Tô Song Song không ngờ trước mặt lại là một sườn đồi, sóng biển vỗ lên trên tạo ra bọt nước khổng lồ, “Ầm!” Một tiếng, cực kỳ hùng vĩ.
Ngay sau đó gió mang theo chút hơi nước thổi tới, trong nháy mắt khiến Tô Song Song lên tinh thần, một chút cảm giác mỏi mệt vừa rồi đều biến mất không thấy.
Cô theo bản năng đi về phía trước một bước, Tần Mặc lại đưa tay kéo sau cổ áo của cô, ý bảo cô không thể đi nữa.
Tô Song Song cúi đầu xem xét, lập tức hơi hoa mắt, vội vàng lui về sau hai bước, vừa định ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mặc, tầm mắt lướt qua bầu trời, trong nháy mắt kinh ngạc há hốc miệng.
“Trời… Trời chiều, ánh mặt trời thật đẹp!” Tô Song Song vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ánh nắng chiều, mặt trời chậm rãi đi xuống, trong nháy mắt ánh sáng màu vàng chiếu sáng ngời nước biển hơi mờ tối.
Tần Mặc lấy thêm áo trải trên đất, ngồi lên trên, kéo Tô Song Song để cho cô ngồi trong ngực mình, hai người yên tĩnh nhìn ánh chiều tà cuối cùng biến mất ở chân trời, trong lòng cực kỳ yên bình.
“Trước kia anh thường tới?” Trời dần tối, sao lốm đốm đầy trên bầu trời, mặc dù hơi lạnh, nhưng cảnh tượng khiến cho người ta thoải mái.
“Ban đầu khi mới rời khỏi nhà họ Tần, buổi tối sẽ đến ngồi một chút.” Tần Mặc nhớ tới thời điểm đó, nhìn về phía trước, trong mắt có chút hoảng hốt.
“Anh chưa từng dẫn ai tới đây, đột nhiên nghĩ đến nơi này rất đẹp, muốn cho em tới xem một chút.” Giọng Tần Mặc rất nhẹ, anh như vậy luôn lộ ra cảm giác tịch mịch khó nói nên lời.
Tô Song Song đột nhiên cũng cảm thấy được quanh người Tần Mặc tản mát ra vẻ cô độc, vội vàng nhích lại gần trong ngực anh, vỗ vỗ bàn tay Tần Mặc, phóng khoáng nói: “Sau này có chị ở đây, nếu anh còn cô đơn lẻ loi lạnh lẽo, tìm em!”
“…” Tần Mặc bị lời này của Tô Song Song làm cho sững sờ, chỉ có điều ngay sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên cười, cằm chống trên đỉnh đầu của cô, buồn buồn dùng lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Ừ…”
Tần Mặc cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng lạnh, đứng dậy kéo Tô Song Song lên, Tô Song Song vội vàng khom lưng nhặt quần áo trên mặt đên, rũ một cái, lúc này điện thoại của Tần Mặc vang lên.
Người có thể gọi điện thoại cho Tần Mặc vào lúc này, không có mấy ai, bình thường đều là việc gấp, Tần Mặc lấy điện thoại ra vừa nhìn là Bạch Tiêu, lập tức nhận.
“A Mặc.” Giọng của Bạch Tiêu hơi nặng nề, vừa mở miệng lại không phải giọng điệu đùa giỡn, hơn nữa còn rất nghiêm túc kêu Tần Mặc.
Trong nháy mắt Tần Mặc cũng cảm thấy không thích hợp, anh bước sang bên cạnh một bước, cau mày chủ động hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu và… Song Song tách ra đi.” Lúc Bạch Tiêu nói lời nói này, thở dài, giọng noi rất chậm, lại nói cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không hề có dáng vẻ đùa giỡn.
Chân mày Tần Mặc nhíu sâu hơn, anh không tức giận, mà rất bình tĩnh hỏi lại một câu: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Chính là cậu không thể ở chung một chỗ với cô ta! Tôi ghét cô ta! Bây giờ cậu lập tức tách ra khỏi cô ta, nếu không cậu không có gì cả!” Bạch Tiêu đột nhiên nổi giận, gầm nhẹ ra tiếng, gào xong lập tức im lặng, phiền não dựa vào trên tường.
Lý do này ngay cả bản thân anh cũng không tin, sao Tần Mặc có thể tin tưởng, nhưng anh trừ lý do này ra thì thật sự không biết nên lấy cái cớ gì để che giấu bất lực của mình vào giờ phút này.
“Sao vậy?” Tần Mặc vẫn không có cảm xúc, tỉnh táo hỏi Bạch Tiêu, anh cảm giác đã xảy ra chuyện gì lớn.
“Sáng sớm ngày mai, tôi cho cậu kỳ hạn cuối cùng, nếu như cậu không rời khỏi cô ta, cứ chờ xóa tên khỏi công ty.” Bạch Tiêu nói xong lập tức cúp điện thoại. dfienddn lieqiudoon
Giữa hai hàng chân mày của Tần Mặc quả thật có thể nặn ra một chữ xuyên rồi, anh thật sự không nghĩ ra, sao Bạch Tiêu đột nhiên lại nói ra những lời như vậy.
Anh ngẫm nghĩ một chút, nếu như là ông cụ Tần thì anh cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, nhưng Bạch Tiêu cùng lớn lên từ nhỏ với anh, hai người bọn họ còn chung một phe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến cho Bạch Tiêu phản bội anh.
Tô Song Song vừa thu dọn quần áo xong, vừa quay đầu đã nhìn thấy chân mày giống như muốn chèn chết con ruồi của Tần Mặc, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, đưa tay dụi mắt, nhưng mở mắt ra nhìn lại, Tần Mặc vẫn có dáng vẻ này.
“A Mặc, xảy ra chuyện gì rồi” Tô Song Song vội vàng tiến tới, thấy Tần Mặc cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô cũng cúi đầu liếc qua, màn hình đã khóa rồi, vốn không có gì cả.
“Công ty có chút chuyện, anh gọi cho a Viễn cú điện thoại.” Tần Mặc nói xong bấm số điện thoại của Lục Minh Viễn, ai biết bên kia lại không được Lục Minh Viễn nhận.
“Chào ngài Tần tiên sinh, Lục thiếu gia bị lão gia phái đi học, tạm thời sẽ không về nước.” Nhận điện thoại lại là quản gia nhà họ Lục.
Tần Mặc đáp một tiếng, rũ mắt xuống ngẫm nghĩ, Lục Minh Viễn cũng bị nhà họ Lục tóm rồi, xem ra lần này Bạch Tiêu không đùa giỡn.
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô Song Song cảm thấy khí áp chung quanh Tần Mặc càng lúc càng thấp, không nhịn được hỏi một câu.
Tần Mặc lại nắm tay Tô Song Song, không lên tiếng kéo Tô Song Song đi về, khi vào trong phòng, Tần Mặc đặt tay Tô Song Song lên môi, khẽ hôn, chậm rãi nói ra: “Công ty xảy ra chút chuyện, chúng ta phải về.”
Tần Mặc nói rất đơn giản, nhưng Tô Song Song cảm giác chuyện có thể khiến cho Tần Mặc hỏi tới hơn nữa lại lộ ra vẻ mặt trầm trọng như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, chỉ có điều Tần Mặc không có ý định nói, cô cũng làm bộ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng cực kỳ nặng nề.
Tần Mặc mang theo Tô Song Song trở lại nhà trọ, chờ Tô Song Song ngủ thiếp đi, anh đứng dậy đi tới ban công, định gọi điện thoại cho Bạch Tiêu hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, không ngờ Bạch Tiêu lại tắt máy.Tần Mặc cầm điện thoại di động đứng trước cửa sổ, suy nghĩ một chút, lại gọi mấy cú điện thoại, không ngờ bọn họ cùng nhau tắt máy, Tần Mặc cúi đầu móc thuốc lá từ trong túi quần ra, đốt một điếu.
Tập đoàn Tần thị này là do Tần Mặc và Bạch Tiêu hùn vốn, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ đề phòng anh ấy, cho nên nếu như Bạch Tiêu thật sự muốn gạt bỏ anh từ trong công ty ra ngoài, rất dễ dàng.
Tần Mặc hít sâu một hơi khói, trong nháy mắt cảm thấy trong lòng hơi đau, nhưng anh rất không quen thuộc với kiểu tình cảm này, khiến cho anh cảm nhận được phiền muộn chưa từng có
Một điếu thuốc hút xong, Tần Mặc lại lấy ra một điều thuốc khác, mới vừa ngậm lên môi, còn chưa kịp đốt, đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ bù xù đang cực kỳ cẩn thận thò ra, nhìn thấy anh nhìn sang lại vội vàng rụt về.
Tần Mặc cất thuốc lá, lại mở cửa sổ ra một khe nhỏ, không nói không rằng, Tô Song Song dựa vào trên tường, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, chưa tỉnh hồn.
Thật ra mới vừa rồi cô giả bộ ngủ, lặng lẽo theo đuôi Tần Mặc, nhưng cái gì cũng không nghe được.
Tiếp tục đợi thêm một lát, Tô Song Song không nghe thấy động tĩnh gì, cô lại cẩn thận thò đầu ra, đầu vừa mới thò ra, Tô Song Song bị hù đến ngã về phía sau.
Tần Mặc vội vàng chìa tay ra túm Tô Song Song lại, cúi người xuống, lại gần mặt của cô hỏi, “Sao lại không ngủ?”
Lúc này Tô Song Song mới phản ứng được, thì ra là Tần Mặc, cô thở phào một cái, lại hơi chột dạ, cứng rắn rướn cổ, nỏi: “Em… Em dậy xuỵt xuỵt… Đi ngang qua!
“…” Tần Mặc cũng không nói gì, kéo tay cô đi về phía phòng vệ sinh trước, dùng hành động chứng minh lời nói dối của cô kéo đi quá xa.
Ban công và toilet rõ ràng có hai phương hướng khác nhau, Tô Song Song nhắm mắt lại vẻ mặt ảo não, kỹ năng nói dối của cô đoán chừng một sao cũng không có.
Tần Mặc tựa vào cửa toilet, đợi đến khi Tô Song Song ra ngoài, anh cảm thấy cần phải nói trước chuyện này với Tô Song Song, để cho cô chuẩn bị tâm tư.
“Công ty có vấn đề, có thể tài sản sẽ bị đóng băng, em phải theo anh chịu khổ.” Lúc Tần Mặc nói lời này, theo bả năng đưa tay đút vào túi quần tìm thuốc lá, đột nhiên nhớ tới Tô Song Song rất không thích mùi thuốc, lại dừng động tác trong tay lại.
Từ khi Tô Song Song ở trong toilet ra ngoài, thấy vẻ mặt Tần Mặc nghiêm túc, còn tưởng rằng định nói chuyện lớn lao gì với cô, vừa nghe là chuyện này, cô ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may, em còn tưởng rằng là anh hoặc Bạch Tiêu mắc phải bệnh nan y gì, làm em sợ muốn chết, không phải không có tiền sao, em vẫn luôn không có tiền!”
Tô Song Song nói xong hào sảng vỗ ngực Tần Mặc, dáng vẻ giáo dục người ta, “Tam bần tam phú hoạt đáo lão * thôi!”
(*) Tam bần tam phú hoạt đáo lão: Câu đầy đủ: Tam bần tam phú hoạt đáo lão. Cùng bất trường cước, phú bất trát căn. Ba giàu ba nghèo sống đến lão. Nghèo không dài lâu, giàu không cắm rễ. Tương tự câu Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời.
“Mới vừa rồi có tin nhắn nhắc nhở anh, tất cả các thẻ đã bị khóa.” Tần Mặc nói đến đây đưa tay sờ đầu Tô Song Song, bảo đảm nói, “Mấy ngày mới đầu có thể hơi khó khăn, nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không để cho em sống khổ sở.”
Tô Song Song lại đột nhiên nhíu mày, vuốt ve tay Tần Mặc đang sờ đầu mình, sưng mặt lên nói: “Cái gì gọi là sống khổ? Em vốn không có tiền, không phải sống vẫn vô cùng tốt sao! Anh nói nữa em sẽ tức giận!”
Tần Mặc không nói lời nào, thu tay lại, anh biết Tô Song Song nhất định sẽ không ghét bỏ anh không có tiền, nhưng trong lòng vẫn rất áy náy, nếu như Bạch Tiêu thật sự định chèn ép anh, trong khoảng thời đầu này nhất định sống vô cùng thảm.
Tô Song Song đột nhiên cười một tiếng thần bí, vốn có dáng vẻ giáo dục người ta cũng thay đổi thành dáng vẻ hả hê, cô thần thần bí bí kéo Tần Mặc, đi vào trong phòng ngủ.
Tần Mặc không biết Tô Song Song định làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ thật sự vui vẻ của cô, cũng không nói gì, cứ theo cô đi vào.
Tô Song Song đi vào, buông tay Tần Mặc ra, liền chui vào trong gầm giường, Tần Mặc dựa vào cửa, nhìn Tô Song Song chổng mông lên lần mò hồi lâu dưới gầm giường vẫn chưa chui ra, đang định đi tới, lại thấy Tô Song Song lắc lư mông chui ra.
Lúc Tô Song Song chui ra, trong ngực ôm một bọc đen nhỏ, cô thận trọng đặt nó lên giường, sau đó mở ra, Tần Mặc thấy Tô Song Song thần bí như vậy, cũng tiến lên nhìn.
Ở giữa bọc màu đen là một bọc nhỏ, Tô Song Song lại lấy ra, sau khi mở ra là bao vải, lại mở bao vải ra, bọc một tầng vải thật dày.
Đợi đến sau khi Tần Mặc nhìn Tô Song Song mở bọc vải ra, vốn là một bọc rất lớn, đã trở nên rất nhỏ, nhưng kiên nhẫn của Tần Mặc cũng tiêu hao hết.
“Đợi chút! Đợi chút! Xong ngay đây! Em sợ bị người phát hiện vất vả bọc nhiều lớp như vậy.” Tô Song Song mở ra một lớp cuối cùng, thở phào một cái.
Tần Mặc cúi đầu xem xét, lại là mấy xấp tiền lớn trăm đồng, Tần Mặc đã hơi kinh ngạc, cho tới bây giờ Tô Song Song đều không cần tiền của anh, vậy những tiền này là từ đâu tới?
“Em chép tiểu thuyết nhiều năm như vậy cũng không phải xem không, hơn nữa vẽ tranh châm biếm cũng không phải làm chơi đấy!” Tô Song Song càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đắc ý, còn cố ý bán một cái nút, đôi tay chống nạnh nhìn Tần Mặc, cười đến mắt cũng đã híp lại rồi.
Tần Mặc thấy Tô Song Song hăng hái đang nồng, liền theo rất cho cô mặt mũi hỏi một câu: “Em làm cái gì? Thoạt nhìn rất lợi hại.”
"Đó là đương nhiên, năm mươi ngàn đồng này đủ để cho chúng ta sống một hồi, nếu như không đủ, em còn giấu năm mươi ngàn chỗ Tô Tô, Ờ... Đông Phương Nhã cũng có năm mươi ngàn đồng, mặc dù không phải nhiều tiền gì, nhưng sống trong thời gian ngắn cũng không thành vấn đề.”
Tô Song Song càng nói càng cảm thấy mình thông minh, đây đều là kinh nghiệm quý báu đọc tiểu thuyết nhiều năm lưu lại! Cho nên khi ông cụ Tần phản đối bọn họ, liền nhạy bén làm chuẩn bị đầy đủ.
Ngay sau đó gió mang theo chút hơi nước thổi tới, trong nháy mắt khiến Tô Song Song lên tinh thần, một chút cảm giác mỏi mệt vừa rồi đều biến mất không thấy.
Cô theo bản năng đi về phía trước một bước, Tần Mặc lại đưa tay kéo sau cổ áo của cô, ý bảo cô không thể đi nữa.
Tô Song Song cúi đầu xem xét, lập tức hơi hoa mắt, vội vàng lui về sau hai bước, vừa định ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mặc, tầm mắt lướt qua bầu trời, trong nháy mắt kinh ngạc há hốc miệng.
“Trời… Trời chiều, ánh mặt trời thật đẹp!” Tô Song Song vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ánh nắng chiều, mặt trời chậm rãi đi xuống, trong nháy mắt ánh sáng màu vàng chiếu sáng ngời nước biển hơi mờ tối.
Tần Mặc lấy thêm áo trải trên đất, ngồi lên trên, kéo Tô Song Song để cho cô ngồi trong ngực mình, hai người yên tĩnh nhìn ánh chiều tà cuối cùng biến mất ở chân trời, trong lòng cực kỳ yên bình.
“Trước kia anh thường tới?” Trời dần tối, sao lốm đốm đầy trên bầu trời, mặc dù hơi lạnh, nhưng cảnh tượng khiến cho người ta thoải mái.
“Ban đầu khi mới rời khỏi nhà họ Tần, buổi tối sẽ đến ngồi một chút.” Tần Mặc nhớ tới thời điểm đó, nhìn về phía trước, trong mắt có chút hoảng hốt.
“Anh chưa từng dẫn ai tới đây, đột nhiên nghĩ đến nơi này rất đẹp, muốn cho em tới xem một chút.” Giọng Tần Mặc rất nhẹ, anh như vậy luôn lộ ra cảm giác tịch mịch khó nói nên lời.
Tô Song Song đột nhiên cũng cảm thấy được quanh người Tần Mặc tản mát ra vẻ cô độc, vội vàng nhích lại gần trong ngực anh, vỗ vỗ bàn tay Tần Mặc, phóng khoáng nói: “Sau này có chị ở đây, nếu anh còn cô đơn lẻ loi lạnh lẽo, tìm em!”
“…” Tần Mặc bị lời này của Tô Song Song làm cho sững sờ, chỉ có điều ngay sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên cười, cằm chống trên đỉnh đầu của cô, buồn buồn dùng lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Ừ…”
Tần Mặc cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng lạnh, đứng dậy kéo Tô Song Song lên, Tô Song Song vội vàng khom lưng nhặt quần áo trên mặt đên, rũ một cái, lúc này điện thoại của Tần Mặc vang lên.
Người có thể gọi điện thoại cho Tần Mặc vào lúc này, không có mấy ai, bình thường đều là việc gấp, Tần Mặc lấy điện thoại ra vừa nhìn là Bạch Tiêu, lập tức nhận.
“A Mặc.” Giọng của Bạch Tiêu hơi nặng nề, vừa mở miệng lại không phải giọng điệu đùa giỡn, hơn nữa còn rất nghiêm túc kêu Tần Mặc.
Trong nháy mắt Tần Mặc cũng cảm thấy không thích hợp, anh bước sang bên cạnh một bước, cau mày chủ động hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu và… Song Song tách ra đi.” Lúc Bạch Tiêu nói lời nói này, thở dài, giọng noi rất chậm, lại nói cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không hề có dáng vẻ đùa giỡn.
Chân mày Tần Mặc nhíu sâu hơn, anh không tức giận, mà rất bình tĩnh hỏi lại một câu: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Chính là cậu không thể ở chung một chỗ với cô ta! Tôi ghét cô ta! Bây giờ cậu lập tức tách ra khỏi cô ta, nếu không cậu không có gì cả!” Bạch Tiêu đột nhiên nổi giận, gầm nhẹ ra tiếng, gào xong lập tức im lặng, phiền não dựa vào trên tường.
Lý do này ngay cả bản thân anh cũng không tin, sao Tần Mặc có thể tin tưởng, nhưng anh trừ lý do này ra thì thật sự không biết nên lấy cái cớ gì để che giấu bất lực của mình vào giờ phút này.
“Sao vậy?” Tần Mặc vẫn không có cảm xúc, tỉnh táo hỏi Bạch Tiêu, anh cảm giác đã xảy ra chuyện gì lớn.
“Sáng sớm ngày mai, tôi cho cậu kỳ hạn cuối cùng, nếu như cậu không rời khỏi cô ta, cứ chờ xóa tên khỏi công ty.” Bạch Tiêu nói xong lập tức cúp điện thoại. dfienddn lieqiudoon
Giữa hai hàng chân mày của Tần Mặc quả thật có thể nặn ra một chữ xuyên rồi, anh thật sự không nghĩ ra, sao Bạch Tiêu đột nhiên lại nói ra những lời như vậy.
Anh ngẫm nghĩ một chút, nếu như là ông cụ Tần thì anh cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, nhưng Bạch Tiêu cùng lớn lên từ nhỏ với anh, hai người bọn họ còn chung một phe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến cho Bạch Tiêu phản bội anh.
Tô Song Song vừa thu dọn quần áo xong, vừa quay đầu đã nhìn thấy chân mày giống như muốn chèn chết con ruồi của Tần Mặc, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, đưa tay dụi mắt, nhưng mở mắt ra nhìn lại, Tần Mặc vẫn có dáng vẻ này.
“A Mặc, xảy ra chuyện gì rồi” Tô Song Song vội vàng tiến tới, thấy Tần Mặc cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô cũng cúi đầu liếc qua, màn hình đã khóa rồi, vốn không có gì cả.
“Công ty có chút chuyện, anh gọi cho a Viễn cú điện thoại.” Tần Mặc nói xong bấm số điện thoại của Lục Minh Viễn, ai biết bên kia lại không được Lục Minh Viễn nhận.
“Chào ngài Tần tiên sinh, Lục thiếu gia bị lão gia phái đi học, tạm thời sẽ không về nước.” Nhận điện thoại lại là quản gia nhà họ Lục.
Tần Mặc đáp một tiếng, rũ mắt xuống ngẫm nghĩ, Lục Minh Viễn cũng bị nhà họ Lục tóm rồi, xem ra lần này Bạch Tiêu không đùa giỡn.
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô Song Song cảm thấy khí áp chung quanh Tần Mặc càng lúc càng thấp, không nhịn được hỏi một câu.
Tần Mặc lại nắm tay Tô Song Song, không lên tiếng kéo Tô Song Song đi về, khi vào trong phòng, Tần Mặc đặt tay Tô Song Song lên môi, khẽ hôn, chậm rãi nói ra: “Công ty xảy ra chút chuyện, chúng ta phải về.”
Tần Mặc nói rất đơn giản, nhưng Tô Song Song cảm giác chuyện có thể khiến cho Tần Mặc hỏi tới hơn nữa lại lộ ra vẻ mặt trầm trọng như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, chỉ có điều Tần Mặc không có ý định nói, cô cũng làm bộ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng cực kỳ nặng nề.
Tần Mặc mang theo Tô Song Song trở lại nhà trọ, chờ Tô Song Song ngủ thiếp đi, anh đứng dậy đi tới ban công, định gọi điện thoại cho Bạch Tiêu hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, không ngờ Bạch Tiêu lại tắt máy.Tần Mặc cầm điện thoại di động đứng trước cửa sổ, suy nghĩ một chút, lại gọi mấy cú điện thoại, không ngờ bọn họ cùng nhau tắt máy, Tần Mặc cúi đầu móc thuốc lá từ trong túi quần ra, đốt một điếu.
Tập đoàn Tần thị này là do Tần Mặc và Bạch Tiêu hùn vốn, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ đề phòng anh ấy, cho nên nếu như Bạch Tiêu thật sự muốn gạt bỏ anh từ trong công ty ra ngoài, rất dễ dàng.
Tần Mặc hít sâu một hơi khói, trong nháy mắt cảm thấy trong lòng hơi đau, nhưng anh rất không quen thuộc với kiểu tình cảm này, khiến cho anh cảm nhận được phiền muộn chưa từng có
Một điếu thuốc hút xong, Tần Mặc lại lấy ra một điều thuốc khác, mới vừa ngậm lên môi, còn chưa kịp đốt, đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ bù xù đang cực kỳ cẩn thận thò ra, nhìn thấy anh nhìn sang lại vội vàng rụt về.
Tần Mặc cất thuốc lá, lại mở cửa sổ ra một khe nhỏ, không nói không rằng, Tô Song Song dựa vào trên tường, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, chưa tỉnh hồn.
Thật ra mới vừa rồi cô giả bộ ngủ, lặng lẽo theo đuôi Tần Mặc, nhưng cái gì cũng không nghe được.
Tiếp tục đợi thêm một lát, Tô Song Song không nghe thấy động tĩnh gì, cô lại cẩn thận thò đầu ra, đầu vừa mới thò ra, Tô Song Song bị hù đến ngã về phía sau.
Tần Mặc vội vàng chìa tay ra túm Tô Song Song lại, cúi người xuống, lại gần mặt của cô hỏi, “Sao lại không ngủ?”
Lúc này Tô Song Song mới phản ứng được, thì ra là Tần Mặc, cô thở phào một cái, lại hơi chột dạ, cứng rắn rướn cổ, nỏi: “Em… Em dậy xuỵt xuỵt… Đi ngang qua!
“…” Tần Mặc cũng không nói gì, kéo tay cô đi về phía phòng vệ sinh trước, dùng hành động chứng minh lời nói dối của cô kéo đi quá xa.
Ban công và toilet rõ ràng có hai phương hướng khác nhau, Tô Song Song nhắm mắt lại vẻ mặt ảo não, kỹ năng nói dối của cô đoán chừng một sao cũng không có.
Tần Mặc tựa vào cửa toilet, đợi đến khi Tô Song Song ra ngoài, anh cảm thấy cần phải nói trước chuyện này với Tô Song Song, để cho cô chuẩn bị tâm tư.
“Công ty có vấn đề, có thể tài sản sẽ bị đóng băng, em phải theo anh chịu khổ.” Lúc Tần Mặc nói lời này, theo bả năng đưa tay đút vào túi quần tìm thuốc lá, đột nhiên nhớ tới Tô Song Song rất không thích mùi thuốc, lại dừng động tác trong tay lại.
Từ khi Tô Song Song ở trong toilet ra ngoài, thấy vẻ mặt Tần Mặc nghiêm túc, còn tưởng rằng định nói chuyện lớn lao gì với cô, vừa nghe là chuyện này, cô ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may, em còn tưởng rằng là anh hoặc Bạch Tiêu mắc phải bệnh nan y gì, làm em sợ muốn chết, không phải không có tiền sao, em vẫn luôn không có tiền!”
Tô Song Song nói xong hào sảng vỗ ngực Tần Mặc, dáng vẻ giáo dục người ta, “Tam bần tam phú hoạt đáo lão * thôi!”
(*) Tam bần tam phú hoạt đáo lão: Câu đầy đủ: Tam bần tam phú hoạt đáo lão. Cùng bất trường cước, phú bất trát căn. Ba giàu ba nghèo sống đến lão. Nghèo không dài lâu, giàu không cắm rễ. Tương tự câu Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời.
“Mới vừa rồi có tin nhắn nhắc nhở anh, tất cả các thẻ đã bị khóa.” Tần Mặc nói đến đây đưa tay sờ đầu Tô Song Song, bảo đảm nói, “Mấy ngày mới đầu có thể hơi khó khăn, nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không để cho em sống khổ sở.”
Tô Song Song lại đột nhiên nhíu mày, vuốt ve tay Tần Mặc đang sờ đầu mình, sưng mặt lên nói: “Cái gì gọi là sống khổ? Em vốn không có tiền, không phải sống vẫn vô cùng tốt sao! Anh nói nữa em sẽ tức giận!”
Tần Mặc không nói lời nào, thu tay lại, anh biết Tô Song Song nhất định sẽ không ghét bỏ anh không có tiền, nhưng trong lòng vẫn rất áy náy, nếu như Bạch Tiêu thật sự định chèn ép anh, trong khoảng thời đầu này nhất định sống vô cùng thảm.
Tô Song Song đột nhiên cười một tiếng thần bí, vốn có dáng vẻ giáo dục người ta cũng thay đổi thành dáng vẻ hả hê, cô thần thần bí bí kéo Tần Mặc, đi vào trong phòng ngủ.
Tần Mặc không biết Tô Song Song định làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ thật sự vui vẻ của cô, cũng không nói gì, cứ theo cô đi vào.
Tô Song Song đi vào, buông tay Tần Mặc ra, liền chui vào trong gầm giường, Tần Mặc dựa vào cửa, nhìn Tô Song Song chổng mông lên lần mò hồi lâu dưới gầm giường vẫn chưa chui ra, đang định đi tới, lại thấy Tô Song Song lắc lư mông chui ra.
Lúc Tô Song Song chui ra, trong ngực ôm một bọc đen nhỏ, cô thận trọng đặt nó lên giường, sau đó mở ra, Tần Mặc thấy Tô Song Song thần bí như vậy, cũng tiến lên nhìn.
Ở giữa bọc màu đen là một bọc nhỏ, Tô Song Song lại lấy ra, sau khi mở ra là bao vải, lại mở bao vải ra, bọc một tầng vải thật dày.
Đợi đến sau khi Tần Mặc nhìn Tô Song Song mở bọc vải ra, vốn là một bọc rất lớn, đã trở nên rất nhỏ, nhưng kiên nhẫn của Tần Mặc cũng tiêu hao hết.
“Đợi chút! Đợi chút! Xong ngay đây! Em sợ bị người phát hiện vất vả bọc nhiều lớp như vậy.” Tô Song Song mở ra một lớp cuối cùng, thở phào một cái.
Tần Mặc cúi đầu xem xét, lại là mấy xấp tiền lớn trăm đồng, Tần Mặc đã hơi kinh ngạc, cho tới bây giờ Tô Song Song đều không cần tiền của anh, vậy những tiền này là từ đâu tới?
“Em chép tiểu thuyết nhiều năm như vậy cũng không phải xem không, hơn nữa vẽ tranh châm biếm cũng không phải làm chơi đấy!” Tô Song Song càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đắc ý, còn cố ý bán một cái nút, đôi tay chống nạnh nhìn Tần Mặc, cười đến mắt cũng đã híp lại rồi.
Tần Mặc thấy Tô Song Song hăng hái đang nồng, liền theo rất cho cô mặt mũi hỏi một câu: “Em làm cái gì? Thoạt nhìn rất lợi hại.”
"Đó là đương nhiên, năm mươi ngàn đồng này đủ để cho chúng ta sống một hồi, nếu như không đủ, em còn giấu năm mươi ngàn chỗ Tô Tô, Ờ... Đông Phương Nhã cũng có năm mươi ngàn đồng, mặc dù không phải nhiều tiền gì, nhưng sống trong thời gian ngắn cũng không thành vấn đề.”
Tô Song Song càng nói càng cảm thấy mình thông minh, đây đều là kinh nghiệm quý báu đọc tiểu thuyết nhiều năm lưu lại! Cho nên khi ông cụ Tần phản đối bọn họ, liền nhạy bén làm chuẩn bị đầy đủ.
/490
|