"Nếu bác tán thưởng cháu thì cháu xin nhận, đồng thời cảm ơn bác." Dương Yến không thích thái độ cao cao tại thương của mẹ Ngự và giọng điệu khiến người khác khó chịu của bà ta: "Bác có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Mẹ Ngự tao nhã nhấp một ngụm cà phê: "Tôi đã đọc bản hợp đồng của cô và Ngự Văn Đình. Gia đình của cô không tốt, nhưng biết tự thân cố gắng, miễn cưỡng cũng xem như là xứng với con trai tôi."
"Bác đọc rồi sao?" Dương Yến nhớ đến bản hợp đồng đã ký với Ngự Văn Đình, không ngờ rằng anh ta lại đưa cho mẹ Ngự xem, lửa giận khi không bốc lên trong lòng cô: "Anh Ngự chỉ đùa với cháu mà thôi."
"Tôi có thể nhìn ra được có phải đùa hay không." Mẹ Ngự híp mắt, giọng nói nghe có vẻ không vui: "Con trai của tôi rất cố chấp, thích ai không được mà lại đi thích một đứa con gái riêng cơ chứ, haiz, đứa con gái riêng đó cũng giỏi lắm, bốn năm rồi mà vẫn có thể khiến con trai tôi kí bản hợp đồng này với cô vì nó."
"Có điều bây giờ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa." Bà ta lại nói: "Tôi thương cho tổng giám đốc Phương cưới phải Tống Tịnh Hòa, nhưng bọn họ kết hôn tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."
Dương Yến không quen thuộc gì với Tống Tịnh Hòa nên chẳnng muốn quan tâm gì nhiều đến những chuyện không liên quan đến mình, nhưng nghe giọng điệu của mẹ Ngự cô vẫn cảm thấy không vui: "Bác đừng mở miệng ra là con gái riêng mãi thế, cô Tống đã được nhà họ Tống thừa nhận rồi, đã bước vào tầng cao của Tống thị từ lâu, bác không biết ư? Trong tay của cô ấy có 20% cổ phần Phương thị đấy ạ."
Mẹ Ngự khinh thường bật cười: "Cô ta có bản lĩnh ép nhà họ Tống nhận cô ta nhưng trong mắt tôi, từ đầu đến cuối cô ta cũng chỉ là đứa con gái riêng, chuyện này không thể nào thay đổi được."
Nhà họ Ngự của bọn họ làm sao có thể để một đứa con gái riêng làm vấy bẩn đây?
"Con trai của tôi rất thông minh, đáng lý ra tiền đồ của nó xán lạn không kể đâu cho hết." Nét mặt mẹ Ngự âm âm u u: "Nếu như không phải tại đứa con gái riêng đáng chết này thì nó đã tiếp nhận vị trí của cha nó từ lâu rồi!"
"Bác không thích là chuyện của bác, cháu không can thiệp được." Dương Yến đứng lên khỏi ghế: "Cháu không có gì để nói với bác, cháu đi trước đây."
Mẹ Ngự đi theo kéo tay Dương Yến lại, trông có vẻ rất nhiệt tình: "Tôi không thích cô ta nhưng tôi vẫn có ấn tượng tốt về cô Dương."
"Tôi có thể nhìn ra được Ngự Văn Đình rất yêu thích cô, bản thân cô cũng có chí tiến thủ, bây giờ là phó tổng giám đốc của Hợp Xuyên, nếu như có nhà họ Ngự chúng tôi giúp đỡ thì làm việc gì cũng có thể thuận buồm xuôi gió."
Dương Yến căm ghét từ tận đáy lòng.
Mẹ Ngự giống y như một kẻ ưa diễn kich vậy, ban đầu cao cao tại thượng muốn ra oai phủ đầu cô, nhưng thấy không có tác dụng gì lại kéo tay cô tỏ vẻ thân thiết lắm, thật quá lắm!
"Bác gái, cháu không có hứng thú gì với con trai bác hết, con trai bác cũng chẳng có hứng thú gì với cháu đâu." Dương Yến rút tay ra, thái độ rất lạnh lùng cứng rắn: " Cháu muốn gì sẽ tự mình cố gắng. Cảm ơn bác."
Mẹ Ngự cứ kéo tay cô không buông, nụ cười nhàn nhạt: "Không sao, làm bạn bè trước cũng được, nói không chừng qua lại một thời gian sẽ nảy ra cảm xúc thì sao, cháu là một cô gái tốt."
"..."
"Bác cũng không có gì tặng cho cháu, vòng ngọc này là của bà nội Văn Đình tặng cho bác."
Mẹ Ngự vừa dứt lời bèn tháo chiếc vòng tay mảnh khảnh ấy xuống, lúc Dương Yến còn chưa kịp phản ứng bà ta đã nắm chặt lấy tay cô rồi nhét mạnh vào trong chiếc vòng.
Dương Yến không chăm sóc da như mẹ Ngự, chắc chắn cổ tay cô hơi cứng, bị ép đeo vòng tay như vậy đúng thật la đau đến tận tim gan, cô hít một hơi khí lạnh.
Vẻ mặt Dương Yến hơi vặn vẹo, sắp không thốt nổi ra thành lời: "Bác gái, bác..."
Vì cô được dạy dỗ tử tế nên giờ lại nuốt hết những câu chửi tục vào lòng, chỉ hít sâu một hơi khí lạnh mà thôi, mà mẹ Ngự lại nắm chặt tay cô rồi cười khanh khách: "Món quà mọn mà thôi, cháu cứ nhận lấy trước đã."
"Cháu thật sự phải cảm ơn bác!" Dương Yến rít từng chữ qua kẽ răng, cô chỉ lo đến cơn đau chứ không hề để ý đến việc có ống kính từ ngoài cửa sổ đang nhắm vào bọn họ.
Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi mẹ Ngự, cô thấy cổ tay mình đỏ ửng, vốn dĩ muốn đập quách chiếc vòng luôn cho rồi nhưng lại sợ mẹ Ngự lại đi kiếm mình đòi lại nên mới tức tối đi kiếm cửa hàng bán ngọc.
"Gíup tôi tháo vòng tay này xuống, đừng làm hư."
Mấy nhân viên trong cửa hàng đều đến giúp đỡ cô, bọn họ bôi kem dưỡng da lên tay cô rồi tháo vòng ngọc xuống, có điều khi nãy mẹ Ngư đeo vào cho cô quá mức bạo lực nên bây giờ vừa đụng đến là hai bên cổ tay của cô đã tháy đau, một nhân viên trong tiệm nắm lấy cổ tay Dương Yến rồi tháo mạnh ra.
Nhân viên trong cửa hàng cẩn thận đặt chiếc vòng ngọc tím vào hộp rồi đưa nó cho Dương Yến, bọn họ hâm mộ nói: "Vòng ngọc tím này trong ghê, không chi 10 con số không mua nổi đâu, chị có mắt nhìn thật."
Dương Yến: "..."
May mà khi nãy cô kiềm chế không đập nát cái vòng này mà đi tìm người giúp đỡ, bằng không là xong đời rồi.
Dương Yến xoa xoa cổ tay đau nhức, lúc đi ra khỏi cửa hàng mới nhận dược một dãy tin nhắn Trường Bình gửi trên Mess, cậu ta hỏi cô đang ở đâu, trong có vẻ nôn nóng dữ lắm, dường như có việc phải tìm cô vậy.
Cô nhìn đông hồ, cũng lười về công ty nên gửi địa chỉ quán ăn cho Trường Bình, lúc vừa gọi món xong, bắt đầu dùng bữa là Trường Bình đã chạy đến rồi.
"Ăn gì chư?" Dương Yến đưa thực đơn cho cậu ấy: "Nhìn xem muốn ăn gì?"
"Xảy ra chuyện lớn rồi đó chị!" Trường Bình tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt cậu ấy rất đỗi sốt ruột: "Chị đọc báo chưa? Mẹ em sắp cưới rồi."
Dương Yến biết cậu ấy rất thông minh, dùng máy tính thì sớm muộn gì cũng biết tin này mà thôi, có điều cô cũng nào có cách gì xử lý được việc này.
"Em hỏi mẹ em chưa?"
Trường Bình siết nắm tay rồi tức giận nói: "Hỏi rồi, nhưng mẹ em nói vì vài chuyện mà không thể không cưới được, mẹ bảo em đừng để ý, nhưng em không để ý sao được?"
"Cứ coi như bất đắc dĩ đi thì cũng là kết hôn, cả nước đều biết tin này! Rõ ràng bà ấy nói đến tết cha em sẽ về, rồi cả nhà cùng đi Hokkaido trượt tuyết, bà ấy lừa em, cũng lừa cha em."
Dương Yến ngẩn người: "Mẹ em nói đến tến cha em sẽ về thật à?"
Nhưng cha của Trường Bình là Ngự Văn Đình, sao Tống Tịnh Hòa lại nói như vậy là lừa gạt Trường Bình hay sao? Hay là đến tết sẽ tìm người đàn ông nào đó qua mặt cậu ấy?
"Dạ phải." Trường Bình rầu rĩ nói: "Nhưng bây giờ mẹ làm vậy nên em cảm thấy mẹ đang lừa em. Em chỉ cần cha em mà thôi, em không cần tổng giám đốc Phương làm cha em đâu."
Dương Yến nhíu mày, cô cũng thấy bực mình: "Quan trọng là anh ấy cũng không thể làm cha em!"
Nếu thế chẳng phải các mối quan hệ sẽ càng rối rắm hơn hay sao?
Trường Bình lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Yến, ánh mắt sáng ngời: "Chị ơi, không phải chị thích tổng giám đốc Phương hay sao? Bằng không em giúp chị bỏ trốn với tổng giám đốc Phương nha!"
"Em, em nói linh tinh gì đấy!" Dương Yến bị sặc đến mặt mũi đỏ bừng, cô rót ly nước rồi tức giận nói: "Ai lại đi thích người đàn ông đó chứ!"
Trường Bình lại hỏi tiếp: "Vậy sao chị lại nói chú ấy không thể làm cha em?"
Bởi vì anh ấy là chú hai của em đó!
Dương Yến đỡ trán rồi nói: "Bởi vì anh ta là người xấu em biết không? Chị sợ mẹ em gả cho anh ta phải chịu khổ."
"Em cũng thấy vậy đó." Trường Bình đồng ý với ý kiến của cô, còn ghét bỏ nói: "Không đẹp trai tí nào, đến ngón tay út của cha em còn không bằng, còn chẳng biết làm sao mà chú ta kiếm được mớ tiền đó nữa kìa."
"..."
"Chị ơi, chị thông minh như vậy, thật sự không tìm được cách sao ạ?" Trường Bình nhìn cô với ánh mắt trông chờ, gò má của cậu bé trắng nõn nà, làm cô muốn véo ghê.
Dương Yến nói: "Chị nghĩ không ra thật đấy, em thì sao?"
"Em cũng không nghĩ ra." Trường Bình gãi gáy rồi vắt hết óc suy nghĩ.
Rồi ánh mắt cậu sáng bừng, Trường Bình nói với cô rằng: "Bằng không thì chúng ta tìm người đến phá lễ cưới của mẹ em đi, nói ông ta là kẻ lăng nhăng phóng túng, nếu thế thì mẹ em và ông ta tan vỡ luôn."
Mẹ Ngự tao nhã nhấp một ngụm cà phê: "Tôi đã đọc bản hợp đồng của cô và Ngự Văn Đình. Gia đình của cô không tốt, nhưng biết tự thân cố gắng, miễn cưỡng cũng xem như là xứng với con trai tôi."
"Bác đọc rồi sao?" Dương Yến nhớ đến bản hợp đồng đã ký với Ngự Văn Đình, không ngờ rằng anh ta lại đưa cho mẹ Ngự xem, lửa giận khi không bốc lên trong lòng cô: "Anh Ngự chỉ đùa với cháu mà thôi."
"Tôi có thể nhìn ra được có phải đùa hay không." Mẹ Ngự híp mắt, giọng nói nghe có vẻ không vui: "Con trai của tôi rất cố chấp, thích ai không được mà lại đi thích một đứa con gái riêng cơ chứ, haiz, đứa con gái riêng đó cũng giỏi lắm, bốn năm rồi mà vẫn có thể khiến con trai tôi kí bản hợp đồng này với cô vì nó."
"Có điều bây giờ cũng chẳng còn quan hệ gì nữa." Bà ta lại nói: "Tôi thương cho tổng giám đốc Phương cưới phải Tống Tịnh Hòa, nhưng bọn họ kết hôn tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."
Dương Yến không quen thuộc gì với Tống Tịnh Hòa nên chẳnng muốn quan tâm gì nhiều đến những chuyện không liên quan đến mình, nhưng nghe giọng điệu của mẹ Ngự cô vẫn cảm thấy không vui: "Bác đừng mở miệng ra là con gái riêng mãi thế, cô Tống đã được nhà họ Tống thừa nhận rồi, đã bước vào tầng cao của Tống thị từ lâu, bác không biết ư? Trong tay của cô ấy có 20% cổ phần Phương thị đấy ạ."
Mẹ Ngự khinh thường bật cười: "Cô ta có bản lĩnh ép nhà họ Tống nhận cô ta nhưng trong mắt tôi, từ đầu đến cuối cô ta cũng chỉ là đứa con gái riêng, chuyện này không thể nào thay đổi được."
Nhà họ Ngự của bọn họ làm sao có thể để một đứa con gái riêng làm vấy bẩn đây?
"Con trai của tôi rất thông minh, đáng lý ra tiền đồ của nó xán lạn không kể đâu cho hết." Nét mặt mẹ Ngự âm âm u u: "Nếu như không phải tại đứa con gái riêng đáng chết này thì nó đã tiếp nhận vị trí của cha nó từ lâu rồi!"
"Bác không thích là chuyện của bác, cháu không can thiệp được." Dương Yến đứng lên khỏi ghế: "Cháu không có gì để nói với bác, cháu đi trước đây."
Mẹ Ngự đi theo kéo tay Dương Yến lại, trông có vẻ rất nhiệt tình: "Tôi không thích cô ta nhưng tôi vẫn có ấn tượng tốt về cô Dương."
"Tôi có thể nhìn ra được Ngự Văn Đình rất yêu thích cô, bản thân cô cũng có chí tiến thủ, bây giờ là phó tổng giám đốc của Hợp Xuyên, nếu như có nhà họ Ngự chúng tôi giúp đỡ thì làm việc gì cũng có thể thuận buồm xuôi gió."
Dương Yến căm ghét từ tận đáy lòng.
Mẹ Ngự giống y như một kẻ ưa diễn kich vậy, ban đầu cao cao tại thượng muốn ra oai phủ đầu cô, nhưng thấy không có tác dụng gì lại kéo tay cô tỏ vẻ thân thiết lắm, thật quá lắm!
"Bác gái, cháu không có hứng thú gì với con trai bác hết, con trai bác cũng chẳng có hứng thú gì với cháu đâu." Dương Yến rút tay ra, thái độ rất lạnh lùng cứng rắn: " Cháu muốn gì sẽ tự mình cố gắng. Cảm ơn bác."
Mẹ Ngự cứ kéo tay cô không buông, nụ cười nhàn nhạt: "Không sao, làm bạn bè trước cũng được, nói không chừng qua lại một thời gian sẽ nảy ra cảm xúc thì sao, cháu là một cô gái tốt."
"..."
"Bác cũng không có gì tặng cho cháu, vòng ngọc này là của bà nội Văn Đình tặng cho bác."
Mẹ Ngự vừa dứt lời bèn tháo chiếc vòng tay mảnh khảnh ấy xuống, lúc Dương Yến còn chưa kịp phản ứng bà ta đã nắm chặt lấy tay cô rồi nhét mạnh vào trong chiếc vòng.
Dương Yến không chăm sóc da như mẹ Ngự, chắc chắn cổ tay cô hơi cứng, bị ép đeo vòng tay như vậy đúng thật la đau đến tận tim gan, cô hít một hơi khí lạnh.
Vẻ mặt Dương Yến hơi vặn vẹo, sắp không thốt nổi ra thành lời: "Bác gái, bác..."
Vì cô được dạy dỗ tử tế nên giờ lại nuốt hết những câu chửi tục vào lòng, chỉ hít sâu một hơi khí lạnh mà thôi, mà mẹ Ngự lại nắm chặt tay cô rồi cười khanh khách: "Món quà mọn mà thôi, cháu cứ nhận lấy trước đã."
"Cháu thật sự phải cảm ơn bác!" Dương Yến rít từng chữ qua kẽ răng, cô chỉ lo đến cơn đau chứ không hề để ý đến việc có ống kính từ ngoài cửa sổ đang nhắm vào bọn họ.
Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi mẹ Ngự, cô thấy cổ tay mình đỏ ửng, vốn dĩ muốn đập quách chiếc vòng luôn cho rồi nhưng lại sợ mẹ Ngự lại đi kiếm mình đòi lại nên mới tức tối đi kiếm cửa hàng bán ngọc.
"Gíup tôi tháo vòng tay này xuống, đừng làm hư."
Mấy nhân viên trong cửa hàng đều đến giúp đỡ cô, bọn họ bôi kem dưỡng da lên tay cô rồi tháo vòng ngọc xuống, có điều khi nãy mẹ Ngư đeo vào cho cô quá mức bạo lực nên bây giờ vừa đụng đến là hai bên cổ tay của cô đã tháy đau, một nhân viên trong tiệm nắm lấy cổ tay Dương Yến rồi tháo mạnh ra.
Nhân viên trong cửa hàng cẩn thận đặt chiếc vòng ngọc tím vào hộp rồi đưa nó cho Dương Yến, bọn họ hâm mộ nói: "Vòng ngọc tím này trong ghê, không chi 10 con số không mua nổi đâu, chị có mắt nhìn thật."
Dương Yến: "..."
May mà khi nãy cô kiềm chế không đập nát cái vòng này mà đi tìm người giúp đỡ, bằng không là xong đời rồi.
Dương Yến xoa xoa cổ tay đau nhức, lúc đi ra khỏi cửa hàng mới nhận dược một dãy tin nhắn Trường Bình gửi trên Mess, cậu ta hỏi cô đang ở đâu, trong có vẻ nôn nóng dữ lắm, dường như có việc phải tìm cô vậy.
Cô nhìn đông hồ, cũng lười về công ty nên gửi địa chỉ quán ăn cho Trường Bình, lúc vừa gọi món xong, bắt đầu dùng bữa là Trường Bình đã chạy đến rồi.
"Ăn gì chư?" Dương Yến đưa thực đơn cho cậu ấy: "Nhìn xem muốn ăn gì?"
"Xảy ra chuyện lớn rồi đó chị!" Trường Bình tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt cậu ấy rất đỗi sốt ruột: "Chị đọc báo chưa? Mẹ em sắp cưới rồi."
Dương Yến biết cậu ấy rất thông minh, dùng máy tính thì sớm muộn gì cũng biết tin này mà thôi, có điều cô cũng nào có cách gì xử lý được việc này.
"Em hỏi mẹ em chưa?"
Trường Bình siết nắm tay rồi tức giận nói: "Hỏi rồi, nhưng mẹ em nói vì vài chuyện mà không thể không cưới được, mẹ bảo em đừng để ý, nhưng em không để ý sao được?"
"Cứ coi như bất đắc dĩ đi thì cũng là kết hôn, cả nước đều biết tin này! Rõ ràng bà ấy nói đến tết cha em sẽ về, rồi cả nhà cùng đi Hokkaido trượt tuyết, bà ấy lừa em, cũng lừa cha em."
Dương Yến ngẩn người: "Mẹ em nói đến tến cha em sẽ về thật à?"
Nhưng cha của Trường Bình là Ngự Văn Đình, sao Tống Tịnh Hòa lại nói như vậy là lừa gạt Trường Bình hay sao? Hay là đến tết sẽ tìm người đàn ông nào đó qua mặt cậu ấy?
"Dạ phải." Trường Bình rầu rĩ nói: "Nhưng bây giờ mẹ làm vậy nên em cảm thấy mẹ đang lừa em. Em chỉ cần cha em mà thôi, em không cần tổng giám đốc Phương làm cha em đâu."
Dương Yến nhíu mày, cô cũng thấy bực mình: "Quan trọng là anh ấy cũng không thể làm cha em!"
Nếu thế chẳng phải các mối quan hệ sẽ càng rối rắm hơn hay sao?
Trường Bình lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Yến, ánh mắt sáng ngời: "Chị ơi, không phải chị thích tổng giám đốc Phương hay sao? Bằng không em giúp chị bỏ trốn với tổng giám đốc Phương nha!"
"Em, em nói linh tinh gì đấy!" Dương Yến bị sặc đến mặt mũi đỏ bừng, cô rót ly nước rồi tức giận nói: "Ai lại đi thích người đàn ông đó chứ!"
Trường Bình lại hỏi tiếp: "Vậy sao chị lại nói chú ấy không thể làm cha em?"
Bởi vì anh ấy là chú hai của em đó!
Dương Yến đỡ trán rồi nói: "Bởi vì anh ta là người xấu em biết không? Chị sợ mẹ em gả cho anh ta phải chịu khổ."
"Em cũng thấy vậy đó." Trường Bình đồng ý với ý kiến của cô, còn ghét bỏ nói: "Không đẹp trai tí nào, đến ngón tay út của cha em còn không bằng, còn chẳng biết làm sao mà chú ta kiếm được mớ tiền đó nữa kìa."
"..."
"Chị ơi, chị thông minh như vậy, thật sự không tìm được cách sao ạ?" Trường Bình nhìn cô với ánh mắt trông chờ, gò má của cậu bé trắng nõn nà, làm cô muốn véo ghê.
Dương Yến nói: "Chị nghĩ không ra thật đấy, em thì sao?"
"Em cũng không nghĩ ra." Trường Bình gãi gáy rồi vắt hết óc suy nghĩ.
Rồi ánh mắt cậu sáng bừng, Trường Bình nói với cô rằng: "Bằng không thì chúng ta tìm người đến phá lễ cưới của mẹ em đi, nói ông ta là kẻ lăng nhăng phóng túng, nếu thế thì mẹ em và ông ta tan vỡ luôn."
/613
|