Âu Dương Minh lúc này đang đứng ở khúc ngoặt của cầu thang dưới lầu, trong tay đang loay hoay với chiếc chìa khóa, nghe thấy giọng nói của Tô Song Song, trong nháy mắt vẻ mặt liền dãn ra một chút, dâng lên ý cười.
Âu Dương Minh cong môi cười, giọng lại lộ ra một chút trách cứ: "Không phải đã nói cô gọi tôi là Âu Dương là được sao?"
Tô Song Song vẫn cảm thấy có chút áy náy với Âu Dương Minh, nghe thấy anh nói vậy, lại suy nghĩ một chút, bây giờ đang là giờ tan tầm, không gọi anh là phó tổng cũng không sao.
"Âu Dương, anh có chuyện gì sao?" Tô Song Song dù ngoài miệng gọi như vậy, nhưng âm điệu vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Bởi vì cô thực sự không được tự nhiên, luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người chưa thân thiết để gọi như vậy.
Nụ cười nơi khóe miệng của anh có chút cứng ngắc, nhưng ngay sau đó lại dãn ra, giọng nói của anh trầm thấp, an ổn khiến cho người nghe hết sức thoải mái: "Bản vẽ của cô còn để ở chỗ tôi, tôi lấy cho cô, thuận tiện có thể cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Âu Dương Minh nghe ngóng, hồi lâu không thấy đầu bên kia lên tiếng trả lời, anh đảo mắt, lại nói: "Tôi cũng có vài vấn đề muốn thảo luận cặn kẽ thêm với cô về chuyện bản vẽ."
Tô Song Song nghe lại chợt nhớ tới, bản vẽ của mình vẫn ở chỗ anh, cô liền lấy lại tinh thần gấp gáp mở miệng: "Cám ơn anh, Âu Dương... Tôi mời anh ăn cơm, chuyện anh giúp tôi lần trước, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm tạ anh."
"Thật ra thì tôi muốn cô giúp tôi một chuyện." Âu Dương Minh nói tới đây liền dừng lại một chút, nghe đầu bên kia điện thoại đáp lại.
Tô Song Song đối với Âu Dương Minh thực sự vô cùng áy náy, chỉ nghe đến anh có việc cần cô giúp đỡ, lòng nhiệt tình của cô liền trào lên, cô nhanh chóng mở miệng: "Anh nói đi, nếu có thể tôi sẽ dốc hết sức mình."
Giọng nói của Âu Dương Minh có chút do dự, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười, giống như hết thảy đều xảy ra đúng như dự đoán của anh: "Nhắc tới chuyện này có chút gấp gáp, nhưng tôi thực sự hy vọng cô có thể giúp tôi."
"Được, anh nói trước đi!" Tô Song Song quơ quơ cái chân bị thương, nghe được anh cần cô hỗ trợ, tâm tình cảm thấy rất tốt, có nhiều người không thích cô nhưng anh vẫn luôn giúp đỡ cô, bây giờ có cơ hội để trả lại ân tình này, cô dĩ nhiên rất vui mừng.
"Tối nay, bạn bè của tôi ở nơi khác đến đây tụ họp, tôi hy vọng cô có thể đồng ý giả làm bạn gái tôi... tránh người ta lại giới thiệu em gái cho tôi."
Tô Song Song đang treo nụ cười trên miệng, lập tức cứng lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt sụp đổ, cô cau mày đầy bi ai nằm bò trên bàn.
Thật ra chuyện này rất đơn giản, cô giúp Âu Dương Minh cũng chỉ là một cái nhấc tay không đáng nói, nhưng nghĩ đến Tần Mặc, cô thật sự sợ không dám nhận lời.
"Cái này..." Tô Song Song lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể nói nhỏ một tiếng, vẫn đang thầm cân nhắc ở trong lòng.
Giọng nói của Âu Dương Minh vẫn dịu dàng trầm thấp như cũ, thấy cô do dự cũng không hề bất mãn, chậm chạp mở miệng: "Song Song, cô không cần khó xử, tôi biết yêu cầu này của tôi rất quá đáng, chuyện này coi như tôi chưa từng nhắc đến, bây giờ cô đang ở đâu, tôi mang bản vẽ đến cho cô?"
Tô Song Song nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm nhũn như đậu phụ, thích mềm không thích cứng, nghe Âu Dương Minh nói, liền cảm thấy bản thân thật không có nghĩa gì, dù gì anh cũng là ân nhân của cô, chẳng qua chỉ là lộ mặt một chút, làm một bình hoa di động, cũng sẽ không sao đâu.
"Không sao, tôi đi!"
Âu Dương Minh nghe thấy, hơi cong môi cười một tiếng, giọng nói của anh như vừa trút được gánh nặng: "Thật rất cám ơn cô, Song Song, cô yên tâm, chỉ là giả làm bạn gái một chút thôi, sẽ không có bất cứ phiền toái nào cả."
"Ừ!" Tô Song Song không hiểu sao lại đem so sánh thái độ của Âu Dương Minh với Tần Mặc, cả ngày chỉ toàn hô tới quát lui, nhất thời ấn tượng về Âu Dương Minh lại tăng lên một chút.
Âu Dương Minh cong môi cười, giọng lại lộ ra một chút trách cứ: "Không phải đã nói cô gọi tôi là Âu Dương là được sao?"
Tô Song Song vẫn cảm thấy có chút áy náy với Âu Dương Minh, nghe thấy anh nói vậy, lại suy nghĩ một chút, bây giờ đang là giờ tan tầm, không gọi anh là phó tổng cũng không sao.
"Âu Dương, anh có chuyện gì sao?" Tô Song Song dù ngoài miệng gọi như vậy, nhưng âm điệu vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Bởi vì cô thực sự không được tự nhiên, luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người chưa thân thiết để gọi như vậy.
Nụ cười nơi khóe miệng của anh có chút cứng ngắc, nhưng ngay sau đó lại dãn ra, giọng nói của anh trầm thấp, an ổn khiến cho người nghe hết sức thoải mái: "Bản vẽ của cô còn để ở chỗ tôi, tôi lấy cho cô, thuận tiện có thể cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Âu Dương Minh nghe ngóng, hồi lâu không thấy đầu bên kia lên tiếng trả lời, anh đảo mắt, lại nói: "Tôi cũng có vài vấn đề muốn thảo luận cặn kẽ thêm với cô về chuyện bản vẽ."
Tô Song Song nghe lại chợt nhớ tới, bản vẽ của mình vẫn ở chỗ anh, cô liền lấy lại tinh thần gấp gáp mở miệng: "Cám ơn anh, Âu Dương... Tôi mời anh ăn cơm, chuyện anh giúp tôi lần trước, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm tạ anh."
"Thật ra thì tôi muốn cô giúp tôi một chuyện." Âu Dương Minh nói tới đây liền dừng lại một chút, nghe đầu bên kia điện thoại đáp lại.
Tô Song Song đối với Âu Dương Minh thực sự vô cùng áy náy, chỉ nghe đến anh có việc cần cô giúp đỡ, lòng nhiệt tình của cô liền trào lên, cô nhanh chóng mở miệng: "Anh nói đi, nếu có thể tôi sẽ dốc hết sức mình."
Giọng nói của Âu Dương Minh có chút do dự, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười, giống như hết thảy đều xảy ra đúng như dự đoán của anh: "Nhắc tới chuyện này có chút gấp gáp, nhưng tôi thực sự hy vọng cô có thể giúp tôi."
"Được, anh nói trước đi!" Tô Song Song quơ quơ cái chân bị thương, nghe được anh cần cô hỗ trợ, tâm tình cảm thấy rất tốt, có nhiều người không thích cô nhưng anh vẫn luôn giúp đỡ cô, bây giờ có cơ hội để trả lại ân tình này, cô dĩ nhiên rất vui mừng.
"Tối nay, bạn bè của tôi ở nơi khác đến đây tụ họp, tôi hy vọng cô có thể đồng ý giả làm bạn gái tôi... tránh người ta lại giới thiệu em gái cho tôi."
Tô Song Song đang treo nụ cười trên miệng, lập tức cứng lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt sụp đổ, cô cau mày đầy bi ai nằm bò trên bàn.
Thật ra chuyện này rất đơn giản, cô giúp Âu Dương Minh cũng chỉ là một cái nhấc tay không đáng nói, nhưng nghĩ đến Tần Mặc, cô thật sự sợ không dám nhận lời.
"Cái này..." Tô Song Song lại không thể cự tuyệt, chỉ có thể nói nhỏ một tiếng, vẫn đang thầm cân nhắc ở trong lòng.
Giọng nói của Âu Dương Minh vẫn dịu dàng trầm thấp như cũ, thấy cô do dự cũng không hề bất mãn, chậm chạp mở miệng: "Song Song, cô không cần khó xử, tôi biết yêu cầu này của tôi rất quá đáng, chuyện này coi như tôi chưa từng nhắc đến, bây giờ cô đang ở đâu, tôi mang bản vẽ đến cho cô?"
Tô Song Song nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm nhũn như đậu phụ, thích mềm không thích cứng, nghe Âu Dương Minh nói, liền cảm thấy bản thân thật không có nghĩa gì, dù gì anh cũng là ân nhân của cô, chẳng qua chỉ là lộ mặt một chút, làm một bình hoa di động, cũng sẽ không sao đâu.
"Không sao, tôi đi!"
Âu Dương Minh nghe thấy, hơi cong môi cười một tiếng, giọng nói của anh như vừa trút được gánh nặng: "Thật rất cám ơn cô, Song Song, cô yên tâm, chỉ là giả làm bạn gái một chút thôi, sẽ không có bất cứ phiền toái nào cả."
"Ừ!" Tô Song Song không hiểu sao lại đem so sánh thái độ của Âu Dương Minh với Tần Mặc, cả ngày chỉ toàn hô tới quát lui, nhất thời ấn tượng về Âu Dương Minh lại tăng lên một chút.
/490
|