Bởi vậy lần đó ở khách sạn cô cảm thấy thời gian có chút không đúng, cô nhớ rõ ràng là thứ ba, nhưng khi tỉnh dậy đã là thứ năm.
Hóa ra cô đã quên những chuyện xảy ra vào tối thứ tư.
"Trời ạ, chuyện gì thế này?” Những ký ức kia quá rõ ràng, Dương Yến không ngừng lăn lộn trên giường: “Nếu biết thuốc kia có tác dụng như vậy thì mình đã không dùng.”
Bấy giờ đã biết rồi cô làm sao có thể đối mặt với Phương Tinh Nghị đây, thật quá xấu hổ.
Đúng lúc Cao Mỹ Hy gửi tin nhắn mes nói Phương thị có việc gấp, Dương Yến lập tức đồng ý, nhanh chóng thay quần áo rời đi, và dĩ nhiên vẫn không quên gọi một người giúp việc đến biệt thự..
"Ni Ni!"
Dương Yến vừa vào cửa liền bị người phía sau va vào, Lâm Thanh Dung đi bên cạnh cô: “Thật lạ nha, cậu lại tới công ty, không sợ Phương tổng nhà cậu buồn bực sao?”
Dương Yến lành lạnh nhìn cô một cái: "Đi."
"Cậu không phải Ni Ni mà tớ yêu, cậu thật hung dữ.” Lâm Thanh Dung ríu rít giả tủi thân. Sau đó lại bát quái nói: “Nhìn sắc mặt cậu không tốt, có chuyện gì? Phương tổng “bắt nạt” cậu?”
Cô cố tình nhấn mạnh một từ khiến mi tâm Dương Yến nhảy lên: “Cậu đừng nghĩ lung tung.”
"Là biểu hiện của cậu nói cho tớ biết.”
"..."
"Vậy trưa nay cậu có muốn quay về không? Nếu không quay về chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm, tớ phát hiện có một của hàng bò bít tết ăn rất ngon.”
"Không ăn!"
"Haizzz, Ni Ni cậu sắp trở thành Phương tổng rồi, vô tình và lạnh lẽo.”
"..."
Lâm Thanh Dung than thở chen vào bên cạnh người Dương Yến, quẹt thẻ xuống thang máy, đi vào, khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại có một cánh tay chen vào.
"Chào buổi sáng tốt lành."
Ngoài cửa là Lục Văn Thù trong bộ âu phục màu đen, chưa kể anh ta có đôi chân dài mặc bộ âu phục đặc biệt bắt mắt, bớt đi một chút ngang bướng, ngỗ ngược, trông lại thêm ưu tú.
Nếu không phải là gương mặt kia, Dương Yến còn không nhận ra anh ta: "Sao anh lại tới đây?"
"Tình hình Phương thị ngày càn tồi tệ hơn, tôi sợ cô bận quá nên đến đây để giúp.” Lục Văn Thù tiến vào thang máy, nói xong quay đầu cùng Lâm Thanh Dung lôi kéo làm quen: "Tiểu mỹ nữ ăn sáng chưa?"
"A." Lâm Thanh Dung vô thức gật đầu, lại nhìn vào mắt Lục Văn Thù: “Anh thế này trông rất đẹp trai, nên về sau đừng ăn mặc lòe loẹt như vậy nữa, giống gà trống hoa cũng không tốt.”
Khóe miệng Lục Văn Thù giật giật, mỉm cười duyên dáng: "Đúng đúng! Chỉ cần cô thích, một ngày hai mươi bốn giờ tôi đều có thể mặc âu phục.”
Dương Yến trợn tròn mắt.
Tên này cũng quá quê mùa đi, kỹ thuật tán gái thật kém!
Lúc thang máy đi lên, Lục Văn Thù tìm chủ đề để nói chuyện cùng Lâm Thanh Dung, còn nghiêng người về phía cô, bộ dạng của anh ta trong mắt Dương Yến giống như tám đời chưa từng gặp một cô gái nào.
Chờ khi Lâm Thanh Dung đến tầng lầu, Lục Văn Thù mới nói: "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm nha, tôi mời."
"Được, nhưng để tôi mới, muốn cám ơn anh tặng bồn hoa.”
Lục Văn Thù cười không ngừng.
Dương Yến nghiêng nghiêng nhìn anh ta một cái, cười lạnh nói: "Ta thật sự là tính sai, nếu biết anh đến thì nên sớm mở điện thoại ra để thu hình, để anh tự xem tình hình của mình.”
"Bộ dáng phong lưu phóng khoáng của tôi sao?" Lục Văn Thù duỗi tay ra, nửa người ép trên bả vai cô: “Tôi đối với ngoại hình của mình rất có tự tin, nếu tôi là một ngôi sao liền không thể nhầm lẫn với những người khác.”
"Đúng vậy a, một số "Nhân vật" anh thực sự có năng lực đảm nhiệm.” Dương Yến lấy cùi chỏ đụng Lục Văn Thù: “Nếu anh không có việc gì có thể ở đây dạo chơi, Phương thị có rất nhiều mĩ nữ.”
"Không, tôi chỉ thích tiểu tiên nữ thôi."
"Người ta cũng không thích anh, tự mình đa tình!" Dương Yến tức giận nói.
"Tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, tôi không vội.” Lục Văn Thù cười, đẩy Dương Yến: "Nếu không cô nhận tiểu tiên nữa làm em gái đi.”
"Để làm gì!"
"Nếu như tôi theo đuổi được cô ấy, vậy tôi cũng chính là em trai cô, người ta không phải thường hay nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.”
"..."
"Hoặc là cô nhận tôi làm em trai cũng được.”
"Anh thật sự là một con quỷ.” Dương Yến nhìn kẻ ngốc này với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh lớn hơn tôi mấy tuổi, lại còn muốn gọi tôi là chị, tôi cũng không có ý tứ đó đâu.”
Lục Văn Thù cười hì hì: "Cái này có sao đâu, mặt tôi nhìn rất trẻ nha.”
Dương Yến không muốn nói nhảm cùng anh ta.
Cô hiện tại cảm thấy rất phiền, đầu tiên biết em trai là đồng tính, còn chưa tiêu hóa xong, Lục Văn Thù chết tiệt lại cho cô một viên thuốc, để trong đầu cô nhớ lại loạt ký ức mãnh liệt.
Thật quá phiền!
Dương Yến đến Phương thị, liền tổ chức ba cuộc họp lớn nhỏ, mỗi cuộc họp đều có Lục Văn Thù.
Lục Văn Thù thường xuyên đến Phương thị, nhưng mấy ngày nay Dương Yến ở biệt thự chăm sóc Phương Tinh Nghị nên không để ý, vì Viên Dã tham ô bị bắt, anh ta tạm giữ vị trí giám đốc Bộ Quốc tế.
Người đàn ông này bình thường giống như rất lơ là, nói chuyện cùng người khác có chút không đứng đắn, nhưng khi đến họp, những vấn đề liên quan đến công ty lập tức lời nói trở nên sắc bén, làm cho người ta run sợ trong lòng.
Dương Yến đột nhiên cảm giác được, để so sánh với người đầy kinh nghiêm như Lục Văn Thù, cô còn quá non.
Cũng không biết ông Phương lấy đâu ra can đảm dám đem Phương thị giao cho cô.
Sau khi họp xong, Dương Yến lại tiếp tục xử lý các loại tài liệu, chính là chi nhánh nào có vấn đề, tài chính bị đóng băng, nhân viên bỏ trốn...
Từ sau tai nạn của Phương Tinh Nghị, nguy cơ của Phương thị diễn ra quá lâu, cho đến giờ toàn bộ Phương thị lung lay như sắp đổ, chỉ cần một ngón tay tác động vào là có thể ngã.
Các tin tức tiêu cực từ Phương thị và số liệu của Mãn Giang Hồng làm Dương Yến quá mệt mỏi, cô chuyên tâm xử lý công việc, đến buổi trưa Lâm Thanh Dung gọi đi ăn cơm cũng không đi.
"Dương tổng."
Một thư ký trong phòng thư ký mang một cái hộp giữ nhiệt tiến đền phòng Tổng giám đốc, đưa cho Dương Yến::”Đây là cơm trưa của một vị tiên sinh họ Hứa đưa tới, tôi đã kiếm tra, không có vấn đề gì.”
Dương Yến nhíu mày.
Họ Hứa, cũng chỉ có người đàn ông kia.
Dương Yến ngược lại không cho thư ký vứt đi, cô mở nắp ra, bên trong có một tờ giấy ghi chú, hai lớp dưới là canh thịt gà và thịt băm, cá cơm thơm phức...
Cô đọc tờ giấy.
【 Chúc cô ngon miệng, tôi rất mong được gặp cô một lần. 】
Sau khi xem xong, Dương Yến trực tiếp đem tờ giấy ném vào sọt rác, không một chút dao động.
Không gặp.
Buổi tối Dương Yến cũng không trở về biệt thự của Phương Tinh Nghị mà cũng về căn hộ cùng Lâm Thanh Dung, Lâm Thanh Dung hét lên vì ngạc nhiên, bám theo hỏi cô có việc gì, Dương Yến tùy tiện trả lời cho qua.
Sau đó mấy ngày, Dương Yến mượn cớ công ty có quá nhiều việc, xử lý xong liền trở về căn hộ.
Mà từ khi Lục Văn Thù cùng Lâm Thanh Dung ăn cơm trưa xong, được một tấc lại muốn tiến một thước, không để ý mặt mũi dính lấy cô, dù Dương Yến cùng Lâm Thanh Dung đến công ty lúc mấy giờ cũng đều có thể ‘tình cờ’ gặp anh ta.
Dương Yến gần như bị thuyết phục.
"Dương tổng." Sáng sớm Cao Mỹ Hy đã đến tìm Dương Yến, lễ phép hỏi thăm: "Quà Tết Trung thu đều đã chuẩn bị xong, ngài nhìn một chút xem có gì không ổn hay không?"
Dương Yến ngẩn người: "Hôm nay là tết Trung thu?"
Cao Mỹ Hy nói: "Đúng vậy, hôm qua đã đưa ra thông báo, tất cả các nhân viên có thể tan ca sau ba giờ chiều.”
Phương Tinh Nghị hẳn là sẽ về nhà họ Phương tết trung thu rồi.
"Dương tổng?"
"A?" Dương Yến hoàn hồn, cô nhìn vào danh sách, hỏi Cao Mỹ Hy: “Còn thẻ mua sắm nào không?”
"Có."
"Cho mỗi giám đốc điều hành một thẻ mua sắm ba mươi triệu.”
"Được."
Sau khi Cao Mỹ Hy rời đi, Dương Yến cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị, mở mes xong lại dừng lại.
Cô là ai, tại sao phải đến nhà họ Phương dự trung thu làm gì?
Hơn nữa, mấy ngày nay cô đều không đến biệt thự, Phương Tinh Nghị cũng coi như cô không tồn tại, không gọi điện thoại cũng không có nhắn tin qua Messenger, dựa vào cái gì cô muốn gọi điện để hỏi anh có cần giúp đỡ hay không?
Trong lòng Dương Yến tức giận, vừa định đặt điện thoại xuống thì nhận được điện thoại của Phương Tinh Nghị.
Hóa ra cô đã quên những chuyện xảy ra vào tối thứ tư.
"Trời ạ, chuyện gì thế này?” Những ký ức kia quá rõ ràng, Dương Yến không ngừng lăn lộn trên giường: “Nếu biết thuốc kia có tác dụng như vậy thì mình đã không dùng.”
Bấy giờ đã biết rồi cô làm sao có thể đối mặt với Phương Tinh Nghị đây, thật quá xấu hổ.
Đúng lúc Cao Mỹ Hy gửi tin nhắn mes nói Phương thị có việc gấp, Dương Yến lập tức đồng ý, nhanh chóng thay quần áo rời đi, và dĩ nhiên vẫn không quên gọi một người giúp việc đến biệt thự..
"Ni Ni!"
Dương Yến vừa vào cửa liền bị người phía sau va vào, Lâm Thanh Dung đi bên cạnh cô: “Thật lạ nha, cậu lại tới công ty, không sợ Phương tổng nhà cậu buồn bực sao?”
Dương Yến lành lạnh nhìn cô một cái: "Đi."
"Cậu không phải Ni Ni mà tớ yêu, cậu thật hung dữ.” Lâm Thanh Dung ríu rít giả tủi thân. Sau đó lại bát quái nói: “Nhìn sắc mặt cậu không tốt, có chuyện gì? Phương tổng “bắt nạt” cậu?”
Cô cố tình nhấn mạnh một từ khiến mi tâm Dương Yến nhảy lên: “Cậu đừng nghĩ lung tung.”
"Là biểu hiện của cậu nói cho tớ biết.”
"..."
"Vậy trưa nay cậu có muốn quay về không? Nếu không quay về chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm, tớ phát hiện có một của hàng bò bít tết ăn rất ngon.”
"Không ăn!"
"Haizzz, Ni Ni cậu sắp trở thành Phương tổng rồi, vô tình và lạnh lẽo.”
"..."
Lâm Thanh Dung than thở chen vào bên cạnh người Dương Yến, quẹt thẻ xuống thang máy, đi vào, khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại có một cánh tay chen vào.
"Chào buổi sáng tốt lành."
Ngoài cửa là Lục Văn Thù trong bộ âu phục màu đen, chưa kể anh ta có đôi chân dài mặc bộ âu phục đặc biệt bắt mắt, bớt đi một chút ngang bướng, ngỗ ngược, trông lại thêm ưu tú.
Nếu không phải là gương mặt kia, Dương Yến còn không nhận ra anh ta: "Sao anh lại tới đây?"
"Tình hình Phương thị ngày càn tồi tệ hơn, tôi sợ cô bận quá nên đến đây để giúp.” Lục Văn Thù tiến vào thang máy, nói xong quay đầu cùng Lâm Thanh Dung lôi kéo làm quen: "Tiểu mỹ nữ ăn sáng chưa?"
"A." Lâm Thanh Dung vô thức gật đầu, lại nhìn vào mắt Lục Văn Thù: “Anh thế này trông rất đẹp trai, nên về sau đừng ăn mặc lòe loẹt như vậy nữa, giống gà trống hoa cũng không tốt.”
Khóe miệng Lục Văn Thù giật giật, mỉm cười duyên dáng: "Đúng đúng! Chỉ cần cô thích, một ngày hai mươi bốn giờ tôi đều có thể mặc âu phục.”
Dương Yến trợn tròn mắt.
Tên này cũng quá quê mùa đi, kỹ thuật tán gái thật kém!
Lúc thang máy đi lên, Lục Văn Thù tìm chủ đề để nói chuyện cùng Lâm Thanh Dung, còn nghiêng người về phía cô, bộ dạng của anh ta trong mắt Dương Yến giống như tám đời chưa từng gặp một cô gái nào.
Chờ khi Lâm Thanh Dung đến tầng lầu, Lục Văn Thù mới nói: "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm nha, tôi mời."
"Được, nhưng để tôi mới, muốn cám ơn anh tặng bồn hoa.”
Lục Văn Thù cười không ngừng.
Dương Yến nghiêng nghiêng nhìn anh ta một cái, cười lạnh nói: "Ta thật sự là tính sai, nếu biết anh đến thì nên sớm mở điện thoại ra để thu hình, để anh tự xem tình hình của mình.”
"Bộ dáng phong lưu phóng khoáng của tôi sao?" Lục Văn Thù duỗi tay ra, nửa người ép trên bả vai cô: “Tôi đối với ngoại hình của mình rất có tự tin, nếu tôi là một ngôi sao liền không thể nhầm lẫn với những người khác.”
"Đúng vậy a, một số "Nhân vật" anh thực sự có năng lực đảm nhiệm.” Dương Yến lấy cùi chỏ đụng Lục Văn Thù: “Nếu anh không có việc gì có thể ở đây dạo chơi, Phương thị có rất nhiều mĩ nữ.”
"Không, tôi chỉ thích tiểu tiên nữ thôi."
"Người ta cũng không thích anh, tự mình đa tình!" Dương Yến tức giận nói.
"Tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, tôi không vội.” Lục Văn Thù cười, đẩy Dương Yến: "Nếu không cô nhận tiểu tiên nữa làm em gái đi.”
"Để làm gì!"
"Nếu như tôi theo đuổi được cô ấy, vậy tôi cũng chính là em trai cô, người ta không phải thường hay nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.”
"..."
"Hoặc là cô nhận tôi làm em trai cũng được.”
"Anh thật sự là một con quỷ.” Dương Yến nhìn kẻ ngốc này với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh lớn hơn tôi mấy tuổi, lại còn muốn gọi tôi là chị, tôi cũng không có ý tứ đó đâu.”
Lục Văn Thù cười hì hì: "Cái này có sao đâu, mặt tôi nhìn rất trẻ nha.”
Dương Yến không muốn nói nhảm cùng anh ta.
Cô hiện tại cảm thấy rất phiền, đầu tiên biết em trai là đồng tính, còn chưa tiêu hóa xong, Lục Văn Thù chết tiệt lại cho cô một viên thuốc, để trong đầu cô nhớ lại loạt ký ức mãnh liệt.
Thật quá phiền!
Dương Yến đến Phương thị, liền tổ chức ba cuộc họp lớn nhỏ, mỗi cuộc họp đều có Lục Văn Thù.
Lục Văn Thù thường xuyên đến Phương thị, nhưng mấy ngày nay Dương Yến ở biệt thự chăm sóc Phương Tinh Nghị nên không để ý, vì Viên Dã tham ô bị bắt, anh ta tạm giữ vị trí giám đốc Bộ Quốc tế.
Người đàn ông này bình thường giống như rất lơ là, nói chuyện cùng người khác có chút không đứng đắn, nhưng khi đến họp, những vấn đề liên quan đến công ty lập tức lời nói trở nên sắc bén, làm cho người ta run sợ trong lòng.
Dương Yến đột nhiên cảm giác được, để so sánh với người đầy kinh nghiêm như Lục Văn Thù, cô còn quá non.
Cũng không biết ông Phương lấy đâu ra can đảm dám đem Phương thị giao cho cô.
Sau khi họp xong, Dương Yến lại tiếp tục xử lý các loại tài liệu, chính là chi nhánh nào có vấn đề, tài chính bị đóng băng, nhân viên bỏ trốn...
Từ sau tai nạn của Phương Tinh Nghị, nguy cơ của Phương thị diễn ra quá lâu, cho đến giờ toàn bộ Phương thị lung lay như sắp đổ, chỉ cần một ngón tay tác động vào là có thể ngã.
Các tin tức tiêu cực từ Phương thị và số liệu của Mãn Giang Hồng làm Dương Yến quá mệt mỏi, cô chuyên tâm xử lý công việc, đến buổi trưa Lâm Thanh Dung gọi đi ăn cơm cũng không đi.
"Dương tổng."
Một thư ký trong phòng thư ký mang một cái hộp giữ nhiệt tiến đền phòng Tổng giám đốc, đưa cho Dương Yến::”Đây là cơm trưa của một vị tiên sinh họ Hứa đưa tới, tôi đã kiếm tra, không có vấn đề gì.”
Dương Yến nhíu mày.
Họ Hứa, cũng chỉ có người đàn ông kia.
Dương Yến ngược lại không cho thư ký vứt đi, cô mở nắp ra, bên trong có một tờ giấy ghi chú, hai lớp dưới là canh thịt gà và thịt băm, cá cơm thơm phức...
Cô đọc tờ giấy.
【 Chúc cô ngon miệng, tôi rất mong được gặp cô một lần. 】
Sau khi xem xong, Dương Yến trực tiếp đem tờ giấy ném vào sọt rác, không một chút dao động.
Không gặp.
Buổi tối Dương Yến cũng không trở về biệt thự của Phương Tinh Nghị mà cũng về căn hộ cùng Lâm Thanh Dung, Lâm Thanh Dung hét lên vì ngạc nhiên, bám theo hỏi cô có việc gì, Dương Yến tùy tiện trả lời cho qua.
Sau đó mấy ngày, Dương Yến mượn cớ công ty có quá nhiều việc, xử lý xong liền trở về căn hộ.
Mà từ khi Lục Văn Thù cùng Lâm Thanh Dung ăn cơm trưa xong, được một tấc lại muốn tiến một thước, không để ý mặt mũi dính lấy cô, dù Dương Yến cùng Lâm Thanh Dung đến công ty lúc mấy giờ cũng đều có thể ‘tình cờ’ gặp anh ta.
Dương Yến gần như bị thuyết phục.
"Dương tổng." Sáng sớm Cao Mỹ Hy đã đến tìm Dương Yến, lễ phép hỏi thăm: "Quà Tết Trung thu đều đã chuẩn bị xong, ngài nhìn một chút xem có gì không ổn hay không?"
Dương Yến ngẩn người: "Hôm nay là tết Trung thu?"
Cao Mỹ Hy nói: "Đúng vậy, hôm qua đã đưa ra thông báo, tất cả các nhân viên có thể tan ca sau ba giờ chiều.”
Phương Tinh Nghị hẳn là sẽ về nhà họ Phương tết trung thu rồi.
"Dương tổng?"
"A?" Dương Yến hoàn hồn, cô nhìn vào danh sách, hỏi Cao Mỹ Hy: “Còn thẻ mua sắm nào không?”
"Có."
"Cho mỗi giám đốc điều hành một thẻ mua sắm ba mươi triệu.”
"Được."
Sau khi Cao Mỹ Hy rời đi, Dương Yến cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị, mở mes xong lại dừng lại.
Cô là ai, tại sao phải đến nhà họ Phương dự trung thu làm gì?
Hơn nữa, mấy ngày nay cô đều không đến biệt thự, Phương Tinh Nghị cũng coi như cô không tồn tại, không gọi điện thoại cũng không có nhắn tin qua Messenger, dựa vào cái gì cô muốn gọi điện để hỏi anh có cần giúp đỡ hay không?
Trong lòng Dương Yến tức giận, vừa định đặt điện thoại xuống thì nhận được điện thoại của Phương Tinh Nghị.
/613
|