Lúc này máy bay đã bắt đầu bay rồi, tín hiệu tự động tắt, anh không có cách nào liên lạc được với trợ lí Tư, chỉ có thể bỏ qua.
Hai tiếng sau máy bay đáp xuống sân bay Nam Thành, Phương Tinh Nghị đi đến đại sảnh sân bay nhìn thấy trợ lí Tư đến đón mình, bước đến hỏi anh ta: “Hôm qua lúc cô ấy đi Hàng Khê, có chỗ nào bất ổn không?”
Trợ lí Tư mở cửa xe cho anh vào, đáp: “Cô ấy rất vội vã, hình như còn khóc nữa, nhưng lại không chịu nói gì, chỉ bảo tôi liên hệ với bên hàng không thuê một chiếc máy bay riêng.”
Bởi vì lo lắng, trợ lí Tư đem hết mọi chuyện lúc Dương Yến đến Hàng Khê báo cáo với Phương Tinh Nghị.
Nhưng nhìn sắc mặt của tổng giám đốc Phương…
Trợ lí Tư nhìn Phương Tinh Nghị vài lần, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Phương, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cô ấy muốn chia tay với tôi.” Phương Tinh Nghị vẫn chưa lên xe, mà dặn dò anh ta: “Tìm người đi điều tra, xem bây giờ cô ấy đang ở chỗ nào Hàng Khê, chuẩn bị máy bay, tôi đi Hàng Khê.”
Trợ lí Tư vẫn chưa hồi thần lại từ câu nói phía trước của anh: “Cô chủ muốn… chia tay với anh? Tại sao?”
“Tôi nếu như con mẹ nó biết được tại sao, còn đứng ở đây à?” Phương Tinh Nghị tức giận: “Những lời tôi vừa nói ban nãy cậu đã nghe rõ chưa!”
“Điều tra! Tôi lập tức sai người đi điều tra!” Trợ lí Tư quay lưng lại với Phương Tinh Nghị gọi điện thoại, đồng thời lấy một chiếc điện thoại khác từ trong xe ra, điều một chiếc máy bay đến.
Vài phút sau, trợ lí Tư báo cáo với Phương Tinh Nghị: “Đã tra ra địa chỉ rồi, Trần Khang trở về từ Bắc Kinh rồi, tôi bảo cậu ấy đưa anh đến Hàng Khê.”
Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Sao cậu ta lại trở về rồi?”
Trợ lí Tư khẽ vuốt mặt, ngại ngùng nói: “Cậu ấy nói ở Bắc Kinh khó sống.”
“Thôi được rồi, bảo cậu ta mau về!” Phương Tinh Nghị mất kiên nhẫn, còn có hơi sốt ruột.
Nếu như không phải cuộc họp kia khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi, anh hận không thể tự mình lái máy bay đến Hàng Khê!
Hai người vào trong sân bay ngồi đợi, rất nhanh phi công riêng đã đến.
“Chào tổng giám đốc Phương, chào anh họ.” Trần Khang chào hai người, lúc đối diện với họ, đặc biệt là Phương Tinh Nghị, anh có chút chột dạ.
Dù sao anh cũng là người của tổng giám đốc Phương, kết quả lại phản bội anh ấy, đi theo Dương Yến.
Vốn dĩ lúc nghe máy của trợ lí Tư, bảo anh đưa Phương Tinh Nghị đến Hàng Khê, anh muốn tìm một lí do để từ chối, nhưng Quan Thường Phúc lại bảo anh đến, nói như vậy có thể biết rõ được nhất cử nhất động của Phương Tinh Nghị.
Đại ca không sợ anh để lộ chuyện sao?
Trợ lí Tư quay lại thấy Trần Khang đang ngơ ra ở đó, bèn vỗ lên đầu anh, tức giận nói: “Ngơ ra cái gì đấy, không nhìn thấy tổng giám đốc Phương đã đi lên rồi sao? Cậu như vậy làm sao lái máy bay được?”
Trần Khang không dám nói gì, chỉ sờ sờ chỗ đau vừa bị vỗ, rồi lập tức lên máy bay.
Máy bay này tự động lái, đi theo tuyến bay bay đến Hàng Khê, Trần Khang ngồi phía trước cũng cảm thấy được hơi thở lạnh lẽo đang lan tỏa trong cabin.
Vô cùng lạnh.
Anh khẽ ho, mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: “Tổng giám đốc Phương, anh đến Hàng Khê làm gì vậy?”
Phương Tinh Nghị ném cho anh hai chữ: “Câm miệng.”
“…”
Máy bay rất nhanh đã bay đến Hàng Khê, dừng trên sân thượng của một khách sạn nào đó.
Trần Khang vừa nhìn thấy tên của khách sạn, liền nhận ra, đây là một trong những địa điểm giả mà Quan Thường Phúc chuẩn bị.
Lúc anh mới về Nam Thành tìm Quan Thường Phúc, Quan Thường Phúc đã sớm xâm nhập vào nhóm hệ thống tình báo của Phương thị, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, còn nhân cơ hội này để đưa ra thông tin giả.
Nghĩ đến sự lợi hại của anh vợ mình, cả người Trần Khang đều nổi da gà lên.
Anh thầm nói với bản thân: Chọc vào ai cũng không thể chọc vào ông anh vợ này, thật sự quá đáng sợ rồi!
Bởi vì đây là địa chỉ giả, nên lúc Phương Tinh Nghị hỏi quầy lễ tân, bọn họ nói mấy ngày nay không có ai tên là “Dương Yến” ở đây cả.
Phương Tinh Nghị trầm mặt xuống gọi điện cho trợ lí Tư.
Vài phút sau, anh ta đưa Trần Khang đi đến địa chỉ mới vừa điều tra được để tìm người.
Không có.
Lại điều tra tiếp tục, lại đi đến những địa điểm mới.
Vẫn không có.
Chạy liền đến ba khách sạn, hỏi quầy lễ tân bọn họ đều nói chưa từng nghe qua cái tên “Dương Yến” này, cũng chưa từng gặp cô ấy, thậm chí còn có khách sạn cho bọn họ xem camera.
Phương Tinh Nghị trầm mặt xuống, sắc mặt khó coi đến vô cùng, nhưng anh cũng phát hiện ra được vấn đề.
Trần Khang đứng ở một bên cảm thấy bất an.
Làm sao đây, làm sao đây, ba lần tổng giám đốc Phương đều bị hụt, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ấy liệu có nghi ngờ anh không đây? Diễn xuất của anh có để lộ chỗ nào hay không?
Trần Khang phập phồng lo âu, không nghĩ đến Phương Tinh Nghị sẽ đi về phía này, sự áp bức đó khiến Trần Khang đổ cả mồ hôi lạnh, anh cũng sắp muốn giơ tay đầu hàng đến nơi rồi, hai chân đều run lẩy bẩy.
Con mẹ nó!
Đại ca không xóa bỏ hợp đồng của anh và Phương thị!
“Tổng, tổng giám đốc Phương…” Tổng giám đốc Phương lúc này quá là đáng sợ, Trần Khang có chút đứng không vững, lắp ba lắp bắp nói: “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng dọa người như vậy.”
Phương Tinh Nghị không còn kiên nhẫn: “Cậu đưa điện thoại cho tôi mượn, điện thoại tôi sắp hết pin rồi, không đủ thời gian gọi đi.”
Hóa ra là muốn mượn điện thoại à!
Trần Khang thở phào, nhanh chóng đưa điện thoại qua: “Tổng giám đốc Phương không nói sớm, dọa tôi đến mức sắp ra quần rồi, anh dùng đi anh dùng đi.”
Phương Tinh Nghị nhíu chặt mày, ghét bỏ nói: “Đi theo tôi làm việc, sao lại nhát gan như vậy? Mất mặt!”
“…”
Trần Khang lặng lẽ cúi đầu đứng ở một bên, anh cẩn thận nghe ngóng, hình như Phương Tinh Nghị gọi điện cho ai đó để đi điều tra.
Lúc nghe thấy Phương Tinh Nghị gọi đối phương là “lão tứ”, anh khẽ run rẩy.
Mẹ nó, chẳng phải là em trai của tổng giám đốc Phương hay sao!
Lục Văn Thù là một cao thủ máy tính, có những lúc hệ thống của cảnh sát không tốt, còn phải nhờ anh ta giúp đỡ, Quan Thường Phúc có thể là đối thủ của tên này sao?
Trần Khang đầu đầy mồ hôi lạnh, đợi Phương Tinh Nghị gọi điện thoại xong, muốn lấy lại điện thoại.
Phương Tinh Nghị nói: “Cho tôi mượn dùng, tôi còn đợi tin tức, trở về sẽ bồi thường cho cậu. Sao vậy, cậu cần gấp à?”
“Không, không gấp.” Trần Khang thu tay về, từ bỏ suy nghĩ truyền tin tức cho Quan Thường Phúc.
Anh sợ tin tức còn chưa được gửi đi thì đã bị Phương Tinh Nghị phát hiện.
Chỉ có thể cầu mong người anh vợ này lợi hại hơn.
Sau khi Phương Tinh Nghị nhận được tin nhắn của Lục Văn Thù liền quay người rời đi, Trần Khang cũng đi theo sau.
Hai người gọi xe đến một trang viên ở ngoại ô, sau khi vào trong, Trần Khang ngửi thấy được mùi của máu, trong phòng ấm áp, dường như người ở bên trong mới rời đi không lâu.
Chẳng lẽ lúc trước chị ấy ở đây?
Trần Khang liếc qua Phương Tinh Nghị, sau đó cúi đầu, không nói gì.
Phương Tinh Nghị nhặt khăn quàng cổ trên sofa lên, xác định đây là địa chỉ chính xác, Dương Yến đã từng ở đây.
Đây là chiếc khăn quàng mà cô vẫn luôn đeo từ lúc ở Nhật Bản trở về.
Anh cũng ngửi thấy được mùi máu phảng phất trong căn phòng, lại càng trở nên sốt ruột hơn, chỉ sợ Dương Yến xảy ra chuyện gì, liền đem theo Trần Khang đi điều tra bác sĩ và y tá.
Sau khi đến bệnh viện, Phương Tinh Nghị tìm được vị bác sĩ kia, đưa ảnh của Dương Yến cho ông ta xem.
Sau khi xác nhận thân phận của Phương Tinh Nghị, vị bác sĩ này mới nói tối hôm qua Dương Yến gọi điện thoại cho ông ta, ông ta cùng y tá đi đến trang viên đó, xử lí vết thương cho một người đàn ông.
Phương Tinh Nghị nhíu mày, hỏi: “Một người đàn ông bị thương?”
“Đúng vậy, hình như cậu ta bị người khác chém vài chục nhát dao, vết thương rất nặng.” Bác sĩ nhớ lại: “Cậu ta còn không muốn cô gái này nhìn thấy vết thương, còn dùng tay để che mắt cô ấy nữa.”
“Cậu ta tên là gì?”
“Hình như tên là Hứa Cung Diễn.” Bác sĩ nói, ông không chú ý đến sự thay đổi trên gương mặt của Phương Tinh Nghị: “Nhưng nhìn ngũ quan của cậu ta, còn có cả đôi mắt xanh đậm đó nữa, hình như là con lai?”
Phương Tinh Nghị muốn có được thông tin một cách chuẩn xác, tìm một tấm ảnh đưa cho bác sĩ xem: “Là cậu ta sao?”
Bác sĩ vừa nhìn xong tấm ảnh, liền nói: “Đúng, là cậu ta!”
Lúc này, Lục Văn Thù cũng gọi điện thoại đến, nói trang viên đó trước kia đã bị Hứa Cung Diễn mua lại.
Ánh mắt Phương Tinh Nghị trầm xuống, hơi thở cũng vô cùng đáng sợ.
Hai tiếng sau máy bay đáp xuống sân bay Nam Thành, Phương Tinh Nghị đi đến đại sảnh sân bay nhìn thấy trợ lí Tư đến đón mình, bước đến hỏi anh ta: “Hôm qua lúc cô ấy đi Hàng Khê, có chỗ nào bất ổn không?”
Trợ lí Tư mở cửa xe cho anh vào, đáp: “Cô ấy rất vội vã, hình như còn khóc nữa, nhưng lại không chịu nói gì, chỉ bảo tôi liên hệ với bên hàng không thuê một chiếc máy bay riêng.”
Bởi vì lo lắng, trợ lí Tư đem hết mọi chuyện lúc Dương Yến đến Hàng Khê báo cáo với Phương Tinh Nghị.
Nhưng nhìn sắc mặt của tổng giám đốc Phương…
Trợ lí Tư nhìn Phương Tinh Nghị vài lần, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Phương, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cô ấy muốn chia tay với tôi.” Phương Tinh Nghị vẫn chưa lên xe, mà dặn dò anh ta: “Tìm người đi điều tra, xem bây giờ cô ấy đang ở chỗ nào Hàng Khê, chuẩn bị máy bay, tôi đi Hàng Khê.”
Trợ lí Tư vẫn chưa hồi thần lại từ câu nói phía trước của anh: “Cô chủ muốn… chia tay với anh? Tại sao?”
“Tôi nếu như con mẹ nó biết được tại sao, còn đứng ở đây à?” Phương Tinh Nghị tức giận: “Những lời tôi vừa nói ban nãy cậu đã nghe rõ chưa!”
“Điều tra! Tôi lập tức sai người đi điều tra!” Trợ lí Tư quay lưng lại với Phương Tinh Nghị gọi điện thoại, đồng thời lấy một chiếc điện thoại khác từ trong xe ra, điều một chiếc máy bay đến.
Vài phút sau, trợ lí Tư báo cáo với Phương Tinh Nghị: “Đã tra ra địa chỉ rồi, Trần Khang trở về từ Bắc Kinh rồi, tôi bảo cậu ấy đưa anh đến Hàng Khê.”
Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Sao cậu ta lại trở về rồi?”
Trợ lí Tư khẽ vuốt mặt, ngại ngùng nói: “Cậu ấy nói ở Bắc Kinh khó sống.”
“Thôi được rồi, bảo cậu ta mau về!” Phương Tinh Nghị mất kiên nhẫn, còn có hơi sốt ruột.
Nếu như không phải cuộc họp kia khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi, anh hận không thể tự mình lái máy bay đến Hàng Khê!
Hai người vào trong sân bay ngồi đợi, rất nhanh phi công riêng đã đến.
“Chào tổng giám đốc Phương, chào anh họ.” Trần Khang chào hai người, lúc đối diện với họ, đặc biệt là Phương Tinh Nghị, anh có chút chột dạ.
Dù sao anh cũng là người của tổng giám đốc Phương, kết quả lại phản bội anh ấy, đi theo Dương Yến.
Vốn dĩ lúc nghe máy của trợ lí Tư, bảo anh đưa Phương Tinh Nghị đến Hàng Khê, anh muốn tìm một lí do để từ chối, nhưng Quan Thường Phúc lại bảo anh đến, nói như vậy có thể biết rõ được nhất cử nhất động của Phương Tinh Nghị.
Đại ca không sợ anh để lộ chuyện sao?
Trợ lí Tư quay lại thấy Trần Khang đang ngơ ra ở đó, bèn vỗ lên đầu anh, tức giận nói: “Ngơ ra cái gì đấy, không nhìn thấy tổng giám đốc Phương đã đi lên rồi sao? Cậu như vậy làm sao lái máy bay được?”
Trần Khang không dám nói gì, chỉ sờ sờ chỗ đau vừa bị vỗ, rồi lập tức lên máy bay.
Máy bay này tự động lái, đi theo tuyến bay bay đến Hàng Khê, Trần Khang ngồi phía trước cũng cảm thấy được hơi thở lạnh lẽo đang lan tỏa trong cabin.
Vô cùng lạnh.
Anh khẽ ho, mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: “Tổng giám đốc Phương, anh đến Hàng Khê làm gì vậy?”
Phương Tinh Nghị ném cho anh hai chữ: “Câm miệng.”
“…”
Máy bay rất nhanh đã bay đến Hàng Khê, dừng trên sân thượng của một khách sạn nào đó.
Trần Khang vừa nhìn thấy tên của khách sạn, liền nhận ra, đây là một trong những địa điểm giả mà Quan Thường Phúc chuẩn bị.
Lúc anh mới về Nam Thành tìm Quan Thường Phúc, Quan Thường Phúc đã sớm xâm nhập vào nhóm hệ thống tình báo của Phương thị, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, còn nhân cơ hội này để đưa ra thông tin giả.
Nghĩ đến sự lợi hại của anh vợ mình, cả người Trần Khang đều nổi da gà lên.
Anh thầm nói với bản thân: Chọc vào ai cũng không thể chọc vào ông anh vợ này, thật sự quá đáng sợ rồi!
Bởi vì đây là địa chỉ giả, nên lúc Phương Tinh Nghị hỏi quầy lễ tân, bọn họ nói mấy ngày nay không có ai tên là “Dương Yến” ở đây cả.
Phương Tinh Nghị trầm mặt xuống gọi điện cho trợ lí Tư.
Vài phút sau, anh ta đưa Trần Khang đi đến địa chỉ mới vừa điều tra được để tìm người.
Không có.
Lại điều tra tiếp tục, lại đi đến những địa điểm mới.
Vẫn không có.
Chạy liền đến ba khách sạn, hỏi quầy lễ tân bọn họ đều nói chưa từng nghe qua cái tên “Dương Yến” này, cũng chưa từng gặp cô ấy, thậm chí còn có khách sạn cho bọn họ xem camera.
Phương Tinh Nghị trầm mặt xuống, sắc mặt khó coi đến vô cùng, nhưng anh cũng phát hiện ra được vấn đề.
Trần Khang đứng ở một bên cảm thấy bất an.
Làm sao đây, làm sao đây, ba lần tổng giám đốc Phương đều bị hụt, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ấy liệu có nghi ngờ anh không đây? Diễn xuất của anh có để lộ chỗ nào hay không?
Trần Khang phập phồng lo âu, không nghĩ đến Phương Tinh Nghị sẽ đi về phía này, sự áp bức đó khiến Trần Khang đổ cả mồ hôi lạnh, anh cũng sắp muốn giơ tay đầu hàng đến nơi rồi, hai chân đều run lẩy bẩy.
Con mẹ nó!
Đại ca không xóa bỏ hợp đồng của anh và Phương thị!
“Tổng, tổng giám đốc Phương…” Tổng giám đốc Phương lúc này quá là đáng sợ, Trần Khang có chút đứng không vững, lắp ba lắp bắp nói: “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng dọa người như vậy.”
Phương Tinh Nghị không còn kiên nhẫn: “Cậu đưa điện thoại cho tôi mượn, điện thoại tôi sắp hết pin rồi, không đủ thời gian gọi đi.”
Hóa ra là muốn mượn điện thoại à!
Trần Khang thở phào, nhanh chóng đưa điện thoại qua: “Tổng giám đốc Phương không nói sớm, dọa tôi đến mức sắp ra quần rồi, anh dùng đi anh dùng đi.”
Phương Tinh Nghị nhíu chặt mày, ghét bỏ nói: “Đi theo tôi làm việc, sao lại nhát gan như vậy? Mất mặt!”
“…”
Trần Khang lặng lẽ cúi đầu đứng ở một bên, anh cẩn thận nghe ngóng, hình như Phương Tinh Nghị gọi điện cho ai đó để đi điều tra.
Lúc nghe thấy Phương Tinh Nghị gọi đối phương là “lão tứ”, anh khẽ run rẩy.
Mẹ nó, chẳng phải là em trai của tổng giám đốc Phương hay sao!
Lục Văn Thù là một cao thủ máy tính, có những lúc hệ thống của cảnh sát không tốt, còn phải nhờ anh ta giúp đỡ, Quan Thường Phúc có thể là đối thủ của tên này sao?
Trần Khang đầu đầy mồ hôi lạnh, đợi Phương Tinh Nghị gọi điện thoại xong, muốn lấy lại điện thoại.
Phương Tinh Nghị nói: “Cho tôi mượn dùng, tôi còn đợi tin tức, trở về sẽ bồi thường cho cậu. Sao vậy, cậu cần gấp à?”
“Không, không gấp.” Trần Khang thu tay về, từ bỏ suy nghĩ truyền tin tức cho Quan Thường Phúc.
Anh sợ tin tức còn chưa được gửi đi thì đã bị Phương Tinh Nghị phát hiện.
Chỉ có thể cầu mong người anh vợ này lợi hại hơn.
Sau khi Phương Tinh Nghị nhận được tin nhắn của Lục Văn Thù liền quay người rời đi, Trần Khang cũng đi theo sau.
Hai người gọi xe đến một trang viên ở ngoại ô, sau khi vào trong, Trần Khang ngửi thấy được mùi của máu, trong phòng ấm áp, dường như người ở bên trong mới rời đi không lâu.
Chẳng lẽ lúc trước chị ấy ở đây?
Trần Khang liếc qua Phương Tinh Nghị, sau đó cúi đầu, không nói gì.
Phương Tinh Nghị nhặt khăn quàng cổ trên sofa lên, xác định đây là địa chỉ chính xác, Dương Yến đã từng ở đây.
Đây là chiếc khăn quàng mà cô vẫn luôn đeo từ lúc ở Nhật Bản trở về.
Anh cũng ngửi thấy được mùi máu phảng phất trong căn phòng, lại càng trở nên sốt ruột hơn, chỉ sợ Dương Yến xảy ra chuyện gì, liền đem theo Trần Khang đi điều tra bác sĩ và y tá.
Sau khi đến bệnh viện, Phương Tinh Nghị tìm được vị bác sĩ kia, đưa ảnh của Dương Yến cho ông ta xem.
Sau khi xác nhận thân phận của Phương Tinh Nghị, vị bác sĩ này mới nói tối hôm qua Dương Yến gọi điện thoại cho ông ta, ông ta cùng y tá đi đến trang viên đó, xử lí vết thương cho một người đàn ông.
Phương Tinh Nghị nhíu mày, hỏi: “Một người đàn ông bị thương?”
“Đúng vậy, hình như cậu ta bị người khác chém vài chục nhát dao, vết thương rất nặng.” Bác sĩ nhớ lại: “Cậu ta còn không muốn cô gái này nhìn thấy vết thương, còn dùng tay để che mắt cô ấy nữa.”
“Cậu ta tên là gì?”
“Hình như tên là Hứa Cung Diễn.” Bác sĩ nói, ông không chú ý đến sự thay đổi trên gương mặt của Phương Tinh Nghị: “Nhưng nhìn ngũ quan của cậu ta, còn có cả đôi mắt xanh đậm đó nữa, hình như là con lai?”
Phương Tinh Nghị muốn có được thông tin một cách chuẩn xác, tìm một tấm ảnh đưa cho bác sĩ xem: “Là cậu ta sao?”
Bác sĩ vừa nhìn xong tấm ảnh, liền nói: “Đúng, là cậu ta!”
Lúc này, Lục Văn Thù cũng gọi điện thoại đến, nói trang viên đó trước kia đã bị Hứa Cung Diễn mua lại.
Ánh mắt Phương Tinh Nghị trầm xuống, hơi thở cũng vô cùng đáng sợ.
/613
|