“...... Tôi biết rồi.”
Hứa Cung Diễn cầm điện thoại bị cúp máy, ngồi ở bên giường, dùng sức cầu xin: Cho anh ích kỷ thêm một lần nữa thôi, chút ấm áp khó lắm mới có được này, anh không muốn buông tay.
- -
Dương Yến thức dậy, đưa mắt nhìn điện thoại, không ngờ sắp tới giữa trưa rồi.
Một bên cảm thấy mình là lợn, sao lại tham ngủ như vậy chứ, một bên vội vội vàng vàng rửa mặt, sau khi xuống lầu, lại thấp thoáng ngửi thấy mùi đồ ăn, nhìn thử, hóa ra Hứa Cung Diễn đang chuẩn bị cơm trưa ở phòng bếp.
Dương Yến gãi gãi tóc, lúng túng nói: “Không biết thế nào mà tôi ngủ thẳng đến lúc này luôn, đã nói hôm nay tôi nấu cơm rồi, sao anh không đánh thức tôi thế?”
“Hiếm khi em có thể ngủ nhiều một chút, sao anh nỡ làm phiền em chứ?” Hứa Cung Diễn khẽ cười nói, mang bao tay cách nhiệt bưng nồi canh đến bàn cơm: “Hôm nay anh ra ngoài mua đồ ăn, làm canh dạ dày lợn.”
Dương Yến ngạc nhiên nói: “Siêu thị ở đây có bán dạ dày lợn sao?”
“Không có, đi chợ bán thức ăn ở khu phía nam bên kia mua đấy.” Hứa Cung Diễn múc một chén canh cho cô: “Nghe nói canh dạ dày lợn bồi dưỡng dạ dày, lần đầu tiên anh nấu, không biết hương vị thế nào.”
“Chỉ cần anh làm, chắc chắn ăn ngon, tôi biết kỹ thuật của anh mà.” Dương Yến nâng bát canh lên thổi thổi, húp một ngụm nho nhỏ, sau đó giơ ngón tay cái với anh ta: “Canh rất ngọt, ăn rất ngon.”
Đáy mắt Hứa Cung Diễn lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Hôm nay khẩu vị của Dương Yến rất tốt, uống bốn năm bát canh dạ dày, còn ăn hai chén cơm, dọa Hứa Cung Diễn sợ dạ dày của cô bị căng vỡ, cuối cùng mạnh mẽ thu dọn bát đũa.
“Hôm nay thật sự quá may mắn!” Sau khi ăn cơm, Dương Yến cực kỳ hưng phấn đưa điện thoại cho Hứa Cung Diễn xem: “Long Bottom gửi tin nhắn cho tôi, nói thuốc qua mấy ngày là được rồi, thật tốt quá!”
“Ừm, anh cũng rất chờ mong.” Hứa Cung Diễn che giấu mất mát trong lòng, phối hợp cười cười.
Dương Yến nói với anh ta buổi chiều muốn đến bệnh viện một chuyến, kiểm tra thân thể.
Cô có cung hàn, kinh nguyệt thường bị chậm, nhưng lần này thời gian bị chậm quá lâu, lại còn làm việc quá vất vả, cô sợ không đến bệnh viện xem thử, về sau sẽ bị bệnh nặng.
Không ngờ khi cô vừa ra ngoài, mưa to đột nhiên rơi xuống, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, lúc này chắc chắn không ra ngoài được, bèn nhàm chán ở nhà chơi game với Hứa Cung Diễn.
Bọn họ chơi Richman, người đi thua phải bị vẽ một vòng tròn trên mặt.
Dương Yến số đỏ, mỗi lần điểm dừng đều không ở ô trừng phạt, cô lấy bút múa may trên mặt Hứa Cung Diễn.
Chẳng mấy chốc mặt Hứa Cung Diễn đã thành bức tranh tường đầy màu sắc, khiến Dương Yến cười ha ha.
Bất tri bất giác hai người đã chơi cả một buổi chiều, đợi lúc buông trò chơi xuống, trời đã tối rồi.
Dương Yến thèm ăn, nói muốn ăn đồ nướng, tự đứng ra nấu, kết quả thời gian nướng quá lâu, khiến đồ ăn đều bị khét, cuối cùng lại nấu hai bát mì cà chua.
“A, đây là điện thoại ai gọi thế?”
Lúc Dương Yến sờ đến điện thoại lần nữa, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, là số điện thoại bên này, thông báo là gọi đến lúc chiều.
Cô vừa vỗ vỗ đầu, vừa gọi ngược lại: “Sao cứ mãi cài điện thoại thành im lặng thế này? Đầu óc của mình thế này, chẳng lẽ nào bị bệnh Alzheimer’s trước tuổi rồi sao?”
*Bệnh Alzheimer’s (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer’s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.
Kết quả gọi hai lần, điện thoại vẫn không có người nghe, Dương Yến vô cùng buồn bực nhìn điện thoại.
Kỷ Gia Trí không nhàm chán như vậy, mỗi ngày gọi điện thoại đến sỉ vả cô, e rằng là số mới của tiểu tiên nữ hoặc Quan Thường Phúc, nhưng sao mãi không có ai nghe máy thế?
Hứa Cung Diễn bưng một ly nước bắp đi tới.
Nhìn điện thoại của cô, ánh mắt nặng nề, sau đó đặt ly nước bắp vào trong tay cô: “Vừa mới nấu đấy, uống vào ngủ ngon giấc.”
“À, được.”
Dương Yến đã quen anh ta thường đưa đồ ăn cho mình, bưng nước bắp lên uống một ngụm nhỏ, không hề chú ý Hứa Cung Diễn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt xuyên qua một tia nóng rực.
Sau khi uống một ly nước bắp, Dương Yến làm ổ trên sofa, gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị.
Khoảng thời gian này cô đã gửi cho Phương Tinh Nghị mười mấy tin nhắn, đều giống như đá chìm đáy biển. Cô cũng muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ anh bận, bèn xóa đi suy nghĩ này.
Rõ ràng cô ngủ đến giữa trưa mới thức dậy, lúc này chỉ làm ổ trên sofa một lát lại có chút muốn ngủ, nhưng lại là loại cảm giác không phải rất muốn ngủ.
Cô xoa xoa mắt, lẩm bẩm nói: “Có chút buồn ngủ, không biết có phải trời mưa dễ mệt mỏi hay không.”
Thấy cô liên tục dụi mắt, Hứa Cung Diễn đã biết hiệu quả của thuốc có tác dụng rồi.
Tối hôm qua anh lăn qua lộn lại, liên tục bất an.
Anh biết vài ngày nữa sau khi đến phòng thí nghiệm uống thuốc xong, Dương Yến sẽ rời khỏi mình, hơn nữa anh chặn tin nhắn điện thoại của Dương Yến cũng vô dụng, sớm muộn gì Phương Tinh Nghị cũng sẽ gọi điện thoại đến đây.
Cho nên hôm nay lúc ra ngoài mua đồ ăn, anh ta đến chợ đêm mua một lọ chất gây ảo giác, trong ly nước bắp Dương Yến uống này, anh đã thêm vào chút ít chất gây ảo giác.
Cho dù sử dụng cách gì, anh đều muốn giữ cô bên cạnh.
Hứa Cung Diễn nghĩ tới nghĩ lui, lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở camera trước, đặt trên sofa, sau đó đi về phía Dương Yến, ngồi xuống bên người cô.
Hứa Cung Diễn sờ mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế, muốn ngủ sao?”
“Ừm......” Lòng bàn tay của anh ấm áp, làm cho Dương Yến nhớ nhung cọ cọ.
Cô ngẩng đầu, bóng người mơ hồ trong mắt dần dần rõ ràng, nhìn thấy ngũ quan cứng rắn, mặt mũi sắc bén của người đàn ông.
Là người cô tâm tâm niệm niệm.
“Anh hai, anh hai.” Hô hấp của Dương Yến có chút không ổn định, cô không nghĩ sao người đàn ông này sẽ ở đây, chỉ nắm chặt quần áo của anh, giống như sợ anh chạy mất: “Em rất nhớ anh...... rất nhớ.”
Hứa Cung Diễn trong lòng đau xót, nhìn ánh mắt si mê nhớ nhung của cô, lại nghĩ, chỉ cần có thể có được cô, anh không quan tâm có phải là thế thân của người khác hay không.
“An An, anh cũng nhớ em.” Bàn tay to của Hứa Cung Diễn phủ lên gáy cô, hô hấp phả trên mặt, trên môi cô, sau đó hôn mạnh lên môi cô.
Sự ngọt ngào của cô, khiến anh điên cuồng.
Dương Yến ngẩng đầu tiếp nhận, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh ta, hô hấp của hai người quấn quýt với nhau.
Cả người Hứa Cung Diễn giống như bị lửa thiêu đốt, vừa khát khô vừa khó chịu.
Anh ta không kịp chờ đợi ôm Dương Yến vào lòng, lại phát hiện sofa quá nhỏ, ôm lấy người vội vàng lên lầu, còn không quên mang điện thoại đang quay video theo.
Sau khi vào phòng ngủ, Hứa Cung Diễn đặt Dương Yến trên giường, thân thể cao to phủ lên, gần như si mê hôn cánh tay, vành tai trắng hồng, gò má hồng hào của cô.
“An An...... An An......” Anh gọi tên của cô, chỉ hận không thể dùi cô vào trong xương, không chút khách sáo cởi áo lông của cô: “Anh yêu em.”
Anh không có gì cả, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh, vậy đã đủ rồi.
Hứa Cung Diễn sờ làn da mềm mại của cô, xúc cảm kia khiến ánh sáng trong mắt anh ta càng nóng rực hơn, không nhịn được dán người về phía cô.
Hô hấp của anh ta phả bên tai cô, nóng bỏng khó nhịn: “An An, sinh cho anh một đứa con được không?”
Nếu bọn họ có con, chắc chắn anh sẽ xem đứa con của bọn họ là tất cả, cho cô và con mọi thứ tốt nhất, sẽ cho bọn họ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Hứa Cung Diễn tràn đầy nhiệt tình, muốn tiếp tục hôn cô.
Dương Yến lại cau mày, lấy tay dùng sức đẩy anh ta: “Anh, anh không phải anh hai...... buông tôi ra......”
“Ngoan, là anh mà.” Sợ thuốc có tác dụng phụ, Hứa Cung Diễn chỉ bỏ một chút vào trong nước bắp, không ngờ Dương Yến lại tỉnh táo mấy phần, phát hiện anh ta không phải Phương Tinh Nghị.
“Anh không phải! Không phải!” Dương Yến ngửi thấy mùi hương của anh ta không đúng, lớn tiếng kêu.
Hứa Cung Diễn cầm điện thoại bị cúp máy, ngồi ở bên giường, dùng sức cầu xin: Cho anh ích kỷ thêm một lần nữa thôi, chút ấm áp khó lắm mới có được này, anh không muốn buông tay.
- -
Dương Yến thức dậy, đưa mắt nhìn điện thoại, không ngờ sắp tới giữa trưa rồi.
Một bên cảm thấy mình là lợn, sao lại tham ngủ như vậy chứ, một bên vội vội vàng vàng rửa mặt, sau khi xuống lầu, lại thấp thoáng ngửi thấy mùi đồ ăn, nhìn thử, hóa ra Hứa Cung Diễn đang chuẩn bị cơm trưa ở phòng bếp.
Dương Yến gãi gãi tóc, lúng túng nói: “Không biết thế nào mà tôi ngủ thẳng đến lúc này luôn, đã nói hôm nay tôi nấu cơm rồi, sao anh không đánh thức tôi thế?”
“Hiếm khi em có thể ngủ nhiều một chút, sao anh nỡ làm phiền em chứ?” Hứa Cung Diễn khẽ cười nói, mang bao tay cách nhiệt bưng nồi canh đến bàn cơm: “Hôm nay anh ra ngoài mua đồ ăn, làm canh dạ dày lợn.”
Dương Yến ngạc nhiên nói: “Siêu thị ở đây có bán dạ dày lợn sao?”
“Không có, đi chợ bán thức ăn ở khu phía nam bên kia mua đấy.” Hứa Cung Diễn múc một chén canh cho cô: “Nghe nói canh dạ dày lợn bồi dưỡng dạ dày, lần đầu tiên anh nấu, không biết hương vị thế nào.”
“Chỉ cần anh làm, chắc chắn ăn ngon, tôi biết kỹ thuật của anh mà.” Dương Yến nâng bát canh lên thổi thổi, húp một ngụm nho nhỏ, sau đó giơ ngón tay cái với anh ta: “Canh rất ngọt, ăn rất ngon.”
Đáy mắt Hứa Cung Diễn lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Hôm nay khẩu vị của Dương Yến rất tốt, uống bốn năm bát canh dạ dày, còn ăn hai chén cơm, dọa Hứa Cung Diễn sợ dạ dày của cô bị căng vỡ, cuối cùng mạnh mẽ thu dọn bát đũa.
“Hôm nay thật sự quá may mắn!” Sau khi ăn cơm, Dương Yến cực kỳ hưng phấn đưa điện thoại cho Hứa Cung Diễn xem: “Long Bottom gửi tin nhắn cho tôi, nói thuốc qua mấy ngày là được rồi, thật tốt quá!”
“Ừm, anh cũng rất chờ mong.” Hứa Cung Diễn che giấu mất mát trong lòng, phối hợp cười cười.
Dương Yến nói với anh ta buổi chiều muốn đến bệnh viện một chuyến, kiểm tra thân thể.
Cô có cung hàn, kinh nguyệt thường bị chậm, nhưng lần này thời gian bị chậm quá lâu, lại còn làm việc quá vất vả, cô sợ không đến bệnh viện xem thử, về sau sẽ bị bệnh nặng.
Không ngờ khi cô vừa ra ngoài, mưa to đột nhiên rơi xuống, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, lúc này chắc chắn không ra ngoài được, bèn nhàm chán ở nhà chơi game với Hứa Cung Diễn.
Bọn họ chơi Richman, người đi thua phải bị vẽ một vòng tròn trên mặt.
Dương Yến số đỏ, mỗi lần điểm dừng đều không ở ô trừng phạt, cô lấy bút múa may trên mặt Hứa Cung Diễn.
Chẳng mấy chốc mặt Hứa Cung Diễn đã thành bức tranh tường đầy màu sắc, khiến Dương Yến cười ha ha.
Bất tri bất giác hai người đã chơi cả một buổi chiều, đợi lúc buông trò chơi xuống, trời đã tối rồi.
Dương Yến thèm ăn, nói muốn ăn đồ nướng, tự đứng ra nấu, kết quả thời gian nướng quá lâu, khiến đồ ăn đều bị khét, cuối cùng lại nấu hai bát mì cà chua.
“A, đây là điện thoại ai gọi thế?”
Lúc Dương Yến sờ đến điện thoại lần nữa, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, là số điện thoại bên này, thông báo là gọi đến lúc chiều.
Cô vừa vỗ vỗ đầu, vừa gọi ngược lại: “Sao cứ mãi cài điện thoại thành im lặng thế này? Đầu óc của mình thế này, chẳng lẽ nào bị bệnh Alzheimer’s trước tuổi rồi sao?”
*Bệnh Alzheimer’s (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer’s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.
Kết quả gọi hai lần, điện thoại vẫn không có người nghe, Dương Yến vô cùng buồn bực nhìn điện thoại.
Kỷ Gia Trí không nhàm chán như vậy, mỗi ngày gọi điện thoại đến sỉ vả cô, e rằng là số mới của tiểu tiên nữ hoặc Quan Thường Phúc, nhưng sao mãi không có ai nghe máy thế?
Hứa Cung Diễn bưng một ly nước bắp đi tới.
Nhìn điện thoại của cô, ánh mắt nặng nề, sau đó đặt ly nước bắp vào trong tay cô: “Vừa mới nấu đấy, uống vào ngủ ngon giấc.”
“À, được.”
Dương Yến đã quen anh ta thường đưa đồ ăn cho mình, bưng nước bắp lên uống một ngụm nhỏ, không hề chú ý Hứa Cung Diễn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt xuyên qua một tia nóng rực.
Sau khi uống một ly nước bắp, Dương Yến làm ổ trên sofa, gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị.
Khoảng thời gian này cô đã gửi cho Phương Tinh Nghị mười mấy tin nhắn, đều giống như đá chìm đáy biển. Cô cũng muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ anh bận, bèn xóa đi suy nghĩ này.
Rõ ràng cô ngủ đến giữa trưa mới thức dậy, lúc này chỉ làm ổ trên sofa một lát lại có chút muốn ngủ, nhưng lại là loại cảm giác không phải rất muốn ngủ.
Cô xoa xoa mắt, lẩm bẩm nói: “Có chút buồn ngủ, không biết có phải trời mưa dễ mệt mỏi hay không.”
Thấy cô liên tục dụi mắt, Hứa Cung Diễn đã biết hiệu quả của thuốc có tác dụng rồi.
Tối hôm qua anh lăn qua lộn lại, liên tục bất an.
Anh biết vài ngày nữa sau khi đến phòng thí nghiệm uống thuốc xong, Dương Yến sẽ rời khỏi mình, hơn nữa anh chặn tin nhắn điện thoại của Dương Yến cũng vô dụng, sớm muộn gì Phương Tinh Nghị cũng sẽ gọi điện thoại đến đây.
Cho nên hôm nay lúc ra ngoài mua đồ ăn, anh ta đến chợ đêm mua một lọ chất gây ảo giác, trong ly nước bắp Dương Yến uống này, anh đã thêm vào chút ít chất gây ảo giác.
Cho dù sử dụng cách gì, anh đều muốn giữ cô bên cạnh.
Hứa Cung Diễn nghĩ tới nghĩ lui, lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở camera trước, đặt trên sofa, sau đó đi về phía Dương Yến, ngồi xuống bên người cô.
Hứa Cung Diễn sờ mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế, muốn ngủ sao?”
“Ừm......” Lòng bàn tay của anh ấm áp, làm cho Dương Yến nhớ nhung cọ cọ.
Cô ngẩng đầu, bóng người mơ hồ trong mắt dần dần rõ ràng, nhìn thấy ngũ quan cứng rắn, mặt mũi sắc bén của người đàn ông.
Là người cô tâm tâm niệm niệm.
“Anh hai, anh hai.” Hô hấp của Dương Yến có chút không ổn định, cô không nghĩ sao người đàn ông này sẽ ở đây, chỉ nắm chặt quần áo của anh, giống như sợ anh chạy mất: “Em rất nhớ anh...... rất nhớ.”
Hứa Cung Diễn trong lòng đau xót, nhìn ánh mắt si mê nhớ nhung của cô, lại nghĩ, chỉ cần có thể có được cô, anh không quan tâm có phải là thế thân của người khác hay không.
“An An, anh cũng nhớ em.” Bàn tay to của Hứa Cung Diễn phủ lên gáy cô, hô hấp phả trên mặt, trên môi cô, sau đó hôn mạnh lên môi cô.
Sự ngọt ngào của cô, khiến anh điên cuồng.
Dương Yến ngẩng đầu tiếp nhận, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh ta, hô hấp của hai người quấn quýt với nhau.
Cả người Hứa Cung Diễn giống như bị lửa thiêu đốt, vừa khát khô vừa khó chịu.
Anh ta không kịp chờ đợi ôm Dương Yến vào lòng, lại phát hiện sofa quá nhỏ, ôm lấy người vội vàng lên lầu, còn không quên mang điện thoại đang quay video theo.
Sau khi vào phòng ngủ, Hứa Cung Diễn đặt Dương Yến trên giường, thân thể cao to phủ lên, gần như si mê hôn cánh tay, vành tai trắng hồng, gò má hồng hào của cô.
“An An...... An An......” Anh gọi tên của cô, chỉ hận không thể dùi cô vào trong xương, không chút khách sáo cởi áo lông của cô: “Anh yêu em.”
Anh không có gì cả, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh, vậy đã đủ rồi.
Hứa Cung Diễn sờ làn da mềm mại của cô, xúc cảm kia khiến ánh sáng trong mắt anh ta càng nóng rực hơn, không nhịn được dán người về phía cô.
Hô hấp của anh ta phả bên tai cô, nóng bỏng khó nhịn: “An An, sinh cho anh một đứa con được không?”
Nếu bọn họ có con, chắc chắn anh sẽ xem đứa con của bọn họ là tất cả, cho cô và con mọi thứ tốt nhất, sẽ cho bọn họ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Hứa Cung Diễn tràn đầy nhiệt tình, muốn tiếp tục hôn cô.
Dương Yến lại cau mày, lấy tay dùng sức đẩy anh ta: “Anh, anh không phải anh hai...... buông tôi ra......”
“Ngoan, là anh mà.” Sợ thuốc có tác dụng phụ, Hứa Cung Diễn chỉ bỏ một chút vào trong nước bắp, không ngờ Dương Yến lại tỉnh táo mấy phần, phát hiện anh ta không phải Phương Tinh Nghị.
“Anh không phải! Không phải!” Dương Yến ngửi thấy mùi hương của anh ta không đúng, lớn tiếng kêu.
/613
|