Sáng sớm hai người mới về nhà.
Sau đó là một khoảng thời gian thật bình thản. Ban ngày, Lâm Phong sẽ mang Lưu Giai cùng đi quân doanh. Được Mã Liệt chiếu cố, thật thuận tiện cho Lâm Phong “làm mưa làm gió”. Buổi tối, hai người sẽ ở trên giường phân cao thấp, quyết định đêm nay ai ở mặt trên.
Đây là buổi sáng ngày thứ năm bọn họ về nhà.
“Giai, còn chưa rời giường?”
“Đều tại ngươi, ngươi còn dám bảo ta rời giường.” Lưu Giai không có chút tự giác muốn rời giường.
Sờ sờ đầu Lưu Giai, đáp:“Vâng, vâng, vâng, đều là lỗi của ta, vậy hôm nay ngươi cứ ngủ ngon một ngày, ta sẽ một mình hồi quân doanh.”
“Ta hiện tại cho dù muốn đi, cũng đi không được.” Cho Lâm Phong một quyền, nhưng tay vừa giơ lên đã bị chụp lại.
Hơi chút nâng lên cằm Lưu Giai, cho hắn một cái khẽ hôn.
“Ta đi đây.”
“Ừ.”
Lúc mới bị hôn, Lưu Giai luôn cảm thấy ngượng ngùng. Một thời gian sau, cũng thành thói quen, liền đem nó trở thành một điều tất yếu trong cuộc sống.
Lâm Phong đi chưa được bao lâu, Tiểu Thuý liền tiến vào dọn dẹp.
Sở dĩ lưu lại Tiểu Thuý, là vì nàng quả thật không có chỗ dung thân, một cô gái vô gia cư tại thế giới này quả là không dễ dàng.
Vừa nhìn thấy Tiểu Thuý tiến vào, còn ngủ ở trên giường Lưu Giai đã nói:” Tiểu Thuý, hôm nay không cần dọn dẹp đâu, vẫn còn sạch sẽ lắm.”
Nhìn trái nhìn phải, Tiểu Thuý vội vàng đi đến bên cạnh Lưu Giai, quỳ xuống:” Tiểu thư, cầu ngươi đi gặp Thành Khang thiếu gia một lần đi.”
“A, vì sao lại đột nhiên nói như vậy?”
Mang một chút khóc nức nở, Tiểu Thuý nói:” Tiểu thư, Thành Khang thiếu gia bị bệnh, đã mấy ngày nay không ăn gì cả, cũng không chịu uống thuốc.”
“Nhưng… Như vậy……” Lưu Giai khó xử.
“Tiểu thư, ta biết ngươi hiện tại nhớ không nổi Khang thiếu gia là ai, nhưng thiếu gia bệnh rất nặng, trong miệng lúc nào cũng gọi tên của tiểu thư, tiểu thư đi nhìn thiếu gia một cái đi.” Nói đến đây, Tiểu Thuý thật đúng là bật khóc.
Vừa nhìn thấy con gái khóc, Lưu Giai liền lúng túng. Hắn ngồi dậy, muốn kéo Tiểu Thuý, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, nên chỉ yên lặng nhìn nàng.
Biết Lưu Giai có chút mềm lòng, Tiểu Thuý đứng lên, kéo Lưu Giai định giúp hắn thay quần áo.
“Này! Tiểu Thuý, ngươi muốn làm cái gì?!”
“Tiểu thư, cầu ngươi đi gặp thiếu gia một mặt. Còn tiếp tục như vậy, thiếu gia thật sự sẽ bệnh chết mất.”
Vẫn cảm thấy nam nhân kia thật đáng thương, trong lòng cũng có một ít áy náy, cho rằng gã rơi vào “thảm cảnh” như vậy ít nhiều cùng chính mình có liên quan. Liền động lòng trắc ẩn. Tiếp nhận quần áo trong tay Tiểu Thuý mặc vào,” Cũng nên gặp mặt một lần đi.”
“Đúng vậy! Chỉ cần tiểu thư nguyện ý đi, thiếu gia nhất định sẽ chịu uống thuốc.” Tiểu Thuý vui mừng.
“Hắn như vậy đã mấy ngày rồi?” Nói thật ra, Lưu Giai cũng có chút để ý người kia.
“Đã muốn vài ngày.” Tiểu Thuý xoa xoa khoé mắt.
Chẳng lẽ định khóc nữa sao? Lưu Giai sợ hãi, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy Lưu Giai cũng không có ý phản đối, Tiểu Thuý kéo Lưu Giai đi ra ngoài,” Tiểu thư, kiệu đã chờ ở bên ngoài, thỉnh tiểu thư đi nhanh về nhanh.”
“Ê, làm gì gấp gáp quá vậy?!”
Chưa từng thấy qua Tiểu Thuý cường thế như vậy, Lưu Giai bị đẩy lên kiệu.
Tuy rằng cảm thấy không nên đi, nhưng cho rằng không thể thấy chết mà không cứu, Lưu Giai không biết làm sao phản đối.
Đẩy ra cửa phòng Thành Khang, thấy bên trong lộn xộn không chịu nổi, cơ hồ không có thứ gì mà còn nguyên vẹn.
“Cũng quá rối loạn đi, sao lại như vậy?”
”Thiếu gia tâm tình không tốt. Đến, tiểu thư, ngươi hãy đi nhìn xem thiếu gia trước.”
Đi đến bên giường, phát hiện người nọ hình như đang ngủ say, hoàn toàn không nhận thấy có người vào phòng.
“Oa! Hắn bẩn quá!” Đó là phản ứng đầu tiên của Lưu Giai khi thấy Thành Khang.
“Thiếu gia mấy ngày nay luôn luôn nằm trên giường, chưa từng rời giường.” Tiểu Thuý giải thích.
Lúc này Thành Khang tóc xoã rối bù, mặt đầy râu, hơn nữa còn đen tuyền.
“Thế hiện tại phải đánh thức hắn, làm cho hắn ngồi dậy ăn cơm sao?” Lưu Giai thuận thế muốn đem Thành Khang lay tỉnh.
Ngăn lại động tác của Lưu Giai, Tiểu Thuý nóng nảy:” Tiểu thư, không bằng cứ cho thiếu gia ngủ như vậy. Tiểu thư trước hết ngồi ở bên giường chờ thiếu gia tỉnh giấc.”
“A. Nếu hắn vẫn không thức, ta đây chẳng phải vẫn chờ đợi? Phong mà đến ta sẽ chết chắc, cuối cùng người lãnh hậu quả nhất định là ta.”
“Nhưng… Nhưng mà…… Tiểu thư cũng không thể……”
“Ân……” Lúc này, người ngủ ở trên giường tựa hồ có động tĩnh.
“Cuối cùng tỉnh.” Lưu Giai vui vẻ.
Người ngủ trên giường bị hai người đến thăm đánh thức. Khi gã vừa mở mắt, người mà gã ngày đêm mong nhớ liền hiện ra ở trước mắt gã.
“Thi!” Thành Khang lập tức khởi động nửa người trên, nhưng rất nhanh liền ngã xuống.
“A, thiếu gia!” Tiểu Thuý lập tức tiến lên cẩn thận đem Thành Khang nâng dậy, còn lót cái chăn dày phía sau lưng gã.
Đẩy tay Tiểu Thuý ra, ngoắc gọi Lưu Giai:” Thi, ngươi đã đến rồi.”
Chịu không nổi chính là nhìn thấy một người đáng thương như thế, mà người này còn là bệnh nhân, Lưu Giai đi đến bên cạnh gã.
“Thi, ngươi là cố ý đến thăm ta?” Thành Khang cười híp mắt.
“Cũng… Coi như là đúng vậy đi.” Lưu Giai ha ha cười.
Sau đó là một khoảng thời gian thật bình thản. Ban ngày, Lâm Phong sẽ mang Lưu Giai cùng đi quân doanh. Được Mã Liệt chiếu cố, thật thuận tiện cho Lâm Phong “làm mưa làm gió”. Buổi tối, hai người sẽ ở trên giường phân cao thấp, quyết định đêm nay ai ở mặt trên.
Đây là buổi sáng ngày thứ năm bọn họ về nhà.
“Giai, còn chưa rời giường?”
“Đều tại ngươi, ngươi còn dám bảo ta rời giường.” Lưu Giai không có chút tự giác muốn rời giường.
Sờ sờ đầu Lưu Giai, đáp:“Vâng, vâng, vâng, đều là lỗi của ta, vậy hôm nay ngươi cứ ngủ ngon một ngày, ta sẽ một mình hồi quân doanh.”
“Ta hiện tại cho dù muốn đi, cũng đi không được.” Cho Lâm Phong một quyền, nhưng tay vừa giơ lên đã bị chụp lại.
Hơi chút nâng lên cằm Lưu Giai, cho hắn một cái khẽ hôn.
“Ta đi đây.”
“Ừ.”
Lúc mới bị hôn, Lưu Giai luôn cảm thấy ngượng ngùng. Một thời gian sau, cũng thành thói quen, liền đem nó trở thành một điều tất yếu trong cuộc sống.
Lâm Phong đi chưa được bao lâu, Tiểu Thuý liền tiến vào dọn dẹp.
Sở dĩ lưu lại Tiểu Thuý, là vì nàng quả thật không có chỗ dung thân, một cô gái vô gia cư tại thế giới này quả là không dễ dàng.
Vừa nhìn thấy Tiểu Thuý tiến vào, còn ngủ ở trên giường Lưu Giai đã nói:” Tiểu Thuý, hôm nay không cần dọn dẹp đâu, vẫn còn sạch sẽ lắm.”
Nhìn trái nhìn phải, Tiểu Thuý vội vàng đi đến bên cạnh Lưu Giai, quỳ xuống:” Tiểu thư, cầu ngươi đi gặp Thành Khang thiếu gia một lần đi.”
“A, vì sao lại đột nhiên nói như vậy?”
Mang một chút khóc nức nở, Tiểu Thuý nói:” Tiểu thư, Thành Khang thiếu gia bị bệnh, đã mấy ngày nay không ăn gì cả, cũng không chịu uống thuốc.”
“Nhưng… Như vậy……” Lưu Giai khó xử.
“Tiểu thư, ta biết ngươi hiện tại nhớ không nổi Khang thiếu gia là ai, nhưng thiếu gia bệnh rất nặng, trong miệng lúc nào cũng gọi tên của tiểu thư, tiểu thư đi nhìn thiếu gia một cái đi.” Nói đến đây, Tiểu Thuý thật đúng là bật khóc.
Vừa nhìn thấy con gái khóc, Lưu Giai liền lúng túng. Hắn ngồi dậy, muốn kéo Tiểu Thuý, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, nên chỉ yên lặng nhìn nàng.
Biết Lưu Giai có chút mềm lòng, Tiểu Thuý đứng lên, kéo Lưu Giai định giúp hắn thay quần áo.
“Này! Tiểu Thuý, ngươi muốn làm cái gì?!”
“Tiểu thư, cầu ngươi đi gặp thiếu gia một mặt. Còn tiếp tục như vậy, thiếu gia thật sự sẽ bệnh chết mất.”
Vẫn cảm thấy nam nhân kia thật đáng thương, trong lòng cũng có một ít áy náy, cho rằng gã rơi vào “thảm cảnh” như vậy ít nhiều cùng chính mình có liên quan. Liền động lòng trắc ẩn. Tiếp nhận quần áo trong tay Tiểu Thuý mặc vào,” Cũng nên gặp mặt một lần đi.”
“Đúng vậy! Chỉ cần tiểu thư nguyện ý đi, thiếu gia nhất định sẽ chịu uống thuốc.” Tiểu Thuý vui mừng.
“Hắn như vậy đã mấy ngày rồi?” Nói thật ra, Lưu Giai cũng có chút để ý người kia.
“Đã muốn vài ngày.” Tiểu Thuý xoa xoa khoé mắt.
Chẳng lẽ định khóc nữa sao? Lưu Giai sợ hãi, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy Lưu Giai cũng không có ý phản đối, Tiểu Thuý kéo Lưu Giai đi ra ngoài,” Tiểu thư, kiệu đã chờ ở bên ngoài, thỉnh tiểu thư đi nhanh về nhanh.”
“Ê, làm gì gấp gáp quá vậy?!”
Chưa từng thấy qua Tiểu Thuý cường thế như vậy, Lưu Giai bị đẩy lên kiệu.
Tuy rằng cảm thấy không nên đi, nhưng cho rằng không thể thấy chết mà không cứu, Lưu Giai không biết làm sao phản đối.
Đẩy ra cửa phòng Thành Khang, thấy bên trong lộn xộn không chịu nổi, cơ hồ không có thứ gì mà còn nguyên vẹn.
“Cũng quá rối loạn đi, sao lại như vậy?”
”Thiếu gia tâm tình không tốt. Đến, tiểu thư, ngươi hãy đi nhìn xem thiếu gia trước.”
Đi đến bên giường, phát hiện người nọ hình như đang ngủ say, hoàn toàn không nhận thấy có người vào phòng.
“Oa! Hắn bẩn quá!” Đó là phản ứng đầu tiên của Lưu Giai khi thấy Thành Khang.
“Thiếu gia mấy ngày nay luôn luôn nằm trên giường, chưa từng rời giường.” Tiểu Thuý giải thích.
Lúc này Thành Khang tóc xoã rối bù, mặt đầy râu, hơn nữa còn đen tuyền.
“Thế hiện tại phải đánh thức hắn, làm cho hắn ngồi dậy ăn cơm sao?” Lưu Giai thuận thế muốn đem Thành Khang lay tỉnh.
Ngăn lại động tác của Lưu Giai, Tiểu Thuý nóng nảy:” Tiểu thư, không bằng cứ cho thiếu gia ngủ như vậy. Tiểu thư trước hết ngồi ở bên giường chờ thiếu gia tỉnh giấc.”
“A. Nếu hắn vẫn không thức, ta đây chẳng phải vẫn chờ đợi? Phong mà đến ta sẽ chết chắc, cuối cùng người lãnh hậu quả nhất định là ta.”
“Nhưng… Nhưng mà…… Tiểu thư cũng không thể……”
“Ân……” Lúc này, người ngủ ở trên giường tựa hồ có động tĩnh.
“Cuối cùng tỉnh.” Lưu Giai vui vẻ.
Người ngủ trên giường bị hai người đến thăm đánh thức. Khi gã vừa mở mắt, người mà gã ngày đêm mong nhớ liền hiện ra ở trước mắt gã.
“Thi!” Thành Khang lập tức khởi động nửa người trên, nhưng rất nhanh liền ngã xuống.
“A, thiếu gia!” Tiểu Thuý lập tức tiến lên cẩn thận đem Thành Khang nâng dậy, còn lót cái chăn dày phía sau lưng gã.
Đẩy tay Tiểu Thuý ra, ngoắc gọi Lưu Giai:” Thi, ngươi đã đến rồi.”
Chịu không nổi chính là nhìn thấy một người đáng thương như thế, mà người này còn là bệnh nhân, Lưu Giai đi đến bên cạnh gã.
“Thi, ngươi là cố ý đến thăm ta?” Thành Khang cười híp mắt.
“Cũng… Coi như là đúng vậy đi.” Lưu Giai ha ha cười.
/45
|