Tống Thanh Xuân bị hôn đến mềm chân, còn chưa đi xong cầu thang, liền dần dần không dịch chuyển được chân, tay nắm lấy bờ vai của Tô Chi Niệm, người lại rớt thẳng xuống dưới.
Tô Chi Niệm nhốt chặt eo cô, cô thuận thế đặt sức lực toàn thân lên trên người anh, thân thể cô mềm giống như một bãi nước, khiến cho Tô Chi Niệm đỏ mắt, hít vào một hơi, liền đè cô ở trên tay vịn cầu thang, liều chết triền miên gặm cằm khéo léo của cô, một đường dời xuống, điểm ra một tầng lửa nóng bất tận, nóng đến thân thể Tống Thanh Xuân run lên một cái.
Theo một tiếng vải dệt xé rách, Tống Thanh Xuân cảm giác được trước ngực mình chợt lạnh, sau đó liền rơi đầy vết ướt nóng bỏng ở phía trên.
Cô bất giác dựa vào trong lòng anh sâu thêm một chút, kết quả lại trêu chọc lồng ngực anh càng dán chặt lên da thịt của cô, toàn thân cô hung hăng giật mình một cái, liền trốn tránh về phía sau.
Một động tác khẽ dựa hời hợt như vậy của cô, đã trêu chọc khiến anh kêu rên một tiếng, hung hăng cắn da thịt cô một chút, liền trực tiếp đỡ cặp mông của cô, vừa hôn ướt át trước ngực của cô, vừa sải bước giẫm cầu thang, đi lên hành lang tầng hai.
"...!Tô Chi Niệm...!Anh nhẹ một chút..." Lực đạo gặm cắn của anh, lúc nhẹ lúc nặng, chọc cho cô hô nhỏ một tiếng, âm điệu thấp chuyển mềm mại, quanh quẩn ở trong hành lang yên tĩnh, vang vọng ra mùi vị sầu triền miên.
Mắt Tô Chi Niệm càng đỏ hơn, anh nhấc chân đá văng cửa phòng ngủ, chợt tiến về phía trước bước hai bước, liền bỗng nhiên vung cánh tay kéo sau lưng cô ra, cô hoàn toàn không có lực chống đỡ, kêu thét lên một tiếng, cả người liền ngửa ra sau, lộ ra một mảnh lớn cảnh xuân kiều diễm ở trước mặt của anh, khiến cho anh đại phát đại phát thú tính, giống như bổ nhào về phía trước, vững chắc ấn cô ở trên giường, lặp lại nhẹ hôn nhẹ cắn nơi anh vừa mới tham luyến một lần nữa
Tiếng thở dốc của cô càng ngày càng gấp rút, giống như là hạt mưa dày đặc, đánh lên màng nhĩ của anh từng chút một, chấn động đầu óc của anh đến lờ mờ, động tác càng thô bạo vội vã.
Quần áo ở trong kích tình bốc cháy kịch liệt, một món tiếp một món bị xé rách, biến thành mảnh vụn, bay xuống giường.
Anh đè thân thể mềm mại của cô, cô quấn quýt eo tinh tráng của anh, tất cả trong phòng, quanh quẩn tiếng thở dốc ái muội uyển chuyển, có anh, cũng có cô, trộn lẫn ở cùng một chỗ, biến thành ca dao mị hoặc nhất.
Anh không có gấp gáp đánh chiếm cô, giở trò xấu đùa nghịch cô, cô ở trong thế công cường đại của anh, hóa thành một bãi nước ôn nhuyễn nhất, cô mặc cho anh muốn làm gì thì làm, ngẫu nhiên giơ tay lên ngăn cản lực đạo của anh, càng mềm mại giống như là đang dụ hoặc.
Cô thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ lạnh thấp nhuyễn, mềm mại xinh đẹp câu lòng người, khiến cho hưng trí của anh càng nồng đậm, bộ ngực nhấp nhô càng lợi hại hơn, anh chống đỡ mở hai chân của cô, chen vào bên trong của cô.
Có chút tốn sức, cô đang kháng cự, anh cúi đầu, mổ mổ tinh tế tỉ mỉ mặt mày của cô, vừa mới chuẩn bị chậm rãi gia tăng sức lực, dư quang khóe mắt, bỗng nhiên liền bay tới một quyển sách bên gối.
《 Bảo bối của mẹ 》.
Bốn chữ, giống như là một đạo sấm sét, hung hăng nổ vang ở bên tai anh.
Tay Tô Chi Niệm chống đỡ ở trên ra giường dùng sức nắm lấy, nắm ga trải giường nhăn thành một đoàn, dùng sức thở gấp nặng nề, ép buộc chính mình, khó khăn rút khỏi hai chân của cô, sau đó liền mang toàn thân ngột ngạt nặng nề bò tới trên người cô.
Anh bỗng nhiên dừng động tác, khiến cho cô ý loạn mê tình mờ mịt cau mày lại, qua một hồi lâu, mới hé mở mí mắt, nhìn về phía anh.
.
/1091
|