Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 38: Chương 32

/221


Sở Linh nhỏ giọng, vô cùng cẩn thận: "Không biết là một trò đùa quái đản hay là máy vi tính có vấn đề, mới vừa có một bộ số liệu, Lưu Diệp, đây cũng không phải là một loại sự kiện. Hơn nữa bộ số liệu này rất có thể ở phụ cận gần đây... Toàn thành phố đã phong tỏa, nếu như là thật, chỗ kia cũng không an toàn... !"

Tay chân Lưu Diệp lạnh như băng truy hỏi: "Này Sở Linh, anh cảm thấy chỗ nào an toàn, trốn kiểu gì, không không, ý của tôi là làm sao tôi tránh đi an toàn chút..."

"Rút lui khỏi vùng bị phong tỏa hoặc đến phòng thị chính, đúng rồi, thẻ thông hành của Khương Gia Quân chúng ta không biết có còn hiệu lực không, nếu cậu muốn ra ngoài thì có thể thử xem..."

"Tôi hiểu rồi." Lưu Diệp nặng nề gật đầu một cái, tự an ủi: "Anh hãy yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt..."

Cô không dám dây dưa, dùng hết sức mình chạy ra ngoài, quả nhiên giống như Sở Linh nói, khắp thành phố đã mở giới nghiêm.

Lúc cô đến thì lối đi giữa khu người giàu và khu người nghèo đã bị lấp kín, những vẫn để lại một miệng nhỏ, có một vài binh lính đang ra ra vào vào qua chỗ đó.

Cô đánh bạo lấy thẻ thông hành của mình ra, cái căn cứ xác nhận là người của Khương Gia Quân này là lúc mở tiệm Quan Chỉ làm cho cô.

Lúc cô đi qua, những binh lính kia ngược lại không nói gì, chỉ là cô vừa mới đi qua, những binh lính kia liền bị mắc kẹt ở cái cái miệng nhỏ đó, có một người hình như còn ngã nhào la hét phía sau cô: "Đừng mẹ nó thả người, phía trên vừa ra lệnh, mọi người ở tại chỗ chờ nhận lệnh kiểm tra!!!"

Cô thở dài một hơi, thật sự chỉ thiếu chút xíu nữa là cô xong đời, phần lớn mọi người trong khu nhà giàu đều đã đăng ký vào danh sách, nhưng chỉ cần cô đi vào khu người nghèo...

Nhưng nếu ở cùng đám Vũ Mị sẽ trở thành đối tượng kiểm tra trọng điểm, vậy đi tìm Hoàn Thiểu Hàng...

Cô vừa nghĩ vừa đi.

Tốc độ của cô rất nhanh, một chút cũng không dám chậm trễ.

Đợi cô đi tới gần khu chợ bán thức ăn, có một chiếc xe chạy như bay dừng lại bên người cô.

Không có phi thuyền mà cô vẫn sợ từ trên trời giáng xuống, cũng không có quân đội dọa người dài dằng dặc, cô cho là cảnh tượng lùng bắt cô ít nhất cũng phải kinh thiên động địa, làm cô run sợ trong lòng.

Kết quả trong xe chỉ có một người nhảy xuống.

Giống như cái túi xách, người nọ xách cô tới, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhét vào trong xe.

Đợi cô đi vào mới phát hiện người tóm cô, còn có người lái xe cô đều biết hết.

Những người này đều ở trong quân đoàn một, mà người tóm cô vào trong xe chính là Quan Chỉ, rõ ràng không gian trong xe không lớn, Quan Chỉ lại giống như bị hù dọa, ngồi cách xa cô một khoảng.

Quan Chỉ vẫn luôn cao cao tại thượng thích làm bộ khốc, lúc này đang choáng váng nhìn cô.

Cuối cùng trải qua nhắc nhở của trước mặt tài xế, tên Quan Chỉ này mới nhớ tới lấy một sợi tóc của cô thả vào trong một cái máy đọc thẻ.

Lưu Diệp không biết kia là dụng cụ gì, chỉ là sau khi bỏ sợi tóc vào, cô thấy hô hấp của Quan Chỉ ngừng lại một lúc lâu. Sau đó thì trở nên dồn dập.

Hắn không ngừng ngẩng đầu lên nhìn cô, lại không ngừng cúi đầu nhìn dụng cụ, số liệu hiện bên trên Lưu Diệp xem không hiểu, nhưng cô biết thân phận của mình nhất định đã bị lộ.

Cô nuốt ngụm nước miếng, núp vào góc khuất nhất của xe.

Xe đi rất vững vàng, dần dần đi đến bờ biển, đã có thuyền đang đợi bọn họ ở đó.

Xe lái thẳng lên trên thuyền.

Dọc đường người bên trong xe vẫn không lên tiếng, không khí bên trong ngột ngạt đáng sợ.

Lưu Diệp đã sợ đến choáng váng, đầu óc cô căn bản không chuyển động được.

Mãi cho đến khi xe gần đến đảo, xe lần nữa đi vào trong đất liền, cô mới dần dần biết mình đang bị mang đi đâu.

Đây là địa bàn của Khương Gia Quân.

Lần trước tới chính là người này nhìn mình chằm chằm muốn làm thầy giáo của mình, cô giống như con thỏ chạy tới nhảy lui trên đảo, nỗ lực học tập.

Còn có Sở Linh, còn có phòng bếp cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Nhưng bây giờ tất cả đều làm cô cảm thấy kinh khủng.

Đã sớm có người đứng chờ trên đất trống, phía sau người đó là chiếc phi thuyền xinh đẹp xa hoa.

Gió trên đảo rất lớn, vạt áo của người nọ bị gió thổi không ngừng nhấc lên rơi xuống.

Chờ khi xe chậm rãi lái tới gần, lòng của Lưu Diệp đã co lại thành một nắm.

Cái người đang đợi cô, trước đây không lâu còn ăn cơm cùng cô.

Chờ đám Quan Chỉ đi xuống, anh vẫn không động đậy, tay chân cô thì đã bị dọa mềm nhũn.

Trước kia khi chưa bị phát hiện bản thân còn nghĩ đến những chuyện kinh khủng tự hù dọa mình, bây giờ thật sự bị người ta phát hiện, cô ngược lại đầu óc trống rỗng.

Cửa xe mở ra, cô đứt quãng nghe Khương Nhiên nói với bên ngoài: "Bây giờ còn chưa biết... Những người đó sẽ hoài nghi truy xét, nhưng bọn họ


/221

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status