" Tôi tiện đường đi làm về, đem bữa trưa cho cô Kỳ Kỳ." Trợ lý Tư nói.
Về việc Quách Thường Phúc tiếp quản việc này thay bạn cậu ta, trợ lý Tư cũng không biết, bởi trong hồ sơ của Quách Thường Phúc cũng ghi là tốt nghiệp từ trường đại học kia, anh ta tự nhiên cho rằng cậu ta là một con sói xám.
Quách Thường Phúc sờ sờ mũi, buồn bực nói: " Anh đưa tới sớm một chút thì tốt hơn đấy, cô ta vừa mới ăn cơm của tôi rồi."
" Cái gì?" Trợ lý Tư trong chốc lát không phản ứng kịp.
Chờ đến lúc nhìn thấy những món ăn đầy dầu mỡ kia của Tưởng Song Kỳ, trợ lý Tư rất là hết hồn.
Anh ta vẫn luôn đi theo Tưởng Song Kỳ, biết cô ta ăn kiêng, không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, ngày nào dù sớm hay muộn cũng phải mua cơm ở nhà hàng về. Bây giờ lại ăn mấy món ăn bình thường này, lại còn ăn cơm trắng nữa?
" Cô Kỳ Kỳ, không phải là cô không thích ăn.... những thứ này sao?" Trợ lý Tư không nhịn được nói: “ Hơn nữa, đồ ăn này rất nhiều dầu mỡ, dễ béo lắm."
" Anh phiền thật đấy, sao nói nhiều vậy!" Tưởng Song Kỳ trợn trắng mắt, vất vả lắm cô ta mới có khẩu vị thì lại bị người ta lải nhải, phiền chết đi được.
Trợ lý Tư: "......"
Sau khi đặt bữa trưa lên bàn, Trợ lý Tư kéo Quách Thường Phúc sang một bên, hai người lén lút nói chuyện.
Trợ lý Tư nói: " Tháng sau có rảnh không? Cần cậu ra nước ngoài một chuyến."
" Không phải kêu tôi trông nom minh tinh này là đủ rồi sao?" Quách Thường Phúc nhíu mày, cậu ta chỉ muốn kiếm thêm thu nhập thôi: " Chuyện vi phạm hợp đồng tôi không làm, tôi cũng không có hộ chiếu."
" Máy bay tư nhân. Tất cả đã sắp xếp xong, cậu không cần làm hộ chiếu." Trợ lý Tư hạ mắt, mỉm cười nói: " Chuyện này không vi phạm hợp đồng, là Phó Tổng Giám đốc muốn bàn chuyện làm ăn, sợ có người âm thầm động thủ."
" Không chỉ cậu, tôi còn sắp xếp vài người khác, các cậu sẽ âm thầm theo dõi, đảm bảo sự an toàn của Phó Tổng Giám đốc. Nếu cậu đồng ý, hơn 300 triệu này, tôi sẽ sẽ chuyển trước 150 triệu cho cậu."
300 triệu không phải ít.
Tự hỏi một lát, Quách Thường Phúc gật đầu: " Nếu chỉ theo dõi thôi, tôi nhận."
" Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ." Trợ lý Tư và Quách Thường Phúc bắt tay, đồng thời cũng thở dài một hơi.
Dù sao, có thể tốt nghiệp trường đại học kia thì cũng không phải người đơn giản. Lần này có Quách Thường Phúc đi theo cũng rất yên tâm.
" Hai người đang nói chuyện gì đấy?" Tưởng Song Kỳ ôm bát góp vào, không hài lòng nói: " Tại sao phải tránh mặt tôi, có chuyện gì không thể nói với tôi sao?"
" Nói chuyện cô gặp phần tử nguy hiểm trong đám fan của cô, khi ra ngoài phải tăng cường bảo vệ cô." Quách Thường Phúc ấn đầu cô ta, chính là muốn dời chú ý của cô ta sang hướng khác: “Cô ăn cơm đi."
Tưởng Song Kỳ hét ầm lên: "Không được ấn đầu tôi, mau bỏ cái tay thối của anh ra."
"Cô đi ra thì tôi sẽ buông tay."
" Anh bỏ tay ra trước!"
Nhìn hai người đùa giỡn, trợ lý Tư không khỏi lắc đầu, quan sát Quách Thường Phúc thêm vài lần.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy thằng nhóc này, anh ta đã cảm thấy cậu ta rất đáng tin, chính là cảm giác quá chính trực, nhìn ai cũng không phân biệt giới tính.
Nhưng mà như thế cũng tốt, cậu ta sẽ không có ý nghĩ lệch lạc với cô Kỳ Kỳ.
- -----
Sau đó không lâu, Dương Yến nhận được điện thoại của Quách Thường Phúc, nói cuối tuần cậu sẽ về.
Nhưng mà cuối tuần này là ngày Dương Yến xuất viện, cô thẳng thắn nói Quách Thường Phúc đến bệnh viện tìm mình, trước tiên dẫn cậu đi mua quần áo trước, sau đó mới về nhà.
" Chị, sao chị lại nằm viện?" Hơn mười giờ sáng, Quách Thường Phúc theo địa chỉ Dương Yến cho tìm được phòng bệnh, nói một câu như thế với Dương Yến đang nằm trên giường bệnh.
Dương Yến bất đắc dĩ nói: " Trước khi đi bàn chuyện làm ăn, bị một cô công chúa kiêu căng dùng gậy đánh gôn đập vào đầu gối, bác sĩ bảo chị nằm viện theo dõi, không có chuyện gì."
" Không có chuyện gì mà bác sĩ kêu chị nằm viện à?" Vẻ mặt Quách Thường Phúc hung ác, âm trầm nói: " Nếu có em ở đó, nhất định em sẽ chặt đứt hai chân cô ta!"
" May mà em không ở đó, nếu không chuyện sẽ loạn lên rồi." Dương Yến cười nói.
Đã lâu rồi cô không gặp Quách Thương Phúc, lúc này mới phát hiện Quách Thường Phúc rất cao, vẫn để kiểu đầu như vậy, mặc quần áo đen bình thường, tuổi trẻ cương nghị, nằm giữa độ tuổi thanh niên và đàn ông, khiến cho người ta cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Dương Yến dùng tay đo, mình mới cao đến hõm vai cậu, không khỏi thổn thức: " Mới mấy tháng không gặp, sao lại cảm giác em như con khỉ trời thế này, bây giờ cao bao nhiêu rồi?"
" Một mét tám chín."
" Cao thế hả?" Dương Yến giật mình, xong mới phát hiện cậu còn mặc quần áo bình thường mà cô mua trước kia, bởi vì cao lên mà ống quần đã cộc lên một đoạn rồi.
" Không cao lên làm sao được. Trong nhà có ba người phụ nữ cần em bảo vệ nữa." Quách Thường Phúc cũng rất hài lòng với chiều cao của mình, khiêu mi: " Chị có đi được không, không thì em cõng chị?"
Dương Yến trừng mắt liếc cậu: " Chị cũng không phải là bị gãy chân, còn cần em phải cõng sao?"
Quách Thường Phúc sờ sờ mũi.
Sau khi xuất viện, Dương Yến dẫn Quách Thường Phúc đi đến trung tâm thương mại mua quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn gọi điện thoại cho mẹ Dương, hỏi bà có cần phải mua ít thức ăn mang về không, mẹ Dương nói không cần.
Tầng sáu của trung tâm thương mại đều là các cửa hàng bán đồ nam.
Dương Yến dẫn Quách Thường Phúc vào từng cửa hàng xem. Quách Thường Phúc dáng người cao ráo, khuôn mặt cực kỳ khôi ngô, hơn nữa Dương Yến làm phiên dịch viên, khí chất cũng rất được, vừa vào trong cửa hàng, ba bốn nhân viên bán hàng đã chạy tới.
" Chị, nói không chừng em còn cao lên nữa, không cần mua đồ quá tốt đâu." Quách Thường Phúc tiện tay lật giá tiền áo sơ mi, đều là bốn chữ số, hơi cao rồi.
" Cao lên thì mua nữa, không việc gì." Dương Yến lấy mấy bộ quần áo treo trên móc ấn vào ngực cậu: “ Chị cũng không nghèo đến mức mấy bộ quần áo mà còn không mua nổi, thử chút đi."
" Được chưa!"
Dáng người Quách Thường Phúc rất đẹp, giống như người mẫu nam vậy, mặc cái gì cũng đẹp. Những bộ đã thử này, Dương Yến đều bảo nhân viên bán hàng gói hết lại, cuối cùng hai người xách theo mấy cái túi rời khỏi.
" Thường Phúc, cô gái trong điện thoại ngày đó là ai?" Dương Yến lấy cùi chỏ huých Quách Thường Phúc một cái, lộ ra vẻ mặt hóng hớt: “ Không phải em nói trường học phân riêng lớp nam và nữ sao?"
Quách Thường Phúc nói: " Thực sự là bạn học, cô ấy đến tìm em mượn đồ."
" Em cứ nói thế đi, chị không tin đâu." Dương Yến cũng không ngốc: “ Cô bé kia nghe giọng điệu như đang làm nũng với em vậy đó."
Quách Thường Phúc: "......."
Thật sự không phải là làm nũng, cô ta lúc đó đang mắng cậu.
Thấy Quách Thường Phúc không nói gì, Dương Yến bèn nói: " Thực ra yêu sớm cũng không sao, em chú ý đúng mực là được. Con gái nhà người ta cũng là bảo bối trong mắt ba mẹ, đừng có bắt nạt người ta."
" Chị, chị nghĩ nhiều rồi." Quách Thường Phúc nhếch nhếch khóe miệng, dời trọng tâm câu chuyện: " Trước đây khi nói đến chơi bời, không phải chị luôn nhắc đến tên kia sao, sao bây giờ không nhắc đến nữa?"
Quách Thường Phúc và Quách Nhược Linh đều giống nhau, đều ngứa mắt Phương Dịch Chung. Dương Yến cho rằng cô trèo cao, nhưng trong mắt bọn họ, khi Dương Yến gả đi rồi, cũng chưa từng gọi một tiếng anh rể.
Ánh mắt Dương Yến dần tối lại, một lúc lâu sau mới nói: " Chị quên mất em vẫn luôn ở trường học, chưa biết chuyện gì. Chị và Phương Dịch Chung đã sớm ly hôn rồi. Anh ta ngoại tình trước."
" Ly, ly hôn?" Quách Thường Phúc bừng tỉnh từ câu nói của cô.
" Sao lại lộ ra dáng vẻ này?" Dương Yến liến mắt, buồn cười nói: " Nhược Linh lúc trước nghe tin cũng có vẻ măt giống y như em vậy."
" Không có gì, vui mừng thay chị thôi." Quách Thường Phúc nắm vai Dương Yến: "Chị, loại người thối nát đó nên phải thế. Chỉ cần một câu nói của chị, em có thể tiêu diệt anh ta mà thần không biết quỷ không hay!"
" Này này, càng nói càng linh tinh rồi!" Dương Yến dùng ánh mắt cảnh cáo cậu: " Không cho làm những chuyện vi phạm pháp luật, huống chi mọi chuyện chị đã giải quyết xong hết rồi, không cần em lo lắng gì nữa."
Về việc Quách Thường Phúc tiếp quản việc này thay bạn cậu ta, trợ lý Tư cũng không biết, bởi trong hồ sơ của Quách Thường Phúc cũng ghi là tốt nghiệp từ trường đại học kia, anh ta tự nhiên cho rằng cậu ta là một con sói xám.
Quách Thường Phúc sờ sờ mũi, buồn bực nói: " Anh đưa tới sớm một chút thì tốt hơn đấy, cô ta vừa mới ăn cơm của tôi rồi."
" Cái gì?" Trợ lý Tư trong chốc lát không phản ứng kịp.
Chờ đến lúc nhìn thấy những món ăn đầy dầu mỡ kia của Tưởng Song Kỳ, trợ lý Tư rất là hết hồn.
Anh ta vẫn luôn đi theo Tưởng Song Kỳ, biết cô ta ăn kiêng, không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, ngày nào dù sớm hay muộn cũng phải mua cơm ở nhà hàng về. Bây giờ lại ăn mấy món ăn bình thường này, lại còn ăn cơm trắng nữa?
" Cô Kỳ Kỳ, không phải là cô không thích ăn.... những thứ này sao?" Trợ lý Tư không nhịn được nói: “ Hơn nữa, đồ ăn này rất nhiều dầu mỡ, dễ béo lắm."
" Anh phiền thật đấy, sao nói nhiều vậy!" Tưởng Song Kỳ trợn trắng mắt, vất vả lắm cô ta mới có khẩu vị thì lại bị người ta lải nhải, phiền chết đi được.
Trợ lý Tư: "......"
Sau khi đặt bữa trưa lên bàn, Trợ lý Tư kéo Quách Thường Phúc sang một bên, hai người lén lút nói chuyện.
Trợ lý Tư nói: " Tháng sau có rảnh không? Cần cậu ra nước ngoài một chuyến."
" Không phải kêu tôi trông nom minh tinh này là đủ rồi sao?" Quách Thường Phúc nhíu mày, cậu ta chỉ muốn kiếm thêm thu nhập thôi: " Chuyện vi phạm hợp đồng tôi không làm, tôi cũng không có hộ chiếu."
" Máy bay tư nhân. Tất cả đã sắp xếp xong, cậu không cần làm hộ chiếu." Trợ lý Tư hạ mắt, mỉm cười nói: " Chuyện này không vi phạm hợp đồng, là Phó Tổng Giám đốc muốn bàn chuyện làm ăn, sợ có người âm thầm động thủ."
" Không chỉ cậu, tôi còn sắp xếp vài người khác, các cậu sẽ âm thầm theo dõi, đảm bảo sự an toàn của Phó Tổng Giám đốc. Nếu cậu đồng ý, hơn 300 triệu này, tôi sẽ sẽ chuyển trước 150 triệu cho cậu."
300 triệu không phải ít.
Tự hỏi một lát, Quách Thường Phúc gật đầu: " Nếu chỉ theo dõi thôi, tôi nhận."
" Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ." Trợ lý Tư và Quách Thường Phúc bắt tay, đồng thời cũng thở dài một hơi.
Dù sao, có thể tốt nghiệp trường đại học kia thì cũng không phải người đơn giản. Lần này có Quách Thường Phúc đi theo cũng rất yên tâm.
" Hai người đang nói chuyện gì đấy?" Tưởng Song Kỳ ôm bát góp vào, không hài lòng nói: " Tại sao phải tránh mặt tôi, có chuyện gì không thể nói với tôi sao?"
" Nói chuyện cô gặp phần tử nguy hiểm trong đám fan của cô, khi ra ngoài phải tăng cường bảo vệ cô." Quách Thường Phúc ấn đầu cô ta, chính là muốn dời chú ý của cô ta sang hướng khác: “Cô ăn cơm đi."
Tưởng Song Kỳ hét ầm lên: "Không được ấn đầu tôi, mau bỏ cái tay thối của anh ra."
"Cô đi ra thì tôi sẽ buông tay."
" Anh bỏ tay ra trước!"
Nhìn hai người đùa giỡn, trợ lý Tư không khỏi lắc đầu, quan sát Quách Thường Phúc thêm vài lần.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy thằng nhóc này, anh ta đã cảm thấy cậu ta rất đáng tin, chính là cảm giác quá chính trực, nhìn ai cũng không phân biệt giới tính.
Nhưng mà như thế cũng tốt, cậu ta sẽ không có ý nghĩ lệch lạc với cô Kỳ Kỳ.
- -----
Sau đó không lâu, Dương Yến nhận được điện thoại của Quách Thường Phúc, nói cuối tuần cậu sẽ về.
Nhưng mà cuối tuần này là ngày Dương Yến xuất viện, cô thẳng thắn nói Quách Thường Phúc đến bệnh viện tìm mình, trước tiên dẫn cậu đi mua quần áo trước, sau đó mới về nhà.
" Chị, sao chị lại nằm viện?" Hơn mười giờ sáng, Quách Thường Phúc theo địa chỉ Dương Yến cho tìm được phòng bệnh, nói một câu như thế với Dương Yến đang nằm trên giường bệnh.
Dương Yến bất đắc dĩ nói: " Trước khi đi bàn chuyện làm ăn, bị một cô công chúa kiêu căng dùng gậy đánh gôn đập vào đầu gối, bác sĩ bảo chị nằm viện theo dõi, không có chuyện gì."
" Không có chuyện gì mà bác sĩ kêu chị nằm viện à?" Vẻ mặt Quách Thường Phúc hung ác, âm trầm nói: " Nếu có em ở đó, nhất định em sẽ chặt đứt hai chân cô ta!"
" May mà em không ở đó, nếu không chuyện sẽ loạn lên rồi." Dương Yến cười nói.
Đã lâu rồi cô không gặp Quách Thương Phúc, lúc này mới phát hiện Quách Thường Phúc rất cao, vẫn để kiểu đầu như vậy, mặc quần áo đen bình thường, tuổi trẻ cương nghị, nằm giữa độ tuổi thanh niên và đàn ông, khiến cho người ta cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Dương Yến dùng tay đo, mình mới cao đến hõm vai cậu, không khỏi thổn thức: " Mới mấy tháng không gặp, sao lại cảm giác em như con khỉ trời thế này, bây giờ cao bao nhiêu rồi?"
" Một mét tám chín."
" Cao thế hả?" Dương Yến giật mình, xong mới phát hiện cậu còn mặc quần áo bình thường mà cô mua trước kia, bởi vì cao lên mà ống quần đã cộc lên một đoạn rồi.
" Không cao lên làm sao được. Trong nhà có ba người phụ nữ cần em bảo vệ nữa." Quách Thường Phúc cũng rất hài lòng với chiều cao của mình, khiêu mi: " Chị có đi được không, không thì em cõng chị?"
Dương Yến trừng mắt liếc cậu: " Chị cũng không phải là bị gãy chân, còn cần em phải cõng sao?"
Quách Thường Phúc sờ sờ mũi.
Sau khi xuất viện, Dương Yến dẫn Quách Thường Phúc đi đến trung tâm thương mại mua quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn gọi điện thoại cho mẹ Dương, hỏi bà có cần phải mua ít thức ăn mang về không, mẹ Dương nói không cần.
Tầng sáu của trung tâm thương mại đều là các cửa hàng bán đồ nam.
Dương Yến dẫn Quách Thường Phúc vào từng cửa hàng xem. Quách Thường Phúc dáng người cao ráo, khuôn mặt cực kỳ khôi ngô, hơn nữa Dương Yến làm phiên dịch viên, khí chất cũng rất được, vừa vào trong cửa hàng, ba bốn nhân viên bán hàng đã chạy tới.
" Chị, nói không chừng em còn cao lên nữa, không cần mua đồ quá tốt đâu." Quách Thường Phúc tiện tay lật giá tiền áo sơ mi, đều là bốn chữ số, hơi cao rồi.
" Cao lên thì mua nữa, không việc gì." Dương Yến lấy mấy bộ quần áo treo trên móc ấn vào ngực cậu: “ Chị cũng không nghèo đến mức mấy bộ quần áo mà còn không mua nổi, thử chút đi."
" Được chưa!"
Dáng người Quách Thường Phúc rất đẹp, giống như người mẫu nam vậy, mặc cái gì cũng đẹp. Những bộ đã thử này, Dương Yến đều bảo nhân viên bán hàng gói hết lại, cuối cùng hai người xách theo mấy cái túi rời khỏi.
" Thường Phúc, cô gái trong điện thoại ngày đó là ai?" Dương Yến lấy cùi chỏ huých Quách Thường Phúc một cái, lộ ra vẻ mặt hóng hớt: “ Không phải em nói trường học phân riêng lớp nam và nữ sao?"
Quách Thường Phúc nói: " Thực sự là bạn học, cô ấy đến tìm em mượn đồ."
" Em cứ nói thế đi, chị không tin đâu." Dương Yến cũng không ngốc: “ Cô bé kia nghe giọng điệu như đang làm nũng với em vậy đó."
Quách Thường Phúc: "......."
Thật sự không phải là làm nũng, cô ta lúc đó đang mắng cậu.
Thấy Quách Thường Phúc không nói gì, Dương Yến bèn nói: " Thực ra yêu sớm cũng không sao, em chú ý đúng mực là được. Con gái nhà người ta cũng là bảo bối trong mắt ba mẹ, đừng có bắt nạt người ta."
" Chị, chị nghĩ nhiều rồi." Quách Thường Phúc nhếch nhếch khóe miệng, dời trọng tâm câu chuyện: " Trước đây khi nói đến chơi bời, không phải chị luôn nhắc đến tên kia sao, sao bây giờ không nhắc đến nữa?"
Quách Thường Phúc và Quách Nhược Linh đều giống nhau, đều ngứa mắt Phương Dịch Chung. Dương Yến cho rằng cô trèo cao, nhưng trong mắt bọn họ, khi Dương Yến gả đi rồi, cũng chưa từng gọi một tiếng anh rể.
Ánh mắt Dương Yến dần tối lại, một lúc lâu sau mới nói: " Chị quên mất em vẫn luôn ở trường học, chưa biết chuyện gì. Chị và Phương Dịch Chung đã sớm ly hôn rồi. Anh ta ngoại tình trước."
" Ly, ly hôn?" Quách Thường Phúc bừng tỉnh từ câu nói của cô.
" Sao lại lộ ra dáng vẻ này?" Dương Yến liến mắt, buồn cười nói: " Nhược Linh lúc trước nghe tin cũng có vẻ măt giống y như em vậy."
" Không có gì, vui mừng thay chị thôi." Quách Thường Phúc nắm vai Dương Yến: "Chị, loại người thối nát đó nên phải thế. Chỉ cần một câu nói của chị, em có thể tiêu diệt anh ta mà thần không biết quỷ không hay!"
" Này này, càng nói càng linh tinh rồi!" Dương Yến dùng ánh mắt cảnh cáo cậu: " Không cho làm những chuyện vi phạm pháp luật, huống chi mọi chuyện chị đã giải quyết xong hết rồi, không cần em lo lắng gì nữa."
/613
|