Tô Song Song thấy Tần Mặc không để ý, cũng không nói chuyện với mình. Cô quay đầu nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, an tĩnh đến lạ thường, tâm can lại co thắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều ngồi yên lặng. Tô Song Song tựa vào ngực Tần Mặc, trong lòng thoáng qua một chút cảm kích.
Cô rất rõ nếu lúc này không có Tần Mặc ở bên cạnh, cô cũng chẳng biết mình nên làm gì.
Tần Cầm đứng ở ngoài cửa bệnh viện, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, đột nhiên lại cảm thấy nhức đầu, đưa xe cho Tần Mặc rồi, cô làm sao bây giờ?
Bệnh viện thú y này đặt ở chỗ tương đối vắng vẻ. Hơn nữa lúc này, một bóng người cũng chẳng thấy chứ nói gì là xe taxi?
Ngay khi cô dự định quay lại tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, chờ con mèo nhỏ kia phẫu thuật xong sẽ cùng bọn họ trở về thì đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô.
Đèn xe nhoáng lên một cái, Tần Cầm cau mày giơ tay che mắt, sau khi ánh sáng lịm dần không còn chói nữa, cô mới bỏ tay ra, vừa hay thấy có người từ trên xe bước xuống. Cô hừ lạnh một tiếng, chớp chớp mắt, cô có biện pháp rồi.
Người đó không ai khác chính là Âu Dương Minh. Lúc nãy anh đi ra từ khu nhà trọ của Tô Song Song, khi đứng ngoài xe cúi đầu hút thuốc, anh đã nhìn thấy một màn Tần Mặc hốt hoảng ôm Tô Song Song lên xe của Tần Cầm.
Anh liền bám theo tới đây, trong lúc dừng lại chờ đèn đỏ đã bị tuột mất một chút thời gian, cũng may màu xe thể thao của Tần Cầm quá chói mắt nên rất dễ tìm, nếu không thì chắc anh cũng khó mà tìm được bệnh viện thú y này.
Tóc mái của Âu Dương Minh đang vuốt lên, trong mắt lộ ra vẻ xấu xa, anh nhìn Tần Cầm đang đứng ở cửa bệnh viện, cong môi cười tà.
Anh tiến lên trước, vẫn nhìn Tần Cầm rồi lại liếc mắt vào bên trong bệnh viện: "Thế nào, cô cảm thấy Song Song rất thích hợp làm em dâu của mình?”
Câu nói của anh khiến Tần Cầm trợn tròn mắt, chẳng qua là ngay sau đó cô liền khôi phục như bình thường, ánh mắt cô nhìn Âu Dương Minh lại mang theo nét tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này anh đã để lại ấn tượng vô cùng kém cho Tần Cầm. Cô không trả lời, chỉ nhìn Âu Dương Minh từ trên xuống dưới, tựa như muốn nhìn ra điều gì bất thường.
Bởi vì cô ra nước ngoài từ rất sớm, những người biết Tần Mặc còn có một người chị là không nhiều, biết rõ dáng vẻ của cô lại càng ít ỏi hơn.
Mà tên Âu Dương Minh này chỉ là một Phó tổng trong một công ty con của tập đoàn Tần thị mà vẫn có thể nhận ra cô, chắc chắn anh ta không hề không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chẳng qua là địch không động ta cũng không động, Âu Dương Minh không mở miệng, Tần Cầm cũng chẳng có ý định mở lời trước. Âu Dương Minh đi một vòng quanh Tần Cầm rồi dự định bước vào trong. Cô lại kéo cánh tay của anh, khiến anh lùi lại đằng sau một bước.
Âu Dương Minh lười biếng dựa vào cây cột bên ngoài bệnh viện, ngước mắt ngả ngớn nhìn Tần Cầm, cất giọng tùy tiện nói:: "Thế nào? Mỹ nữ không nỡ để tôi đi?"
Tần Cầm bày ra bộ dạng khinh thường, trực tiếp kéo tay Âu Dương Minh lại, sau đó lôi anh đi tới xe con, nói: “Chị nhìn trúng nhóc rồi! Đi thôi!”
Mặt Âu Dương Minh cứng lại trong nháy mắt, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Cầm lôi lên xe. Khi ngồi cạnh bên người lái, anh đột nhiên nhếch môi cười một tiếng.
Âu Dương Minh nghiêng thân thể dựa sát vào gần người Tần Cầm, mập mờ hướng về phía cô, giọng khinh bạc chứa đầy vẻ trêu chọc: "Sao vậy? Vì em trai mình, cô muốn..."
Âu Dương Minh còn chưa nói hết, Tần Cầm trực tiếp đưa tay lên tát Âu Dương Minh rồi cau mày nói: "Chị đây muốn mượn xe của nhóc dùng một chút, đừng có suy nghĩ nhiều!"
Tần Cầm chưa bao giờ sử dụng loại xe này, cho nên cô cúi đầu nghiên cứu. Lúc cô đã hiểu cách dùng, định lấy chìa khóa của Âu Dương Minh, đột nhiên cô cảm thấy không khí có chút là lạ.
Theo lý thuyết mà nói, tính cách Âu Dương Minh ác liệt như vậy, anh ta không thể nào bị đánh mà vẫn còn bình tĩnh thế được, vừa rồi cái tát của cô còn không chút lưu tình đánh vào mặt anh ta.
Tần Cầm kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy Âu Dương Minh đang che mặt mình, cau mày trừng hai mắt nhìn, ánh mắt kia mặc dù lộ ra nét khó hiểu nhưng lại không có sự ngả ngớn, ngược lại toát lên một chút dịu dàng.
Âu Dương Minh thấy Tần Cầm nhìn mình, suy tư một chút rồi đột nhiên lên tiếng: "Cô là người của Tần Mặc... Bạn gái?"
"?" Tần Cầm cảm thấy tư chất của mình rất tốt, nhưng giờ phút này cũng không tiếp thu nổi sự đả kích này. Cô há miệng, đưa ngón tay ra chỉ mình, dò xét hỏi: "Tôi là ai?"
Âu Dương Minh càng thêm mơ hồ, nhìn Tần Cầm, làm bộ không phải cô có bệnh chứ? Anh xoa xoa gương mặt chẳng biết vì sao lại đau đớn.
Anh hơi nghiêm túc hỏi: "Cô là bạn gái của Tần Mặc, sao lại ở trên xe của tôi? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Còn có, mặt tôi bị gì vậy?”
Tần Cầm bị Âu Dương Minh hỏi đến mức nói không ra lời, đôi mắt đào hoa của cô trừng to nhìn Âu Dương Minh, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều ngồi yên lặng. Tô Song Song tựa vào ngực Tần Mặc, trong lòng thoáng qua một chút cảm kích.
Cô rất rõ nếu lúc này không có Tần Mặc ở bên cạnh, cô cũng chẳng biết mình nên làm gì.
Tần Cầm đứng ở ngoài cửa bệnh viện, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, đột nhiên lại cảm thấy nhức đầu, đưa xe cho Tần Mặc rồi, cô làm sao bây giờ?
Bệnh viện thú y này đặt ở chỗ tương đối vắng vẻ. Hơn nữa lúc này, một bóng người cũng chẳng thấy chứ nói gì là xe taxi?
Ngay khi cô dự định quay lại tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, chờ con mèo nhỏ kia phẫu thuật xong sẽ cùng bọn họ trở về thì đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô.
Đèn xe nhoáng lên một cái, Tần Cầm cau mày giơ tay che mắt, sau khi ánh sáng lịm dần không còn chói nữa, cô mới bỏ tay ra, vừa hay thấy có người từ trên xe bước xuống. Cô hừ lạnh một tiếng, chớp chớp mắt, cô có biện pháp rồi.
Người đó không ai khác chính là Âu Dương Minh. Lúc nãy anh đi ra từ khu nhà trọ của Tô Song Song, khi đứng ngoài xe cúi đầu hút thuốc, anh đã nhìn thấy một màn Tần Mặc hốt hoảng ôm Tô Song Song lên xe của Tần Cầm.
Anh liền bám theo tới đây, trong lúc dừng lại chờ đèn đỏ đã bị tuột mất một chút thời gian, cũng may màu xe thể thao của Tần Cầm quá chói mắt nên rất dễ tìm, nếu không thì chắc anh cũng khó mà tìm được bệnh viện thú y này.
Tóc mái của Âu Dương Minh đang vuốt lên, trong mắt lộ ra vẻ xấu xa, anh nhìn Tần Cầm đang đứng ở cửa bệnh viện, cong môi cười tà.
Anh tiến lên trước, vẫn nhìn Tần Cầm rồi lại liếc mắt vào bên trong bệnh viện: "Thế nào, cô cảm thấy Song Song rất thích hợp làm em dâu của mình?”
Câu nói của anh khiến Tần Cầm trợn tròn mắt, chẳng qua là ngay sau đó cô liền khôi phục như bình thường, ánh mắt cô nhìn Âu Dương Minh lại mang theo nét tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này anh đã để lại ấn tượng vô cùng kém cho Tần Cầm. Cô không trả lời, chỉ nhìn Âu Dương Minh từ trên xuống dưới, tựa như muốn nhìn ra điều gì bất thường.
Bởi vì cô ra nước ngoài từ rất sớm, những người biết Tần Mặc còn có một người chị là không nhiều, biết rõ dáng vẻ của cô lại càng ít ỏi hơn.
Mà tên Âu Dương Minh này chỉ là một Phó tổng trong một công ty con của tập đoàn Tần thị mà vẫn có thể nhận ra cô, chắc chắn anh ta không hề không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chẳng qua là địch không động ta cũng không động, Âu Dương Minh không mở miệng, Tần Cầm cũng chẳng có ý định mở lời trước. Âu Dương Minh đi một vòng quanh Tần Cầm rồi dự định bước vào trong. Cô lại kéo cánh tay của anh, khiến anh lùi lại đằng sau một bước.
Âu Dương Minh lười biếng dựa vào cây cột bên ngoài bệnh viện, ngước mắt ngả ngớn nhìn Tần Cầm, cất giọng tùy tiện nói:: "Thế nào? Mỹ nữ không nỡ để tôi đi?"
Tần Cầm bày ra bộ dạng khinh thường, trực tiếp kéo tay Âu Dương Minh lại, sau đó lôi anh đi tới xe con, nói: “Chị nhìn trúng nhóc rồi! Đi thôi!”
Mặt Âu Dương Minh cứng lại trong nháy mắt, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Cầm lôi lên xe. Khi ngồi cạnh bên người lái, anh đột nhiên nhếch môi cười một tiếng.
Âu Dương Minh nghiêng thân thể dựa sát vào gần người Tần Cầm, mập mờ hướng về phía cô, giọng khinh bạc chứa đầy vẻ trêu chọc: "Sao vậy? Vì em trai mình, cô muốn..."
Âu Dương Minh còn chưa nói hết, Tần Cầm trực tiếp đưa tay lên tát Âu Dương Minh rồi cau mày nói: "Chị đây muốn mượn xe của nhóc dùng một chút, đừng có suy nghĩ nhiều!"
Tần Cầm chưa bao giờ sử dụng loại xe này, cho nên cô cúi đầu nghiên cứu. Lúc cô đã hiểu cách dùng, định lấy chìa khóa của Âu Dương Minh, đột nhiên cô cảm thấy không khí có chút là lạ.
Theo lý thuyết mà nói, tính cách Âu Dương Minh ác liệt như vậy, anh ta không thể nào bị đánh mà vẫn còn bình tĩnh thế được, vừa rồi cái tát của cô còn không chút lưu tình đánh vào mặt anh ta.
Tần Cầm kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy Âu Dương Minh đang che mặt mình, cau mày trừng hai mắt nhìn, ánh mắt kia mặc dù lộ ra nét khó hiểu nhưng lại không có sự ngả ngớn, ngược lại toát lên một chút dịu dàng.
Âu Dương Minh thấy Tần Cầm nhìn mình, suy tư một chút rồi đột nhiên lên tiếng: "Cô là người của Tần Mặc... Bạn gái?"
"?" Tần Cầm cảm thấy tư chất của mình rất tốt, nhưng giờ phút này cũng không tiếp thu nổi sự đả kích này. Cô há miệng, đưa ngón tay ra chỉ mình, dò xét hỏi: "Tôi là ai?"
Âu Dương Minh càng thêm mơ hồ, nhìn Tần Cầm, làm bộ không phải cô có bệnh chứ? Anh xoa xoa gương mặt chẳng biết vì sao lại đau đớn.
Anh hơi nghiêm túc hỏi: "Cô là bạn gái của Tần Mặc, sao lại ở trên xe của tôi? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Còn có, mặt tôi bị gì vậy?”
Tần Cầm bị Âu Dương Minh hỏi đến mức nói không ra lời, đôi mắt đào hoa của cô trừng to nhìn Âu Dương Minh, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
/490
|