“Bạn cùng phòng.”
Tưởng Song Kỳ hoài nghi nhìn anh, thấy ánh mắt anh trong trẻo, không giống như đang nói dối, chu miệng: “Nếu như để em phát hiện anh có cô gái khác thì anh chết chắc rồi.”
“Đừng đoán bừa.” Thường Phúc vỗ đầu cô, thuận tiện đổi chủ đề: “Lát nữa em ăn thêm nhiều cơm đi, hôm qua lúc ôm cảm giác rõ em nhẹ hơn lần trước đó.”
Anh cảm thấy con gái không nên quá gầy, thiếu máu sẽ dẫn đến hệ liệt là toàn bộ hệ thống các cơ quan trong cơ thể không ổn định.
Đầy đặn một chút, khỏe mạnh có phải tốt hơn nhiều không.
“Không được, béo lên hình sẽ không đẹp.” Tưởng Song Kỳ cong môi đỏ, chọc ngón tay vào người anh, đàn ông ngoài miệng nói gầy không tốt, nhưng một khi thấy mập không phải sẽ ghét bỏ sao.
“Anh không chê.”
Tưởng Song Kỳ khẽ nói: “Em biết anh không chê nhưng em không thích. Em sợ mình béo lên anh nhìn sẽ chán, sẽ đi tìm cô gái khác. Em còn phải dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ này để kiếm tiền mua sữa đó.”
Thường Phúc: “….”
“Lát nữa em vẫn nên ăn nhiều một chút đi.” Tưởng Song Kỳ cọ cọ vào lồng ngực anh, thanh âm mềm mại: “Dù sao anh mới là người phải dùng sức, đâu phải em.”
Chàng trai trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ kia, cúi đầu nhìn cô gái đang cười như hồ ly kia, ấn đường giật nhẹ: “Ngày nào cũng nhiệt tình như vậy, em còn chưa mệt à?”
Tưởng Song Kỳ giương nanh múa vuốt với anh: “Nếu như ngày nào đó em không nhiệt tình, vậy nhất định là do có người khác rồi.”
*
Thật sự là chọc Thường Phúc một bụng tức giận.
Cơm tất niên rất phong phú, mười mấy món thức ăn, là mẹ Dương quan sát theo khẩu vị của Thường Phúc mà làm.
Mọi người cùng quây quần bên bàn ăn, rất náo nhiệt.
Mẹ Dương nhìn Thường Phúc một chút, rồi lại nhìn đôi vợ chồng trẻ Trần Khang, thở dài một hơi: “Không biết chị gái các con bận việc gì ở nước ngoài mà không về nhà ăn Tết?”
Mẹ Dương cũng rất muốn gọi Phương Tinh Nghị sang, dù sao cũng sắp là con rể mình, nhưng nghĩ lại Phương Tinh Nghị với Dương Yến mới chỉ xác nhận quan hệ, còn chưa tới giai đoạn kia, Phương Tinh Nghị cũng có gia đình của mình, không thể tùy tiện gọi người ta sang như vậy, cho nên mới từ bỏ suy nghĩ.
Quách Nhược Linh gắp đồ ăn cho bà: “Aiya mẹ à, mẹ cũng không cần quá quan tâm chị đâu, chị ấy tự biết chăm sóc tốt cho mình mà. Hơn nữa, không phải con với Thường Phúc đều mang theo người yêu về rồi sao.”
“Tốt cái gì chứ. Xuất ngoại công tác mấy tháng cũng không gọi điện về nhà lấy một cuộc.” Ngoại trừ cuộc gọi thông báo ban đầu thì Dương Yến thật sự không hề gọi thêm cuộc nào, cho nên mẹ Dương mới lo lắng như vậy.
Con gái một thân một mình đi nước ngoài làm việc, yếu đuối như vậy không tránh khỏi bị bắt nạt.
Mẹ Dương nhìn Quách Nhược Linh một chút, trong lời nói có ý tứ ghét bỏ: “Trong ba đứa, chỉ có chị gái là trầm ổn nhất, em trai thì rất nghe lời, chỉ có con là kiêu căng, lúc nào cũng phiền chị gái chăm sóc.”
“Mẹ, con kiêu căng chỗ nào chứ?” Quách Nhược Linh không vui nói, nghĩ đến còn có người còn yếu ớt hơn mình, nhưng nhớ đến thân thế của Song Kỳ là em gái Phương Tinh Nghị, quyền to thế lớn, liền yên lặng bỏ qua.
Em dâu này cô đắc tội không nổi, vẫn là chấp nhận chịu phê bình đi.
Mẹ Dương nói: “Kiêu căng chỗ nào á? Chị gái bảo con đi du học con không đi, còn muốn đi học biểu diễn gì đó, mỗi năm mấy trăm triệu đều do chị con bỏ ra, haizz, may mà chị gái con còn kiếm ra tiền.”
Nghĩ lại mẹ Dương liền cảm thấy áy náy, nói là sau khi ly hôn một mình nuôi dưỡng ba đứa trẻ nhưng mà mọi chuyện trong nhà đều đổ lên vai con gái đầu Dương Yến, con bé ưu tú như vậy.
Nhớ tới những chuyện này, mẹ Dương liền rơi nước mắt: “Sau này, mấy đứa phải quan tâm tới chị gái của mình hơn, nếu không có nó làm sao mấy đứa được chọn những thứ mình muốn. Mẹ thật vô dụng, không cho các con thứ gì được.”
“Được rồi mà, mẹ nhìn xem, mẹ khóc chuyện gì vậy?” Quách Nhược Linh vội an ủi bà: “Bọn con đều biết cuộc sống như hiện tại đều do chị gái gồng mình gánh vác, bọn con nhất định sẽ chăm sóc cho chị ấy.”
Thường Phúc cũng nói: “Mẹ cũng biết con rồi, chị gái nói gì con cũng đều nghe theo, đời này, con vô cùng biết ơn mẹ và chị ấy.”
“Mẹ, hôm nay là giao thừa, không nên khóc đâu.” Tưởng Song Kỳ cũng sáp lại: “Chị cả không có ở nhà vậy thì chúng ta mời chị ấy một bát.”
Mẹ Dương lau nước mắt, cũng thấy hơi mất mặt, mới nói mấy câu đã rơi lệ: “Đúng vậy, giao thừa khóc là chuyện không may mắn.”
Mọi người nâng chén cạn ly.
Trần Khang rót một chén rượu, kính riêng mẹ Dương.
Anh gãi đầu, hơi mất tự nhiên nói: “Bác gái, cháu không bằng những người đàn ông cao ráo đẹp trai khác biết kiếm nhiều tiền, cháu chỉ là một kẻ thô kệch, may là Nhược Linh một cô gái xinh đẹp như vậy lại không chê bai, chấp nhận đồng hành với cháu.”
Mẹ Dương cười nói: “Đẹp trai, biết kiếm tiền cũng không chắc sẽ thương nó, bác vẫn rất hài lòng với cháu. Trong ba đứa con này, Nhược Linh yếu đuối như vậy, mong rằng cháu sẽ bao dung cho nó.”
Trần Khang vội nói: “Không không bác, cô ấy không yếu đuối chút nào, chỉ cần cô ấy không chê cháu là đủ rồi.”
Nửa đường, mẹ Dương về phòng một chuyến.
Bà cầm hai bao lì xì lớn đưa cho Tưởng Song Kỳ và Trần Khang: “Một chút tấm lòng, các cháu cầm lấy đi, chúc các cháu năm mới mỹ mãn.”
Tưởng Song Kỳ tự nhiên nhận lấy, cười ngọt ngào: “Cảm ơn mẹ.”
Trần Khang không biết tập tục này, đần mặt nửa ngày, đến khi Nhược Linh huých cùi chỏ, anh mới giơ tay nhận: “Cảm ơn bác gái, chúc bác năm mới phát lộc phát tài.”
Anh vừa nói Tưởng Song Kỳ lập tức cười trêu: “Anh Trần, anh thật biết đùa.”
Ngay cả khóe miệng mẹ Dương cũng lộ ra ý cười.
Trần Khang gãi đầu, không hiểu lắm, nhìn sắc mặt Quách Nhược Linh xanh lại, cẩn thận hỏi: “Mọi người sao vậy, anh nói gì sai à?”
“Tên ngốc nhà anh.” Quách Nhược Linh đập anh một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng mắng: “Mẹ cho anh lì xì là đã nhận anh làm con rể, anh còn chúc phát tài phát lộc cái gì chứ.”
Trần Khang vừa mừng vừa sợ: “Thật à?”
Lập tức quay đầu nhìn mẹ Dương lớn giọng nói: “Cảm ơn bác gái.’
Quách Nhược Linh đá anh một cược, tức không kìm được: “Nhận lì xì rồi còn gọi bác gái, anh là bã đậu à?”
Trần Khang đổi giọng, hô to: “Cảm ơn mẹ. Mẹ yên tâm, con nhất định đối xử tốt với Nhược Linh. Dù con có chết đói cũng không để cô ấy chịu khổ.”
Quách Nhược Linh: “…”
Cô sắp bị tên đầu gỗ này làm cho tức chết rồi.
Sau bữa tất niên, Quách Nhược Linh giúp mẹ thu dọn chén bát, quét rác rơi vụn, rồi kéo Trần Khang sang một bên.
Trần Khang còn tưởng cô muốn mình hỗ trợ, xắn tay áo lên: “Để anh đi rửa bát cho.”
“Không phải muốn anh rửa, là có chuyện muốn hỏi anh.” Quách Nhược Linh vỗ tay anh: “Thời gian trước anh đi theo anh rể, có phát hiện anh ấy có điều gì bất thường không?”
“Có ý gì?”
Quách Nhược Linh đến gần hơn, nhỏ giọng nói: “Anh nghĩ xem, tình cảm hai người họ tốt như vậy, chị gái ra nước ngoài công tác, cũng ăn Tết bên đó, thế sao anh rể không đi sang cùng? Song Kỳ cũng nói, đợt này, anh rể cũng không trả lời nó, bọn em đang nghi ngờ hai người họ…đã chia tay rồi.”
Trần Khang thầm nghĩ: Không phải “Đoán chừng”, mà là đã chia tay rồi.
Việc này là Thường Phúc nói cho anh biết, còn nội tình của hai người vì sao chia tay, anh cũng không biết, hơn nữa anh cũng đã hứa với Thường Phúc không nói cho mấy người biết, nhất là mẹ Dương.
Tưởng Song Kỳ hoài nghi nhìn anh, thấy ánh mắt anh trong trẻo, không giống như đang nói dối, chu miệng: “Nếu như để em phát hiện anh có cô gái khác thì anh chết chắc rồi.”
“Đừng đoán bừa.” Thường Phúc vỗ đầu cô, thuận tiện đổi chủ đề: “Lát nữa em ăn thêm nhiều cơm đi, hôm qua lúc ôm cảm giác rõ em nhẹ hơn lần trước đó.”
Anh cảm thấy con gái không nên quá gầy, thiếu máu sẽ dẫn đến hệ liệt là toàn bộ hệ thống các cơ quan trong cơ thể không ổn định.
Đầy đặn một chút, khỏe mạnh có phải tốt hơn nhiều không.
“Không được, béo lên hình sẽ không đẹp.” Tưởng Song Kỳ cong môi đỏ, chọc ngón tay vào người anh, đàn ông ngoài miệng nói gầy không tốt, nhưng một khi thấy mập không phải sẽ ghét bỏ sao.
“Anh không chê.”
Tưởng Song Kỳ khẽ nói: “Em biết anh không chê nhưng em không thích. Em sợ mình béo lên anh nhìn sẽ chán, sẽ đi tìm cô gái khác. Em còn phải dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ này để kiếm tiền mua sữa đó.”
Thường Phúc: “….”
“Lát nữa em vẫn nên ăn nhiều một chút đi.” Tưởng Song Kỳ cọ cọ vào lồng ngực anh, thanh âm mềm mại: “Dù sao anh mới là người phải dùng sức, đâu phải em.”
Chàng trai trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ kia, cúi đầu nhìn cô gái đang cười như hồ ly kia, ấn đường giật nhẹ: “Ngày nào cũng nhiệt tình như vậy, em còn chưa mệt à?”
Tưởng Song Kỳ giương nanh múa vuốt với anh: “Nếu như ngày nào đó em không nhiệt tình, vậy nhất định là do có người khác rồi.”
*
Thật sự là chọc Thường Phúc một bụng tức giận.
Cơm tất niên rất phong phú, mười mấy món thức ăn, là mẹ Dương quan sát theo khẩu vị của Thường Phúc mà làm.
Mọi người cùng quây quần bên bàn ăn, rất náo nhiệt.
Mẹ Dương nhìn Thường Phúc một chút, rồi lại nhìn đôi vợ chồng trẻ Trần Khang, thở dài một hơi: “Không biết chị gái các con bận việc gì ở nước ngoài mà không về nhà ăn Tết?”
Mẹ Dương cũng rất muốn gọi Phương Tinh Nghị sang, dù sao cũng sắp là con rể mình, nhưng nghĩ lại Phương Tinh Nghị với Dương Yến mới chỉ xác nhận quan hệ, còn chưa tới giai đoạn kia, Phương Tinh Nghị cũng có gia đình của mình, không thể tùy tiện gọi người ta sang như vậy, cho nên mới từ bỏ suy nghĩ.
Quách Nhược Linh gắp đồ ăn cho bà: “Aiya mẹ à, mẹ cũng không cần quá quan tâm chị đâu, chị ấy tự biết chăm sóc tốt cho mình mà. Hơn nữa, không phải con với Thường Phúc đều mang theo người yêu về rồi sao.”
“Tốt cái gì chứ. Xuất ngoại công tác mấy tháng cũng không gọi điện về nhà lấy một cuộc.” Ngoại trừ cuộc gọi thông báo ban đầu thì Dương Yến thật sự không hề gọi thêm cuộc nào, cho nên mẹ Dương mới lo lắng như vậy.
Con gái một thân một mình đi nước ngoài làm việc, yếu đuối như vậy không tránh khỏi bị bắt nạt.
Mẹ Dương nhìn Quách Nhược Linh một chút, trong lời nói có ý tứ ghét bỏ: “Trong ba đứa, chỉ có chị gái là trầm ổn nhất, em trai thì rất nghe lời, chỉ có con là kiêu căng, lúc nào cũng phiền chị gái chăm sóc.”
“Mẹ, con kiêu căng chỗ nào chứ?” Quách Nhược Linh không vui nói, nghĩ đến còn có người còn yếu ớt hơn mình, nhưng nhớ đến thân thế của Song Kỳ là em gái Phương Tinh Nghị, quyền to thế lớn, liền yên lặng bỏ qua.
Em dâu này cô đắc tội không nổi, vẫn là chấp nhận chịu phê bình đi.
Mẹ Dương nói: “Kiêu căng chỗ nào á? Chị gái bảo con đi du học con không đi, còn muốn đi học biểu diễn gì đó, mỗi năm mấy trăm triệu đều do chị con bỏ ra, haizz, may mà chị gái con còn kiếm ra tiền.”
Nghĩ lại mẹ Dương liền cảm thấy áy náy, nói là sau khi ly hôn một mình nuôi dưỡng ba đứa trẻ nhưng mà mọi chuyện trong nhà đều đổ lên vai con gái đầu Dương Yến, con bé ưu tú như vậy.
Nhớ tới những chuyện này, mẹ Dương liền rơi nước mắt: “Sau này, mấy đứa phải quan tâm tới chị gái của mình hơn, nếu không có nó làm sao mấy đứa được chọn những thứ mình muốn. Mẹ thật vô dụng, không cho các con thứ gì được.”
“Được rồi mà, mẹ nhìn xem, mẹ khóc chuyện gì vậy?” Quách Nhược Linh vội an ủi bà: “Bọn con đều biết cuộc sống như hiện tại đều do chị gái gồng mình gánh vác, bọn con nhất định sẽ chăm sóc cho chị ấy.”
Thường Phúc cũng nói: “Mẹ cũng biết con rồi, chị gái nói gì con cũng đều nghe theo, đời này, con vô cùng biết ơn mẹ và chị ấy.”
“Mẹ, hôm nay là giao thừa, không nên khóc đâu.” Tưởng Song Kỳ cũng sáp lại: “Chị cả không có ở nhà vậy thì chúng ta mời chị ấy một bát.”
Mẹ Dương lau nước mắt, cũng thấy hơi mất mặt, mới nói mấy câu đã rơi lệ: “Đúng vậy, giao thừa khóc là chuyện không may mắn.”
Mọi người nâng chén cạn ly.
Trần Khang rót một chén rượu, kính riêng mẹ Dương.
Anh gãi đầu, hơi mất tự nhiên nói: “Bác gái, cháu không bằng những người đàn ông cao ráo đẹp trai khác biết kiếm nhiều tiền, cháu chỉ là một kẻ thô kệch, may là Nhược Linh một cô gái xinh đẹp như vậy lại không chê bai, chấp nhận đồng hành với cháu.”
Mẹ Dương cười nói: “Đẹp trai, biết kiếm tiền cũng không chắc sẽ thương nó, bác vẫn rất hài lòng với cháu. Trong ba đứa con này, Nhược Linh yếu đuối như vậy, mong rằng cháu sẽ bao dung cho nó.”
Trần Khang vội nói: “Không không bác, cô ấy không yếu đuối chút nào, chỉ cần cô ấy không chê cháu là đủ rồi.”
Nửa đường, mẹ Dương về phòng một chuyến.
Bà cầm hai bao lì xì lớn đưa cho Tưởng Song Kỳ và Trần Khang: “Một chút tấm lòng, các cháu cầm lấy đi, chúc các cháu năm mới mỹ mãn.”
Tưởng Song Kỳ tự nhiên nhận lấy, cười ngọt ngào: “Cảm ơn mẹ.”
Trần Khang không biết tập tục này, đần mặt nửa ngày, đến khi Nhược Linh huých cùi chỏ, anh mới giơ tay nhận: “Cảm ơn bác gái, chúc bác năm mới phát lộc phát tài.”
Anh vừa nói Tưởng Song Kỳ lập tức cười trêu: “Anh Trần, anh thật biết đùa.”
Ngay cả khóe miệng mẹ Dương cũng lộ ra ý cười.
Trần Khang gãi đầu, không hiểu lắm, nhìn sắc mặt Quách Nhược Linh xanh lại, cẩn thận hỏi: “Mọi người sao vậy, anh nói gì sai à?”
“Tên ngốc nhà anh.” Quách Nhược Linh đập anh một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng mắng: “Mẹ cho anh lì xì là đã nhận anh làm con rể, anh còn chúc phát tài phát lộc cái gì chứ.”
Trần Khang vừa mừng vừa sợ: “Thật à?”
Lập tức quay đầu nhìn mẹ Dương lớn giọng nói: “Cảm ơn bác gái.’
Quách Nhược Linh đá anh một cược, tức không kìm được: “Nhận lì xì rồi còn gọi bác gái, anh là bã đậu à?”
Trần Khang đổi giọng, hô to: “Cảm ơn mẹ. Mẹ yên tâm, con nhất định đối xử tốt với Nhược Linh. Dù con có chết đói cũng không để cô ấy chịu khổ.”
Quách Nhược Linh: “…”
Cô sắp bị tên đầu gỗ này làm cho tức chết rồi.
Sau bữa tất niên, Quách Nhược Linh giúp mẹ thu dọn chén bát, quét rác rơi vụn, rồi kéo Trần Khang sang một bên.
Trần Khang còn tưởng cô muốn mình hỗ trợ, xắn tay áo lên: “Để anh đi rửa bát cho.”
“Không phải muốn anh rửa, là có chuyện muốn hỏi anh.” Quách Nhược Linh vỗ tay anh: “Thời gian trước anh đi theo anh rể, có phát hiện anh ấy có điều gì bất thường không?”
“Có ý gì?”
Quách Nhược Linh đến gần hơn, nhỏ giọng nói: “Anh nghĩ xem, tình cảm hai người họ tốt như vậy, chị gái ra nước ngoài công tác, cũng ăn Tết bên đó, thế sao anh rể không đi sang cùng? Song Kỳ cũng nói, đợt này, anh rể cũng không trả lời nó, bọn em đang nghi ngờ hai người họ…đã chia tay rồi.”
Trần Khang thầm nghĩ: Không phải “Đoán chừng”, mà là đã chia tay rồi.
Việc này là Thường Phúc nói cho anh biết, còn nội tình của hai người vì sao chia tay, anh cũng không biết, hơn nữa anh cũng đã hứa với Thường Phúc không nói cho mấy người biết, nhất là mẹ Dương.
/613
|