Chiều ngày hôm nay.
Trong thư phòng của căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển.
Người đàn ông dáng người cao lớn đứng bên cửa sổ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng với hình caro chìm kết hợp quần tây màu đen. Tay áo của anh được gập hờ, để lộ ra một đoạn cánh tay và chiếc đồng hồ đeo tay kiểu dáng tinh xảo.
"Tam gia, Cửu thiếu tối qua suýt chút nữa bị nhà đầu tư của đoàn làm phim dùng luật ngầm. Ngoài ra, trưa nay cậu ấy tới lề đường bày sạp xem bói."
Sau lưng anh, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen đang cúi lưng, bé tiếng báo cáo toàn bộ tình hình xảy ra hôm nay cho Tam gia nghe.
Chỉ có điều Túc Nhất vừa nói vừa bất giác giơ tay lau khẽ những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống trên trán.
Cũng không biết Cửu thiếu nhà họ Diệp có phải đầu óc có vấn đề không nữa.
Là người thừa kế nhà họ Diệp được người cả Đế Đô ngưỡng mộ, không an phận hưởng thụ ưu thế bẩm sinh này thì chớ lại gây ra hết chuyện này tới chuyện kia.
Trước đây vì tự lực cánh sinh, ngày ngày chạy đi làm diễn viên quần chúng, kiếm được hai trăm tệ cũng không đủ nộp tiền điện nước và tiền bảo trì xế hộp. Bây giờ lại còn chạy đi lừa bịp xem bói.
Nghĩ tới dáng vẻ Diệp Sơ Dương, Túc Nhất bất giác cau mày.
Cũng không biết Tam gia của họ sao lại có một người thừa kế vô dụng tới vậy.
"Cậu nói sao? Tên nhóc đó chạy đi làm thầy bói?"
Người thứ ba có mặt tại đây đang ngồi thườn trên sofa vắt chân chéo ngoe bất ngờ nghe thấy Túc Nhất nói vậy liền giật mình nhảy bật lên trên sofa.
Ô đệch.
Lẽ nào anh bị lãng tai?
Bách Việt Phong vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, cau mày không kiềm được liền lên tiếng bênh vực Diệp Sơ Dương: "Tôi nói này Tu Bạch, các người rốt cuộc đã làm gì tên nhóc Sơ Dương đó vậy? Nó đường đường là Cửu thiếu tôn quý nhất, người thừa kế của nhà họ Diệp! Bây giờ lại lâm vào cảnh đi làm thầy bói lừa gạt người khác?"
Nghĩ tới đây, Bách Việt Phong thực sự cạn lời.
Đường đường là một đại thiếu gia, bây giờ lại đi làm thầy bói. Nếu như các gia tộc khác biết được há chẳng phải sẽ cười nhà họ Diệp thối mũi?
Nghĩ tới nhà họ Diệp mà Diệp Tu Bạch vất vả gánh vác bị người đời cười nhạo...
Ờ, tại sao anh lại có cảm giác kích động tới vậy chứ?
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Bách Việt Phong lập tức "xoạt xoạt xoạt" vụt lóe sáng.
"Nói đi chứ Tu Bạch, cậu cũng không quản sao?"
Bách Việt Phong nhìn người đàn ông hồi lâu không lên tiếng, bất giác nhướng mày nghi hoặc.
Người đàn ông bị gọi tên chậm rãi quay người lại để lộ gương mặt tuấn mỹ. Dáng người cao ráo dựa vào khung cửa sổ sau lưng, dưới ánh sáng mặt trời vụn vỡ càng trở nên vô cùng tuấn tú. Đôi mắt phượng đen nhánh khẽ nheo lại nhìn ngón tay trắng quá mức của mình, giọng nói lạnh nhạt, thản nhiên: "Mặc kệ nó giở trò!"
Bách Việt Phong: "...Mặc kệ nó giở trò là cái quái quỷ gì? Sau này lại phải đi dọn dẹp mớ hỗn độn do nó gây ra? Hơn nữa bây giờ nó cũng mười tám rồi, đã tới tuổi thừa kế rồi."
"Cậu muốn nói gì?" Diệp Tu Bạch lạnh nhạt liếc nhìn anh, giọng nói và sắc mặt có chút lạnh lùng, thờ ơ.
"Tôi muốn nói là, cho dù là làm bộ thì cậu cũng phải làm. Nếu không Bách Minh Nguyệt chắc chắn sẽ lại gây sự." Bách Việt Phong vừa nói vừa rầu rĩ bóp trán.
Bách Minh Nguyệt mà anh ta nói không phải ai khác chính là chị gái của anh ta, đồng thời cũng là mẹ của Diệp Sơ Dương.
"Tu Bạch, cậu nên biết rằng, Bách Minh Nguyệt rất coi trọng quyền thừa kế của nhà họ Diệp. Những năm qua chị ta âm thầm làm những gì, tôi tin rằng cậu cũng không thể không biết."
Trong thư phòng của căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển.
Người đàn ông dáng người cao lớn đứng bên cửa sổ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng với hình caro chìm kết hợp quần tây màu đen. Tay áo của anh được gập hờ, để lộ ra một đoạn cánh tay và chiếc đồng hồ đeo tay kiểu dáng tinh xảo.
"Tam gia, Cửu thiếu tối qua suýt chút nữa bị nhà đầu tư của đoàn làm phim dùng luật ngầm. Ngoài ra, trưa nay cậu ấy tới lề đường bày sạp xem bói."
Sau lưng anh, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen đang cúi lưng, bé tiếng báo cáo toàn bộ tình hình xảy ra hôm nay cho Tam gia nghe.
Chỉ có điều Túc Nhất vừa nói vừa bất giác giơ tay lau khẽ những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống trên trán.
Cũng không biết Cửu thiếu nhà họ Diệp có phải đầu óc có vấn đề không nữa.
Là người thừa kế nhà họ Diệp được người cả Đế Đô ngưỡng mộ, không an phận hưởng thụ ưu thế bẩm sinh này thì chớ lại gây ra hết chuyện này tới chuyện kia.
Trước đây vì tự lực cánh sinh, ngày ngày chạy đi làm diễn viên quần chúng, kiếm được hai trăm tệ cũng không đủ nộp tiền điện nước và tiền bảo trì xế hộp. Bây giờ lại còn chạy đi lừa bịp xem bói.
Nghĩ tới dáng vẻ Diệp Sơ Dương, Túc Nhất bất giác cau mày.
Cũng không biết Tam gia của họ sao lại có một người thừa kế vô dụng tới vậy.
"Cậu nói sao? Tên nhóc đó chạy đi làm thầy bói?"
Người thứ ba có mặt tại đây đang ngồi thườn trên sofa vắt chân chéo ngoe bất ngờ nghe thấy Túc Nhất nói vậy liền giật mình nhảy bật lên trên sofa.
Ô đệch.
Lẽ nào anh bị lãng tai?
Bách Việt Phong vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, cau mày không kiềm được liền lên tiếng bênh vực Diệp Sơ Dương: "Tôi nói này Tu Bạch, các người rốt cuộc đã làm gì tên nhóc Sơ Dương đó vậy? Nó đường đường là Cửu thiếu tôn quý nhất, người thừa kế của nhà họ Diệp! Bây giờ lại lâm vào cảnh đi làm thầy bói lừa gạt người khác?"
Nghĩ tới đây, Bách Việt Phong thực sự cạn lời.
Đường đường là một đại thiếu gia, bây giờ lại đi làm thầy bói. Nếu như các gia tộc khác biết được há chẳng phải sẽ cười nhà họ Diệp thối mũi?
Nghĩ tới nhà họ Diệp mà Diệp Tu Bạch vất vả gánh vác bị người đời cười nhạo...
Ờ, tại sao anh lại có cảm giác kích động tới vậy chứ?
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Bách Việt Phong lập tức "xoạt xoạt xoạt" vụt lóe sáng.
"Nói đi chứ Tu Bạch, cậu cũng không quản sao?"
Bách Việt Phong nhìn người đàn ông hồi lâu không lên tiếng, bất giác nhướng mày nghi hoặc.
Người đàn ông bị gọi tên chậm rãi quay người lại để lộ gương mặt tuấn mỹ. Dáng người cao ráo dựa vào khung cửa sổ sau lưng, dưới ánh sáng mặt trời vụn vỡ càng trở nên vô cùng tuấn tú. Đôi mắt phượng đen nhánh khẽ nheo lại nhìn ngón tay trắng quá mức của mình, giọng nói lạnh nhạt, thản nhiên: "Mặc kệ nó giở trò!"
Bách Việt Phong: "...Mặc kệ nó giở trò là cái quái quỷ gì? Sau này lại phải đi dọn dẹp mớ hỗn độn do nó gây ra? Hơn nữa bây giờ nó cũng mười tám rồi, đã tới tuổi thừa kế rồi."
"Cậu muốn nói gì?" Diệp Tu Bạch lạnh nhạt liếc nhìn anh, giọng nói và sắc mặt có chút lạnh lùng, thờ ơ.
"Tôi muốn nói là, cho dù là làm bộ thì cậu cũng phải làm. Nếu không Bách Minh Nguyệt chắc chắn sẽ lại gây sự." Bách Việt Phong vừa nói vừa rầu rĩ bóp trán.
Bách Minh Nguyệt mà anh ta nói không phải ai khác chính là chị gái của anh ta, đồng thời cũng là mẹ của Diệp Sơ Dương.
"Tu Bạch, cậu nên biết rằng, Bách Minh Nguyệt rất coi trọng quyền thừa kế của nhà họ Diệp. Những năm qua chị ta âm thầm làm những gì, tôi tin rằng cậu cũng không thể không biết."
/1240
|