“Quách Nhược Linh,lại có chuyện gì vậy?”
“Trời ạ, là em nhớ chị mà!” Quách Nhược Linh cười nói: “Chẳng phải sau khi quay xong em lập tức gọi điện cho chị sao. Tối nay em sẽ qua đưa chị đi ăn.”
“Bây giờ chị không ở trong nước.”
“Chị nói vậy là có ý gì?”
Dương Yến nghĩ dù sao Nhược Linh cũng là em ruột, nên liền kể với Nhược Linh việc cô cùng với Phương Tinh Nghị đi ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, còn về vấn đề làm ăn thì cô không nhắc tới.
Quách Nhược Linh liền cúp máy, rồi gửi đến cho cô một đoạn video.
Dương Yến xem xong mà dở khóc dở cười, ở bên kia Quách Nhược Linh đang đeo mặt nạ, Dương Yến nói: “Sao tự dưng lại gọi video vậy?”
“Chị đừng động đậy, để em nhìn rõ chị nào.” Quách Nhược Linh nói rồi ghé sát mặt vào điện thoại nhìn: “Em nghe nói Thổ Nhĩ Kì rất nóng nên rất dễ bị say nắng.”
“Mấy ngày nay chị đều ở khách sạn nên không sao cả.”
“Chị, chị đừng có làm rung máy.”
“…”
Dương Yến không hiểu, cô lắc điện thoại nói: “Quách Nhược Linh, chị nói cho em biết, rốt cuộc là em đang muốn giở trò quỷ quái gì nữa? Em là người đến mẹ ruột của mình còn không quan tâm mà giờ lại quan tâm chị sao?”
“Em luôn quan tâm chị và mẹ mà.” Quách Nhược Linh lẩm bẩm nói, khi cô thấy trên người Dương Yến không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói được vài câu thì Quách Nhược Linh liền tắt máy, Dương Yến cảm thấy rất lạ, cô luôn cảm thấy Nhược Linh hôm nay có gì đó khác với mọi ngày.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Dung gửi một file tài liệu qua cho cô, dung lượng tương đối lớn. Dương Yến tải tệp xuống rồi mở ra xem. Thì ra đó là bản đồ mà trước cô đã gửi cho Thanh Dung nhờ cô vẽ. Bản đồ rõ ràng hơn so với tưởng tượng của Dương Yến rất nhiều. Tên các con đường cũng như biển báo đều đã được thêm chú thích bằng Tiếng Anh, đến con đường nhỏ cũng có thể thấy rõ. Bản đồ này rõ ràng chẳng kém gì so với ảnh chụp vệ tinh.
Khi phiên dịch, Dương Yến cũng chỉ là thử dịch địa chỉ rồi nhờ Lâm Thanh Dung vẽ bản đồ cho cô. Lâm Thanh Dung quả là lợi hại hơn cô nghĩ, không hổ danh là người được tập đoàn Phương Thị mời về làm.
Dương Yến trả lời email: [Buddy, chỉ đưa cô địa chỉ mà cô lại có thể vẽ toàn diện như vậy!]
Lâm Thanh Dung: [Dù sao thì tôi cũng là chuyên gia về phần này, chỉ là vẽ một bản đồ thôi mà, làm sao có thể làm khó tôi!]
Dương Yến: [Cảm ơn nhiều. Khi về tôi sẽ nấu cơm mời cô.]
Lâm Thanh Dung: [Đâu cần khách sáo! Nói đi, cô và Phương Tinh Nghị như nào rồi? Đã có chuyển biến gì chưa? ]
Dương Yến: […Cô nghĩ nhiều rồi. Chuyện về tấm bản đồ, cô nhớ giữ bí mật giúp tôi. ]
Lâm Thanh Dung: [ Cô yên tâm đi. Tấm bản đồ là tôi ở nhà dùng bút vẽ trên ipad, hơn nữa sau khi gửi cho cô xong tôi sẽ xóa. Dù sao thì, hãy cố gắng nhân cơ hội này để tóm lấy Phương Tinh Nghị. ]
Dương Yến: …
Dương Yến quả thực không hiểu nổi Lâm Thanh Dung. Trước đây cô ấy luôn chê Phương Tinh Nghị chỗ này không được, chỗ kia không tốt. Thế nhưng giờ lại khuyên cô phải nhân cơ hội này quyến rũ anh ấy. Đúng là không hiểu được cô ấy đang suy nghĩ gì.
Dương Yến cầm điện thoại quay về phòng khách, cô thấy Phương Tinh Nghị đang mở sổ cúi đầu ghi chép gì đó. Thấy vậy cô liền đi lại hỏi: “Giám đốc, tôi có việc muốn báo với ngài.”
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện này muốn nói với cô.” Phương Tinh Nghị đưa ipad qua cho cô xem: “Cô xem cái này đi.”
Màn hình ipad là một tấm bản đồ.
“Đúng là trùng hợp, tôi cũng nhờ người vẽ một tấm.” Dương Yến nhìn bản các địa chỉ trên bản đồ liền không nhịn được cười, cô mở tấm bản đồ của mình trên điện thoại rồi đưa qua cho Phương Tinh Nghị xem.
Phương Tinh Nghị liền so sánh hai tấm bản đồ, anh thấy bản đồ của Dương Yến rõ ràng hơn. Tinh Nghị chau mày, cảm thấy rất thú vị. Không ngờ rằng người ở bên cạnh anh lâu như trợ lí Tư cũng rất ít khi có ý nghĩ giống anh. Thế nhưng người con gái này lại khác, cô ấy suy nghĩ và hành động giống với anh.
“Tấm bản đồ này là cô nhờ ai vẽ vậy? Có thể tin tưởng được không?”
“Có thể tin được, người đó cũng là nhân viên của Phương Thị.”
Thấy Phương Tinh Nghị chỉ hỏi có thể tin được không mà không trách móc gì khiến Dương Yến thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô nói tiếp: “Chính là Lâm Thanh Dung -người được tập đoàn mời về làm.”
Phương Tinh Nghị có chút ấn tượng với Lâm Thanh Dung, cô ta rất thấp và cũng đã từng giúp đỡ cho Dương Yến đối phó với kẻ thứ ba: “Đúng là một nhân tài. Tập đoàn Phương Thị có được nhân viên như ấy quả là diễm phúc.”
Dương Yến: “Giám đốc không cần nói cảm ơn cô ấy, khi quay về chỉ cần ngài tăng lương cho cô ấy là được.”
“Được. Tôi biết rồi.”
Lo rằng điện thoại của Dương Yến có vấn đề, Phương Tinh Nghị liền gửi một bản qua điện thoại của anh. Thế rồi hai người bắt đầu bàn luận nên đi đường nào ra.
Nói được vài câu, Dương Yến cảm thấy có gì đó không thỏa: “Giám đốc, tôi không phù hợp tham gia dự án lần này.”
“Cô khách sáo rồi.” Phương Tinh Nghị nói tiếp: “Nếu không có cô, lần này chúng ta đã không thể hợp tác thành công rồi. Hơn nữa cô là người thông minh, tôi tin là những góp ý của cô sẽ có ích.”
Dương Yến cảm thấy bản thân được tín nhiệm. Từ sau khi đến Thổ Nhĩ Kì, Phương Tinh Nghị chưa từng phản đối ý kiến của cô, hơn nữa anh ấy luôn đồng ý và phối hợp 100%.
Phương Tinh Nghị giơ tay lên chỉ vào má cô: “Cô Dương, chỗ này có gì đó.”
“A, Đâu cơ?” Dương Yến lập tức đưa tay lên vuốt mặt nhưng không thấy gì: “Có gì sao?”
Thấy Dương Yến mãi không lấy được, Phương Tinh Nghị liền bật cười đưa tay qua giúp cô gạt xuống. Khi Phương Tinh Nghị đưa tay lên mặt cô, tim của Dương Yến bỗng đập nhanh hơn bình thường.
“Giám đốc, tôi đã thông báo đến mọi người rồi.” Trợ lí Tư bước vào phòng, không khí ấm áp bỗng nhiên bị phá vỡ.
Dương Yến quay ra thấy trợ lí Tư liền đỏ mặt, cô ngại ngùng không nói gì đi thẳng về phòng.
Trợ lí Tư thấy liền cúi mặt húng hắng giọng: “Lần sau trước khi vào tôi sẽ gõ cửa, làm phiền rồi, thật ngại quá.”
Phương Tinh Nghị khẽ nhếch môi cười, anh lau tay. Cô gái này rất dễ đỏ mặt vì ngại ngùng chứ không hề giống với Tưởng Song Kỳ lúc nào cũng nổi loạn, thế nhưng lại âu yếm nhẹ nhàng khi lên giường.
Suy nghĩ linh tinh một hồi, Phương Tinh Nghị lên tiếng hỏi trợ lí Tư: “trợ lí Tư, anh thấy Dương Yến là cô gái như thế nào?”
Trợ lí Tư liền thấy lạ quay lại nhìn Phương Tinh Nghị. Từ trước tới nay anh ấy luôn là người tận tâm với công việc. Bây giờ cũng đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có người phụ nữ nào bên cạnh. Người khác ở tầm tuổi này đã vợ con đầy đủ cả rồi. Hơn nữa, giám đốc mãi vẫn chưa kết hôn, như vậy trợ lí Tư cũng khó lòng mà kiếm bạn gái. Nếu vậy thì đây quả là cơ hội tốt.
Trợ lí Tư đáp: “Giám đốc, nói thật lòng tôi thấy cô Dương rất tốt. Cô ấy là cô gái thông minh lanh lợi, hơn nữa lại tài nấu ăn lợi hại. Nếu ai có thể lấy được cô ấy thì đúng là hạnh phúc cả một đời.”
Phương Tinh Nghị dựa lưng vào ghế sô pha: “Vậy sao? Thế tại sao Phương Dịch Chung vẫn còn ra ngoài làm bậy chứ?”
“Tôi nghe nói sức khỏe của cô Dương có vấn đề, thế nên bọn họ không thể ngủ chung, vì thế cậu Dịch Chung mới…”
Phương Tịnh Chung vuốt cằm suy nghĩ đăm chiêu. Anh biết Dương Yến có triệu chứng bài xích tình dục. Thế nhưng lần đó ở khách sạn, cả lần này cũng vậy, cô ấy không hề từ chối. Lẽ nào rượu đã làm tê liệt các dây thần kinh?
Vì thế, từ đầu đến cuối cô ấy ngủ với anh, chỉ là lợi dụng anh?
“Tôi cảm thấy cô Dương quyết định li hôn là đúng đắn! Ngoài trừ xuất thân của cô ấy có phần thua kém, các phương diện khác đều rất xuất xắc. Chính là cậu Dịch Chung không xứng với cô ấy…” Trợ lí Tư liên tục khen ngợi Dương Yến.
Thế nhưng anh ta bỗng cảm thấy trong phòng rất lạnh, sắp làm anh đông cứng người. Quay ra nhìn, anh thấy Phương Tinh Nghị vẫn ngồi trên ghế sô pha đăm chiêu suy nghĩ.
“Trời ạ, là em nhớ chị mà!” Quách Nhược Linh cười nói: “Chẳng phải sau khi quay xong em lập tức gọi điện cho chị sao. Tối nay em sẽ qua đưa chị đi ăn.”
“Bây giờ chị không ở trong nước.”
“Chị nói vậy là có ý gì?”
Dương Yến nghĩ dù sao Nhược Linh cũng là em ruột, nên liền kể với Nhược Linh việc cô cùng với Phương Tinh Nghị đi ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, còn về vấn đề làm ăn thì cô không nhắc tới.
Quách Nhược Linh liền cúp máy, rồi gửi đến cho cô một đoạn video.
Dương Yến xem xong mà dở khóc dở cười, ở bên kia Quách Nhược Linh đang đeo mặt nạ, Dương Yến nói: “Sao tự dưng lại gọi video vậy?”
“Chị đừng động đậy, để em nhìn rõ chị nào.” Quách Nhược Linh nói rồi ghé sát mặt vào điện thoại nhìn: “Em nghe nói Thổ Nhĩ Kì rất nóng nên rất dễ bị say nắng.”
“Mấy ngày nay chị đều ở khách sạn nên không sao cả.”
“Chị, chị đừng có làm rung máy.”
“…”
Dương Yến không hiểu, cô lắc điện thoại nói: “Quách Nhược Linh, chị nói cho em biết, rốt cuộc là em đang muốn giở trò quỷ quái gì nữa? Em là người đến mẹ ruột của mình còn không quan tâm mà giờ lại quan tâm chị sao?”
“Em luôn quan tâm chị và mẹ mà.” Quách Nhược Linh lẩm bẩm nói, khi cô thấy trên người Dương Yến không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói được vài câu thì Quách Nhược Linh liền tắt máy, Dương Yến cảm thấy rất lạ, cô luôn cảm thấy Nhược Linh hôm nay có gì đó khác với mọi ngày.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Dung gửi một file tài liệu qua cho cô, dung lượng tương đối lớn. Dương Yến tải tệp xuống rồi mở ra xem. Thì ra đó là bản đồ mà trước cô đã gửi cho Thanh Dung nhờ cô vẽ. Bản đồ rõ ràng hơn so với tưởng tượng của Dương Yến rất nhiều. Tên các con đường cũng như biển báo đều đã được thêm chú thích bằng Tiếng Anh, đến con đường nhỏ cũng có thể thấy rõ. Bản đồ này rõ ràng chẳng kém gì so với ảnh chụp vệ tinh.
Khi phiên dịch, Dương Yến cũng chỉ là thử dịch địa chỉ rồi nhờ Lâm Thanh Dung vẽ bản đồ cho cô. Lâm Thanh Dung quả là lợi hại hơn cô nghĩ, không hổ danh là người được tập đoàn Phương Thị mời về làm.
Dương Yến trả lời email: [Buddy, chỉ đưa cô địa chỉ mà cô lại có thể vẽ toàn diện như vậy!]
Lâm Thanh Dung: [Dù sao thì tôi cũng là chuyên gia về phần này, chỉ là vẽ một bản đồ thôi mà, làm sao có thể làm khó tôi!]
Dương Yến: [Cảm ơn nhiều. Khi về tôi sẽ nấu cơm mời cô.]
Lâm Thanh Dung: [Đâu cần khách sáo! Nói đi, cô và Phương Tinh Nghị như nào rồi? Đã có chuyển biến gì chưa? ]
Dương Yến: […Cô nghĩ nhiều rồi. Chuyện về tấm bản đồ, cô nhớ giữ bí mật giúp tôi. ]
Lâm Thanh Dung: [ Cô yên tâm đi. Tấm bản đồ là tôi ở nhà dùng bút vẽ trên ipad, hơn nữa sau khi gửi cho cô xong tôi sẽ xóa. Dù sao thì, hãy cố gắng nhân cơ hội này để tóm lấy Phương Tinh Nghị. ]
Dương Yến: …
Dương Yến quả thực không hiểu nổi Lâm Thanh Dung. Trước đây cô ấy luôn chê Phương Tinh Nghị chỗ này không được, chỗ kia không tốt. Thế nhưng giờ lại khuyên cô phải nhân cơ hội này quyến rũ anh ấy. Đúng là không hiểu được cô ấy đang suy nghĩ gì.
Dương Yến cầm điện thoại quay về phòng khách, cô thấy Phương Tinh Nghị đang mở sổ cúi đầu ghi chép gì đó. Thấy vậy cô liền đi lại hỏi: “Giám đốc, tôi có việc muốn báo với ngài.”
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện này muốn nói với cô.” Phương Tinh Nghị đưa ipad qua cho cô xem: “Cô xem cái này đi.”
Màn hình ipad là một tấm bản đồ.
“Đúng là trùng hợp, tôi cũng nhờ người vẽ một tấm.” Dương Yến nhìn bản các địa chỉ trên bản đồ liền không nhịn được cười, cô mở tấm bản đồ của mình trên điện thoại rồi đưa qua cho Phương Tinh Nghị xem.
Phương Tinh Nghị liền so sánh hai tấm bản đồ, anh thấy bản đồ của Dương Yến rõ ràng hơn. Tinh Nghị chau mày, cảm thấy rất thú vị. Không ngờ rằng người ở bên cạnh anh lâu như trợ lí Tư cũng rất ít khi có ý nghĩ giống anh. Thế nhưng người con gái này lại khác, cô ấy suy nghĩ và hành động giống với anh.
“Tấm bản đồ này là cô nhờ ai vẽ vậy? Có thể tin tưởng được không?”
“Có thể tin được, người đó cũng là nhân viên của Phương Thị.”
Thấy Phương Tinh Nghị chỉ hỏi có thể tin được không mà không trách móc gì khiến Dương Yến thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô nói tiếp: “Chính là Lâm Thanh Dung -người được tập đoàn mời về làm.”
Phương Tinh Nghị có chút ấn tượng với Lâm Thanh Dung, cô ta rất thấp và cũng đã từng giúp đỡ cho Dương Yến đối phó với kẻ thứ ba: “Đúng là một nhân tài. Tập đoàn Phương Thị có được nhân viên như ấy quả là diễm phúc.”
Dương Yến: “Giám đốc không cần nói cảm ơn cô ấy, khi quay về chỉ cần ngài tăng lương cho cô ấy là được.”
“Được. Tôi biết rồi.”
Lo rằng điện thoại của Dương Yến có vấn đề, Phương Tinh Nghị liền gửi một bản qua điện thoại của anh. Thế rồi hai người bắt đầu bàn luận nên đi đường nào ra.
Nói được vài câu, Dương Yến cảm thấy có gì đó không thỏa: “Giám đốc, tôi không phù hợp tham gia dự án lần này.”
“Cô khách sáo rồi.” Phương Tinh Nghị nói tiếp: “Nếu không có cô, lần này chúng ta đã không thể hợp tác thành công rồi. Hơn nữa cô là người thông minh, tôi tin là những góp ý của cô sẽ có ích.”
Dương Yến cảm thấy bản thân được tín nhiệm. Từ sau khi đến Thổ Nhĩ Kì, Phương Tinh Nghị chưa từng phản đối ý kiến của cô, hơn nữa anh ấy luôn đồng ý và phối hợp 100%.
Phương Tinh Nghị giơ tay lên chỉ vào má cô: “Cô Dương, chỗ này có gì đó.”
“A, Đâu cơ?” Dương Yến lập tức đưa tay lên vuốt mặt nhưng không thấy gì: “Có gì sao?”
Thấy Dương Yến mãi không lấy được, Phương Tinh Nghị liền bật cười đưa tay qua giúp cô gạt xuống. Khi Phương Tinh Nghị đưa tay lên mặt cô, tim của Dương Yến bỗng đập nhanh hơn bình thường.
“Giám đốc, tôi đã thông báo đến mọi người rồi.” Trợ lí Tư bước vào phòng, không khí ấm áp bỗng nhiên bị phá vỡ.
Dương Yến quay ra thấy trợ lí Tư liền đỏ mặt, cô ngại ngùng không nói gì đi thẳng về phòng.
Trợ lí Tư thấy liền cúi mặt húng hắng giọng: “Lần sau trước khi vào tôi sẽ gõ cửa, làm phiền rồi, thật ngại quá.”
Phương Tinh Nghị khẽ nhếch môi cười, anh lau tay. Cô gái này rất dễ đỏ mặt vì ngại ngùng chứ không hề giống với Tưởng Song Kỳ lúc nào cũng nổi loạn, thế nhưng lại âu yếm nhẹ nhàng khi lên giường.
Suy nghĩ linh tinh một hồi, Phương Tinh Nghị lên tiếng hỏi trợ lí Tư: “trợ lí Tư, anh thấy Dương Yến là cô gái như thế nào?”
Trợ lí Tư liền thấy lạ quay lại nhìn Phương Tinh Nghị. Từ trước tới nay anh ấy luôn là người tận tâm với công việc. Bây giờ cũng đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có người phụ nữ nào bên cạnh. Người khác ở tầm tuổi này đã vợ con đầy đủ cả rồi. Hơn nữa, giám đốc mãi vẫn chưa kết hôn, như vậy trợ lí Tư cũng khó lòng mà kiếm bạn gái. Nếu vậy thì đây quả là cơ hội tốt.
Trợ lí Tư đáp: “Giám đốc, nói thật lòng tôi thấy cô Dương rất tốt. Cô ấy là cô gái thông minh lanh lợi, hơn nữa lại tài nấu ăn lợi hại. Nếu ai có thể lấy được cô ấy thì đúng là hạnh phúc cả một đời.”
Phương Tinh Nghị dựa lưng vào ghế sô pha: “Vậy sao? Thế tại sao Phương Dịch Chung vẫn còn ra ngoài làm bậy chứ?”
“Tôi nghe nói sức khỏe của cô Dương có vấn đề, thế nên bọn họ không thể ngủ chung, vì thế cậu Dịch Chung mới…”
Phương Tịnh Chung vuốt cằm suy nghĩ đăm chiêu. Anh biết Dương Yến có triệu chứng bài xích tình dục. Thế nhưng lần đó ở khách sạn, cả lần này cũng vậy, cô ấy không hề từ chối. Lẽ nào rượu đã làm tê liệt các dây thần kinh?
Vì thế, từ đầu đến cuối cô ấy ngủ với anh, chỉ là lợi dụng anh?
“Tôi cảm thấy cô Dương quyết định li hôn là đúng đắn! Ngoài trừ xuất thân của cô ấy có phần thua kém, các phương diện khác đều rất xuất xắc. Chính là cậu Dịch Chung không xứng với cô ấy…” Trợ lí Tư liên tục khen ngợi Dương Yến.
Thế nhưng anh ta bỗng cảm thấy trong phòng rất lạnh, sắp làm anh đông cứng người. Quay ra nhìn, anh thấy Phương Tinh Nghị vẫn ngồi trên ghế sô pha đăm chiêu suy nghĩ.
/613
|