Cô gái này hành động thật sự rất vụng về, liếc mắt là có thể nhìn thấu.
Nhưng cũng có chút thú vị.
"Phương, chú Phương.." Người đàn ông nhìn mình chằm chằm ánh mắt sắc bén, giống như đã nhìn thấu tiểu xảo của cô, lòng Dương Yến run lên, có hơi ngại.
Nhưng mà một giây kế tiếp, dưới chân cô nhẹ một chút, đôi mắt trợn tròn, cô bị Phương Tinh Nghị trực tiếp bế như công chúa!
Cảm giác mất trọng lượng làm Dương Yến cuống quít ôm cổ của Phương Tinh Nghị, lồng ngực của anh rộng ấm áp. Trong mũi đều là mùi hương của anh, Dương Yến mặt nóng ran, tim đập thình thịch.
Trực tiếp như vậy sao? Không phải mới rồi còn đang giả bộ làm chính nhân quân tử à?
"Bây giờ chân còn đau không?" Đỉnh đầu có giọng nói không nhiệt độ của Phương Tinh Nghị.
"Ách..." Dương Yến yên lặng nuốt nước miếng một cái: "Không... Không đau..."
Cô hoảng hốt nhìn chằm chằm góc nghiêng tinh xảo của Phương Tinh Nghị.
"Ha..." Đôi mổi mỏng của Phương Tinh Nghị hơi kéo lên, sắc mặt không thay đổi, bước tới chỗ chiếc xe trước cửa quán rượu đang bị vô số người vây quanh.
Người này rốt cuộc là có ý gì?
Dương Yến bối rối.
Mãi đến lúc bị ôm lên xe, cô mới hoảng hốt hoàn hồn, vừa định đi ra, Phương Tinh Nghị phân phó với tài xế: "Châu Tế."
"..."
Châu... Châu Tế? Đây chính là một khách sạn năm sao quốc tế!
Sau khi lên căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn, Phương Tinh Nghị ném Dương Yến lên giường, xoay người đi vào phòng tắm. Tầm một phút sau, Dương Yến trên giường mới dần dần phản ứng kịp.
Cô... cô vậy mà lại bị Phương Tinh Nghị quyến rũ, bị anh đưa ra khỏi quán rượu?
Sao cảm giác lại dễ hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều thế nhỉ?
Không có bẫy gì đó chứ?
Nhưng Dương Yến không rảnh mà để ý nhiều.
Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh cô va vào Phương Dịch Chung bên ngoài... đã cảm thấy cay mắt, hơn nữa uống một chút rượu. Đối với chuyện sắp xảy ra không hề ngại, thậm chí còn có chút mong chờ.
Phương Tinh Nghị vẻ ngoài đẹp trai như vậy, ngủ, không thiệt!
Hơn nữa anh vẫn là chú Phương Dịch Chung.
Cô rất tình nguyện trả thù mấy tên trai tồi kiều này!
Dương Yến cầm túi lên, tìm đồ ở bên trong, chờ Phương Tinh Nghị đi ra thì sẽ uống thuốc.
Lúc học Đại học, cô đã trao thân cho bạn trai, không nghĩ tới đối phương là một tên cầm thú, còn muốn cưỡng bức cô.
Dương Yến liều mạng phản kháng, đối phương không thành công, nhưng đã để lại cho cô trở ngại trong việc làm ‘chuyện đó’, ác cảm với việc tiếp xúc thân mật với người khác phái.
Và sau khi Phương Dịch Chung kết hôn, cô cũng thử làm, chỉ là mỗi khi đến thời khắc mấu chốt cô lại buồn nôn, Phương Dịch Chung vẫn an ủi cô không quan hệ, tự chạy ra ngoài ngủ.
Phương Dịch Chung càng tốt, Dương Yến lại càng hổ thẹn. Lúc nghe tin ở nước ngoài có bán thuốc trị được bệnh này, liền nhờ bạn giúp mình mua một hộp, cô muốn thử lại vào ngày kỉ niệm một năm ngày cưới.
Kết quả Phương Dịch Chung chế giễu, mang đến cho cô một "Bất ngờ siêu to khổng lồ"!
Dương Yến dốc túi xuống, nhưng không tìm được hộp thuốc. Sau đó mới nhớ lúc cô ra khỏi nhà đã đổi túi, thuốc ở túi xách kia.
Lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị mở ra, Phương Tinh Nghị đi ra.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu xám, chiếc dây thắt lỏng lẻo ở phần hông, lộ ra phần ngực gầy gò, tóc đen vẫn còn ướt, vài giọt nước nhỏ xuống, đôi mắt gợi cảm.
Dương Yến nhìn anh chằm chằm, nuốt nước miếng một cái.
Chú Phương đúng là cực phẩm!
Phương Tinh Nghị đã từng thấy nhiều cô gái như vậy như vậy, dưới ánh đèn, sắc mặt của anh tỏa ra một sự lạnh lẽo.
Khăn mặt tùy tiện lau tóc vài cái, từ trên cao nhìn chằm chằm Dương Yến, tới mức làm má cô ửng đỏ: "Hài lòng không?"
"Thỏa, thoả mãn..."
Dương Yến hơi thở đàn ông thuần túy bao vây, cả người chóng mặt, nàng bối rối giãy dụa: "Cái gì, tôi muốn ra ngoài mua vài thứ."
Cô cũng không muốn bởi vì buồn nôn, ói lên người Phương Tinh Nghị.
Nhưng cũng có chút thú vị.
"Phương, chú Phương.." Người đàn ông nhìn mình chằm chằm ánh mắt sắc bén, giống như đã nhìn thấu tiểu xảo của cô, lòng Dương Yến run lên, có hơi ngại.
Nhưng mà một giây kế tiếp, dưới chân cô nhẹ một chút, đôi mắt trợn tròn, cô bị Phương Tinh Nghị trực tiếp bế như công chúa!
Cảm giác mất trọng lượng làm Dương Yến cuống quít ôm cổ của Phương Tinh Nghị, lồng ngực của anh rộng ấm áp. Trong mũi đều là mùi hương của anh, Dương Yến mặt nóng ran, tim đập thình thịch.
Trực tiếp như vậy sao? Không phải mới rồi còn đang giả bộ làm chính nhân quân tử à?
"Bây giờ chân còn đau không?" Đỉnh đầu có giọng nói không nhiệt độ của Phương Tinh Nghị.
"Ách..." Dương Yến yên lặng nuốt nước miếng một cái: "Không... Không đau..."
Cô hoảng hốt nhìn chằm chằm góc nghiêng tinh xảo của Phương Tinh Nghị.
"Ha..." Đôi mổi mỏng của Phương Tinh Nghị hơi kéo lên, sắc mặt không thay đổi, bước tới chỗ chiếc xe trước cửa quán rượu đang bị vô số người vây quanh.
Người này rốt cuộc là có ý gì?
Dương Yến bối rối.
Mãi đến lúc bị ôm lên xe, cô mới hoảng hốt hoàn hồn, vừa định đi ra, Phương Tinh Nghị phân phó với tài xế: "Châu Tế."
"..."
Châu... Châu Tế? Đây chính là một khách sạn năm sao quốc tế!
Sau khi lên căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn, Phương Tinh Nghị ném Dương Yến lên giường, xoay người đi vào phòng tắm. Tầm một phút sau, Dương Yến trên giường mới dần dần phản ứng kịp.
Cô... cô vậy mà lại bị Phương Tinh Nghị quyến rũ, bị anh đưa ra khỏi quán rượu?
Sao cảm giác lại dễ hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều thế nhỉ?
Không có bẫy gì đó chứ?
Nhưng Dương Yến không rảnh mà để ý nhiều.
Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh cô va vào Phương Dịch Chung bên ngoài... đã cảm thấy cay mắt, hơn nữa uống một chút rượu. Đối với chuyện sắp xảy ra không hề ngại, thậm chí còn có chút mong chờ.
Phương Tinh Nghị vẻ ngoài đẹp trai như vậy, ngủ, không thiệt!
Hơn nữa anh vẫn là chú Phương Dịch Chung.
Cô rất tình nguyện trả thù mấy tên trai tồi kiều này!
Dương Yến cầm túi lên, tìm đồ ở bên trong, chờ Phương Tinh Nghị đi ra thì sẽ uống thuốc.
Lúc học Đại học, cô đã trao thân cho bạn trai, không nghĩ tới đối phương là một tên cầm thú, còn muốn cưỡng bức cô.
Dương Yến liều mạng phản kháng, đối phương không thành công, nhưng đã để lại cho cô trở ngại trong việc làm ‘chuyện đó’, ác cảm với việc tiếp xúc thân mật với người khác phái.
Và sau khi Phương Dịch Chung kết hôn, cô cũng thử làm, chỉ là mỗi khi đến thời khắc mấu chốt cô lại buồn nôn, Phương Dịch Chung vẫn an ủi cô không quan hệ, tự chạy ra ngoài ngủ.
Phương Dịch Chung càng tốt, Dương Yến lại càng hổ thẹn. Lúc nghe tin ở nước ngoài có bán thuốc trị được bệnh này, liền nhờ bạn giúp mình mua một hộp, cô muốn thử lại vào ngày kỉ niệm một năm ngày cưới.
Kết quả Phương Dịch Chung chế giễu, mang đến cho cô một "Bất ngờ siêu to khổng lồ"!
Dương Yến dốc túi xuống, nhưng không tìm được hộp thuốc. Sau đó mới nhớ lúc cô ra khỏi nhà đã đổi túi, thuốc ở túi xách kia.
Lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị mở ra, Phương Tinh Nghị đi ra.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu xám, chiếc dây thắt lỏng lẻo ở phần hông, lộ ra phần ngực gầy gò, tóc đen vẫn còn ướt, vài giọt nước nhỏ xuống, đôi mắt gợi cảm.
Dương Yến nhìn anh chằm chằm, nuốt nước miếng một cái.
Chú Phương đúng là cực phẩm!
Phương Tinh Nghị đã từng thấy nhiều cô gái như vậy như vậy, dưới ánh đèn, sắc mặt của anh tỏa ra một sự lạnh lẽo.
Khăn mặt tùy tiện lau tóc vài cái, từ trên cao nhìn chằm chằm Dương Yến, tới mức làm má cô ửng đỏ: "Hài lòng không?"
"Thỏa, thoả mãn..."
Dương Yến hơi thở đàn ông thuần túy bao vây, cả người chóng mặt, nàng bối rối giãy dụa: "Cái gì, tôi muốn ra ngoài mua vài thứ."
Cô cũng không muốn bởi vì buồn nôn, ói lên người Phương Tinh Nghị.
/613
|