Ngự Văn Đình lạnh lùng phản bác: “Anh ở thương trường không bị phụ nữ lừa.”
“Anh còn muốn thử hay không?” Tống Tịnh Hòa đập anh, đập liền mấy phát, lại mắng: “Cho dù bức thư có vấn đề, vì sao lại từ bỏ việc thăng chức, chịu đựng qua ba năm không được sao?”
Sau khi hóa giải hiểu lầm giữa hai người, không khí cũng không còn cứng ngắc như vậy.
“Bạn gái không còn, thăng chức cũng không có ý nghĩa gì.” Ngự Văn Đình nói: “Vốn chỉ là cuộc đánh cược giữa anh và cha, anh ở trong doanh trại ba năm, ông ấy sẽ không quan tâm tới thân thế của em nữa.”
Tống Tịnh Hòa nghe được mũi có chút chua xót, bổ nhào vào lồng ngực anh, ôm chặt thắt lưng anh: “Thật không biết là anh ngốc, hay là bởi vì yêu em mà tiền đồ cũng không cần.”
“Bây giờ anh trải qua cũng không tệ.”
“Đúng, đáng giá tới mấy trăm tỷ lận!” Tống Tịnh Hòa cười, ngửa đầu hỏi anh: “Anh thành thực nói cho em biết, có phải anh vừa về nước đã để ý tới em, còn nhúng tay vào chuyện của Tống thị?”
“Ừm, đoạn thời gian đó quá rảnh mà thôi.” Ngự Văn Đình cứng ngắc nói.
“Rõ ràng là để ý tới em, đồ dối trá, khẩu thị tâm phi!” Tống Tịnh Hòa cười mắng anh: “Em nói mà, mấy cái người bảo thủ kia đã chán ghét em vài năm, sao tự dưng thái độ trở nên tốt như vậy, thì ta là do anh giở trò quỷ.”
Cô hướng lên trên cọ cọ, ngồi trên đùi người đàn ông: “Nếu anh không xấu tính như vậy, chịu nghe em nói, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ cứng nhắc như vậy sao!”
Ngự Văn Đình cũng ý thức được, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Anh sẽ cố gắng thay đổi.”
“Không phải cố gắng, mà nhất định phải đổi!” Tống Tịnh Hòa cường điệu nói, hai tay ôm cổ anh: “Bây giờ em là giám đốc Tống thị, người muốn hẹn em ăn cơm xếp thành một hàng dài! Ngự Văn Đình, nếu anh không cố gắng theo đuổi em, không chừng nhập hộ khẩu thành vợ con của người khác đấy.”
“Em dám!”
Tống Tịnh Hòa hừ cười, khiêu khích nói: “Sao lại không dám? Em sẽ tìm người có tiền hơn, tính tình tốt hơn so với anh, để con trai em mang họ người khác, gọi người khác là cha!”
Nhìn khuôn mặt vô cùng âm trầm của người đàn ông, Tống Tịnh Hòa nằm ở trên vai anh, cười tới mức cả người đều run.
Bốn năm, anh vẫn dễ bị chọc giận như vậy.
Ngự Văn Đình quả thật nổi giận.
Hai người khó khăn lắm mới gỡ bỏ hiểu lầm, người phụ nữ này lại nói muốn gả cho người đàn ông khác, còn muốn sinh con cho người ta, hoàn toàn không thèm đặt anh vào trong mắt!
Ngự Văn Đình chế trụ gáy của người phụ nữ, hung hăng che kín đôi môi cô, như trừng phạt mà hôn cô, Tống Tịnh Hòa ôm cổ anh hôn đáp lại, ánh mắt trợn to, còn đang cười.
Người phụ nữ này!
Vừa hôn xong, Ngự Văn Đình đem người áp xuống ghế sô pha, đôi mắt nheo lại, lộ ra hơi thở khiến cho người ta sợ hãi.
“Rất buồn cười sao?”
“Chỉ là rất vui mà thôi.” Tống Tịnh Hòa nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay thon dài trượt tới thắt lưng anh, ánh mắt quyến rũ: “Có muốn em giúp anh cởi ra hay không?”
Khi người phụ nữ vừa xoay người, dây lưng của áo khoác ngoài lỏng ra, để lộ mảng lớn da thịt cùng áo ngực màu tím nhạt.
Lồng ngực hơi hơi phập phồng.
Ngay cả không khí xung quanh đều nhiễm hương vị thản nhiên trên người cô.
Ngự Văn Đình bị câu dẫn, cả người đều ở nóng lên, hầu kết nhấp nhô hai cái: “Muốn.”
Tống Tịnh Hòa ngập ngừng, ‘lạch cạch’ một tiếng, khóa kim loại của thắt lưng liền mở ra.
Cô mím mím đôi môi đỏ mọng: “Ngự tiên sinh, em rất đắt, anh xác định trả nổi sao?”
“Em muốn cái gì?”
Tống Tịnh Hòa ngoắc ngoắc một ngón tay, chờ người đàn ông cúi xuống, đem môi đỏ mọng dán bên tai anh, nhẹ thở ra,
“Muốn anh, còn có toàn bộ tài sản của anh, có cho không?”
Nam nhân không chút do dự: “Được.”
Người mà anh nhớ mãi không quên, muốn có được, cho tới bây giờ chỉ có cô mà thôi.
“Ngự tiên sinh trả lời nhanh như vậy, cũng không do dự, xem ra rất có thành ý nha.” Tống Tịnh Hòa hôn anh một ngụm coi như phần thưởng: “Em cũng tặng anh một cái bất ngờ.”
Cô ôm cổ người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Em cho anh...”
“Đại ca! Đại ca anh có ở đó không!”
Tiếng đập cửa điên cuồng bên ngoài đánh gãy lời nói dở của Tống Tịnh Hòa, Lục Văn Thù giống như con sóc đồng cỏ, giọng rất lớn: “Vũ hội sắp bắt đầu rồi, cùng đi chơi đi!”
Ngự Văn Đình đen mặt.
“Bỏ đi, tới phòng khiêu vũ chơi một chút đi.” Lời nói vừa bị đánh gãy, Tống Tịnh Hòa cũng không tính nói lại nữa.
Hai người đã hòa giải rồi, việc này sau này rồi nói cũng không muộn.
Cô từ phía dưới cánh tay Ngự Văn Đình chui ra, bình tĩnh mặc váy với áo len, che kín một thân người da thịt trắng nõn, rồi rời khỏi phòng ngủ.
Mở cửa phòng ra, trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Văn Thù, Tống Tịnh Hòa khẽ cười: “Chào buổi tối, Tứ đệ.”
“A, chào buổi tối.”
Lục Văn Thù theo bản năng quay đầu, một bên đi vào trong phòng.
Lúc đến cửa phòng ngủ, hắn mới giật mình, nghĩ đến việc mới nãy Tống Tịnh Hòa gọi mình là ”Tứ đệ”.
Mẹ ôi!
“Đại ca!” Lục Văn Thù chạy vào phòng ngủ, thấy Ngự Văn Đình thay một bộ tây trang đen, biểu tình khoa trương nói: “Lúc nãy anh có nghe thấy không, tổng giám đốc Tống lại gọi em là Tứ đệ! Hai người...”
“Không gọi cậu Tứ đệ, thì gọi cái gì?” Ngự Văn Đình hừ lạnh.
Lục Văn Thù nhìn thấy hôn ngân nhàn nhạt trên cổ anh, cười ái muội: “Ồ... Hai người lại hòa giải rồi? Đại ca, cuối cùng anh cũng không còn một bộ biểu cảm cả thế giới đều nợ anh nữa.”
Ngự Văn Đình không muốn phản ứng hắn: “Cút.”
“Được thôi!” Lục Văn Thù nhanh chóng cút, chưa đi vài bước lại vòng trở lại: “Hai người hòa giải rồi, đại tẩu có phải cũng tới phòng khiêu vũ hay không? Tiền của em phải làm sao đây?”
Hắn xoa tay, hắc hắc cười: “Cái kia, trước đó em sợ đại ca cô đơn, em đã tốn chín trăm triệu để tìm tới một thiên kim tiểu thư, muốn cho cô ấy nhảy cùng đại ca để anh đỡ buồn chán. Đại ca anh xem, anh cũng không cần người nhảy cùng nữa, nhưng tiền của em cũng không thu hồi được đi? Chín trăm triệu kia...”
“Còn tiêu tiền tìm một thiên kim tiểu thư?” Ngự Văn Đình nhấc chân đạp hắn, lạnh giọng nói: “Tôi giống kẻ thiếu phụ nữ sao?”
“Ai bảo trước đó bầu không khí giữa anh với Tống... phi phi, đại tẩu lại cứng ngắc như vậy.” Lục Văn Thù lẩm bẩm, còn nói lời thấm thía giáo dục anh: “Đại ca, nghẹn lâu chất lượng t*ng trùng sẽ giảm đó.”
“...”
“Đại ca anh ngẫm lại xem, anh đã ba mươi mấy rồi, còn chưa có con, nếu t*ng trùng không tốt sẽ sinh ra một đứa con đầu óc đần độn, các người sẽ nuôi nó cả đời sao?”
Ngự Văn Đình gân xanh nổi đầy trên trán, anh lạnh lùng nói: “Xoay người!”
“A, tại sao em phải xoay người?” Lục Văn Thù tò mò hỏi, vẫn xoay người lại: “Đại ca không phải anh nhìn em quá đẹp trai, bị so sánh... A!”
Mông bị hung hăng đạp một cước.
Giây tiếp theo, Lục Văn Thù ngã nhào xuống đất trong tư thế chụp chó.
“Chỉ vì cậu nói nhiều, khiến người nghe thấy phiền!” Ngự Văn Đình lại đạp tới một cước: “Cái thiên kim tiểu thư mà cậu dùng chín trăm triệu tìm kia cậu muốn xử lý như thế nào thì xử lý, cút!”
“Đại ca, anh thật độc ác --”
“Cút!”
Lục Văn Thù không dám lẩm bẩm,vội vàng đứng lên, khập khiễng chạy như bay.
Lực chân của Ngự Văn Đình có hơi nặng, khiến Lục Văn Thù phải thay đổi quần áo rồi mới tới phòng khiêu vũ, tư thế đi đường còn có chút kỳ cục, mông giống như trúng phải cái cờ lê vậy.
Phương Tinh Nghị trêu ghẹo hỏi: “Đi đường không nhìn, té dập mông à?”
“Bị đại ca đạp.” Lục Văn Thù xoa mông, còn hơi đau, hắn nhe răng trợn mắt: “Nhị ca anh sớm biết đại tẩu ở trong phòng, cho nên để em đi gọi đại ca, có phải hay không?”
“Tôi tưởng bọn họ bàn việc mấy phút là xong thôi.”
“Chết tiệt! Nhị ca anh quá âm hiểm.” Lục Văn Thù phẫn nộ: “Anh cái đồ lão thất phu! Em là tứ đệ của anh đó, nếu giả bao đổi, lương tâm của anh không cắn dứt sao!”
Phương Tinh Nghị nhún nhún vai: “Không cắn dứt, cũng không phải cùng một mẹ sinh ra.”
“Anh còn muốn thử hay không?” Tống Tịnh Hòa đập anh, đập liền mấy phát, lại mắng: “Cho dù bức thư có vấn đề, vì sao lại từ bỏ việc thăng chức, chịu đựng qua ba năm không được sao?”
Sau khi hóa giải hiểu lầm giữa hai người, không khí cũng không còn cứng ngắc như vậy.
“Bạn gái không còn, thăng chức cũng không có ý nghĩa gì.” Ngự Văn Đình nói: “Vốn chỉ là cuộc đánh cược giữa anh và cha, anh ở trong doanh trại ba năm, ông ấy sẽ không quan tâm tới thân thế của em nữa.”
Tống Tịnh Hòa nghe được mũi có chút chua xót, bổ nhào vào lồng ngực anh, ôm chặt thắt lưng anh: “Thật không biết là anh ngốc, hay là bởi vì yêu em mà tiền đồ cũng không cần.”
“Bây giờ anh trải qua cũng không tệ.”
“Đúng, đáng giá tới mấy trăm tỷ lận!” Tống Tịnh Hòa cười, ngửa đầu hỏi anh: “Anh thành thực nói cho em biết, có phải anh vừa về nước đã để ý tới em, còn nhúng tay vào chuyện của Tống thị?”
“Ừm, đoạn thời gian đó quá rảnh mà thôi.” Ngự Văn Đình cứng ngắc nói.
“Rõ ràng là để ý tới em, đồ dối trá, khẩu thị tâm phi!” Tống Tịnh Hòa cười mắng anh: “Em nói mà, mấy cái người bảo thủ kia đã chán ghét em vài năm, sao tự dưng thái độ trở nên tốt như vậy, thì ta là do anh giở trò quỷ.”
Cô hướng lên trên cọ cọ, ngồi trên đùi người đàn ông: “Nếu anh không xấu tính như vậy, chịu nghe em nói, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ cứng nhắc như vậy sao!”
Ngự Văn Đình cũng ý thức được, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Anh sẽ cố gắng thay đổi.”
“Không phải cố gắng, mà nhất định phải đổi!” Tống Tịnh Hòa cường điệu nói, hai tay ôm cổ anh: “Bây giờ em là giám đốc Tống thị, người muốn hẹn em ăn cơm xếp thành một hàng dài! Ngự Văn Đình, nếu anh không cố gắng theo đuổi em, không chừng nhập hộ khẩu thành vợ con của người khác đấy.”
“Em dám!”
Tống Tịnh Hòa hừ cười, khiêu khích nói: “Sao lại không dám? Em sẽ tìm người có tiền hơn, tính tình tốt hơn so với anh, để con trai em mang họ người khác, gọi người khác là cha!”
Nhìn khuôn mặt vô cùng âm trầm của người đàn ông, Tống Tịnh Hòa nằm ở trên vai anh, cười tới mức cả người đều run.
Bốn năm, anh vẫn dễ bị chọc giận như vậy.
Ngự Văn Đình quả thật nổi giận.
Hai người khó khăn lắm mới gỡ bỏ hiểu lầm, người phụ nữ này lại nói muốn gả cho người đàn ông khác, còn muốn sinh con cho người ta, hoàn toàn không thèm đặt anh vào trong mắt!
Ngự Văn Đình chế trụ gáy của người phụ nữ, hung hăng che kín đôi môi cô, như trừng phạt mà hôn cô, Tống Tịnh Hòa ôm cổ anh hôn đáp lại, ánh mắt trợn to, còn đang cười.
Người phụ nữ này!
Vừa hôn xong, Ngự Văn Đình đem người áp xuống ghế sô pha, đôi mắt nheo lại, lộ ra hơi thở khiến cho người ta sợ hãi.
“Rất buồn cười sao?”
“Chỉ là rất vui mà thôi.” Tống Tịnh Hòa nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay thon dài trượt tới thắt lưng anh, ánh mắt quyến rũ: “Có muốn em giúp anh cởi ra hay không?”
Khi người phụ nữ vừa xoay người, dây lưng của áo khoác ngoài lỏng ra, để lộ mảng lớn da thịt cùng áo ngực màu tím nhạt.
Lồng ngực hơi hơi phập phồng.
Ngay cả không khí xung quanh đều nhiễm hương vị thản nhiên trên người cô.
Ngự Văn Đình bị câu dẫn, cả người đều ở nóng lên, hầu kết nhấp nhô hai cái: “Muốn.”
Tống Tịnh Hòa ngập ngừng, ‘lạch cạch’ một tiếng, khóa kim loại của thắt lưng liền mở ra.
Cô mím mím đôi môi đỏ mọng: “Ngự tiên sinh, em rất đắt, anh xác định trả nổi sao?”
“Em muốn cái gì?”
Tống Tịnh Hòa ngoắc ngoắc một ngón tay, chờ người đàn ông cúi xuống, đem môi đỏ mọng dán bên tai anh, nhẹ thở ra,
“Muốn anh, còn có toàn bộ tài sản của anh, có cho không?”
Nam nhân không chút do dự: “Được.”
Người mà anh nhớ mãi không quên, muốn có được, cho tới bây giờ chỉ có cô mà thôi.
“Ngự tiên sinh trả lời nhanh như vậy, cũng không do dự, xem ra rất có thành ý nha.” Tống Tịnh Hòa hôn anh một ngụm coi như phần thưởng: “Em cũng tặng anh một cái bất ngờ.”
Cô ôm cổ người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Em cho anh...”
“Đại ca! Đại ca anh có ở đó không!”
Tiếng đập cửa điên cuồng bên ngoài đánh gãy lời nói dở của Tống Tịnh Hòa, Lục Văn Thù giống như con sóc đồng cỏ, giọng rất lớn: “Vũ hội sắp bắt đầu rồi, cùng đi chơi đi!”
Ngự Văn Đình đen mặt.
“Bỏ đi, tới phòng khiêu vũ chơi một chút đi.” Lời nói vừa bị đánh gãy, Tống Tịnh Hòa cũng không tính nói lại nữa.
Hai người đã hòa giải rồi, việc này sau này rồi nói cũng không muộn.
Cô từ phía dưới cánh tay Ngự Văn Đình chui ra, bình tĩnh mặc váy với áo len, che kín một thân người da thịt trắng nõn, rồi rời khỏi phòng ngủ.
Mở cửa phòng ra, trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Văn Thù, Tống Tịnh Hòa khẽ cười: “Chào buổi tối, Tứ đệ.”
“A, chào buổi tối.”
Lục Văn Thù theo bản năng quay đầu, một bên đi vào trong phòng.
Lúc đến cửa phòng ngủ, hắn mới giật mình, nghĩ đến việc mới nãy Tống Tịnh Hòa gọi mình là ”Tứ đệ”.
Mẹ ôi!
“Đại ca!” Lục Văn Thù chạy vào phòng ngủ, thấy Ngự Văn Đình thay một bộ tây trang đen, biểu tình khoa trương nói: “Lúc nãy anh có nghe thấy không, tổng giám đốc Tống lại gọi em là Tứ đệ! Hai người...”
“Không gọi cậu Tứ đệ, thì gọi cái gì?” Ngự Văn Đình hừ lạnh.
Lục Văn Thù nhìn thấy hôn ngân nhàn nhạt trên cổ anh, cười ái muội: “Ồ... Hai người lại hòa giải rồi? Đại ca, cuối cùng anh cũng không còn một bộ biểu cảm cả thế giới đều nợ anh nữa.”
Ngự Văn Đình không muốn phản ứng hắn: “Cút.”
“Được thôi!” Lục Văn Thù nhanh chóng cút, chưa đi vài bước lại vòng trở lại: “Hai người hòa giải rồi, đại tẩu có phải cũng tới phòng khiêu vũ hay không? Tiền của em phải làm sao đây?”
Hắn xoa tay, hắc hắc cười: “Cái kia, trước đó em sợ đại ca cô đơn, em đã tốn chín trăm triệu để tìm tới một thiên kim tiểu thư, muốn cho cô ấy nhảy cùng đại ca để anh đỡ buồn chán. Đại ca anh xem, anh cũng không cần người nhảy cùng nữa, nhưng tiền của em cũng không thu hồi được đi? Chín trăm triệu kia...”
“Còn tiêu tiền tìm một thiên kim tiểu thư?” Ngự Văn Đình nhấc chân đạp hắn, lạnh giọng nói: “Tôi giống kẻ thiếu phụ nữ sao?”
“Ai bảo trước đó bầu không khí giữa anh với Tống... phi phi, đại tẩu lại cứng ngắc như vậy.” Lục Văn Thù lẩm bẩm, còn nói lời thấm thía giáo dục anh: “Đại ca, nghẹn lâu chất lượng t*ng trùng sẽ giảm đó.”
“...”
“Đại ca anh ngẫm lại xem, anh đã ba mươi mấy rồi, còn chưa có con, nếu t*ng trùng không tốt sẽ sinh ra một đứa con đầu óc đần độn, các người sẽ nuôi nó cả đời sao?”
Ngự Văn Đình gân xanh nổi đầy trên trán, anh lạnh lùng nói: “Xoay người!”
“A, tại sao em phải xoay người?” Lục Văn Thù tò mò hỏi, vẫn xoay người lại: “Đại ca không phải anh nhìn em quá đẹp trai, bị so sánh... A!”
Mông bị hung hăng đạp một cước.
Giây tiếp theo, Lục Văn Thù ngã nhào xuống đất trong tư thế chụp chó.
“Chỉ vì cậu nói nhiều, khiến người nghe thấy phiền!” Ngự Văn Đình lại đạp tới một cước: “Cái thiên kim tiểu thư mà cậu dùng chín trăm triệu tìm kia cậu muốn xử lý như thế nào thì xử lý, cút!”
“Đại ca, anh thật độc ác --”
“Cút!”
Lục Văn Thù không dám lẩm bẩm,vội vàng đứng lên, khập khiễng chạy như bay.
Lực chân của Ngự Văn Đình có hơi nặng, khiến Lục Văn Thù phải thay đổi quần áo rồi mới tới phòng khiêu vũ, tư thế đi đường còn có chút kỳ cục, mông giống như trúng phải cái cờ lê vậy.
Phương Tinh Nghị trêu ghẹo hỏi: “Đi đường không nhìn, té dập mông à?”
“Bị đại ca đạp.” Lục Văn Thù xoa mông, còn hơi đau, hắn nhe răng trợn mắt: “Nhị ca anh sớm biết đại tẩu ở trong phòng, cho nên để em đi gọi đại ca, có phải hay không?”
“Tôi tưởng bọn họ bàn việc mấy phút là xong thôi.”
“Chết tiệt! Nhị ca anh quá âm hiểm.” Lục Văn Thù phẫn nộ: “Anh cái đồ lão thất phu! Em là tứ đệ của anh đó, nếu giả bao đổi, lương tâm của anh không cắn dứt sao!”
Phương Tinh Nghị nhún nhún vai: “Không cắn dứt, cũng không phải cùng một mẹ sinh ra.”
/613
|