Lục Văn Thù hơi chật vật đứng từ dưới đất lên. Anh kéo cửa bước ra ngoài, nhanh chóng bấm điện thoại di động, đợi sau khi tìm được vị trí của Lâm Thanh Dung xong, ánh mắt sa sầm.
Cô ấy đang ở bệnh viện!
Lục Văn Thù bước nhanh lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói với bản thân, bất kể là thấy bao nhiêu thứ, chỉ cần Lâm Thanh Dung chính miệng nói với anh, xin lỗi anh, anh có thể không so đo gì cả, dẫn theo cô ấy và đứa con trong bụng cô ấy trở về mừng sinh nhật.
Sau khi đến bệnh viện, Lục Văn Thù bước nhanh tới quầy lễ tân: "Cô giúp tôi kiểm tra xem Lâm Thanh Dung đang ở đâu, tôi là bạn trai của cô ấy."
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên ngay, dè dặt nhìn anh: "Nếu anh báo không sai số chứng minh nhân dân thì người phụ nữ tên gọi Lâm Thanh Dung này đang ở khoa phụ sản…làm phẫu thuật nạo thai…"
Phẫu thuật nạo thai?
Lục Văn Thù không hiểu khoa phụ sản là gì, nhưng anh biết phẫu thuật này, anh ta vừa tức lại vừa giận, sau đó mang theo nhớ nhung và cầu xin xông thẳng tới phía cầu thang.
Sau khi tới đó anh túm tay của một y tá hỏi: "Cô cho hỏi phòng phẫu thuật ở đâu vậy?"
"Bên kia."
Sau khi vội vã bước tới hành lang của phòng phẫu thuật, Lục Văn Thù nhìn thấy một người phụ nữ vừa bước ra ngoài, khuôn mặt tái mét, một tay ôm bụng, không nhấc nổi bước chân.
Trong lòng anh nhói lên, nắm ngay tay của y tá hỏi: "Lâm Thanh Dung ở đâu? Cô ấy làm phẫu thuật rồi sao?"
"Anh là bạn trai của cô ấy?" Y tá nhìn anh trong mắt lộ ra vẻ không vui: "Anh không biết cơ thể phụ nữ lúc mang thai rất yếu đuối sao? Cô ấy… "
"Tôi hỏi cô, cô ấy làm phẫu thuật chưa?" Lục Văn Thù cắt ngang lời của cô ta, con mắt đỏ ngầu.
Y tá bị anh dọa sợ run người: "Tình trạng bây giờ của cô ấy không làm cũng không được…Thực sự rất đáng tiếc, đứa bé đã thành hình rồi, là song thai."
Lục Văn Thù giống như bị đánh một gậy vào đầu, không suy nghĩ được gì cả.
Tình trạng bây giờ của cô ấy? Là tình trạng gì?
Không phải cô ấy không muốn đứa bé nên mới đến bệnh viện dày mặt yêu cầu bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy sao?
Sau khi hỏi y tá phòng bệnh ở đâu, Lục Văn Thù đi tìm ngay.
Lồng ngực anh dấy lên một đám lửa, càng cháy càng lớn, gần như muốn đốt anh thành tro bụi.
Anh thô lỗ đẩy cửa ra, thấy Lâm Thanh Dung đang ngồi trên giường bệnh, bởi vì nghe tiếng động nên Lâm Thanh Dung quay đầu nhìn qua, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay không còn tia máu nào.
Lục Văn Thù bước nhanh vào, ép sát giường bệnh, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô: "Cảm giác báo thù sảng khoái không? Đủ chưa, có cần giết tôi luôn không?"
Lâm Thanh Dung giật giật khóe môi.
Cô chưa nói ra được chữ nào, dưới cằm đã bị Lục Văn Thù đột nhiên nắm lấy, anh ta dùng sức rất mạnh, khiến cô đau đến nhăn mày.
Anh cúi người xuống đối mặt với cô.
"Lâm Thanh Dung, con mẹ nó cô đúng là nhẫn tâm mà!" Lục Văn Thù cắn răng nghiến lợi nói, đôi mắt đỏ ngầu khiến người ta sợ hãi: "Dùng đứa bé báo thù tôi, cô không sợ bị báo ứng sao?"
"Em đã từng suy nghĩ như thế nhưng mà..." Lâm Thanh Dung giải thích, giọng nói yếu ớt, khàn khàn.
Sau khi kiểm tra biết bản thân đã thực sự mang thai cô đã từ bỏ ý định đó rồi.
Cô cũng biết Lục Lịch Thành đã chết, nhà họ Lục sẽ không còn nợ cô nữa, cô muốn sống đàng hoàng với Lục Văn Thù, bình an sinh con.
Lục Văn Thù lại không nghe vào, anh bóp mạnh cổ cô, ép trên giường bệnh.
Anh nhìn cô chằm chằm, ước gì có thể bóp chết cô ở trên giường.
"Tôi đã sớm biết mục đích cô đến gần tôi, cũng biết cái chết của ba tôi là do một tay cô bày ra. Tôi hận chứ, nhưng tôi con mẹ nó tội lại rất thương cô. Tôi đã tự nói với bản thân mình, chỉ cần cô nói yêu tôi, tôi sẽ giả vờ như không biết gì cả."
"Cô gạt tôi thật thê thảm mà. Miệng thì nói yêu tôi, nhưng bất cứ lúc nào cũng đang trả thù tôi! Nếu cô muốn báo thù thì cứ nhắm vào tôi, mẹ nó tại sao cô lại muốn giết con của tôi chứ?"
Anh trừng mắt quát lên với cô, nóng nảy như một đứa bé lớn to xác. Anh mắt đỏ ngầu, dưới tay lại ra sức bóp cổ cô, gần như muốn bóp đứt cổ cô.
Lâm Thanh Dung thở không kịp, cô biết bây giờ có nói gì Lục Văn Thù cũng sẽ không tin.
Đúng đấy, tất cả những thứ này đều là do cô bày ra. Chỉ có điều cô đã thay đổi giữa chừng, quả thật cô vẫn luôn trả thù anh nữa.
Lúc mất đi đứa bé, cô đã biết giữa cô và Lục Văn Thù chẳng còn gì nữa. Sau khi mẹ Lục biết được chuyện này sợ là sẽ không tha thứ cho cô đâu.
Muốn cắt đứt thì dứt khoát một chút đi.
Lâm Thanh Dung nhìn người đàn ông đang giận dữ, cong môi cười, tốn hết hơi sức nói: "Đúng đấy, tôi vẫn luôn đùa anh, trả thù anh, ở bên cạnh anh... chỉ là vì trả thù."
"Người đàn ông như anh... Đúng là dễ lừa... Chỉ mới ra tay đã mắc câu."
Khuôn mặt cô căng lên, càng lúc càng khó thở.
Lúc Lâm Thanh Dung nhìn thấy cái hộp nhỏ trên tủ, trong lòng đau xót. Cô tốn hết sức lực lấy qua, đưa đến trước mặt Lục Văn Thù: "Muốn... xem thử không?"
Lục Văn Thù còn chưa kịp tránh qua thì Lâm Thanh Dung đã mở nắp hộp ra.
Anh liếc nhìn một cái, trực tiếp sụp đổ, giơ tay tát cô một cái.
Lâm Thanh Dung bị đánh đến nỗi đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng tê dại, một lát sau máu chảy ra ngoài.
"Tại sao cô lại làm thế? Tại sao!" Lục Văn Thù thô lỗ nắm tóc cô, ép cô đối mặt với bản thân mình, giọng điệu nghẹn ngào: "Song thai đã thành hình... Con mẹ nó cô có trái tim không?"
Lâm Thanh Dung hờ hững nhìn anh ta: "Vừa nghĩ tới việc sinh con với loại người như anh, tôi đã cảm thấy buồn nôn."
Lục Văn Thù giận đến nỗi muốn giết cô ngay lập tức. Tay giơ lên lại để xuống, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô, anh cảm thấy hành động của mình thực sự buồn cười.
Cô nói cô đang trả thù anh, ngay cả đứa bé cũng bỏ đi, vậy cô còn quan tâm cái gì nữa chứ?
Anh tức giận với loại người như cô thì có ích gì?
"Tôi đánh cô thì có ích gì?" Lục Văn Thù lẩm bẩm, sau đó hai tay anh đánh mạnh lên mặt mình: "Mẹ nói, tôi nên đánh chính mình mới đúng. Tôi đúng là có mắt như mù, là một thằng ngu mà!"
Trong lòng Lâm Thanh Dung đau đến tê dại, muốn ngăn anh lại, nhưng đành lòng từ bỏ.
Cứ dứt khoát như vậy sẽ tốt hơn.
Lục Văn Thù trừng mắt nhìn cô, sau đó lấy cái hộp lên, liêu xiêu rời khỏi phòng bệnh.
Mười mấy phút trong phòng bệnh kia giống như rút cạn sức lực của anh. Thân thể anh loạng choạng, mờ mịt nhìn xung quanh, không biết phải đi về đâu.
Lục Văn Thù nhìn người bệnh đang đi tới đi lui trước mặt, già có, trẻ có, còn có cả phụ nữ đang bế con, bên cạnh có chồng cẩn thận che chở, giống như sợ cô ta và đứa bé sẽ ngã xấp xuống.
Anh nhìn thấy đứa bé trắng trẻo mập mạp được bọc kỹ trong chăn, mở to đối mắt nhìn mẹ lại được mẹ chọc cười khanh khách, tiếng cười non nớt, ngọt lịm.
Trong lòng Lục Văn Thù càng lúc càng khó chịu, lảo đảo bước vội đi.
Cuối cùng lúc anh đụng vào tường thì cũng tỉnh táo hơn, nhìn cái hộp trong tay sau đó cúi gập người xuống, chịu không nổi khóc rống lên.
Từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ khóc, ngay cả lúc ba Lục chết, anh cũng không rớt một giọt nước mắt nào, bây giờ lại khóc vì đứa bé chưa kịp đến với thế giới này.
Lục Văn Thù vẫn luôn cho rằng đàn ông mới bạc tình nhưng không ngờ lúc phụ nữ tàn nhẫn thì sẽ lấy luôn mạng của đàn ông.
Anh dính vào người phụ nữ này nên thương tích đầy mình.
Lục Văn Thù ôm chặt cái hộp vào lòng, ngồi trên nền gạch lạnh lẽo rất lâu, sau đó vịn vào tường, từ từ đứng lên, móc điện thoại ra.
Sau khi gọi điện thoại xong, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, vô tình, sau đó anh trở lại phòng bệnh của Lâm Thanh Dung.
Lâm Thanh Dung đang gọi điện thoại cho Dương Yến, lần này rốt cuộc cũng được nối máy, nhưng cô chưa kịp nói chuyện thì điện thoại đã bị lấy đi, quăng thẳng xuống đất còn bị giày da nghiền nát.
Cô nhìn người đang ông quay trở lại, giọng nói yếu ớt: "Lục Văn Thù, anh muốn làm gì?"
Cô ấy đang ở bệnh viện!
Lục Văn Thù bước nhanh lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói với bản thân, bất kể là thấy bao nhiêu thứ, chỉ cần Lâm Thanh Dung chính miệng nói với anh, xin lỗi anh, anh có thể không so đo gì cả, dẫn theo cô ấy và đứa con trong bụng cô ấy trở về mừng sinh nhật.
Sau khi đến bệnh viện, Lục Văn Thù bước nhanh tới quầy lễ tân: "Cô giúp tôi kiểm tra xem Lâm Thanh Dung đang ở đâu, tôi là bạn trai của cô ấy."
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên ngay, dè dặt nhìn anh: "Nếu anh báo không sai số chứng minh nhân dân thì người phụ nữ tên gọi Lâm Thanh Dung này đang ở khoa phụ sản…làm phẫu thuật nạo thai…"
Phẫu thuật nạo thai?
Lục Văn Thù không hiểu khoa phụ sản là gì, nhưng anh biết phẫu thuật này, anh ta vừa tức lại vừa giận, sau đó mang theo nhớ nhung và cầu xin xông thẳng tới phía cầu thang.
Sau khi tới đó anh túm tay của một y tá hỏi: "Cô cho hỏi phòng phẫu thuật ở đâu vậy?"
"Bên kia."
Sau khi vội vã bước tới hành lang của phòng phẫu thuật, Lục Văn Thù nhìn thấy một người phụ nữ vừa bước ra ngoài, khuôn mặt tái mét, một tay ôm bụng, không nhấc nổi bước chân.
Trong lòng anh nhói lên, nắm ngay tay của y tá hỏi: "Lâm Thanh Dung ở đâu? Cô ấy làm phẫu thuật rồi sao?"
"Anh là bạn trai của cô ấy?" Y tá nhìn anh trong mắt lộ ra vẻ không vui: "Anh không biết cơ thể phụ nữ lúc mang thai rất yếu đuối sao? Cô ấy… "
"Tôi hỏi cô, cô ấy làm phẫu thuật chưa?" Lục Văn Thù cắt ngang lời của cô ta, con mắt đỏ ngầu.
Y tá bị anh dọa sợ run người: "Tình trạng bây giờ của cô ấy không làm cũng không được…Thực sự rất đáng tiếc, đứa bé đã thành hình rồi, là song thai."
Lục Văn Thù giống như bị đánh một gậy vào đầu, không suy nghĩ được gì cả.
Tình trạng bây giờ của cô ấy? Là tình trạng gì?
Không phải cô ấy không muốn đứa bé nên mới đến bệnh viện dày mặt yêu cầu bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy sao?
Sau khi hỏi y tá phòng bệnh ở đâu, Lục Văn Thù đi tìm ngay.
Lồng ngực anh dấy lên một đám lửa, càng cháy càng lớn, gần như muốn đốt anh thành tro bụi.
Anh thô lỗ đẩy cửa ra, thấy Lâm Thanh Dung đang ngồi trên giường bệnh, bởi vì nghe tiếng động nên Lâm Thanh Dung quay đầu nhìn qua, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay không còn tia máu nào.
Lục Văn Thù bước nhanh vào, ép sát giường bệnh, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô: "Cảm giác báo thù sảng khoái không? Đủ chưa, có cần giết tôi luôn không?"
Lâm Thanh Dung giật giật khóe môi.
Cô chưa nói ra được chữ nào, dưới cằm đã bị Lục Văn Thù đột nhiên nắm lấy, anh ta dùng sức rất mạnh, khiến cô đau đến nhăn mày.
Anh cúi người xuống đối mặt với cô.
"Lâm Thanh Dung, con mẹ nó cô đúng là nhẫn tâm mà!" Lục Văn Thù cắn răng nghiến lợi nói, đôi mắt đỏ ngầu khiến người ta sợ hãi: "Dùng đứa bé báo thù tôi, cô không sợ bị báo ứng sao?"
"Em đã từng suy nghĩ như thế nhưng mà..." Lâm Thanh Dung giải thích, giọng nói yếu ớt, khàn khàn.
Sau khi kiểm tra biết bản thân đã thực sự mang thai cô đã từ bỏ ý định đó rồi.
Cô cũng biết Lục Lịch Thành đã chết, nhà họ Lục sẽ không còn nợ cô nữa, cô muốn sống đàng hoàng với Lục Văn Thù, bình an sinh con.
Lục Văn Thù lại không nghe vào, anh bóp mạnh cổ cô, ép trên giường bệnh.
Anh nhìn cô chằm chằm, ước gì có thể bóp chết cô ở trên giường.
"Tôi đã sớm biết mục đích cô đến gần tôi, cũng biết cái chết của ba tôi là do một tay cô bày ra. Tôi hận chứ, nhưng tôi con mẹ nó tội lại rất thương cô. Tôi đã tự nói với bản thân mình, chỉ cần cô nói yêu tôi, tôi sẽ giả vờ như không biết gì cả."
"Cô gạt tôi thật thê thảm mà. Miệng thì nói yêu tôi, nhưng bất cứ lúc nào cũng đang trả thù tôi! Nếu cô muốn báo thù thì cứ nhắm vào tôi, mẹ nó tại sao cô lại muốn giết con của tôi chứ?"
Anh trừng mắt quát lên với cô, nóng nảy như một đứa bé lớn to xác. Anh mắt đỏ ngầu, dưới tay lại ra sức bóp cổ cô, gần như muốn bóp đứt cổ cô.
Lâm Thanh Dung thở không kịp, cô biết bây giờ có nói gì Lục Văn Thù cũng sẽ không tin.
Đúng đấy, tất cả những thứ này đều là do cô bày ra. Chỉ có điều cô đã thay đổi giữa chừng, quả thật cô vẫn luôn trả thù anh nữa.
Lúc mất đi đứa bé, cô đã biết giữa cô và Lục Văn Thù chẳng còn gì nữa. Sau khi mẹ Lục biết được chuyện này sợ là sẽ không tha thứ cho cô đâu.
Muốn cắt đứt thì dứt khoát một chút đi.
Lâm Thanh Dung nhìn người đàn ông đang giận dữ, cong môi cười, tốn hết hơi sức nói: "Đúng đấy, tôi vẫn luôn đùa anh, trả thù anh, ở bên cạnh anh... chỉ là vì trả thù."
"Người đàn ông như anh... Đúng là dễ lừa... Chỉ mới ra tay đã mắc câu."
Khuôn mặt cô căng lên, càng lúc càng khó thở.
Lúc Lâm Thanh Dung nhìn thấy cái hộp nhỏ trên tủ, trong lòng đau xót. Cô tốn hết sức lực lấy qua, đưa đến trước mặt Lục Văn Thù: "Muốn... xem thử không?"
Lục Văn Thù còn chưa kịp tránh qua thì Lâm Thanh Dung đã mở nắp hộp ra.
Anh liếc nhìn một cái, trực tiếp sụp đổ, giơ tay tát cô một cái.
Lâm Thanh Dung bị đánh đến nỗi đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng tê dại, một lát sau máu chảy ra ngoài.
"Tại sao cô lại làm thế? Tại sao!" Lục Văn Thù thô lỗ nắm tóc cô, ép cô đối mặt với bản thân mình, giọng điệu nghẹn ngào: "Song thai đã thành hình... Con mẹ nó cô có trái tim không?"
Lâm Thanh Dung hờ hững nhìn anh ta: "Vừa nghĩ tới việc sinh con với loại người như anh, tôi đã cảm thấy buồn nôn."
Lục Văn Thù giận đến nỗi muốn giết cô ngay lập tức. Tay giơ lên lại để xuống, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô, anh cảm thấy hành động của mình thực sự buồn cười.
Cô nói cô đang trả thù anh, ngay cả đứa bé cũng bỏ đi, vậy cô còn quan tâm cái gì nữa chứ?
Anh tức giận với loại người như cô thì có ích gì?
"Tôi đánh cô thì có ích gì?" Lục Văn Thù lẩm bẩm, sau đó hai tay anh đánh mạnh lên mặt mình: "Mẹ nói, tôi nên đánh chính mình mới đúng. Tôi đúng là có mắt như mù, là một thằng ngu mà!"
Trong lòng Lâm Thanh Dung đau đến tê dại, muốn ngăn anh lại, nhưng đành lòng từ bỏ.
Cứ dứt khoát như vậy sẽ tốt hơn.
Lục Văn Thù trừng mắt nhìn cô, sau đó lấy cái hộp lên, liêu xiêu rời khỏi phòng bệnh.
Mười mấy phút trong phòng bệnh kia giống như rút cạn sức lực của anh. Thân thể anh loạng choạng, mờ mịt nhìn xung quanh, không biết phải đi về đâu.
Lục Văn Thù nhìn người bệnh đang đi tới đi lui trước mặt, già có, trẻ có, còn có cả phụ nữ đang bế con, bên cạnh có chồng cẩn thận che chở, giống như sợ cô ta và đứa bé sẽ ngã xấp xuống.
Anh nhìn thấy đứa bé trắng trẻo mập mạp được bọc kỹ trong chăn, mở to đối mắt nhìn mẹ lại được mẹ chọc cười khanh khách, tiếng cười non nớt, ngọt lịm.
Trong lòng Lục Văn Thù càng lúc càng khó chịu, lảo đảo bước vội đi.
Cuối cùng lúc anh đụng vào tường thì cũng tỉnh táo hơn, nhìn cái hộp trong tay sau đó cúi gập người xuống, chịu không nổi khóc rống lên.
Từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ khóc, ngay cả lúc ba Lục chết, anh cũng không rớt một giọt nước mắt nào, bây giờ lại khóc vì đứa bé chưa kịp đến với thế giới này.
Lục Văn Thù vẫn luôn cho rằng đàn ông mới bạc tình nhưng không ngờ lúc phụ nữ tàn nhẫn thì sẽ lấy luôn mạng của đàn ông.
Anh dính vào người phụ nữ này nên thương tích đầy mình.
Lục Văn Thù ôm chặt cái hộp vào lòng, ngồi trên nền gạch lạnh lẽo rất lâu, sau đó vịn vào tường, từ từ đứng lên, móc điện thoại ra.
Sau khi gọi điện thoại xong, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, vô tình, sau đó anh trở lại phòng bệnh của Lâm Thanh Dung.
Lâm Thanh Dung đang gọi điện thoại cho Dương Yến, lần này rốt cuộc cũng được nối máy, nhưng cô chưa kịp nói chuyện thì điện thoại đã bị lấy đi, quăng thẳng xuống đất còn bị giày da nghiền nát.
Cô nhìn người đang ông quay trở lại, giọng nói yếu ớt: "Lục Văn Thù, anh muốn làm gì?"
/613
|