Da mặt Tô Khiết rất dày, cô ta nói đùa; "Ái chà, vừa rồi tôi chỉ đùa với chị thôi."
"Thật không? Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô." Dương Yến từ trên ghế đứng dậy, giọng điệu hờ hững: "Cô bảo cô tư Phương tìm người khác đi, tôi không thể giúp chuyện này được."
Cho dù Phương Tinh Nghị liên tục lôi kéo cô nhưng không đồng ý cho cô cái gì, chỉ có Quách Nhược Linh cầm một tỷ rưỡi mà thôi. Tuy nhiên, cô cảm thấy Phương Tinh Nghị đáng tin hơn cô tư Phương nhiều.
Nếu không phải có Phương Tinh Nghị che chở, cô chắc hẳn Hứa Cung Diễn không chỉ tặng hoa mà đã sớm tự mình tìm tới rồi.
Về phần Phương Tinh Nghị đuổi cô ra khỏi Phương thị à? Cô càng cảm thấy điều này là không có khả năng.
"Dương Yến, ý của chị là chị muốn giúp chú Phương, đứng ở bên phía chú ấy sao?" Tay Tô Khiết vội nắm lấy Dương Yến: “Chị vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đi, đừng làm cho mình không còn đường lui."
"Nếu chị giúp cô tư Phương thì không chỉ có thể lấy được tiền, về sau có việc gì còn có thể nhờ cô tư Phương giúp đỡ. Nếu chị muốn giúp Phương Tinh Nghị, cô tư Phương sẽ không bỏ qua cho chị đâu."
"Thật sao?" Vẻ mặt Dương Yến không hề dao động, chỉ đẩy tay Tô Khiết ra: "Nếu phải chọn, vậy tôi chọn Tổng Giám đốc Phương."
"Dương Yến, chị quả nhiên có quan hệ với Phương Tinh Nghị." Tô Khiết cười lạnh kèm theo ánh mắt xem thường: “Chị còn nói Phương Dịch Chung ngoại tình, lúc đó chẳng phải chị cũng vậy sao? Ngày đó nhất định là chị và Phương Tinh Nghị đã làm gì đó ở nhà vệ sinh nhỉ?"
Dương Yến mím chặt môi.
Cô không mở miệng, Tô Khiết liền kết luận là cô đang chột dạ nên giọng điệu càng cứng rắn hơn: "Ngày đó tôi đã chụp lại được rồi. Chị nói xem, nếu tôi muốn truyền ảnh chụp ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
"Tôi nói là tôi và Tổng Giám đốc Phương không có quan hệ gì cả." Dương Yến đi tới và liếc nhìn qua trên người Tô Khiết. Cô không quan tâm Tô Khiết có thiết bị ghi âm các loại hay không, đều phải nói chuyện thận trọng.
"Tôi và Phương Dịch Chung đã ly hôn, những tấm ảnh này của cô sẽ chỉ làm cho tôi bị người thân chỉ trích mấy ngày, sau khi qua rồi thì vẫn đi làm bình thường được. Nhưng điều đó sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Tổng Giám đốc Phương và Phương thị đấy."
"Chuyện không có thật thì Tổng Giám đốc Phương chắc chắn sẽ không thừa nhận, còn muốn điều tra triệt để." Dương Yến cong môi lên: “Cô tư Phương còn không dám tùy tiện chọc vào Tổng Giám đốc Phương, cô xác định cô có thể gánh vác được hậu quả chứ?"
Tô Khiết bị dọa cho lùi lại mấy bước, trong lòng cảm thấy e ngại.
Cho dù Phương Tinh Nghị không có huyết thống của nhà họ Phương nhưng lại được thừa kế cả Phương thị khổng lồ, mấy anh em bên nhà ông cụ Phương có bất mãn cũng không dám thể hiện ra ngoài, thậm chí còn rất kiêng kỵ Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị có thiên phú đặc biệt trên phương diện buôn bán, thị trường Châu Âu chính là do một tay anh khai thác, làm cho thu nhập hàng năm của Phương thị cũng tăng lên gấp đôi. Nếu không có anh, bây giờ Phương thị sao có thể huy hoàng được như vậy.
Nhìn anh có vẻ dễ ở chung nhưng ngoại trừ ngày lễ cần thiết thì rất ít khi qua lại với những người khác trong nhà họ Phương, anh cũng ghét người lấy anh ra làm trọng tâm của tin tức, người trong giới truyền thông đều biết điều đó. Cho nên cho dù anh dẫn theo Tưởng Song Kỳ ra ngoài ăn cơm mà hoàn toàn không có trang bị vũ trang, cũng không ai dám viết tin tức gì mới.
Nếu Tô Khiết thật sự truyền rộng ảnh chụp ra ngoài làm cho Phương Tinh Nghị trở thành tiêu điểm chú ý, người không dễ chịu chưa chắc đã là Dương Yến.
Mà sẽ chỉ là cô ta và Phương Thái thôi.
"Dương Yến, chị tốt nhất đừng có dính vào vũng nước đục này." Tô Khiết không dám uy hiếp Dương Yến nữa mà nói: "Nếu chị không giúp cô tư Phương thì tốt nhất cũng đừng giúp Phương Tinh Nghị, kẻo nhóm lửa trên người đấy."
"Đây là chuyện của tôi, không cần cô phải quan tâm." Dương Yến mỉm cười, mang theo hộp đồ ăn rời đi.
Tô Khiết vẫn nhìn theo bóng dáng Dương Yến ra khỏi nhà hàng.
Sau đó, cô ta có phần căm tức lấy ra một chiếc bút ghi âm từ trong túi.
Sở dĩ cô ta biết Phương Tinh Nghị và Dương Yến một trước một sau ra khỏi nhà vệ sinh nữ là vì lúc đó cô ta gọi điện cho một người họ hàng mãi không được nên mới kiểm tra video giám sát và nhìn thấy.
Tô Khiết vốn muốn ghi âm lại lời Dương Yến nói để uy hiếp.
Không ngờ Dương Yến khó đối phó như vậy, còn cảnh giác, cuối cùng cảnh cáo ngược lại cô ta.
Cô ta thấy Dương Yến căn bản không phải là dạng người nhẫn nhục chịu đựng gì cả. Bây giờ mới là bộ mặt thật của Dương Yến!
- -
Bởi vì bị Tô Khiết dây dưa nên Dương Yến mang theo bữa trưa đến công ty thì đã là một giờ chiều.
Nhưng cô vừa bước vào công ty đã cảm thấy bầu không khí không thích hợp lắm.
Bên kia, mấy người lễ tân xúm lại một chỗ không biết đang nói đó, vẻ mặt thương tiếc lại chấn động. Những nhân viên qua lại cũng thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, giống như công ty đã xảy ra chuyện gì đó.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Khi Dương Yến tới thang máy, thấy bên cạnh có nhân viên đã đứng chờ nên tò mò hỏi một câu.
"Cô là người của phòng ban nào vậy?" Người nhân viên này hỏi.
"Tôi là người của phòng phiên dịch."
"Trời ạ, phòng ban của các cô xảy ra chuyện lớn như thế mà cô không hay biết gì à?" Người nhân viên này nhìn Dương Yến với vẻ khiếp sợ: “Tôi nghe nói trưởng phòng của các cô trở về thì cơ thể không được thoải mái, chờ tới lúc tài xế chở người đến bệnh viện, trưởng phòng của các cô đã chết rồi. Hình như ông ta bị ghẽn cơ tim cấp tính đấy. Cả công ty đều biết chuyện này rồi mà cô vẫn không biết sao?"
Cái gì? Trưởng phòng chết rồi à?
Tin tức này quá mức chấn động làm Dương Yến đứng một lúc lâu vẫn không thể nào tỉnh táo lại được.
Chờ người nhân viên này đi vào thang máy, Dương Yến mới vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Trong thời gian này cô quá bận rộn nên tin tức trên diễn đàn facebook vừa được gửi tới thì cô dứt khoát cho ẩn đi.
Sau khi mở ra diễn đàn trên facebook, cô mới phát hiện ra một giờ trước, trên đó đã bùng nổ về chuyện của trưởng phòng, Tổng Giám đốc Phương đang chạy tới bệnh viện, phòng phiên dịch đã loạn hết cả lên.
Khương Tĩnh tag tất cả mọi người và thông báo một giờ chiều sẽ họp, có mấy người phụ họa theo.
Dương Yến khẽ nhíu mày. Cô không biết Khương Tĩnh đứng trên góc độ nào để tổ chức cuộc họp này, nhưng người trong phòng ban đều có mặt mà cô không có ở đấy thì sợ rằng sẽ bị người ta ngầm nói ra nói vào.
Cô tìm một người nhờ đưa bữa trưa tới cho Lâm Thanh Dung rồi nhanh chóng trở lại phòng phiên. Trong văn phòng vắng vẻ, bên trong phòng họp được ngăn bằng vách kính đã có đầy người ngồi.
Dương Yến bước nhanh qua và đẩy cửa ra: "Thật ngại quá, tôi tới muộn."
"Dương Yến, cô làm gì vậy? Cô không xem diễn đàn trên facebook à?" Thấy Dương Yến quá giờ mới đến, trên gương mặt Khương Tĩnh đầy vẻ không vui. Tất cả mọi người ngồi ở phía dưới còn cô ta dựa vào trên bàn họp, rất có dáng vẻ của lãnh đạo.
"Tôi ra ngoài làm việc." Dương Yến giải thích sơ qua rồi đi thẳng vào trong tìm chỗ ngồi.
Vẻ mặt Khương Tĩnh trầm xuống.
"Chị Khương, mọi người đều đến không đủ rồi." Có người nói: “Chị nhanh thu xếp xem sau này chúng ta nên làm gì?"
Khương Tĩnh đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người ở đó và nói với vẻ nặng nề: "Mọi người đều biết, vào một giờ trước, cơ thể của trưởng phòng xảy ra vấn đề nên đã qua đời."
"Tôi biết trong lòng mọi người rất khó chịu, nhưng thiên tai nhân họa cũng tránh không khỏi. Tổng Giám đốc Phương đã đi xử lý. Về phần phòng ban của chúng ta chọn ai làm trưởng phòng thì vẫn phải chờ lo liệu xong chuyện hậu sự của trưởng phòng lại nói sau."
Khương Tĩnh dừng lại một lát mới nói tiếp: "Nhưng trong lúc này, trong phòng ban không thể không có người nào quản lý được, còn có rất nhiều công việc cần chúng ta đi giải quyết. Tôi vào Phương thị sớm hơn mọi người mấy năm nên tính ra cũng xem như là người đi trước, trong lúc lãnh đạo cấp cao còn chưa chọn ra được trưởng phòng sẽ do tôi tạm thời quản lý phòng ban này, mọi người có ý kiến gì không?"
Phía dưới im lặng một hồi lâu.
Sau đó mới có người mở miệng trước: "Tôi đồng ý. Chị Khương là người xuất sắc nhất trong phòng ban của chúng ta, lại có kinh nghiệm lâu năm nên cũng hiểu biết nhiều hơn so với chúng tôi, chị tới quản lý là thích hợp nhất."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, quyết định chị Khương làm trưởng phòng luôn đi."
"Tôi đồng ý."
Thấy mọi người mói nói lời khen ngợi, giúp đỡ mình, trên gương mặt Khương Tĩnh cũng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Cô ta vỗ tay một cái, cao giọng nói: "Được rồi, vậy trong thời gian này sẽ do tôi tạm thời làm trưởng phòng, mọi người nhất định phải xử lý tốt mọi chuyện của mình, tài liệu quan trọng đều phải để cho tôi xem qua trước."
"Thật không? Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô." Dương Yến từ trên ghế đứng dậy, giọng điệu hờ hững: "Cô bảo cô tư Phương tìm người khác đi, tôi không thể giúp chuyện này được."
Cho dù Phương Tinh Nghị liên tục lôi kéo cô nhưng không đồng ý cho cô cái gì, chỉ có Quách Nhược Linh cầm một tỷ rưỡi mà thôi. Tuy nhiên, cô cảm thấy Phương Tinh Nghị đáng tin hơn cô tư Phương nhiều.
Nếu không phải có Phương Tinh Nghị che chở, cô chắc hẳn Hứa Cung Diễn không chỉ tặng hoa mà đã sớm tự mình tìm tới rồi.
Về phần Phương Tinh Nghị đuổi cô ra khỏi Phương thị à? Cô càng cảm thấy điều này là không có khả năng.
"Dương Yến, ý của chị là chị muốn giúp chú Phương, đứng ở bên phía chú ấy sao?" Tay Tô Khiết vội nắm lấy Dương Yến: “Chị vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đi, đừng làm cho mình không còn đường lui."
"Nếu chị giúp cô tư Phương thì không chỉ có thể lấy được tiền, về sau có việc gì còn có thể nhờ cô tư Phương giúp đỡ. Nếu chị muốn giúp Phương Tinh Nghị, cô tư Phương sẽ không bỏ qua cho chị đâu."
"Thật sao?" Vẻ mặt Dương Yến không hề dao động, chỉ đẩy tay Tô Khiết ra: "Nếu phải chọn, vậy tôi chọn Tổng Giám đốc Phương."
"Dương Yến, chị quả nhiên có quan hệ với Phương Tinh Nghị." Tô Khiết cười lạnh kèm theo ánh mắt xem thường: “Chị còn nói Phương Dịch Chung ngoại tình, lúc đó chẳng phải chị cũng vậy sao? Ngày đó nhất định là chị và Phương Tinh Nghị đã làm gì đó ở nhà vệ sinh nhỉ?"
Dương Yến mím chặt môi.
Cô không mở miệng, Tô Khiết liền kết luận là cô đang chột dạ nên giọng điệu càng cứng rắn hơn: "Ngày đó tôi đã chụp lại được rồi. Chị nói xem, nếu tôi muốn truyền ảnh chụp ra ngoài thì mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
"Tôi nói là tôi và Tổng Giám đốc Phương không có quan hệ gì cả." Dương Yến đi tới và liếc nhìn qua trên người Tô Khiết. Cô không quan tâm Tô Khiết có thiết bị ghi âm các loại hay không, đều phải nói chuyện thận trọng.
"Tôi và Phương Dịch Chung đã ly hôn, những tấm ảnh này của cô sẽ chỉ làm cho tôi bị người thân chỉ trích mấy ngày, sau khi qua rồi thì vẫn đi làm bình thường được. Nhưng điều đó sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Tổng Giám đốc Phương và Phương thị đấy."
"Chuyện không có thật thì Tổng Giám đốc Phương chắc chắn sẽ không thừa nhận, còn muốn điều tra triệt để." Dương Yến cong môi lên: “Cô tư Phương còn không dám tùy tiện chọc vào Tổng Giám đốc Phương, cô xác định cô có thể gánh vác được hậu quả chứ?"
Tô Khiết bị dọa cho lùi lại mấy bước, trong lòng cảm thấy e ngại.
Cho dù Phương Tinh Nghị không có huyết thống của nhà họ Phương nhưng lại được thừa kế cả Phương thị khổng lồ, mấy anh em bên nhà ông cụ Phương có bất mãn cũng không dám thể hiện ra ngoài, thậm chí còn rất kiêng kỵ Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị có thiên phú đặc biệt trên phương diện buôn bán, thị trường Châu Âu chính là do một tay anh khai thác, làm cho thu nhập hàng năm của Phương thị cũng tăng lên gấp đôi. Nếu không có anh, bây giờ Phương thị sao có thể huy hoàng được như vậy.
Nhìn anh có vẻ dễ ở chung nhưng ngoại trừ ngày lễ cần thiết thì rất ít khi qua lại với những người khác trong nhà họ Phương, anh cũng ghét người lấy anh ra làm trọng tâm của tin tức, người trong giới truyền thông đều biết điều đó. Cho nên cho dù anh dẫn theo Tưởng Song Kỳ ra ngoài ăn cơm mà hoàn toàn không có trang bị vũ trang, cũng không ai dám viết tin tức gì mới.
Nếu Tô Khiết thật sự truyền rộng ảnh chụp ra ngoài làm cho Phương Tinh Nghị trở thành tiêu điểm chú ý, người không dễ chịu chưa chắc đã là Dương Yến.
Mà sẽ chỉ là cô ta và Phương Thái thôi.
"Dương Yến, chị tốt nhất đừng có dính vào vũng nước đục này." Tô Khiết không dám uy hiếp Dương Yến nữa mà nói: "Nếu chị không giúp cô tư Phương thì tốt nhất cũng đừng giúp Phương Tinh Nghị, kẻo nhóm lửa trên người đấy."
"Đây là chuyện của tôi, không cần cô phải quan tâm." Dương Yến mỉm cười, mang theo hộp đồ ăn rời đi.
Tô Khiết vẫn nhìn theo bóng dáng Dương Yến ra khỏi nhà hàng.
Sau đó, cô ta có phần căm tức lấy ra một chiếc bút ghi âm từ trong túi.
Sở dĩ cô ta biết Phương Tinh Nghị và Dương Yến một trước một sau ra khỏi nhà vệ sinh nữ là vì lúc đó cô ta gọi điện cho một người họ hàng mãi không được nên mới kiểm tra video giám sát và nhìn thấy.
Tô Khiết vốn muốn ghi âm lại lời Dương Yến nói để uy hiếp.
Không ngờ Dương Yến khó đối phó như vậy, còn cảnh giác, cuối cùng cảnh cáo ngược lại cô ta.
Cô ta thấy Dương Yến căn bản không phải là dạng người nhẫn nhục chịu đựng gì cả. Bây giờ mới là bộ mặt thật của Dương Yến!
- -
Bởi vì bị Tô Khiết dây dưa nên Dương Yến mang theo bữa trưa đến công ty thì đã là một giờ chiều.
Nhưng cô vừa bước vào công ty đã cảm thấy bầu không khí không thích hợp lắm.
Bên kia, mấy người lễ tân xúm lại một chỗ không biết đang nói đó, vẻ mặt thương tiếc lại chấn động. Những nhân viên qua lại cũng thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, giống như công ty đã xảy ra chuyện gì đó.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Khi Dương Yến tới thang máy, thấy bên cạnh có nhân viên đã đứng chờ nên tò mò hỏi một câu.
"Cô là người của phòng ban nào vậy?" Người nhân viên này hỏi.
"Tôi là người của phòng phiên dịch."
"Trời ạ, phòng ban của các cô xảy ra chuyện lớn như thế mà cô không hay biết gì à?" Người nhân viên này nhìn Dương Yến với vẻ khiếp sợ: “Tôi nghe nói trưởng phòng của các cô trở về thì cơ thể không được thoải mái, chờ tới lúc tài xế chở người đến bệnh viện, trưởng phòng của các cô đã chết rồi. Hình như ông ta bị ghẽn cơ tim cấp tính đấy. Cả công ty đều biết chuyện này rồi mà cô vẫn không biết sao?"
Cái gì? Trưởng phòng chết rồi à?
Tin tức này quá mức chấn động làm Dương Yến đứng một lúc lâu vẫn không thể nào tỉnh táo lại được.
Chờ người nhân viên này đi vào thang máy, Dương Yến mới vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Trong thời gian này cô quá bận rộn nên tin tức trên diễn đàn facebook vừa được gửi tới thì cô dứt khoát cho ẩn đi.
Sau khi mở ra diễn đàn trên facebook, cô mới phát hiện ra một giờ trước, trên đó đã bùng nổ về chuyện của trưởng phòng, Tổng Giám đốc Phương đang chạy tới bệnh viện, phòng phiên dịch đã loạn hết cả lên.
Khương Tĩnh tag tất cả mọi người và thông báo một giờ chiều sẽ họp, có mấy người phụ họa theo.
Dương Yến khẽ nhíu mày. Cô không biết Khương Tĩnh đứng trên góc độ nào để tổ chức cuộc họp này, nhưng người trong phòng ban đều có mặt mà cô không có ở đấy thì sợ rằng sẽ bị người ta ngầm nói ra nói vào.
Cô tìm một người nhờ đưa bữa trưa tới cho Lâm Thanh Dung rồi nhanh chóng trở lại phòng phiên. Trong văn phòng vắng vẻ, bên trong phòng họp được ngăn bằng vách kính đã có đầy người ngồi.
Dương Yến bước nhanh qua và đẩy cửa ra: "Thật ngại quá, tôi tới muộn."
"Dương Yến, cô làm gì vậy? Cô không xem diễn đàn trên facebook à?" Thấy Dương Yến quá giờ mới đến, trên gương mặt Khương Tĩnh đầy vẻ không vui. Tất cả mọi người ngồi ở phía dưới còn cô ta dựa vào trên bàn họp, rất có dáng vẻ của lãnh đạo.
"Tôi ra ngoài làm việc." Dương Yến giải thích sơ qua rồi đi thẳng vào trong tìm chỗ ngồi.
Vẻ mặt Khương Tĩnh trầm xuống.
"Chị Khương, mọi người đều đến không đủ rồi." Có người nói: “Chị nhanh thu xếp xem sau này chúng ta nên làm gì?"
Khương Tĩnh đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người ở đó và nói với vẻ nặng nề: "Mọi người đều biết, vào một giờ trước, cơ thể của trưởng phòng xảy ra vấn đề nên đã qua đời."
"Tôi biết trong lòng mọi người rất khó chịu, nhưng thiên tai nhân họa cũng tránh không khỏi. Tổng Giám đốc Phương đã đi xử lý. Về phần phòng ban của chúng ta chọn ai làm trưởng phòng thì vẫn phải chờ lo liệu xong chuyện hậu sự của trưởng phòng lại nói sau."
Khương Tĩnh dừng lại một lát mới nói tiếp: "Nhưng trong lúc này, trong phòng ban không thể không có người nào quản lý được, còn có rất nhiều công việc cần chúng ta đi giải quyết. Tôi vào Phương thị sớm hơn mọi người mấy năm nên tính ra cũng xem như là người đi trước, trong lúc lãnh đạo cấp cao còn chưa chọn ra được trưởng phòng sẽ do tôi tạm thời quản lý phòng ban này, mọi người có ý kiến gì không?"
Phía dưới im lặng một hồi lâu.
Sau đó mới có người mở miệng trước: "Tôi đồng ý. Chị Khương là người xuất sắc nhất trong phòng ban của chúng ta, lại có kinh nghiệm lâu năm nên cũng hiểu biết nhiều hơn so với chúng tôi, chị tới quản lý là thích hợp nhất."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, quyết định chị Khương làm trưởng phòng luôn đi."
"Tôi đồng ý."
Thấy mọi người mói nói lời khen ngợi, giúp đỡ mình, trên gương mặt Khương Tĩnh cũng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Cô ta vỗ tay một cái, cao giọng nói: "Được rồi, vậy trong thời gian này sẽ do tôi tạm thời làm trưởng phòng, mọi người nhất định phải xử lý tốt mọi chuyện của mình, tài liệu quan trọng đều phải để cho tôi xem qua trước."
/613
|