“Năm thứ hai mươi sau khi tôi chết, chồng tôi là Vệ Mẫn sắp kết hôn rồi.”
_
Tôi và Vệ Mẫn quen biết nhau từ cái hồi đi học cấp ba.
Khi đó anh ấy là đại diện cho thành phần vô học trong trường bọn tôi, trốn học đánh nhau, chỉ cần là những chuyện vi phạm nội quy trường học là sẽ có bóng dáng anh.
Tôi và anh là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, trong từ điển cuộc đời tôi chỉ có tám chữ: học tập thật giỏi, ngày ngày tiến lên.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ có gì liên quan đến anh, nhưng có lẽ là ông trời cảm thấy cuộc sống của tôi quá đỗi khô khan nên đã nhét thêm Vệ Mẫn vào.
Anh ấy bị người ta đánh hội đồng, mặc dù tôi không muốn xen vào việc của người khác đâu nhưng vì không thể nhìn nổi cái cảnh anh bị người ta bắt nạt như vậy, tôi bèn tốt bụng giải vây cứu giúp anh.
Nhưng ai mà có ngờ sang ngày hôm sau, Vệ Mẫn bảo với bạn anh rằng tôi yêu thầm anh từ bao lâu nay và bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi không thể tránh né, vì vậy kiên quyết báo chuyện này cho chủ nhiệm lớp biết, thế là Vệ Mẫn bị mắng một trận té tát rồi còn bị mời phụ huynh, sau đó anh im hơi lặng tiếng một thời gian.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có sự chuyển biến.
Ngày ấy là tiết thể dục cuối cùng của lớp mười một bọn tôi, mới vào hè nên nhiệt độ chưa cao lắm. Ngay từ buổi sáng tôi đã bắt đầu thấy khó chịu trong người, sau khi chạy 600m xong thì trước mắt tối sầm, ngã thẳng trên đường chạy.
Giây phút cuối cùng trước lúc hoàn toàn mất ý thức, tôi nhìn thấy vô số đôi giày xuất hiện trước mặt mình.
Trong đó có một đôi bề mặt rất sạch sẽ, cách buộc dây giày là kiểu mà tôi chưa từng biết, chỉ là chưa kịp nghĩ suy điều gì thì tôi đã hôn mê bất tỉnh.
Sau đó tôi mới biết ngày hôm ấy, chính Vệ Mẫn đã đưa tôi đến phòng y tế.
Anh và bạn đi ngang qua đường chạy, vốn đang định ghé qua chào hỏi tôi ai mà dè cả người tôi bỗng dưng nghiêng ngã rồi trực tiếp nằm bẹp xuống đất.
Vệ Mẫn lập tức chạy như bay về phía tôi.
Khung cảnh mà cô bạn cùng bàn của tôi thuật lại có thể đã được thêm mắm dặm muối bởi những ngôn từ hoa mỹ của cổ, nghe sao mà cảm động lòng người thế không biết. Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng gương mặt của Vệ Mẫn quả thật dễ khiến người ta động lòng lắm.
Ngay cả một người cứng nhắc và nhạt nhẽo như tôi đây cũng không ngoại lệ.
Càng tiếp xúc với Vệ Mẫn nhiều tôi càng hiểu được cuộc sống của anh sôi động, hoạt bát và thú vị ra sao, đây là một cách sinh hoạt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Anh ấy hoàn toàn không giống những tin đồn.
Ví dụ như anh cúp tiết đến tiệm net chơi game chỉ là để kiếm thêm tiền chi trả thuốc thang cho bà nội.
Còn về việc đánh nhau…..
Ảnh bảo với tôi bị đánh thì phải đánh lại, chả có lý do nào khác. Tôi thật sự bị thuyết phục luôn, vì tôi thấy một người như anh dù cho có làm bất cứ điều gì cũng đều có lý do để tha thứ.
Tôi và anh khác nhau.
Nếu như nói anh trưởng thành như cây gai mọc hoang dại, vậy thì tôi là một bông hoa được thợ làm vườn chăm bẵm dựa theo những số liệu khoa học chính xác.
Trong nhận thức của tôi về sự lớn lên, một bông hoa phải là cái mà nó đã phát triển thành, nó chẳng thể đột ngột biến từ bông hoa năm cánh thành sáu cánh được.
Cũng không có khả năng từ một bông hoa màu đỏ hóa thành màu xanh.
Nhưng Vệ Mẫn thì có thể.
Anh có thể là cây gai, cũng có thể là một bông hoa nở ra từ cái gai hoặc thậm chí là cái gai mọc trên cái gai. Anh sống thoải mái, hoang dã và không gò bó.
Nhưng bất chợt vào một ngày, Vệ Mẫn bảo với tôi rằng tôi cũng có thể làm được.
“Bỏ một bông hoa loa kèn màu tím vào nước xà phòng, hoa sẽ biến thành màu xanh da trời. Nhưng nếu tớ cho nó vào trong giấm thì nó còn có thể hóa đỏ.” Lúc nói những lời này, tôi đang ở trong sân nhà nhỏ của Vệ Mẫn xem thành quả thí nghiệm của anh.
Vệ Mẫn cầm một bông hoa loa kèn khác đứng trước mặt tôi: “Còn cánh hoa thì càng đơn giản hơn nữa.” Anh dứt khoát xé đôi cánh hoa loa kèn ra rồi cất lời: “Cậu xem, như vậy chẳng phải nó đã có thêm một cánh hoa rồi sao.”
Tôi nhìn mà sửng sốt không thôi.
“Không ai có thể quyết định việc cậu lớn lên sẽ có dáng vẻ ra sao, người có thể quyết định chỉ có mình cậu.” Vệ Mẫn cầm bông hoa loa kèn màu sắc nguyên bản chưa thấm nhuộm bất cứ thứ gì cài lên sau tai tôi, giọng nói và ánh mắt dịu dàng vô bờ bến: “Cậu muốn nó màu tím thì nó màu tím, cậu muốn nó là xanh da trời, nó cũng có thể là xanh da trời.”
Mặc dù những lời nói của anh nghe rất sâu sắc, nhưng khi ấy tâm tư tôi sớm đã không còn đặt vào đó nữa. Vị trí tai nơi anh chạm khẽ qua đang dần nóng cháy lên.
Nóng đến độ cả người tôi tê dại, nhịp tim cũng mất kiểm soát.
Thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi biết tôi đang làm một chuyện to gan mà còn rất trái lẽ thường, nhưng tôi không nhịn nổi, tôi cảm thấy chắc chắn mình đã bị Vệ Mẫn đầu độc mất rồi.
Nếu không thì tôi cũng chẳng nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác giải thích cho cái hành động hôn Vệ Mẫn đột ngột của mình.
Dường như anh cũng bị tôi dọa hú vía một phen, con ngươi hơi nở ra, tiếng hít thở cũng ngưng bặt hồi lâu. Tôi không hoàn toàn hôn trúng môi anh.
Nhưng có lẽ vì hồi hộp quá mà thời điểm tôi chống hai tay lên gối anh và cúi người đến hôn thì chỉ hôn được nơi khóe miệng anh.
Tư thế này không giữ được quá lâu, Vệ Mẫn vốn đang ngồi xổm dưới đất, song vì không chịu được sức nặng của cơ thể cả hai nên người anh ngửa ra sau và ngồi bệt xuống đất.
Tôi tranh thủ lúc anh đang ngẩn tò te chạy trốn mất tiêu.
Sau đó tôi tránh Vệ Mẫn mấy ngày liền, tuy anh học ban tự nhiên còn tôi học ban xã hội nhưng phòng học của bọn tôi chỉ cách nhau một tầng lầu, vì vậy anh quá dễ để chặn được tôi.
Thứ sáu đến lượt cả tổ tôi trực nhật, trong lớp tôi luôn là đối tượng được mọi người săn sóc nên những việc giao cho tôi đều rất nhẹ nhàng, chỉ cần lau sạch bảng đen và dọn dẹp lại khu vực trên bục giảng chút, cuối cùng khóa cửa lại là xong.
Vệ Mẫn một mực đứng ở lối vào hành lang chờ tôi.
Hôm nay anh mặc đẹp dễ sợ, áo phông đen phối với quần jean xanh lam, giày vải bạt cổ thấp và vẫn là kiểu buộc dây mà tôi mãi chưa học theo được.
Tôi quan sát anh từ trên xuống dưới mấy vòng liền, nhưng từ đầu đến cuối không chịu mở miệng nói một câu.
Cuối cùng Vệ Mẫn mất kiên nhẫn, bèn cười hỏi tôi: “Nhìn đủ chưa? Nhìn nữa thu phí nha.”
Tôi bĩu môi không đáp.
Anh gập ngón tay búng cái phốc vào trán tôi: “Nói chuyện xem nào.”
Tôi tức quá vặn lại: “Chưa nhìn đủ.”
“À.” Anh nghiêng người dựa vào tường, nắng chiều rọi vào hành lang bao phủ lấy bóng dáng anh: “Vậy cậu nhìn tiếp đi, cho bạn gái mình ngắm không cần thu phí.”
“….” Mặt tôi đỏ ửng như ánh hoàng hôn nơi chân trời.
Vệ Mẫn đưa mũi giày của mình đá đá tôi: “Sao không nói gì?”
Tôi không biết tại sao anh có thể bình tĩnh như kia được nữa, do da mặt quá dày hay vì đã từng chiến đấu trăm trận nên kinh nghiệm quá phong phú rồi?
Tôi chả muốn nhìn anh nữa: “Không biết nói gì.”
“Ồ, không biết nói gì, mà biết làm gì nhỉ.” Vệ Mẫn phút chốc tiến gần đến tôi một bước, mũi giày của hai bọn tôi chạm nhau.
Tôi chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn được anh luôn.
Vệ Mẫn không có hành động gì khác nữa, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Không phải cậu rất thuần thục khi hôn tớ sao?”
Khoảng cách gần đến mức tôi có thể thấy rõ độ cong phập phồng của lồng ngực anh và ngửi được hương bột giặt thoang thoảng trên người anh. Nhưng sự tác động của những điều này nhỏ bé hơn hẳn câu nói ấy.
Tôi biết kiểu gì ngày này cũng sẽ đến.
Chỉ không bao lâu sau khi tôi hôn anh, tôi đã tưởng tượng ra vô số các lời đáp để dùng trả lời khi anh đến chất vấn mình, ấy vậy mà lúc sắp sửa đến ngày này thật thì tôi chẳng thể thốt ra nổi một chữ.
Tôi nói gì đây.
Chẳng lẽ bảo cậu quá đẹp trai, tớ bị cậu đầu độc nên cứ muốn hôn thế thôi.
Không biết anh có cho rằng tôi là kẻ lưu manh không nữa.
Mặc dù trông tôi điềm đạm dịu dàng, nhưng tôi biết tại nơi sâu thẳm trong lòng mình đang cất chứa một con thú dữ, thỉnh thoảng nó sẽ điều khiển tôi làm ra một số việc bình thường tôi không dám làm.
Ví dụ như hôn Vệ Mẫn.
Tôi nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần rồi ngẩng đầu lên với thái độ thấy chết không sờn: “Tớ chỉ là ——“
Câu chưa dứt mà gương mặt điển trai trước mắt bất ngờ phóng đại lên, rồi sau đó khóe môi tôi nong nóng, một thứ gì đó âm ấm mềm mại chạm vào.
Tôi biết, đó là môi Vệ Mẫn.
Tuy lần trước chỉ hôn được bên khóe miệng nhưng môi anh thật sự mềm lắm, đụng lên cảm giác thoải mái vô cùng, y chốc lần này vậy.
Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ không phải cái hôn của Vệ Mẫn mà là anh quá mức to gan, họ đang ở trường học đấy.
Sau khi ý thức được điểm này, tôi chợt ngửa ra sau, dẫn đến anh không kịp phản ứng nên cũng nghiêng người về trước, đôi môi ấm áp ấy hôn lên sóng mũi của tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, nếu mà giáo viên bắt gặp cảnh này thì tôi có thể bảo do anh ép buộc tôi không ha?
Nhưng tôi bỗng nhớ lại lúc trước tôi chỉ báo cáo đơn giản với chủ nhiệm lớp về việc bị anh quấy rầy thôi mà anh đã bị phạt nặng thế kia rồi.
Sau một phen suy tư rất chi là nghiêm túc, tôi quyết định nếu có bị giáo viên bắt được, tôi sẽ bảo với thầy cô là mình ép buộc anh.
Khi Vệ Mẫn biết được cái quyết định này, anh đã mắng tôi là đồ ngốc.
Được rồi.
Anh đẹp trai, anh nói gì cũng đúng.
Tuần thứ hai sau khi hẹn hò với Vệ Mẫn, bọn tôi bắt đầu vào kỳ nghỉ hè. Toàn bộ khoảng thời gian này anh luôn đi làm thêm bên ngoài, còn tôi thì đến trường học lớp tiếng Anh tăng cường.
Chuyện bọn tôi ở bên nhau ngoài bà nội anh ra thì không có bất kỳ ai biết nữa cả.
Bà nội Vệ Mẫn là một người đáng thương, bà có hai người con trai. Cậu lớn đưa cậu nhỏ đi làm chuyện xấu, cậu lớn chết còn cậu nhỏ phải ngồi tù.
Ba Vệ Mẫn là người con trai nhỏ đó.
Năm ông ấy ngồi tù cũng là thời điểm mẹ đang mang thai anh. Vậy nên mẹ anh đặt cho anh cái tên “Mẫn” ấy là hy vọng anh sẽ không bao giờ đánh mất lương tâm chính mình, đừng trở nên giống như ba anh.
Lúc sinh anh ra, mẹ anh bị sinh khó còn cộng thêm tâm trạng cứ mãi u sầu buồn bực, tháng ở cữ chưa kết thúc bà đã về với quê cha đất tổ.
Vệ Mẫn do một tay bà nội nuôi lớn, tim bà không tốt nên nguyện vọng của anh là gom góp đủ tiền để làm phẫu thuật thay tim cho bà. Nhưng mong ước của bà nội chỉ là anh có thể học tập cho thật giỏi.
Vệ Mẫn nói anh từng cố gắng rồi nhưng anh tuột dốc quá nhiều, dù cố gắng cách mấy cũng chỉ có thể đến được đó.
Tôi không cưỡng cầu bắt ép anh phải thế này thế kia, dầu gì anh cũng là người đã bảo với tôi rằng con người có thể sống ra sao chỉ do chính anh quyết định.
Tôi tin tưởng Vệ Mẫn, tin rằng anh nhất định sẽ sống trong dáng vẻ mà anh mong muốn.
Năm lớp mười hai trôi qua rất nhanh, tôi và Vệ Mẫn hành động vô cùng cẩn thận nên cho đến tận khi kỳ thi đại học kết thúc, ba mẹ tôi vẫn không biết chuyện tôi có bạn trai.
Tình yêu không trở thành sự cản trở đối với việc học tập của tôi mà nó là động lực thúc đẩy bản thân. Suốt quãng thời gian cuối cấp đó, tôi chăm chỉ miệt mài hơn xưa nhiều, vì tôi muốn đến một trường đại học tốt, muốn nhận được nhiều học bổng hơn.
Tôi muốn giúp đỡ Vệ Mẫn, tôi không muốn anh phải khổ cực như vậy.
Mùa hè anh ấy làm thợ hồ tại công trường xây dựng, mùa đông đứng trên phố phát tờ rơi. Một năm bốn mùa, anh làm những công việc làm thêm khác nhau.
Tôi xót anh lắm.
Thành tích thi đại học của Vệ Mẫn cũng tạm ổn, mặc dù không vào được trường quá tốt nhưng đó là một ngôi trường dân lập hạng hai tại địa phương chúng tôi, bất kể là học phí hay những thứ khác đều tốt hơn trường tư lập và trường chuyên khoa nhiều.
Anh đăng ký ngành liên quan đến kinh tế tài chính theo lời đề nghị của thầy cô, mà đây cũng là lần đầu tiên tôi làm trái lại nguyện vọng của ba mẹ, chọn đến đại học Phục Đán học ngành báo chí thay vì vào đại học sư phạm theo mong muốn của họ.
Tôi và Vệ Mẫn bắt đầu yêu xa.
Mặc dù rất lâu trước kia tôi đã đoán chắc không thể tránh khỏi việc yêu xa, cũng đã xây dựng tâm lý trong lòng, nhưng vào khoảnh khắc nhìn bóng lưng Vệ Mẫn rời đi ở bến xe, tôi vẫn không dằn lòng được mà bật khóc nức nở.
Buổi sáng khi ba mẹ đi tôi đã khóc một đợt, lần này thì khóc đến nỗi mắt sưng vù lên luôn.
Vệ Mẫn không nỡ bỏ tôi lại một mình bèn ở thêm hai ngày cùng tôi. Anh quen thuộc với đường đi trong trường còn nhanh hơn cả tôi.
Lúc đến lớp mà lạc đường, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho anh.
Năm đầu tiên yêu xa trôi qua nhanh như con tàu không phanh, mùa xuân năm ấy, tôi đưa ra một quyết định nghiêm túc. Tôi sẽ thẳng thắn báo cho ba mẹ biết chuyện tôi đang yêu đương, nhưng sẽ che giấu thời gian bắt đầu.
Song một điều hiển nhiên là tôi đã đánh giá thấp năng lực của ba mẹ rồi. Lúc họ biết sau khi tốt nghiệp trung học, tôi và Vệ Mẫn không học cùng đại học thì đã ngay lập tức cho ra kết luận rằng tôi và anh yêu sớm.
Tôi vốn không giỏi nói dối, đành ngầm thừa nhận kết luận này.
Ba mẹ nổi trận lôi đình lớn nhất từ trước đến nay với tôi, nhưng lần này tôi không yên lặng nữa mà lấy ra các loại tiền thưởng và bảng điểm nhận được trong một năm đại học này, định dùng thành tích thực tế thuyết phục họ.
“Con không để việc yêu đương cản trở mình, bây giờ con xuất sắc trong mắt ba mẹ như vậy cũng có một phần nguyên nhân từ Vệ Mẫn.”
Tôi liên tục lặp lại câu nói như vậy, ba mẹ cũng dần bình tĩnh lại. Có lẽ một xấp phiếu điểm ấy không hề tầm thường chút nào hoặc cũng có thể là rốt cuộc họ cũng nhận ra tôi chẳng còn là đóa hoa họ chú tâm bồi dưỡng giáo dục trong phòng ấm nữa. Tôi không cần họ tưới nước bón phân đúng thời gian quy định nữa, bởi tôi đã trưởng thành và có năng lực chịu đựng mưa gió rồi.
Ba mẹ đột nhiên im bặt, điều này cũng khiến tôi có một khoảnh khắc chua sót và đau khổ trong tim. Chúng ta lớn lên, nhưng ba mẹ lại già đi.
Mặc dù tôi không thích cách thức họ giáo dục tôi nhưng tôi đã từng ngẫm lại xem vào những lúc họ làm những việc tự mình nghĩ là đúng cho tôi thì tôi có từng phản kháng lại hay chưa.
Tôi không có, tôi chỉ nghe lời tiếp nhận nên đã khiến họ ảo giác nghĩ rằng việc mình làm là đúng, giữa chúng tôi không một ai kịp thời sửa chữa sai sự sai lầm này.
Mặc dù ba mẹ đã bắt đầu tiếp nhận sự thật rằng tôi đã hẹn hò yêu đương nhưng lại không hề tiếp nhận chuyện tôi đang trong mối quan hệ tình cảm với Vệ Mẫn. Hay nói một cách chính xác hơn là họ không chấp nhận Vệ Mẫn.
Không chấp nhận gia đình và hoàn cảnh của anh.
Tôi biết đây là một chuyện thường tình, nên tôi không cãi vả, không phản bác lại, mà cũng chẳng giấu giếm gì anh.
Vì lần này tôi và anh cần cùng nhau cố gắng thì mới có thể thực hiện được.
Một năm này, Vệ Mẫn không hoàn toàn chỉ làm công việc lao động đơn thuần, anh bắt đầu tham gia vào công việc có liên quan đến trí óc dưới sự hướng dẫn của đàn anh trong trường.
Sân nhà nhỏ của anh vẫn mãi một dáng vẻ đó, mùa hè phủ đầy hoa loa kèn, mùa đông chất ngập tuyết rơi.
Có lúc tôi đứng trong sân ngắm sao trời, đôi khi là ngước nhìn trăng sáng từ phòng ngủ ở phía Nam tầng hai, cũng nhiều lần là làm chuyện của người trưởng thành với Vệ Mẫn.
Sức khỏe của bà nội ngày càng sụt giảm, bà không thể chờ được đến khi anh gom góp đủ tiền mà đã qua đời vào mùa đông bọn tôi học đại học năm ba. Điều đáng buồn hơn cả là sau khi ba Vệ Mẫn biết tin, chẳng bao lâu sau cũng lìa trần.
Chỉ trong nửa năm mà Vệ Mẫn liên tiếp mất đi hai người thân ruột thịt, sau khi giải quyết tang sự cho ba xong, anh tự nhốt mình trong phòng không bước ra ngoài.
Anh giam mình bao lâu tôi ở bên ngoài cùng anh bấy lâu. Anh không ăn cơm uống nước, tôi cũng không ăn không uống. Anh không ngủ, tôi sẵn lòng thức ngồi ngoài cửa trò chuyện với anh.
Hai ngày sau đó, Vệ Mẫn râu ria xồm xoàm đi ra khỏi phòng, vì tôi ngồi dưới sàn quá lâu nên được anh bế đến giường.
Tôi kéo kéo tay anh, rồi anh bỗng dưng ghé đến gần hôn tôi.
Anh đè tôi trong chiếc chăn mềm mại, cả căn phòng và anh ấy đều có mùi chẳng mấy thơm tho, nhưng tôi không cản anh lại.
Anh hôn rồi hôn, sau đó bỗng nhiên cúi đầu vùi mặt vào cần cổ tôi.
Anh khóc, tôi cũng khóc theo, lệ nóng chảy xuôi khóe mắt lọt vào tóc anh.
Tựa như nước và sữa dung hòa.
Tôi sờ tóc anh, cánh môi anh dán trên cổ tôi, buồn bực gọi: “Bé cưng.”
“Dạ?”
“Anh không có ba.” Nước mắt anh nóng hổi làm lòng tôi xót xa khôn ngần: “Anh không có nhà.”
Tôi vừa rơi lệ vừa an ủi anh: “Anh còn có em mà, sau này em là ba anh.”
“…”
“Không phải, ba em là ba anh.”
Anh nín khóc và bật cười, chống cánh tay nâng nửa người trên lên rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Ba.”
“….” Tôi lau sạch nước mắt vương nơi khóe mắt anh, sau đó cất tiếng: “Bọn mình kết hôn đi, Vệ Mẫn, em muốn cưới anh, muốn có một gia đình với anh.”
Tôi cảm thấy tôi đúng là một dũng sĩ thứ thiệt. Nụ hôn đầu là tôi chủ động trước, ngay cả chuyện như cầu hôn đây cũng là tôi đề nghị trước.
Nhưng Vệ Mẫn không đồng ý lời cầu hôn của tôi.
Anh ngồi dậy ôm ghì tôi vào lòng, chóp mũi chạm chóp mũi, tôi có thể thấy được bóng hình tí con con của mình trong đôi mắt anh.
Lúc này tôi cảm giác như trong mắt anh chỉ có duy nhất mình tôi.
Nhưng đúng là như vậy thật.
Những năm qua, trong mắt anh chỉ thấy được mỗi tôi.
Tôi nhớ đến thời điểm năm thứ hai đại học, trong khoa họ có một nữ sinh theo đuổi anh, từ chối thế nào cũng công cốc. Sau đó cô gái ấy hẹn anh đến Thượng Hải chơi, thế là anh trực tiếp đưa tôi đến cổng trường và nói cho đối phương biết: “Đây là bạn gái tôi, cô có nơi nào muốn đi thì bọn tôi có thể đưa cô đi.”
Sau khi quay về, cô gái kia trắng trợn tung tin vịt về Vệ Mẫn trên diễn đàn trường, nhưng chẳng mấy chốc tin vịt đã được đính chính. Cô ả bị Vệ Mẫn và bạn cùng phòng của anh tìm kiếm chặn đường mấy ngày, cuối cùng công khai gửi lời xin lỗi đến anh và tôi trên diễn đàn.
Từ đó trong trường không còn ai dám theo đuổi Vệ Mẫn nữa.
Vào giờ phút này, tôi và anh ngồi đối mặt nhau. Anh nói với tôi: “Đợi anh thêm hai năm, anh chắc chắn sẽ cưới em.”
Người khác bảo tôi chờ, tôi tuyệt đối sẽ từ chối. Nhưng Vệ Mẫn bảo tôi chờ, tôi không cách nào từ chối anh được. Anh giống như vị thần của tôi, tôi cam tâm tình nguyện đầu hàng trước anh.
Tôi có hơi trông mong vào lời hứa hẹn của anh.
Bọn tôi học đại học năm 2003, khi ấy nghề bất động sản trong nước vừa bắt đầu nhận được sự quan tâm của đông đảo mọi người. Giá nhà đất nơi đây đang tăng trưởng một cách vô cùng ổn định trong năm.
Năm thứ hai sau khi bọn tôi tốt nghiệp, giá nhà đất tại các thành phố hàng đầu trên cả nước đã tăng vọt lên mức đỉnh điểm. Mà Vệ Mẫn và một số đàn anh cùng trường từ lâu trước đây đã luôn cân nhắc đến nghề nghiệp này.
Anh vừa tốt nghiệp đại học xong đã lập tức chuyển đến Thượng Hải. Một phần vì tôi, một phần khác là vì ở đây có nhiều cơ hội hơn.
Thời điểm còn học đại học, anh và các đàn anh tích lũy được rất nhiều quan hệ trong trường. Một nhóm người tới Thượng Hải khởi nghiệp phát triển từ hai bàn tay trắng. Năm 2007, lúc giá nhà đất tăng lên mức cao nhất cũng là khi họ đón chào thời kỳ đỉnh cao đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
Toàn bộ lĩnh vực bất động sản đạt mức cao chưa từng có trong năm 2007 này. Trong đó đầu tư vào nhà phố thương mại [1] chiếm hơn 70% tỉ trọng tổng vốn đầu tư phát triển bất động sản.
[1] Một ngôi nhà phố thương mại hay căn hộ kinh doanh là một loại kiến trúc nhà ở thường thấy tại các đô thị ở khu vực Đông Nam Á và miền nam Trung Quốc. Nhà phố thương mại thường cao từ hai đến ba tầng, trong đó tầng trệt dùng để buôn bán, mở cửa hàng, còn các tầng trên dùng làm nơi ở cho gia chủ.
Khi thị trường lớn thì người xuống biển cũng nhiều hơn và nguồn lực có sẵn trên thị trường cũng giảm bớt đi. Đến lúc hệ thống xây dựng đảm bảo an ninh nhà ở được chính phủ quan tâm nhiều hơn, nhóm Vệ Mẫn bắt đầu thay đổi phương hướng. Họ tập trung đầu tư vào nhà phù hợp kinh tế và nhà giá rẻ cho thuê thay vì đầu tư vào nhà phố thương mại như trước đây.
Quyết định này đã giúp họ thuận lợi vượt qua cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, bên cạnh đó, công ty họ cũng là một trong số ít “vàng” còn sót lại trong đợt sóng lớn đãi cát này.
Sự nghiệp của Vệ Mẫn như mặt trời ban trưa, anh cũng sớm đã gom góp đủ số tiền phẫu thuật cho bà nội. Ngày công ty được đưa ra thị trường, anh đến mộ của bà ngồi đó một ngày liền.
Sau khi quay về, anh bắt đầu chuẩn bị cho chuyện cầu hôn tôi.
Vệ Mẫn không phải là một người giỏi giấu chuyện cho riêng mình. Lúc nhận ra anh đang bóng gió hỏi tôi về kích thước ngón đeo nhẫn ở bàn tay trái và phải của mình thì tôi đã đoán ra anh sẽ cầu hôn tôi rồi.
Mặc dù ngày này đến muộn, nhưng tôi vẫn vô cùng mong chờ nó. Bởi vì tôi không biết anh sẽ cầu hôn mình vào ngày nào.
Điều này khiến tôi ngày nào cũng hồi hộp thấp thỏm. Chuyện đầu tiên làm mỗi sớm mai thức dậy là dưỡng da và trang điểm, không có bất kỳ một người phụ nữ nào hy vọng bản thân không mấy xinh đẹp vào khoảnh khắc quan trọng như vậy.
Nhưng ông trời cứ thích trêu đùa người ta.
Ngày 1 tháng 9 năm 2009, hôm ấy là một ngày vô cùng bình thường. Nếu nhất định phải nói có cái gì đặc biệt thì chỉ có thể bảo rằng đây là ngày đầu tiên bọn tôi bắt đầu chương trình giáo dục bắt buộc chín năm mà thôi.
Tôi không nghĩ ra hôm nay có quái gì đặc biệt, sau ba tháng chuẩn bị tinh thần và trang điểm các thứ, tôi quyết định lười biếng một ngày này.
Hơn năm giờ chiều, tôi đang ở nhà xử lý công việc thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Vệ Mẫn. Anh nhờ tôi mang đến công ty một phần tài liệu, bình thường có việc gì anh luôn để trợ lý của mình giải quyết. Ngày đó không biết có phải buổi trưa tôi ngủ nhiều quá dẫn đến mơ màng ngẩn ngơ không mà tôi chẳng hề phát hiện ra điều dị thường.
Đến nơi rồi tôi theo sự chỉ dẫn của anh đi vào căn 901 tòa chín.
Rõ ràng đây là một căn phòng cưới vừa được sửa sang lại, tôi chả hiểu vì cớ gì Vệ Mẫn lại đến đây tổ chức họp. Cửa phòng đóng một nửa, anh bảo tôi đi thẳng vào.
Tôi đẩy cửa ra, bên trong nhà không mở đèn, trên cửa sổ sát đất rộng lớn có một hình trái tim ghép dán từ các cánh hoa hồng. Chính giữa trái tim ấy là ảnh chụp chung của tôi và Vệ Mẫn.
Bên ngoài cửa sổ, tại một nơi thật xa thật xa là hai tòa cao ốc đang trong quá trình xây dựng. Chúng là vương quốc sự nghiệp của Vệ Mẫn.
Vòng cung phản ứng bị ngắt kết nối của tôi cuối cùng đã kết nối được tín hiệu.
Cả căn nhà toát lên bầu không khí lãng mạn thuộc riêng về Vệ Mẫn, thậm chí tôi còn thấy được những bông hoa loa kèn với ba màu sắc khác nhau trên bàn.
Tôi cảm thấy hơi vui vui bởi hoa anh dán trên kính là hoa hồng, chứ không tôi sẽ trở mặt với anh cho mà xem.
Vệ Mẫn ăn mặc trang trọng, âu phục đen áo sơ mi trắng, giày da sáng bóng và vẫn là kiểu buộc dây tôi chưa học được.
Anh nâng bó hồng bước đến trước tôi và chậm rãi quỳ một gối xuống.
Chẳng có nhiều lời ngon tiếng ngọt, bởi tôi biết anh sẽ không nói đâu. Tôi biết anh muốn nói điều gì, tôi chỉ rơi nước mắt và lẳng lặng nhìn ngắm anh.
“Anh không thể thực hiện được lời hẹn đã hứa với em ban đầu trong hai năm, nhưng việc cưới em vẫn luôn là mục tiêu sống của anh.”
Vệ Mẫn dâng hoa hồng đến trước mặt tôi, khi này tôi mới thấy giữa những bông hoa là một hộp nhẫn đang mở ra nhưng chỉ là bên trong hộp không phải nhẫn kim cương như tưởng tượng của tôi mà là một chiếc chìa khóa.
Tôi không đành lòng để anh quỳ quá lâu, bèn cầm chìa khóa lên hỏi: “Sao lại là chìa khóa vậy anh?”
“Em từng nói em muốn có một gia đình với anh.” Vệ Mẫn vẫn quỳ gối, sau đó anh móc ra phần chân thành thứ hai trong túi của mình: “Bé cưng, em có đồng ý cưới anh không?”
Chiếc nhẫn kim cương ấy tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong không gian mờ tối, nhưng vẫn chẳng sánh bằng tia sáng mong chờ hiện hữu trong đôi mắt Vệ Mẫn.
Cả đời này tôi không cách nào từ chối được anh.
“Em đồng ý.” Tôi khóc sướt mướt, nhưng chuyện mà tôi càng không ngờ được là sau khi Vệ Mẫn đeo chiếc nhẫn vào tay cho tôi thì bất chợt có hai người bước ra từ trong phòng ngủ hướng Nam.
Tôi khóc càng dữ dội hơn, sau khi thoát khỏi vòng ôm của Vệ Mẫn, tôi tiến đến phía họ: “Ba…. Mẹ…..”
Mẹ tôi cũng cảm động không thôi, vừa cười vừa lau sạch nước mắt cho tôi: “Chuyện vui mà, đừng khóc.”
Lúc Vệ Mẫn đi tới, ba nhìn anh một cái rồi quay sang bảo với tôi: “Thằng bé mời ba mẹ đến, nói gì mà ba mẹ không đến thì con sẽ không chịu cưới nó. Ba thấy cũng chả khó để con đồng ý chút nào.”
Tôi nín khóc cười rộ lên, mặc dù vẫn không giỏi làm nũng với ba mẹ nhưng cũng đỡ hơn trước kia rất nhiều: “Ba, ba đừng trêu con.”
Tôi biết ba mẹ sẽ không đồng ý dễ dàng vậy đâu, chắc chắn Vệ Mẫn đã nói rất nhiều điều với họ và cũng làm rất nhiều việc nữa.
Ngày cưới của bọn tôi được chọn vào ngày cuối cùng của năm này.
Lúc chụp ảnh cưới ở Hà Lan, tôi cầm lòng chẳng đặng hỏi: “Sao lại gấp vậy ạ, em cũng đâu có chạy mất.”
Vệ Mẫn đang chỉnh lại khăn voan trên đầu cho tôi: “Anh muốn sớm được sống một cuộc sống có gia đình.”
Nhiếp ảnh gia đứng cách đó không xa đang tìm góc độ chụp, bảo bọn tôi cứ trò chuyện tự nhiên với nhau như vậy. Tôi chợt nhớ đến ngày anh cầu hôn: “Thế tại sao anh lại chọn ngày đó để cầu hôn?”
Vệ Mẫn ôm lấy tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi cách lớp khăn voan: “Vì hôm ấy là ngày khai giảng trường trung học số tám, cũng là ngày anh gặp em lần đầu tiên.”
“Ý anh là ngày tựu trường năm lớp mười sao?” Tôi chẳng có chút ấn tượng nào.
Vệ Mẫn đáp đơn giản đôi câu: “Anh nhặt được thẻ học sinh của em ở chỗ báo cáo có mặt. Lúc em đến lấy anh đang chuẩn bị đi nên em không thấy được anh.”
Có lẽ những việc trong ngày tựu trường quá nhiều nên tôi vẫn không có ấn tượng gì mấy. Vệ Mẫn cười: “Không quan trọng, quan trọng là sau này.”
Tôi cười bảo đúng vậy.
Dưới bầu trời xanh và những rặng mây trắng, tôi nhấc làn váy chạy nhanh trên sân cỏ. Tôi đứng trên bãi cỏ xanh bát ngát hô lớn về phương xa của bầu trời chiều: “Vệ Mẫn!”
Anh đuổi đến, đứng ngay sau lưng tôi đáp: “Anh đây.”
Tôi quay đầu nhìn anh, khi ấy ánh hoàng hôn chiếu xuống bao bọc bóng dáng cao ráo gầy gầy của anh. Tôi lại nhớ đến dáng vẻ anh nghiêng người dựa lên bức tường bên ngoài phòng học lớp tôi vào buổi chiều tà không người ấy.
Tôi cười và gọi lớn tên anh: “Vệ Mẫn!”
Anh trả lời: “Ừm.”
Gió từ xa xa thổi đến gửi gắm toàn bộ tình yêu của tôi cho anh.
Tôi thấy môi Vệ Mẫn mấp máy.
Anh đang gọi tôi —– Bé cưng
Anh đang nói với tôi —– Anh yêu em.
Tôi mỉm cười nhìn anh.
Khi ấy tôi cho rằng sau này chúng tôi sẽ có một cuộc đời dài thật tốt đẹp xiết bao.
Sau khi chụp ảnh cưới xong xuôi, cuối cùng bọn tôi quyết định đặt tấm ảnh Vệ Mẫn hôn trán tôi qua lớp khăn voan trong phòng ngủ. Còn tôi chọn hai tấm đặt tại phòng làm việc của mình và không quên rửa chúng cho anh.
Vệ Mẫn chọn ảnh sử dụng trong lễ thành hôn xong thì yêu cầu bên chụp ảnh gửi cho mình bản sao của tất cả hình và video quay chụp tại Hà Lan để lưu giữ lại.
Hôn lễ của bọn tôi tổ chức long trọng mà ấm cúng, chuyến du lịch tuần trăng mật cũng quyết định sẽ đến Hà Lan. Tôi thích khí hậu và các món điểm tâm ở nơi đó vô cùng.
Kết thúc chuyến tuần trăng mật, Vệ Mẫn bận rộn gần nửa năm sau đó. Mỗi ngày anh luôn đi sớm về trễ, có lúc được nghỉ ngơi tôi sẽ đến công ty tăng ca cùng anh.
Bọn tôi bầu bạn cùng nhau một năm rồi một năm, cuộc sống đơn giản chầm chậm nhưng lại cực kỳ hạnh phúc viên mãn.
Tôi nghĩ nếu không phải xảy ra tai nạn ấy thì tôi và Vệ Mẫn hẳn sẽ có một cuộc sống hoàn mỹ.
Tôi nhớ hôm đó là ngày 27 tháng 5 năm 2016. Sáng sớm Vệ Mẫn phải lên đường đi công tác, đúng lúc tôi cũng phải đi công tác gần thành phố anh chuẩn bị đến, vì thuận đường nên tôi và anh cùng nhau đến sân bay.
Từ chỗ ở của bọn tôi đến sân bay có ba con đường. Tuyến đường hay đi bình thường xảy ra sạt lở nên tài xế của Vệ Mẫn đã đi đường vòng bên ngoài xa hơn.
Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại thông báo hủy bỏ chuyến công tác. Vì vậy tôi bèn hoàn tiền vé, định sẽ đưa Vệ Mẫn đến sân bay rồi lại bảo tài xế chở mình đến ga tàu sau.
Tôi và Vệ Mẫn ngồi hàng sau chuyện trò với nhau: “Lần này anh đi công tác bao lâu?”
“Nửa tháng.” Vệ Mẫn dặn dò tôi: “Không được gọi đồ ăn ngoài có biết không, anh sẽ bảo dì canh chừng em.”
“Em biết em biết, không gọi không gọi mà.” Tôi ghé đến trước mặt anh: “Chờ cuối tuần em được nghỉ ngơi sẽ bay đến gặp anh ha.”
Vệ Mẫn cười khẽ: “Lười tin em.”
“Lần này em đi thật!” Tôi giơ tay thề với anh nhưng lại thấy sắc mặt anh thay đổi đột ngột. Ngay sau đó trước mắt tôi tối sầm, bên tai chỉ nghe thấy tiếng va chạm lớn, cả người đau đớn khó mà chịu được.
Tôi nghe Vệ Mẫn gọi tên mình bên tai, tôi muốn lên tiếng đáp lại anh nhưng bây giờ tôi chẳng còn tí sức lực nào. Tôi chỉ biết mình như chìm xuống và bị vùi lấp, rồi sau đó hoàn toàn lọt thỏm vào trong bóng tối.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi biến thành dáng vẻ như hôm nay. Tôi sống bên cạnh Vệ Mẫn với hình thái một linh hồn, nghe được thấy được mà chẳng cảm giác được.
Người xung quanh cũng không biết đến sự tồn tại của tôi.
Tôi không biết có phải những hồn ma khác lơ là trong lúc làm việc nên mới bỏ sót tôi lại trên thế gian này hay không, nhưng tôi rất vui mừng bởi vì như vậy tôi có thể ở bên cạnh Vệ Mẫn.
Tôi biết tôi đã chết rồi.
Ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, ba mẹ tôi chạy đến Thượng Hải xử lý hậu sự cho tôi. Vệ Mẫn vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, mà thi thể tôi lại không thể bảo quản quá lâu. Vì vậy họ đưa ra quyết định hỏa táng cho tôi thay anh, tro cốt nhận lại đặt trong nhà của tôi và anh.
Vệ Mẫn hôn mê hơn nửa tháng, trong suốt khoảng thời gian này tôi luôn chầu trực bên cạnh anh.
Anh không cách nào tiếp nhận được chuyện tôi đã ra đi, anh nhốt mình trong phòng ngủ của bọn tôi giống như thuở xưa kia, chỉ là lần này không có ai ở bên ngoài cửa với anh nữa rồi.
Anh ôm hũ tro cốt của tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, không ăn không uống gì cả. Mẹ tôi đã đứng bên ngoài gõ cửa vô số lần cũng chẳng thể gọi anh ra.
Cuối cùng ba tôi đành gọi người đến phá khóa cửa, ông cũng đang rất khổ đau. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đả kích như vậy ai mà có thể chịu đựng nổi chứ. Nhưng ngoài là ba, ông cũng là một người đàn ông, một người chồng, ông có trách nhiệm của ông.
Ông kéo rèm cửa sổ trong phòng ngủ ra, ánh mặt trời rọi vào. Tôi những tưởng mình sợ ánh sáng nhưng không có, tôi vẫn đứng trơ ra đó.
Nhìn ba tôi giật lấy hũ tro cốt của mình từ lồng ngực Vệ Mẫn.
Khi này anh mới có phản ứng, nhưng vì nhịn đói quá lâu nên anh không thể cướp lại thành công. Anh nằm bẹp bên mép giường, chẳng có một chút tinh thần nào: “Ba, con van xin ba, trả cô ấy lại cho con đi…..”
Mặc dù chỉ là một linh hồn, nhưng tôi vẫn sẽ khóc. Tôi muốn lao đến ôm lấy Vệ Mẫn nhưng tôi không làm được.
Ba đứng ở mép giường, khóc khe khẽ bảo: “Vệ Mẫn, con phấn chấn lên cho ba, ban đầu lúc mời ba mẹ đến Thượng Hải xem con cầu hôn con đã nói thế nào với ba hả. Con nói con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Từ, nhưng con làm được điều đó chưa?!”
Vệ Mẫn nghẹn ngào: “Là con làm sai, là con không chăm sóc kỹ cho cô ấy, là con….. Tất cả là tại con…”
Tôi biết ba muốn tốt cho Vệ Mẫn, tôi còn thấy bóng dáng mẹ đứng ngoài cửa lau nước mắt. Ấy vậy mà tôi chẳng thể làm được điều chi.
Ba bảo với Vệ Mẫn rằng nếu muốn lấy lại tro cốt của tôi thì anh phải tỉnh táo lại, họ không còn con gái nữa và họ cần một người chăm sóc mình khi về già.
Có lẽ năm chữ chăm sóc khi về già này cuối cùng đã khiến Vệ Mẫn ý thức được rằng từ rất lâu trước kia, ba mẹ tôi cũng đã trở thành ba mẹ anh rồi.
Anh có trách nhiệm của anh.
Tôi nhìn anh bước ra khỏi phòng ngủ, tôi vốn cho rằng anh sẽ thoát ra khỏi bóng ma về việc tôi đi xa rồi, nhưng không, anh hoàn toàn phong bế chính bản thân mình.
Mặc dù vẫn còn cuộc sống phía trước, nhưng anh trở nên không thích trò chuyện không thích xã giao, tự biến cuộc sống của bản thân sầu khổ khôn ngần.
Vệ Mẫn chôn tôi tại nghĩa trang ở quê nhà bọn tôi, bên cạnh tôi là bà nội và mẹ anh. Còn ba anh thì nằm ở một hàng mộ khác dưới bậc thang, không chung chỗ với chúng tôi.
Anh đã chuyển một phần công việc kinh doanh của mình về nơi này.
Mỗi năm cứ đến ngày giỗ của tôi, anh sẽ đến đây ngồi thật lâu thật lâu. Có lúc sẽ tâm sự với tôi, đôi khi là chuyện trò với bà nội và mẹ mình. Chỉ có thời điểm đón năm mới, anh mới đi thăm ba mình.
Nhưng mộ của ba anh cũng không cách xa chúng tôi là bao, tôi nghĩ ông ấy vẫn có thể nghe được tiếng nói của Vệ Mẫn.
Tôi ở bên anh một năm lại một năm rồi tôi phát hiện dường như Vệ Mẫn không hề già đi chút nào, anh vẫn là dáng vẻ ấy trong trí nhớ của tôi.
Tôi không kiềm được mà cảm thán, đàn ông 41 thời kỳ chín chắn, những lời này quả không hề sai.
Đến năm nay là tròn hai mươi năm ngày tôi qua đời. Hôm lễ tình nhân ấy, Vệ Mẫn bỗng nhiên sửa soạn cho bản thân một phen, ăn mặc trang nghiêm đi ra ngoài.
Bình thường tôi rất ít khi theo anh ra ngoài lắm, hôm nay cũng như vậy. Chỉ là vào buổi tối khi anh quay về, tôi nghe anh gọi điện thoại cho ba mẹ mình mới biết nửa đầu năm nay anh đã có đối tượng qua lại ổn định. Ba mẹ đối phương hy vọng cuối năm nay hai người họ có thể thành hôn.
Tôi bắt đầu ngẫm lại xem anh có bạn gái khi nào, nhưng bất kể tôi có nghĩ ra sao cũng không thể nhớ nổi. Tôi đoán có lẽ vì mình là linh hồn mà linh lực không đủ nên bắt đầu có dấu hiệu sụt giảm trí nhớ.
Dường như ba mẹ tôi đều rất vui mừng khi hay tin Vệ Mẫn muốn kết hôn. Tôi cũng vui mừng thay anh, nhiều năm trôi qua như vậy, khoảng thời gian chứng kiến anh sống một mình ấy, tôi không ngừng hy vọng anh có thể mở rộng cánh cửa trái tim đón nhận một người mới.
Nửa đời trước của anh đã quá khổ rồi, tôi không muốn quãng đời còn lại anh phải trải qua những đớn đau như thế nữa.
Ngày cưới của Vệ Mẫn nhanh chóng được quyết định, anh bắt đầu đi sớm về trễ với tần suất thường xuyên hơn. Thậm chí có lúc anh sẽ qua đêm ở bên ngoài.
Bên cạnh niềm vui, tôi cũng có hơi buồn tủi. Dù sao đó cũng là người mà tôi từng yêu, giờ đây người ấy đã thật sự thuộc về một người khác rồi. Nhưng nỗi buồn ấy chỉ có xíu xiu mà thôi.
Tôi đã nghĩ xong cả rồi, chờ sau khi Vệ Mẫn kết hôn tôi sẽ chuyển sang chỗ ba mẹ mình, có thể ở bên cạnh họ bao lâu thì theo bấy lâu.
Chẳng mấy chốc đã cận kề ngày cưới.
Một ngày trước khi tổ chức hôn lễ, Vệ Mẫn đã nói với ba mẹ tôi rằng sẽ đến thăm tôi. Bao năm qua, tôi luôn đi theo mỗi khi anh tới nghĩa trang, vì tôi sợ anh sẽ làm ra chuyện dại dột gì đó. Mặc dù nếu anh có làm thật thì tôi chỉ biết bất lực nhưng tôi cũng muốn nghe xem anh sẽ nói gì với mình.
Hôm nay tôi cũng muốn nghe xem Vệ Mẫn sẽ nói gì cùng tôi.
Tôi theo anh xuống xe, rảo bước ngay sau lưng anh. Xuống bậc thang, đi ngang qua một hàng cây bách mới đến nơi chôn cất tôi.
Vệ Mẫn vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị đốt giấy thì chuông điện thoại reo vang, anh đi sang một bên nghe máy.
Tôi tiến về trước một bước, nhưng lúc trông thấy dòng chữ và bức hình trên bia mộ thì cả người tôi cứng đờ tại chỗ.
Ánh nắng rực rỡ dễ chịu ngày hè rọi xuống khiến tôi đau nhức mắt. Tôi bèn bước gần về trước hơn rồi đưa tay chạm lên bức ảnh trên bia mộ.
Tôi chẳng thèm cảm thấy kinh ngạc khi mình có thể chạm được vào vật thật.
Tôi di chuyển mắt xuống dưới bức hình, bàn tay vuốt ve từng chữ từng chữ mà đồng thời miệng cũng lẩm nhẩm theo: “Mộ… Phần… Chồng… Quá… Cố… Vệ… Mẫn…”
“Mộ phần chồng quá cố Vệ Mẫn…”
“Mộ phần chồng quá cố Vệ Mẫn…”
Tôi chạm lên từng lần từng lần, đọc nó từng lần từng lần, đầu đau nhói tựa như muốn nứt ra. Tôi vuốt ve những chữ ấy không ngừng mãi cho đến khi đầu ngón tay đỏ bừng.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cho tới khi nhìn thấy tấm bảng đeo nơi cổ tay mình. Bảng được làm từ một tấm sắt mỏng, bên trên khắc một hàng chữ.
“Tôi tên Ôn Từ, là bệnh nhân mắc chứng Alzheimer, nếu bạn nhìn thấy tôi ven đường cảm phiền bạn gọi điện thoại cho con trai tôi là Vệ Tầm. Số điện thoại của thằng bé là: 114xxxxxxxx/0987-xxxx-xxx. Cảm ơn.”
Tôi tên Ôn Từ.
Tôi nhớ đến bốn chữ này, nước mắt rơi lã chã xuống mặt tấm bảng. Những ký ức liên quan đến Vệ Mẫn ùa về trong đầu tôi tựa như thủy triều dâng.
Cảm giác đau đớn lan tỏa ra từ nơi sâu thẳm trong đầu dường như đưa tôi về cái hôm xảy ra tai nạn xe ấy.
Máu của Vệ Mẫn rơi trên mặt tôi, tôi muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng làm thế nào cũng không ngốc đầu lên được. Tôi nghe thấy giọng nam trầm của anh bên tai mình.
Anh đang gọi tôi —- “Bé cưng.”
Anh đang nói với tôi —- “May…. May vẫn còn sống, anh sẽ mãi mãi….. Yêu em.”
Nước mắt của tôi tràn ra ồ ạt trong nháy mắt.
Mười mấy phút ngắn ngủi bên trong khoang xe, tôi có thể cảm giác được Vệ Mẫn đang rời đi. Tôi muốn anh ở lại, tôi không muốn anh rời đi, nhưng tôi không làm gì được. Tôi chỉ muốn hô một tiếng để đáp lại cũng chẳng được.
Tôi cố gắng phát ra âm thanh, nhưng chỉ có thể cất lên những tiếng nức nở khe khẽ.
Vệ Mẫn.
Em không muốn.
Em không muốn anh bỏ em đi.
Nước mắt và máu của anh với tôi hòa lại cùng nhau, đây là lần cuối cùng trong đời chúng tôi ở bên nhau trong khoảng cách gần thế này.
Tôi vĩnh viễn mất đi Vệ Mẫn.
Tôi cũng vĩnh viễn không cách nào từ chối Vệ Mẫn.
Tôi nhìn bức hình trên bia mộ, ban đầu lúc hỏa táng Vệ Mẫn, tôi vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Vì vậy mẹ đã sử dụng ảnh của anh trong giấy đăng ký kết hôn.
Mái tóc anh không dài cũng chẳng ngắn, mặc áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ. Khuôn mặt anh điển trai và vẫn dịu dàng nhìn tôi như thuở nào.
Dường như anh mãi không rời đi.
Tôi nhìn anh, rốt cuộc không nhịn được nữa thì òa khóc nghẹn ngào.
Hóa ra.
Người còn sống là chính tôi.
Tôi khóc đau đớn cả người.
Tôi ngã nhào ra đất làm gạt trúng cả chai rượu Vệ Tầm mang đến. Bình thủy tinh va chạm với mặt đất phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của Vệ Tầm.
Thằng bé quay đầu lại chạy đến với vẻ mặt lo âu: “Mẹ!”
Trong đôi mắt ngấn lệ mông lung, tôi nhìn khuôn mặt giống y đúc Vệ Mẫn của thằng bé, dường như tôi được quay trở lại mùa hè năm mười bảy tuổi ấy.
Dưới bầu trời xanh mây trắng xóa, bóng dáng Vệ Mẫn chạy như bay về phía tôi.
__
Lời tác giả:
Rất khó để yêu duy nhất một người cả đời, đi hết một đời với người mình yêu càng khó hơn.
Hy vọng các bạn sẽ luôn yêu và mãi mãi được yêu.
_
Tôi và Vệ Mẫn quen biết nhau từ cái hồi đi học cấp ba.
Khi đó anh ấy là đại diện cho thành phần vô học trong trường bọn tôi, trốn học đánh nhau, chỉ cần là những chuyện vi phạm nội quy trường học là sẽ có bóng dáng anh.
Tôi và anh là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, trong từ điển cuộc đời tôi chỉ có tám chữ: học tập thật giỏi, ngày ngày tiến lên.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ có gì liên quan đến anh, nhưng có lẽ là ông trời cảm thấy cuộc sống của tôi quá đỗi khô khan nên đã nhét thêm Vệ Mẫn vào.
Anh ấy bị người ta đánh hội đồng, mặc dù tôi không muốn xen vào việc của người khác đâu nhưng vì không thể nhìn nổi cái cảnh anh bị người ta bắt nạt như vậy, tôi bèn tốt bụng giải vây cứu giúp anh.
Nhưng ai mà có ngờ sang ngày hôm sau, Vệ Mẫn bảo với bạn anh rằng tôi yêu thầm anh từ bao lâu nay và bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi không thể tránh né, vì vậy kiên quyết báo chuyện này cho chủ nhiệm lớp biết, thế là Vệ Mẫn bị mắng một trận té tát rồi còn bị mời phụ huynh, sau đó anh im hơi lặng tiếng một thời gian.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có sự chuyển biến.
Ngày ấy là tiết thể dục cuối cùng của lớp mười một bọn tôi, mới vào hè nên nhiệt độ chưa cao lắm. Ngay từ buổi sáng tôi đã bắt đầu thấy khó chịu trong người, sau khi chạy 600m xong thì trước mắt tối sầm, ngã thẳng trên đường chạy.
Giây phút cuối cùng trước lúc hoàn toàn mất ý thức, tôi nhìn thấy vô số đôi giày xuất hiện trước mặt mình.
Trong đó có một đôi bề mặt rất sạch sẽ, cách buộc dây giày là kiểu mà tôi chưa từng biết, chỉ là chưa kịp nghĩ suy điều gì thì tôi đã hôn mê bất tỉnh.
Sau đó tôi mới biết ngày hôm ấy, chính Vệ Mẫn đã đưa tôi đến phòng y tế.
Anh và bạn đi ngang qua đường chạy, vốn đang định ghé qua chào hỏi tôi ai mà dè cả người tôi bỗng dưng nghiêng ngã rồi trực tiếp nằm bẹp xuống đất.
Vệ Mẫn lập tức chạy như bay về phía tôi.
Khung cảnh mà cô bạn cùng bàn của tôi thuật lại có thể đã được thêm mắm dặm muối bởi những ngôn từ hoa mỹ của cổ, nghe sao mà cảm động lòng người thế không biết. Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng gương mặt của Vệ Mẫn quả thật dễ khiến người ta động lòng lắm.
Ngay cả một người cứng nhắc và nhạt nhẽo như tôi đây cũng không ngoại lệ.
Càng tiếp xúc với Vệ Mẫn nhiều tôi càng hiểu được cuộc sống của anh sôi động, hoạt bát và thú vị ra sao, đây là một cách sinh hoạt mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Anh ấy hoàn toàn không giống những tin đồn.
Ví dụ như anh cúp tiết đến tiệm net chơi game chỉ là để kiếm thêm tiền chi trả thuốc thang cho bà nội.
Còn về việc đánh nhau…..
Ảnh bảo với tôi bị đánh thì phải đánh lại, chả có lý do nào khác. Tôi thật sự bị thuyết phục luôn, vì tôi thấy một người như anh dù cho có làm bất cứ điều gì cũng đều có lý do để tha thứ.
Tôi và anh khác nhau.
Nếu như nói anh trưởng thành như cây gai mọc hoang dại, vậy thì tôi là một bông hoa được thợ làm vườn chăm bẵm dựa theo những số liệu khoa học chính xác.
Trong nhận thức của tôi về sự lớn lên, một bông hoa phải là cái mà nó đã phát triển thành, nó chẳng thể đột ngột biến từ bông hoa năm cánh thành sáu cánh được.
Cũng không có khả năng từ một bông hoa màu đỏ hóa thành màu xanh.
Nhưng Vệ Mẫn thì có thể.
Anh có thể là cây gai, cũng có thể là một bông hoa nở ra từ cái gai hoặc thậm chí là cái gai mọc trên cái gai. Anh sống thoải mái, hoang dã và không gò bó.
Nhưng bất chợt vào một ngày, Vệ Mẫn bảo với tôi rằng tôi cũng có thể làm được.
“Bỏ một bông hoa loa kèn màu tím vào nước xà phòng, hoa sẽ biến thành màu xanh da trời. Nhưng nếu tớ cho nó vào trong giấm thì nó còn có thể hóa đỏ.” Lúc nói những lời này, tôi đang ở trong sân nhà nhỏ của Vệ Mẫn xem thành quả thí nghiệm của anh.
Vệ Mẫn cầm một bông hoa loa kèn khác đứng trước mặt tôi: “Còn cánh hoa thì càng đơn giản hơn nữa.” Anh dứt khoát xé đôi cánh hoa loa kèn ra rồi cất lời: “Cậu xem, như vậy chẳng phải nó đã có thêm một cánh hoa rồi sao.”
Tôi nhìn mà sửng sốt không thôi.
“Không ai có thể quyết định việc cậu lớn lên sẽ có dáng vẻ ra sao, người có thể quyết định chỉ có mình cậu.” Vệ Mẫn cầm bông hoa loa kèn màu sắc nguyên bản chưa thấm nhuộm bất cứ thứ gì cài lên sau tai tôi, giọng nói và ánh mắt dịu dàng vô bờ bến: “Cậu muốn nó màu tím thì nó màu tím, cậu muốn nó là xanh da trời, nó cũng có thể là xanh da trời.”
Mặc dù những lời nói của anh nghe rất sâu sắc, nhưng khi ấy tâm tư tôi sớm đã không còn đặt vào đó nữa. Vị trí tai nơi anh chạm khẽ qua đang dần nóng cháy lên.
Nóng đến độ cả người tôi tê dại, nhịp tim cũng mất kiểm soát.
Thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi biết tôi đang làm một chuyện to gan mà còn rất trái lẽ thường, nhưng tôi không nhịn nổi, tôi cảm thấy chắc chắn mình đã bị Vệ Mẫn đầu độc mất rồi.
Nếu không thì tôi cũng chẳng nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác giải thích cho cái hành động hôn Vệ Mẫn đột ngột của mình.
Dường như anh cũng bị tôi dọa hú vía một phen, con ngươi hơi nở ra, tiếng hít thở cũng ngưng bặt hồi lâu. Tôi không hoàn toàn hôn trúng môi anh.
Nhưng có lẽ vì hồi hộp quá mà thời điểm tôi chống hai tay lên gối anh và cúi người đến hôn thì chỉ hôn được nơi khóe miệng anh.
Tư thế này không giữ được quá lâu, Vệ Mẫn vốn đang ngồi xổm dưới đất, song vì không chịu được sức nặng của cơ thể cả hai nên người anh ngửa ra sau và ngồi bệt xuống đất.
Tôi tranh thủ lúc anh đang ngẩn tò te chạy trốn mất tiêu.
Sau đó tôi tránh Vệ Mẫn mấy ngày liền, tuy anh học ban tự nhiên còn tôi học ban xã hội nhưng phòng học của bọn tôi chỉ cách nhau một tầng lầu, vì vậy anh quá dễ để chặn được tôi.
Thứ sáu đến lượt cả tổ tôi trực nhật, trong lớp tôi luôn là đối tượng được mọi người săn sóc nên những việc giao cho tôi đều rất nhẹ nhàng, chỉ cần lau sạch bảng đen và dọn dẹp lại khu vực trên bục giảng chút, cuối cùng khóa cửa lại là xong.
Vệ Mẫn một mực đứng ở lối vào hành lang chờ tôi.
Hôm nay anh mặc đẹp dễ sợ, áo phông đen phối với quần jean xanh lam, giày vải bạt cổ thấp và vẫn là kiểu buộc dây mà tôi mãi chưa học theo được.
Tôi quan sát anh từ trên xuống dưới mấy vòng liền, nhưng từ đầu đến cuối không chịu mở miệng nói một câu.
Cuối cùng Vệ Mẫn mất kiên nhẫn, bèn cười hỏi tôi: “Nhìn đủ chưa? Nhìn nữa thu phí nha.”
Tôi bĩu môi không đáp.
Anh gập ngón tay búng cái phốc vào trán tôi: “Nói chuyện xem nào.”
Tôi tức quá vặn lại: “Chưa nhìn đủ.”
“À.” Anh nghiêng người dựa vào tường, nắng chiều rọi vào hành lang bao phủ lấy bóng dáng anh: “Vậy cậu nhìn tiếp đi, cho bạn gái mình ngắm không cần thu phí.”
“….” Mặt tôi đỏ ửng như ánh hoàng hôn nơi chân trời.
Vệ Mẫn đưa mũi giày của mình đá đá tôi: “Sao không nói gì?”
Tôi không biết tại sao anh có thể bình tĩnh như kia được nữa, do da mặt quá dày hay vì đã từng chiến đấu trăm trận nên kinh nghiệm quá phong phú rồi?
Tôi chả muốn nhìn anh nữa: “Không biết nói gì.”
“Ồ, không biết nói gì, mà biết làm gì nhỉ.” Vệ Mẫn phút chốc tiến gần đến tôi một bước, mũi giày của hai bọn tôi chạm nhau.
Tôi chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn được anh luôn.
Vệ Mẫn không có hành động gì khác nữa, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Không phải cậu rất thuần thục khi hôn tớ sao?”
Khoảng cách gần đến mức tôi có thể thấy rõ độ cong phập phồng của lồng ngực anh và ngửi được hương bột giặt thoang thoảng trên người anh. Nhưng sự tác động của những điều này nhỏ bé hơn hẳn câu nói ấy.
Tôi biết kiểu gì ngày này cũng sẽ đến.
Chỉ không bao lâu sau khi tôi hôn anh, tôi đã tưởng tượng ra vô số các lời đáp để dùng trả lời khi anh đến chất vấn mình, ấy vậy mà lúc sắp sửa đến ngày này thật thì tôi chẳng thể thốt ra nổi một chữ.
Tôi nói gì đây.
Chẳng lẽ bảo cậu quá đẹp trai, tớ bị cậu đầu độc nên cứ muốn hôn thế thôi.
Không biết anh có cho rằng tôi là kẻ lưu manh không nữa.
Mặc dù trông tôi điềm đạm dịu dàng, nhưng tôi biết tại nơi sâu thẳm trong lòng mình đang cất chứa một con thú dữ, thỉnh thoảng nó sẽ điều khiển tôi làm ra một số việc bình thường tôi không dám làm.
Ví dụ như hôn Vệ Mẫn.
Tôi nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần rồi ngẩng đầu lên với thái độ thấy chết không sờn: “Tớ chỉ là ——“
Câu chưa dứt mà gương mặt điển trai trước mắt bất ngờ phóng đại lên, rồi sau đó khóe môi tôi nong nóng, một thứ gì đó âm ấm mềm mại chạm vào.
Tôi biết, đó là môi Vệ Mẫn.
Tuy lần trước chỉ hôn được bên khóe miệng nhưng môi anh thật sự mềm lắm, đụng lên cảm giác thoải mái vô cùng, y chốc lần này vậy.
Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ không phải cái hôn của Vệ Mẫn mà là anh quá mức to gan, họ đang ở trường học đấy.
Sau khi ý thức được điểm này, tôi chợt ngửa ra sau, dẫn đến anh không kịp phản ứng nên cũng nghiêng người về trước, đôi môi ấm áp ấy hôn lên sóng mũi của tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, nếu mà giáo viên bắt gặp cảnh này thì tôi có thể bảo do anh ép buộc tôi không ha?
Nhưng tôi bỗng nhớ lại lúc trước tôi chỉ báo cáo đơn giản với chủ nhiệm lớp về việc bị anh quấy rầy thôi mà anh đã bị phạt nặng thế kia rồi.
Sau một phen suy tư rất chi là nghiêm túc, tôi quyết định nếu có bị giáo viên bắt được, tôi sẽ bảo với thầy cô là mình ép buộc anh.
Khi Vệ Mẫn biết được cái quyết định này, anh đã mắng tôi là đồ ngốc.
Được rồi.
Anh đẹp trai, anh nói gì cũng đúng.
Tuần thứ hai sau khi hẹn hò với Vệ Mẫn, bọn tôi bắt đầu vào kỳ nghỉ hè. Toàn bộ khoảng thời gian này anh luôn đi làm thêm bên ngoài, còn tôi thì đến trường học lớp tiếng Anh tăng cường.
Chuyện bọn tôi ở bên nhau ngoài bà nội anh ra thì không có bất kỳ ai biết nữa cả.
Bà nội Vệ Mẫn là một người đáng thương, bà có hai người con trai. Cậu lớn đưa cậu nhỏ đi làm chuyện xấu, cậu lớn chết còn cậu nhỏ phải ngồi tù.
Ba Vệ Mẫn là người con trai nhỏ đó.
Năm ông ấy ngồi tù cũng là thời điểm mẹ đang mang thai anh. Vậy nên mẹ anh đặt cho anh cái tên “Mẫn” ấy là hy vọng anh sẽ không bao giờ đánh mất lương tâm chính mình, đừng trở nên giống như ba anh.
Lúc sinh anh ra, mẹ anh bị sinh khó còn cộng thêm tâm trạng cứ mãi u sầu buồn bực, tháng ở cữ chưa kết thúc bà đã về với quê cha đất tổ.
Vệ Mẫn do một tay bà nội nuôi lớn, tim bà không tốt nên nguyện vọng của anh là gom góp đủ tiền để làm phẫu thuật thay tim cho bà. Nhưng mong ước của bà nội chỉ là anh có thể học tập cho thật giỏi.
Vệ Mẫn nói anh từng cố gắng rồi nhưng anh tuột dốc quá nhiều, dù cố gắng cách mấy cũng chỉ có thể đến được đó.
Tôi không cưỡng cầu bắt ép anh phải thế này thế kia, dầu gì anh cũng là người đã bảo với tôi rằng con người có thể sống ra sao chỉ do chính anh quyết định.
Tôi tin tưởng Vệ Mẫn, tin rằng anh nhất định sẽ sống trong dáng vẻ mà anh mong muốn.
Năm lớp mười hai trôi qua rất nhanh, tôi và Vệ Mẫn hành động vô cùng cẩn thận nên cho đến tận khi kỳ thi đại học kết thúc, ba mẹ tôi vẫn không biết chuyện tôi có bạn trai.
Tình yêu không trở thành sự cản trở đối với việc học tập của tôi mà nó là động lực thúc đẩy bản thân. Suốt quãng thời gian cuối cấp đó, tôi chăm chỉ miệt mài hơn xưa nhiều, vì tôi muốn đến một trường đại học tốt, muốn nhận được nhiều học bổng hơn.
Tôi muốn giúp đỡ Vệ Mẫn, tôi không muốn anh phải khổ cực như vậy.
Mùa hè anh ấy làm thợ hồ tại công trường xây dựng, mùa đông đứng trên phố phát tờ rơi. Một năm bốn mùa, anh làm những công việc làm thêm khác nhau.
Tôi xót anh lắm.
Thành tích thi đại học của Vệ Mẫn cũng tạm ổn, mặc dù không vào được trường quá tốt nhưng đó là một ngôi trường dân lập hạng hai tại địa phương chúng tôi, bất kể là học phí hay những thứ khác đều tốt hơn trường tư lập và trường chuyên khoa nhiều.
Anh đăng ký ngành liên quan đến kinh tế tài chính theo lời đề nghị của thầy cô, mà đây cũng là lần đầu tiên tôi làm trái lại nguyện vọng của ba mẹ, chọn đến đại học Phục Đán học ngành báo chí thay vì vào đại học sư phạm theo mong muốn của họ.
Tôi và Vệ Mẫn bắt đầu yêu xa.
Mặc dù rất lâu trước kia tôi đã đoán chắc không thể tránh khỏi việc yêu xa, cũng đã xây dựng tâm lý trong lòng, nhưng vào khoảnh khắc nhìn bóng lưng Vệ Mẫn rời đi ở bến xe, tôi vẫn không dằn lòng được mà bật khóc nức nở.
Buổi sáng khi ba mẹ đi tôi đã khóc một đợt, lần này thì khóc đến nỗi mắt sưng vù lên luôn.
Vệ Mẫn không nỡ bỏ tôi lại một mình bèn ở thêm hai ngày cùng tôi. Anh quen thuộc với đường đi trong trường còn nhanh hơn cả tôi.
Lúc đến lớp mà lạc đường, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho anh.
Năm đầu tiên yêu xa trôi qua nhanh như con tàu không phanh, mùa xuân năm ấy, tôi đưa ra một quyết định nghiêm túc. Tôi sẽ thẳng thắn báo cho ba mẹ biết chuyện tôi đang yêu đương, nhưng sẽ che giấu thời gian bắt đầu.
Song một điều hiển nhiên là tôi đã đánh giá thấp năng lực của ba mẹ rồi. Lúc họ biết sau khi tốt nghiệp trung học, tôi và Vệ Mẫn không học cùng đại học thì đã ngay lập tức cho ra kết luận rằng tôi và anh yêu sớm.
Tôi vốn không giỏi nói dối, đành ngầm thừa nhận kết luận này.
Ba mẹ nổi trận lôi đình lớn nhất từ trước đến nay với tôi, nhưng lần này tôi không yên lặng nữa mà lấy ra các loại tiền thưởng và bảng điểm nhận được trong một năm đại học này, định dùng thành tích thực tế thuyết phục họ.
“Con không để việc yêu đương cản trở mình, bây giờ con xuất sắc trong mắt ba mẹ như vậy cũng có một phần nguyên nhân từ Vệ Mẫn.”
Tôi liên tục lặp lại câu nói như vậy, ba mẹ cũng dần bình tĩnh lại. Có lẽ một xấp phiếu điểm ấy không hề tầm thường chút nào hoặc cũng có thể là rốt cuộc họ cũng nhận ra tôi chẳng còn là đóa hoa họ chú tâm bồi dưỡng giáo dục trong phòng ấm nữa. Tôi không cần họ tưới nước bón phân đúng thời gian quy định nữa, bởi tôi đã trưởng thành và có năng lực chịu đựng mưa gió rồi.
Ba mẹ đột nhiên im bặt, điều này cũng khiến tôi có một khoảnh khắc chua sót và đau khổ trong tim. Chúng ta lớn lên, nhưng ba mẹ lại già đi.
Mặc dù tôi không thích cách thức họ giáo dục tôi nhưng tôi đã từng ngẫm lại xem vào những lúc họ làm những việc tự mình nghĩ là đúng cho tôi thì tôi có từng phản kháng lại hay chưa.
Tôi không có, tôi chỉ nghe lời tiếp nhận nên đã khiến họ ảo giác nghĩ rằng việc mình làm là đúng, giữa chúng tôi không một ai kịp thời sửa chữa sai sự sai lầm này.
Mặc dù ba mẹ đã bắt đầu tiếp nhận sự thật rằng tôi đã hẹn hò yêu đương nhưng lại không hề tiếp nhận chuyện tôi đang trong mối quan hệ tình cảm với Vệ Mẫn. Hay nói một cách chính xác hơn là họ không chấp nhận Vệ Mẫn.
Không chấp nhận gia đình và hoàn cảnh của anh.
Tôi biết đây là một chuyện thường tình, nên tôi không cãi vả, không phản bác lại, mà cũng chẳng giấu giếm gì anh.
Vì lần này tôi và anh cần cùng nhau cố gắng thì mới có thể thực hiện được.
Một năm này, Vệ Mẫn không hoàn toàn chỉ làm công việc lao động đơn thuần, anh bắt đầu tham gia vào công việc có liên quan đến trí óc dưới sự hướng dẫn của đàn anh trong trường.
Sân nhà nhỏ của anh vẫn mãi một dáng vẻ đó, mùa hè phủ đầy hoa loa kèn, mùa đông chất ngập tuyết rơi.
Có lúc tôi đứng trong sân ngắm sao trời, đôi khi là ngước nhìn trăng sáng từ phòng ngủ ở phía Nam tầng hai, cũng nhiều lần là làm chuyện của người trưởng thành với Vệ Mẫn.
Sức khỏe của bà nội ngày càng sụt giảm, bà không thể chờ được đến khi anh gom góp đủ tiền mà đã qua đời vào mùa đông bọn tôi học đại học năm ba. Điều đáng buồn hơn cả là sau khi ba Vệ Mẫn biết tin, chẳng bao lâu sau cũng lìa trần.
Chỉ trong nửa năm mà Vệ Mẫn liên tiếp mất đi hai người thân ruột thịt, sau khi giải quyết tang sự cho ba xong, anh tự nhốt mình trong phòng không bước ra ngoài.
Anh giam mình bao lâu tôi ở bên ngoài cùng anh bấy lâu. Anh không ăn cơm uống nước, tôi cũng không ăn không uống. Anh không ngủ, tôi sẵn lòng thức ngồi ngoài cửa trò chuyện với anh.
Hai ngày sau đó, Vệ Mẫn râu ria xồm xoàm đi ra khỏi phòng, vì tôi ngồi dưới sàn quá lâu nên được anh bế đến giường.
Tôi kéo kéo tay anh, rồi anh bỗng dưng ghé đến gần hôn tôi.
Anh đè tôi trong chiếc chăn mềm mại, cả căn phòng và anh ấy đều có mùi chẳng mấy thơm tho, nhưng tôi không cản anh lại.
Anh hôn rồi hôn, sau đó bỗng nhiên cúi đầu vùi mặt vào cần cổ tôi.
Anh khóc, tôi cũng khóc theo, lệ nóng chảy xuôi khóe mắt lọt vào tóc anh.
Tựa như nước và sữa dung hòa.
Tôi sờ tóc anh, cánh môi anh dán trên cổ tôi, buồn bực gọi: “Bé cưng.”
“Dạ?”
“Anh không có ba.” Nước mắt anh nóng hổi làm lòng tôi xót xa khôn ngần: “Anh không có nhà.”
Tôi vừa rơi lệ vừa an ủi anh: “Anh còn có em mà, sau này em là ba anh.”
“…”
“Không phải, ba em là ba anh.”
Anh nín khóc và bật cười, chống cánh tay nâng nửa người trên lên rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Ba.”
“….” Tôi lau sạch nước mắt vương nơi khóe mắt anh, sau đó cất tiếng: “Bọn mình kết hôn đi, Vệ Mẫn, em muốn cưới anh, muốn có một gia đình với anh.”
Tôi cảm thấy tôi đúng là một dũng sĩ thứ thiệt. Nụ hôn đầu là tôi chủ động trước, ngay cả chuyện như cầu hôn đây cũng là tôi đề nghị trước.
Nhưng Vệ Mẫn không đồng ý lời cầu hôn của tôi.
Anh ngồi dậy ôm ghì tôi vào lòng, chóp mũi chạm chóp mũi, tôi có thể thấy được bóng hình tí con con của mình trong đôi mắt anh.
Lúc này tôi cảm giác như trong mắt anh chỉ có duy nhất mình tôi.
Nhưng đúng là như vậy thật.
Những năm qua, trong mắt anh chỉ thấy được mỗi tôi.
Tôi nhớ đến thời điểm năm thứ hai đại học, trong khoa họ có một nữ sinh theo đuổi anh, từ chối thế nào cũng công cốc. Sau đó cô gái ấy hẹn anh đến Thượng Hải chơi, thế là anh trực tiếp đưa tôi đến cổng trường và nói cho đối phương biết: “Đây là bạn gái tôi, cô có nơi nào muốn đi thì bọn tôi có thể đưa cô đi.”
Sau khi quay về, cô gái kia trắng trợn tung tin vịt về Vệ Mẫn trên diễn đàn trường, nhưng chẳng mấy chốc tin vịt đã được đính chính. Cô ả bị Vệ Mẫn và bạn cùng phòng của anh tìm kiếm chặn đường mấy ngày, cuối cùng công khai gửi lời xin lỗi đến anh và tôi trên diễn đàn.
Từ đó trong trường không còn ai dám theo đuổi Vệ Mẫn nữa.
Vào giờ phút này, tôi và anh ngồi đối mặt nhau. Anh nói với tôi: “Đợi anh thêm hai năm, anh chắc chắn sẽ cưới em.”
Người khác bảo tôi chờ, tôi tuyệt đối sẽ từ chối. Nhưng Vệ Mẫn bảo tôi chờ, tôi không cách nào từ chối anh được. Anh giống như vị thần của tôi, tôi cam tâm tình nguyện đầu hàng trước anh.
Tôi có hơi trông mong vào lời hứa hẹn của anh.
Bọn tôi học đại học năm 2003, khi ấy nghề bất động sản trong nước vừa bắt đầu nhận được sự quan tâm của đông đảo mọi người. Giá nhà đất nơi đây đang tăng trưởng một cách vô cùng ổn định trong năm.
Năm thứ hai sau khi bọn tôi tốt nghiệp, giá nhà đất tại các thành phố hàng đầu trên cả nước đã tăng vọt lên mức đỉnh điểm. Mà Vệ Mẫn và một số đàn anh cùng trường từ lâu trước đây đã luôn cân nhắc đến nghề nghiệp này.
Anh vừa tốt nghiệp đại học xong đã lập tức chuyển đến Thượng Hải. Một phần vì tôi, một phần khác là vì ở đây có nhiều cơ hội hơn.
Thời điểm còn học đại học, anh và các đàn anh tích lũy được rất nhiều quan hệ trong trường. Một nhóm người tới Thượng Hải khởi nghiệp phát triển từ hai bàn tay trắng. Năm 2007, lúc giá nhà đất tăng lên mức cao nhất cũng là khi họ đón chào thời kỳ đỉnh cao đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
Toàn bộ lĩnh vực bất động sản đạt mức cao chưa từng có trong năm 2007 này. Trong đó đầu tư vào nhà phố thương mại [1] chiếm hơn 70% tỉ trọng tổng vốn đầu tư phát triển bất động sản.
[1] Một ngôi nhà phố thương mại hay căn hộ kinh doanh là một loại kiến trúc nhà ở thường thấy tại các đô thị ở khu vực Đông Nam Á và miền nam Trung Quốc. Nhà phố thương mại thường cao từ hai đến ba tầng, trong đó tầng trệt dùng để buôn bán, mở cửa hàng, còn các tầng trên dùng làm nơi ở cho gia chủ.
Khi thị trường lớn thì người xuống biển cũng nhiều hơn và nguồn lực có sẵn trên thị trường cũng giảm bớt đi. Đến lúc hệ thống xây dựng đảm bảo an ninh nhà ở được chính phủ quan tâm nhiều hơn, nhóm Vệ Mẫn bắt đầu thay đổi phương hướng. Họ tập trung đầu tư vào nhà phù hợp kinh tế và nhà giá rẻ cho thuê thay vì đầu tư vào nhà phố thương mại như trước đây.
Quyết định này đã giúp họ thuận lợi vượt qua cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, bên cạnh đó, công ty họ cũng là một trong số ít “vàng” còn sót lại trong đợt sóng lớn đãi cát này.
Sự nghiệp của Vệ Mẫn như mặt trời ban trưa, anh cũng sớm đã gom góp đủ số tiền phẫu thuật cho bà nội. Ngày công ty được đưa ra thị trường, anh đến mộ của bà ngồi đó một ngày liền.
Sau khi quay về, anh bắt đầu chuẩn bị cho chuyện cầu hôn tôi.
Vệ Mẫn không phải là một người giỏi giấu chuyện cho riêng mình. Lúc nhận ra anh đang bóng gió hỏi tôi về kích thước ngón đeo nhẫn ở bàn tay trái và phải của mình thì tôi đã đoán ra anh sẽ cầu hôn tôi rồi.
Mặc dù ngày này đến muộn, nhưng tôi vẫn vô cùng mong chờ nó. Bởi vì tôi không biết anh sẽ cầu hôn mình vào ngày nào.
Điều này khiến tôi ngày nào cũng hồi hộp thấp thỏm. Chuyện đầu tiên làm mỗi sớm mai thức dậy là dưỡng da và trang điểm, không có bất kỳ một người phụ nữ nào hy vọng bản thân không mấy xinh đẹp vào khoảnh khắc quan trọng như vậy.
Nhưng ông trời cứ thích trêu đùa người ta.
Ngày 1 tháng 9 năm 2009, hôm ấy là một ngày vô cùng bình thường. Nếu nhất định phải nói có cái gì đặc biệt thì chỉ có thể bảo rằng đây là ngày đầu tiên bọn tôi bắt đầu chương trình giáo dục bắt buộc chín năm mà thôi.
Tôi không nghĩ ra hôm nay có quái gì đặc biệt, sau ba tháng chuẩn bị tinh thần và trang điểm các thứ, tôi quyết định lười biếng một ngày này.
Hơn năm giờ chiều, tôi đang ở nhà xử lý công việc thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Vệ Mẫn. Anh nhờ tôi mang đến công ty một phần tài liệu, bình thường có việc gì anh luôn để trợ lý của mình giải quyết. Ngày đó không biết có phải buổi trưa tôi ngủ nhiều quá dẫn đến mơ màng ngẩn ngơ không mà tôi chẳng hề phát hiện ra điều dị thường.
Đến nơi rồi tôi theo sự chỉ dẫn của anh đi vào căn 901 tòa chín.
Rõ ràng đây là một căn phòng cưới vừa được sửa sang lại, tôi chả hiểu vì cớ gì Vệ Mẫn lại đến đây tổ chức họp. Cửa phòng đóng một nửa, anh bảo tôi đi thẳng vào.
Tôi đẩy cửa ra, bên trong nhà không mở đèn, trên cửa sổ sát đất rộng lớn có một hình trái tim ghép dán từ các cánh hoa hồng. Chính giữa trái tim ấy là ảnh chụp chung của tôi và Vệ Mẫn.
Bên ngoài cửa sổ, tại một nơi thật xa thật xa là hai tòa cao ốc đang trong quá trình xây dựng. Chúng là vương quốc sự nghiệp của Vệ Mẫn.
Vòng cung phản ứng bị ngắt kết nối của tôi cuối cùng đã kết nối được tín hiệu.
Cả căn nhà toát lên bầu không khí lãng mạn thuộc riêng về Vệ Mẫn, thậm chí tôi còn thấy được những bông hoa loa kèn với ba màu sắc khác nhau trên bàn.
Tôi cảm thấy hơi vui vui bởi hoa anh dán trên kính là hoa hồng, chứ không tôi sẽ trở mặt với anh cho mà xem.
Vệ Mẫn ăn mặc trang trọng, âu phục đen áo sơ mi trắng, giày da sáng bóng và vẫn là kiểu buộc dây tôi chưa học được.
Anh nâng bó hồng bước đến trước tôi và chậm rãi quỳ một gối xuống.
Chẳng có nhiều lời ngon tiếng ngọt, bởi tôi biết anh sẽ không nói đâu. Tôi biết anh muốn nói điều gì, tôi chỉ rơi nước mắt và lẳng lặng nhìn ngắm anh.
“Anh không thể thực hiện được lời hẹn đã hứa với em ban đầu trong hai năm, nhưng việc cưới em vẫn luôn là mục tiêu sống của anh.”
Vệ Mẫn dâng hoa hồng đến trước mặt tôi, khi này tôi mới thấy giữa những bông hoa là một hộp nhẫn đang mở ra nhưng chỉ là bên trong hộp không phải nhẫn kim cương như tưởng tượng của tôi mà là một chiếc chìa khóa.
Tôi không đành lòng để anh quỳ quá lâu, bèn cầm chìa khóa lên hỏi: “Sao lại là chìa khóa vậy anh?”
“Em từng nói em muốn có một gia đình với anh.” Vệ Mẫn vẫn quỳ gối, sau đó anh móc ra phần chân thành thứ hai trong túi của mình: “Bé cưng, em có đồng ý cưới anh không?”
Chiếc nhẫn kim cương ấy tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ trong không gian mờ tối, nhưng vẫn chẳng sánh bằng tia sáng mong chờ hiện hữu trong đôi mắt Vệ Mẫn.
Cả đời này tôi không cách nào từ chối được anh.
“Em đồng ý.” Tôi khóc sướt mướt, nhưng chuyện mà tôi càng không ngờ được là sau khi Vệ Mẫn đeo chiếc nhẫn vào tay cho tôi thì bất chợt có hai người bước ra từ trong phòng ngủ hướng Nam.
Tôi khóc càng dữ dội hơn, sau khi thoát khỏi vòng ôm của Vệ Mẫn, tôi tiến đến phía họ: “Ba…. Mẹ…..”
Mẹ tôi cũng cảm động không thôi, vừa cười vừa lau sạch nước mắt cho tôi: “Chuyện vui mà, đừng khóc.”
Lúc Vệ Mẫn đi tới, ba nhìn anh một cái rồi quay sang bảo với tôi: “Thằng bé mời ba mẹ đến, nói gì mà ba mẹ không đến thì con sẽ không chịu cưới nó. Ba thấy cũng chả khó để con đồng ý chút nào.”
Tôi nín khóc cười rộ lên, mặc dù vẫn không giỏi làm nũng với ba mẹ nhưng cũng đỡ hơn trước kia rất nhiều: “Ba, ba đừng trêu con.”
Tôi biết ba mẹ sẽ không đồng ý dễ dàng vậy đâu, chắc chắn Vệ Mẫn đã nói rất nhiều điều với họ và cũng làm rất nhiều việc nữa.
Ngày cưới của bọn tôi được chọn vào ngày cuối cùng của năm này.
Lúc chụp ảnh cưới ở Hà Lan, tôi cầm lòng chẳng đặng hỏi: “Sao lại gấp vậy ạ, em cũng đâu có chạy mất.”
Vệ Mẫn đang chỉnh lại khăn voan trên đầu cho tôi: “Anh muốn sớm được sống một cuộc sống có gia đình.”
Nhiếp ảnh gia đứng cách đó không xa đang tìm góc độ chụp, bảo bọn tôi cứ trò chuyện tự nhiên với nhau như vậy. Tôi chợt nhớ đến ngày anh cầu hôn: “Thế tại sao anh lại chọn ngày đó để cầu hôn?”
Vệ Mẫn ôm lấy tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi cách lớp khăn voan: “Vì hôm ấy là ngày khai giảng trường trung học số tám, cũng là ngày anh gặp em lần đầu tiên.”
“Ý anh là ngày tựu trường năm lớp mười sao?” Tôi chẳng có chút ấn tượng nào.
Vệ Mẫn đáp đơn giản đôi câu: “Anh nhặt được thẻ học sinh của em ở chỗ báo cáo có mặt. Lúc em đến lấy anh đang chuẩn bị đi nên em không thấy được anh.”
Có lẽ những việc trong ngày tựu trường quá nhiều nên tôi vẫn không có ấn tượng gì mấy. Vệ Mẫn cười: “Không quan trọng, quan trọng là sau này.”
Tôi cười bảo đúng vậy.
Dưới bầu trời xanh và những rặng mây trắng, tôi nhấc làn váy chạy nhanh trên sân cỏ. Tôi đứng trên bãi cỏ xanh bát ngát hô lớn về phương xa của bầu trời chiều: “Vệ Mẫn!”
Anh đuổi đến, đứng ngay sau lưng tôi đáp: “Anh đây.”
Tôi quay đầu nhìn anh, khi ấy ánh hoàng hôn chiếu xuống bao bọc bóng dáng cao ráo gầy gầy của anh. Tôi lại nhớ đến dáng vẻ anh nghiêng người dựa lên bức tường bên ngoài phòng học lớp tôi vào buổi chiều tà không người ấy.
Tôi cười và gọi lớn tên anh: “Vệ Mẫn!”
Anh trả lời: “Ừm.”
Gió từ xa xa thổi đến gửi gắm toàn bộ tình yêu của tôi cho anh.
Tôi thấy môi Vệ Mẫn mấp máy.
Anh đang gọi tôi —– Bé cưng
Anh đang nói với tôi —– Anh yêu em.
Tôi mỉm cười nhìn anh.
Khi ấy tôi cho rằng sau này chúng tôi sẽ có một cuộc đời dài thật tốt đẹp xiết bao.
Sau khi chụp ảnh cưới xong xuôi, cuối cùng bọn tôi quyết định đặt tấm ảnh Vệ Mẫn hôn trán tôi qua lớp khăn voan trong phòng ngủ. Còn tôi chọn hai tấm đặt tại phòng làm việc của mình và không quên rửa chúng cho anh.
Vệ Mẫn chọn ảnh sử dụng trong lễ thành hôn xong thì yêu cầu bên chụp ảnh gửi cho mình bản sao của tất cả hình và video quay chụp tại Hà Lan để lưu giữ lại.
Hôn lễ của bọn tôi tổ chức long trọng mà ấm cúng, chuyến du lịch tuần trăng mật cũng quyết định sẽ đến Hà Lan. Tôi thích khí hậu và các món điểm tâm ở nơi đó vô cùng.
Kết thúc chuyến tuần trăng mật, Vệ Mẫn bận rộn gần nửa năm sau đó. Mỗi ngày anh luôn đi sớm về trễ, có lúc được nghỉ ngơi tôi sẽ đến công ty tăng ca cùng anh.
Bọn tôi bầu bạn cùng nhau một năm rồi một năm, cuộc sống đơn giản chầm chậm nhưng lại cực kỳ hạnh phúc viên mãn.
Tôi nghĩ nếu không phải xảy ra tai nạn ấy thì tôi và Vệ Mẫn hẳn sẽ có một cuộc sống hoàn mỹ.
Tôi nhớ hôm đó là ngày 27 tháng 5 năm 2016. Sáng sớm Vệ Mẫn phải lên đường đi công tác, đúng lúc tôi cũng phải đi công tác gần thành phố anh chuẩn bị đến, vì thuận đường nên tôi và anh cùng nhau đến sân bay.
Từ chỗ ở của bọn tôi đến sân bay có ba con đường. Tuyến đường hay đi bình thường xảy ra sạt lở nên tài xế của Vệ Mẫn đã đi đường vòng bên ngoài xa hơn.
Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại thông báo hủy bỏ chuyến công tác. Vì vậy tôi bèn hoàn tiền vé, định sẽ đưa Vệ Mẫn đến sân bay rồi lại bảo tài xế chở mình đến ga tàu sau.
Tôi và Vệ Mẫn ngồi hàng sau chuyện trò với nhau: “Lần này anh đi công tác bao lâu?”
“Nửa tháng.” Vệ Mẫn dặn dò tôi: “Không được gọi đồ ăn ngoài có biết không, anh sẽ bảo dì canh chừng em.”
“Em biết em biết, không gọi không gọi mà.” Tôi ghé đến trước mặt anh: “Chờ cuối tuần em được nghỉ ngơi sẽ bay đến gặp anh ha.”
Vệ Mẫn cười khẽ: “Lười tin em.”
“Lần này em đi thật!” Tôi giơ tay thề với anh nhưng lại thấy sắc mặt anh thay đổi đột ngột. Ngay sau đó trước mắt tôi tối sầm, bên tai chỉ nghe thấy tiếng va chạm lớn, cả người đau đớn khó mà chịu được.
Tôi nghe Vệ Mẫn gọi tên mình bên tai, tôi muốn lên tiếng đáp lại anh nhưng bây giờ tôi chẳng còn tí sức lực nào. Tôi chỉ biết mình như chìm xuống và bị vùi lấp, rồi sau đó hoàn toàn lọt thỏm vào trong bóng tối.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi biến thành dáng vẻ như hôm nay. Tôi sống bên cạnh Vệ Mẫn với hình thái một linh hồn, nghe được thấy được mà chẳng cảm giác được.
Người xung quanh cũng không biết đến sự tồn tại của tôi.
Tôi không biết có phải những hồn ma khác lơ là trong lúc làm việc nên mới bỏ sót tôi lại trên thế gian này hay không, nhưng tôi rất vui mừng bởi vì như vậy tôi có thể ở bên cạnh Vệ Mẫn.
Tôi biết tôi đã chết rồi.
Ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, ba mẹ tôi chạy đến Thượng Hải xử lý hậu sự cho tôi. Vệ Mẫn vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, mà thi thể tôi lại không thể bảo quản quá lâu. Vì vậy họ đưa ra quyết định hỏa táng cho tôi thay anh, tro cốt nhận lại đặt trong nhà của tôi và anh.
Vệ Mẫn hôn mê hơn nửa tháng, trong suốt khoảng thời gian này tôi luôn chầu trực bên cạnh anh.
Anh không cách nào tiếp nhận được chuyện tôi đã ra đi, anh nhốt mình trong phòng ngủ của bọn tôi giống như thuở xưa kia, chỉ là lần này không có ai ở bên ngoài cửa với anh nữa rồi.
Anh ôm hũ tro cốt của tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, không ăn không uống gì cả. Mẹ tôi đã đứng bên ngoài gõ cửa vô số lần cũng chẳng thể gọi anh ra.
Cuối cùng ba tôi đành gọi người đến phá khóa cửa, ông cũng đang rất khổ đau. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đả kích như vậy ai mà có thể chịu đựng nổi chứ. Nhưng ngoài là ba, ông cũng là một người đàn ông, một người chồng, ông có trách nhiệm của ông.
Ông kéo rèm cửa sổ trong phòng ngủ ra, ánh mặt trời rọi vào. Tôi những tưởng mình sợ ánh sáng nhưng không có, tôi vẫn đứng trơ ra đó.
Nhìn ba tôi giật lấy hũ tro cốt của mình từ lồng ngực Vệ Mẫn.
Khi này anh mới có phản ứng, nhưng vì nhịn đói quá lâu nên anh không thể cướp lại thành công. Anh nằm bẹp bên mép giường, chẳng có một chút tinh thần nào: “Ba, con van xin ba, trả cô ấy lại cho con đi…..”
Mặc dù chỉ là một linh hồn, nhưng tôi vẫn sẽ khóc. Tôi muốn lao đến ôm lấy Vệ Mẫn nhưng tôi không làm được.
Ba đứng ở mép giường, khóc khe khẽ bảo: “Vệ Mẫn, con phấn chấn lên cho ba, ban đầu lúc mời ba mẹ đến Thượng Hải xem con cầu hôn con đã nói thế nào với ba hả. Con nói con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Từ, nhưng con làm được điều đó chưa?!”
Vệ Mẫn nghẹn ngào: “Là con làm sai, là con không chăm sóc kỹ cho cô ấy, là con….. Tất cả là tại con…”
Tôi biết ba muốn tốt cho Vệ Mẫn, tôi còn thấy bóng dáng mẹ đứng ngoài cửa lau nước mắt. Ấy vậy mà tôi chẳng thể làm được điều chi.
Ba bảo với Vệ Mẫn rằng nếu muốn lấy lại tro cốt của tôi thì anh phải tỉnh táo lại, họ không còn con gái nữa và họ cần một người chăm sóc mình khi về già.
Có lẽ năm chữ chăm sóc khi về già này cuối cùng đã khiến Vệ Mẫn ý thức được rằng từ rất lâu trước kia, ba mẹ tôi cũng đã trở thành ba mẹ anh rồi.
Anh có trách nhiệm của anh.
Tôi nhìn anh bước ra khỏi phòng ngủ, tôi vốn cho rằng anh sẽ thoát ra khỏi bóng ma về việc tôi đi xa rồi, nhưng không, anh hoàn toàn phong bế chính bản thân mình.
Mặc dù vẫn còn cuộc sống phía trước, nhưng anh trở nên không thích trò chuyện không thích xã giao, tự biến cuộc sống của bản thân sầu khổ khôn ngần.
Vệ Mẫn chôn tôi tại nghĩa trang ở quê nhà bọn tôi, bên cạnh tôi là bà nội và mẹ anh. Còn ba anh thì nằm ở một hàng mộ khác dưới bậc thang, không chung chỗ với chúng tôi.
Anh đã chuyển một phần công việc kinh doanh của mình về nơi này.
Mỗi năm cứ đến ngày giỗ của tôi, anh sẽ đến đây ngồi thật lâu thật lâu. Có lúc sẽ tâm sự với tôi, đôi khi là chuyện trò với bà nội và mẹ mình. Chỉ có thời điểm đón năm mới, anh mới đi thăm ba mình.
Nhưng mộ của ba anh cũng không cách xa chúng tôi là bao, tôi nghĩ ông ấy vẫn có thể nghe được tiếng nói của Vệ Mẫn.
Tôi ở bên anh một năm lại một năm rồi tôi phát hiện dường như Vệ Mẫn không hề già đi chút nào, anh vẫn là dáng vẻ ấy trong trí nhớ của tôi.
Tôi không kiềm được mà cảm thán, đàn ông 41 thời kỳ chín chắn, những lời này quả không hề sai.
Đến năm nay là tròn hai mươi năm ngày tôi qua đời. Hôm lễ tình nhân ấy, Vệ Mẫn bỗng nhiên sửa soạn cho bản thân một phen, ăn mặc trang nghiêm đi ra ngoài.
Bình thường tôi rất ít khi theo anh ra ngoài lắm, hôm nay cũng như vậy. Chỉ là vào buổi tối khi anh quay về, tôi nghe anh gọi điện thoại cho ba mẹ mình mới biết nửa đầu năm nay anh đã có đối tượng qua lại ổn định. Ba mẹ đối phương hy vọng cuối năm nay hai người họ có thể thành hôn.
Tôi bắt đầu ngẫm lại xem anh có bạn gái khi nào, nhưng bất kể tôi có nghĩ ra sao cũng không thể nhớ nổi. Tôi đoán có lẽ vì mình là linh hồn mà linh lực không đủ nên bắt đầu có dấu hiệu sụt giảm trí nhớ.
Dường như ba mẹ tôi đều rất vui mừng khi hay tin Vệ Mẫn muốn kết hôn. Tôi cũng vui mừng thay anh, nhiều năm trôi qua như vậy, khoảng thời gian chứng kiến anh sống một mình ấy, tôi không ngừng hy vọng anh có thể mở rộng cánh cửa trái tim đón nhận một người mới.
Nửa đời trước của anh đã quá khổ rồi, tôi không muốn quãng đời còn lại anh phải trải qua những đớn đau như thế nữa.
Ngày cưới của Vệ Mẫn nhanh chóng được quyết định, anh bắt đầu đi sớm về trễ với tần suất thường xuyên hơn. Thậm chí có lúc anh sẽ qua đêm ở bên ngoài.
Bên cạnh niềm vui, tôi cũng có hơi buồn tủi. Dù sao đó cũng là người mà tôi từng yêu, giờ đây người ấy đã thật sự thuộc về một người khác rồi. Nhưng nỗi buồn ấy chỉ có xíu xiu mà thôi.
Tôi đã nghĩ xong cả rồi, chờ sau khi Vệ Mẫn kết hôn tôi sẽ chuyển sang chỗ ba mẹ mình, có thể ở bên cạnh họ bao lâu thì theo bấy lâu.
Chẳng mấy chốc đã cận kề ngày cưới.
Một ngày trước khi tổ chức hôn lễ, Vệ Mẫn đã nói với ba mẹ tôi rằng sẽ đến thăm tôi. Bao năm qua, tôi luôn đi theo mỗi khi anh tới nghĩa trang, vì tôi sợ anh sẽ làm ra chuyện dại dột gì đó. Mặc dù nếu anh có làm thật thì tôi chỉ biết bất lực nhưng tôi cũng muốn nghe xem anh sẽ nói gì với mình.
Hôm nay tôi cũng muốn nghe xem Vệ Mẫn sẽ nói gì cùng tôi.
Tôi theo anh xuống xe, rảo bước ngay sau lưng anh. Xuống bậc thang, đi ngang qua một hàng cây bách mới đến nơi chôn cất tôi.
Vệ Mẫn vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị đốt giấy thì chuông điện thoại reo vang, anh đi sang một bên nghe máy.
Tôi tiến về trước một bước, nhưng lúc trông thấy dòng chữ và bức hình trên bia mộ thì cả người tôi cứng đờ tại chỗ.
Ánh nắng rực rỡ dễ chịu ngày hè rọi xuống khiến tôi đau nhức mắt. Tôi bèn bước gần về trước hơn rồi đưa tay chạm lên bức ảnh trên bia mộ.
Tôi chẳng thèm cảm thấy kinh ngạc khi mình có thể chạm được vào vật thật.
Tôi di chuyển mắt xuống dưới bức hình, bàn tay vuốt ve từng chữ từng chữ mà đồng thời miệng cũng lẩm nhẩm theo: “Mộ… Phần… Chồng… Quá… Cố… Vệ… Mẫn…”
“Mộ phần chồng quá cố Vệ Mẫn…”
“Mộ phần chồng quá cố Vệ Mẫn…”
Tôi chạm lên từng lần từng lần, đọc nó từng lần từng lần, đầu đau nhói tựa như muốn nứt ra. Tôi vuốt ve những chữ ấy không ngừng mãi cho đến khi đầu ngón tay đỏ bừng.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cho tới khi nhìn thấy tấm bảng đeo nơi cổ tay mình. Bảng được làm từ một tấm sắt mỏng, bên trên khắc một hàng chữ.
“Tôi tên Ôn Từ, là bệnh nhân mắc chứng Alzheimer, nếu bạn nhìn thấy tôi ven đường cảm phiền bạn gọi điện thoại cho con trai tôi là Vệ Tầm. Số điện thoại của thằng bé là: 114xxxxxxxx/0987-xxxx-xxx. Cảm ơn.”
Tôi tên Ôn Từ.
Tôi nhớ đến bốn chữ này, nước mắt rơi lã chã xuống mặt tấm bảng. Những ký ức liên quan đến Vệ Mẫn ùa về trong đầu tôi tựa như thủy triều dâng.
Cảm giác đau đớn lan tỏa ra từ nơi sâu thẳm trong đầu dường như đưa tôi về cái hôm xảy ra tai nạn xe ấy.
Máu của Vệ Mẫn rơi trên mặt tôi, tôi muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng làm thế nào cũng không ngốc đầu lên được. Tôi nghe thấy giọng nam trầm của anh bên tai mình.
Anh đang gọi tôi —- “Bé cưng.”
Anh đang nói với tôi —- “May…. May vẫn còn sống, anh sẽ mãi mãi….. Yêu em.”
Nước mắt của tôi tràn ra ồ ạt trong nháy mắt.
Mười mấy phút ngắn ngủi bên trong khoang xe, tôi có thể cảm giác được Vệ Mẫn đang rời đi. Tôi muốn anh ở lại, tôi không muốn anh rời đi, nhưng tôi không làm gì được. Tôi chỉ muốn hô một tiếng để đáp lại cũng chẳng được.
Tôi cố gắng phát ra âm thanh, nhưng chỉ có thể cất lên những tiếng nức nở khe khẽ.
Vệ Mẫn.
Em không muốn.
Em không muốn anh bỏ em đi.
Nước mắt và máu của anh với tôi hòa lại cùng nhau, đây là lần cuối cùng trong đời chúng tôi ở bên nhau trong khoảng cách gần thế này.
Tôi vĩnh viễn mất đi Vệ Mẫn.
Tôi cũng vĩnh viễn không cách nào từ chối Vệ Mẫn.
Tôi nhìn bức hình trên bia mộ, ban đầu lúc hỏa táng Vệ Mẫn, tôi vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Vì vậy mẹ đã sử dụng ảnh của anh trong giấy đăng ký kết hôn.
Mái tóc anh không dài cũng chẳng ngắn, mặc áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ. Khuôn mặt anh điển trai và vẫn dịu dàng nhìn tôi như thuở nào.
Dường như anh mãi không rời đi.
Tôi nhìn anh, rốt cuộc không nhịn được nữa thì òa khóc nghẹn ngào.
Hóa ra.
Người còn sống là chính tôi.
Tôi khóc đau đớn cả người.
Tôi ngã nhào ra đất làm gạt trúng cả chai rượu Vệ Tầm mang đến. Bình thủy tinh va chạm với mặt đất phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của Vệ Tầm.
Thằng bé quay đầu lại chạy đến với vẻ mặt lo âu: “Mẹ!”
Trong đôi mắt ngấn lệ mông lung, tôi nhìn khuôn mặt giống y đúc Vệ Mẫn của thằng bé, dường như tôi được quay trở lại mùa hè năm mười bảy tuổi ấy.
Dưới bầu trời xanh mây trắng xóa, bóng dáng Vệ Mẫn chạy như bay về phía tôi.
__
Lời tác giả:
Rất khó để yêu duy nhất một người cả đời, đi hết một đời với người mình yêu càng khó hơn.
Hy vọng các bạn sẽ luôn yêu và mãi mãi được yêu.
/1
|