Ngay khi cuộc gọi được trả lời, Phương Tinh Nghị phía bên kia liền hỏi: “Bố ơi, bố còn ở trung tâm thương mại Olle không? Con vừa tình cờ đi ngang qua, nhân tiện con sẽ đón bố.”
Ông Phương nghe thấy thì lập tức vui mừng.
Trùng hợp thật, đây không phải là thời điểm tốt để hai người gặp nhau sao?
“Ok, vậy con đến tiệm lẩu Đức Trang trên tầng 5 đi, bố đang ăn lẩu ở đây.” Sau nói nói xong, ông Phương cúp máy.
Dương Yến hỏi: “Con trai của ông ạ?”
“Ừa, nó nói nó vừa lái xe qua.” Ông Phương cười: “Hai người gặp nhau, làm bạn trước cũng tốt, rồi bảo nó đưa con về.”
“...”
Cô không muốn gặp chút nào, vì vậy mới add nick với ông Phương, nhưng người thì lại vẫn đến.
Khó xử quá đi mất.
“Ông à, ông ăn trước nhé, cháu vào toilet.” Để tránh tình trạng lúng túng trong cuộc gặp mặt, Lê Ca mượn danh nghĩa là đi vệ sinh, sau đó nhanh chóng tính tiền rời đi luôn.
Trước khi rời đi, cô cũng bảo với người phục vụ.
Vì vậy, ngay sau khi cô đi ra ngoài, người phục vụ cũng đi về phía bàn 23, lịch sự nói với ông Phương: “Thưa ông, bạn của ông đã rời đi trước, bảo tôi gửi lời xin lỗi đến ông.”
“Cô ấy đi rồi à?” Ông Phương liếc ra cửa thở dài.
Cô con dâu đang trong tay đã bay đi mất rồi.
Dương Yến vừa bước xuống thang cuốn, nhìn cửa thang máy ở đằng kia, Phương Tinh Nghị đã đến, anh dường như không chú ý đến bóng lưng vừa xuống thang máy, đi thẳng vào tiệm lẩu Đức Trang.
Tiệm không lớn, mà thân anh lại vừa vặn cao, mắt anh đảo khắp nơi, anh thấy ông Phương đang ngồi cạnh cửa sổ.
“Bố.” Khi đến gần, Phương Tinh Nghị nhăn mặt khi thấy súp lẩu cay trên bàn: “Những thứ này quá kích thích dạ dày, sau này bố nên ăn ít hơn.”
“Ăn ít gì chứ, sao con lại dông dài y chang quản gia vậy?” Ông Phương tức giận: “Lứa tuổi của bố cũng lớn rồi, có thể sống bao năm nữa đâu, ăn ngon một chút thì có tội à? Ngày nào cũng phải uống nước lọc mới chịu được hay gì!”
Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Con không có ý đó.”
Nghĩ về chuyện khi nãy, ông lập tức nổi giận, trách Phương Tinh Nghị: “Bố mà biết khi nãy bố đã không trả lời cuộc gọi của con, giờ thì tốt rồi, con dâu của bố đã chạy mất.”
“...”
“Gọi điện thoại làm gì chứ, không thể gửi qua app à?”
“...”
“Sao lại đứng yên vậy? Nhìn con kìa, người cao to như vậy, nhưng mà cổ lỗ quá, con có biết mấy cô gái thông minh tài giỏi bây giờ muốn gặp cũng khó lắm không? Tức thật chứ.”
Phương Tinh Nghị biết ông Phương đang tức giận, không giận dữ mà kéo ghế ra, ngồi xuống không nói lời nào, im lặng lắng nghe ông.
Ông đã để ý cô con dâu này suốt nửa tháng, khó khăn lắm mới tìm gặp gỡ được, cô ấy quá đỗi thông minh và chu đáo, cùng đi với ông nói chuyện và ăn uống, vốn ban đầu giữa hai người đã có cuộc trò chuyện rất tốt, nhưng cuối cùng tất cả vẫn bị Phương Tinh Nghị phá hủy.
Bây giờ Phương Tinh Nghị đã hiểu, anh hỏi: “Có phải người giúp bố chọn cà vạt lần trước không?”
“Ừa, đó đúng là nàng áo bông thân mật.” Ông Phương lại thở dài: “Bố thất vọng quá, không có con gái thì coi như xong đi, nhưng phải lo lắng về chuyện hôn nhân đại sự của con.”
Phương Tinh Nghị không thể không cười: “Nếu bố thực sự muốn quen biết cô ấy thì tra thêm trung tâm cô ấy làm là được, sau đó chỉ cần tìm một cái cớ rồi yêu cầu cô ấy ra ngoài nói chuyện cũng được.”
Ông Phương lườm anh: “Con trai, lỡ người ta sợ thì sao?”
“Bố ơi, con rất vui khi có ai đó nói chuyện cùng bố, nhưng chúng con không biết nhau.” Phương Tinh Nghị đáp: “Mà con đã tìm được con dâu cho bố rồi.”
Động tác chuẩn bị đưa nick chat của Dương Yến cho Phương Tinh Nghị của bỗng dừng lại, hỏi anh: “Con có người trong lòng rồi à?”
“Vâng, vài ngày nữa con sẽ đưa về nhà cho bố gặp.”
“Không chiếu lệ chứ, con có thực sự thích người ta không?” Thấy Phương Tinh Nghị gật đầu, không giống như đang lừa dối ông, ông Phương hơi thất vọng, nhưng ông vẫn đặt điện thoại xuống.
Ông nghĩ Dương Yến là người tốt, thông minh và chu đáo, nhưng con trai ông nói là nó đã có người trong lòng, vì vậy ông không thể cản chân.
Than ôi, thật đáng tiếc.
Ông nghĩ một cặp đôi do trời đất tạo ra đã bỏ lỡ nhau mất rồi.
- -
Tối hôm đó tại tiệm lẩu Đức Trang, sau khi nghe những lời của ông Phương, Dương Yến đã rất ấn tượng đến độ cô biết mình cần nên nói gì, khi cô đến công ty, cô đã trở nên lôi lệ phong hành.
Năm người được tuyển dụng từ Yến Kinh và Hoài Bắc đã sớm nộp báo cáo vào Phương thị, sau khi vào Regulators, Dương Yến giao nhiệm vụ cho mọi người và đặt thời gian.
Vì thế, trong vài ngày tới, những người trên dưới Phương thị đều có thể thấy một vài thân ảnh di chuyển qua các phòng ban khác nhau, khi họ bước ra, họ cầm một đống tài liệu trên tay và di chuyển rất nhanh.
“Đó có phải là người trong Regulators không, họ đang làm gì vậy?”
“Họ đi bộ mà gần như bay ấy, thật đáng sợ.”
“...”
Trong văn phòng độc lập thuộc về quản lý, chiếc tủ vốn trống không bây giờ đã chứa đầy tài liệu, ngay cả trên bàn làm việc cũng vậy.
Dương Yến lướt qua các tài liệu, bộ não của cô hoạt động nhanh chóng.
Ban đầu cô học dịch thuật và cũng liên quan đến tài chính, nhưng cô không có nhiều tiếp xúc với nó, đột nhiên lại bị chuyển sang một khoa khác, còn giải quyết mọi vấn đề của Phương thị, có thể thấy bao nhiêu là áp lực.
Có quá nhiều tài liệu, quá nhiều văn bản tối nghĩa và những câu chuyên môn tốt, cô không thể hiểu được, vào hai ngày đầu tiên, cô gần như sụp đổ, rất nhiều điều cô còn trực tiếp đi hỏi Phương Tinh Nghị, đôi khi sáng sớm còn đang thảo luận về mọi thứ.
May mắn thay, tất cả mọi người cô tuyển dụng đều lợi hại đến độ làm mọi sự đều dễ dàng hơn rất nhiều.
“Quản lý Dương.” Một đồng nghiệp gõ cửa kính, sau đó đẩy cửa vào nói với Dương Yến: “Trong bộ phận thư ký có vài tài liệu điện tử được đặt mật khẩu cao, không thể truy cập được.”
Dương Yến hỏi: “Cô có bảo bộ phận Regulators điều tra không?”
“Nói rồi, nhưng họ bảo các tập tin từ lâu thì không ai biết mật khẩu, tôi cũng đã nói với thư ký Cao nhưng cô ấy bảo cô ấy không cho phép.”
Dương Yến cau mày.
Tài liệu của thư ký, sao bộ phận thư ký có thể không biết mật khẩu được chứ, hoặc có thể là đang che giấu điều gì đó.
Dương Yến không dám trì hoãn, sợ có ai đó tìm được bộ phận thư ký thì họ sẽ có thể trực tiếp phá hủy các tài liệu, nên cô đã liên lạc ngay với Phương Tinh Nghị qua Chat, yêu cầu anh cho mượn người.
Phương Tinh Nghị không keo kiệt, cũng chuyển ngay danh thiếp cho cô.
Vừa mới add, bên kia đã nhanh chóng gửi tin nhắn: 【Chị ơi, chị có thể trao đổi chuyên sâu không?】
“...”
Dương Yến tỏ ra nóng nảy, nói danh tính và chức vị với bên kia, đem Phương Tinh Nghị ra làm bia đỡ đạn, bên kia cũng không dám che giấu điều gì, để cô muốn kiểm tra gì thì nói thẳng, anh lợi hại thật.
Bên kia yêu cầu Dương Yến đưa phần mềm điều khiển máy tính từ xa, Dương Yến đã đưa.
Ngay sau đó, tài khoản công ty của Dương Yến đã đăng nhập vào bộ phận thư ký, tìm thấy được một vài tài liệu mật độ cao, cứ thế nhập mật khẩu vào.
Dương Yến nhìn từ “sai mật khẩu” cứ liên tục nảy lên trên màn hình, miệng cô co giật, trong lúc cô đang tự hỏi người Phương Tinh Nghị giới thiệu có phải là thợ nửa vời không, thì tài liệu mở ra.
Chà, vẫn khá tốt.
Dương Yến lấy lại quyền kiểm soát máy tính, lấy flash USB cắm vào ổ máy tính, các tập tin chưa xem đã được di chuyển qua, giây tiếp theo cô bị hệ thống đẩy ra, máy tính đột ngột tắt.
Cô lập tức rút thanh USB ra, toát mồ hôi.
Cô biết không dễ để lấy các tài liệu mật độ cao, bên kia chắc hẳn phải có liên quan gì với bộ phận thư ký, may mắn là động tác của cô nhanh, khi biết thì liền báo với Phương Tinh Nghị, nếu không sẽ hỏng mất.
Dương Yến đẩy cửa kính đi ra ngoài, nói với đồng nghiệp đang bận rộn: “Sau này cho dù mọi người kiểm tra tài liệu ở bộ phận nào, nếu mọi người thấy tài liệu đó thuộc loại bí mật, hãy lập tức cho tôi biết, đừng trì hoãn nhé?”
Ông Phương nghe thấy thì lập tức vui mừng.
Trùng hợp thật, đây không phải là thời điểm tốt để hai người gặp nhau sao?
“Ok, vậy con đến tiệm lẩu Đức Trang trên tầng 5 đi, bố đang ăn lẩu ở đây.” Sau nói nói xong, ông Phương cúp máy.
Dương Yến hỏi: “Con trai của ông ạ?”
“Ừa, nó nói nó vừa lái xe qua.” Ông Phương cười: “Hai người gặp nhau, làm bạn trước cũng tốt, rồi bảo nó đưa con về.”
“...”
Cô không muốn gặp chút nào, vì vậy mới add nick với ông Phương, nhưng người thì lại vẫn đến.
Khó xử quá đi mất.
“Ông à, ông ăn trước nhé, cháu vào toilet.” Để tránh tình trạng lúng túng trong cuộc gặp mặt, Lê Ca mượn danh nghĩa là đi vệ sinh, sau đó nhanh chóng tính tiền rời đi luôn.
Trước khi rời đi, cô cũng bảo với người phục vụ.
Vì vậy, ngay sau khi cô đi ra ngoài, người phục vụ cũng đi về phía bàn 23, lịch sự nói với ông Phương: “Thưa ông, bạn của ông đã rời đi trước, bảo tôi gửi lời xin lỗi đến ông.”
“Cô ấy đi rồi à?” Ông Phương liếc ra cửa thở dài.
Cô con dâu đang trong tay đã bay đi mất rồi.
Dương Yến vừa bước xuống thang cuốn, nhìn cửa thang máy ở đằng kia, Phương Tinh Nghị đã đến, anh dường như không chú ý đến bóng lưng vừa xuống thang máy, đi thẳng vào tiệm lẩu Đức Trang.
Tiệm không lớn, mà thân anh lại vừa vặn cao, mắt anh đảo khắp nơi, anh thấy ông Phương đang ngồi cạnh cửa sổ.
“Bố.” Khi đến gần, Phương Tinh Nghị nhăn mặt khi thấy súp lẩu cay trên bàn: “Những thứ này quá kích thích dạ dày, sau này bố nên ăn ít hơn.”
“Ăn ít gì chứ, sao con lại dông dài y chang quản gia vậy?” Ông Phương tức giận: “Lứa tuổi của bố cũng lớn rồi, có thể sống bao năm nữa đâu, ăn ngon một chút thì có tội à? Ngày nào cũng phải uống nước lọc mới chịu được hay gì!”
Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Con không có ý đó.”
Nghĩ về chuyện khi nãy, ông lập tức nổi giận, trách Phương Tinh Nghị: “Bố mà biết khi nãy bố đã không trả lời cuộc gọi của con, giờ thì tốt rồi, con dâu của bố đã chạy mất.”
“...”
“Gọi điện thoại làm gì chứ, không thể gửi qua app à?”
“...”
“Sao lại đứng yên vậy? Nhìn con kìa, người cao to như vậy, nhưng mà cổ lỗ quá, con có biết mấy cô gái thông minh tài giỏi bây giờ muốn gặp cũng khó lắm không? Tức thật chứ.”
Phương Tinh Nghị biết ông Phương đang tức giận, không giận dữ mà kéo ghế ra, ngồi xuống không nói lời nào, im lặng lắng nghe ông.
Ông đã để ý cô con dâu này suốt nửa tháng, khó khăn lắm mới tìm gặp gỡ được, cô ấy quá đỗi thông minh và chu đáo, cùng đi với ông nói chuyện và ăn uống, vốn ban đầu giữa hai người đã có cuộc trò chuyện rất tốt, nhưng cuối cùng tất cả vẫn bị Phương Tinh Nghị phá hủy.
Bây giờ Phương Tinh Nghị đã hiểu, anh hỏi: “Có phải người giúp bố chọn cà vạt lần trước không?”
“Ừa, đó đúng là nàng áo bông thân mật.” Ông Phương lại thở dài: “Bố thất vọng quá, không có con gái thì coi như xong đi, nhưng phải lo lắng về chuyện hôn nhân đại sự của con.”
Phương Tinh Nghị không thể không cười: “Nếu bố thực sự muốn quen biết cô ấy thì tra thêm trung tâm cô ấy làm là được, sau đó chỉ cần tìm một cái cớ rồi yêu cầu cô ấy ra ngoài nói chuyện cũng được.”
Ông Phương lườm anh: “Con trai, lỡ người ta sợ thì sao?”
“Bố ơi, con rất vui khi có ai đó nói chuyện cùng bố, nhưng chúng con không biết nhau.” Phương Tinh Nghị đáp: “Mà con đã tìm được con dâu cho bố rồi.”
Động tác chuẩn bị đưa nick chat của Dương Yến cho Phương Tinh Nghị của bỗng dừng lại, hỏi anh: “Con có người trong lòng rồi à?”
“Vâng, vài ngày nữa con sẽ đưa về nhà cho bố gặp.”
“Không chiếu lệ chứ, con có thực sự thích người ta không?” Thấy Phương Tinh Nghị gật đầu, không giống như đang lừa dối ông, ông Phương hơi thất vọng, nhưng ông vẫn đặt điện thoại xuống.
Ông nghĩ Dương Yến là người tốt, thông minh và chu đáo, nhưng con trai ông nói là nó đã có người trong lòng, vì vậy ông không thể cản chân.
Than ôi, thật đáng tiếc.
Ông nghĩ một cặp đôi do trời đất tạo ra đã bỏ lỡ nhau mất rồi.
- -
Tối hôm đó tại tiệm lẩu Đức Trang, sau khi nghe những lời của ông Phương, Dương Yến đã rất ấn tượng đến độ cô biết mình cần nên nói gì, khi cô đến công ty, cô đã trở nên lôi lệ phong hành.
Năm người được tuyển dụng từ Yến Kinh và Hoài Bắc đã sớm nộp báo cáo vào Phương thị, sau khi vào Regulators, Dương Yến giao nhiệm vụ cho mọi người và đặt thời gian.
Vì thế, trong vài ngày tới, những người trên dưới Phương thị đều có thể thấy một vài thân ảnh di chuyển qua các phòng ban khác nhau, khi họ bước ra, họ cầm một đống tài liệu trên tay và di chuyển rất nhanh.
“Đó có phải là người trong Regulators không, họ đang làm gì vậy?”
“Họ đi bộ mà gần như bay ấy, thật đáng sợ.”
“...”
Trong văn phòng độc lập thuộc về quản lý, chiếc tủ vốn trống không bây giờ đã chứa đầy tài liệu, ngay cả trên bàn làm việc cũng vậy.
Dương Yến lướt qua các tài liệu, bộ não của cô hoạt động nhanh chóng.
Ban đầu cô học dịch thuật và cũng liên quan đến tài chính, nhưng cô không có nhiều tiếp xúc với nó, đột nhiên lại bị chuyển sang một khoa khác, còn giải quyết mọi vấn đề của Phương thị, có thể thấy bao nhiêu là áp lực.
Có quá nhiều tài liệu, quá nhiều văn bản tối nghĩa và những câu chuyên môn tốt, cô không thể hiểu được, vào hai ngày đầu tiên, cô gần như sụp đổ, rất nhiều điều cô còn trực tiếp đi hỏi Phương Tinh Nghị, đôi khi sáng sớm còn đang thảo luận về mọi thứ.
May mắn thay, tất cả mọi người cô tuyển dụng đều lợi hại đến độ làm mọi sự đều dễ dàng hơn rất nhiều.
“Quản lý Dương.” Một đồng nghiệp gõ cửa kính, sau đó đẩy cửa vào nói với Dương Yến: “Trong bộ phận thư ký có vài tài liệu điện tử được đặt mật khẩu cao, không thể truy cập được.”
Dương Yến hỏi: “Cô có bảo bộ phận Regulators điều tra không?”
“Nói rồi, nhưng họ bảo các tập tin từ lâu thì không ai biết mật khẩu, tôi cũng đã nói với thư ký Cao nhưng cô ấy bảo cô ấy không cho phép.”
Dương Yến cau mày.
Tài liệu của thư ký, sao bộ phận thư ký có thể không biết mật khẩu được chứ, hoặc có thể là đang che giấu điều gì đó.
Dương Yến không dám trì hoãn, sợ có ai đó tìm được bộ phận thư ký thì họ sẽ có thể trực tiếp phá hủy các tài liệu, nên cô đã liên lạc ngay với Phương Tinh Nghị qua Chat, yêu cầu anh cho mượn người.
Phương Tinh Nghị không keo kiệt, cũng chuyển ngay danh thiếp cho cô.
Vừa mới add, bên kia đã nhanh chóng gửi tin nhắn: 【Chị ơi, chị có thể trao đổi chuyên sâu không?】
“...”
Dương Yến tỏ ra nóng nảy, nói danh tính và chức vị với bên kia, đem Phương Tinh Nghị ra làm bia đỡ đạn, bên kia cũng không dám che giấu điều gì, để cô muốn kiểm tra gì thì nói thẳng, anh lợi hại thật.
Bên kia yêu cầu Dương Yến đưa phần mềm điều khiển máy tính từ xa, Dương Yến đã đưa.
Ngay sau đó, tài khoản công ty của Dương Yến đã đăng nhập vào bộ phận thư ký, tìm thấy được một vài tài liệu mật độ cao, cứ thế nhập mật khẩu vào.
Dương Yến nhìn từ “sai mật khẩu” cứ liên tục nảy lên trên màn hình, miệng cô co giật, trong lúc cô đang tự hỏi người Phương Tinh Nghị giới thiệu có phải là thợ nửa vời không, thì tài liệu mở ra.
Chà, vẫn khá tốt.
Dương Yến lấy lại quyền kiểm soát máy tính, lấy flash USB cắm vào ổ máy tính, các tập tin chưa xem đã được di chuyển qua, giây tiếp theo cô bị hệ thống đẩy ra, máy tính đột ngột tắt.
Cô lập tức rút thanh USB ra, toát mồ hôi.
Cô biết không dễ để lấy các tài liệu mật độ cao, bên kia chắc hẳn phải có liên quan gì với bộ phận thư ký, may mắn là động tác của cô nhanh, khi biết thì liền báo với Phương Tinh Nghị, nếu không sẽ hỏng mất.
Dương Yến đẩy cửa kính đi ra ngoài, nói với đồng nghiệp đang bận rộn: “Sau này cho dù mọi người kiểm tra tài liệu ở bộ phận nào, nếu mọi người thấy tài liệu đó thuộc loại bí mật, hãy lập tức cho tôi biết, đừng trì hoãn nhé?”
/613
|