Khi ánh mắt sắc bén của ông Phương lướt qua bàn hội nghị.
Dương Yến vội vàng cúi đầu chào, não vẫn hơi mơ hồ.
Thật chứ, bây giờ cô mới phát hiện lão tiên sinh chính là Ông Phương, sau khi kết hôn với Phương Dịch Chung, cô có đến nhà họ Phương mấy lần. Nhưng lúc đó Ông Phương đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, cô chưa từng gặp ông ấy một lần.
Cũng quá khéo đi.
"ông Phương, không phải là Phương tổng đang nằm viện sao, công ty không thể thiếu người quản lý!" phó tổng Tôn và phó tổng Cao nói: "Cho nên mọi người đều đang mở cuộc họp, dự định chọn một người quản mọi chuyện, trong thời gian Phương tổng đang nằm viện sẽ bảo vệ Phương thị, nếu cổ phiếu của Phương thị giảm mấy lần nữa các cổ đông sẽ chịu không nổi."
Phó tổng Tôn gật đầu phụ họa nói: "Trước đây ngài đã lập ra quy định, Phương thị chỉ có nhiều nhất hai người họ Phương được làm quản lý. Hiện nay Phương tổng chỉ có thể ở viện dưỡng thương, nhưng vẫn là Phương tổng, bộ phận kế hoạch có một người là giám đốc Phương, vậy là đủ rồi, cho nên chúng tôi nghĩ cô Tư không nên vào Phương thị tránh phá vỡ quy định."
ông Phương xoay đầu nhìn Phương Chính Á uy nghiêm nói: "Chuyện cô muốn đến Phương thị tại sao không nói với tôi?"
"Anh hai, em cũng lo lắng cho Phương thị." Phương Chính Á kéo khóe miệng, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ: "Anh không biết mấy ngày nay cổ phiếu của Phương thị giảm nghiêm trọng, Tinh Nghị vẫn còn đang nằm viện chưa tỉnh, cho nên..."
"Cho nên cô muốn mượn thân phận là người của nhà họ Phương để phá vỡ quy định của tập đoàn?"
"Anh hai, em không có ý đó."
"Nếu cô còn biết tôi là anh hai của cô, thì làm chuyện gì cũng nên thương lượng với tôi!" ông Phương tức giận nói: "Mặc dù tôi đã giao quyền quản lý Phương thị cho Tinh Nghị, nhưng Phương thị là của tất cả mọi người! Cô có biết có tập đoàn tại sao hoạt động không lâu không? Vì đó là gia tộc xí nghiệp hóa, người trong gia đình sẽ hạn chế sự phát triển của tập đoàn!"
"Nếu ai cũng dựa vào quan hệ để làm quản lý cấp cao, đem những người ưu tú làm bàn đạp, người khác sẽ nguyện ý chân thành làm việc sao? Mọi người ra ngoài kiếm tiền, cũng không phải là kẻ ngốc!"
Từng lời giận dữ của ông Phương làm gương mặt cô Tư cứng đờ, cười không nổi.
Người trên bàn hội nghị cũng im lặng hít khí.
Người của Phương thị đều biết ông Phương rất uy nghiêm, so với Phương Tinh Nghị còn khó nói chuyện hơn, nếu như đã bị chọc giận thì đến cả người nhà cũng có thể đầu rơi máu chảy.
"Anh hai."
Ngay lúc ông Phương đang trách mắng cô Tư, cửa phòng hội nghị lại bị đẩy ra, có mấy người bước vào, người đàn ông trung niên đứng phía trước kêu Ông Phương một tiếng anh hai.
Đầu tóc đen của người đàn ông có vài sợi trắng, nhìn có vẻ tuổi cũng không nhỏ, mặc trên người ba kiện tây trang càng phát ra sự uy nghiêm vững vàng, gống như người ở vị trí cao nắm trong tay quyền lực lớn.
Dương Yến nhận ra đó chính là em trai của ông Phương, ông Phương Chính Thành.
Sau lưng Phương Chính Thành có hai người đàn ông, một người ốm trông bộ dạng lười biếng đó chính là quý tử của ông ta Phương Cẩn Hiên, người còn lại là Phương Dịch Chung.
Phương Cẩn Hiên là tổng giám đốc của chi nhánh Yên Kinh, anh ta đến đây Dương Yến cũng không thấy kì quái, chỉ là...
Phương Dịch Chung tại sao lại đến cùng bọn họ.
ông Phương thấy Phương Chính Thành cũng đến liền hỏi: "Không phải chú đang công tác ở Singapore sao? Tại sao trở về rồi?"
"Là Cẩn Hiên gọi điện thoại cho em, nói Phương Tinh Nghị xảy ra tai nạn xe rất nghiêm trọng, em liền sắp xếp công việc trở về ngay." Phương Chính Thành nói: "Tai nạn xe của Phương Tinh Nghị làm cổ phiếu Phương thị giảm không phanh, bên ngoài đều đang truyền tin Phương Tinh Nghị không ổn rồi, Phương thị sắp sụp đổ, hai chân của Phương Tinh Nghị bị thương rất nghiêm trọng sao?"
"Chú hỏi tôi, tôi còn đang muốn hỏi các người đây." ông Phương lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí châm chọc: "Nhiều người ở trong nước như vậy, cháu của mình, anh em họ của mình xảy ra tai nạn xe cũng không đi xử lý, ngược lại còn để cho phóng viên có chỗ để soi mói, Phương thị bị tổn thất 60.000 tỷ là lỗi của ông già đang nằm viện dưỡng bệnh này sao?"
Phương Chính Á biết ý tứ trong lời nói của ông, liền nói: "Anh cũng biết Cẩn Linh sắp kết hôn, anh cả lại không có ở đây, em chỉ là một người cô muốn chuẩn bị tốt hôn sự cho cháu mình, căn bản không ngờ Tinh Nghị sẽ xảy ra tai nạn xe."
"Lúc cô tận tâm chuẩn bị hôn lễ cho con, còn phải quản lý chi nhánh Giang Lăng, thường đến ba bốn giờ đêm mới ngủ." Phương Cẩn Linh ra mặt nói giúp cô Tư: "Khi con biết Tinh Nghị xảy ra tai nạn xe, con liền liên lạc với truyền thông, không nghĩ tới chuyện đã bị truyền đi, đè xuống cũng không được."
"Đúng đó anh hai, em tư cực khổ rồi, anh đừng trách em ấy, hãy trách em." Phương Chính Thành nói: "Là em luôn ở Singapore xử lý việc, không làm tròn trách nhiệm của người anh ba."
"Đủ rồi, đều là người một nhà, nhiều lời như vậy làm cho người khác chê cười." ông Phương phất tay, không muốn nghe lời đạo đức giả anh một câu tôi một câu: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất là, làm cho cổ phiếu của Phương thi ổn định."
Có cổ đồng nói: "ông Phương cũng đã đến rồi, ngài nói xem xử lý như thế nào mới tốt, quy định của Phương thị không thể phá vỡ, nhưng bây giờ Phương thị rất cần một người chủ trì đại cuộc."
ông Phương nhìn Dương Yến hỏi: "Cô gái, sao cháu vẫn đứng, cháu ở bộ phận nào?"
Sau khi ông Phương đến, Dương Yến vẫn luôn đứng xem kịch vui, lại gặp Phương Chính Thành bước vào phân trần ông ta vì sao trở về, quên luôn việc ngồi xuống, không nghĩ đến ông Phương đột nhiên lại hỏi mình.
Dương Yến sững sờ xong, ung dung nói: "cô Tư sợ Phương thị không người quản lý, cổ phiếu sẽ lại tụt xuống thấp, muốn giúp đỡ Phương thị. Cháu nói Phương thị chỉ có hai người họ Phương được làm cấp cao, sợ bà ấy phá vỡ quy định, bởi vì cháu là hậu bối, ở công ty vị trí thấp, để biểu thị sự tôn trọng nên đứng nói chuyện."
"Phương tổng trước đây đã lập một bộ phận Regulators, cháu là giám đốc của bộ phận ấy, Dương Yến."
ông Phương nghe xong không nhịn được cười.
Trước kia lúc ăn lẩu, cô gái này kể chuyện của công ty, cái gì mà ông chủ mới lập bộ phận, cô ấy trở thành người gánh vác?, không nghĩ tới công ty mà cô nói là Phương thị.
Ông hiểu Phương Tinh Nghị, chắc chắn vì tin tưởng Dương Yến mới đem mọi chuyện giao cho cô làm.
"Cũng không cần tìm người nữa, trước khi Tinh Nghị vẫn chưa hồi phục, vị thư ký Dương này sẽ làm CEO tạm thời."
ông Phương nhẹ nhàng nói câu này, cả phòng hội nghị đều lặng ngắt như tờ.
ông Phương nhìn Dương Yến kinh ngạc, ấm áp nói: "giám đốc Dương, làm khổ cháu một thời gian rồi, không chỉ Phương thị, ếu có yêu cầu gì cháu đều có thể điều động những nhân viên của các chi nhánh ở các tỉnh.”
Sau mười giây yên lặng, phòng hội nghị ổn ào.
Sắc mặt Phương Chính Á nặng nề miễn cưỡng mở miệng: "Anh hai, em biết anh không muốn phá vỡ quy định của Phương thị, nhưng người đảm nhiệm vị trí CEO thì cũng phải là phó tổng Tôn và phó tổng Cao, cô ta chỉ là một giám đốc."
"Đúng đó anh hai, chuyện này không thể đùa được." Phương Chính Thành nói: "Làm gì có chuyện giám đốc đảm nhiệm chức CEO, điều này không hợp quy định, em nghe nói chuyên ngành của cô ta cũng không phải là tài chính."
Phương Chính Thành nói như vậy, các cổ đông cũng kích động đứng dậy.
“Quản lý một công ty không đơn giản giống như là quản lý gia đình, hơn nữa Phương thị còn là một tập đoàn lớn, để cho một người không có chuyên môn đảm nhiệm chức CEO, đây không phải là là tự hủy Phương thị sao?”
"ông Phương, chúng tôi kiên quyết không đồng ý!"
"Cô ta chỉ là một giám đốc, năng lực hiểu biết có hạn, hiểu gì chứ?"
"Đúng vậy, giám đốc Dương này trong hiền lành, căn bản không làm người khác sợ được, mọi người sẽ không phục."
Một phút trước phòng hội nghị còn nghiêm cẩn, lúc này lại biến thành cái chợ, huyên huyện náo náo phản đối đề nghị của ông Phương, ngăn không cho Dương Yến đảm nhiệm vị trí CEO.
Dương Yến vội vàng cúi đầu chào, não vẫn hơi mơ hồ.
Thật chứ, bây giờ cô mới phát hiện lão tiên sinh chính là Ông Phương, sau khi kết hôn với Phương Dịch Chung, cô có đến nhà họ Phương mấy lần. Nhưng lúc đó Ông Phương đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, cô chưa từng gặp ông ấy một lần.
Cũng quá khéo đi.
"ông Phương, không phải là Phương tổng đang nằm viện sao, công ty không thể thiếu người quản lý!" phó tổng Tôn và phó tổng Cao nói: "Cho nên mọi người đều đang mở cuộc họp, dự định chọn một người quản mọi chuyện, trong thời gian Phương tổng đang nằm viện sẽ bảo vệ Phương thị, nếu cổ phiếu của Phương thị giảm mấy lần nữa các cổ đông sẽ chịu không nổi."
Phó tổng Tôn gật đầu phụ họa nói: "Trước đây ngài đã lập ra quy định, Phương thị chỉ có nhiều nhất hai người họ Phương được làm quản lý. Hiện nay Phương tổng chỉ có thể ở viện dưỡng thương, nhưng vẫn là Phương tổng, bộ phận kế hoạch có một người là giám đốc Phương, vậy là đủ rồi, cho nên chúng tôi nghĩ cô Tư không nên vào Phương thị tránh phá vỡ quy định."
ông Phương xoay đầu nhìn Phương Chính Á uy nghiêm nói: "Chuyện cô muốn đến Phương thị tại sao không nói với tôi?"
"Anh hai, em cũng lo lắng cho Phương thị." Phương Chính Á kéo khóe miệng, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ: "Anh không biết mấy ngày nay cổ phiếu của Phương thị giảm nghiêm trọng, Tinh Nghị vẫn còn đang nằm viện chưa tỉnh, cho nên..."
"Cho nên cô muốn mượn thân phận là người của nhà họ Phương để phá vỡ quy định của tập đoàn?"
"Anh hai, em không có ý đó."
"Nếu cô còn biết tôi là anh hai của cô, thì làm chuyện gì cũng nên thương lượng với tôi!" ông Phương tức giận nói: "Mặc dù tôi đã giao quyền quản lý Phương thị cho Tinh Nghị, nhưng Phương thị là của tất cả mọi người! Cô có biết có tập đoàn tại sao hoạt động không lâu không? Vì đó là gia tộc xí nghiệp hóa, người trong gia đình sẽ hạn chế sự phát triển của tập đoàn!"
"Nếu ai cũng dựa vào quan hệ để làm quản lý cấp cao, đem những người ưu tú làm bàn đạp, người khác sẽ nguyện ý chân thành làm việc sao? Mọi người ra ngoài kiếm tiền, cũng không phải là kẻ ngốc!"
Từng lời giận dữ của ông Phương làm gương mặt cô Tư cứng đờ, cười không nổi.
Người trên bàn hội nghị cũng im lặng hít khí.
Người của Phương thị đều biết ông Phương rất uy nghiêm, so với Phương Tinh Nghị còn khó nói chuyện hơn, nếu như đã bị chọc giận thì đến cả người nhà cũng có thể đầu rơi máu chảy.
"Anh hai."
Ngay lúc ông Phương đang trách mắng cô Tư, cửa phòng hội nghị lại bị đẩy ra, có mấy người bước vào, người đàn ông trung niên đứng phía trước kêu Ông Phương một tiếng anh hai.
Đầu tóc đen của người đàn ông có vài sợi trắng, nhìn có vẻ tuổi cũng không nhỏ, mặc trên người ba kiện tây trang càng phát ra sự uy nghiêm vững vàng, gống như người ở vị trí cao nắm trong tay quyền lực lớn.
Dương Yến nhận ra đó chính là em trai của ông Phương, ông Phương Chính Thành.
Sau lưng Phương Chính Thành có hai người đàn ông, một người ốm trông bộ dạng lười biếng đó chính là quý tử của ông ta Phương Cẩn Hiên, người còn lại là Phương Dịch Chung.
Phương Cẩn Hiên là tổng giám đốc của chi nhánh Yên Kinh, anh ta đến đây Dương Yến cũng không thấy kì quái, chỉ là...
Phương Dịch Chung tại sao lại đến cùng bọn họ.
ông Phương thấy Phương Chính Thành cũng đến liền hỏi: "Không phải chú đang công tác ở Singapore sao? Tại sao trở về rồi?"
"Là Cẩn Hiên gọi điện thoại cho em, nói Phương Tinh Nghị xảy ra tai nạn xe rất nghiêm trọng, em liền sắp xếp công việc trở về ngay." Phương Chính Thành nói: "Tai nạn xe của Phương Tinh Nghị làm cổ phiếu Phương thị giảm không phanh, bên ngoài đều đang truyền tin Phương Tinh Nghị không ổn rồi, Phương thị sắp sụp đổ, hai chân của Phương Tinh Nghị bị thương rất nghiêm trọng sao?"
"Chú hỏi tôi, tôi còn đang muốn hỏi các người đây." ông Phương lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí châm chọc: "Nhiều người ở trong nước như vậy, cháu của mình, anh em họ của mình xảy ra tai nạn xe cũng không đi xử lý, ngược lại còn để cho phóng viên có chỗ để soi mói, Phương thị bị tổn thất 60.000 tỷ là lỗi của ông già đang nằm viện dưỡng bệnh này sao?"
Phương Chính Á biết ý tứ trong lời nói của ông, liền nói: "Anh cũng biết Cẩn Linh sắp kết hôn, anh cả lại không có ở đây, em chỉ là một người cô muốn chuẩn bị tốt hôn sự cho cháu mình, căn bản không ngờ Tinh Nghị sẽ xảy ra tai nạn xe."
"Lúc cô tận tâm chuẩn bị hôn lễ cho con, còn phải quản lý chi nhánh Giang Lăng, thường đến ba bốn giờ đêm mới ngủ." Phương Cẩn Linh ra mặt nói giúp cô Tư: "Khi con biết Tinh Nghị xảy ra tai nạn xe, con liền liên lạc với truyền thông, không nghĩ tới chuyện đã bị truyền đi, đè xuống cũng không được."
"Đúng đó anh hai, em tư cực khổ rồi, anh đừng trách em ấy, hãy trách em." Phương Chính Thành nói: "Là em luôn ở Singapore xử lý việc, không làm tròn trách nhiệm của người anh ba."
"Đủ rồi, đều là người một nhà, nhiều lời như vậy làm cho người khác chê cười." ông Phương phất tay, không muốn nghe lời đạo đức giả anh một câu tôi một câu: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất là, làm cho cổ phiếu của Phương thi ổn định."
Có cổ đồng nói: "ông Phương cũng đã đến rồi, ngài nói xem xử lý như thế nào mới tốt, quy định của Phương thị không thể phá vỡ, nhưng bây giờ Phương thị rất cần một người chủ trì đại cuộc."
ông Phương nhìn Dương Yến hỏi: "Cô gái, sao cháu vẫn đứng, cháu ở bộ phận nào?"
Sau khi ông Phương đến, Dương Yến vẫn luôn đứng xem kịch vui, lại gặp Phương Chính Thành bước vào phân trần ông ta vì sao trở về, quên luôn việc ngồi xuống, không nghĩ đến ông Phương đột nhiên lại hỏi mình.
Dương Yến sững sờ xong, ung dung nói: "cô Tư sợ Phương thị không người quản lý, cổ phiếu sẽ lại tụt xuống thấp, muốn giúp đỡ Phương thị. Cháu nói Phương thị chỉ có hai người họ Phương được làm cấp cao, sợ bà ấy phá vỡ quy định, bởi vì cháu là hậu bối, ở công ty vị trí thấp, để biểu thị sự tôn trọng nên đứng nói chuyện."
"Phương tổng trước đây đã lập một bộ phận Regulators, cháu là giám đốc của bộ phận ấy, Dương Yến."
ông Phương nghe xong không nhịn được cười.
Trước kia lúc ăn lẩu, cô gái này kể chuyện của công ty, cái gì mà ông chủ mới lập bộ phận, cô ấy trở thành người gánh vác?, không nghĩ tới công ty mà cô nói là Phương thị.
Ông hiểu Phương Tinh Nghị, chắc chắn vì tin tưởng Dương Yến mới đem mọi chuyện giao cho cô làm.
"Cũng không cần tìm người nữa, trước khi Tinh Nghị vẫn chưa hồi phục, vị thư ký Dương này sẽ làm CEO tạm thời."
ông Phương nhẹ nhàng nói câu này, cả phòng hội nghị đều lặng ngắt như tờ.
ông Phương nhìn Dương Yến kinh ngạc, ấm áp nói: "giám đốc Dương, làm khổ cháu một thời gian rồi, không chỉ Phương thị, ếu có yêu cầu gì cháu đều có thể điều động những nhân viên của các chi nhánh ở các tỉnh.”
Sau mười giây yên lặng, phòng hội nghị ổn ào.
Sắc mặt Phương Chính Á nặng nề miễn cưỡng mở miệng: "Anh hai, em biết anh không muốn phá vỡ quy định của Phương thị, nhưng người đảm nhiệm vị trí CEO thì cũng phải là phó tổng Tôn và phó tổng Cao, cô ta chỉ là một giám đốc."
"Đúng đó anh hai, chuyện này không thể đùa được." Phương Chính Thành nói: "Làm gì có chuyện giám đốc đảm nhiệm chức CEO, điều này không hợp quy định, em nghe nói chuyên ngành của cô ta cũng không phải là tài chính."
Phương Chính Thành nói như vậy, các cổ đông cũng kích động đứng dậy.
“Quản lý một công ty không đơn giản giống như là quản lý gia đình, hơn nữa Phương thị còn là một tập đoàn lớn, để cho một người không có chuyên môn đảm nhiệm chức CEO, đây không phải là là tự hủy Phương thị sao?”
"ông Phương, chúng tôi kiên quyết không đồng ý!"
"Cô ta chỉ là một giám đốc, năng lực hiểu biết có hạn, hiểu gì chứ?"
"Đúng vậy, giám đốc Dương này trong hiền lành, căn bản không làm người khác sợ được, mọi người sẽ không phục."
Một phút trước phòng hội nghị còn nghiêm cẩn, lúc này lại biến thành cái chợ, huyên huyện náo náo phản đối đề nghị của ông Phương, ngăn không cho Dương Yến đảm nhiệm vị trí CEO.
/613
|