Editor: Mẹ Bầu
Tần Dật Hiên thật sự bị những lời này của Tần Mặc làm cho bối rối, sửng sốt lặng người đi một lúc. Tô Song Song và Tần Mặc cũng đã đi khuất không thấy bóng dáng nữa rồi. Tần Dật Hiên vội vàng sải bước thật nhanh đuổi theo, nhưng trong lòng cứ từng lần từng lần tự nhủ: Tần Mặc kia thật sự là quá vô sỉ, thực quá không biết xấu hổ!
Tô Song Song vừa đến bên ngoài phòng bệnh, xuyên cánh cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong phòng bệnh. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Khi nhìn thấy gương mặt của Cô Tô Na tái nhợt nằm yên ở trên giường bệnh không hề nhúc nhích, trong lòng cô chợt dội lên một hồi đau lòng.
Vừa đúng lúc này Tần Mặc đi tới bên cạnh Tô Song Song, liếc mắt nhìn Tô Song Song, thấy vẻ mặt đau lòng kia của cô khi nhìn Cô Tô Na nằm ở trong phòng bệnh, nhất thời trong lòng cảm thấy không rõ mùi vị gì.
Anh nhíu lông mày, nói một câu nghe lạnh như băng: "Chẳng qua chỉ là bị viêm phổi bình thường thôi, sẽ không chết được đâu."
Những lời này coi như là thành công đâm một đao vào mối quan hệ giữa hai người bọn họ đang tràn ngập nguy cơ. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Tô Song Song cắn răng quay đầu lại nhìn gương mặt Tần Mặc đang biểu lộ đây là một chuyện rất đương nhiên, trong nháy mắt lập tức nổi giận.
"Tần Mặc, anh có phải thuộc loại người máu lạnh hay không? Đó là em gái ruột của anh đó! Cho dù coi như dòng máu chảy trong huyết quản những người ruột thịt trong nhà họ Tần có là máu lạnh đi nữa, nhưng mà tiểu Na cũng chưa từng làm những việc gì có lỗi với anh. Anh không lo lắng cho em ấy thì cũng thôi đi, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n tại sao anh lại có thể nói ra những câu nói châm chọc người ta như thế?"
Tô Song Song càng nói cảm thấy tức giận, cả khuôn mặt tức giận cũng trở nên đỏ rực, quai hàm cũng phình ra.
Tần Mặc không bao giờ để ý đến việc người khác đang nói những gì về mình. Thế nhưng trên đời này, duy chỉ có một mình Tô Song Song thì không được, từ khi nghe thấy cô bắt đầu quở trách mình, vẻ Tần Mặc liền như bị kéo chảy sệ xuống.
Tô Song Song vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Mặc. Thấy anh không biết hối cải, ngược lại vẻ mặt vẫn giữ vẻ hung thần ác sát, cô thật tức giận, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn thật hận không thể đi lên đạp cho anh một cước. Chỉ có điều, suy nghĩ này Tô Song Song cũng chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi, thực tế Tô Song Song cũng không dám làm càn như vậy.
"Trừ em ra, không có một người phụ nữ nào khác nữa đáng giá để anh quan tâm." Tần Mặc cau mày, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Tô Song Song sửng sốt lặng người, cô nuốt nước miếng một cái, đây rõ ràng là một lời nói tình cảm lay động lòng người, giữa trận gây gổ, lực sát thương thật sự quá lớn. Trong lòng Tô Song Song chợt thấy ấm áp, hơi tê dại một chút, trong nháy mắt cảm thấy hạnh phúc như nổ tung.
Thế nhưng Tần Mặc chính là một người siêu cấp luôn có những lời nói xé xách bầu không khí nhân văn, cứ khăng khăng một mực phải tiếp tục nói ra thêm những lời nói khiếm khuyết: "Cho nên, sống chết của Cô Tô Na chẳng có liên quan gì với anh hết!"
Nhất thời liền câu nói này đã làm cho chút hạnh phúc ngọt ngào trong lòng Tô Song Song bị đẩy ngã. Tô Song Song cắn răng, quan sát trên dưới Tần Mặc một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt Tần Mặc.
Tô Song Song thấy anh vẫn giữ bộ dạng “anh không sai, anh chính là một người như vậy, anh thích bộ dạng máu lạnh như vậy đấy”, thì cô hít một hơi thật sâu, chỉ có điều, hai nắm đấm đang buông thõng ở hai bên người thì hơi run rẩy.
"Tần Mặc, anh thật là... anh vẫn khỏe chứ chứ!" Đến sau cùng, Tô Song Song thật sự cũng không hiểu Tần Mặc đang nói gì nữa. Dù sao cô cũng đã nhìn ra, hôm nay thậm chí còn về sau này nữa, anh sẽ luôn có bộ dáng này!
"Em còn muốn ở lại nhà Tần Dật Hiên mấy ngày nữa đây?" Tần Mặc liếc mắt nhìn thấy Tần Dật Hiên đã đi tới, theo bản năng hỏi cô một câu.
"Tôi thích ở lại đó mấy ngày thì sẽ ở lại chừng ấy ngày!" Tô Song Song bị chọc tức, cổ họng liền rống lên một câu. Rống hét hết câu cô mới ý thức được lúc này mình đang ở trong bệnh viện, liền hừ lạnh một tiếng, xoay người đi không thèm để ý tới Tần Mặc nữa.
Vừa đúng Tần Dật Hiên đi tới, anh liếc mắt nhìn Tô Song Song và Tần Mặc, liền hiểu ngay giữa hai bọn họ đã phát sinh chuyện gì.
Bản tính trời sinh của Tần Dật Hiên là luôn biết cách dỗ dành người khác. Anh đứng ở bên cạnh Tô Song Song, cau mày, mặt mũi lo lắng nhìn Cô Tô Na đang nằm trên giường ở trong phòng bệnh, lo lắng nói: "Tiểu Na cũng không có chuyện gì chứ?"
"Không có gì đáng ngại nhưng lại sợ sẽ làm quấy rầy sự nghỉ ngơi của Cô Tô Na, tay Tô Song Song vừa giơ lên lại thu về luôn.
"Tiểu Na đã phải chịu không ít khổ sở, con bé thật đáng thương." Tần Dật Hiên nói xong còn thở dài một hơi, giống như người đang nằm ở bên trong giường bệnh kia chính là người chí thân của anh vậy.
Loại thái độ này của Tần Dật Hiên trong nháy mắt đã lây sang Tô Song Son. Cô bẹt miệng, lại liếc mắt nhìn sang Tần Mặc một cái, thấy anh vẫn một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, lại càng cảm thấy Tần Mặc đúng là một người máu lạnh.
Ai biết được, có một cách sống đã ăn sâu tận trong xương tủy của Tần Mặc, anh chính là loại người luôn giữ quan điểm, sống chết cũng không sờn. Anh cũng không nhìn sắc mặt của cô gái nào đó, khi thấy Tần Dật Hiên đang cố làm ra vẻ ở nơi này, nhưng vì vẫn còn chưa hiểu được bước đi kế tiếp của Tần Dật Hiên, cho nên anh đã không vạch trần sự dối trá kia của Tần Dật Hiên.
"Tần Dật Hiên, anh đừng có ở đây mà giả mù sa mưa nữa, cũng đừng mang những lời nói lừa gạt kia ra để mà lừa gạt cô ấy!" Tần Mặc nói xong dùng ngón tay chỉ vào Tô Song Song ở bên cạnh.
Tô Song Song đang đứng đối mặt với Tần Mặc, nhìn thấy thái độ đầy vẻ khinh mạn này của anh, tức giận đến mức hai hàm răng cứ nghiến chặt lại. Xem ra anh vẫn coi đây không phải là chuyện lớn, lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Tần Dật Hiên nhìn Tần Mặc, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong ánh mắt trắng trợn của anh lộ rõ một biểu cảm coi thường. Tần Dật Hiên vừa mở miệng lại lộ ra vẻ đầy kinh ngạc: "Tần Mặc, dầu gì Cô Tô Na cũng là em họ của tôi, làm sao tôi có thể không quan tâm được chứ?"
Lời nói này của Tần Dật Hiên, người biết suy đoán về anh, ngoại trừ Tô Song Song ra cũng sẽ không có người nào tin anh là người như vậy. Đáng tiếc từ nhỏ đến lớn, Tần Dật Hiên đã gần như chưa từng làm phiến Tô Song Song, cho nên, dù anh có lừa cô, cũng không bao giờ để cho cô biết được...
Đoạn thời gian trước, hình như đâu cũng có một lần, cũng bởi vì lần đó Tần Dật Hiên đã biểu hiện sự tốt bụng của mình rất tốt, mà làm cho sự lạnh nhạt trở nên hèn hạ.
Còn nữa theo cảm nhận của Tô Song Song, Tần Dật Hiên đối xử với em gái cực kỳ tốt, cô chính là một ví dụ tốt nhất. Cho nên giờ phút này đối với lời nói kia của Tần Dật Hiên, cô hoàn toàn rất tin tưởng.
"Tần Mặc, chính anh mới là người không có lòng yêu thương, chẳng lẽ anh lại vẫn cho là toàn bộ người trong thiên hạ này cũng giống như anh sao?" Tô Song Song trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thật không sao hiểu được, làm sao cách nói chuyện của anh lại chọc tức người ta như vậy chứ!
"Khắp thiên hạ thì anh không biết, nhưng mà anh biết chắc, anh sẽ không không có lòng yêu thương đối với loại người này!" Tần Mặc nói xong lời này, Tần Dật Hiên thiếu chút nữa là đã không kiềm chế nổi được mà bật lên tiếng cười. Anh vội vàng che miệng mình, nhìn Tần Mặc một cái vẻ đầy khiêu khích
Tần Dật Hiên thật sự bị những lời này của Tần Mặc làm cho bối rối, sửng sốt lặng người đi một lúc. Tô Song Song và Tần Mặc cũng đã đi khuất không thấy bóng dáng nữa rồi. Tần Dật Hiên vội vàng sải bước thật nhanh đuổi theo, nhưng trong lòng cứ từng lần từng lần tự nhủ: Tần Mặc kia thật sự là quá vô sỉ, thực quá không biết xấu hổ!
Tô Song Song vừa đến bên ngoài phòng bệnh, xuyên cánh cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong phòng bệnh. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Khi nhìn thấy gương mặt của Cô Tô Na tái nhợt nằm yên ở trên giường bệnh không hề nhúc nhích, trong lòng cô chợt dội lên một hồi đau lòng.
Vừa đúng lúc này Tần Mặc đi tới bên cạnh Tô Song Song, liếc mắt nhìn Tô Song Song, thấy vẻ mặt đau lòng kia của cô khi nhìn Cô Tô Na nằm ở trong phòng bệnh, nhất thời trong lòng cảm thấy không rõ mùi vị gì.
Anh nhíu lông mày, nói một câu nghe lạnh như băng: "Chẳng qua chỉ là bị viêm phổi bình thường thôi, sẽ không chết được đâu."
Những lời này coi như là thành công đâm một đao vào mối quan hệ giữa hai người bọn họ đang tràn ngập nguy cơ. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Tô Song Song cắn răng quay đầu lại nhìn gương mặt Tần Mặc đang biểu lộ đây là một chuyện rất đương nhiên, trong nháy mắt lập tức nổi giận.
"Tần Mặc, anh có phải thuộc loại người máu lạnh hay không? Đó là em gái ruột của anh đó! Cho dù coi như dòng máu chảy trong huyết quản những người ruột thịt trong nhà họ Tần có là máu lạnh đi nữa, nhưng mà tiểu Na cũng chưa từng làm những việc gì có lỗi với anh. Anh không lo lắng cho em ấy thì cũng thôi đi, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n tại sao anh lại có thể nói ra những câu nói châm chọc người ta như thế?"
Tô Song Song càng nói cảm thấy tức giận, cả khuôn mặt tức giận cũng trở nên đỏ rực, quai hàm cũng phình ra.
Tần Mặc không bao giờ để ý đến việc người khác đang nói những gì về mình. Thế nhưng trên đời này, duy chỉ có một mình Tô Song Song thì không được, từ khi nghe thấy cô bắt đầu quở trách mình, vẻ Tần Mặc liền như bị kéo chảy sệ xuống.
Tô Song Song vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Mặc. Thấy anh không biết hối cải, ngược lại vẻ mặt vẫn giữ vẻ hung thần ác sát, cô thật tức giận, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn thật hận không thể đi lên đạp cho anh một cước. Chỉ có điều, suy nghĩ này Tô Song Song cũng chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi, thực tế Tô Song Song cũng không dám làm càn như vậy.
"Trừ em ra, không có một người phụ nữ nào khác nữa đáng giá để anh quan tâm." Tần Mặc cau mày, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Tô Song Song sửng sốt lặng người, cô nuốt nước miếng một cái, đây rõ ràng là một lời nói tình cảm lay động lòng người, giữa trận gây gổ, lực sát thương thật sự quá lớn. Trong lòng Tô Song Song chợt thấy ấm áp, hơi tê dại một chút, trong nháy mắt cảm thấy hạnh phúc như nổ tung.
Thế nhưng Tần Mặc chính là một người siêu cấp luôn có những lời nói xé xách bầu không khí nhân văn, cứ khăng khăng một mực phải tiếp tục nói ra thêm những lời nói khiếm khuyết: "Cho nên, sống chết của Cô Tô Na chẳng có liên quan gì với anh hết!"
Nhất thời liền câu nói này đã làm cho chút hạnh phúc ngọt ngào trong lòng Tô Song Song bị đẩy ngã. Tô Song Song cắn răng, quan sát trên dưới Tần Mặc một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên mặt Tần Mặc.
Tô Song Song thấy anh vẫn giữ bộ dạng “anh không sai, anh chính là một người như vậy, anh thích bộ dạng máu lạnh như vậy đấy”, thì cô hít một hơi thật sâu, chỉ có điều, hai nắm đấm đang buông thõng ở hai bên người thì hơi run rẩy.
"Tần Mặc, anh thật là... anh vẫn khỏe chứ chứ!" Đến sau cùng, Tô Song Song thật sự cũng không hiểu Tần Mặc đang nói gì nữa. Dù sao cô cũng đã nhìn ra, hôm nay thậm chí còn về sau này nữa, anh sẽ luôn có bộ dáng này!
"Em còn muốn ở lại nhà Tần Dật Hiên mấy ngày nữa đây?" Tần Mặc liếc mắt nhìn thấy Tần Dật Hiên đã đi tới, theo bản năng hỏi cô một câu.
"Tôi thích ở lại đó mấy ngày thì sẽ ở lại chừng ấy ngày!" Tô Song Song bị chọc tức, cổ họng liền rống lên một câu. Rống hét hết câu cô mới ý thức được lúc này mình đang ở trong bệnh viện, liền hừ lạnh một tiếng, xoay người đi không thèm để ý tới Tần Mặc nữa.
Vừa đúng Tần Dật Hiên đi tới, anh liếc mắt nhìn Tô Song Song và Tần Mặc, liền hiểu ngay giữa hai bọn họ đã phát sinh chuyện gì.
Bản tính trời sinh của Tần Dật Hiên là luôn biết cách dỗ dành người khác. Anh đứng ở bên cạnh Tô Song Song, cau mày, mặt mũi lo lắng nhìn Cô Tô Na đang nằm trên giường ở trong phòng bệnh, lo lắng nói: "Tiểu Na cũng không có chuyện gì chứ?"
"Không có gì đáng ngại nhưng lại sợ sẽ làm quấy rầy sự nghỉ ngơi của Cô Tô Na, tay Tô Song Song vừa giơ lên lại thu về luôn.
"Tiểu Na đã phải chịu không ít khổ sở, con bé thật đáng thương." Tần Dật Hiên nói xong còn thở dài một hơi, giống như người đang nằm ở bên trong giường bệnh kia chính là người chí thân của anh vậy.
Loại thái độ này của Tần Dật Hiên trong nháy mắt đã lây sang Tô Song Son. Cô bẹt miệng, lại liếc mắt nhìn sang Tần Mặc một cái, thấy anh vẫn một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, lại càng cảm thấy Tần Mặc đúng là một người máu lạnh.
Ai biết được, có một cách sống đã ăn sâu tận trong xương tủy của Tần Mặc, anh chính là loại người luôn giữ quan điểm, sống chết cũng không sờn. Anh cũng không nhìn sắc mặt của cô gái nào đó, khi thấy Tần Dật Hiên đang cố làm ra vẻ ở nơi này, nhưng vì vẫn còn chưa hiểu được bước đi kế tiếp của Tần Dật Hiên, cho nên anh đã không vạch trần sự dối trá kia của Tần Dật Hiên.
"Tần Dật Hiên, anh đừng có ở đây mà giả mù sa mưa nữa, cũng đừng mang những lời nói lừa gạt kia ra để mà lừa gạt cô ấy!" Tần Mặc nói xong dùng ngón tay chỉ vào Tô Song Song ở bên cạnh.
Tô Song Song đang đứng đối mặt với Tần Mặc, nhìn thấy thái độ đầy vẻ khinh mạn này của anh, tức giận đến mức hai hàm răng cứ nghiến chặt lại. Xem ra anh vẫn coi đây không phải là chuyện lớn, lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Tần Dật Hiên nhìn Tần Mặc, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong ánh mắt trắng trợn của anh lộ rõ một biểu cảm coi thường. Tần Dật Hiên vừa mở miệng lại lộ ra vẻ đầy kinh ngạc: "Tần Mặc, dầu gì Cô Tô Na cũng là em họ của tôi, làm sao tôi có thể không quan tâm được chứ?"
Lời nói này của Tần Dật Hiên, người biết suy đoán về anh, ngoại trừ Tô Song Song ra cũng sẽ không có người nào tin anh là người như vậy. Đáng tiếc từ nhỏ đến lớn, Tần Dật Hiên đã gần như chưa từng làm phiến Tô Song Song, cho nên, dù anh có lừa cô, cũng không bao giờ để cho cô biết được...
Đoạn thời gian trước, hình như đâu cũng có một lần, cũng bởi vì lần đó Tần Dật Hiên đã biểu hiện sự tốt bụng của mình rất tốt, mà làm cho sự lạnh nhạt trở nên hèn hạ.
Còn nữa theo cảm nhận của Tô Song Song, Tần Dật Hiên đối xử với em gái cực kỳ tốt, cô chính là một ví dụ tốt nhất. Cho nên giờ phút này đối với lời nói kia của Tần Dật Hiên, cô hoàn toàn rất tin tưởng.
"Tần Mặc, chính anh mới là người không có lòng yêu thương, chẳng lẽ anh lại vẫn cho là toàn bộ người trong thiên hạ này cũng giống như anh sao?" Tô Song Song trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thật không sao hiểu được, làm sao cách nói chuyện của anh lại chọc tức người ta như vậy chứ!
"Khắp thiên hạ thì anh không biết, nhưng mà anh biết chắc, anh sẽ không không có lòng yêu thương đối với loại người này!" Tần Mặc nói xong lời này, Tần Dật Hiên thiếu chút nữa là đã không kiềm chế nổi được mà bật lên tiếng cười. Anh vội vàng che miệng mình, nhìn Tần Mặc một cái vẻ đầy khiêu khích
/490
|