Khoảng thời gian Viễn Phong đang tạo dáng chụp ảnh cho dòng điện thoại mới sắp ra mắt cùng bàn phím Gaming phiên bản mới, Đào Nguyên lại bị mọi người lôi vào một nhà hàng kiêm khách sạn nổi tiếng nhất được đa số nhà ẩm thực kiểm duyệt và đánh giá cao.
Mỗi món ăn ở đây, đủ để tiêu luôn 4 tháng lương của một công nhân bình thường, nên hầu như chỉ có những người sở hữu lượng tài chính dư dả mới dám ăn ở đây một lần.
Zino xung phong chọn một căn phòng cấp cấp có sẵn giường chung cho tất cả mọi người, cậu lại nhìn giá phòng mà trán lại toát ra mồ hôi của sự bất lực.
“Anh ơi, thật sự chúng ta sẽ ở lại đêm nay luôn hay sao?”
Hàn Doanh như đã đi guốc trong bụng cậu, đứng ra trả lời giúp đối phương: “Cơ hội quẹt thẻ của nam thần cả đời này chỉ có một, đã quẹt thì phải quẹt mạnh tay, quẹt đến rỗng túi mới chịu.”
Liên Nam: “Anh bạn, cũng nên tự do đi, cậu là người được cầm thẻ của anh ấy thì nên mừng chứ.”
Đào Nguyên: “Nhìn mặt tôi như đang đùa hả?”
Tôi mừng được một đường thì mấy người có khi thuê luôn cả disco bằng thẻ của anh ấy rồi!
Kiểu này tôi mà bỏ đi thì mấy người tuyệt đối đừng nên sống một cách bình ổn!
...————————...
Quay trở lại với tình hình hiện tại sau 30 phút, những chai rượu vang đắt đỏ đều uống sạch hết cả, mọi người đều nằm say tí bỉ mỗi góc mỗi nơi, duy chỉ có mỗi Đào Nguyên là người cự tuyệt với rượu bia nhất trên đời vẫn còn là người tỉnh táo nhất.
Tuy miệng không ngừng chửi rủa với đám người này, nhưng cậu vẫn cố gắng dùng hết sức kéo những con người này vào phòng ngủ ở bên cạnh, đồng thời ra gặp nhân viên quẹt thẻ để thanh toán cho bữa ăn đầy đắt đỏ nhất.
Giờ có mà về thì lại bị Viễn Phong tra hỏi, thiết nghĩ ở lại đây một đêm với họ có phải là lựa chọn đúng đắn không thì điện thoại của Zino bất ngờ vang lên tiếng chuông gà trống.
Cậu không biết số này là của ai cả, nhưng để không khiến đầu bên kia phải chờ đợi nên bất đắc dĩ phải chấp nhận.
“Chào…chào bạn?”
Giọng Viễn Phong từ đầu bên kia nói tới cậu: “Là em hả Nguyên Nguyên? Zino hiện tại đang say bè say bét rồi nhỉ?”
“…..Không giấu gì anh, mọi người đều say hết rồi….”
Giọng anh ấy có chút áp lực, nhưng đó chẳng hề là anh ấy đang bực bội về việc gì.
“Anh tới đón em. Anh cũng nhận được hoá đơn điện tử từ chỗ mọi người ăn rồi, lấy hàng của em và Liên Nam trước đi.”
Đào Nguyên có chút hoảng hốt, tại sao anh lại nói là lấy hàng của cậu và Liên Nam trước?
Mà chưa kể tới hàng mua ở siêu thị của Liên Nam đều toàn là thức ăn cả…..
Sao anh ấy lại biết mỗi người đều mua gì từ thẻ của anh?
“Em không có chìa khoá xe….”
“Chờ anh ở đây, anh có chìa khoá dự phòng.”
Anh nói xong liền cúp máy, nhanh chóng lái xe tới nơi mọi người thanh toán lần cuối cùng. Cậu cũng yên lặng tắt hết đèn đi, để mọi người ngủ lại đây một đêm và đóng cửa phòng lại chạy xuống tiền sảnh.
...——————————...
Mười phút sau, anh cầm theo ly nước dâu bước xuống xe, cậu chờ đợi ở bên ngoài thấy anh khẽ vẫy tay lên.
“Đợi anh lâu không?”
“Không lâu không ngắn, mười giờ tối nay cũng đủ để em cảm thấy lạnh.”
Anh yên lặng đưa cậu ly nước, cậu cũng yên lặng một mình uống nó.
Dường như hai người cũng đều có chuyện muốn nói với nhau, một giọt mưa khẽ rơi xuống tay cậu.
“Chúng ta về thôi…..Họ thì ngủ lại đấy luôn rồi, em cũng thanh toán bằng thẻ của anh….”
“Không sao, chuyện này anh tự có cách giải quyết, đừng để bụng.”
“….Em là người xài thẻ của anh mà, đáng lẽ mấy lúc thế này em nên bị la mắng.”
“Anh biết tình hình của em lúc đấy, đừng nên từ dằn lòng mình thêm nữa. Vả lại, anh đã nói là em cứ xài thoải mái đi, tiền anh bây giờ cũng không thiếu gì.“
Anh xoa đầu cậu như một lời an ủi, trong lòng cậu như đang có một làn sóng ùa về.
Không phải mối quan hệ ban đầu giữa họ chính là “vợ chồng” trên danh nghĩa thôi ư, cậu tự hỏi mình một câu đầy ngớ ngẩn như thế cả.
Anh để lại dù cho cậu phòng hờ trời mưa xuống, bản thân đi tới chỗ đậu xe - nơi Zino để lại xe và đống hàng hoá mua về. Không nói một lời phàn nàn hay khó chịu, nhanh chóng mở cốp sau lấy ra những gì của cậu và Liên Nam mua về để ra sau cốp xe của mình.
Cậu ngồi nhìn anh từ xa, ly nước dâu trên tay tuy đã uống gần hết, nhưng nó lại chẳng hề ngon nữa.
Khẩu vị của cậu, đã bất chợt thay đổi là nguyên do nào nhỉ?
Chưa tới 5 phút, anh đã làm xong xuôi và quay lại tới chỗ cậu ngồi, lại trầm ngâm nhìn cậu không nói gì. Nhưng ánh mắt của anh, lại có chút nhớ mong và u sầu khi nhìn cậu cúi gặm đầu, như thể đang nhớ lại chuyện gì đó rất lâu.
“Nguyên Nguyên.”
Cậu nghe thấy giọng anh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên: “Anh xong rồi nhỉ? Cùng về nhà nào, em lạnh thêm rồi…..”
“Chiều ý em hết cả.”
Anh nhẹ nhàng bế cậu lên, chỉnh lại ghế phụ cho cậu ngồi một cách thoải mái nhất có thể, từ từ lái xe quay trở về gaming house cùng nhau.
Mỗi món ăn ở đây, đủ để tiêu luôn 4 tháng lương của một công nhân bình thường, nên hầu như chỉ có những người sở hữu lượng tài chính dư dả mới dám ăn ở đây một lần.
Zino xung phong chọn một căn phòng cấp cấp có sẵn giường chung cho tất cả mọi người, cậu lại nhìn giá phòng mà trán lại toát ra mồ hôi của sự bất lực.
“Anh ơi, thật sự chúng ta sẽ ở lại đêm nay luôn hay sao?”
Hàn Doanh như đã đi guốc trong bụng cậu, đứng ra trả lời giúp đối phương: “Cơ hội quẹt thẻ của nam thần cả đời này chỉ có một, đã quẹt thì phải quẹt mạnh tay, quẹt đến rỗng túi mới chịu.”
Liên Nam: “Anh bạn, cũng nên tự do đi, cậu là người được cầm thẻ của anh ấy thì nên mừng chứ.”
Đào Nguyên: “Nhìn mặt tôi như đang đùa hả?”
Tôi mừng được một đường thì mấy người có khi thuê luôn cả disco bằng thẻ của anh ấy rồi!
Kiểu này tôi mà bỏ đi thì mấy người tuyệt đối đừng nên sống một cách bình ổn!
...————————...
Quay trở lại với tình hình hiện tại sau 30 phút, những chai rượu vang đắt đỏ đều uống sạch hết cả, mọi người đều nằm say tí bỉ mỗi góc mỗi nơi, duy chỉ có mỗi Đào Nguyên là người cự tuyệt với rượu bia nhất trên đời vẫn còn là người tỉnh táo nhất.
Tuy miệng không ngừng chửi rủa với đám người này, nhưng cậu vẫn cố gắng dùng hết sức kéo những con người này vào phòng ngủ ở bên cạnh, đồng thời ra gặp nhân viên quẹt thẻ để thanh toán cho bữa ăn đầy đắt đỏ nhất.
Giờ có mà về thì lại bị Viễn Phong tra hỏi, thiết nghĩ ở lại đây một đêm với họ có phải là lựa chọn đúng đắn không thì điện thoại của Zino bất ngờ vang lên tiếng chuông gà trống.
Cậu không biết số này là của ai cả, nhưng để không khiến đầu bên kia phải chờ đợi nên bất đắc dĩ phải chấp nhận.
“Chào…chào bạn?”
Giọng Viễn Phong từ đầu bên kia nói tới cậu: “Là em hả Nguyên Nguyên? Zino hiện tại đang say bè say bét rồi nhỉ?”
“…..Không giấu gì anh, mọi người đều say hết rồi….”
Giọng anh ấy có chút áp lực, nhưng đó chẳng hề là anh ấy đang bực bội về việc gì.
“Anh tới đón em. Anh cũng nhận được hoá đơn điện tử từ chỗ mọi người ăn rồi, lấy hàng của em và Liên Nam trước đi.”
Đào Nguyên có chút hoảng hốt, tại sao anh lại nói là lấy hàng của cậu và Liên Nam trước?
Mà chưa kể tới hàng mua ở siêu thị của Liên Nam đều toàn là thức ăn cả…..
Sao anh ấy lại biết mỗi người đều mua gì từ thẻ của anh?
“Em không có chìa khoá xe….”
“Chờ anh ở đây, anh có chìa khoá dự phòng.”
Anh nói xong liền cúp máy, nhanh chóng lái xe tới nơi mọi người thanh toán lần cuối cùng. Cậu cũng yên lặng tắt hết đèn đi, để mọi người ngủ lại đây một đêm và đóng cửa phòng lại chạy xuống tiền sảnh.
...——————————...
Mười phút sau, anh cầm theo ly nước dâu bước xuống xe, cậu chờ đợi ở bên ngoài thấy anh khẽ vẫy tay lên.
“Đợi anh lâu không?”
“Không lâu không ngắn, mười giờ tối nay cũng đủ để em cảm thấy lạnh.”
Anh yên lặng đưa cậu ly nước, cậu cũng yên lặng một mình uống nó.
Dường như hai người cũng đều có chuyện muốn nói với nhau, một giọt mưa khẽ rơi xuống tay cậu.
“Chúng ta về thôi…..Họ thì ngủ lại đấy luôn rồi, em cũng thanh toán bằng thẻ của anh….”
“Không sao, chuyện này anh tự có cách giải quyết, đừng để bụng.”
“….Em là người xài thẻ của anh mà, đáng lẽ mấy lúc thế này em nên bị la mắng.”
“Anh biết tình hình của em lúc đấy, đừng nên từ dằn lòng mình thêm nữa. Vả lại, anh đã nói là em cứ xài thoải mái đi, tiền anh bây giờ cũng không thiếu gì.“
Anh xoa đầu cậu như một lời an ủi, trong lòng cậu như đang có một làn sóng ùa về.
Không phải mối quan hệ ban đầu giữa họ chính là “vợ chồng” trên danh nghĩa thôi ư, cậu tự hỏi mình một câu đầy ngớ ngẩn như thế cả.
Anh để lại dù cho cậu phòng hờ trời mưa xuống, bản thân đi tới chỗ đậu xe - nơi Zino để lại xe và đống hàng hoá mua về. Không nói một lời phàn nàn hay khó chịu, nhanh chóng mở cốp sau lấy ra những gì của cậu và Liên Nam mua về để ra sau cốp xe của mình.
Cậu ngồi nhìn anh từ xa, ly nước dâu trên tay tuy đã uống gần hết, nhưng nó lại chẳng hề ngon nữa.
Khẩu vị của cậu, đã bất chợt thay đổi là nguyên do nào nhỉ?
Chưa tới 5 phút, anh đã làm xong xuôi và quay lại tới chỗ cậu ngồi, lại trầm ngâm nhìn cậu không nói gì. Nhưng ánh mắt của anh, lại có chút nhớ mong và u sầu khi nhìn cậu cúi gặm đầu, như thể đang nhớ lại chuyện gì đó rất lâu.
“Nguyên Nguyên.”
Cậu nghe thấy giọng anh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên: “Anh xong rồi nhỉ? Cùng về nhà nào, em lạnh thêm rồi…..”
“Chiều ý em hết cả.”
Anh nhẹ nhàng bế cậu lên, chỉnh lại ghế phụ cho cậu ngồi một cách thoải mái nhất có thể, từ từ lái xe quay trở về gaming house cùng nhau.
/65
|