“Sao lại thế này?”
Tổng Giám đốc Phương, buổi sáng tốt lành.” Lê Cơ nghiêm mặt chào hỏi với người đàn ông: “Nghe nói Tổng Giám đốc Phương cần người chăm sóc, cháu không được mời tới chăm sóc, hy vọng Tổng Giám đốc Phương đừng để ý.”
Trên mặt cố cười, trong lòng Dương Yến lại oán thầm: Chú nghĩ tôi nhớ tới chú à? Còn không phải do thiếu nợ ân tình, muốn trả nhanh cho hết, cả đời đã làm công cho Công ty nhà họ Phương rồi!”
Phương Tinh Nghị nhìn về phía trợ lý Tư, cười như có như không nói: “Ồ? Tôi cần người chăm sóc à?”
“Vâng thưa Tổng Giám đốc Phương, dì giúp việc nói trong nhà có chuyện ít thời gian, mấy hôm nay không tới được.” Trợ lý Tư bị Tổng Giám đốc nhà mình nhìn cho sau lưng lạnh cả người, anh đẩy cặp kính sắp trượt, mặt bình tĩnh nói.
“Chuyện tôi xử lý được chỉ có hạn, sợ còn tạo thêm việc cho Tổng Giám đốc Phương, mà tài nấu nướng của cô Dương tốt, năng lực làm việc mạnh, nên tôi đưa cô Dương qua đây.”
Dương Yến vội vàng gật đầu: “Cháu không biết làm cháo ngân nhĩ, nhưng tài nấu nướng của cháu tốt lắm! Tổng Giám đốc Phương à chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc chú đến khi chú khỏe lại.”
Phương Tinh Nghị thông minh, biết Dương Yến tích cực đến vì nợ ân tình.
Nhưng anh chỉ nhìn không nói, bởi trong nước anh chỉ tin được trợ lý Trương, mà Trợ lý Tư lại bận, quả thật anh cần một người giúp anh để ý tài liệu.
“Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.” Phương Tinh Nghị nói với trợ lý Trương: “Mấy hôm nay cô Dương ở đây giúp tôi, ở công ty có rảnh thì để ý công việc thư ký chút.”
“Tôi sẽ xử lý.” Trợ lý Tư hiểu rõ là chuyện gì.
Lúc gần đi, Trợ lý Tư nói với Dương Yến: “Cô Dương, sinh hoạt hàng ngày của Tổng Giám đốc Phương phiền cô rồi.”
Dương Yến đáp vâng, trong lòng rất buồn bực.
Biệt thự lớn thế này, còn có người máy quét dọn, vệ sinh không cần đến cô, cô không phải nấu cơm, còn muốn cô chăm sóc thế nào?
Rồi nhanh chóng Dương Yến bị bẽ mặt, bởi cuộc sống chẳng tốt lành gì!
Đầu tiên, cỗ với Trợ lý Tư đến siêu thị mua không ít nguyên liệu nấu ăn, đều là loại thịt hữu ích khôi phục miệng vết thương, nhưng Phương Tinh Nghị rất kén chọn, không ăn cá, không ăn thịt heo, rau thì không ăn bông cải xanh.
Anh hơi mẫn cảm với hoa, cũng không thích bơ lạc.
Cà phê phải xay thủ công và mới pha, lúc xử lý tài liệu phải uống cà phê.
“Tổng Giám đốc Phương, anh quá……” Dương Yến nhìn phần chú ý ở bản ghi nhớ “Hạng mục công việc cần chú ý”, khóe miệng giật giật: “Quá kiêng ăn đấy?”
Kiêng ăn đến thế, chọn một bỏ tám, không hề có dáng vẻ yếu đuối, đúng là thần kỳ.
Nhược Lăng nhà cô cũng không kén chọn đến thế!
“Mỗi người có một loại rau không ăn được.” Trước mặt Phương Tinh Nghị bày một chiếc notebook trên bàn, đang xử lý công chuyện: “Đây là bình thường, không phải quá kiêng ăn.”
“……”
Dương Yến tốn hơi thừa lời, cô không thích quản người khác nhất.
Nói tới cô, sau khi đi siêu thị về mua cả đống nguyên liệu nấu ăn, đủ mệt rồi, giờ giá hàng hóa còn cao, thế mà chỉ bởi anh kiêng ăn mà bỏ nguyên liệu nấu ăn đi, lãng phí bao nhiêu!
Nghĩ ngợi một chốc, Dương Yến đi tới phòng bếp, gọi điện thoại cho mẹ Dương: “Mẹ, có người kiêng ăn không ăn thịt lợn thì làm sao bây giờ?”
“Em gái con lại kiêng ăn à?”
Dương Yến nói lẩm bẩm: “Không phải, Nhược Lăng còn tốt hơn chú ta nhiều!”
“Vậy con băm nhỏ thịt lợn chế biến qua đi, biến thành thịt viên, hiểu không?” Mẹ Dương dù gì cũng từng làm đầu bếp, nhanh chóng nghĩ ra cách: “Phải có cà, làm cà kẹp thịt chiên cũng được.”
“Chú ấy nếm ra vị thịt lợn thì làm sao bây giờ?”
“Con dùng gia vị ướp đi, chất thịt rất ít, cậu ta không nếm ra được đâu.”
Dương Yến tìm kiếm trên mấy quán bán gia vị, đúng như mẹ Dương nói có loại gia vị này thật, cô nhớ kĩ càng bước ướp chế, hỏi cách xử lý cá như thế nào, cùng vê thành viên, hoặc làm trứng hấp bên trong.
Sau khi Dương Yến mặc tạp dề, bắt đầu nấu nướng trong phòng bếp.
Bữa này dùng tất cả các cách mẹ Dương dạy con, nhanh gọn xử lý xong thịt lợn và cá, một món thịt bò tương thêm hai món ăn chay, bữa cơm trưa nhanh chóng chuẩn bị xong.
Làm xong cô còn nếm thử, đúng là không còn vị thịt lợn, mới bưng ra ngoài.
“Tổng Giám đốc Phương, cơm trưa đã xong rồi.”
Phương Tinh Nghị đóng máy tính, đứng dậy ngồi xuống phòng ăn, nhìn thấy bốn món một canh trên bàn cơm, rất vừa lòng.
Tài nấu nướng của cô gái này không tệ.
Khi nhìn thấy món thịt, chân mày anh cau lại: “Không phải tôi nói không ăn thịt lợn à?”
“Không phải thịt lợn, là thịt bò!” Dương Yến sau khi mời anh ngồi xuống, thì ngồi sang bên kia, mặt bình tĩnh nói dối: “Thịt lợn cháu đã xử lý rồi, không tin Tổng Giám đốc Phương nếm thử xem.”
Thấy Phương Tinh Nghị chậm chạp không cử động, lộ ra vẻ nghi ngờ, Dương Yến cam đoan với anh: “Tổng Giám đốc Phương, không phải thịt lợn thật, nếu chú ăn ra vị thịt lợn thì tôi đi luôn!”
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, mấy giây sau mới dùng đũa một miếng thịt, cắn miếng lớn.
Ăn thấy thịt mềm thơm thơm, không giống thịt lợn.
“Thịt bò rất khó nấu được như thế, tay nghề của cô được đấy.” Phương Tinh Nghị nhìn miếng thịt trên đũa, nói kỹ thuật được đấy, thịt bò ăn sẽ không có cảm giác mềm như vậy.
Dương Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm, mới nãy gọi điện thoại cho mẹ Dương là không sai mà.
Trong bốn món ăn một món canh, canh nấm là màu trắng trong, mấy món ăn hoặc ít hoặc nhiều đều có thịt lợn với thịt bò, Dương Yến thấy Phương Tinh Nghị ăn hết sạch thức ăn, trong lòng rất có cảm giác thành tựu.
Chú dám kiêng ăn, tôi có cách đối phó chú!
Phòng bếp có máy rửa bát, cơm nước xong không cần Dương Yến rửa, cầm bát cho vào máy là xong.
Buổi chiều Phương Tinh Nghị đổi địa điểm công tác vào phòng làm việc, thỉnh thoảng sử dụng video xử lý chuyện công ty ở nước ngoài, Dương Yến pha cà phê ở phía sau, ở bên cạnh yên lặng xử lý tài liệu.
Cô đã quen cường độ công tác của phiên dịch viên, nhưng tài liệu của Phương Tinh Nghị là cái gì đấy, ánh mắt lướt xuống, đánh dấu những từ ngữ tối nghĩa khó hiểu, một phần tài liệu cơ bản cần năm phút đồng hồ.
Hai người một người vội trước bàn, một người vội sau bàn.
“Hôm nay làm thế thôi, tan họp.”
Phương Tinh Nghị lấy microphone trên người ra, cuộc họp nửa tiếng làm anh rất mệt mỏi, lúc này mới phát hiện tách cà phê nóng hổi trong tay, còn cả tài liệu đã xử lý xong xuôi.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Yến đang vùi đầu vào công việc, còn rất chuyên chú, thỉnh thoảng có từ nghĩ không ra, thì cắn đầu bút cố gắng nghĩ ra, dáng vẻ có chút đáng yêu.
Phương Tinh Nghị cong môi.
Không trách được Lưu Bộ trưởng khen Dương Yến ưu tú với bộ phận đúng thật, hiệu suất công tác rất nhanh, hơn nữa thay người khác làm việc cũng biết người đó cần gì,.
A, có thể kịp thời đưa lên.
Là anh coi thường người phụ nữ này, để cô làm phiên dịch viên.
“Dương Yến.” Đầu ngón tay Phương Tinh Nghị gõ lên bàn, hỏi cô: “Nếu có cơ hội, cô muốn tới chi nhánh bên New York không? Công ty sẽ chuẩn bị phòng ở cho cô.”
“Chi nhánh New York?” Dương Yến không nghĩ tới anh nói với cô lời ấy, bỗng chốc không phản ứng kịp.
Phương Tinh Nghị gật đầu: “Đúng thế.”
Anh biết cho Dương Yến một sân khấu, cô có thể tỏa sáng rạng rỡ, chi nhánh New York vừa hay phù hợp với cô.
Nếu cô có thể giúp anh xử lý ổn thỏa các vụ hợp tác, ân tình ấy không tính là gì.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Phương đã khen ngợi, nhưng cháu không cần.” Cuối cùng, Dương Yến vẫn từ chối: “Tôi vẫn thích Tổng bộ, tới chi nhánh New York có lẽ không thích ứng được.”
Dương Yến cũng có ý nghĩ của riêng cô.
Tuy cô đã vào Công ty nhà họ Phương mấy năm, ở bộ phận phiên dịch cũng rất giỏi, nhưng không có thành tích lớn, tuổi cũng chưa đủ.
Tổng Giám đốc Phương, buổi sáng tốt lành.” Lê Cơ nghiêm mặt chào hỏi với người đàn ông: “Nghe nói Tổng Giám đốc Phương cần người chăm sóc, cháu không được mời tới chăm sóc, hy vọng Tổng Giám đốc Phương đừng để ý.”
Trên mặt cố cười, trong lòng Dương Yến lại oán thầm: Chú nghĩ tôi nhớ tới chú à? Còn không phải do thiếu nợ ân tình, muốn trả nhanh cho hết, cả đời đã làm công cho Công ty nhà họ Phương rồi!”
Phương Tinh Nghị nhìn về phía trợ lý Tư, cười như có như không nói: “Ồ? Tôi cần người chăm sóc à?”
“Vâng thưa Tổng Giám đốc Phương, dì giúp việc nói trong nhà có chuyện ít thời gian, mấy hôm nay không tới được.” Trợ lý Tư bị Tổng Giám đốc nhà mình nhìn cho sau lưng lạnh cả người, anh đẩy cặp kính sắp trượt, mặt bình tĩnh nói.
“Chuyện tôi xử lý được chỉ có hạn, sợ còn tạo thêm việc cho Tổng Giám đốc Phương, mà tài nấu nướng của cô Dương tốt, năng lực làm việc mạnh, nên tôi đưa cô Dương qua đây.”
Dương Yến vội vàng gật đầu: “Cháu không biết làm cháo ngân nhĩ, nhưng tài nấu nướng của cháu tốt lắm! Tổng Giám đốc Phương à chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc chú đến khi chú khỏe lại.”
Phương Tinh Nghị thông minh, biết Dương Yến tích cực đến vì nợ ân tình.
Nhưng anh chỉ nhìn không nói, bởi trong nước anh chỉ tin được trợ lý Trương, mà Trợ lý Tư lại bận, quả thật anh cần một người giúp anh để ý tài liệu.
“Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.” Phương Tinh Nghị nói với trợ lý Trương: “Mấy hôm nay cô Dương ở đây giúp tôi, ở công ty có rảnh thì để ý công việc thư ký chút.”
“Tôi sẽ xử lý.” Trợ lý Tư hiểu rõ là chuyện gì.
Lúc gần đi, Trợ lý Tư nói với Dương Yến: “Cô Dương, sinh hoạt hàng ngày của Tổng Giám đốc Phương phiền cô rồi.”
Dương Yến đáp vâng, trong lòng rất buồn bực.
Biệt thự lớn thế này, còn có người máy quét dọn, vệ sinh không cần đến cô, cô không phải nấu cơm, còn muốn cô chăm sóc thế nào?
Rồi nhanh chóng Dương Yến bị bẽ mặt, bởi cuộc sống chẳng tốt lành gì!
Đầu tiên, cỗ với Trợ lý Tư đến siêu thị mua không ít nguyên liệu nấu ăn, đều là loại thịt hữu ích khôi phục miệng vết thương, nhưng Phương Tinh Nghị rất kén chọn, không ăn cá, không ăn thịt heo, rau thì không ăn bông cải xanh.
Anh hơi mẫn cảm với hoa, cũng không thích bơ lạc.
Cà phê phải xay thủ công và mới pha, lúc xử lý tài liệu phải uống cà phê.
“Tổng Giám đốc Phương, anh quá……” Dương Yến nhìn phần chú ý ở bản ghi nhớ “Hạng mục công việc cần chú ý”, khóe miệng giật giật: “Quá kiêng ăn đấy?”
Kiêng ăn đến thế, chọn một bỏ tám, không hề có dáng vẻ yếu đuối, đúng là thần kỳ.
Nhược Lăng nhà cô cũng không kén chọn đến thế!
“Mỗi người có một loại rau không ăn được.” Trước mặt Phương Tinh Nghị bày một chiếc notebook trên bàn, đang xử lý công chuyện: “Đây là bình thường, không phải quá kiêng ăn.”
“……”
Dương Yến tốn hơi thừa lời, cô không thích quản người khác nhất.
Nói tới cô, sau khi đi siêu thị về mua cả đống nguyên liệu nấu ăn, đủ mệt rồi, giờ giá hàng hóa còn cao, thế mà chỉ bởi anh kiêng ăn mà bỏ nguyên liệu nấu ăn đi, lãng phí bao nhiêu!
Nghĩ ngợi một chốc, Dương Yến đi tới phòng bếp, gọi điện thoại cho mẹ Dương: “Mẹ, có người kiêng ăn không ăn thịt lợn thì làm sao bây giờ?”
“Em gái con lại kiêng ăn à?”
Dương Yến nói lẩm bẩm: “Không phải, Nhược Lăng còn tốt hơn chú ta nhiều!”
“Vậy con băm nhỏ thịt lợn chế biến qua đi, biến thành thịt viên, hiểu không?” Mẹ Dương dù gì cũng từng làm đầu bếp, nhanh chóng nghĩ ra cách: “Phải có cà, làm cà kẹp thịt chiên cũng được.”
“Chú ấy nếm ra vị thịt lợn thì làm sao bây giờ?”
“Con dùng gia vị ướp đi, chất thịt rất ít, cậu ta không nếm ra được đâu.”
Dương Yến tìm kiếm trên mấy quán bán gia vị, đúng như mẹ Dương nói có loại gia vị này thật, cô nhớ kĩ càng bước ướp chế, hỏi cách xử lý cá như thế nào, cùng vê thành viên, hoặc làm trứng hấp bên trong.
Sau khi Dương Yến mặc tạp dề, bắt đầu nấu nướng trong phòng bếp.
Bữa này dùng tất cả các cách mẹ Dương dạy con, nhanh gọn xử lý xong thịt lợn và cá, một món thịt bò tương thêm hai món ăn chay, bữa cơm trưa nhanh chóng chuẩn bị xong.
Làm xong cô còn nếm thử, đúng là không còn vị thịt lợn, mới bưng ra ngoài.
“Tổng Giám đốc Phương, cơm trưa đã xong rồi.”
Phương Tinh Nghị đóng máy tính, đứng dậy ngồi xuống phòng ăn, nhìn thấy bốn món một canh trên bàn cơm, rất vừa lòng.
Tài nấu nướng của cô gái này không tệ.
Khi nhìn thấy món thịt, chân mày anh cau lại: “Không phải tôi nói không ăn thịt lợn à?”
“Không phải thịt lợn, là thịt bò!” Dương Yến sau khi mời anh ngồi xuống, thì ngồi sang bên kia, mặt bình tĩnh nói dối: “Thịt lợn cháu đã xử lý rồi, không tin Tổng Giám đốc Phương nếm thử xem.”
Thấy Phương Tinh Nghị chậm chạp không cử động, lộ ra vẻ nghi ngờ, Dương Yến cam đoan với anh: “Tổng Giám đốc Phương, không phải thịt lợn thật, nếu chú ăn ra vị thịt lợn thì tôi đi luôn!”
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, mấy giây sau mới dùng đũa một miếng thịt, cắn miếng lớn.
Ăn thấy thịt mềm thơm thơm, không giống thịt lợn.
“Thịt bò rất khó nấu được như thế, tay nghề của cô được đấy.” Phương Tinh Nghị nhìn miếng thịt trên đũa, nói kỹ thuật được đấy, thịt bò ăn sẽ không có cảm giác mềm như vậy.
Dương Yến thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm, mới nãy gọi điện thoại cho mẹ Dương là không sai mà.
Trong bốn món ăn một món canh, canh nấm là màu trắng trong, mấy món ăn hoặc ít hoặc nhiều đều có thịt lợn với thịt bò, Dương Yến thấy Phương Tinh Nghị ăn hết sạch thức ăn, trong lòng rất có cảm giác thành tựu.
Chú dám kiêng ăn, tôi có cách đối phó chú!
Phòng bếp có máy rửa bát, cơm nước xong không cần Dương Yến rửa, cầm bát cho vào máy là xong.
Buổi chiều Phương Tinh Nghị đổi địa điểm công tác vào phòng làm việc, thỉnh thoảng sử dụng video xử lý chuyện công ty ở nước ngoài, Dương Yến pha cà phê ở phía sau, ở bên cạnh yên lặng xử lý tài liệu.
Cô đã quen cường độ công tác của phiên dịch viên, nhưng tài liệu của Phương Tinh Nghị là cái gì đấy, ánh mắt lướt xuống, đánh dấu những từ ngữ tối nghĩa khó hiểu, một phần tài liệu cơ bản cần năm phút đồng hồ.
Hai người một người vội trước bàn, một người vội sau bàn.
“Hôm nay làm thế thôi, tan họp.”
Phương Tinh Nghị lấy microphone trên người ra, cuộc họp nửa tiếng làm anh rất mệt mỏi, lúc này mới phát hiện tách cà phê nóng hổi trong tay, còn cả tài liệu đã xử lý xong xuôi.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Yến đang vùi đầu vào công việc, còn rất chuyên chú, thỉnh thoảng có từ nghĩ không ra, thì cắn đầu bút cố gắng nghĩ ra, dáng vẻ có chút đáng yêu.
Phương Tinh Nghị cong môi.
Không trách được Lưu Bộ trưởng khen Dương Yến ưu tú với bộ phận đúng thật, hiệu suất công tác rất nhanh, hơn nữa thay người khác làm việc cũng biết người đó cần gì,.
A, có thể kịp thời đưa lên.
Là anh coi thường người phụ nữ này, để cô làm phiên dịch viên.
“Dương Yến.” Đầu ngón tay Phương Tinh Nghị gõ lên bàn, hỏi cô: “Nếu có cơ hội, cô muốn tới chi nhánh bên New York không? Công ty sẽ chuẩn bị phòng ở cho cô.”
“Chi nhánh New York?” Dương Yến không nghĩ tới anh nói với cô lời ấy, bỗng chốc không phản ứng kịp.
Phương Tinh Nghị gật đầu: “Đúng thế.”
Anh biết cho Dương Yến một sân khấu, cô có thể tỏa sáng rạng rỡ, chi nhánh New York vừa hay phù hợp với cô.
Nếu cô có thể giúp anh xử lý ổn thỏa các vụ hợp tác, ân tình ấy không tính là gì.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Phương đã khen ngợi, nhưng cháu không cần.” Cuối cùng, Dương Yến vẫn từ chối: “Tôi vẫn thích Tổng bộ, tới chi nhánh New York có lẽ không thích ứng được.”
Dương Yến cũng có ý nghĩ của riêng cô.
Tuy cô đã vào Công ty nhà họ Phương mấy năm, ở bộ phận phiên dịch cũng rất giỏi, nhưng không có thành tích lớn, tuổi cũng chưa đủ.
/613
|