Đến khi anh cùng cậu xử lý xong tài khoản mới của chiến đội, cậu lại tiếp tục đưa những món đồ mình mua về để anh xài thử nghiệm.
Trước tiên, cậu lấy ra một cái máy mát xa tay, vừa giải thích vừa đeo giúp anh: “Anh thử cái này xem. Em thấy trong phòng anh hầu như không có cái nào để giúp anh thư giãn cả, nên em mới lựa cho anh.”
Anh ngây thơ đáp lại: “Vậy hả? Anh cũng chỉ là lấy dây chun để ổn định stress lại thôi…”
“Bình thường là như vậy, nhưng nếu dùng cách này quá lâu thì sẽ không còn tác dụng, thậm chí sẽ đau thêm.”
Cậu điều chỉnh lại độ rung và độ thắt bóp cho cổ tay, đến khi anh cảm thấy hài lòng qua nét mặt thì ấn khởi động bằng điều khiển.
Sự rung lắc có tuần tự truyền tải từ tốc độ thấp nhất cảm giác khá tê đến các mạch máu và đả thông xương cổ tay, ban đầu anh có chút nhức nhối vì không quen được cảm giác ập tới một cách bất ngờ.
Nhưng cũng không mất lâu để anh có thể thích ứng được, cậu dần tăng tốc độ rung lên đến khi anh có một chút khó chịu liền giảm xuống tốc độ.
“Thế nào, rất hữu ích đúng không? Chơi xong nghỉ tay 3 phút, sau đó liền mát xa trong 20 phút, là hoàn toàn bình thường hết.”
Viễn Phong vừa tận hưởng sự thoải mái vừa ngậm ngừ trả lời: “Công nhận, anh đưa em về đây làm bảo mẫu thực sự không sai….đúng là vợ anh có khác.”
Cậu không ngừng cảm thấy đỏ mặt trước lời khen này, vội quay người gãi đầu mình liên tục.
Đó không phải là bổn phận của cậu sao, cũng đâu cần những lời khen hoa mỹ thế này.
Tiếp theo, cậu lại tiếp tục lấy ra robot dọn dẹp, anh cũng ngồi yên lặng để nghe cậu giải thích công dụng cũng như mục đích cậu mua nó về.
Kể ra thì, anh cũng chẳng quan tâm tới những đồ dùng lặt vặt này.
Ngoài những ngày sắp tổ chức tiệc hay phòng sắp bẩn tới mức không thở nổi, anh ít khi dọn dẹp lại cả căn phòng của mình. Cũng chính vì thế mà trước khi đón cậu về đây, anh cũng tự mình xắn tay vào việc dọn dẹp lại cả phòng một lần.
Cảm giác này đối với anh khi đứng trước cậu mà nói, vừa hoan hỉ lại vừa thỏa nỗi nhớ mong.
Anh đã tìm cậu từ rất lâu rồi, chưa bao giờ anh quên đi hình bóng non nớt ngày ấy.
Kỉ vật về cậu, anh vẫn còn tồn giữ tại phòng anh, đợi lúc nào thời cơ ấy đã tới, anh muốn cả hai cùng nhau hoài niệm lại quá khứ mà cậu đã lãng quên.
“Nguyên Nguyên….Đúng là không phụ lòng anh…”
...—————————...
Đã hơn nửa tiếng trôi qua, cậu chợt nhớ ra là máy mát xa tay vẫn còn hoạt động, nhanh chóng tắt nó đi và tháo băng trên cổ tay anh.
“Xin lỗi anh, nãy giờ quên để ý mất là anh vẫn còn ngồi yên một chỗ…..”
Tuy anh rất tiếc cảm giác tay anh đang hồi phục vật lý với hiệu quả đáng kinh ngạc, nhưng vì cậu mà anh vẫn nghe theo.
“Không sao cả, đằng nào anh cũng không thể tự mình tháo được nó ra.”
“Đúng rồi, em vẫn còn cái điện thoại nữa. Cái đấy tuy cô nhân viên nói là anh đã từng làm đại sứ của thương hiệu này nên em mới mua, nhưng vẫn là…”
Viễn Phong tò mò: “Anh cũng làm nhiều cho thương hiệu, bao lâu rồi anh cũng không nhớ được mấy.”
Đào Nguyên nhanh chóng lấy điện thoại mới ra đưa trước mặt anh, anh kiểm tra một lượt xong mới nhớ ra đây là loại mẫu anh đã làm đại sứ thương hiệu hơn 3 năm trước rồi.
Bất giác ngẫm lại, đã trôi qua mau như thế rồi nhỉ?
“Cái đó….Có phải là em không được dùng không?”
“Em cứ dùng thoải mái, nếu thích thì anh đặt cho em một cái giống anh, như vậy thì chúng ta có đồ đôi với nhau.”
“Em còn không dám mơ tới chuyện có đồ đôi với anh…”
“Vợ chồng không xài đồ đôi, chẳng khác nào vừa xa lại vừa gần?”
Cậu cảm thấy e thẹn không bằng, ngồi xuống bên cạnh dựa vào anh, anh cũng khẽ hôn lên trán cậu, ngửi lấy mùi rượu vẫn còn vấn vương trên người cậu.
Anh không bao giờ đụng lấy một giọt rượu hay thuốc lá vì sức khỏe lâu dài của mình, nhưng cậu lại khiến anh muốn uống rượu với cậu.
Cảm xúc này, đang khiến tim anh đập mạnh không ngừng…..
“Nguyên Nguyên, ngày mai chúng ta cùng livestream đi, cũng gần 1 tuần rồi chúng ta còn chưa có thêm lần nào đâu đấy.”
Đào Nguyên nghe thấy việc livestream với anh, vội đảo mắt qua một bên: “Cái đấy, không phải ngày mai là ngày luyện tập của anh sao?”
“Vừa luyện tập vừa livestream cũng không tồi đâu, em dùng tài khoản mới của chiến đội đi, coi như là cho em ra mắt trước công chúng.”
Cậu chỉ phì cười và dần ngủ thiếp trong vòng tay anh, hôm nay đã xảy ra quá nhiều thứ khiến cậu muốn thổ huyết tới nơi rồi, giờ đã trở về bên vòng tay của anh liền cảm thấy thoải mái đến lạ thường.
Anh cũng không nỡ đánh thức cậu dậy, chỉ có thể bế cậu lên phòng anh như lần trước.
Cùng giờ này, một cô gái tóc nâu cầm mã tẩu phía sau lưng quẹt thẻ phòng nhà hàng, đi vào liền thấy Zino vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp của mình.
“Quẹt…quẹt hết luôn đi….Thẻ của Viễn Phong ngàn năm có một….”.
Cô ấy kéo ghế tới bên cạnh, ngồi nhìn đối phương và lộ ra một nụ cười không thiện ý nhất.
*“Cuối cùng cũng bắt được rồi, *ông chồng đểu kia!”
Trước tiên, cậu lấy ra một cái máy mát xa tay, vừa giải thích vừa đeo giúp anh: “Anh thử cái này xem. Em thấy trong phòng anh hầu như không có cái nào để giúp anh thư giãn cả, nên em mới lựa cho anh.”
Anh ngây thơ đáp lại: “Vậy hả? Anh cũng chỉ là lấy dây chun để ổn định stress lại thôi…”
“Bình thường là như vậy, nhưng nếu dùng cách này quá lâu thì sẽ không còn tác dụng, thậm chí sẽ đau thêm.”
Cậu điều chỉnh lại độ rung và độ thắt bóp cho cổ tay, đến khi anh cảm thấy hài lòng qua nét mặt thì ấn khởi động bằng điều khiển.
Sự rung lắc có tuần tự truyền tải từ tốc độ thấp nhất cảm giác khá tê đến các mạch máu và đả thông xương cổ tay, ban đầu anh có chút nhức nhối vì không quen được cảm giác ập tới một cách bất ngờ.
Nhưng cũng không mất lâu để anh có thể thích ứng được, cậu dần tăng tốc độ rung lên đến khi anh có một chút khó chịu liền giảm xuống tốc độ.
“Thế nào, rất hữu ích đúng không? Chơi xong nghỉ tay 3 phút, sau đó liền mát xa trong 20 phút, là hoàn toàn bình thường hết.”
Viễn Phong vừa tận hưởng sự thoải mái vừa ngậm ngừ trả lời: “Công nhận, anh đưa em về đây làm bảo mẫu thực sự không sai….đúng là vợ anh có khác.”
Cậu không ngừng cảm thấy đỏ mặt trước lời khen này, vội quay người gãi đầu mình liên tục.
Đó không phải là bổn phận của cậu sao, cũng đâu cần những lời khen hoa mỹ thế này.
Tiếp theo, cậu lại tiếp tục lấy ra robot dọn dẹp, anh cũng ngồi yên lặng để nghe cậu giải thích công dụng cũng như mục đích cậu mua nó về.
Kể ra thì, anh cũng chẳng quan tâm tới những đồ dùng lặt vặt này.
Ngoài những ngày sắp tổ chức tiệc hay phòng sắp bẩn tới mức không thở nổi, anh ít khi dọn dẹp lại cả căn phòng của mình. Cũng chính vì thế mà trước khi đón cậu về đây, anh cũng tự mình xắn tay vào việc dọn dẹp lại cả phòng một lần.
Cảm giác này đối với anh khi đứng trước cậu mà nói, vừa hoan hỉ lại vừa thỏa nỗi nhớ mong.
Anh đã tìm cậu từ rất lâu rồi, chưa bao giờ anh quên đi hình bóng non nớt ngày ấy.
Kỉ vật về cậu, anh vẫn còn tồn giữ tại phòng anh, đợi lúc nào thời cơ ấy đã tới, anh muốn cả hai cùng nhau hoài niệm lại quá khứ mà cậu đã lãng quên.
“Nguyên Nguyên….Đúng là không phụ lòng anh…”
...—————————...
Đã hơn nửa tiếng trôi qua, cậu chợt nhớ ra là máy mát xa tay vẫn còn hoạt động, nhanh chóng tắt nó đi và tháo băng trên cổ tay anh.
“Xin lỗi anh, nãy giờ quên để ý mất là anh vẫn còn ngồi yên một chỗ…..”
Tuy anh rất tiếc cảm giác tay anh đang hồi phục vật lý với hiệu quả đáng kinh ngạc, nhưng vì cậu mà anh vẫn nghe theo.
“Không sao cả, đằng nào anh cũng không thể tự mình tháo được nó ra.”
“Đúng rồi, em vẫn còn cái điện thoại nữa. Cái đấy tuy cô nhân viên nói là anh đã từng làm đại sứ của thương hiệu này nên em mới mua, nhưng vẫn là…”
Viễn Phong tò mò: “Anh cũng làm nhiều cho thương hiệu, bao lâu rồi anh cũng không nhớ được mấy.”
Đào Nguyên nhanh chóng lấy điện thoại mới ra đưa trước mặt anh, anh kiểm tra một lượt xong mới nhớ ra đây là loại mẫu anh đã làm đại sứ thương hiệu hơn 3 năm trước rồi.
Bất giác ngẫm lại, đã trôi qua mau như thế rồi nhỉ?
“Cái đó….Có phải là em không được dùng không?”
“Em cứ dùng thoải mái, nếu thích thì anh đặt cho em một cái giống anh, như vậy thì chúng ta có đồ đôi với nhau.”
“Em còn không dám mơ tới chuyện có đồ đôi với anh…”
“Vợ chồng không xài đồ đôi, chẳng khác nào vừa xa lại vừa gần?”
Cậu cảm thấy e thẹn không bằng, ngồi xuống bên cạnh dựa vào anh, anh cũng khẽ hôn lên trán cậu, ngửi lấy mùi rượu vẫn còn vấn vương trên người cậu.
Anh không bao giờ đụng lấy một giọt rượu hay thuốc lá vì sức khỏe lâu dài của mình, nhưng cậu lại khiến anh muốn uống rượu với cậu.
Cảm xúc này, đang khiến tim anh đập mạnh không ngừng…..
“Nguyên Nguyên, ngày mai chúng ta cùng livestream đi, cũng gần 1 tuần rồi chúng ta còn chưa có thêm lần nào đâu đấy.”
Đào Nguyên nghe thấy việc livestream với anh, vội đảo mắt qua một bên: “Cái đấy, không phải ngày mai là ngày luyện tập của anh sao?”
“Vừa luyện tập vừa livestream cũng không tồi đâu, em dùng tài khoản mới của chiến đội đi, coi như là cho em ra mắt trước công chúng.”
Cậu chỉ phì cười và dần ngủ thiếp trong vòng tay anh, hôm nay đã xảy ra quá nhiều thứ khiến cậu muốn thổ huyết tới nơi rồi, giờ đã trở về bên vòng tay của anh liền cảm thấy thoải mái đến lạ thường.
Anh cũng không nỡ đánh thức cậu dậy, chỉ có thể bế cậu lên phòng anh như lần trước.
Cùng giờ này, một cô gái tóc nâu cầm mã tẩu phía sau lưng quẹt thẻ phòng nhà hàng, đi vào liền thấy Zino vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp của mình.
“Quẹt…quẹt hết luôn đi….Thẻ của Viễn Phong ngàn năm có một….”.
Cô ấy kéo ghế tới bên cạnh, ngồi nhìn đối phương và lộ ra một nụ cười không thiện ý nhất.
*“Cuối cùng cũng bắt được rồi, *ông chồng đểu kia!”
/65
|