“ Không có gì khác với người bình thường hết.” Phương Tinh Nghị đáp, anh đã có hơi hiểu ý của Dương Yến: “ Có phải cô muốn hỏi, dấu hiệu khi xu hướng tình dục của họ thay đổi là gì đúng không?”
“Vâng! Chính là nó!” Dương Yến vỗ đùi một cái: Chú nhỏ chú thông minh thật đó!”
“ Không có dấu hiệu gì hết.”
Dương Yến nhất thời chưa phản ứng kịp.
Phương Tinh Nghị liếc cô một cái rồi chậm rãi nói: “ Họ giống như người bình thường, không có khác biệt gì hết. Khi họ thích ai đó, họ cũng sẽ nhìn về sự hiểu nhau trước, chỉ cần họ thích, họ sẽ không quan tâm đến giới tính nữa.”
“Ồ vậy sao...” Dương Yến lẩm bẩm, vẻ mặt ngây ngốc.
Chả trách cô ở với Quách Thường Phúc lâu như vậy rồi mà lại không nhận ra cậu ta có gì đó không đúng lắm.
Phương Tinh Nghị hỏi: “ Sao cô lại muốn hỏi chuyện này?”
Khi nghe anh hỏi điều này, Dương Yến có hơi kích động muốn khóc, khuôn mặt cô lúc này như muốn vỡ òa: “ Chú biết không, tôi luôn tưởng đứa em trai mà tôi nuôi nấng mười mấy năm này là trai thẳng, ai dè…..”
Dương Yến thực sự rất xấu hổ.
Nhưng Phương Tinh Nghị lại rất bình tĩnh, anh ném một miếng cam vào miệng rồi nói: “ Nhìn bộ dạng của cô kìa, cô không chấp nhận sao?”
“Tất nhiên là tôiu có thể chấp nhận rồi, nó là em trai của tôi, chỉ cần nó sống tốt là được, nhưng mẹ tôi....” Nghĩ đến bà mẹ cổ lỗ sỉ của mình, Dương Yến chỉ biết se se tóc của mình:” Nếu như bà ấy biết em trai tôi thích con trai, thì e là cho dù không có bệnh tim thì cũng lên cơn đau tim mất thôi.”
Nhìn thấy vẻ lo lắng đầu bù tóc rối của cô, Phương Tinh Nghị thật sự rất muốn cười.
Anh dùng những ngón tay của mình để giúp cô chải lại tóc, thanh âm trầm thấp nói: “Đây là việc của em trai cô, cứ để nó tự giải quyết được rồi, cô có lo lắng cũng không có ích gì đâu, đừng bứt tóc nữa, tóc vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu rồi.”
Dương Yến hất tay anh ra sau đó ngồi lùi lại, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét: “ Tổng giám đốc Phương, anh nói chuyện thì đừng có táy mái tay chân có được không, tay anh mới đụng vào cam, nhơ nhớt lắm, làm dơ hết đầu tôi rồi nè.”
Khóe môi Phương Tinh Nghị lập tức chùng xuống.
......
Quách Thường Phúc thật không ngờ, chỉ vì một lời nói dối vô ý của mình, mà bây giờ cậu ta lại được gán mác ‘ đồng tính’ rồi.
Cậu ta xách đồ về chung cư.
Sáng nay khi anh ra ngoài, căn hộ vẫn còn rất gọn gàng và sạch sẽ, nhưng sau khi anh mở cửa ra, một mớ hỗn độn bày ra trước mắt, kịch bản, đồ ăn vặt và gấu bông bị ném khắp nơi.
Tưởng Song Kỳ mặc một chiếc váy ngủ bằng nhung nằm trên ghế sofa, đúng là hình ảnh của một trạch nữ mà.
Quách Thường Phúc thật sự rất nể phục cô. Sáng sớm thì tỉ mỉ trang điểm theo mình ra ngoài, chỉ sau vài giờ, về nhà thì tẩy hết trang đi rồi nằm sài lai trên ghế.
“ Ăn cơm thôi.” Quách Thường Phúc dọn dẹp đống đồ ăn vặt trên bàn rồi bày bữa trưa mà cậu mang từ nhà lên, sau đó thuận miệng nói: “ Bớt ăn mấy loại đồ ăn dầu mỡ này đi, không tốt đâu.”
Tưởng Song Kỳ vùi đầu vào gối: “ Không ăn, mang đi hết đi!”
“ Vậy tôi vứt đây.” Quách Thường Phúc biết cô lại lên cơn nữa, thôi kệ cô ta vậy, sau đó cậu đem đồ ăn đi vào nhà bếp.
“Sói xám thối tha, cậu quá đáng lắm rồi đó!” Tưởng Song Kỳ đứng dậy, chĩa gối ném vào cậu ta: “Tôi tốt với cậu như vậy, còn mua cho cậu một căn nhà nữa, còn cậu thì sao!”
Quách Thường Phúc tưởng cô tức giận về chuyện ban sáng nên mở miệng nói: “ Tôi đã nói rồi mà, cô không muốn đợi thì cứ mua đồ ăn ngoài đi, bây giờ còn tức giận với tôi cái gì chứ?”
Cậu ta là một vệ sĩ, không phải là một túi đấm!
Tưởng Song Kỳ đi chân trần, tức giận bừng bừng xông tới trước mặt cậu ta, khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này đầy giận dữ: “Tôi không phải tức giận về chuyện đó! Cậu có phải là bị mù rồi không, phụ nữ trên khắp thế giới đã chết hết rồi nên cậu không còn sự lựa chọn nào khác hả?”
“ Người phụ nữ đó giấu giếm cậu, chân đạp hai thuyền đó, cậu có biết không hả?”
Tưởng Song Kỳ nói càng ngày càng tức giận, cô thực sự sắp tức chết rồi, anh Nghị cũng bị cướp đi, vệ sĩ cũng bị cướp, mà mẹ nó, lại bị cướp bởi cùng một con đàn bà nữa chứ!
Cô dùng ngón tay chọc thẳng vào ngực của Quách Thường Phúc rồi tiếp tục mắng: “ Cậu đúng là có mắt không tròng, là đồ đầu heo mà! Cậu thiếu gì không thể nói với tôi được sao, hả?”
“ Tại sao có một người bạn gái tồi tệ như vậy mà còn không biết đường chia tay đi chứ, định giữ cô ta lại ăn Tết sao? Sao cậu không nói gì hết vậy? Nhà tôi mua cho cậu, có phải là cậu còn định cho con đàn bà thối đó tới ở hay không?”
Quách Thường Phúc cúi xuống nhìn cô.
Cô ta nói như một khẩu súng thần công vậy, nổ vang dền không ngừng, dáng người thì nhỏ xíu, cũng không biết lấy đâu ra nhiều hơi như vậy nữa, giọng thì to.
“Tôi không có bạn gái.” Tai của Quách Thường Phúc có hơi đau rồi.
Tưởng Song Kỳ bực tức nói: “ Cậu có! Mắt tôi cũng không phải là bị mù, tôi nhìn thấy đó,có phải cậu muốn giấu không!”
“ Tôi không có!”
“ Xạo, tôi thấy tất cả rồi.. ưm!”
Quách Thường Phúc phát mệt với cái miệng chửi rủa không ngừng này của cô rồi, cậu ta đưa tay vòng qua sau ót của cô, ép lời nói của cô lại vào bụng, bây giờ thì tai được yên ổn hơn rồi.
Chắc hẳn lúc nãy cô đã ăn không ít kẹo sữa rồi cho nên trong miệng vẫn còn đọng lại mùi sữa thơm, vì vậy mà Quách Thường Phúc đã không còn định buông tay nữa mà ôm chặt cô vào trong lòng rồi hôn mạnh hơn nữa.
Miệng của con gái đúng thật là ngọt mà.
Sau một lúc, Quách Thường Phúc mới buông tay ra. Nhìn thấy bộ dạng ngây ngất của Tưởng Song Kỳ, lúc này cậu ta mới nhận ra mình vừa nãy đã làm gì, mi tâm cậu chợt giật nảy nên, thật là muốn tự tát mình quá đi mà.
Mẹ nó cậu vừa làm cái gì vậy, còn dám động vào người của Tổng giám đốc Phương nữa chứ!
Quách Thường Phúc cảm thấy xấu hổ, cậu hắng giọng rồi nói một cách bất tự nhiên: “ Tôi đi dọn dẹp nhà bếp.”
Tưởng Song Kỳ vươn ngón tay chạm vào môi mình, vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy thì mặt cô liền ửng đỏ lên.
Mặc dù cô ta đã làm trong ngành giải trí nhiều năm rồi, nhưng cô vẫn thường dùng diễn viên đóng thế để đóng cảnh hôn, cho nên cô chưa bao giờ được hôn cả. Không ngờ hôn môi chính là như vậy, ngọt quá đi à!
Tưởng Song Kỳ đi theo vào nhà bếp, khi Quách Thường Phúc quay người lại, cô ta như một khẩu súng thần công xông thẳng vào lồng ngực cậu ta, sau đó vươn tay siết chặt eo: “ Hôn tôi thêm lần nữa đi!”
“Cô Tưởng, buông tay ra.” Quách Thường Phúc thô lỗ kéo cô ra khỏi mình.
“ Tôi không muốn!” Tưởng Song Kỳ nhìn thì gầy gò, nhưng lại đòi sống đòi chết ôm chặt lấy Quách Thường Phúc, cô giương đôi môi đỏ mọng của mình lên rồi nói: “ Tôi thích cậu, cũng thích nụ hôn của cậu nữa, hôn tôi thêm lần nữa đi mà!”
Cô thấy rằng loại cảm giác mà cô dành cho Quách Thường Phúc rất khác với anh Nghị, đối với Phương Tinh Nghị, cô chỉ đơn giản là vô cùng sùng bái, còn khi Quách Thường Phúc hôn cô, trái tim cô lại đập nhanh liên hồi.
Cô biết tại sao cô lại tức giận vì cậu ta có bạn gái rồi, vì cô đã thích cậu ta rồi.
Tưởng Song Kỳ ngẩng đầu nhìn lên Quách Thường Phúc với đôi mắt ướt đẫm: “Tôi thực sự rất thích cậu, cậu không tin thì sờ thử xem.” Cô nắm lấy tay cậu rồi đặt nó lên tim mình: “ Thấy không, nó đang đập rất nhanh, là vì cậu đó.”
Quách Thường Phúc chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với con gái, cậu bị cô ta ôm đến bây giờ người đã cứng ngắt lên rồi, bây giờ cô còn kéo tay cậu đặt lên khuôn ngực mềm mại kia.
Hơi thở của Quách Thường Phúc có hơi không ổn định, cậu gần như là cắn răng nói: “Cô buông ra trước đã!”
“ Không phải cậu nói cậu không có bạn gái sao, tôi quyết định rồi, tôi sẽ là bạn gái của cậu!” Tưởng Song Kỳ cố gắng ôm chặt hơn: “ Cậu không được từ chối, nhất định phải đồng ý.”
Cô giẫm lên đôi dép lê của Quách Thường Phúc rồi cố gắng nhân cơ hội hôn cậu ta, nhưng Quách Thường Phúc lại không chút lưu tình nào mà vung bàn tay to lớn của mình lên che lấy miệng của cô.
“ Cô Tưởng, đừng làm loạn nữa!”
Ngay lập tức, bụng của Quách Thường Phúc bị siết chặt, Tưởng Song Kỳ thậm chí còn thổi vào lòng bàn tay của cậu rồi liếm nhẹ nhàng, giống y như một con cáo nhỏ đang lắc đuôi vậy.
Quách Thường Phúc kéo cô ra khỏi người rồi đưa mắt trừng cô.
Tuy nhiên, Tưởng Song Kỳ lại thuận thế vắt chéo chân mình quanh eo cậu ta rồi mỉm cười đắc ý: “ Tôi không quan tâm, lúc nãy cậu hôn tôi cũng đâu có sự đồng ý của tôi đâu, bây giờ cậu phải trả cho tôi một nụ hôn nữa!”
Sau đó cô vươn tay áp lấy má Quách Thường Phúc rồi giáng nụ hôn xuống.
Nhưng cuối cùng cô không kìm được lực mà đụng mạnh xuống môi dưới của cậu ta, mặt của Quách Thường Phúc tối sầm lại, Tưởng Song Kỳ mỉm cười: “ Tôi xin lỗi, nhìn không kỹ, lại nè!”
“Vâng! Chính là nó!” Dương Yến vỗ đùi một cái: Chú nhỏ chú thông minh thật đó!”
“ Không có dấu hiệu gì hết.”
Dương Yến nhất thời chưa phản ứng kịp.
Phương Tinh Nghị liếc cô một cái rồi chậm rãi nói: “ Họ giống như người bình thường, không có khác biệt gì hết. Khi họ thích ai đó, họ cũng sẽ nhìn về sự hiểu nhau trước, chỉ cần họ thích, họ sẽ không quan tâm đến giới tính nữa.”
“Ồ vậy sao...” Dương Yến lẩm bẩm, vẻ mặt ngây ngốc.
Chả trách cô ở với Quách Thường Phúc lâu như vậy rồi mà lại không nhận ra cậu ta có gì đó không đúng lắm.
Phương Tinh Nghị hỏi: “ Sao cô lại muốn hỏi chuyện này?”
Khi nghe anh hỏi điều này, Dương Yến có hơi kích động muốn khóc, khuôn mặt cô lúc này như muốn vỡ òa: “ Chú biết không, tôi luôn tưởng đứa em trai mà tôi nuôi nấng mười mấy năm này là trai thẳng, ai dè…..”
Dương Yến thực sự rất xấu hổ.
Nhưng Phương Tinh Nghị lại rất bình tĩnh, anh ném một miếng cam vào miệng rồi nói: “ Nhìn bộ dạng của cô kìa, cô không chấp nhận sao?”
“Tất nhiên là tôiu có thể chấp nhận rồi, nó là em trai của tôi, chỉ cần nó sống tốt là được, nhưng mẹ tôi....” Nghĩ đến bà mẹ cổ lỗ sỉ của mình, Dương Yến chỉ biết se se tóc của mình:” Nếu như bà ấy biết em trai tôi thích con trai, thì e là cho dù không có bệnh tim thì cũng lên cơn đau tim mất thôi.”
Nhìn thấy vẻ lo lắng đầu bù tóc rối của cô, Phương Tinh Nghị thật sự rất muốn cười.
Anh dùng những ngón tay của mình để giúp cô chải lại tóc, thanh âm trầm thấp nói: “Đây là việc của em trai cô, cứ để nó tự giải quyết được rồi, cô có lo lắng cũng không có ích gì đâu, đừng bứt tóc nữa, tóc vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu rồi.”
Dương Yến hất tay anh ra sau đó ngồi lùi lại, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét: “ Tổng giám đốc Phương, anh nói chuyện thì đừng có táy mái tay chân có được không, tay anh mới đụng vào cam, nhơ nhớt lắm, làm dơ hết đầu tôi rồi nè.”
Khóe môi Phương Tinh Nghị lập tức chùng xuống.
......
Quách Thường Phúc thật không ngờ, chỉ vì một lời nói dối vô ý của mình, mà bây giờ cậu ta lại được gán mác ‘ đồng tính’ rồi.
Cậu ta xách đồ về chung cư.
Sáng nay khi anh ra ngoài, căn hộ vẫn còn rất gọn gàng và sạch sẽ, nhưng sau khi anh mở cửa ra, một mớ hỗn độn bày ra trước mắt, kịch bản, đồ ăn vặt và gấu bông bị ném khắp nơi.
Tưởng Song Kỳ mặc một chiếc váy ngủ bằng nhung nằm trên ghế sofa, đúng là hình ảnh của một trạch nữ mà.
Quách Thường Phúc thật sự rất nể phục cô. Sáng sớm thì tỉ mỉ trang điểm theo mình ra ngoài, chỉ sau vài giờ, về nhà thì tẩy hết trang đi rồi nằm sài lai trên ghế.
“ Ăn cơm thôi.” Quách Thường Phúc dọn dẹp đống đồ ăn vặt trên bàn rồi bày bữa trưa mà cậu mang từ nhà lên, sau đó thuận miệng nói: “ Bớt ăn mấy loại đồ ăn dầu mỡ này đi, không tốt đâu.”
Tưởng Song Kỳ vùi đầu vào gối: “ Không ăn, mang đi hết đi!”
“ Vậy tôi vứt đây.” Quách Thường Phúc biết cô lại lên cơn nữa, thôi kệ cô ta vậy, sau đó cậu đem đồ ăn đi vào nhà bếp.
“Sói xám thối tha, cậu quá đáng lắm rồi đó!” Tưởng Song Kỳ đứng dậy, chĩa gối ném vào cậu ta: “Tôi tốt với cậu như vậy, còn mua cho cậu một căn nhà nữa, còn cậu thì sao!”
Quách Thường Phúc tưởng cô tức giận về chuyện ban sáng nên mở miệng nói: “ Tôi đã nói rồi mà, cô không muốn đợi thì cứ mua đồ ăn ngoài đi, bây giờ còn tức giận với tôi cái gì chứ?”
Cậu ta là một vệ sĩ, không phải là một túi đấm!
Tưởng Song Kỳ đi chân trần, tức giận bừng bừng xông tới trước mặt cậu ta, khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này đầy giận dữ: “Tôi không phải tức giận về chuyện đó! Cậu có phải là bị mù rồi không, phụ nữ trên khắp thế giới đã chết hết rồi nên cậu không còn sự lựa chọn nào khác hả?”
“ Người phụ nữ đó giấu giếm cậu, chân đạp hai thuyền đó, cậu có biết không hả?”
Tưởng Song Kỳ nói càng ngày càng tức giận, cô thực sự sắp tức chết rồi, anh Nghị cũng bị cướp đi, vệ sĩ cũng bị cướp, mà mẹ nó, lại bị cướp bởi cùng một con đàn bà nữa chứ!
Cô dùng ngón tay chọc thẳng vào ngực của Quách Thường Phúc rồi tiếp tục mắng: “ Cậu đúng là có mắt không tròng, là đồ đầu heo mà! Cậu thiếu gì không thể nói với tôi được sao, hả?”
“ Tại sao có một người bạn gái tồi tệ như vậy mà còn không biết đường chia tay đi chứ, định giữ cô ta lại ăn Tết sao? Sao cậu không nói gì hết vậy? Nhà tôi mua cho cậu, có phải là cậu còn định cho con đàn bà thối đó tới ở hay không?”
Quách Thường Phúc cúi xuống nhìn cô.
Cô ta nói như một khẩu súng thần công vậy, nổ vang dền không ngừng, dáng người thì nhỏ xíu, cũng không biết lấy đâu ra nhiều hơi như vậy nữa, giọng thì to.
“Tôi không có bạn gái.” Tai của Quách Thường Phúc có hơi đau rồi.
Tưởng Song Kỳ bực tức nói: “ Cậu có! Mắt tôi cũng không phải là bị mù, tôi nhìn thấy đó,có phải cậu muốn giấu không!”
“ Tôi không có!”
“ Xạo, tôi thấy tất cả rồi.. ưm!”
Quách Thường Phúc phát mệt với cái miệng chửi rủa không ngừng này của cô rồi, cậu ta đưa tay vòng qua sau ót của cô, ép lời nói của cô lại vào bụng, bây giờ thì tai được yên ổn hơn rồi.
Chắc hẳn lúc nãy cô đã ăn không ít kẹo sữa rồi cho nên trong miệng vẫn còn đọng lại mùi sữa thơm, vì vậy mà Quách Thường Phúc đã không còn định buông tay nữa mà ôm chặt cô vào trong lòng rồi hôn mạnh hơn nữa.
Miệng của con gái đúng thật là ngọt mà.
Sau một lúc, Quách Thường Phúc mới buông tay ra. Nhìn thấy bộ dạng ngây ngất của Tưởng Song Kỳ, lúc này cậu ta mới nhận ra mình vừa nãy đã làm gì, mi tâm cậu chợt giật nảy nên, thật là muốn tự tát mình quá đi mà.
Mẹ nó cậu vừa làm cái gì vậy, còn dám động vào người của Tổng giám đốc Phương nữa chứ!
Quách Thường Phúc cảm thấy xấu hổ, cậu hắng giọng rồi nói một cách bất tự nhiên: “ Tôi đi dọn dẹp nhà bếp.”
Tưởng Song Kỳ vươn ngón tay chạm vào môi mình, vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy thì mặt cô liền ửng đỏ lên.
Mặc dù cô ta đã làm trong ngành giải trí nhiều năm rồi, nhưng cô vẫn thường dùng diễn viên đóng thế để đóng cảnh hôn, cho nên cô chưa bao giờ được hôn cả. Không ngờ hôn môi chính là như vậy, ngọt quá đi à!
Tưởng Song Kỳ đi theo vào nhà bếp, khi Quách Thường Phúc quay người lại, cô ta như một khẩu súng thần công xông thẳng vào lồng ngực cậu ta, sau đó vươn tay siết chặt eo: “ Hôn tôi thêm lần nữa đi!”
“Cô Tưởng, buông tay ra.” Quách Thường Phúc thô lỗ kéo cô ra khỏi mình.
“ Tôi không muốn!” Tưởng Song Kỳ nhìn thì gầy gò, nhưng lại đòi sống đòi chết ôm chặt lấy Quách Thường Phúc, cô giương đôi môi đỏ mọng của mình lên rồi nói: “ Tôi thích cậu, cũng thích nụ hôn của cậu nữa, hôn tôi thêm lần nữa đi mà!”
Cô thấy rằng loại cảm giác mà cô dành cho Quách Thường Phúc rất khác với anh Nghị, đối với Phương Tinh Nghị, cô chỉ đơn giản là vô cùng sùng bái, còn khi Quách Thường Phúc hôn cô, trái tim cô lại đập nhanh liên hồi.
Cô biết tại sao cô lại tức giận vì cậu ta có bạn gái rồi, vì cô đã thích cậu ta rồi.
Tưởng Song Kỳ ngẩng đầu nhìn lên Quách Thường Phúc với đôi mắt ướt đẫm: “Tôi thực sự rất thích cậu, cậu không tin thì sờ thử xem.” Cô nắm lấy tay cậu rồi đặt nó lên tim mình: “ Thấy không, nó đang đập rất nhanh, là vì cậu đó.”
Quách Thường Phúc chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với con gái, cậu bị cô ta ôm đến bây giờ người đã cứng ngắt lên rồi, bây giờ cô còn kéo tay cậu đặt lên khuôn ngực mềm mại kia.
Hơi thở của Quách Thường Phúc có hơi không ổn định, cậu gần như là cắn răng nói: “Cô buông ra trước đã!”
“ Không phải cậu nói cậu không có bạn gái sao, tôi quyết định rồi, tôi sẽ là bạn gái của cậu!” Tưởng Song Kỳ cố gắng ôm chặt hơn: “ Cậu không được từ chối, nhất định phải đồng ý.”
Cô giẫm lên đôi dép lê của Quách Thường Phúc rồi cố gắng nhân cơ hội hôn cậu ta, nhưng Quách Thường Phúc lại không chút lưu tình nào mà vung bàn tay to lớn của mình lên che lấy miệng của cô.
“ Cô Tưởng, đừng làm loạn nữa!”
Ngay lập tức, bụng của Quách Thường Phúc bị siết chặt, Tưởng Song Kỳ thậm chí còn thổi vào lòng bàn tay của cậu rồi liếm nhẹ nhàng, giống y như một con cáo nhỏ đang lắc đuôi vậy.
Quách Thường Phúc kéo cô ra khỏi người rồi đưa mắt trừng cô.
Tuy nhiên, Tưởng Song Kỳ lại thuận thế vắt chéo chân mình quanh eo cậu ta rồi mỉm cười đắc ý: “ Tôi không quan tâm, lúc nãy cậu hôn tôi cũng đâu có sự đồng ý của tôi đâu, bây giờ cậu phải trả cho tôi một nụ hôn nữa!”
Sau đó cô vươn tay áp lấy má Quách Thường Phúc rồi giáng nụ hôn xuống.
Nhưng cuối cùng cô không kìm được lực mà đụng mạnh xuống môi dưới của cậu ta, mặt của Quách Thường Phúc tối sầm lại, Tưởng Song Kỳ mỉm cười: “ Tôi xin lỗi, nhìn không kỹ, lại nè!”
/613
|