Sao? Cô ta và Lục Văn Bân kết hôn chưa đến nửa năm, thì làm sao mà con của Lục Văn Bân và Dương Liễu đã bảy tháng rồi cơ chứ?!
Lúc này đây, Vân Khuynh chỉ cảm thấy toàn thân cô ta như lạnh buốt.
Lại nghe được Cao Thúy Lan nói: "Vân Khuynh, tôi cảnh cáo cô, một là cô im miệng lại, hầu hạ Dương Liễu dưỡng thai cho tốt, sinh nở và ở cữ trọn tháng, sau đó cùng với Văn Bân ly hôn, nhường vị trí của cô lại cho Dương Liễu, còn không thì ngày mai cô cùng Văn Bân hãy đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn!"
Dĩ nhiên đã bắt đầu bức ép cô ta và Văn Bân ly hôn rồi, hoặc là nhịn nuốt cơn giận, làm một người giúp việc không lương, hầu hạ cho xong tiểu tam này, sau đó cuốn gói! Còn không thì ngày mai lập tức cút khỏi!
Vân Khuynh miễn cưỡng chấp nhận chịu đựng sự giận dữ và buồn tủi, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lục Văn Bân: "Văn Bân, đứa con trong bụng của Dương Liễu có thật là của anh hay không?"
Cô ta bước về phía trước, giọng trở nên lạnh lùng: "Ly hôn, cũng là ý tưởng của anh sao?"
"Anh đi nước ngoài trị bệnh, cũng là cái cớ, thực ra là anh đến ở cùng Dương Liễu dưỡng thai, đúng không?"
"Nếu như cô đã biết rồi, thì còn hỏi làm gì nữa?" Lục Văn Bân cau mày nhăn nhó, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
Câu nói này, như là một con dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim của Vân Khuynh.
Đây là, đã thừa nhận rồi đấy!
"Lục Văn Bân, nếu như anh sớm đã cùng Dương Liễu ở với nhau rồi, vậy tại sao còn kết hôn với tôi?" khóe mắt của Vân Khuynh rơm rớm nước mắt, cô ta cố gắng kìm nén, không để những giọt nước mắt ấy rơi xuống.
Sắc mặt của Lục Văn Bân bỗng có chút ảm đạm, tại sao anh ta lại kết hôn với cô ta chứ, đương nhiên là vì......
"Bịch" lên một tiếng, Dương Liễu từ trên ghế sofa bước xuống, quỳ trước mặt Vân Khuynh.
Tỏ vẻ đáng thương nói: "Chị ơi, em biết sự việc này là em và Bân có lỗi với chị, nhưng em và Bân là thực lòng yêu thương nhau, biết chị rất thích anh ấy, muốn kết hôn cùng anh ấy, em đây cũng vì muốn tác thành hai người lại, nên đã chủ động đề nghị chia tay anh, nếu không vì sau khi đi nước ngoài, phát hiện bản thân đã có con với anh ta, thì em đã không trở về phá hoại hai người rồi."
"Nhưng chị à, trẻ con là vô tội, bé không thể mất đi một gia đình hoàn chỉnh được, em đã từng tác thành cho hai người rồi, thì cũng xin chị hãy tác thành lại cho em lần này đi, có được không?"
Vân Khuynh chưa nói lời nào, Cao Thúy Lan lập tức nhảy dựng lên, trở tay tát một cái thật mạnh vào mặt Vân khuynh: "Vân Khuynh, cô tốt hơn hết nên biết tự mình liệu lấy, con trai tôi không thể sống cả đời với một loại rác rưởi ngay cả con cũng không thể sinh được như cô?"
Một cái tát thật mạnh, khiến đôi chân của Vân Khuynh không trụ được vẫn lùi về sau vài bước.
Trên mặt xuất hiện những cơn đau nóng rát, cô ta chỉ có thể trống mắt nhìn người chồng của mình dìu Dương Liễu đứng dậy, ôm chằm vào lòng.
Cô ta cảm thấy vô cùng nực cười.
Hôn nhân của Vân Khuynh cô đây, tại sao lại cần nhờ đến Dương Liễu tác hợp cơ chứ?
Nói về yêu thương, thì tình cảm của cô dành cho Văn Bân không thực sự sâu đậm, trước khi cưới, cô cũng không ghét bỏ anh, nếu không phải vì Lục gia "thành tâm thành ý" xin cưới, cha mẹ lại nhấn mạnh anh ta là một chàng thanh niên có triển vọng, là đối tượng rất tốt để kết hôn, thì cô cũng sẽ không gã cho anh ta rồi.
Bây giờ, lại khiến cô ta trở thành người không biết tự liệu sức mình à?
Nói cô ta là thứ rác rưởi không sinh con được nữa?
Vả lại khi Lục Văn Bân kết hôn với cô ta rồi lại viện cớ bị bệnh phải đi nước ngoài chữa, vậy thì một mình cô làm sao có thể sinh con chứ? Cho đến giờ cô ta vẫn còn con gái......không đúng, đã không còn rồi, bị Hoắc Nhất Hàng làm......
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh lại càng thêm tức giận!
Vì giúp công ty của Lục gia vượt qua nguy cơ lần này, cô ta bận đến nỗi không ăn được ba bữa cơm trọn vẹn, đi khắp nơi tạo mối quan hệ, suy nghĩ biện pháp.
Vậy mà Lục Văn Bân vừa mới về nỡ lòng nào đẩy cô cho tên háo sắc, lại còn đền ơn cô bằng một trận phản bội đầy tàn nhẫn và dơ bẩn như thế này sao?
"Ly hôn phải không?" Vân Khuynh siết chặt nắm đấm, cố gắng nhe miệng lóe lên một nụ cười hiềm khích: "Được thôi! Vậy thì cứ xử theo việc ngoại tình trong hôn nhân của Lục Văn Bân mà tính, tất cả những khoản tiền của tôi và anh ta, nhà cửa đứng tên anh ta, xe cộ, đều thuộc về tôi! Lúc đầu sau khi làm đám cưới, tôi có đem của hồi môn vào Lục gia, và cả khoản đầu tư 100 triệu của bà nội tôi cho Lục thị cũng thuộc về tôi hết!"
Cô ta nhìn về hướng Lục Văn Bân, giọng nói lạnh lùng: "Nếu như anh làm được những điều này, tôi sẽ đồng ý ly hôn với anh!"
Lúc này đây, Vân Khuynh chỉ cảm thấy toàn thân cô ta như lạnh buốt.
Lại nghe được Cao Thúy Lan nói: "Vân Khuynh, tôi cảnh cáo cô, một là cô im miệng lại, hầu hạ Dương Liễu dưỡng thai cho tốt, sinh nở và ở cữ trọn tháng, sau đó cùng với Văn Bân ly hôn, nhường vị trí của cô lại cho Dương Liễu, còn không thì ngày mai cô cùng Văn Bân hãy đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn!"
Dĩ nhiên đã bắt đầu bức ép cô ta và Văn Bân ly hôn rồi, hoặc là nhịn nuốt cơn giận, làm một người giúp việc không lương, hầu hạ cho xong tiểu tam này, sau đó cuốn gói! Còn không thì ngày mai lập tức cút khỏi!
Vân Khuynh miễn cưỡng chấp nhận chịu đựng sự giận dữ và buồn tủi, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lục Văn Bân: "Văn Bân, đứa con trong bụng của Dương Liễu có thật là của anh hay không?"
Cô ta bước về phía trước, giọng trở nên lạnh lùng: "Ly hôn, cũng là ý tưởng của anh sao?"
"Anh đi nước ngoài trị bệnh, cũng là cái cớ, thực ra là anh đến ở cùng Dương Liễu dưỡng thai, đúng không?"
"Nếu như cô đã biết rồi, thì còn hỏi làm gì nữa?" Lục Văn Bân cau mày nhăn nhó, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
Câu nói này, như là một con dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim của Vân Khuynh.
Đây là, đã thừa nhận rồi đấy!
"Lục Văn Bân, nếu như anh sớm đã cùng Dương Liễu ở với nhau rồi, vậy tại sao còn kết hôn với tôi?" khóe mắt của Vân Khuynh rơm rớm nước mắt, cô ta cố gắng kìm nén, không để những giọt nước mắt ấy rơi xuống.
Sắc mặt của Lục Văn Bân bỗng có chút ảm đạm, tại sao anh ta lại kết hôn với cô ta chứ, đương nhiên là vì......
"Bịch" lên một tiếng, Dương Liễu từ trên ghế sofa bước xuống, quỳ trước mặt Vân Khuynh.
Tỏ vẻ đáng thương nói: "Chị ơi, em biết sự việc này là em và Bân có lỗi với chị, nhưng em và Bân là thực lòng yêu thương nhau, biết chị rất thích anh ấy, muốn kết hôn cùng anh ấy, em đây cũng vì muốn tác thành hai người lại, nên đã chủ động đề nghị chia tay anh, nếu không vì sau khi đi nước ngoài, phát hiện bản thân đã có con với anh ta, thì em đã không trở về phá hoại hai người rồi."
"Nhưng chị à, trẻ con là vô tội, bé không thể mất đi một gia đình hoàn chỉnh được, em đã từng tác thành cho hai người rồi, thì cũng xin chị hãy tác thành lại cho em lần này đi, có được không?"
Vân Khuynh chưa nói lời nào, Cao Thúy Lan lập tức nhảy dựng lên, trở tay tát một cái thật mạnh vào mặt Vân khuynh: "Vân Khuynh, cô tốt hơn hết nên biết tự mình liệu lấy, con trai tôi không thể sống cả đời với một loại rác rưởi ngay cả con cũng không thể sinh được như cô?"
Một cái tát thật mạnh, khiến đôi chân của Vân Khuynh không trụ được vẫn lùi về sau vài bước.
Trên mặt xuất hiện những cơn đau nóng rát, cô ta chỉ có thể trống mắt nhìn người chồng của mình dìu Dương Liễu đứng dậy, ôm chằm vào lòng.
Cô ta cảm thấy vô cùng nực cười.
Hôn nhân của Vân Khuynh cô đây, tại sao lại cần nhờ đến Dương Liễu tác hợp cơ chứ?
Nói về yêu thương, thì tình cảm của cô dành cho Văn Bân không thực sự sâu đậm, trước khi cưới, cô cũng không ghét bỏ anh, nếu không phải vì Lục gia "thành tâm thành ý" xin cưới, cha mẹ lại nhấn mạnh anh ta là một chàng thanh niên có triển vọng, là đối tượng rất tốt để kết hôn, thì cô cũng sẽ không gã cho anh ta rồi.
Bây giờ, lại khiến cô ta trở thành người không biết tự liệu sức mình à?
Nói cô ta là thứ rác rưởi không sinh con được nữa?
Vả lại khi Lục Văn Bân kết hôn với cô ta rồi lại viện cớ bị bệnh phải đi nước ngoài chữa, vậy thì một mình cô làm sao có thể sinh con chứ? Cho đến giờ cô ta vẫn còn con gái......không đúng, đã không còn rồi, bị Hoắc Nhất Hàng làm......
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh lại càng thêm tức giận!
Vì giúp công ty của Lục gia vượt qua nguy cơ lần này, cô ta bận đến nỗi không ăn được ba bữa cơm trọn vẹn, đi khắp nơi tạo mối quan hệ, suy nghĩ biện pháp.
Vậy mà Lục Văn Bân vừa mới về nỡ lòng nào đẩy cô cho tên háo sắc, lại còn đền ơn cô bằng một trận phản bội đầy tàn nhẫn và dơ bẩn như thế này sao?
"Ly hôn phải không?" Vân Khuynh siết chặt nắm đấm, cố gắng nhe miệng lóe lên một nụ cười hiềm khích: "Được thôi! Vậy thì cứ xử theo việc ngoại tình trong hôn nhân của Lục Văn Bân mà tính, tất cả những khoản tiền của tôi và anh ta, nhà cửa đứng tên anh ta, xe cộ, đều thuộc về tôi! Lúc đầu sau khi làm đám cưới, tôi có đem của hồi môn vào Lục gia, và cả khoản đầu tư 100 triệu của bà nội tôi cho Lục thị cũng thuộc về tôi hết!"
Cô ta nhìn về hướng Lục Văn Bân, giọng nói lạnh lùng: "Nếu như anh làm được những điều này, tôi sẽ đồng ý ly hôn với anh!"
/324
|