử, nếu Khương Nhiên ra lệnh những người này không thể đi vào, như vậy cũng đã nói Khương Nhiên hơn phân nửa là không muốn người khác đi vào.Chuyện này. . . . . .Mấy người sợ phiền phức còn cô không sợ sao?Nhưng Quan Chỉ nghiêm túc cầu xin cô như vậy, nhớ tới Quan Chỉ chăm sóc cô, Lưu Diệp ít nhiều có chút ngại ngùng.Cô có chút do dự từ trong xe bước xuống nói: "Vậy tôi đứng ở cách cánh cửa hỏi một chút. Nhưng nếu anh ta không cho tôi vào đó. Tôi cũng không có cách nào."Lưu Diệp nghĩ vô cùng tốt, Khương Nhiên không cho cô mặt mũi trước những người này, càng không thể nào muốn gặp mặt cô rồi.Nhưng rất kỳ quái, Khương Nhiên gặp phải chuyện gì, đột nhiên không đi ra gặp người, hơn nữa lúc này, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, đột nhiên hắn giống như xe bị tuột xích, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có gì đó
/221
|