Editor: Đào SindyBeta: hoa hồngLưu Diệp tức giận đùng đùng đi vào, vừa thấy Khương Nhiên, lập tức lấy hết dũng khí nói: “Em không cho phép anh làm như vậy với con của em!”Nói xong cô liền ném con thỏ trong tay lên bàn làm việc của Khương Nhiên.Bàn Khương Nhiên luôn được sắp xếp chỉnh tề, hiện tại Lưu Diệp thở phì phò ném một cái, rất nhanh sấp tài liệu Khương Nhiên đặt ở góc bàn bị đụng rơi tan tác còn có ly nước của anh cũng bị ảnh hưởng, mặc dù không bị đụng đổ, nhưng cũng lung lay mấy cái, vẩy một chút nước ra ngoài.Nét mặt Khương Nhiên không thay đổi gì, cho dù thỉnh thoảng Lưu Diệp ném con thỏ tới trước mặt anh, anh cũng không biểu lộ gì, ngược lại cúi đầu dọn dẹp mặt bàn, trong lúc đó anh cũng không mở miệng nói gì.Chờ lau sạch sẽ, anh mới ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày hỏi ngược lại một câu: “Không phải em cho phép sao?”Chống lại ánh mắt của Đại Ma Vương, vốn Lưu Diệp còn thở phì phò, trong nháy mắt khí thế yếu một nửa, quả thực như phản xạ có điều kiện, cô muốn lui về phía sau co lại.Nhưng cô là mẹ đứa bé, hôm nay cho dù cô đánh cược tính mạng, cũng không thể để Khương Nhiên đối xử với cục cưng của cô như vậy!Cô cũng phát động dũng khí, vừa đánh mình, vừa nói: “Đúng vậy, em không cho phép! Anh mà còn làm thế với cục cưng của em, em sẽ. . . . . .”Cô ôm bụng, nỗ lực suy nghĩ chiêu để uy hiếp.Nhưng Khương Nhiên rất có lực uy hiếp, ở trước mặt anh rất khó giữ vững khí thế, lòng bàn tay cô khẩn trương toát mồ hôi.Vẻ mặt Khương Nhiên rất bình tĩnh, nhìn mắt cô, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Em muốn uy hiếp anh?”Trong nháy mắt bắp chân Lưu Diệp có chút rút gân.Rõ ràng trên mặt của anh không có vẻ phẫn nộ, nhưng cô lại sợ không dám thở mạnh một tiếng.Nhưng sau một lát, cô vẫn lấy dũng khí trợn mắt nhìn lại: “Em... Em uy hiếp anh thì thế nào?!”Chưa bao giờ Khương Nhiên bị người ta uy hiếp trực diện, chuyện này cũng không vì lời của Lưu Diệp, mà ra vẻ khác biệt gì, hai tay anh đan vào nhau, dùng ngón cái nâng cầm, vẫn là vẻ mặt như cũ bộ dạng không thèm để ý.Động tác của anh không có biến hóa gì quá lớn, anh vẫn ngồi ở trước bàn làm việc mình, đến lúc này, giọng nói ngược lại khách sáo hơn lúc trước nhiều: “Em có thể thử xem.”Lưu Diệp cũng bị hù chết.Ngay cả Khương Nhiên có bản lãnh trong nháy mắt làm bệnh tim người ta tái phát, anh khách sáo như vậy, còn không bằng trực tiếp gào cô mấy câu!Lưu Diệp yếu ớt đi xuống, bởi vì cô biết, ở nơi này, Khương Nhiên là nòng cốt quan trọng của Khương Gia Quân, câu nói thuận miệng đầu tiên của anh cũng có thể làm cho cô nửa bước khó đi. . . . . . Dù cô muốn ồn ào đi ra ngoài, đã có Khương Đại Ma Vương anh ngăn cản đâu rồi, lại có quyền lựa chọn cản trở, cô vẫn như cũ cũng không làm được gì. . . . . .Lưu Diệp chần chừ một lúc, nước mắt uất ức chuyển động trong hốc mắt, lâu như vậy tới nay, cô vẫn nỗ lực không tranh chấp với Khương Nhiên, nhưng bây giờ cô không bước qua được rồi, cô làm mẹ, làm sao có thể để con bị giáo dục như vậy.Vành mắt cô ửng đỏ, cố gắng giữ vững tâm tình của mình, cố gắng khai thông anh: “Nhưng con còn nhỏ như vậy, đang độ tuổi chơi đùa. . . . . . Nó biết gì chứ. . . . . . Hơn nữa phương thức huấn luyện như vậy đối với nó có ích gì, chẳng lẽ anh muốn giáo dục con giống anh à. . . . .
/221
|