“Vậy đợi sau khi anh rảnh, đưa Ragdoll đi gặp mẹ nó nhé.” Dương Yến nói: “Nếu anh đến New York, có vẻ liên lạc qua Messenger sẽ khá bất tiện nhỉ, chi bằng follow Instagram nhau đi.”
Nói xong cô rút điện thoại ra.
Đôi mắt đen láy của Phương Tinh Nghị nhìn trợ lý Tư, ý tứ rất rõ ràng.
Trợ lý Tư nhận ra ngay lập tức.
Nếu anh ta thực sự follow Instagram với Dương Yến, e là anh ta sẽ phải ở lại chi nhánh New York vài năm chứ không phải vài tháng nữa, nên anh ta phải nói với Dương Yến: “Cô Dương, tôi không chơi Instagram và cũng không có tài khoản đâu.”
“Chuyện là ở bên New York đang rất thiếu nhân lực, sau khi đến đó chắc hẳn tôi sẽ rất bận, không có nhiều thời gian rảnh nữa, nếu cô gặp phải vấn đề gì thì có thể hỏi Phương tổng, Phương tổng là người hiểu biết, chắc chắn giỏi hơn tôi.”
Dương Yến liếc nhìn Phương Tinh Nghị, chán ghét nói: “Tôi vẫn nghĩ anh tốt hơn.”
“Đừng tâng bốc cái rắm của tôi thành cầu vồng, cô Dương, tôi là được Phương tổng đưa đến đấy.” Trợ lý Tư đổ mồ hôi hột, nếu anh ta không rời đi, anh ta sẽ lại bị Phương Tinh Nghị tính sổ mất: “Tôi sẽ ra ngoài sắp xếp mọi thứ trước.”
Anh ta nhanh chóng quay lại.
Dương Yến lẩm bẩm: “Xem anh ta kìa, tại sao lại muốn phớt lờ tôi chứ? Tôi đáng ghét như vậy sao?”
“Cô Dương, anh ta đi rồi.” Trán Phương Tinh Nghị bắt đầu nổi gân xanh.
Anh thực sự rất buồn, người phụ nữ này luôn có thể làm thân bất cứ ai trừ anh, vẻ như anh kinh tởm lắm vậy!
“Tôi biết, không cần phải nói đâu.” Ngay khi Dương Yến nhìn anh, cô nghĩ ngay đến nụ hôn, khuôn mặt cô thành ra không được tự nhiên lắm, theo bản năng cô đưa ngón tay vân chiếc nhẫn, nhưng phát hiện ngón tay mình trần như nhộng.
“Này, còn chiếc nhẫn của tôi đâu?”
Phương Tinh Nghị lặng lẽ ném chiếc nhẫn vào giá đỡ bút: “Rơi đâu rồi đúng không?”
“Sao lại thế, kích thước vừa vặn cơ mà.” Dương Yến nghi ngờ nhìn anh: “Khi anh hôn em, dường như anh có chạm vào tay em, có phải…”
Mặt Phương Tinh Nghị không đổi sắc: “Một tay anh đưa lên đỡ đầu em, một tay anh đặt lên bàn, anh còn chẳng thừa cái tay nào, là do tự em tưởng tượng ra thôi.”
“Nhưng rõ ràng anh đã chạm vào...”
“Vậy thử lại thì em sẽ biết.” Người đàn ông nghiêng người về phía cô.
“Không cần nữa!”
Vì lo sợ những gì anh định làm, Dương Yến đứng dậy khỏi ghế, nhìn xuống thảm.
Cô tìm kiếm từng inch trong văn phòng của CEO, nhưng vẫn không tìm thấy được, tự hỏi: “Dù chiếc nhẫn có tuột khỏi ngón tay mình thì cũng sẽ không biến mất được đâu mà đúng không?”
Phương Tinh Nghị đang chậm chạp ăn trưa, sau lại dành chút thời gian liếc nhìn cô: “Bỏ nó đi là được rồi, cùng lắm chỉ là một chiếc nhẫn có định vị thôi, anh sẽ tìm người làm một cái khác cho em.”
“Không cần, em bảo em em làm là được.”
“Dương Yến.” Giọng người đàn ông hạ xuống vài tông: “Sau khi em gia nhập vào Phương thị, anh sẽ là cấp trên của em, anh nghĩ anh cũng nên chú ý đến sự an toàn của em, đừng làm phiền em trai em nữa.”
Cho đến bây giờ, sau khi nghe những lời này, cuối cùng Dương Yến cũng hiểu.
Người đàn ông này đang ghen.
Vậy chiếc nhẫn chắc hẳn đã bị anh giấu đi rồi, bởi vì cô cứ khăng khăng sẽ gọi Quách Thường Phước, dựa vào Quách Thường Phước, coi anh như một người thoáng qua, nên anh không vui.
Tâm trạng của Dương Yến đột nhiên được cải thiện.
Cô mím môi mỉm cười, rồi giả vờ bất lực nói: “Nếu mất rồi thì không còn cách nào nữa, đành gây phiền cho Phương tổng vậy.”
Phương Tinh Nghị nghe thấy thì trong lòng vô cùng thoải mái.
Chẳng được bao lâu, cánh cửa văn phòng của tổng giám đốc lại phát ra tiếng gõ, giọng nói căng thẳng của trợ lý Tư phát ra.
“Phương tổng, tôi có thể vào không?”
“Vào đi.”
Trợ lý Tư cẩn thận mở cửa bước vào, sau khi không chứng kiến phải bất kỳ hình ảnh đầy ‘đam mê’ nào, khuôn mặt anh ta đầy thư thái, anh ta trao một tấm thiếp vàng cho Dương Yến, một cái khác cho Phương Tinh Nghị.
“Tống Thị sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi ở Liên lục địa vào thứ bảy tới, cô ấy mời Phương tổng và cô Dương cùng tham dự."
“Tống Thị cũng mời tôi?” Dương Yến lấy tấm thiếp vàng từ tay trợ lý Tư, mở ra, phát hiện có một dòng được viết dưới thư mời: Chủ tịch Tống Tịnh Hòa, việc đó khiến Dương Yến sững sờ.
Cô sốc cực độ: “cô Tống đã nắm được Tống Thị rồi sao?”
Sắc mặt Phương Tinh Nghị bình tĩnh nói: “Trước đó cô ấy đã có 26 phần trăm cổ phần của Tống Thị, sau đó lại mua lại từ một vài từ cổ đông khác, thế là có đủ 51 phần trăm cổ phần trong tay, một nửa cổ đông Tống Thị cũng ủng hộ cô ấy, nên cũng dễ dàng mở một cuộc họp cổ đông đề cử chủ tịch mới.”
“Thật tuyệt vời!”
Dương Yến thật sự ngưỡng mộ Tống Tịnh Hòa, từ một cô con gái ngoài giá thú không được công nhận nay lại trở thành người đứng đầu Tống Thị, tạo nên một bước ngoặt đầy ngoạn mục.
Cô cảm khái nói: “Tôi có thể đạt những thành tích tuyệt vời như vậy bởi vì tôi vô cùng may mắn có cơ hội học hỏi ở Phương thị, còn có các anh còn ở phía sau giúp tôi nữa, nhưng cô Tống thì chỉ đơn phương độc mã đã giành được toàn bộ Tống Thị.”
Bởi vì có một người mẹ thông minh như vậy, nên ngay từ nhỏ Trường Bình đã thông minh và độc lập.
“Cô ấy chỉ toàn nghiêm khắc với bản thân mình mà thôi, em không cần phải học theo cô ấy.” Phương Tinh Nghị đáp: “Anh hy vọng em có điều gì thắc mắc thì cứ hỏi anh, chia sẻ với anh, đừng ôm nó một mình.”
Tống Tịnh Hòa thông minh và có chút thủ đoạn, nhưng từ khi vào Tống Thị đến khi tóm được Tống Thị, cô ấy có thể đi suôn sẻ như vậy đều là nhờ Ngự Văn Đình mở đường cho cô ấy. Nếu không có một nửa số cổ đông dưới trướng Ngự Văn Đình, Tống Tịnh Hòa muốn đứng đầu Tống Thị, thì cũng phải mất ít nhất ba năm, và còn phải chịu đựng rất nhiều.
Trợ lý Tư lui ra ngoài trong im lặng.
Dương Yến suýt sặc bởi lời nói của người đàn ông, nhịp tim cô tăng nhanh, cô phải mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh: “Phương tổng, anh chỉ cần quản lý Phương thị tốt thôi, những chuyện nhỏ nhặt của tôi tôi có thể tự mình giải quyết.”
“...”
Phương Tinh Nghị lặng lẽ thở dài, tự nhủ mình bỏ qua đi, thời gian vẫn còn dài, không cần lo lắng.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một mặt dây chuyền có đính kim cương, đưa cho Dương Yến.
Đó là thứ mà anh đã muốn đưa cho Dương Yến trước đó.
Phương Tinh Nghị đáp: “Trước đó em đi nhanh quá, anh không có thời gian đưa chiếc vòng cổ này cho em. Nó nằm trong ngăn kéo của anh khá lâu rồi, anh hy vọng em không để nó dính bụi nữa.”
Dương Yến nghĩ đến chuyện trước đây, mím môi: “Không phải nó đại diện cho Phương thị sao?”
“Sao có thể chứ?” Phương Tinh Nghị cười: “Chính trợ lý Tư đã cho anh xem album trang sức, anh đoán em thích cái này nên mới mua, lâu đài kim cương cũng vậy.”
Thì ra là món quà cho cô.
Dương Yến cảm thấy nhẹ nhõm, không thể nhịn được mà hỏi: “Nếu em không thích thì sao?”
“Không phải trước đây anh thấy em thích nó sao?” Phương Tinh Nghị nhướng mày: “Anh nghe nói phụ nữ thường thích những thứ bóng bẩy lấp lánh, thế này chưa đủ sao? Vậy anh sẽ liên lạc với bên công ty trang sức, yêu cầu họ gắn thêm một viên kim cương nữa.”
“Như vậy cường điệu quá, người ta thấy sẽ cười mất.” Dương Yến đảo mắt, nhận lấy mặt dây chuyền có khắc tên mình, ngón tay chạm nhẹ lên mặt chữ rồi đeo lên cổ.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện dưới ánh mắt Phương Tinh Nghị.
Dù mối quan hệ giữa hai người chưa thể tiến xa hơn, nhưng món quà này vẫn được trao tận tay cho cô, thế là đủ.
Trợ lý Tư lại đến lần thứ ba, nhưng lần này là đưa hợp đồng nhậm chức cho Dương Yến.
Sau khi ký xong, cô không thể không nói với Phương Tinh Nghị: “Nếu chi nhánh ở New York thiếu hụt nhân viên thì anh có thể đưa người khác qua, em thấy trợ lý Tư rất bận, đừng để anh ấy đi.”
Trợ lý Tư gật đầu lia lịa.
Vậy nên anh ta đã liên tục đến gặp tổng giám đốc gửi đồ cho anh, hy vọng Phương Tinh Nghị có thể mở ra một con đường khác cho anh ta, không điều anh ta đến New York nữa!
“Anh ấy là trợ lý đặc biệt có năng lực nhất xung quanh anh, tốt nhất vẫn là bảo anh ấy đi.” Phương Tinh Nghị đáp.
Sau này Dương Yến sẽ thường trú ở Phương thị, nếu anh không bảo trợ lý Tư đến chi nhánh ở New York, vậy sau này anh phải xem Dương Yến và trợ lý Tư trò chuyện mỗi ngày à?
Anh khó chịu với chuyện đó biết bao!
Nói xong cô rút điện thoại ra.
Đôi mắt đen láy của Phương Tinh Nghị nhìn trợ lý Tư, ý tứ rất rõ ràng.
Trợ lý Tư nhận ra ngay lập tức.
Nếu anh ta thực sự follow Instagram với Dương Yến, e là anh ta sẽ phải ở lại chi nhánh New York vài năm chứ không phải vài tháng nữa, nên anh ta phải nói với Dương Yến: “Cô Dương, tôi không chơi Instagram và cũng không có tài khoản đâu.”
“Chuyện là ở bên New York đang rất thiếu nhân lực, sau khi đến đó chắc hẳn tôi sẽ rất bận, không có nhiều thời gian rảnh nữa, nếu cô gặp phải vấn đề gì thì có thể hỏi Phương tổng, Phương tổng là người hiểu biết, chắc chắn giỏi hơn tôi.”
Dương Yến liếc nhìn Phương Tinh Nghị, chán ghét nói: “Tôi vẫn nghĩ anh tốt hơn.”
“Đừng tâng bốc cái rắm của tôi thành cầu vồng, cô Dương, tôi là được Phương tổng đưa đến đấy.” Trợ lý Tư đổ mồ hôi hột, nếu anh ta không rời đi, anh ta sẽ lại bị Phương Tinh Nghị tính sổ mất: “Tôi sẽ ra ngoài sắp xếp mọi thứ trước.”
Anh ta nhanh chóng quay lại.
Dương Yến lẩm bẩm: “Xem anh ta kìa, tại sao lại muốn phớt lờ tôi chứ? Tôi đáng ghét như vậy sao?”
“Cô Dương, anh ta đi rồi.” Trán Phương Tinh Nghị bắt đầu nổi gân xanh.
Anh thực sự rất buồn, người phụ nữ này luôn có thể làm thân bất cứ ai trừ anh, vẻ như anh kinh tởm lắm vậy!
“Tôi biết, không cần phải nói đâu.” Ngay khi Dương Yến nhìn anh, cô nghĩ ngay đến nụ hôn, khuôn mặt cô thành ra không được tự nhiên lắm, theo bản năng cô đưa ngón tay vân chiếc nhẫn, nhưng phát hiện ngón tay mình trần như nhộng.
“Này, còn chiếc nhẫn của tôi đâu?”
Phương Tinh Nghị lặng lẽ ném chiếc nhẫn vào giá đỡ bút: “Rơi đâu rồi đúng không?”
“Sao lại thế, kích thước vừa vặn cơ mà.” Dương Yến nghi ngờ nhìn anh: “Khi anh hôn em, dường như anh có chạm vào tay em, có phải…”
Mặt Phương Tinh Nghị không đổi sắc: “Một tay anh đưa lên đỡ đầu em, một tay anh đặt lên bàn, anh còn chẳng thừa cái tay nào, là do tự em tưởng tượng ra thôi.”
“Nhưng rõ ràng anh đã chạm vào...”
“Vậy thử lại thì em sẽ biết.” Người đàn ông nghiêng người về phía cô.
“Không cần nữa!”
Vì lo sợ những gì anh định làm, Dương Yến đứng dậy khỏi ghế, nhìn xuống thảm.
Cô tìm kiếm từng inch trong văn phòng của CEO, nhưng vẫn không tìm thấy được, tự hỏi: “Dù chiếc nhẫn có tuột khỏi ngón tay mình thì cũng sẽ không biến mất được đâu mà đúng không?”
Phương Tinh Nghị đang chậm chạp ăn trưa, sau lại dành chút thời gian liếc nhìn cô: “Bỏ nó đi là được rồi, cùng lắm chỉ là một chiếc nhẫn có định vị thôi, anh sẽ tìm người làm một cái khác cho em.”
“Không cần, em bảo em em làm là được.”
“Dương Yến.” Giọng người đàn ông hạ xuống vài tông: “Sau khi em gia nhập vào Phương thị, anh sẽ là cấp trên của em, anh nghĩ anh cũng nên chú ý đến sự an toàn của em, đừng làm phiền em trai em nữa.”
Cho đến bây giờ, sau khi nghe những lời này, cuối cùng Dương Yến cũng hiểu.
Người đàn ông này đang ghen.
Vậy chiếc nhẫn chắc hẳn đã bị anh giấu đi rồi, bởi vì cô cứ khăng khăng sẽ gọi Quách Thường Phước, dựa vào Quách Thường Phước, coi anh như một người thoáng qua, nên anh không vui.
Tâm trạng của Dương Yến đột nhiên được cải thiện.
Cô mím môi mỉm cười, rồi giả vờ bất lực nói: “Nếu mất rồi thì không còn cách nào nữa, đành gây phiền cho Phương tổng vậy.”
Phương Tinh Nghị nghe thấy thì trong lòng vô cùng thoải mái.
Chẳng được bao lâu, cánh cửa văn phòng của tổng giám đốc lại phát ra tiếng gõ, giọng nói căng thẳng của trợ lý Tư phát ra.
“Phương tổng, tôi có thể vào không?”
“Vào đi.”
Trợ lý Tư cẩn thận mở cửa bước vào, sau khi không chứng kiến phải bất kỳ hình ảnh đầy ‘đam mê’ nào, khuôn mặt anh ta đầy thư thái, anh ta trao một tấm thiếp vàng cho Dương Yến, một cái khác cho Phương Tinh Nghị.
“Tống Thị sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi ở Liên lục địa vào thứ bảy tới, cô ấy mời Phương tổng và cô Dương cùng tham dự."
“Tống Thị cũng mời tôi?” Dương Yến lấy tấm thiếp vàng từ tay trợ lý Tư, mở ra, phát hiện có một dòng được viết dưới thư mời: Chủ tịch Tống Tịnh Hòa, việc đó khiến Dương Yến sững sờ.
Cô sốc cực độ: “cô Tống đã nắm được Tống Thị rồi sao?”
Sắc mặt Phương Tinh Nghị bình tĩnh nói: “Trước đó cô ấy đã có 26 phần trăm cổ phần của Tống Thị, sau đó lại mua lại từ một vài từ cổ đông khác, thế là có đủ 51 phần trăm cổ phần trong tay, một nửa cổ đông Tống Thị cũng ủng hộ cô ấy, nên cũng dễ dàng mở một cuộc họp cổ đông đề cử chủ tịch mới.”
“Thật tuyệt vời!”
Dương Yến thật sự ngưỡng mộ Tống Tịnh Hòa, từ một cô con gái ngoài giá thú không được công nhận nay lại trở thành người đứng đầu Tống Thị, tạo nên một bước ngoặt đầy ngoạn mục.
Cô cảm khái nói: “Tôi có thể đạt những thành tích tuyệt vời như vậy bởi vì tôi vô cùng may mắn có cơ hội học hỏi ở Phương thị, còn có các anh còn ở phía sau giúp tôi nữa, nhưng cô Tống thì chỉ đơn phương độc mã đã giành được toàn bộ Tống Thị.”
Bởi vì có một người mẹ thông minh như vậy, nên ngay từ nhỏ Trường Bình đã thông minh và độc lập.
“Cô ấy chỉ toàn nghiêm khắc với bản thân mình mà thôi, em không cần phải học theo cô ấy.” Phương Tinh Nghị đáp: “Anh hy vọng em có điều gì thắc mắc thì cứ hỏi anh, chia sẻ với anh, đừng ôm nó một mình.”
Tống Tịnh Hòa thông minh và có chút thủ đoạn, nhưng từ khi vào Tống Thị đến khi tóm được Tống Thị, cô ấy có thể đi suôn sẻ như vậy đều là nhờ Ngự Văn Đình mở đường cho cô ấy. Nếu không có một nửa số cổ đông dưới trướng Ngự Văn Đình, Tống Tịnh Hòa muốn đứng đầu Tống Thị, thì cũng phải mất ít nhất ba năm, và còn phải chịu đựng rất nhiều.
Trợ lý Tư lui ra ngoài trong im lặng.
Dương Yến suýt sặc bởi lời nói của người đàn ông, nhịp tim cô tăng nhanh, cô phải mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh: “Phương tổng, anh chỉ cần quản lý Phương thị tốt thôi, những chuyện nhỏ nhặt của tôi tôi có thể tự mình giải quyết.”
“...”
Phương Tinh Nghị lặng lẽ thở dài, tự nhủ mình bỏ qua đi, thời gian vẫn còn dài, không cần lo lắng.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một mặt dây chuyền có đính kim cương, đưa cho Dương Yến.
Đó là thứ mà anh đã muốn đưa cho Dương Yến trước đó.
Phương Tinh Nghị đáp: “Trước đó em đi nhanh quá, anh không có thời gian đưa chiếc vòng cổ này cho em. Nó nằm trong ngăn kéo của anh khá lâu rồi, anh hy vọng em không để nó dính bụi nữa.”
Dương Yến nghĩ đến chuyện trước đây, mím môi: “Không phải nó đại diện cho Phương thị sao?”
“Sao có thể chứ?” Phương Tinh Nghị cười: “Chính trợ lý Tư đã cho anh xem album trang sức, anh đoán em thích cái này nên mới mua, lâu đài kim cương cũng vậy.”
Thì ra là món quà cho cô.
Dương Yến cảm thấy nhẹ nhõm, không thể nhịn được mà hỏi: “Nếu em không thích thì sao?”
“Không phải trước đây anh thấy em thích nó sao?” Phương Tinh Nghị nhướng mày: “Anh nghe nói phụ nữ thường thích những thứ bóng bẩy lấp lánh, thế này chưa đủ sao? Vậy anh sẽ liên lạc với bên công ty trang sức, yêu cầu họ gắn thêm một viên kim cương nữa.”
“Như vậy cường điệu quá, người ta thấy sẽ cười mất.” Dương Yến đảo mắt, nhận lấy mặt dây chuyền có khắc tên mình, ngón tay chạm nhẹ lên mặt chữ rồi đeo lên cổ.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện dưới ánh mắt Phương Tinh Nghị.
Dù mối quan hệ giữa hai người chưa thể tiến xa hơn, nhưng món quà này vẫn được trao tận tay cho cô, thế là đủ.
Trợ lý Tư lại đến lần thứ ba, nhưng lần này là đưa hợp đồng nhậm chức cho Dương Yến.
Sau khi ký xong, cô không thể không nói với Phương Tinh Nghị: “Nếu chi nhánh ở New York thiếu hụt nhân viên thì anh có thể đưa người khác qua, em thấy trợ lý Tư rất bận, đừng để anh ấy đi.”
Trợ lý Tư gật đầu lia lịa.
Vậy nên anh ta đã liên tục đến gặp tổng giám đốc gửi đồ cho anh, hy vọng Phương Tinh Nghị có thể mở ra một con đường khác cho anh ta, không điều anh ta đến New York nữa!
“Anh ấy là trợ lý đặc biệt có năng lực nhất xung quanh anh, tốt nhất vẫn là bảo anh ấy đi.” Phương Tinh Nghị đáp.
Sau này Dương Yến sẽ thường trú ở Phương thị, nếu anh không bảo trợ lý Tư đến chi nhánh ở New York, vậy sau này anh phải xem Dương Yến và trợ lý Tư trò chuyện mỗi ngày à?
Anh khó chịu với chuyện đó biết bao!
/613
|