Dương Yến lúng túng bóp lấy ba đô la, không biết phải nói gì nữa.
Sau đó Hứa Cung Diễn đã xóa bỏ sự bối rối đó, anh nói anh chỉ đang giúp sinh viên năm nhất thôi, lấy ba đô la trong tay cô làm chi phí may mắn rồi bỏ đi.
Bởi vì cả hai đều đến từ Học viện dịch thuật, nên họ luôn có thể gặp được nhau, họ trở thành bạn bè sau một thời gian vì có nhiều sở thích tương đồng, cô đã chấp nhận khi Hứa Cung Diễn tỏ tình với cô vào một ngày Giáng sinh.
Mối quan hệ giữa hai người ngọt ngào đến độ họ không bao giờ cãi nhau, Hứa Cung Diễn vẫn luôn nuông chiều cô.
“Nếu tôi không đi thì ngày hôm đó…” Dương Yến không muốn nghĩ về ngày đó nữa, vì vậy cô không nói gì thêm, quay đầu lại nhìn dòng sông lấp lánh.
Một nỗi đau thoáng xuất hiện trong mắt Hứa Cung Diễn, anh nắm lấy tay của Dương Yến, thì thầm: “An An, khi anh có cơ hội, anh sẽ kể cho em nghe mọi thứ.”
“Không cần nữa.” Dương Yến rút tay lại, khẽ mỉm cười: “Những điều ở quá khứ luôn là ký ức, chỉ cần thỉnh thoảng nghĩ về nó, mà cuộc sống bây giờ vẫn tốt là được.”
“An An...”
Dương Yến sửa lại lời nói của anh: “Hứa Cung Diễn, tôi đã đổi tên mình rồi, sau này anh hãy gọi tôi là Dương Yến, được chứ?”
Cổ họng Hứa Cung Diễn khẽ động đậy, cảm thấy thật khó chịu.
Anh muốn nói với cô mọi thứ, rửa sạch hình tượng trong lòng cô, nhưng giờ không phải là lúc, anh không thể nói.
- -
Dương Yến nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Cô biết mục đích của việc cô đến Hàng Khê với Hứa Cung Diễn, theo lộ trình được cô gái gặp trên tàu điện ngầm đưa ra, vài ngày tới cô sẽ đưa Hứa Cung Diễn đi chơi xung quanh.
Đầu tiên là đến bảo tàng và đến nơi bán những thứ kỳ lạ, những cửa hàng ẩn nhỏ trong hẻm, nhà hát opera… mỗi ngày họ đều ghé thăm hai hoặc ba địa điểm, đi bộ dọc theo con đường.
Vào ngày thứ năm, Hứa Cung Diễn bảo anh muốn đến núi Quan Âm.
Sau khi Dương Yến xem google, Dương Yến cảm thấy chân mình mềm đi: “Ngọn núi này cao quá, đi lên phải mất đến tận bốn giờ?”
Hứa Cung Diễn đáp: “Thời tiết không nóng lắm, vì vậy có thể đi để thư giãn.”
Dương Yến cười hehe.
Leo núi để thư giãn, cũng được nhỉ!
Cả hai khởi hành lúc 6:30 trên chiếc xe hơi của khách sạn, đến chân núi Quan Âm vào lúc 7:10, hai bên đường có rất nhiều quầy hàng được sử dụng phần đó để bán nhang.
Trước khi leo lên, Dương Yến trông thấy không có mấy người là bao, cô còn cười là Hứa Cung Diễn thật ngốc nghếch, leo núi cái gì mà leo núi, sau khi hai người leo lên đến lưng chừng núi, mới nghỉ ngơi một chốc
Họ ăn uống nghỉ ngơi ở đây, sau đó leo lên tiếp.
Dương Yến uống nửa chai nước, cô hỏi Hứa Cung Diễn: “Anh mất nhiều nỗ lực leo lên như vậy, trên đó có gì mà anh cần sao?”
“Ừm.” Hứa Cung Diễn nhìn xa xăm, Quan Âm trông thật nhỏ bé, âm trầm nói: “Tìm một thứ rất quan trọng.”
Dương Yến cảm thấy buồn cười: “Anh đã bao giờ nghe câu gọi là “sự do người làm” chưa? Nếu cầu nguyện thực sự hữu ích, tôi đã trở thành người phụ nữ giàu có đầu tiên trong danh sách của Forbes rồi!”
“Em có muốn nằm trong danh sách của Forbes không? Anh có thể giúp em.” Hứa Cung Diễn nhìn cô, với con ngươi màu xanh, như thế một biển nước, sâu không thấy đáy, dễ dàng mê hoặc lòng người.
“Khụ khụ.”
Dương Yến ho khan, một ít nước từ trong chai văng ra, làm ướt quần áo của cô.
Hứa Cung Diễn đưa khăn giấy cho cô.
“Đi, đi thôi, tiếp tục leo thôi.” Dương Yến tỏ ra như không có gì, vội vàng đứng dậy rời đi, nhìn cô vội vã rời đi như thế, Hứa Cung Diễn rất thất thố.
Đến trưa, hai người cuối cùng cũng lên được núi.
Trên núi là Đại Bi Chú khiến người ta yên tâm, khắp nơi đều có người, có chút hương khói lởn vởn trong không khí.
Dương Yến không tin điều này, nhưng vẫn theo Hứa Cung Diễn đi xung quanh bức tượng Quan Âm, thờ những bức tượng Phật nhỏ bên trong, rồi lại thờ đến bức lớn, hy vọng người nhà sẽ khỏe mạnh.
Cô đã thờ phụng xong, nhưng Hứa Cung Diễn bên cạnh cô vẫn đang quỳ trên tấm thảm, một chút ánh nắng chiếu vào vai anh, vẻ mặt lạnh lùng trên khuôn mặt anh giờ đây trông rất dịu dàng.
Dương Yến mơ màng.
Các đặc điểm trên khuôn mặt người đàn ông dường như trùng lặp với các đặc điểm của khuôn mặt khác trong tâm trí cô.
“Anh——” Dương Yến sợ hãi tột độ, lùi lại vài bước, cô lại nhìn Hứa Cung Diễn, nhưng chẳng có gì, như thể cô vừa thấy một ảo ảnh.
Hứa Cung Diễn cũng bị giật mình, mở mắt ra nhìn cô: “Chuyện gì thế?”
“Ổn, ổn mà.” Dương Yến chỉ mỉm cười.
Có phải là ảo giác không?
Hôm nay hai người không đi đâu cả, họ leo lên núi Quan Âm một lần rồi quay lại, Dương Yến hơi lơ đãng, nếu Hứa Cung Diễn không lôi kéo, cô đã hoàn toàn lụi xơ.
“Dương Yến!”
Dương Yến lập tức hoàn hồn, hơi ngây người nhìn Hứa Cung Diễn: “Chuyện gì thế?”
“Em mệt mỏi với anh rồi à?” Hứa Cung Diễn hỏi: “Hôm nay em luôn thất thần.”
“Tôi đang suy nghĩ ngày mai nên đi chơi ở đâu.” Dương Yến nói vội: “Hàng Khê rất vui và đẹp, về cơ bản thì những ngày này chúng ta đã chơi xong rồi, hay ngày mai...”
“Ngày mai đi nhảy dù đi.”
“Hả?”
Vào ngày thứ sáu, Dương Yến vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ thì bị Hứa Cung Diễn kéo vào máy bay riêng.
Dương Yến nhìn ra cửa sổ, trời có sương mù, không thể thấy gì, chân cô hơi mềm nhũn ra, thì thầm với Hứa Cung Diễn: “Tôi, tôi nghĩ tàu lượn siêu tốc cũng khá thú vị.”
“Nếu em thích, vậy thì sau khi nhảy dù chúng ta đến công viên giải trí.” Hứa Cung Diễn đeo đầy đủ thiết bị an toàn lên người cô, hoàn toàn xem nhẹ nó, như thế nhảy dù chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
Dương Yến sắp khóc mất.
Nếu cô mà biết sẽ đến đây, vậy thì ngay trước khi lên máy bay, cô sẽ khóc, gây rắc rối hoặc treo cổ, để anh buông tha cô.
Cậu chủ ơi, nguy hiểm lắm!
Sau khi Hứa Cung Diễn làm một cử chỉ, nhân viên mở cửa hầm, cơn gió lạnh buốt tạt vào mặt họ, Dương Yến cảm thấy mặt cô như sắp rơi ra, tay bấu chặt lấy Hứa Cung Diễn.
“Anh! Anh này!” Dương Yến khuyên ngăn: “Anh đi đi, tôi sẽ đợi anh trên này!”
“Em không muốn trải nghiệm à?”
“Không muốn chút nào! Tôi chỉ muốn sống tốt thôi.”
Hứa Cung Diễn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh cơ thể cô thẳng lại, thì thầm vào tai cô: “Đừng sợ, có anh ở đây, em sẽ ổn thôi.”
Anh đẩy cô xuống một chút.
“Không không không! Tôi không muốn đi! Tôi sẽ không đi!” Dương Yến muốn đi đến cửa hầm, nhưng trước khi ngón tay cô kịp chạm vào cửa, cô đã bị Hứa Cung Diễn ôm lấy, và rồi cơ thể cô đột nhiên mất trọng lượng.
“Aaaa! Mẹ ơi cứu con với!” Sự đột ngột này khiến Dương Yến hét lên, lần lượt nắm lấy tay Hứa Cung Diễn, chỉ biết quơ đại vì chẳng dám mở đôi mắt mình ra.
Chết mất! Chết mất!
Phải làm sao đây, cô chỉ có một ít tiền thôi, mua một ngôi nhà xong còn chưa kịp sống ở đó, không muốn chết đâu!
Gió tạt vào mặt cô, đau đớn vô cùng, giọng nói điềm tĩnh và dịu dàng của Hứa Cung Diễn vang lên bên tai cô: “Dương Yến, mở mắt ra nhìn xem.”
“Hứa Cung Diễn, anh khốn khiếp!”
“Mở mắt ra nhìn xem, khung cảnh đẹp lắm.” Hứa Cung Diễn mỉm cười bên tai cô: “Anh sẽ bảo vệ em.”
“Tôi không!”
“Vậy anh tháo dây lưng để em tự bay nhé!”
“Tôi nhìn tôi nhìn!” Dương Yến to tiếng nói.
Cô không có dù, nếu thật sự bị Hứa Cung Diễn ném đi, cô rơi từ khoảng cách cao như vậy, sẽ chẳng toàn thây đâu.
Dương Yến ôm chặt lấy Hứa Cung Diễn, mở mắt ra một chút.
Họ đang bay xuống theo tốc độ của gió, đập vào mắt là màu vàng vàng, trông giống hệt như một bức tranh sơn dầu, chỉ hận không thể cầm một cây bút tô thêm vài nét.
Dương Yến nhìn, lẩm bẩm: “Trông đẹp quá. Chả trách nhiều người trải nghiệm việc này như vậy, cảnh quan vốn có thực sự đáng để mạo hiểm.”
Sau đó Hứa Cung Diễn đã xóa bỏ sự bối rối đó, anh nói anh chỉ đang giúp sinh viên năm nhất thôi, lấy ba đô la trong tay cô làm chi phí may mắn rồi bỏ đi.
Bởi vì cả hai đều đến từ Học viện dịch thuật, nên họ luôn có thể gặp được nhau, họ trở thành bạn bè sau một thời gian vì có nhiều sở thích tương đồng, cô đã chấp nhận khi Hứa Cung Diễn tỏ tình với cô vào một ngày Giáng sinh.
Mối quan hệ giữa hai người ngọt ngào đến độ họ không bao giờ cãi nhau, Hứa Cung Diễn vẫn luôn nuông chiều cô.
“Nếu tôi không đi thì ngày hôm đó…” Dương Yến không muốn nghĩ về ngày đó nữa, vì vậy cô không nói gì thêm, quay đầu lại nhìn dòng sông lấp lánh.
Một nỗi đau thoáng xuất hiện trong mắt Hứa Cung Diễn, anh nắm lấy tay của Dương Yến, thì thầm: “An An, khi anh có cơ hội, anh sẽ kể cho em nghe mọi thứ.”
“Không cần nữa.” Dương Yến rút tay lại, khẽ mỉm cười: “Những điều ở quá khứ luôn là ký ức, chỉ cần thỉnh thoảng nghĩ về nó, mà cuộc sống bây giờ vẫn tốt là được.”
“An An...”
Dương Yến sửa lại lời nói của anh: “Hứa Cung Diễn, tôi đã đổi tên mình rồi, sau này anh hãy gọi tôi là Dương Yến, được chứ?”
Cổ họng Hứa Cung Diễn khẽ động đậy, cảm thấy thật khó chịu.
Anh muốn nói với cô mọi thứ, rửa sạch hình tượng trong lòng cô, nhưng giờ không phải là lúc, anh không thể nói.
- -
Dương Yến nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Cô biết mục đích của việc cô đến Hàng Khê với Hứa Cung Diễn, theo lộ trình được cô gái gặp trên tàu điện ngầm đưa ra, vài ngày tới cô sẽ đưa Hứa Cung Diễn đi chơi xung quanh.
Đầu tiên là đến bảo tàng và đến nơi bán những thứ kỳ lạ, những cửa hàng ẩn nhỏ trong hẻm, nhà hát opera… mỗi ngày họ đều ghé thăm hai hoặc ba địa điểm, đi bộ dọc theo con đường.
Vào ngày thứ năm, Hứa Cung Diễn bảo anh muốn đến núi Quan Âm.
Sau khi Dương Yến xem google, Dương Yến cảm thấy chân mình mềm đi: “Ngọn núi này cao quá, đi lên phải mất đến tận bốn giờ?”
Hứa Cung Diễn đáp: “Thời tiết không nóng lắm, vì vậy có thể đi để thư giãn.”
Dương Yến cười hehe.
Leo núi để thư giãn, cũng được nhỉ!
Cả hai khởi hành lúc 6:30 trên chiếc xe hơi của khách sạn, đến chân núi Quan Âm vào lúc 7:10, hai bên đường có rất nhiều quầy hàng được sử dụng phần đó để bán nhang.
Trước khi leo lên, Dương Yến trông thấy không có mấy người là bao, cô còn cười là Hứa Cung Diễn thật ngốc nghếch, leo núi cái gì mà leo núi, sau khi hai người leo lên đến lưng chừng núi, mới nghỉ ngơi một chốc
Họ ăn uống nghỉ ngơi ở đây, sau đó leo lên tiếp.
Dương Yến uống nửa chai nước, cô hỏi Hứa Cung Diễn: “Anh mất nhiều nỗ lực leo lên như vậy, trên đó có gì mà anh cần sao?”
“Ừm.” Hứa Cung Diễn nhìn xa xăm, Quan Âm trông thật nhỏ bé, âm trầm nói: “Tìm một thứ rất quan trọng.”
Dương Yến cảm thấy buồn cười: “Anh đã bao giờ nghe câu gọi là “sự do người làm” chưa? Nếu cầu nguyện thực sự hữu ích, tôi đã trở thành người phụ nữ giàu có đầu tiên trong danh sách của Forbes rồi!”
“Em có muốn nằm trong danh sách của Forbes không? Anh có thể giúp em.” Hứa Cung Diễn nhìn cô, với con ngươi màu xanh, như thế một biển nước, sâu không thấy đáy, dễ dàng mê hoặc lòng người.
“Khụ khụ.”
Dương Yến ho khan, một ít nước từ trong chai văng ra, làm ướt quần áo của cô.
Hứa Cung Diễn đưa khăn giấy cho cô.
“Đi, đi thôi, tiếp tục leo thôi.” Dương Yến tỏ ra như không có gì, vội vàng đứng dậy rời đi, nhìn cô vội vã rời đi như thế, Hứa Cung Diễn rất thất thố.
Đến trưa, hai người cuối cùng cũng lên được núi.
Trên núi là Đại Bi Chú khiến người ta yên tâm, khắp nơi đều có người, có chút hương khói lởn vởn trong không khí.
Dương Yến không tin điều này, nhưng vẫn theo Hứa Cung Diễn đi xung quanh bức tượng Quan Âm, thờ những bức tượng Phật nhỏ bên trong, rồi lại thờ đến bức lớn, hy vọng người nhà sẽ khỏe mạnh.
Cô đã thờ phụng xong, nhưng Hứa Cung Diễn bên cạnh cô vẫn đang quỳ trên tấm thảm, một chút ánh nắng chiếu vào vai anh, vẻ mặt lạnh lùng trên khuôn mặt anh giờ đây trông rất dịu dàng.
Dương Yến mơ màng.
Các đặc điểm trên khuôn mặt người đàn ông dường như trùng lặp với các đặc điểm của khuôn mặt khác trong tâm trí cô.
“Anh——” Dương Yến sợ hãi tột độ, lùi lại vài bước, cô lại nhìn Hứa Cung Diễn, nhưng chẳng có gì, như thể cô vừa thấy một ảo ảnh.
Hứa Cung Diễn cũng bị giật mình, mở mắt ra nhìn cô: “Chuyện gì thế?”
“Ổn, ổn mà.” Dương Yến chỉ mỉm cười.
Có phải là ảo giác không?
Hôm nay hai người không đi đâu cả, họ leo lên núi Quan Âm một lần rồi quay lại, Dương Yến hơi lơ đãng, nếu Hứa Cung Diễn không lôi kéo, cô đã hoàn toàn lụi xơ.
“Dương Yến!”
Dương Yến lập tức hoàn hồn, hơi ngây người nhìn Hứa Cung Diễn: “Chuyện gì thế?”
“Em mệt mỏi với anh rồi à?” Hứa Cung Diễn hỏi: “Hôm nay em luôn thất thần.”
“Tôi đang suy nghĩ ngày mai nên đi chơi ở đâu.” Dương Yến nói vội: “Hàng Khê rất vui và đẹp, về cơ bản thì những ngày này chúng ta đã chơi xong rồi, hay ngày mai...”
“Ngày mai đi nhảy dù đi.”
“Hả?”
Vào ngày thứ sáu, Dương Yến vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ thì bị Hứa Cung Diễn kéo vào máy bay riêng.
Dương Yến nhìn ra cửa sổ, trời có sương mù, không thể thấy gì, chân cô hơi mềm nhũn ra, thì thầm với Hứa Cung Diễn: “Tôi, tôi nghĩ tàu lượn siêu tốc cũng khá thú vị.”
“Nếu em thích, vậy thì sau khi nhảy dù chúng ta đến công viên giải trí.” Hứa Cung Diễn đeo đầy đủ thiết bị an toàn lên người cô, hoàn toàn xem nhẹ nó, như thế nhảy dù chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
Dương Yến sắp khóc mất.
Nếu cô mà biết sẽ đến đây, vậy thì ngay trước khi lên máy bay, cô sẽ khóc, gây rắc rối hoặc treo cổ, để anh buông tha cô.
Cậu chủ ơi, nguy hiểm lắm!
Sau khi Hứa Cung Diễn làm một cử chỉ, nhân viên mở cửa hầm, cơn gió lạnh buốt tạt vào mặt họ, Dương Yến cảm thấy mặt cô như sắp rơi ra, tay bấu chặt lấy Hứa Cung Diễn.
“Anh! Anh này!” Dương Yến khuyên ngăn: “Anh đi đi, tôi sẽ đợi anh trên này!”
“Em không muốn trải nghiệm à?”
“Không muốn chút nào! Tôi chỉ muốn sống tốt thôi.”
Hứa Cung Diễn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh cơ thể cô thẳng lại, thì thầm vào tai cô: “Đừng sợ, có anh ở đây, em sẽ ổn thôi.”
Anh đẩy cô xuống một chút.
“Không không không! Tôi không muốn đi! Tôi sẽ không đi!” Dương Yến muốn đi đến cửa hầm, nhưng trước khi ngón tay cô kịp chạm vào cửa, cô đã bị Hứa Cung Diễn ôm lấy, và rồi cơ thể cô đột nhiên mất trọng lượng.
“Aaaa! Mẹ ơi cứu con với!” Sự đột ngột này khiến Dương Yến hét lên, lần lượt nắm lấy tay Hứa Cung Diễn, chỉ biết quơ đại vì chẳng dám mở đôi mắt mình ra.
Chết mất! Chết mất!
Phải làm sao đây, cô chỉ có một ít tiền thôi, mua một ngôi nhà xong còn chưa kịp sống ở đó, không muốn chết đâu!
Gió tạt vào mặt cô, đau đớn vô cùng, giọng nói điềm tĩnh và dịu dàng của Hứa Cung Diễn vang lên bên tai cô: “Dương Yến, mở mắt ra nhìn xem.”
“Hứa Cung Diễn, anh khốn khiếp!”
“Mở mắt ra nhìn xem, khung cảnh đẹp lắm.” Hứa Cung Diễn mỉm cười bên tai cô: “Anh sẽ bảo vệ em.”
“Tôi không!”
“Vậy anh tháo dây lưng để em tự bay nhé!”
“Tôi nhìn tôi nhìn!” Dương Yến to tiếng nói.
Cô không có dù, nếu thật sự bị Hứa Cung Diễn ném đi, cô rơi từ khoảng cách cao như vậy, sẽ chẳng toàn thây đâu.
Dương Yến ôm chặt lấy Hứa Cung Diễn, mở mắt ra một chút.
Họ đang bay xuống theo tốc độ của gió, đập vào mắt là màu vàng vàng, trông giống hệt như một bức tranh sơn dầu, chỉ hận không thể cầm một cây bút tô thêm vài nét.
Dương Yến nhìn, lẩm bẩm: “Trông đẹp quá. Chả trách nhiều người trải nghiệm việc này như vậy, cảnh quan vốn có thực sự đáng để mạo hiểm.”
/613
|