Chương 3: Tỏ tình thất bại
Phó Y Thần nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, cô chắc chắn là mình chưa bao giờ gặp qua nhưng giọng nói của anh lại làm cô có cảm giác quen thuộc. Thông cảm cho cô, mặc dù Phó Y Thần có sở thích nghe nhạc nhưng đối với ca sĩ, siêu sao gì đó thì hoàn toàn mờ mịt. Hơn nữa, đối với những chuyện được nhận định là không quan trọng thì chỉ cần vài phút sau là cô đã quên bén. Và xui là Doãn Liên Khanh lại thuộc hai trường hợp đó.
Khẽ ho một tiếng, cô mới xấu hổ mở miệng: " Xin lỗi, nhưng mà....anh là ai?"
Lập tức, khuôn mặt tuấn mỹ của người nào đó đã bị bôi đen hơn phân nửa. Cái người này! Mới hơn một tiếng đồng hồ mà quên sạch anh rồi sao! Hơn nữa, anh nghĩ với sự nổi tiếng của mình thì không thể nào không có người biết chứ! Càng ngày càng thấy cô gái này thật khác người.
" Tôi là Doãn Liên Khanh. Là người bị em rình lén ngoài biển đó." Anh mở miệng trêu tức.
Khẽ "Ồ" một tiếng. " Thì ra anh là cái tên không có đạo đức, vô lương tâm đó. Nhưng mà tôi rình lén hồi nào chứ, tại các người không để ý xung quanh chứ liên quan gì tôi." Phó Y Thần mạnh mẽ phản bác.
" Em có thể bỏ đi, không cần nghe."
" Tôi rất muốn nhưng con tim lại không làm theo được."
Hai người, người qua kẻ lại mà không hề phát hiện hành động này của mình lại đang nằm trong tầm ngắm của mấy kẻ ăn no rảnh rỗi nào đó. Cả đám không mưu mà hợp, đều có cùng chung suy nghĩ: "rất đáng ngờ".
Kể từ ngày hôm đó, Phó Y Thần cũng không còn gặp lại Doãn Liên Khanh nữa. Cuộc sống của cô vẫn diễn ra bình thường. Cô được mời về làm giảng viên cho một trường đại học quốc tế trong thành phố nên không thể sống ở biệt thự Phó gia. Điều này làm cho Phó lão gia hết sức bất mãn, cuối cùng cô đành hứa mỗi tuần sẽ về thăm ông nên mới miễn cưỡng được chấp nhận. Cô cứ bình bình đạm đạm sống qua ngày cho đến khi, vị đại thần nào đó bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt cô.
Trong khoảng thời gian này, quả thật là không hề dễ chịu đối với Doãn Liên Khanh. Anh nhớ Phó Y Thần, rất muốn gặp cô mà không biết lý do, nhiều lúc nghĩ tới còn cảm thấy được tim mình đập rộn lên. Cho dù không có kinh nghiệm nhưng khái niệm vẫn biết. Có lẽ anh thích cô. Nhưng điều này có thể sao? Cảm giác ngờ vực cứ theo anh cho đến khi, Phó Y Nhuận thuận miệng kể ra việc ông nội Phó lại có ý định cho cô đi xem mắt. Bỗng dưng trong lòng anh vang lên một hồi chuông cảnh báo. Bây giờ, anh chỉ có một ý định duy nhất: cô là của anh, chỉ có thể là của anh, bất kỳ ai cũng không thể lấy mất cô. Vì vậy, mới xuất hiện tình huống như bây giờ.
"Phó Y Thần, tôi cho em ba sự lựa chọn: Thứ nhất, tôi tỏ tình, em đồng ý. Thứ 2, tôi tỏ tình, em suy nghĩ rồi đồng ý. Thứ 3, tôi tỏ tình, em từ chối, tôi cho em một ngày suy nghĩ rồi đồng ý. Được rồi, quyết định của em là gì?"
Trên trán của Phó Y Thần nhất thời chảy xuống mấy vạch hắc tuyến. Có ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc chuyện này là sao? Còn cái tên này nữa, uống lộn thuốc hả trời?
" Anh có biết bản thân đang nói gì hay không?"
" Tất nhiên. Được rồi, nói câu trả lời của em đi?" Doãn Liên Khanh thúc giục.
Phó Y Thần thật sự muốn đấm vào gương mặt anh mấy cái, có ai lại tỏ tình như anh không chứ. Khẽ cắn răng:
"Không muốn!" Rồi nhanh chóng lướt qua, không thèm để ý người ở phía sau nữa.
Sau khi cô rời khỏi, một lúc lâu sau, anh mới thở "hắt" ra một hơi: "Tưởng là chết luôn rồi chứ!". Khẽ đặt tay lên lồng ngực mình, trái tim vẫn còn đập rất mạnh. Có ai có thể ngờ rằng, đường đường là một siêu sao, tự tin đầy người như anh, lại có thể vì tỏ tình mà hồi hộp tới mức này. Mặc dù bị từ chối, nhưng anh lại không hề thấy nản lòng chút nào. Chẳng phải có câu: thất bại là mẹ thành công hay sao? Anh không tin mình sẽ thất bại mãi.
Không ai biết rằng, ngay tại thời điểm này, một Doãn Liên Khanh với đầy đủ đức tính: mặt dày, bá đạo, vô sỉ, phúc hắc chính thức ra đời.
Phó Y Thần nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, cô chắc chắn là mình chưa bao giờ gặp qua nhưng giọng nói của anh lại làm cô có cảm giác quen thuộc. Thông cảm cho cô, mặc dù Phó Y Thần có sở thích nghe nhạc nhưng đối với ca sĩ, siêu sao gì đó thì hoàn toàn mờ mịt. Hơn nữa, đối với những chuyện được nhận định là không quan trọng thì chỉ cần vài phút sau là cô đã quên bén. Và xui là Doãn Liên Khanh lại thuộc hai trường hợp đó.
Khẽ ho một tiếng, cô mới xấu hổ mở miệng: " Xin lỗi, nhưng mà....anh là ai?"
Lập tức, khuôn mặt tuấn mỹ của người nào đó đã bị bôi đen hơn phân nửa. Cái người này! Mới hơn một tiếng đồng hồ mà quên sạch anh rồi sao! Hơn nữa, anh nghĩ với sự nổi tiếng của mình thì không thể nào không có người biết chứ! Càng ngày càng thấy cô gái này thật khác người.
" Tôi là Doãn Liên Khanh. Là người bị em rình lén ngoài biển đó." Anh mở miệng trêu tức.
Khẽ "Ồ" một tiếng. " Thì ra anh là cái tên không có đạo đức, vô lương tâm đó. Nhưng mà tôi rình lén hồi nào chứ, tại các người không để ý xung quanh chứ liên quan gì tôi." Phó Y Thần mạnh mẽ phản bác.
" Em có thể bỏ đi, không cần nghe."
" Tôi rất muốn nhưng con tim lại không làm theo được."
Hai người, người qua kẻ lại mà không hề phát hiện hành động này của mình lại đang nằm trong tầm ngắm của mấy kẻ ăn no rảnh rỗi nào đó. Cả đám không mưu mà hợp, đều có cùng chung suy nghĩ: "rất đáng ngờ".
Kể từ ngày hôm đó, Phó Y Thần cũng không còn gặp lại Doãn Liên Khanh nữa. Cuộc sống của cô vẫn diễn ra bình thường. Cô được mời về làm giảng viên cho một trường đại học quốc tế trong thành phố nên không thể sống ở biệt thự Phó gia. Điều này làm cho Phó lão gia hết sức bất mãn, cuối cùng cô đành hứa mỗi tuần sẽ về thăm ông nên mới miễn cưỡng được chấp nhận. Cô cứ bình bình đạm đạm sống qua ngày cho đến khi, vị đại thần nào đó bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt cô.
Trong khoảng thời gian này, quả thật là không hề dễ chịu đối với Doãn Liên Khanh. Anh nhớ Phó Y Thần, rất muốn gặp cô mà không biết lý do, nhiều lúc nghĩ tới còn cảm thấy được tim mình đập rộn lên. Cho dù không có kinh nghiệm nhưng khái niệm vẫn biết. Có lẽ anh thích cô. Nhưng điều này có thể sao? Cảm giác ngờ vực cứ theo anh cho đến khi, Phó Y Nhuận thuận miệng kể ra việc ông nội Phó lại có ý định cho cô đi xem mắt. Bỗng dưng trong lòng anh vang lên một hồi chuông cảnh báo. Bây giờ, anh chỉ có một ý định duy nhất: cô là của anh, chỉ có thể là của anh, bất kỳ ai cũng không thể lấy mất cô. Vì vậy, mới xuất hiện tình huống như bây giờ.
"Phó Y Thần, tôi cho em ba sự lựa chọn: Thứ nhất, tôi tỏ tình, em đồng ý. Thứ 2, tôi tỏ tình, em suy nghĩ rồi đồng ý. Thứ 3, tôi tỏ tình, em từ chối, tôi cho em một ngày suy nghĩ rồi đồng ý. Được rồi, quyết định của em là gì?"
Trên trán của Phó Y Thần nhất thời chảy xuống mấy vạch hắc tuyến. Có ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc chuyện này là sao? Còn cái tên này nữa, uống lộn thuốc hả trời?
" Anh có biết bản thân đang nói gì hay không?"
" Tất nhiên. Được rồi, nói câu trả lời của em đi?" Doãn Liên Khanh thúc giục.
Phó Y Thần thật sự muốn đấm vào gương mặt anh mấy cái, có ai lại tỏ tình như anh không chứ. Khẽ cắn răng:
"Không muốn!" Rồi nhanh chóng lướt qua, không thèm để ý người ở phía sau nữa.
Sau khi cô rời khỏi, một lúc lâu sau, anh mới thở "hắt" ra một hơi: "Tưởng là chết luôn rồi chứ!". Khẽ đặt tay lên lồng ngực mình, trái tim vẫn còn đập rất mạnh. Có ai có thể ngờ rằng, đường đường là một siêu sao, tự tin đầy người như anh, lại có thể vì tỏ tình mà hồi hộp tới mức này. Mặc dù bị từ chối, nhưng anh lại không hề thấy nản lòng chút nào. Chẳng phải có câu: thất bại là mẹ thành công hay sao? Anh không tin mình sẽ thất bại mãi.
Không ai biết rằng, ngay tại thời điểm này, một Doãn Liên Khanh với đầy đủ đức tính: mặt dày, bá đạo, vô sỉ, phúc hắc chính thức ra đời.
/6
|