Ngự Văn Đình nói một cách thờ ơ: "Tôi biết tính khí của lão nhị, anh ta sẽ không vô duyên vô cớ nâng đỡ người khác, ít nhiều cũng có ý đồ với cô Dương."
"Nếu như cô thật sự muốn êm xuôi mọi việc, chỉ cần ký vào đây." Anh mở nắp và đặt chiếc bút bên cạnh tập tài liệu. "Tôi cần sự đảm bảo tuyệt đối."
Dương Yến biết rằng dù cô có nói thêm bao nhiêu lời bào chữa đi nữa, Ngự Văn Đình cũng nghe không lọt tai.
Ông chú Phó cũng.......có ý với cô ư?
Ý nghĩ này vừa loé lên, Dương Yến liền thấy tim mình đập dữ dội, và cảm thấy mình thực sự điên rồ, nên mới dám nghĩ như vậy.
Ngự Văn Đình gõ nhẹ ngón tay vào tập tài liệu, giọng lạnh lùng.
"Cô Dương."
"A?" Dương Yến ngước lên, chạm vào ánh mắt sắc bén của anh ta, có vẻ tâm tư cô không có cách nào che giấu được nữa và bàn tay đặt trên đầu gối cô hơi động đậy.
Những động tác nhỏ của cô, Ngự Văn Đình đã thu hết về tầm mắt:"Cô Dương, tài liệu ký xong, cô vẫn sẽ là cô và tôi sẽ không can thiệp bất kỳ hoạt động nào của cô cả. Sau khi lão nhị kết hôn, văn kiện này sẽ vô hiệu, nhà đất, xe hơi, cổ phiếu trong hợp đồng tôi sẽ không lấy lại. "
Tất cả các tài sản trên tài liệu này, gần ba trăm tỷ.
Dương Yến không phủ nhận tình cảm anh em của Ngự Văn Đình và Phương Tinh Nghị, nhưng cô chắc chắn rằng Ngự Văn Đình làm như vậy nguyên nhân lớn là vì Tống Tịnh Hà.
Cô đột nhiên rất muốn biết điều gì đã xảy ra với hai người họ và tại sao họ lại xa nhau.
Cô xem đầy đủ các tài liệu chỉ trong một phút, sau cùng, Dương Yến cầm cây bút lên, vẻ mặt điềm tĩnh ký vào hợp đồng.
Sau khi ký kết, cô đóng tài liệu vào và đẩy nó trước mặt Ngự Văn Đình, mỉm cười.
"Một thỏa thuận tốt như vậy, tôi đương nhiên đồng ý."
Đôi môi mỏng của Ngự Văn Đình nhếch lên, cả con người toát lên vẻ thờ ơ, lạnh lùng, anh ta thu hết các tài liệu, cơ thể cao to đứng dậy từ ghế sofa: "Cô Dương, hy vọng cô nhớ những gì cô đã nói."
"Ngài Ngự, không tiễn. "
Nhìn theo bóng Ngự Văn Đình rời nhà hàng, Dương Yến lấy tay xoa xoa ngực, coi như đã nhẹ nhõm được phần nào.
Người đàn ông này thực sự quá khó tiếp cận, bàn chuyện với anh ta giống như bản thân đang phạm tội vậy, anh ta hỏi gì thì trả lời đó, không hề có chỗ cho sự đàm phán, thật không có tình người.
"Loại người này mà lại từng có bạn gái ư..." Dương Yến lẩm bẩm, lúc cô định uống nước mới nhớ ra Trường Bình vẫn còn ở bên cạnh, thân hình bé nhỏ gần như dính trên cửa sổ kính, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Dương Yến đi đến bên: "Cậu nhóc, làm sao thế?" "
"Chị ơi, chú ấy là ai?" Trường Bình kéo khẩu trang xuống, rõ ràng là một bản sao của Ngự Văn Đình:" Chẳng nhẽ chị không phát hiện ra em trông giống hệt chú ấy sao? "
Dương Yến gật gật đầu: "Lần thứ hai gặp bé chị đã nhận ra rồi"
"Vậy chị nói xem đó có phải bố của em không?" Ánh mắt Trường Bình sáng lên, vui mừng hỏi.
"Chị cũng không biết nữa. "Dương Yến trước đó cũng đã từng suy đoán mối quan hệ giữa Ngự Văn Đình và Trường Bình, nhưng đã phủ nhận đi,"Bé nói rằng bố bé là quân nhân mà, lại bận rộn, mà chú này không phải như thế. " "
Trường Bình nghe xong, trong mắt đầy thất vọng: "Đúng rồi em vừa hỏi chú ấy rằng chú có vợ không, chú nói không, thế thì chắc chắn cũng không có con trai rồi, nhưng em trông giống chú ấy quá."
Dương Yến chạm vào đầu thằng bé, mỉm cười: "Có lẽ chỉ là hai người trông giống nhau thôi, trên thế giới những người giống hệt không phải là không có."
Trường Bình nghe hiểu gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nhìn ra cửa sổ.
Ngay cả khi Ngự Văn Đình đã sớm lái xe đi, trong đầu vẫn nghĩ về hình ảnh khi nhìn thấy anh ta.
Nó phải đợi đến tết mới được gặp bố, lâu quá đi.
Dương Yến muốn đưa Trường Bình về nhà, sau đó đi đến công ty, hai người vừa ra khỏi nhà hàng, Trường Bình nhận được một cuộc gọi từ mẹ, liền nói với Dương Yến rằng mẹ của nó sẽ đến đón, bảo Dương Yến đi về trước.
"Vậy chị đi nhé. Có gì chúng ta liên lạc bằng Zalo "
Dương Yến chợt nhớ ra công ty có việc, không thể đợi mẹ cùng cậu bé, vừa ra cửa cô chạm vai với một người phụ nữ, giá như cô ấy chậm bước hơn chút, ngẩng đầu nhìn lên, cô sẽ phát hiện ra người phụ nữ đó chính là Tống Tịnh Hà.
- -
Cổ phiếu của Phương Thị tiếp tục hạ, không ngừng những bài báo tiêu cực, đến cả nội bộ Phương Thị cũng khiến người ta hoang mang.
Rất nhiều người thông qua những tin tức nội bộ biết rằng các cổ đông đang bán cổ phiếu gốc trong tay, nhân viên đều cảm giác Phương Thị không trụ nổi nữa, tìm được việc công ty khác liền từ chức.
Bộ phận nhân sự một ngày phải nhận đến mười mấy cái đơn từ chức, Cao Mỹ Hy báo cáo sự việc cho Dương Yến.
Dương Yến nội tâm không hề lung lay, nhanh chóng phê duyệt hết các văn kiện: “ Phương Thị như thế này họ không nhìn thấy hi vọng, rời việc là bình thường, mỗi bộ phận chú ý, cho họ từ chức nửa năm không nhận thêm nhân viên mới, cấp lương hỗ trợ cho mọi người.”
“Vâng.”
Cao Mỹ Hy nhận lấy tài liệu, nhanh chóng rời đi.
Dương Yến đọc nhiều tài liệu, có chút đau đầu, gọi người mang coffee đến, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.
Ngoại trừ thời gian trước đây, cô biết chuyện đời tư và quan hệ cổ đông của Phương Chính Thành với Phương Chính Gia, sau khi rút cổ phiếu gốc, hiện tại đều không thể nghe ngóng được động thái Phương Chính Thành.
“Anh ta rốt cuộc đang đợi chờ điều gì...” Dương Yến lẩm bẩm, thật là khó lý giải.
Bởi vì đã ký hợp đồng đó, thời gian này cô chủ động tránh hiềm nghi, không hề nói chuyện công việc gì với Phương Tinh Nghị, có vấn đề đều hỏi Lục Văn Thù bọn họ.
“Dương Tổng, coffee của cô đây.”
Dương Yến lúc suy nghĩ thất thần, bên tai truyền đến hai tiếng gõ cửa, lại còn giọng đàn ông có chút lẳng lơ.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy đứng ngoài cửa phòng Tổng Tài là Lục Văn Thù, ăn mặc thời thượng, giống như một giáo chủ thời trang, lúc nào trên tay cũng hờ hững cầm tách coffee, hoàn toàn không thích hợp với sự nghiêm túc của văn phòng.
Dương Yến đơ người một lúc: “Ông Lục, sao ông lại đến đây rồi?”
“Thương cô vất vả nên tôi qua thăm mà.” Lục Văn Thù mỉm cười, đặt tách coffee bên cạnh cô “ Một cô nàng bé bỏng như cô nên uống ít coffee lại”
“Cô nàng bé bỏng” cô nghe mà thấy nổi cả da gà.
Người đàn ông này vừa lẳng lơ vừa tùy tiện.
Dương Yến xoay xoay cổ tay, khuôn mặt đầy sự xa lánh: “Lục tiên sinh, đừng có khoe mẽ tán tỉnh như vậy, phụ nữ ghét nhất là người như anh đấy.”
“Cô đừng làm tôi đau lòng như vậy.” Lục Văn Thù buồn rầu, ra vẻ tổn thương: “ Coi cô là bạn bè tôi mới như vậy, chứ người khác tôi chẳng thiếu, bọn họ bị tôi lạnh lùng đuổi hết đi rồi”
“Lục tiên sinh, ông rốt cục có việc gì?” Dương Yến thở sâu, không thể tiếp tục nói chuyện với người này nữa, quá ngông cuồng, không có chút thể diện nào: “ Nếu như ông đến thăm tôi, vậy xin cảm ơn, ông có thể đi rồi đấy.”
“Wa, lạnh lùng vậy sao, tôi còn mang coffee đến cho cô, cô còn không mau cảm ơn?”
“.......”
Dương Yến nhìn anh ta nửa người ngồi trên bàn, lẳng lơ phô trương, không thể chịu nổi, cô lấy bút chọc mạnh vào hông anh ta: “Cảm ơn ông, ông đi cẩn thận, tôi không tiễn!”
Cũng may Lục Văn Thù phản ứng nhanh, trước khi cô chọc bút vào người đã nhích ra rồi.
Anh ta biết không ngồi được bàn, liền kéo ghế ra, đàng hoàng ngồi xuống hiếm thấy: “ Tìm đến cô có chút việc, anh hai tôi gần đây tâm trạng không được tốt, đuổi hết tất cả người giúp việc trong biệt thự rồi.”
Dương Yến trong lòng có chút xao động, liền thờ ơ hỏi: “Phương Tổng làm sao mà tâm trạng không tốt?”
Lục Văn Thù ôm ngực,thở dài: “ Có vẻ như bác sỹ ở bệnh viện anh hai tái khám không cẩn thận lỡ miệng, nói chân anh hỏng hẳn rồi, không thể hồi phục lại được, kích động đến anh hai rồi.”
"Nếu như cô thật sự muốn êm xuôi mọi việc, chỉ cần ký vào đây." Anh mở nắp và đặt chiếc bút bên cạnh tập tài liệu. "Tôi cần sự đảm bảo tuyệt đối."
Dương Yến biết rằng dù cô có nói thêm bao nhiêu lời bào chữa đi nữa, Ngự Văn Đình cũng nghe không lọt tai.
Ông chú Phó cũng.......có ý với cô ư?
Ý nghĩ này vừa loé lên, Dương Yến liền thấy tim mình đập dữ dội, và cảm thấy mình thực sự điên rồ, nên mới dám nghĩ như vậy.
Ngự Văn Đình gõ nhẹ ngón tay vào tập tài liệu, giọng lạnh lùng.
"Cô Dương."
"A?" Dương Yến ngước lên, chạm vào ánh mắt sắc bén của anh ta, có vẻ tâm tư cô không có cách nào che giấu được nữa và bàn tay đặt trên đầu gối cô hơi động đậy.
Những động tác nhỏ của cô, Ngự Văn Đình đã thu hết về tầm mắt:"Cô Dương, tài liệu ký xong, cô vẫn sẽ là cô và tôi sẽ không can thiệp bất kỳ hoạt động nào của cô cả. Sau khi lão nhị kết hôn, văn kiện này sẽ vô hiệu, nhà đất, xe hơi, cổ phiếu trong hợp đồng tôi sẽ không lấy lại. "
Tất cả các tài sản trên tài liệu này, gần ba trăm tỷ.
Dương Yến không phủ nhận tình cảm anh em của Ngự Văn Đình và Phương Tinh Nghị, nhưng cô chắc chắn rằng Ngự Văn Đình làm như vậy nguyên nhân lớn là vì Tống Tịnh Hà.
Cô đột nhiên rất muốn biết điều gì đã xảy ra với hai người họ và tại sao họ lại xa nhau.
Cô xem đầy đủ các tài liệu chỉ trong một phút, sau cùng, Dương Yến cầm cây bút lên, vẻ mặt điềm tĩnh ký vào hợp đồng.
Sau khi ký kết, cô đóng tài liệu vào và đẩy nó trước mặt Ngự Văn Đình, mỉm cười.
"Một thỏa thuận tốt như vậy, tôi đương nhiên đồng ý."
Đôi môi mỏng của Ngự Văn Đình nhếch lên, cả con người toát lên vẻ thờ ơ, lạnh lùng, anh ta thu hết các tài liệu, cơ thể cao to đứng dậy từ ghế sofa: "Cô Dương, hy vọng cô nhớ những gì cô đã nói."
"Ngài Ngự, không tiễn. "
Nhìn theo bóng Ngự Văn Đình rời nhà hàng, Dương Yến lấy tay xoa xoa ngực, coi như đã nhẹ nhõm được phần nào.
Người đàn ông này thực sự quá khó tiếp cận, bàn chuyện với anh ta giống như bản thân đang phạm tội vậy, anh ta hỏi gì thì trả lời đó, không hề có chỗ cho sự đàm phán, thật không có tình người.
"Loại người này mà lại từng có bạn gái ư..." Dương Yến lẩm bẩm, lúc cô định uống nước mới nhớ ra Trường Bình vẫn còn ở bên cạnh, thân hình bé nhỏ gần như dính trên cửa sổ kính, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Dương Yến đi đến bên: "Cậu nhóc, làm sao thế?" "
"Chị ơi, chú ấy là ai?" Trường Bình kéo khẩu trang xuống, rõ ràng là một bản sao của Ngự Văn Đình:" Chẳng nhẽ chị không phát hiện ra em trông giống hệt chú ấy sao? "
Dương Yến gật gật đầu: "Lần thứ hai gặp bé chị đã nhận ra rồi"
"Vậy chị nói xem đó có phải bố của em không?" Ánh mắt Trường Bình sáng lên, vui mừng hỏi.
"Chị cũng không biết nữa. "Dương Yến trước đó cũng đã từng suy đoán mối quan hệ giữa Ngự Văn Đình và Trường Bình, nhưng đã phủ nhận đi,"Bé nói rằng bố bé là quân nhân mà, lại bận rộn, mà chú này không phải như thế. " "
Trường Bình nghe xong, trong mắt đầy thất vọng: "Đúng rồi em vừa hỏi chú ấy rằng chú có vợ không, chú nói không, thế thì chắc chắn cũng không có con trai rồi, nhưng em trông giống chú ấy quá."
Dương Yến chạm vào đầu thằng bé, mỉm cười: "Có lẽ chỉ là hai người trông giống nhau thôi, trên thế giới những người giống hệt không phải là không có."
Trường Bình nghe hiểu gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nhìn ra cửa sổ.
Ngay cả khi Ngự Văn Đình đã sớm lái xe đi, trong đầu vẫn nghĩ về hình ảnh khi nhìn thấy anh ta.
Nó phải đợi đến tết mới được gặp bố, lâu quá đi.
Dương Yến muốn đưa Trường Bình về nhà, sau đó đi đến công ty, hai người vừa ra khỏi nhà hàng, Trường Bình nhận được một cuộc gọi từ mẹ, liền nói với Dương Yến rằng mẹ của nó sẽ đến đón, bảo Dương Yến đi về trước.
"Vậy chị đi nhé. Có gì chúng ta liên lạc bằng Zalo "
Dương Yến chợt nhớ ra công ty có việc, không thể đợi mẹ cùng cậu bé, vừa ra cửa cô chạm vai với một người phụ nữ, giá như cô ấy chậm bước hơn chút, ngẩng đầu nhìn lên, cô sẽ phát hiện ra người phụ nữ đó chính là Tống Tịnh Hà.
- -
Cổ phiếu của Phương Thị tiếp tục hạ, không ngừng những bài báo tiêu cực, đến cả nội bộ Phương Thị cũng khiến người ta hoang mang.
Rất nhiều người thông qua những tin tức nội bộ biết rằng các cổ đông đang bán cổ phiếu gốc trong tay, nhân viên đều cảm giác Phương Thị không trụ nổi nữa, tìm được việc công ty khác liền từ chức.
Bộ phận nhân sự một ngày phải nhận đến mười mấy cái đơn từ chức, Cao Mỹ Hy báo cáo sự việc cho Dương Yến.
Dương Yến nội tâm không hề lung lay, nhanh chóng phê duyệt hết các văn kiện: “ Phương Thị như thế này họ không nhìn thấy hi vọng, rời việc là bình thường, mỗi bộ phận chú ý, cho họ từ chức nửa năm không nhận thêm nhân viên mới, cấp lương hỗ trợ cho mọi người.”
“Vâng.”
Cao Mỹ Hy nhận lấy tài liệu, nhanh chóng rời đi.
Dương Yến đọc nhiều tài liệu, có chút đau đầu, gọi người mang coffee đến, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.
Ngoại trừ thời gian trước đây, cô biết chuyện đời tư và quan hệ cổ đông của Phương Chính Thành với Phương Chính Gia, sau khi rút cổ phiếu gốc, hiện tại đều không thể nghe ngóng được động thái Phương Chính Thành.
“Anh ta rốt cuộc đang đợi chờ điều gì...” Dương Yến lẩm bẩm, thật là khó lý giải.
Bởi vì đã ký hợp đồng đó, thời gian này cô chủ động tránh hiềm nghi, không hề nói chuyện công việc gì với Phương Tinh Nghị, có vấn đề đều hỏi Lục Văn Thù bọn họ.
“Dương Tổng, coffee của cô đây.”
Dương Yến lúc suy nghĩ thất thần, bên tai truyền đến hai tiếng gõ cửa, lại còn giọng đàn ông có chút lẳng lơ.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy đứng ngoài cửa phòng Tổng Tài là Lục Văn Thù, ăn mặc thời thượng, giống như một giáo chủ thời trang, lúc nào trên tay cũng hờ hững cầm tách coffee, hoàn toàn không thích hợp với sự nghiêm túc của văn phòng.
Dương Yến đơ người một lúc: “Ông Lục, sao ông lại đến đây rồi?”
“Thương cô vất vả nên tôi qua thăm mà.” Lục Văn Thù mỉm cười, đặt tách coffee bên cạnh cô “ Một cô nàng bé bỏng như cô nên uống ít coffee lại”
“Cô nàng bé bỏng” cô nghe mà thấy nổi cả da gà.
Người đàn ông này vừa lẳng lơ vừa tùy tiện.
Dương Yến xoay xoay cổ tay, khuôn mặt đầy sự xa lánh: “Lục tiên sinh, đừng có khoe mẽ tán tỉnh như vậy, phụ nữ ghét nhất là người như anh đấy.”
“Cô đừng làm tôi đau lòng như vậy.” Lục Văn Thù buồn rầu, ra vẻ tổn thương: “ Coi cô là bạn bè tôi mới như vậy, chứ người khác tôi chẳng thiếu, bọn họ bị tôi lạnh lùng đuổi hết đi rồi”
“Lục tiên sinh, ông rốt cục có việc gì?” Dương Yến thở sâu, không thể tiếp tục nói chuyện với người này nữa, quá ngông cuồng, không có chút thể diện nào: “ Nếu như ông đến thăm tôi, vậy xin cảm ơn, ông có thể đi rồi đấy.”
“Wa, lạnh lùng vậy sao, tôi còn mang coffee đến cho cô, cô còn không mau cảm ơn?”
“.......”
Dương Yến nhìn anh ta nửa người ngồi trên bàn, lẳng lơ phô trương, không thể chịu nổi, cô lấy bút chọc mạnh vào hông anh ta: “Cảm ơn ông, ông đi cẩn thận, tôi không tiễn!”
Cũng may Lục Văn Thù phản ứng nhanh, trước khi cô chọc bút vào người đã nhích ra rồi.
Anh ta biết không ngồi được bàn, liền kéo ghế ra, đàng hoàng ngồi xuống hiếm thấy: “ Tìm đến cô có chút việc, anh hai tôi gần đây tâm trạng không được tốt, đuổi hết tất cả người giúp việc trong biệt thự rồi.”
Dương Yến trong lòng có chút xao động, liền thờ ơ hỏi: “Phương Tổng làm sao mà tâm trạng không tốt?”
Lục Văn Thù ôm ngực,thở dài: “ Có vẻ như bác sỹ ở bệnh viện anh hai tái khám không cẩn thận lỡ miệng, nói chân anh hỏng hẳn rồi, không thể hồi phục lại được, kích động đến anh hai rồi.”
/613
|