"Tô Song Song, không sao cái con khỉ, em quên em..." Bên Tô Mộ còn chưa gào xong thì bỗng Tô Song Song nghe thấy tiếng mở cửa, dặn vội một câu: "Không được nói lung tung nữa, nếu không em sẽ không giúp chuyện hẹn hò của chị với Lục Minh Viễn nữa đâu!"
Tô Song Song nói xong, hoàn toàn không cho Tô Mộ có cơ hội phản bác lại mà cứ thế dập điện thoại.
Cô vừa cúp điện thoại thì Tần Mặc mở cửa đi vào, cả người mang theo không khí lạnh giá bên ngoài vào, anh vội cởi áo khoác mình ra rồi treo lên móc đồ.
Tô Song Song âm thầm hít một hơi, đè ép cái cảm giác hoảng loạn trong lòng xuống, quay đầu lại cười hỏi Tần Mặc: “A Mặc, việc của anh làm xong rồi sao?”
“Ừ, em sao vậy, sao lại cười gượng ép thế kia?” Tần Mặc cởi giày rồi bước tới. Tô Song Song đã bị dọa cho giật mình sau đó ngoảnh đầu nhìn Tần Mặc, thấy anh không nhìn mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, chỉ là mới ăn no quá không thở nổi thôi!” Tô Song Song nói xong thì vô thức sờ lên bụng mình, sờ một cái mới cảm thấy đống mỡ bụng hơi phì nhiêu thì lập tức cau mày, lại vuốt vuốt thêm mấy cái nữa, sao càng sờ lại cảm giác mỡ nhiều thêm một xíu nhỉ?
Lúc này Tần Mặc đã đi đến, nửa ngồi nửa quỳ, đưa tay ra vuốt vuốt bụng Tô Song Song, Tô Song Song lập tức hài lòng mà kêu vài tiếng nho nhỏ hệt như chú mèo con được vuốt lông.
“Em nói đi, rốt cuộc là làm sao? Bạch Tiêu đã làm gì rồi?” Tần Mặc nhìn chăm chú vào bụng của Tô Song Song nhưng suy nghĩ lại không dừng ở nơi đó, Tần Mặc của bây giờ đã quá thông hiểu quyển sách yêu nghiệt ‘Kế trong kế yêu nhau’ rồi, EQ không gì có thể so sánh nổi, đã thăng lên cấp yêu nghiệt từ lâu rồi.
“Bạch Tiêu? Mặc mớ gì đến Bạch Tiêu chứ!” Tô Song Song càng lúc càng hoảng hốt, thốt lên một câu thì ánh mắt láo liên, sao càng nói càng giống nói dối nhỉ.
Tằn Mặc cũng không ép hỏi tiếp nữa, anh đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Tô Song Song rồi cũng im lặng, tuy vậy nhưng lại cho người ta một cảm giác rất ép bức.
Ban đầu Tô Song Song định có đánh chết cũng không mở miệng, thế nhưng Tần Mặc lại chả nói gì cả mà cứ nhìn cô mãi như vậy, cuối cùng Tô Song Song cũng thấy lòng mình bắt đầu chột dạ.
“Cũng chả phải chuyện lớn gì, chỉ là... Chỉ là mấy công ty kia không nhận truyện tranh của em nữa! Cảm thấy hơi lạc lõng xíu.” Tô Song Song nói xong lại không dám nhìn Tần Mặc nữa. Mặc dù cô không nói sự thật nhưng cũng có thể coi như thật hơn nửa, nói chung trong lòng cũng không có trống rỗng đến vậy.
Tầm Mặc vừa nhìn đã biết Tô Song Song không nói thật nhưng cũng không ép cô nữa mà chỉ nhẹ gật đầu một cái, nắm chặt lấy tay cô rồi im lặng.
Tô Song Song chớp chớp mắt, không hiểu Tầm Mặc sắp làm gì, sắp nói gì thì Tần Mặc lại buông tay ra: “Em đi tắm rồi ngủ đi.”
“Hả?” Tô Song Song liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới chập tối, cơm còn chưa ăn, mặc dù họ thường bỏ qua bữa trưa, đợi đến tối mới ăn nhưng mà đi ngủ thì có phải hơi sớm quá rồi không?
Tô Song Song ngồi bên ngoài một lúc, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ nên ngẫm nghĩ rồi ôm gối ôm về phòng ngủ, thấy Tần Mặc đã nằm xuống giường rồi, cô áp sát đến, vòng tay ra sau lưng ôm lấy Tần Mặc.
Tần Mặc cũng theo thói quen quay lại ôm lấy Tố Song Song vào ngực mình, cô dường như tìm thấy một chỗ tựa thoải mái thì càng cảm thấy buồn ngủ.
Cằm Tần Mặc tì vào trán của Tô Song Song, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi, có anh ở đây, đừng buồn nữa.”
“A Mặc, anh cũng đừng buồn, bây giờ rất tốt, thật sự đã tốt lắm rồi...” Tô Song Song mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu, cứ thế mà ngủ thiếp đi, không hiểu tại sao nhưng gần đây cô cứ luôn rất thích ngủ.
Tần Mặc thở dài, khẽ hôn lên trán Tô Song Song, ôm cô thật chặt, mặc dù không ngủ được nhưng vẫn rất tận hưởng sự thoải mái này.
Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song còn chưa thức dậy Tần Mặc đã đi ra khỏi nhà. Lúc Tô Song Song mở mắt ra đã thấy giường trống rỗng thì hơi mơ màng.
Mơ màng một hồi, nhìn quanh nhà cũng không tìm thấy bóng dáng Tần Mặc đâu, trong toilet cũng không nghe thấy tiếng, Tô Song Song vội vàng gọi một tiếng: “A Mặc?”
Yên tĩnh đến độ trong phòng phát ra tiếng vang vọng trở lại. Tô Song Song vội vàng lấy điện thoại bấm số Tần Mặc nhưng mà đầu bên kia lại tắt máy, Tô Song Song càng đơ người.
Cô nhảy vội xuống giường, mấy lần mới mặc được quần áo cho tử tế, đến mặt cũng không thèm rửa cứ thế mà mở cửa ra ngoài tìm Tần Mặc nhưng mà đến khi mở cửa rồi, Tô Song Song lại quay vào nhà, đóng cánh cửa lại.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, cũng thật sự không muốn nghi ngờ gì nhưng vẫn không kiềm nổi mình như cũ mà tìm số điện thoại Bạch Tiêu.
Điện thoại chỉ reo một tiếng là đã kết nối được, kết nối vừa thông đã nghe thấy Bạch Têu bên kia gào lên một cách đê tiện:
“Tô Song Song, cô đổi ý rồi sao?”
Tô Song Song vừa nghe thấy cái giọng điệu này là biết Tần Mặc không đi tìm anh ta, thế nên lập tức cúp luôn điện thoại, cúp xong cô lại càng bất lực hơn.
Nếu như Tần Mặc không đi tìm Bạch Tiêu, vậy thì anh đi đâu nhỉ? Đúng lúc Tô Song Song đang lo sợ thì bỗng có tiếng phát ra từ cánh cửa.
Tô Song Song quay phắt lại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đến lúc cửa được mở ra, trong chốc lát Tô Song Song trông thấy bộ đồ quen thuộc, hệt như một con sói đói đang săn mồi, lập lức lao đến ôm Tần Mặc vào trong lòng.
Tần Mặc không ngờ Tô Song Song sẽ đứng ngay trước cửa, vốn dĩ đang giật mình thì lại bị cô bổ nhào tới như thế, vô thức lui về sau hai bước, phải lấy tay vịn khung cửa mới có thể trụ vững người được.
Thật vất vả mới đứng vững được, Tần Mặc cúi xuống nhìn Tô Song Song đang nũng nịu cọ lung tung trong ngực mình, cũng là lần đầu tiên sau khi cưới anh mắng cô: “Làm loạn gì nữa đây? Ngã thì làm sao bây giờ?”
"Em còn tưởng anh đi mất rồi! Tưởng anh không cần em nữa!" Tô Song Song lại không hề để ý việc Tần Mặc mắng mình cứ thế mà ôm chặt eo anh, vùi mặt mình sâu trong ngực anh.
Tần Mặc rất ít khi trông thấy Tô Song Song bất lực như thế, ngực bắt đầu run lên, cứ thế ôm lấy cô, mặt anh kề sát đến mặt Tô Song Song, giọng nói nhẹ nhàng, mặt dù vẫn không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng đem lại cho người ta một mùi vị cưng chiều:
"Sao vậy? Sao anh lại đi mất chứ? "
"Điện thoại của anh chưa bao giờ tắt máy cả, em còn tưởng rằng anh ghét cái nơi này nên bỏ chạy rồi cơ!” Tô Song Song có liều mạng với Bạch Tiêu thì cũng là một con người nghiêm chỉnh không nói quá ba câu.
Cô nói gì cũng nói đến việc trốn, làm loạn đến mức ban đầu Tần Mặc rất lo lắng, ấy thế nhưng nghe những lời này xong thì cái lo lắng trong lòng ấy trôi tuột xuống bụng ngay lập tức.
"Chắc điện thoại anh hết pin, đêm qua anh không sạc." Tần Mặc nói xong thì ôm Tô Song Song vào phòng, cô không mặc áo khoác, cứ đứng ngoài hành lang mãi như vậy không chừng sẽ cảm lạnh mất.
Đã vào trong rồi nhưng Tô Song Song vẫn không định buông Tần Mặc ra, Tần Mặc cũng không thèm để ý nữa, cứ mặc Tô Song Song ôm như vậy. Hai người cứ im lặng, chẳng ai nói gì.
"A Mặc, anh đã đi đâu vậy? Tay anh cũng không cầm bữa sáng hay gì cả?" Tô Song Song nói rồi cúi đầu liếc đến đôi tay trống không của Tần Mặc, nghi ngờ càng thêm nghi ngờ.
Tần Mặc không ngờ Tô Song Song có thể dậy sớm như vậy, vốn là định từ từ mới nói cho cô, nhưng mà thấy cô hỏi vậy, sợ cô suy nghĩ nhiều hế là nói một câu không quá quen miệng: “Anh tìm được việc rồi.”
Đây chính xác là công việc đầu tiên mà Tần Mặc tìm được từ trước đến nay đó! Mặc dù kỹ năng trong việc này của Tần Mặc cũng không tệ nhưng vẫn làm cho anh cũng thấy không được tự nhiên lắm.
Tô Song Song nghe Tần Mặc tìm được việc làm rồi thì sửng sốt, theo như cốt truyện của mấy cái tiểu thuyết, bây giờ Tần Mặc hẳn là nên dốc hết sức PK với Bạch Tiêu, phân rõ thắng bại gì đó mới đúng chứ nhỉ?
Mặc dù Tô Song Song không thèm để ý đến ngày tháng gì mà lại rất hưởng thụ khoảng thời gian yên bình này nhưng cô biết Tần Mặc trời sinh là người đúng trên cao, sao có thể làm một người bình thường.
"Sao thế?" Tần Mặt thấy Tô Song Song sững sờ không nói được gì, kéo dãn khoảng cách hay người, cúi xuống nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nhìn Tần Mặc như nhìn quái vật, anh càng lúc càng cảm thấy không chịu nổi nữa rồi.
"A Mặc, anh còn biết đi tìm việc làm nữa hả?" Tô Song Song cảm thấy nghĩ sao cũng chả tưởng tượng nổi, giờ tay ra nhéo lấy nhéo lấy mặt anh, cô đã chắc chắn rằng anh không bị ai giả mạo thì càng thấy kỳ lạ.
Mặt Tần Mặc bị Tô Song Song véo loạn hết cả lên, lúc đầu đã sắp nổi giận, bây giờ lại đối mặt với ánh mắt nhìn anh như nhìn quái vật nay của cô, cuối cùng ngọn núi lửa nhỏ cũng bùng nổ, anh ra sức vò đầu Tô Song Song đến khi thành cái ổ gà mới thôi.
Tần Mặc vừa vò đầu vừa bảo cô: "Tại sao anh không thể tìm việc làm? công việc này cũng được, ổn định lắm."
Tô Song Song nghĩ sao cũng chẳng ngờ được mấy câu như công việc ổn định lắm, tốt lắm có thể được nói ra từ trong miệng Tần Mặc, cô quay phắt về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy mặt trời thật sự mọc đằng đông thì lại càng thêm hết hồn.
"A Mặc, có phải hôm nay anh ra ngoài uống lộn thuốc gì rồi phỏng? Vả lại còn uống quá liều đúng không? Sao lại không bình thường vậy chứ?" Tô Song Song nói xong thì quen tay sờ lên trán Tần Mặc rồi lại sờ đến trán mình.
Tần Mặc sợ ở thêm một lát nữa sẽ kiềm chế không nổi tính tình của mình mà nổi giận với Tô Song Song mất, anh liếc Tô Song Song một cái sắc lẻm, không nói gì rồi đi vào bếp, định làm một nồi cháo thập cẩm, để cho To Song Song ăn vào bổ não.
Tô Song Song đứng một chỗ sửng sốt cả nửa ngày, mãi đến khi ngửi thấy mùi thơm, vẫn còn hoảng hốt mà quay đầu lại nhìn Tần Mặc, ngơ ngác hỏi: “Thế công việc anh tìm được là từ 9 giờ đến 5 giờ sáng hôm sau à? Ngày nào cũng quẹt thẻ sao?”
"Ừ, mai đi làm rồi." Tần Mặc chỉ lên tiếng mà không ngẩng đầu, bê nồi cháo ra, đảm nhiệm hình tượng người đàn ông tốt điển hình của gia đình.
Tô Song Song nhìn người đàn ông đeo tạp đề bận rộn trong bếp, chỉ cảm thấy cách mình ra tay không đúng lắm rồi, xuyên thêm lần nữa rồi, không thì sao một người đàn ông hoàn mỹ như này lại có thể bận rộn trong bếp chứ.
"A Mặc, nếu như đây là mơ vậy thì em không bao giờ muốn tỉnh lại nữa."
Tô Song Song nhỏ giọng nói, ngồi vào cạnh bàn ăn, ánh mắt rơi vào một chén thức ăn đủ màu sắc trước mặt, món cháo này có thể làm chết người không vậy, bỗng chốc muốn thu lại lời mình muốn nói ngay lập tức.
Quả nhiên Tần Mặc vẫn là Tần Mặc, công lực của cầm thú đúng là không tầm thường được, lúc cô bảo anh sao bỗng nhiên không được bình thường thì anh vẫn giữ khuôn mặt tỉnh táo dịu dàng như anh trai hàng xóm nhà bên, thì ra là đang đợi cô ở đây!
"A Mặc, em cảm thấy hơi buồn ngủ, về phòng ngủ thêm giấc nữa được không? Cháo thì chờ lát em tỉnh rồi ăn nhé?"
Tô Song Song nói xong, định nhảy xuống ghế lại bị Tần Mặc kéo lại.
Tần Mặc hất cằm về phía chén cháo trước mặt, mặt không nhìn ra cảm xúc gì nói:
"Ăn xong rồi hẳng ngủ tiếp, nếu không lát nữa lạnh người, xảy ra chuyện gì là anh mặc kệ em luôn."
Tô Song Song hít sâu vào một hơi, làm mặt tội nghiệp nhìn Tần Mặc, thật sự khóc không ra nước mắt mà, cô làm mặt cầu xin tha thứ, nhỏ giọng bảo: "A Mặc, em sai rồi, thiệt đó, tha cho em đi mà!"
"Em mới là người bị bệnh đây này. Cho nên không thể phát hiện ra được một ông chồng dịu dàng đảm đang, lên được phòng khách xuống được phòng bếp là anh đây, không những thế còn tìm được công việc, thật đúng là một người đàn ông hoàn hảo mà!”
Tần Mặc thấy Tô Song Song càng nói càng nổ thì thẳng tay lấy muỗng múc cháo, không cho Tô Song Song một cơ hội cò kè mà nhét thẳng vào miệng cô.
Tô Song Song nói xong, hoàn toàn không cho Tô Mộ có cơ hội phản bác lại mà cứ thế dập điện thoại.
Cô vừa cúp điện thoại thì Tần Mặc mở cửa đi vào, cả người mang theo không khí lạnh giá bên ngoài vào, anh vội cởi áo khoác mình ra rồi treo lên móc đồ.
Tô Song Song âm thầm hít một hơi, đè ép cái cảm giác hoảng loạn trong lòng xuống, quay đầu lại cười hỏi Tần Mặc: “A Mặc, việc của anh làm xong rồi sao?”
“Ừ, em sao vậy, sao lại cười gượng ép thế kia?” Tần Mặc cởi giày rồi bước tới. Tô Song Song đã bị dọa cho giật mình sau đó ngoảnh đầu nhìn Tần Mặc, thấy anh không nhìn mình thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, chỉ là mới ăn no quá không thở nổi thôi!” Tô Song Song nói xong thì vô thức sờ lên bụng mình, sờ một cái mới cảm thấy đống mỡ bụng hơi phì nhiêu thì lập tức cau mày, lại vuốt vuốt thêm mấy cái nữa, sao càng sờ lại cảm giác mỡ nhiều thêm một xíu nhỉ?
Lúc này Tần Mặc đã đi đến, nửa ngồi nửa quỳ, đưa tay ra vuốt vuốt bụng Tô Song Song, Tô Song Song lập tức hài lòng mà kêu vài tiếng nho nhỏ hệt như chú mèo con được vuốt lông.
“Em nói đi, rốt cuộc là làm sao? Bạch Tiêu đã làm gì rồi?” Tần Mặc nhìn chăm chú vào bụng của Tô Song Song nhưng suy nghĩ lại không dừng ở nơi đó, Tần Mặc của bây giờ đã quá thông hiểu quyển sách yêu nghiệt ‘Kế trong kế yêu nhau’ rồi, EQ không gì có thể so sánh nổi, đã thăng lên cấp yêu nghiệt từ lâu rồi.
“Bạch Tiêu? Mặc mớ gì đến Bạch Tiêu chứ!” Tô Song Song càng lúc càng hoảng hốt, thốt lên một câu thì ánh mắt láo liên, sao càng nói càng giống nói dối nhỉ.
Tằn Mặc cũng không ép hỏi tiếp nữa, anh đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Tô Song Song rồi cũng im lặng, tuy vậy nhưng lại cho người ta một cảm giác rất ép bức.
Ban đầu Tô Song Song định có đánh chết cũng không mở miệng, thế nhưng Tần Mặc lại chả nói gì cả mà cứ nhìn cô mãi như vậy, cuối cùng Tô Song Song cũng thấy lòng mình bắt đầu chột dạ.
“Cũng chả phải chuyện lớn gì, chỉ là... Chỉ là mấy công ty kia không nhận truyện tranh của em nữa! Cảm thấy hơi lạc lõng xíu.” Tô Song Song nói xong lại không dám nhìn Tần Mặc nữa. Mặc dù cô không nói sự thật nhưng cũng có thể coi như thật hơn nửa, nói chung trong lòng cũng không có trống rỗng đến vậy.
Tầm Mặc vừa nhìn đã biết Tô Song Song không nói thật nhưng cũng không ép cô nữa mà chỉ nhẹ gật đầu một cái, nắm chặt lấy tay cô rồi im lặng.
Tô Song Song chớp chớp mắt, không hiểu Tầm Mặc sắp làm gì, sắp nói gì thì Tần Mặc lại buông tay ra: “Em đi tắm rồi ngủ đi.”
“Hả?” Tô Song Song liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới chập tối, cơm còn chưa ăn, mặc dù họ thường bỏ qua bữa trưa, đợi đến tối mới ăn nhưng mà đi ngủ thì có phải hơi sớm quá rồi không?
Tô Song Song ngồi bên ngoài một lúc, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ nên ngẫm nghĩ rồi ôm gối ôm về phòng ngủ, thấy Tần Mặc đã nằm xuống giường rồi, cô áp sát đến, vòng tay ra sau lưng ôm lấy Tần Mặc.
Tần Mặc cũng theo thói quen quay lại ôm lấy Tố Song Song vào ngực mình, cô dường như tìm thấy một chỗ tựa thoải mái thì càng cảm thấy buồn ngủ.
Cằm Tần Mặc tì vào trán của Tô Song Song, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi, có anh ở đây, đừng buồn nữa.”
“A Mặc, anh cũng đừng buồn, bây giờ rất tốt, thật sự đã tốt lắm rồi...” Tô Song Song mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu, cứ thế mà ngủ thiếp đi, không hiểu tại sao nhưng gần đây cô cứ luôn rất thích ngủ.
Tần Mặc thở dài, khẽ hôn lên trán Tô Song Song, ôm cô thật chặt, mặc dù không ngủ được nhưng vẫn rất tận hưởng sự thoải mái này.
Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song còn chưa thức dậy Tần Mặc đã đi ra khỏi nhà. Lúc Tô Song Song mở mắt ra đã thấy giường trống rỗng thì hơi mơ màng.
Mơ màng một hồi, nhìn quanh nhà cũng không tìm thấy bóng dáng Tần Mặc đâu, trong toilet cũng không nghe thấy tiếng, Tô Song Song vội vàng gọi một tiếng: “A Mặc?”
Yên tĩnh đến độ trong phòng phát ra tiếng vang vọng trở lại. Tô Song Song vội vàng lấy điện thoại bấm số Tần Mặc nhưng mà đầu bên kia lại tắt máy, Tô Song Song càng đơ người.
Cô nhảy vội xuống giường, mấy lần mới mặc được quần áo cho tử tế, đến mặt cũng không thèm rửa cứ thế mà mở cửa ra ngoài tìm Tần Mặc nhưng mà đến khi mở cửa rồi, Tô Song Song lại quay vào nhà, đóng cánh cửa lại.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, cũng thật sự không muốn nghi ngờ gì nhưng vẫn không kiềm nổi mình như cũ mà tìm số điện thoại Bạch Tiêu.
Điện thoại chỉ reo một tiếng là đã kết nối được, kết nối vừa thông đã nghe thấy Bạch Têu bên kia gào lên một cách đê tiện:
“Tô Song Song, cô đổi ý rồi sao?”
Tô Song Song vừa nghe thấy cái giọng điệu này là biết Tần Mặc không đi tìm anh ta, thế nên lập tức cúp luôn điện thoại, cúp xong cô lại càng bất lực hơn.
Nếu như Tần Mặc không đi tìm Bạch Tiêu, vậy thì anh đi đâu nhỉ? Đúng lúc Tô Song Song đang lo sợ thì bỗng có tiếng phát ra từ cánh cửa.
Tô Song Song quay phắt lại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đến lúc cửa được mở ra, trong chốc lát Tô Song Song trông thấy bộ đồ quen thuộc, hệt như một con sói đói đang săn mồi, lập lức lao đến ôm Tần Mặc vào trong lòng.
Tần Mặc không ngờ Tô Song Song sẽ đứng ngay trước cửa, vốn dĩ đang giật mình thì lại bị cô bổ nhào tới như thế, vô thức lui về sau hai bước, phải lấy tay vịn khung cửa mới có thể trụ vững người được.
Thật vất vả mới đứng vững được, Tần Mặc cúi xuống nhìn Tô Song Song đang nũng nịu cọ lung tung trong ngực mình, cũng là lần đầu tiên sau khi cưới anh mắng cô: “Làm loạn gì nữa đây? Ngã thì làm sao bây giờ?”
"Em còn tưởng anh đi mất rồi! Tưởng anh không cần em nữa!" Tô Song Song lại không hề để ý việc Tần Mặc mắng mình cứ thế mà ôm chặt eo anh, vùi mặt mình sâu trong ngực anh.
Tần Mặc rất ít khi trông thấy Tô Song Song bất lực như thế, ngực bắt đầu run lên, cứ thế ôm lấy cô, mặt anh kề sát đến mặt Tô Song Song, giọng nói nhẹ nhàng, mặt dù vẫn không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng đem lại cho người ta một mùi vị cưng chiều:
"Sao vậy? Sao anh lại đi mất chứ? "
"Điện thoại của anh chưa bao giờ tắt máy cả, em còn tưởng rằng anh ghét cái nơi này nên bỏ chạy rồi cơ!” Tô Song Song có liều mạng với Bạch Tiêu thì cũng là một con người nghiêm chỉnh không nói quá ba câu.
Cô nói gì cũng nói đến việc trốn, làm loạn đến mức ban đầu Tần Mặc rất lo lắng, ấy thế nhưng nghe những lời này xong thì cái lo lắng trong lòng ấy trôi tuột xuống bụng ngay lập tức.
"Chắc điện thoại anh hết pin, đêm qua anh không sạc." Tần Mặc nói xong thì ôm Tô Song Song vào phòng, cô không mặc áo khoác, cứ đứng ngoài hành lang mãi như vậy không chừng sẽ cảm lạnh mất.
Đã vào trong rồi nhưng Tô Song Song vẫn không định buông Tần Mặc ra, Tần Mặc cũng không thèm để ý nữa, cứ mặc Tô Song Song ôm như vậy. Hai người cứ im lặng, chẳng ai nói gì.
"A Mặc, anh đã đi đâu vậy? Tay anh cũng không cầm bữa sáng hay gì cả?" Tô Song Song nói rồi cúi đầu liếc đến đôi tay trống không của Tần Mặc, nghi ngờ càng thêm nghi ngờ.
Tần Mặc không ngờ Tô Song Song có thể dậy sớm như vậy, vốn là định từ từ mới nói cho cô, nhưng mà thấy cô hỏi vậy, sợ cô suy nghĩ nhiều hế là nói một câu không quá quen miệng: “Anh tìm được việc rồi.”
Đây chính xác là công việc đầu tiên mà Tần Mặc tìm được từ trước đến nay đó! Mặc dù kỹ năng trong việc này của Tần Mặc cũng không tệ nhưng vẫn làm cho anh cũng thấy không được tự nhiên lắm.
Tô Song Song nghe Tần Mặc tìm được việc làm rồi thì sửng sốt, theo như cốt truyện của mấy cái tiểu thuyết, bây giờ Tần Mặc hẳn là nên dốc hết sức PK với Bạch Tiêu, phân rõ thắng bại gì đó mới đúng chứ nhỉ?
Mặc dù Tô Song Song không thèm để ý đến ngày tháng gì mà lại rất hưởng thụ khoảng thời gian yên bình này nhưng cô biết Tần Mặc trời sinh là người đúng trên cao, sao có thể làm một người bình thường.
"Sao thế?" Tần Mặt thấy Tô Song Song sững sờ không nói được gì, kéo dãn khoảng cách hay người, cúi xuống nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nhìn Tần Mặc như nhìn quái vật, anh càng lúc càng cảm thấy không chịu nổi nữa rồi.
"A Mặc, anh còn biết đi tìm việc làm nữa hả?" Tô Song Song cảm thấy nghĩ sao cũng chả tưởng tượng nổi, giờ tay ra nhéo lấy nhéo lấy mặt anh, cô đã chắc chắn rằng anh không bị ai giả mạo thì càng thấy kỳ lạ.
Mặt Tần Mặc bị Tô Song Song véo loạn hết cả lên, lúc đầu đã sắp nổi giận, bây giờ lại đối mặt với ánh mắt nhìn anh như nhìn quái vật nay của cô, cuối cùng ngọn núi lửa nhỏ cũng bùng nổ, anh ra sức vò đầu Tô Song Song đến khi thành cái ổ gà mới thôi.
Tần Mặc vừa vò đầu vừa bảo cô: "Tại sao anh không thể tìm việc làm? công việc này cũng được, ổn định lắm."
Tô Song Song nghĩ sao cũng chẳng ngờ được mấy câu như công việc ổn định lắm, tốt lắm có thể được nói ra từ trong miệng Tần Mặc, cô quay phắt về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy mặt trời thật sự mọc đằng đông thì lại càng thêm hết hồn.
"A Mặc, có phải hôm nay anh ra ngoài uống lộn thuốc gì rồi phỏng? Vả lại còn uống quá liều đúng không? Sao lại không bình thường vậy chứ?" Tô Song Song nói xong thì quen tay sờ lên trán Tần Mặc rồi lại sờ đến trán mình.
Tần Mặc sợ ở thêm một lát nữa sẽ kiềm chế không nổi tính tình của mình mà nổi giận với Tô Song Song mất, anh liếc Tô Song Song một cái sắc lẻm, không nói gì rồi đi vào bếp, định làm một nồi cháo thập cẩm, để cho To Song Song ăn vào bổ não.
Tô Song Song đứng một chỗ sửng sốt cả nửa ngày, mãi đến khi ngửi thấy mùi thơm, vẫn còn hoảng hốt mà quay đầu lại nhìn Tần Mặc, ngơ ngác hỏi: “Thế công việc anh tìm được là từ 9 giờ đến 5 giờ sáng hôm sau à? Ngày nào cũng quẹt thẻ sao?”
"Ừ, mai đi làm rồi." Tần Mặc chỉ lên tiếng mà không ngẩng đầu, bê nồi cháo ra, đảm nhiệm hình tượng người đàn ông tốt điển hình của gia đình.
Tô Song Song nhìn người đàn ông đeo tạp đề bận rộn trong bếp, chỉ cảm thấy cách mình ra tay không đúng lắm rồi, xuyên thêm lần nữa rồi, không thì sao một người đàn ông hoàn mỹ như này lại có thể bận rộn trong bếp chứ.
"A Mặc, nếu như đây là mơ vậy thì em không bao giờ muốn tỉnh lại nữa."
Tô Song Song nhỏ giọng nói, ngồi vào cạnh bàn ăn, ánh mắt rơi vào một chén thức ăn đủ màu sắc trước mặt, món cháo này có thể làm chết người không vậy, bỗng chốc muốn thu lại lời mình muốn nói ngay lập tức.
Quả nhiên Tần Mặc vẫn là Tần Mặc, công lực của cầm thú đúng là không tầm thường được, lúc cô bảo anh sao bỗng nhiên không được bình thường thì anh vẫn giữ khuôn mặt tỉnh táo dịu dàng như anh trai hàng xóm nhà bên, thì ra là đang đợi cô ở đây!
"A Mặc, em cảm thấy hơi buồn ngủ, về phòng ngủ thêm giấc nữa được không? Cháo thì chờ lát em tỉnh rồi ăn nhé?"
Tô Song Song nói xong, định nhảy xuống ghế lại bị Tần Mặc kéo lại.
Tần Mặc hất cằm về phía chén cháo trước mặt, mặt không nhìn ra cảm xúc gì nói:
"Ăn xong rồi hẳng ngủ tiếp, nếu không lát nữa lạnh người, xảy ra chuyện gì là anh mặc kệ em luôn."
Tô Song Song hít sâu vào một hơi, làm mặt tội nghiệp nhìn Tần Mặc, thật sự khóc không ra nước mắt mà, cô làm mặt cầu xin tha thứ, nhỏ giọng bảo: "A Mặc, em sai rồi, thiệt đó, tha cho em đi mà!"
"Em mới là người bị bệnh đây này. Cho nên không thể phát hiện ra được một ông chồng dịu dàng đảm đang, lên được phòng khách xuống được phòng bếp là anh đây, không những thế còn tìm được công việc, thật đúng là một người đàn ông hoàn hảo mà!”
Tần Mặc thấy Tô Song Song càng nói càng nổ thì thẳng tay lấy muỗng múc cháo, không cho Tô Song Song một cơ hội cò kè mà nhét thẳng vào miệng cô.
/490
|