“Anh họ, buổi tối tốt lành!” Trần Khang ha ha cười: “Năm nay vẫn ăn giao thừa ở nhà anh Phương sao?”
“Không, tổng giám đốc Phương đuổi anh đi rồi.”
Trần Khang a một tiếng, nhanh chóng hỏi: “Vậy anh họ về nhà thế nào?”
“Tổng giám đốc Phương không cho anh theo, đương nhiên phải về, đi xe riêng, một tiếng là đến nhà. Không đúng, cậu hỏi anh cái này làm gì, quan tâm anh à?”
“Mình là anh em mà, nên quan tâm lẫn nhau!”
Trợ lý Tư cười lạnh qua điện thoại: “Thôi đi, anh còn lạ gì cậu? Bố mẹ cậu vẫn đang ở nhà anh đây, lúc nãy mới khoe khoang cậu tìm được vợ rồi, còn hỏi anh sao không tìm đối tượng nữa kìa.”
Cách qua điện thoại, Trần Khang cũng có thể cảm nhận được oán khí từ trợ lý Tư, chắc là bị trưởng bối dày vò không ít.
Cũng đúng, dù sao anh họ cũng 29 rồi.
Trong lòng Trần Khang không đạo đức cười thầm hai tiếng, sờ sờ mũi: “Vậy sớm mai anh có quay về Nam Thành không? Em có đồ muốn đưa cho tổng giám đốc Phương, lại ngại đi.”
“Đồ gì? Không phải đồ của cô Dương chứ?”
“…Đúng vậy.”
“Vậy cậu tự đi đi.” Trợ lý Tư trở mặt ngay lập tức, còn có lòng tốt nhắc nhở anh hai câu: “Hai từ cô Dương giờ là cái gai trong lòng tổng giám đốc Phương, lo mà thu xếp cho ổn thoả.”
“Không phải chứ?” Trần Khang khổ hết chỗ nói.
Vốn anh định đưa đồ cho trợ lý Tư, rồi đồ cứ thế đến được tay tổng giám đốc Phương, vậy mà trợ lý Tư không chịu giúp.
Trợ lý Tư thở dài: “Nếu như không phải vì công việc, anh trốn tổng giám đốc Phương còn chả kịp. À đúng rồi, tối nay anh chở tổng giám đốc Phương về, tổng giám đốc Phương lâu rồi chưa quay về nhà riêng, có lẽ đêm giao thừa cũng ở lại đó, nơi ở của tổng giám đốc Phương chắc cậu biết rồi, cứ đi đến nơi là được.”
Trần Khang: “…”
“Anh Tư à, nói xong điện thoại chưa? Ăn cơm thôi.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng dịu dàng của phụ nữ.
Trần Khang không có ấn tượng gì với giọng nói này.
Anh ngẩn ra một lúc, sau đó kinh ngạc hô một tiếng: “Anh họ? Ai đấy, không phải anh đang ăn cơm giao thừa à?”
Trợ lý Tư úp úp mở mở: “Một người họ hàng…vừa mới từ nước ngoài về.”
“Anh lừa trẻ con à.” Trần Khang phun một lèo: “Họ hàng của chúng ta, hầu như ai em cũng gặp rồi, nhảy ra một người từ nước ngoài về từ lúc nào chứ, họ hàng kia còn là phụ nữ có giọng nói ấm áp?”
“Được rồi, mày nhanh mà đưa đồ đi!” Trợ lý Tư không thèm trả lời vấn đề, trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Khang ấy ấy mấy tiếng.
Anh họ càng che giấu, anh càng cảm thấy có vấn đề.
“Nhưng chuyện quan trọng giờ là phải đi đưa đồ.” Trần Khang làu bàu, nhìn máy ảnh trong tay.
Nếu anh họ về nhà rồi, thì anh chỉ có thể liều mình mà đến chỗ tổng giám đốc Phương thôi.
Lúc lên xe, anh đột nhiên nghĩ ra, hôm nay là giao thừa, tổng giám đốc Phương và cô Dương chia tay rồi, mình lại đem đồ của cô Dương đưa cho anh ấy, có phải là gợi đòn không?
Trần Khang ngồi trong xe ngập ngừng nửa ngày, vẫn là tắt xe đi quay lại nhà mẹ Dương.
Đúng lúc mẹ Dương mở cửa.
Trần Khang thấy phòng khách không có Quách Nhược Linh và Tưởng Song Kỳ, đoán chắc là quay về phòng chơi rồi, liền nói với mẹ Dương: “Hình như tổng giám đốc Phương bận công việc không quay về nhà ăn giao thừa, mẹ làm ít món, con đem qua cho anh ấy nhé.”
“Con muốn đem đồ cho Tư Ngôn?”
Trần Khang gật đầu: “Vâng, đồ vật rất quan trọng, tối nay phải đưa ngay.”
“Mẹ đi làm ngay, con đợi một lát.”
Mẹ Dương nhanh chóng vào bếp bật lửa, như lo sợ Phương Tinh Nghị không có cơm ăn.
Trần Khang cảm khái, có mẹ vợ như này thật tốt.
Khoảng một tiếng sau, mẹ Dương đã làm xong 6 món 1 canh.
Là canh xương hầm củ sen, dùng nồi áp suất nấu, bỏ đầy một hộp cơm giữ nhiệt 3 tầng.
Hình như mẹ Dương có rất nhiều điều muốn hỏi Trần Khang, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ đưa hộp giữ ấm cho anh ta: “Bảo Tư Ngôn nghỉ ngơi đầy đủ, đừng cứ bận rộn mãi thế.”
Trần Khang gật đầu: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ truyền lời.”
Mang theo đồ ăn mẹ Dương làm, Trần Khang đầy hăng hái lái xe đến nhà tổng giám đốc Phương, từ đằng xa còn nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở vệ đường.
Kỳ lạ, không giống với chiếc xe tổng giám đốc Phương hay đi.
Trần Khang khó hiểu nghĩ, dừng xe bên ngoài biệt thự đi bộ vào, lúc lướt qua chiếc xe, liếc nhìn vào bên trong, hình như có người ngồi, giây tiếp theo, cửa sau xe liền được mở ra.
Một người phụ nữ mặc đồ màu nâu nhạt bước xuống, làn da trắng ngần săn chắc, nhìn không già chút nào.
Bà ấy vội vội vàng vàng tiến đến phía Trần Khang, nhìn có vẻ ôn nhu hoà ái, nói chuyện cũng tràn đầy dịu dàng: “Xin hỏi, cậu muốn vào tìm tổng giám đốc Phương?”
“Đúng rồi, cô có chuyện gì không?” Trần Khang cảnh giác nhìn bà.
Miya Diệc thấy tay anh cầm theo hộp giữ ấm, vẻ mặt ngập ngừng.
Sau đó quay lại xe cầm ra hộp cơm tinh tế cổ điển đưa cho anh, hơi cúi người: “Làm phiền cậu mang giúp cái này cho tổng giám đốc Phương, nó… đêm nay không về ăn cơm, mọi người rất lo cho nó.”
Trần Khang không nhận, mà đánh giá Miya Diệc một lượt từ trên xuống dưới: “Cô cũng đến rồi sao không tự mình đưa?”
Anh đi theo tổng giám đốc Phương khá lâu rồi, người của Phương gia anh đều gặp qua, người phụ nữ này anh chưa từng thấy, nhưng nghe giọng điệu có vẻ như có quan hệ với Phương Tinh Nghị, lẽ nào là đối tượng mới của tổng giám đốc Phương?
Ý nghĩ này vụt qua đầu của Trần Khang, nhưng rất nhanh anh liền phủ định, người phụ nữ trước mắt nhìn thì rất trẻ, nhưng vẫn thấy rõ khoé mắt có nếp nhăn, chắc phải 50 rồi, cho dù tổng giám đốc Phương chia tay với cô Dương, cũng không đến nỗi phải… đói bụng ăn quàng đâu.
Nghe câu hỏi của Trần Khang, ánh mắt Miya Diệc ảm đạm xuống, lời nói khó hiểu: “Có lẽ nó không muốn nhìn thấy tôi, phiền cậu mang giúp tôi nhé, cứ để bụng đói không tốt.”
Trần Khang thử thăm dò: “Bà với tổng giám đốc Phương thân quen lắm à?”
Miya Diệc do dự một lúc, sau đó mới kiên quyết lắc đầu: “Không tính là quen.”
Không quen còn quan tâm tổng giám đốc Phương thế?
Trần Khang không thể hiểu nổi, rất không muốn giúp bà đưa đồ, nhưng Miya Diệc cúi người rất thấp, nói chuyện lại thành khẩn, khiến anh cũng thấy ngại ngùng, liền nhận lấy mang theo.
Lúc anh đi lên cầu thang, ấn chuông phòng, quay ra đã thấy Miya Diệc ngồi lại vào trong xe, rồi lái xe đi mất.
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Trần Khang còn đang suy nghĩ, cửa lớn đã bị kéo ra, Phương Tinh Nghị mặc bộ đồ ở nhà màu xám, đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh, khí thế có chút ép người.
“Có chuyện gì?”
Sau lưng Trần Khang phát lạnh, nhanh chóng kéo lên nụ cười: “Tổng giám đốc Phương đang bận à? Mẹ tôi sợ anh đói, sai tôi mang cơm tối đến cho anh.”
Phương Tinh Nghị nhíu nhíu mày: “Mẹ cậu còn biết tôi à?”
“Nói nhầm, là mẹ vợ.” Trần Khang gọi mẹ đến thuận miệng, quên mất đổi luôn cách gọi: “Tổng giám đốc Phương còn chưa ăn cơm đâu nhỉ, tôi đem vào cho anh nhé? Hộp giữ ấm khá nặng.”
“Không cần.” Sắc mặt Phương Tinh Nghị trầm xuống, vươn tay muốn đóng cửa, giọng điệu lạnh lùng.
Trần Khang nhanh chóng dùng chân chặn cửa, định chơi trò cảm tình: “Tổng giám đốc Phương, anh chia tay với chị… với cô Dương rồi, nhưng mẹ vợ tôi vẫn rất quan tâm đến anh.”
“Bà nghe nói anh bận rộn không có thời gian ăn cơm, tất bật trong bếp mấy tiếng đồng hồ, hầm canh, xào rau sai tôi mang đến cho anh, còn bảo tôi dặn anh đừng chỉ biết đến công việc, nên nghỉ ngơi tử tế.”
“Không, tổng giám đốc Phương đuổi anh đi rồi.”
Trần Khang a một tiếng, nhanh chóng hỏi: “Vậy anh họ về nhà thế nào?”
“Tổng giám đốc Phương không cho anh theo, đương nhiên phải về, đi xe riêng, một tiếng là đến nhà. Không đúng, cậu hỏi anh cái này làm gì, quan tâm anh à?”
“Mình là anh em mà, nên quan tâm lẫn nhau!”
Trợ lý Tư cười lạnh qua điện thoại: “Thôi đi, anh còn lạ gì cậu? Bố mẹ cậu vẫn đang ở nhà anh đây, lúc nãy mới khoe khoang cậu tìm được vợ rồi, còn hỏi anh sao không tìm đối tượng nữa kìa.”
Cách qua điện thoại, Trần Khang cũng có thể cảm nhận được oán khí từ trợ lý Tư, chắc là bị trưởng bối dày vò không ít.
Cũng đúng, dù sao anh họ cũng 29 rồi.
Trong lòng Trần Khang không đạo đức cười thầm hai tiếng, sờ sờ mũi: “Vậy sớm mai anh có quay về Nam Thành không? Em có đồ muốn đưa cho tổng giám đốc Phương, lại ngại đi.”
“Đồ gì? Không phải đồ của cô Dương chứ?”
“…Đúng vậy.”
“Vậy cậu tự đi đi.” Trợ lý Tư trở mặt ngay lập tức, còn có lòng tốt nhắc nhở anh hai câu: “Hai từ cô Dương giờ là cái gai trong lòng tổng giám đốc Phương, lo mà thu xếp cho ổn thoả.”
“Không phải chứ?” Trần Khang khổ hết chỗ nói.
Vốn anh định đưa đồ cho trợ lý Tư, rồi đồ cứ thế đến được tay tổng giám đốc Phương, vậy mà trợ lý Tư không chịu giúp.
Trợ lý Tư thở dài: “Nếu như không phải vì công việc, anh trốn tổng giám đốc Phương còn chả kịp. À đúng rồi, tối nay anh chở tổng giám đốc Phương về, tổng giám đốc Phương lâu rồi chưa quay về nhà riêng, có lẽ đêm giao thừa cũng ở lại đó, nơi ở của tổng giám đốc Phương chắc cậu biết rồi, cứ đi đến nơi là được.”
Trần Khang: “…”
“Anh Tư à, nói xong điện thoại chưa? Ăn cơm thôi.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng dịu dàng của phụ nữ.
Trần Khang không có ấn tượng gì với giọng nói này.
Anh ngẩn ra một lúc, sau đó kinh ngạc hô một tiếng: “Anh họ? Ai đấy, không phải anh đang ăn cơm giao thừa à?”
Trợ lý Tư úp úp mở mở: “Một người họ hàng…vừa mới từ nước ngoài về.”
“Anh lừa trẻ con à.” Trần Khang phun một lèo: “Họ hàng của chúng ta, hầu như ai em cũng gặp rồi, nhảy ra một người từ nước ngoài về từ lúc nào chứ, họ hàng kia còn là phụ nữ có giọng nói ấm áp?”
“Được rồi, mày nhanh mà đưa đồ đi!” Trợ lý Tư không thèm trả lời vấn đề, trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Khang ấy ấy mấy tiếng.
Anh họ càng che giấu, anh càng cảm thấy có vấn đề.
“Nhưng chuyện quan trọng giờ là phải đi đưa đồ.” Trần Khang làu bàu, nhìn máy ảnh trong tay.
Nếu anh họ về nhà rồi, thì anh chỉ có thể liều mình mà đến chỗ tổng giám đốc Phương thôi.
Lúc lên xe, anh đột nhiên nghĩ ra, hôm nay là giao thừa, tổng giám đốc Phương và cô Dương chia tay rồi, mình lại đem đồ của cô Dương đưa cho anh ấy, có phải là gợi đòn không?
Trần Khang ngồi trong xe ngập ngừng nửa ngày, vẫn là tắt xe đi quay lại nhà mẹ Dương.
Đúng lúc mẹ Dương mở cửa.
Trần Khang thấy phòng khách không có Quách Nhược Linh và Tưởng Song Kỳ, đoán chắc là quay về phòng chơi rồi, liền nói với mẹ Dương: “Hình như tổng giám đốc Phương bận công việc không quay về nhà ăn giao thừa, mẹ làm ít món, con đem qua cho anh ấy nhé.”
“Con muốn đem đồ cho Tư Ngôn?”
Trần Khang gật đầu: “Vâng, đồ vật rất quan trọng, tối nay phải đưa ngay.”
“Mẹ đi làm ngay, con đợi một lát.”
Mẹ Dương nhanh chóng vào bếp bật lửa, như lo sợ Phương Tinh Nghị không có cơm ăn.
Trần Khang cảm khái, có mẹ vợ như này thật tốt.
Khoảng một tiếng sau, mẹ Dương đã làm xong 6 món 1 canh.
Là canh xương hầm củ sen, dùng nồi áp suất nấu, bỏ đầy một hộp cơm giữ nhiệt 3 tầng.
Hình như mẹ Dương có rất nhiều điều muốn hỏi Trần Khang, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ đưa hộp giữ ấm cho anh ta: “Bảo Tư Ngôn nghỉ ngơi đầy đủ, đừng cứ bận rộn mãi thế.”
Trần Khang gật đầu: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ truyền lời.”
Mang theo đồ ăn mẹ Dương làm, Trần Khang đầy hăng hái lái xe đến nhà tổng giám đốc Phương, từ đằng xa còn nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở vệ đường.
Kỳ lạ, không giống với chiếc xe tổng giám đốc Phương hay đi.
Trần Khang khó hiểu nghĩ, dừng xe bên ngoài biệt thự đi bộ vào, lúc lướt qua chiếc xe, liếc nhìn vào bên trong, hình như có người ngồi, giây tiếp theo, cửa sau xe liền được mở ra.
Một người phụ nữ mặc đồ màu nâu nhạt bước xuống, làn da trắng ngần săn chắc, nhìn không già chút nào.
Bà ấy vội vội vàng vàng tiến đến phía Trần Khang, nhìn có vẻ ôn nhu hoà ái, nói chuyện cũng tràn đầy dịu dàng: “Xin hỏi, cậu muốn vào tìm tổng giám đốc Phương?”
“Đúng rồi, cô có chuyện gì không?” Trần Khang cảnh giác nhìn bà.
Miya Diệc thấy tay anh cầm theo hộp giữ ấm, vẻ mặt ngập ngừng.
Sau đó quay lại xe cầm ra hộp cơm tinh tế cổ điển đưa cho anh, hơi cúi người: “Làm phiền cậu mang giúp cái này cho tổng giám đốc Phương, nó… đêm nay không về ăn cơm, mọi người rất lo cho nó.”
Trần Khang không nhận, mà đánh giá Miya Diệc một lượt từ trên xuống dưới: “Cô cũng đến rồi sao không tự mình đưa?”
Anh đi theo tổng giám đốc Phương khá lâu rồi, người của Phương gia anh đều gặp qua, người phụ nữ này anh chưa từng thấy, nhưng nghe giọng điệu có vẻ như có quan hệ với Phương Tinh Nghị, lẽ nào là đối tượng mới của tổng giám đốc Phương?
Ý nghĩ này vụt qua đầu của Trần Khang, nhưng rất nhanh anh liền phủ định, người phụ nữ trước mắt nhìn thì rất trẻ, nhưng vẫn thấy rõ khoé mắt có nếp nhăn, chắc phải 50 rồi, cho dù tổng giám đốc Phương chia tay với cô Dương, cũng không đến nỗi phải… đói bụng ăn quàng đâu.
Nghe câu hỏi của Trần Khang, ánh mắt Miya Diệc ảm đạm xuống, lời nói khó hiểu: “Có lẽ nó không muốn nhìn thấy tôi, phiền cậu mang giúp tôi nhé, cứ để bụng đói không tốt.”
Trần Khang thử thăm dò: “Bà với tổng giám đốc Phương thân quen lắm à?”
Miya Diệc do dự một lúc, sau đó mới kiên quyết lắc đầu: “Không tính là quen.”
Không quen còn quan tâm tổng giám đốc Phương thế?
Trần Khang không thể hiểu nổi, rất không muốn giúp bà đưa đồ, nhưng Miya Diệc cúi người rất thấp, nói chuyện lại thành khẩn, khiến anh cũng thấy ngại ngùng, liền nhận lấy mang theo.
Lúc anh đi lên cầu thang, ấn chuông phòng, quay ra đã thấy Miya Diệc ngồi lại vào trong xe, rồi lái xe đi mất.
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Trần Khang còn đang suy nghĩ, cửa lớn đã bị kéo ra, Phương Tinh Nghị mặc bộ đồ ở nhà màu xám, đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh, khí thế có chút ép người.
“Có chuyện gì?”
Sau lưng Trần Khang phát lạnh, nhanh chóng kéo lên nụ cười: “Tổng giám đốc Phương đang bận à? Mẹ tôi sợ anh đói, sai tôi mang cơm tối đến cho anh.”
Phương Tinh Nghị nhíu nhíu mày: “Mẹ cậu còn biết tôi à?”
“Nói nhầm, là mẹ vợ.” Trần Khang gọi mẹ đến thuận miệng, quên mất đổi luôn cách gọi: “Tổng giám đốc Phương còn chưa ăn cơm đâu nhỉ, tôi đem vào cho anh nhé? Hộp giữ ấm khá nặng.”
“Không cần.” Sắc mặt Phương Tinh Nghị trầm xuống, vươn tay muốn đóng cửa, giọng điệu lạnh lùng.
Trần Khang nhanh chóng dùng chân chặn cửa, định chơi trò cảm tình: “Tổng giám đốc Phương, anh chia tay với chị… với cô Dương rồi, nhưng mẹ vợ tôi vẫn rất quan tâm đến anh.”
“Bà nghe nói anh bận rộn không có thời gian ăn cơm, tất bật trong bếp mấy tiếng đồng hồ, hầm canh, xào rau sai tôi mang đến cho anh, còn bảo tôi dặn anh đừng chỉ biết đến công việc, nên nghỉ ngơi tử tế.”
/613
|