Cô nháy nháy đôi mắt, tự nhiên cảm thấy hơi mơ màng, Tần Mặc lại vừa vặn cúi đầu xuống liếc cô, tự nhiên Tô Song Song không tránh khỏi phải nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song nằm trong lồng ngực mình đáng yêu ngây ngô như vậy, tâm tình không tệ, khóe miệng còn hơi giương lên một chút, vừa mở miệng thì giọng nói vẫn như cũ vắng lặng nhưng lại lộ ra sự vui thích:
"Cô không phải có hội chứng vọng tưởng đấy chứ?"
Tô Song Song nghe thấy thì liền lấy lại tinh thần một chút, vừa nghĩ tới chính mình vừa rồi suy nghĩ lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô thả lỏng người mình, chậm rãi tựa vào ngực anh.
Tai cô, vừa lúc lại áo vào vị trí tim anh.
"Thịch!Thịch!" Tiếng tim đập trầm ổn truyền vào lỗ tai cô, nghe như nhịp điệu trầm thấp của mấy bài hát ru.
Tô Song Song tự nhiên cảm thấy rất an tâm, cô thả chậm lại hơi thở, lại nhớ đến lời Tần Mặc vừa nói.
Cô hơi bất mãn hừ một tiếng: "Ai bảo anh từ trước đến giờ đều không coi tôi là con gái mà xử sự, luôn coi tôi như là kẻ địch vậy, còn mấy lần tống vào cục cảnh sát!"
Tần Mặc nghe rõ lời nói của cô, còn mang theo chút làm nũng, anh trầm mặc không nói gì nhưng khóe miệng lại giương lên một nụ cười hiếm thấy.
Mỗi bước chân của anh đều vô cùng trầm ổn, cánh tay lại rất có lực, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Tô Song Song, nhìn qua vô cùng dịu dàng. [nhỏ nước miếng à]
Tô Song Song theo bước chân của anh, cả người nhẹ nhàng đu đưa, cảm giác mềm mại này khiến cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, Tô Song Song cảm giác dưới thân mình rất cứng rắn, cô vô thức dụi dụi mắt, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát ôm chăn lăn đi tìm đến nơi mềm mại để ngủ.
Chỉ là lăn qua lộn lại thế nào, chưa kịp tìm được chỗ thoải mái, đột nhiên đùi phải truyền tới một trận đau đớn, Tô Song Song đau đến mở to mắt, mồ hôi lạnh trên trán liên tục toát ra.
Ngay sau đó, hai bàn tay trực tiếp nắm lấy bả vai của cô, để cho cô nằm lại lên giường.
Tô Song Song còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp liền vang lên trên đỉnh đầu: "Không nghĩ đến tướng ngủ của cô xấu như thế."
Tô Song Song nghe tiếng, liền tỉnh táo hoàn toàn, trợn mắt nhìn Tần Mặc dần dần rõ ràng trước mặt cô, kinh ngạc nói: "Sao anh lại ngủ trên giường tôi!"
Tần Mặc đang cúi đầu xem xét đùi phải của cô, thấy cũng không có vấn đề gì lớn mới ngẩng đầu lên nhìn cô, cũng không có ý muốn trả lời.
Tô Song Song nghĩ tới, là Tần Mặc đưa cô về. Cho dù rất cảm kích anh dù bận rộn cũng bỏ thời gian ra giúp đỡ cô nhưng cũng không thể để anh dần dần từng bước ngủ trên giường mình!
Tô Song Song mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng là chống tay một cái liền cảm thấy có gì không đúng, vội vàng giật giật tay, xoa xoa xung quanh.
Sờ soạn một cái liền khiến cô thấy luống cuống, tại sao không hề mềm mại mà lại cứng ngắc, khiến cô không tin nổi nhìn nháo nhác xung quanh.
Đối diện chẳng có thứ gì, chỉ có mỗi cái tủ quần áo đen như mực của anh.
Cô vội vàng nhìn xuống mới phát hiện ra đây là chiếc giường cứng ngắc của Tần Mặc, liền ngây ngẩn cả người, rõ ràng Tần Mặc có chìa khóa nhà cô, tại sao lại để cô ngủ trên giường anh?
"Chân của cô không hợp để ngủ trên giường mềm, khoảng thời gian này, tôi sẽ đổi giường ngủ cho cô?"
Tô Song Song dù không hỏi, nhưng Tần Mặc cũng nhìn ra được nghi ngờ của cô, quyết định giải thích cho cô, nhưng từ trong giọng nói cũng có thể nhận thấy sự chắc chắn không thể thương lượng của anh.
Tô Song Song nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, gương mặt đầy vẻ sợ hãi.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song nằm trong lồng ngực mình đáng yêu ngây ngô như vậy, tâm tình không tệ, khóe miệng còn hơi giương lên một chút, vừa mở miệng thì giọng nói vẫn như cũ vắng lặng nhưng lại lộ ra sự vui thích:
"Cô không phải có hội chứng vọng tưởng đấy chứ?"
Tô Song Song nghe thấy thì liền lấy lại tinh thần một chút, vừa nghĩ tới chính mình vừa rồi suy nghĩ lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô thả lỏng người mình, chậm rãi tựa vào ngực anh.
Tai cô, vừa lúc lại áo vào vị trí tim anh.
"Thịch!Thịch!" Tiếng tim đập trầm ổn truyền vào lỗ tai cô, nghe như nhịp điệu trầm thấp của mấy bài hát ru.
Tô Song Song tự nhiên cảm thấy rất an tâm, cô thả chậm lại hơi thở, lại nhớ đến lời Tần Mặc vừa nói.
Cô hơi bất mãn hừ một tiếng: "Ai bảo anh từ trước đến giờ đều không coi tôi là con gái mà xử sự, luôn coi tôi như là kẻ địch vậy, còn mấy lần tống vào cục cảnh sát!"
Tần Mặc nghe rõ lời nói của cô, còn mang theo chút làm nũng, anh trầm mặc không nói gì nhưng khóe miệng lại giương lên một nụ cười hiếm thấy.
Mỗi bước chân của anh đều vô cùng trầm ổn, cánh tay lại rất có lực, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Tô Song Song, nhìn qua vô cùng dịu dàng. [nhỏ nước miếng à]
Tô Song Song theo bước chân của anh, cả người nhẹ nhàng đu đưa, cảm giác mềm mại này khiến cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, Tô Song Song cảm giác dưới thân mình rất cứng rắn, cô vô thức dụi dụi mắt, nhưng vẫn cảm thấy rất mệt, cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát ôm chăn lăn đi tìm đến nơi mềm mại để ngủ.
Chỉ là lăn qua lộn lại thế nào, chưa kịp tìm được chỗ thoải mái, đột nhiên đùi phải truyền tới một trận đau đớn, Tô Song Song đau đến mở to mắt, mồ hôi lạnh trên trán liên tục toát ra.
Ngay sau đó, hai bàn tay trực tiếp nắm lấy bả vai của cô, để cho cô nằm lại lên giường.
Tô Song Song còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp liền vang lên trên đỉnh đầu: "Không nghĩ đến tướng ngủ của cô xấu như thế."
Tô Song Song nghe tiếng, liền tỉnh táo hoàn toàn, trợn mắt nhìn Tần Mặc dần dần rõ ràng trước mặt cô, kinh ngạc nói: "Sao anh lại ngủ trên giường tôi!"
Tần Mặc đang cúi đầu xem xét đùi phải của cô, thấy cũng không có vấn đề gì lớn mới ngẩng đầu lên nhìn cô, cũng không có ý muốn trả lời.
Tô Song Song nghĩ tới, là Tần Mặc đưa cô về. Cho dù rất cảm kích anh dù bận rộn cũng bỏ thời gian ra giúp đỡ cô nhưng cũng không thể để anh dần dần từng bước ngủ trên giường mình!
Tô Song Song mạnh mẽ ngồi dậy, nhưng là chống tay một cái liền cảm thấy có gì không đúng, vội vàng giật giật tay, xoa xoa xung quanh.
Sờ soạn một cái liền khiến cô thấy luống cuống, tại sao không hề mềm mại mà lại cứng ngắc, khiến cô không tin nổi nhìn nháo nhác xung quanh.
Đối diện chẳng có thứ gì, chỉ có mỗi cái tủ quần áo đen như mực của anh.
Cô vội vàng nhìn xuống mới phát hiện ra đây là chiếc giường cứng ngắc của Tần Mặc, liền ngây ngẩn cả người, rõ ràng Tần Mặc có chìa khóa nhà cô, tại sao lại để cô ngủ trên giường anh?
"Chân của cô không hợp để ngủ trên giường mềm, khoảng thời gian này, tôi sẽ đổi giường ngủ cho cô?"
Tô Song Song dù không hỏi, nhưng Tần Mặc cũng nhìn ra được nghi ngờ của cô, quyết định giải thích cho cô, nhưng từ trong giọng nói cũng có thể nhận thấy sự chắc chắn không thể thương lượng của anh.
Tô Song Song nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, gương mặt đầy vẻ sợ hãi.
/490
|