Cũng may cô không đắc tội chú út Phương ở chỗ nào, vô cùng may mắn!
Giường lớn trong phòng mềm mại, thích hợp ngủ, tối nay Dương Yến ngủ rất thoải mái, sau khi tỉnh lại, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân khẽ khàng, hỗn loạn và tiếng ầm ĩ.
Trò hay tới rồi sao?
Dương Yến hơi hơi mỉm cười, cô cũng không sốt ruột, chậm rãi đi rửa mặt, thay quần áo trang điểm, sau khi đeo lên chiếc nhẫn ở đầu ngón tay mà Phương Dịch Chung lúc trước cho cô, mở cửa phòng ra.
Một đám phóng viên đứng trên hành lang, mà Phương Dịch Chung ở giữa đám phóng viên.
Phương Dịch Chung không chú ý Dương Yến từ phòng phía sau đi ra, sắc mặt bi phẫn nói với đám phóng viên: “Các vị, tôi biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng mà, vợ của tôi thật sự rất quá đáng.”
“Tôi ở bên ngoài cực khổ khổ kiếm tiền, cô ta cũng không thông cảm tôi vất vả một chút, còn làm ra loại chuyện này, bây giờ tôi hoài nghi đứa nhỏ trong bụng cô ta, có thể cũng không phải là của tôi.”
Phương Dịch Chung đắp nặn hình tượng của mình đến rất đáng thương, một người chồng bị cắm sừng, phóng viên bốn phía sôi nổi thay anh ta nói chuyện, Dương Yến dù bận vẫn ung dung xem trò.
Kỹ thuật diễn của Phương Dịch Chung này, không được Oscar quá đáng tiếc.
Dưới sự thuyết phục của phóng viên, Phương Dịch Chung từ chối hai lần, sau đó bắt đầu đá cửa, có các phóng viên hỗ trợ, chưa tới vài cái cửa đã bị đá văng, từng người hùng hổ đi vào.
Phương Dịch Chung vào phòng ngủ, nhìn phía dưới chăn phình phình, đáy mắt không kiềm chế được kích động.
Dương Yến phải xong rồi!
“Dương Yến, cô đang làm gì!” Phương Dịch Chung gào thét lớn, một tay xốc chăn lên, hai thân thể trắng bóng lộ ra, nhưng mà rất nhanh sau đó, anh ta liền trợn tròn mắt.
Người phụ nữ trên giường, không phải Dương Yến, mà là Tần Mai Nghi!
Phóng viên xung quanh điên cuồng chụp ảnh, tiếng ấn liên tục làm Phương Dịch Chung bừng tỉnh, anh ta cho rằng bị phản bội, thô lỗ bắt lấy đầu tóc Tần Mai Nghi, một cái tát quăng qua.
“Bang!”
Một cái tát thật mạnh trực tiếp đánh tỉnh Tần Mai Nghi.
Tần Mai Nghi ngây người một lúc, sau đó phát hiện một đám người vây xung quanh, còn có sắc mặt tức giận của Phương Dịch Chung, càng quan trọng hơn chính là cô ta và Trần Dực trần trụi cả người nằm ở trên giường.
“A!!”Tần Mai Nghi thét chói tai, cuống quít túm chăn che chính mình: “Tại sao lại như vậy? Sao tôi lại cùng anh ta ở chung vậy, hẳn là không phải tôi!”
“Không phải cô thì là ai? Cô cho rằng chúng tôi đều mù mắt?” Phương Dịch Chung hung ác nham hiểm nói: “Tần Mai Nghi cô được lắm, tối hôm qua nói trong nhà có chuyện, bảo tôi ở khách sạn trông coi, kết quả chạy tới ngủ với đàn ông khác?”
Sắc mặt Tần Mai Nghi lập tức biến sắc, kinh hô: “Em nói như vậy lúc nào? Còn nữa, là anh gửi tin nhắn bảo em tới khách sạn, em tưởng anh…”
“Tôi không có gửi tin nhắn như vậy!”
Hai người tranh luận, Tần Mai Nghi cảm thấy không đúng, dùng sức véo Trần Dực một phen, véo tỉnh anh ta, “Tối hôm qua không phải anh ôm cô ta tới khách sạn sao? Sao lại thế này?”
“Tôi, tôi không biết!” Trần Dực biết tỉnh lại sẽ bị đánh, nhưng không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, hơn nữa quả thực anh ta và Dương Yến cùng nhau vào phòng, không biết tại sao lại biến thành Tần Mai Nghi.
Các phóng viên thấy chuyện càng thêm cẩu huyết, chụp càng hăng say.
Có phóng viên thậm chí bén nhọn hỏi vấn đề: “Anh Phương Dịch Chung, cô ta trong miệng các người là ai? Còn nữa, anh Phương nhìn thấy cô gái này ở đây rất kích động, hay là anh và cô gái này có quan hệ?”
Tần Mai Nghi vừa mới cùng Phương Dịch Chung cãi nhau, không chú ý phóng viên xungq uanh, nói vậy những lời vừa rồi cô ta nói, các phóng viên đều nghe được, sắc mặt xanh lại xanh.
“Các vị, tôi và anh Phương chỉ là bạn tốt.” Tần Mai Nghi khẽ cắn môi, đẩy Trần Dực đi ra ngoài: “Anh ta cho rằng tôi bị đồng nghiệp quấy rối, tới đây giúp tôi mà thôi.”
Ánh mắt các phóng viên kỳ quái.
Vừa rồi Phương Dịch Chung rõ ràng mắng Tần Mai Nghi, cảm thấy cô ta cho cắm sừng mình, hai người còn cãi nhau.
Tần Mai Nghi này lại lật ngược phải trái!
Nhưng mà phần lớn phóng viên nhận tiền của Phương Dịch Chung, cũng không dám tùy tiện mở miệng, xem anh ta nói như thế nào.
Tần Mai Nghi nháy mắt với Phương Dịch Chung, Phương Dịch Chung cũng biết có người phá hỏng kế hoạch của bọn họ, liền nói theo Tần Mai Nghi, “Đúng vậy, tôi là tới giúp cô Tần.”
Chỉ có duy nhất Trần Dực, sắc mặt biến đổi lớn.
Anh ta chỉ chỉ Tần Mai Nghi, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn: “Giám đốc Tần, cô muốn tôi?”
“Anh đưa tôi đến khách sạn, làm loại chuyện này, còn giả bộ cái gì?” Tần Mai Nghi quăng cho anh ta một cái tát: “Ở công ty anh bất mãn với tôi thì nói chứ, việc gì phải dùng nước cờ thấp kém này.”
Nói xong, cô ta che mặt khóc thút thít, thoát nhìn đáng thương hề hề.
“Đồ đê tiện nhà cô, rõ ràng là cô tìm tôi hỗ trợ!” Trần Dực bắt lấy đầu tóc Tần Mai Nghi, đau mắng: “Cô vậy mà lại cắn ngược tôi một cái, cô mẹ nó có ý gì!”
Trần Dực mới xô đẩy Tần Mai Nghi hai cái, Phương Dịch Chung liền vung một quyền lên, đánh ngã anh ta ở trên giường.
Mặc kệ như thế nào, bây giờ bảo vệ Tần Mai Nghi quan trọng.
“Dịch Chung, quên đi.” Tần Mai Nghi kéo cánh tay Phương Dịch Chung, ở trước mặt phóng viên giả bộ rộng lượng: “Nói thế nào anh ta cũng coi như là nhân viên của em, không cần báo cảnh sát, cũng không cần làm lớn chuyện này.”
Phương Dịch Chung: “Tên khốn này đối xử với em như vậy, em còn tốt bụng tha cho anh ta.”
“......”
Dương Yến đứng phía sau đám phóng viên, nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, Tần Mai Nghi còn cười cùng các phóng viên nói là việc nhỏ, bảo bọn họ không cần tuyên dương, kỹ thuật diễn có thể so với cấp bậc ảnh hậu.
A!
Cô có thể dễ dàng buông tha cho đôi tra nam tiện nữ này sao?
Trong đám phóng viên có một người mở ghi hình mini trong quần áo, dùng tay ra hiệu với Dương Yến.
Dương Yến biết mình nên lên sân khấu, tay cô vịn cửa, làm bộ mới đến, giọng nói không cao, để mọi người đều có thể nghe thấy, “Ông xã, sao anh lại ở đây?”
Các phóng viên sôi nổi quay đầu lại, nhìn thấy Dương Yến ở cửa, Phương Dịch Chung cùng Tần Mai Nghi cũng nhìn lại đây, hai mắt Tần Mai Nghi giống như phun lửa, hận không thể thiêu chết Dương Yến.
Cô ta biết, hết thảy những việc này nhất định là kế hoạch của Dương Yến!
“Cô là bà Phương đúng không?” Anh chàng trẻ mà Dương Yến mời tới đi lên, lớn tiếng hỏi: “Anh Phương nói với chúng tôi cô và người đàn ông khác ở khách sạn hẹn hò, nhưng mà chúng tôi theo anh Phương tiến vào phòng, cũng không nhìn thấy cô và người đàn ông khác, cô từ đầu tới đây?”
“Hẹn hò?” Dương Yến bị hoảng sợ, cuống quít nói: “Tuyệt đối không có. Tối hôm qua một đồng nghiệp tốt bụng đưa tôi tới khách sạn, nhưng mà anh ta còn say hơn tôi, sau khi tôi sắp xếp phòng giúp anh ta, lại đi ra ngoài đặt một phòng.”
“Sở dĩ tôi ở đây, là có người gửi tin nhắn cho tôi, nói chồng tôi, cùng, cùng…” Dương Yến không nói tiếp, chỉ là nhìn thấy quần áo Phương Dịch Chung ngay ngắn, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó giống như mới thấy Tần Mai Nghi bọc chăn, ở trên giường cùng với Trần Dực, hoảng sợ: “Thì ra tối hôm qua Giám đốc Tần cũng tới sao, trách không được náo nhiệt như vậy.”
“Đúng, đúng vậy.” Tần Mai Nghi đến móng tay cũng sắp bẻ gãy, nhiều phóng viên ở đây như vậy, cô không thể để mình tổn hại hình tượng, nháy mắt với Phương Dịch Chung.
Trong lòng Phương Dịch Chung hiểu ý, túm lấy Dương Yến: “Là Trần Dực mưu đồ quấy rối Giám đốc Tần, được rồi chúng ta đi thôi, không có gì đẹp, các phóng viên cũng đi thôi.”
Anh ta dùng sức rất lớn, kéo Dương Yến nghiêng ngả lảo đảo.
Dương Yến đứng lên, anh chàng kia nhìn thấy, nghi hoặc nói: “Nhẫn này, hình như cùng một kiểu với vòng cổ trên cổ cô Tần?”
Giường lớn trong phòng mềm mại, thích hợp ngủ, tối nay Dương Yến ngủ rất thoải mái, sau khi tỉnh lại, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân khẽ khàng, hỗn loạn và tiếng ầm ĩ.
Trò hay tới rồi sao?
Dương Yến hơi hơi mỉm cười, cô cũng không sốt ruột, chậm rãi đi rửa mặt, thay quần áo trang điểm, sau khi đeo lên chiếc nhẫn ở đầu ngón tay mà Phương Dịch Chung lúc trước cho cô, mở cửa phòng ra.
Một đám phóng viên đứng trên hành lang, mà Phương Dịch Chung ở giữa đám phóng viên.
Phương Dịch Chung không chú ý Dương Yến từ phòng phía sau đi ra, sắc mặt bi phẫn nói với đám phóng viên: “Các vị, tôi biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng mà, vợ của tôi thật sự rất quá đáng.”
“Tôi ở bên ngoài cực khổ khổ kiếm tiền, cô ta cũng không thông cảm tôi vất vả một chút, còn làm ra loại chuyện này, bây giờ tôi hoài nghi đứa nhỏ trong bụng cô ta, có thể cũng không phải là của tôi.”
Phương Dịch Chung đắp nặn hình tượng của mình đến rất đáng thương, một người chồng bị cắm sừng, phóng viên bốn phía sôi nổi thay anh ta nói chuyện, Dương Yến dù bận vẫn ung dung xem trò.
Kỹ thuật diễn của Phương Dịch Chung này, không được Oscar quá đáng tiếc.
Dưới sự thuyết phục của phóng viên, Phương Dịch Chung từ chối hai lần, sau đó bắt đầu đá cửa, có các phóng viên hỗ trợ, chưa tới vài cái cửa đã bị đá văng, từng người hùng hổ đi vào.
Phương Dịch Chung vào phòng ngủ, nhìn phía dưới chăn phình phình, đáy mắt không kiềm chế được kích động.
Dương Yến phải xong rồi!
“Dương Yến, cô đang làm gì!” Phương Dịch Chung gào thét lớn, một tay xốc chăn lên, hai thân thể trắng bóng lộ ra, nhưng mà rất nhanh sau đó, anh ta liền trợn tròn mắt.
Người phụ nữ trên giường, không phải Dương Yến, mà là Tần Mai Nghi!
Phóng viên xung quanh điên cuồng chụp ảnh, tiếng ấn liên tục làm Phương Dịch Chung bừng tỉnh, anh ta cho rằng bị phản bội, thô lỗ bắt lấy đầu tóc Tần Mai Nghi, một cái tát quăng qua.
“Bang!”
Một cái tát thật mạnh trực tiếp đánh tỉnh Tần Mai Nghi.
Tần Mai Nghi ngây người một lúc, sau đó phát hiện một đám người vây xung quanh, còn có sắc mặt tức giận của Phương Dịch Chung, càng quan trọng hơn chính là cô ta và Trần Dực trần trụi cả người nằm ở trên giường.
“A!!”Tần Mai Nghi thét chói tai, cuống quít túm chăn che chính mình: “Tại sao lại như vậy? Sao tôi lại cùng anh ta ở chung vậy, hẳn là không phải tôi!”
“Không phải cô thì là ai? Cô cho rằng chúng tôi đều mù mắt?” Phương Dịch Chung hung ác nham hiểm nói: “Tần Mai Nghi cô được lắm, tối hôm qua nói trong nhà có chuyện, bảo tôi ở khách sạn trông coi, kết quả chạy tới ngủ với đàn ông khác?”
Sắc mặt Tần Mai Nghi lập tức biến sắc, kinh hô: “Em nói như vậy lúc nào? Còn nữa, là anh gửi tin nhắn bảo em tới khách sạn, em tưởng anh…”
“Tôi không có gửi tin nhắn như vậy!”
Hai người tranh luận, Tần Mai Nghi cảm thấy không đúng, dùng sức véo Trần Dực một phen, véo tỉnh anh ta, “Tối hôm qua không phải anh ôm cô ta tới khách sạn sao? Sao lại thế này?”
“Tôi, tôi không biết!” Trần Dực biết tỉnh lại sẽ bị đánh, nhưng không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, hơn nữa quả thực anh ta và Dương Yến cùng nhau vào phòng, không biết tại sao lại biến thành Tần Mai Nghi.
Các phóng viên thấy chuyện càng thêm cẩu huyết, chụp càng hăng say.
Có phóng viên thậm chí bén nhọn hỏi vấn đề: “Anh Phương Dịch Chung, cô ta trong miệng các người là ai? Còn nữa, anh Phương nhìn thấy cô gái này ở đây rất kích động, hay là anh và cô gái này có quan hệ?”
Tần Mai Nghi vừa mới cùng Phương Dịch Chung cãi nhau, không chú ý phóng viên xungq uanh, nói vậy những lời vừa rồi cô ta nói, các phóng viên đều nghe được, sắc mặt xanh lại xanh.
“Các vị, tôi và anh Phương chỉ là bạn tốt.” Tần Mai Nghi khẽ cắn môi, đẩy Trần Dực đi ra ngoài: “Anh ta cho rằng tôi bị đồng nghiệp quấy rối, tới đây giúp tôi mà thôi.”
Ánh mắt các phóng viên kỳ quái.
Vừa rồi Phương Dịch Chung rõ ràng mắng Tần Mai Nghi, cảm thấy cô ta cho cắm sừng mình, hai người còn cãi nhau.
Tần Mai Nghi này lại lật ngược phải trái!
Nhưng mà phần lớn phóng viên nhận tiền của Phương Dịch Chung, cũng không dám tùy tiện mở miệng, xem anh ta nói như thế nào.
Tần Mai Nghi nháy mắt với Phương Dịch Chung, Phương Dịch Chung cũng biết có người phá hỏng kế hoạch của bọn họ, liền nói theo Tần Mai Nghi, “Đúng vậy, tôi là tới giúp cô Tần.”
Chỉ có duy nhất Trần Dực, sắc mặt biến đổi lớn.
Anh ta chỉ chỉ Tần Mai Nghi, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn: “Giám đốc Tần, cô muốn tôi?”
“Anh đưa tôi đến khách sạn, làm loại chuyện này, còn giả bộ cái gì?” Tần Mai Nghi quăng cho anh ta một cái tát: “Ở công ty anh bất mãn với tôi thì nói chứ, việc gì phải dùng nước cờ thấp kém này.”
Nói xong, cô ta che mặt khóc thút thít, thoát nhìn đáng thương hề hề.
“Đồ đê tiện nhà cô, rõ ràng là cô tìm tôi hỗ trợ!” Trần Dực bắt lấy đầu tóc Tần Mai Nghi, đau mắng: “Cô vậy mà lại cắn ngược tôi một cái, cô mẹ nó có ý gì!”
Trần Dực mới xô đẩy Tần Mai Nghi hai cái, Phương Dịch Chung liền vung một quyền lên, đánh ngã anh ta ở trên giường.
Mặc kệ như thế nào, bây giờ bảo vệ Tần Mai Nghi quan trọng.
“Dịch Chung, quên đi.” Tần Mai Nghi kéo cánh tay Phương Dịch Chung, ở trước mặt phóng viên giả bộ rộng lượng: “Nói thế nào anh ta cũng coi như là nhân viên của em, không cần báo cảnh sát, cũng không cần làm lớn chuyện này.”
Phương Dịch Chung: “Tên khốn này đối xử với em như vậy, em còn tốt bụng tha cho anh ta.”
“......”
Dương Yến đứng phía sau đám phóng viên, nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, Tần Mai Nghi còn cười cùng các phóng viên nói là việc nhỏ, bảo bọn họ không cần tuyên dương, kỹ thuật diễn có thể so với cấp bậc ảnh hậu.
A!
Cô có thể dễ dàng buông tha cho đôi tra nam tiện nữ này sao?
Trong đám phóng viên có một người mở ghi hình mini trong quần áo, dùng tay ra hiệu với Dương Yến.
Dương Yến biết mình nên lên sân khấu, tay cô vịn cửa, làm bộ mới đến, giọng nói không cao, để mọi người đều có thể nghe thấy, “Ông xã, sao anh lại ở đây?”
Các phóng viên sôi nổi quay đầu lại, nhìn thấy Dương Yến ở cửa, Phương Dịch Chung cùng Tần Mai Nghi cũng nhìn lại đây, hai mắt Tần Mai Nghi giống như phun lửa, hận không thể thiêu chết Dương Yến.
Cô ta biết, hết thảy những việc này nhất định là kế hoạch của Dương Yến!
“Cô là bà Phương đúng không?” Anh chàng trẻ mà Dương Yến mời tới đi lên, lớn tiếng hỏi: “Anh Phương nói với chúng tôi cô và người đàn ông khác ở khách sạn hẹn hò, nhưng mà chúng tôi theo anh Phương tiến vào phòng, cũng không nhìn thấy cô và người đàn ông khác, cô từ đầu tới đây?”
“Hẹn hò?” Dương Yến bị hoảng sợ, cuống quít nói: “Tuyệt đối không có. Tối hôm qua một đồng nghiệp tốt bụng đưa tôi tới khách sạn, nhưng mà anh ta còn say hơn tôi, sau khi tôi sắp xếp phòng giúp anh ta, lại đi ra ngoài đặt một phòng.”
“Sở dĩ tôi ở đây, là có người gửi tin nhắn cho tôi, nói chồng tôi, cùng, cùng…” Dương Yến không nói tiếp, chỉ là nhìn thấy quần áo Phương Dịch Chung ngay ngắn, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó giống như mới thấy Tần Mai Nghi bọc chăn, ở trên giường cùng với Trần Dực, hoảng sợ: “Thì ra tối hôm qua Giám đốc Tần cũng tới sao, trách không được náo nhiệt như vậy.”
“Đúng, đúng vậy.” Tần Mai Nghi đến móng tay cũng sắp bẻ gãy, nhiều phóng viên ở đây như vậy, cô không thể để mình tổn hại hình tượng, nháy mắt với Phương Dịch Chung.
Trong lòng Phương Dịch Chung hiểu ý, túm lấy Dương Yến: “Là Trần Dực mưu đồ quấy rối Giám đốc Tần, được rồi chúng ta đi thôi, không có gì đẹp, các phóng viên cũng đi thôi.”
Anh ta dùng sức rất lớn, kéo Dương Yến nghiêng ngả lảo đảo.
Dương Yến đứng lên, anh chàng kia nhìn thấy, nghi hoặc nói: “Nhẫn này, hình như cùng một kiểu với vòng cổ trên cổ cô Tần?”
/613
|