Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 45: Chương 39

/221


Editor: Snowflake HD

Beta: Sam Sam, Dung Cảnh

Khương Nhiên gặng hỏi cô: “Nhằm vào hội nghị để đề ra luật pháp, đã vậy sao không tố cáo luôn đi? Em có ý kiến thì cứ nói thẳng, hai ngày nay làm cái gì thế hả? Đầu óc bị giòi ăn rồi sao?”

Lưu Diệp không nhịn được oán thầm, anh ta còn có mặt mũi để nói sao, hai ngày nay không chịu đến đây, biết tìm người ở đâu mà nói hả.

Cô nghiêm mặt nói: “Nếu nói có ý kiến thì cứ nói, thì thực sự có một cái, muốn nghe hay không? Nếu muốn nghe, tôi sẽ nói! Tôi muốn sự tự do của bản thân, hơn nữa không thích anh ở bên cạnh, không thích, cực kì không thích! Có thể thả tôi đi được không?”

Cô cho rằng Khương Nhiên sẽ giận tím mặt, kết quả Khương Nhiên chỉ hếch cằm, bộ dạng không khác gì thằng ngốc.

Cô chưa kịp phản ứng, Khương Nhiên lập tức xoay đầu rời đi.

Tuy nhiên một lát sau anh quay lại, trong tay anh cầm một bộ quần áo nam sinh.

Anh ném cho cô, rồi vội vàng căn dặn: “Thay quần áo, tôi đưa cô đi.”

Vấn đề duy nhất là quần áo này quá rộng so với thân hình cô.

Cô cúi đầu mặc thật nhanh.

Khương Nhiên không lên tiếng.

Có thể nói đây là chiến tranh lạnh đúng nghĩa, nói chuyện rõ ràng cũng vô nghĩa, còn muốn anh đối xử tử tế với mình?

Không hiểu sao trong đầu Lưu Diệp lại hiện lên một câu như vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó cô cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện rõ ràng.

Tên Khương Nhiên này chưa từng coi cô như người để nói chuyện, anh đối xử với cô không khác gì một con chó.

Cũng may lúc anh xem cô như con côn trùng gì gì đó, còn đối xử với cô dịu dàng hơn một chút.

Cô cũng không biết Khương Nhiên muốn làm gì, hơn nữa cô không tin Khương Nhiên sẽ để cô rời đi thật.

Nhưng mà cô dần dần cảm thấy không ổn, ngồi dậy nhìn khung cảnh ngoài cửa xe thay đổi không ngừng, bởi vì cô mặc quần áo của Khương gia quân, cho nên rất nhanh sau đó xe bọn họ rời khỏi hòn đảo nhỏ, chạy lên du thuyền, cùng với những vật liệu trên thuyền, chờ một lát bọn họ liền tới khu người nghèo.

Nơi đó, xe vừa mới dừng, cô lập tức nghe thấy tiếng gào rú điên cuồng từ bốn phương tám hướng.

Khương Nhiên lại ném quần áo khác cho cô, lần này còn đưa cho cô cả mũ lẫn mắt kính đen và khẩu trang.

Cô căng thẳng đến mức hai tay run rẩy.

Khương Nhiên vẫn không cho phép cô mở miệng.

Đợi cô mặc quần áo xong, hiếm khi thấy Khương Nhiên tới gần, cẩn thận đeo giúp cô tai nghe chuyên dụng lên tai.

“Tai nghe này có thể trực tiếp gọi đi.” Anh ngừng một lúc, Lưu Diệp cảm thấy thật buồn bực, trước đó còn hung dữ như vậy, bây giờ lại ra vẻ dịu dàng ân cần, hơn nữa vẻ mặt giống như có chút lo lắng, bởi vì mất đi thú cưng hay còn có ý nghĩa gì khác?

“Khi nào muốn quay về thì gọi, tôi sẽ cho người tới đón.” Lời nói này càng có vẻ bí ẩn rồi.

Nói xong những lời kia, anh liền mở cửa xe, dùng tay ra dấu rời đi: “Không phải muốn tự do hay sao? bây giờ cho em đó.”

Lưu Diệp ngây người, cô có chút không dám tin, chần chờ một hồi mới di chuyển.

Khương Nhiên không đuổi theo cô, bên ngoài có rất nhiều tiếng động dọa người, tiếng còi xe cảnh sát, còn có đủ thứ giọng nói ồn ào.

Anh nhìn khuôn mặt cô.

Lúc đó Lưu Diệp tưởng tượng, Khương Nhiên đang đợi cô mở miệng cầu xin tha thứ, rồi anh sẽ đưa cô trở về.

Sợ cơ hội này nhanh chóng biến mất, một giây sau cô lập tức nhảy ra khỏi xe.

Nhưng cô không ngờ Khương Nhiên liền lái xe chạy đi.

Cô im lặng ngơ ngác, đột nhiên hiểu ra bản thân mình thật sự được buông tha, bởi vì cô nói cô không muốn ở bên cạnh anh sao?

Cho nên lòng tự trọng và kiêu ngạo của anh bị tổn thương?

Chẳng qua cô có chút không ngờ được, trong lòng mờ mịt chốc lát.

Rất nhanh sau đó cô hít một hơi thật sâu, đội mũ và đeo khẩu trang lên.

Thật may những người biểu tình kia cũng có người đeo khẩu trang, bộ dạng này của cô vẫn có thể lẫn vào họ.

Đúng là đông quá, cô mới bước được vài bước đã bị dòng người chen chúc.

Hô hào khẩu hiệu, giống như mấy đám con trai bị mất lý trí không ngừng gầm rú.

Cô bị những người kia đẩy đến ven đường.

Cái này không tính là gì, từ lúc cô tới thế giới này, cũng không có ai để dựa dẫm, bản thân cũng sống được tới ngày hôm nay.

Thực tế càng lăn lộn càng thảm bởi vì gặp được lão đại Khương Nhiên!

Cô nhìn xung quanh một chút, bỗng nhớ tới nhà trọ nhỏ của mình, mặc dù biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng trong lúc này cô không biết phải đi đâu, không bằng cứ đi tới nhà trọ quan sát tình hình trước, ở xa lại có tầm nhìn khá tốt, mặc kể thế nào, cô cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết ở đó…

Cô cực khổ chen chúc qua đám đông, so với những tên con trai đang hăng hái như đánh máu gà, cô trông có vẻ hơi gầy yếu hơn một chút.

May mắn hồi nhỏ ở trong trường cũng có tham gia mấy hoạt động náo nhiệt ngoài trời, chen lấn trong đám người không ngừng hô khẩu hiệu cho vợ, muốn có vợ.

Vì để che giấu, cô cũng bắt chước hô theo hai câu, đối xử tử tế với phụ nữ, cho nhiều tài sản và của cải.

Cô cảm thấy hơi buồn bực, có thể xem việc đối xử tử tế với phụ nữ và cho nhiều tài sản là giống nhau sao?

Cô kéo mũ Khương Nhiên cho mình xuống.

Cô cố gắng đi tới nhà trọ.

Nhưng muốn vào được nhà trọ cô phải đi qua khu nghèo, an ninh chỗ này còn đáng sợ hơn so với chỗ của anh, trước kia đường phố khá sầm uất, bây giờ chẳng khác nào hiện trường còn sót lại sau trận động đất, khắp nơi đều là tủ kính vỡ nát, còn có làn khói đen tỏa ra.

Không ngừng xảy ra ẩu đả đánh nhau, Lưu Diệp đi được một đoạn, lập tức bị cảnh tượng phía trước hù dọa khiến cho chân tay run rẩy.

Cô ra sức trấn an bản thân, cố hết sức lách qua những phần tử bạo lực kia.

Thậm chí cô không dám nghĩ nếu bị bọn người kia phát hiện thì mình sẽ như thế nào.

Cô hít sâu một hơi, lúc cô định đi qua, màn hình lớn phía đối diện thông báo một tin tức.

Vẻ mặt người dẫn chương trình rất nghiêm túc, nhanh chóng nói: “Tình hình ngày càng nghiêm trọng, khu nghèo thứ ba nơi có bộ phận phân kỳ, uy du, hành giả và cảnh sát đang xảy ra xung đột…”

Sau đó hình ảnhchuyển một cái, đám người Vũ Mị đang nằm trên cáng cứu thương, phóng viên điên cuồng đuổi theo để quay phim chụp ảnh.

Mẹ Tang ôm mặt cầu xin: “Đám súc sinh này! Đừng chụp ảnh, đừng chụp…”

Thế nhưng những kí giả kia không buông tha cho bọn họ, không ngừng thuyết minh: “Đài mới nhận được tin tức nóng hổi nhất, nhân viên nữ trong “Nhất nữ” đã bị ác đồ không rõ thân phận công kích, theo tin tức cảnh sát tuyên bố thì tất cả nhân viên nữ đã bị lột sạch quần áo để kiểm tra, có nghi vấn là nữ nhân viên phục vụ đã bị đưa đi… Bọn họ có bị xâm hại hay không, đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi… ”

Lưu Diệp không biết nên nói cái gì đây, rõ ràng là đường phố rất rộng, vậy mà ngay lúc này, một đoàn người chạy về hướng của cô đứng.

Cuồn cuộn chảy, không ngừng vọt tới.

Cô bị chen lấn thiếu chút nữa ngất đi, cô giãy giụa ở trong đống người, quần chúng xúc động hô hào: “Thả nhất nữ!! Thả nhất nữ!”

Lưu Diệp không biết phải thoát ra khỏi đám người này như thế nào, cô bước lui về phía sau, giày của cô bị rớt ra một chiếc.

Cô tranh thủ thời gian tìm chỗ trống nào đó ngồi xuống, nên nghỉ ngơi một chút.

Kết quả vừa ngồi vững vàng, thì một đám lưu manh vây quanh, giọng điệu không lương thiện gì,


/221

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status