Đi qua sân vận động lớn, sau đó là hồ bơi rộng xanh rì mới đến phòng y tế của trường.
Rõ là trường lớn, còn là trường quý sờ tộc nữa chứ, đảm bảo cái trường này một năm thu về không ít tiền của học sinh đâu.. Thế nhưng, cho tôi thắc mắc tý được không: Tại sao cái phòng y tế quan trọng như vậy nó lại nằm ở chỗ chết tiệt thế này hả??
Đi bộ xuống khỏi dãy lớp học, sau đó băng qua cả ngàn km vượt biển vượt núi mới đến được nơi. Có phải tính để người bệnh tới được chỗ này thì vừa tầm đột quỵ luôn không hả???
Nóng thiệt đó, vẫn còn là mùa đông mà sao nóng dữ dội vậy trời? Có phải do tôi lâu ngày không tập thể dục, giờ tự dưng đi bộ cả ngàn km nên nhiệt độ thân thể mới được giải tỏa không vậy?
Chậc, không ổn, còn trẻ mà đã lười biếng thế này.. Sang năm nhất định sẽ rủ rê bạn Trung Kiên cùng nhau đi chạy bộ buổi sáng!
Ừm... Tiện thể hâm nóng tình cảm luôn. Chứ chúng tôi cứ bận rộn cả ngày, mãi đến chiều tối mới có chút thời gian gặp mặt thế này.. Đúng là yêu đương không có cảm giác an toàn!
Phòng y tế tuy xa, nhưng được cái không làm người ta thất vọng. Trong phòng rộng, được bình phong chia thành các ngăn nhỏ, ngăn đầu tiên đặt bàn làm hồ sơ sổ sách của nhân viên y tế, một tủ thuốc lớn và một giá treo đồ. Các ngăn tiếp theo đặt giường bệnh và một tủ để đồ nho nhỏ bên cạnh. Mùi thuốc không sực như trong bệnh viện nhưng đảm bảo độ sạch sẽ thì hơn rất nhiều. Từ mặt sàn đến mặt bàn đố ai tìm ra được nửa li bụi đấy!
Tôi gật gù tán thưởng lever sạch sẽ của nhân viên y tế, vừa xua tay quạt quạt hi vọng cơn nóng trong người bay biến bớt đi.
Quái nhỉ, sao không có ai ở đây thế này?
Lẽ nào nhân viên y tế thần thánh của chúng ta đi ăn trưa còn chưa về? Hoặc là người đó đã tới khu nhà dành cho giáo viên để nghỉ ngơi rồi cũng nên..
Nếu vậy thì cậu nhóc kia phải làm sao?
Nếu không sơ cứu nhanh, quần áo dính bết vào da sẽ rất đau đó!
Mẹ nó! Trình Phương chết dẫm! Tất cả cũng chỉ tại cô ta..
“Có ai không?” Tôi cất tiếng gọi. Ban đầu có chút ngại ngùng nên chỉ gọi nhỏ giọng, sau lớn dần, cuối cùng là đi từng cái bình phong một để tìm kiếm.
Chẳng có ai ở đây hết!
Mệt mỏi quá!
Nóng nực quá!
Cảm giác giống hệt như đêm đó, lúc tôi và Trung Kiên bị nữ chính đại nhân bỏ thuốc vậy.
Hừ, giống vậy thôi chứ chắc chắn không phải vậy. Nãy giờ tôi đâu có ăn cái gì lạ lùng đâu chứ, đồ uống cũng là tự mình mua! Hơn nữa đây là thế giới có luật pháp đàng hoàng đó, làm như thuốc kích dục bán tràn lan như thuốc tẩy giun không bằng..
Nhưng thân thể thật sự rất khó chịu.. Nóng đến mức làm tôi không tự chủ được, nằm xuống giường tuyệt không muốn di chuyển nữa. Đã vậy.. Chỗ kia đã có dấu hiệu muốn.. Ẩm ướt đến đáng ngờ!
Lẽ nào lâu không làm nên thành ra như vậy?
Vô lý, trước đây hai mấy năm không làm cũng có vấn đề qué gì đâu??
*REEENNNGGGG
“Trung Kiên..” Tôi nhấc máy, cố kiềm chế để giọng mình không biến thành rên rỉ “..Em đang muốn gọi cho anh!”
“Sao vậy?” Trung Kiên nhỏ giọng quan tâm “Giọng em lạ lắm, ốm sao? Có cần anh để trợ lý tới đón không?”
“Anh không thể tự mình tới đây hả?” Vô cớ làm nũng, giọng nói mềm đến khác thường. Trung Kiên, Trung Kiên, em muốn anh!
“Tịnh Nhi!” Trung Kiên ngạc nhiên hốt hoảng “Có chuyện gì xảy ra? Anh tới đón em! Em ra cổng trường được không?”
“Em...”
*CẠCH!!!!
“Bắt được con chuột rồi!” Không đợi tôi nói xong câu với Trung Kiên, điện thoại đã bị người ta cướp đi mất.
Một đám con trai tầm sáu bảy tên cười khả ố đứng xung quanh chiếc giường mà tôi đang nằm từ lúc nào. Một trong số đó còn đang vui vẻ cầm điện thoại của tôi, sau đó ném ra phía cửa sổ.
Ôi má!
CMN!
Quà Trung Kiên mua cho mị!
Dám tự tiện ném đồ của bà, xem bà cho chúng mày biết tay thế nào!!
Nói thì rõ oai phong, nhưng phản ứng của thân thể tôi chậm đi rõ rệt, sức nóng trong người càng tăng mãnh liệt như núi lửa muốn phun trào.
Tôi uể oải ngồi nhỏm dậy, nhích người vào phía trong giường. Sức lực như bị ai đó rút mất sạch sẽ, bàn tay run rẩy từng nhịp.
Thế này là thế nào?
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra??
Bọn nhóc này tại sao lại biết tôi đang ở đây mà tới? Nhân viên y tế đã đi đâu? Tôi rốt cuộc bị làm sao???..
Hàng trăm câu hỏi xoáy loạn trong đầu óc, sau đó rất nhanh bị phân tán đi vì thân thể phản ứng vô cùng mãnh liệt.
Chết tiệt!
Tôi muốn làm!!
Tôi ăn phải cái gì mà ghê gớm thế này?? Mà nữa.. Đúng là H văn có khác, ngoài cái chiêu bỏ thuốc cho cả đám xx ra thì không còn chiêu nào khác!
Trúng chiêu này chỉ có nữ chính mới thoát nổi chứ thân là nữ phụ như tôi thì biết chạy đâu đây??
Trung Kiên ơi là Trung Kiên, liệu anh có đến ngay và tìm được em ở cái chốn khỉ ho cò gáy này không??
“Này, cũng đẹp đấy chứ!” Mấy thằng nhóc choai choai thi nhau trêu đùa tôi, những bàn tay xấu xa đưa tới làm tôi chật vật tránh né.
“Mày bỏ thuốc gì mà ghê vậy, mới ăn có 5p đã không biết gì luôn rồi!” Một tên khác cười lên hô hố, vui vẻ nhìn thằng nhóc đối diện đang lắp camera “Thế này tý làm nó có đơ như quân cơ không vậy?”
“Thuốc gì mày hỏi làm gì?” Tên lắp camera nhíu mày, chậm chậm đi đến. Tròng mắt mờ mịt hơi nước làm tôi không thể nhìn rõ ràng ai với ai..
Nhưng cái hình dáng này.. Rõ ràng là thằng nhóc chết tiệt đáng ra giờ này đang bị bỏng đau đớn ở nhà ăn!
Sao nó lại ở đây?
Nó bỏ thuốc tôi? Lúc nào? Như thế nào??
Thôi rồi.. Chắc chắn là khi tôi đi mua nước uống!! Mẹ nó, sao mình ngu dữ dội vậy nhỉ? Còn chủ quan nghĩ rằng nó sẽ chẳng dám làm gì ở chốn đông người!
Ra là nó thông đồng với con Trình Phương, giả vờ bị bỏng để đưa tôi đến chỗ vắng làm trò bẩn thỉu!!
Vậy mà khi nãy mình còn thương cảm cho nó! BTS thằng chó! Bố ghim mày rồi nha con!!
Nhưng tại sao nó phải làm thế với tôi chứ? Tôi và nó còn chưa gặp nhau bao giờ, làm gì có thù oán gì??
“Tưởng là kẻ thông minh..” Thằng nhóc Quảng Cáo nhếch mép, khẽ nâng cằm tôi lên sau đó khinh bỉ nhổ một bãi nước miếng như thể nhìn thấy thứ bẩn thỉu “..Ai dè chỉ là con ngu đội lốt!”
“Chúng mày có thấy con nào chân dài mà não cũng dài không??” Mấy thằng còn lại hô hố cười lên “Nó ngu là điều tất nhiên rồi!!”
“Nó là con gái Vi gia đấy, không sao chứ?”
“Cứ làm cho nó sướng lên trời, lần sau không khéo nó còn cầu xin mày làm tiếp ấy!”
“Đúng! Con ** này nhìn đã thấy d*m rồi!”
“Nhơ bẩn như thế mà dám tranh cướp với nữ thần Ngọc Nhi? Phải cho nó biết vị trí của nó ở đâu mới đúng!!”
“...”
Ngọc Nhi!
Lại là tay chân của nữ chính!!
Độ phủ sóng của em hơi bị cao rồi đấy!!!
Tức thật!
Thân thể không chịu nghe lời chút nào! Một chút nữa thôi tôi sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được lý trí nữa!
Giờ phút này mà mất đi lý trí nhất định sẽ trở về con đường nguyên tác! Không được!! Không thể!! Tôi đã cố gắng để thay đổi như vậy, các người nghĩ muốn phá là phá hay sao??
Đừng có hòng!!!
Vận nội công, sử dụng toàn bộ sức mạnh trong người, cảm giác tý nữa thì mình biến thành siêu nhân luôn ấy. Tôi bật dậy, húc đầu vào tên đối diện, đầu cụng đầu làm tôi đau điếng người, thằng nhóc đó cũng đau đến tái mặt. Lợi dụng đường máu vừa được mở tôi lao ra ngoài thật nhanh.
Nhưng cái nhanh ấy hoàn toàn chỉ là cảm giác trong tâm trí của tôi mà thôi. Thực chất vì tác dụng của thuốc, toàn thân đã rã rời, cả người liêu xiêu, loạng choạng, ngã vào chiếc bàn nhỏ kê bên cạnh sau đó ngã sóng soài ra đất. Thằng nhóc vừa bị húc đầu đã kịp lấy lại bình tĩnh, bực bội đi nhanh đến lôi tay, kéo cả người tôi dậy. Một bàn tay thẳng tắp, sau đó “Chát” một tiếng mạnh mẽ, bên má phải đau đến bỏng rát.
“Con tiện nhân dám đánh ông, xem ông xử lý mày thế nào!” Rất nhanh sau đó thằng nhóc xoay người hất tay kéo một phát, đồng phục của tôi rách một mảng lớn.
Cũng may là đồ mùa đông, nếu không nhất định chết chắc rồi! Cũng phải cảm ơn thằng nhóc kia, một bạt tai của nó làm tôi tỉnh ra không ít!!
Nhưng tỉnh ra lúc này cũng đã quá muộn, mấy thằng nhóc bạn nó đâu phải chỉ đến để xem. Thấy áo đồng phục của tôi đã rách một mảng, lập tức mấy bàn tay khác cũng nhao nhao tiến tới, thi nhau xé cho đến khi da thịt trên người bắt đầu tiếp xúc với không khí lạnh..
Bình thường một mình đánh với bảy tên đã không lại, giờ trong người còn bị dính thuốc.. Làm sao đây, lí trí tỉnh táo cũng vô dụng khi mà thân thể bị chi phối bởi thuốc!!
Lẽ nào tôi thật sự không thể thay đổi số mệnh chó chết này??
KHÔNG!
TÔI KHÔNG MUỐN!!
TRUNG KIÊN! MAU ĐẾN CỨU EM ĐI!!
“Các cậu đang chơi gì vậy?” Giọng nam trầm đầy hứng thú vang lên phía cửa, một bóng dáng quen thuộc đến mờ mịt tiến vào. Thấy người này, lập tức những bàn tay vừa thất thố với tôi đều buông thõng, run rẩy “Có vẻ vui nhỉ? Tôi tham gia chung được không?”
*Ai đây nà~~
Rõ là trường lớn, còn là trường quý sờ tộc nữa chứ, đảm bảo cái trường này một năm thu về không ít tiền của học sinh đâu.. Thế nhưng, cho tôi thắc mắc tý được không: Tại sao cái phòng y tế quan trọng như vậy nó lại nằm ở chỗ chết tiệt thế này hả??
Đi bộ xuống khỏi dãy lớp học, sau đó băng qua cả ngàn km vượt biển vượt núi mới đến được nơi. Có phải tính để người bệnh tới được chỗ này thì vừa tầm đột quỵ luôn không hả???
Nóng thiệt đó, vẫn còn là mùa đông mà sao nóng dữ dội vậy trời? Có phải do tôi lâu ngày không tập thể dục, giờ tự dưng đi bộ cả ngàn km nên nhiệt độ thân thể mới được giải tỏa không vậy?
Chậc, không ổn, còn trẻ mà đã lười biếng thế này.. Sang năm nhất định sẽ rủ rê bạn Trung Kiên cùng nhau đi chạy bộ buổi sáng!
Ừm... Tiện thể hâm nóng tình cảm luôn. Chứ chúng tôi cứ bận rộn cả ngày, mãi đến chiều tối mới có chút thời gian gặp mặt thế này.. Đúng là yêu đương không có cảm giác an toàn!
Phòng y tế tuy xa, nhưng được cái không làm người ta thất vọng. Trong phòng rộng, được bình phong chia thành các ngăn nhỏ, ngăn đầu tiên đặt bàn làm hồ sơ sổ sách của nhân viên y tế, một tủ thuốc lớn và một giá treo đồ. Các ngăn tiếp theo đặt giường bệnh và một tủ để đồ nho nhỏ bên cạnh. Mùi thuốc không sực như trong bệnh viện nhưng đảm bảo độ sạch sẽ thì hơn rất nhiều. Từ mặt sàn đến mặt bàn đố ai tìm ra được nửa li bụi đấy!
Tôi gật gù tán thưởng lever sạch sẽ của nhân viên y tế, vừa xua tay quạt quạt hi vọng cơn nóng trong người bay biến bớt đi.
Quái nhỉ, sao không có ai ở đây thế này?
Lẽ nào nhân viên y tế thần thánh của chúng ta đi ăn trưa còn chưa về? Hoặc là người đó đã tới khu nhà dành cho giáo viên để nghỉ ngơi rồi cũng nên..
Nếu vậy thì cậu nhóc kia phải làm sao?
Nếu không sơ cứu nhanh, quần áo dính bết vào da sẽ rất đau đó!
Mẹ nó! Trình Phương chết dẫm! Tất cả cũng chỉ tại cô ta..
“Có ai không?” Tôi cất tiếng gọi. Ban đầu có chút ngại ngùng nên chỉ gọi nhỏ giọng, sau lớn dần, cuối cùng là đi từng cái bình phong một để tìm kiếm.
Chẳng có ai ở đây hết!
Mệt mỏi quá!
Nóng nực quá!
Cảm giác giống hệt như đêm đó, lúc tôi và Trung Kiên bị nữ chính đại nhân bỏ thuốc vậy.
Hừ, giống vậy thôi chứ chắc chắn không phải vậy. Nãy giờ tôi đâu có ăn cái gì lạ lùng đâu chứ, đồ uống cũng là tự mình mua! Hơn nữa đây là thế giới có luật pháp đàng hoàng đó, làm như thuốc kích dục bán tràn lan như thuốc tẩy giun không bằng..
Nhưng thân thể thật sự rất khó chịu.. Nóng đến mức làm tôi không tự chủ được, nằm xuống giường tuyệt không muốn di chuyển nữa. Đã vậy.. Chỗ kia đã có dấu hiệu muốn.. Ẩm ướt đến đáng ngờ!
Lẽ nào lâu không làm nên thành ra như vậy?
Vô lý, trước đây hai mấy năm không làm cũng có vấn đề qué gì đâu??
*REEENNNGGGG
“Trung Kiên..” Tôi nhấc máy, cố kiềm chế để giọng mình không biến thành rên rỉ “..Em đang muốn gọi cho anh!”
“Sao vậy?” Trung Kiên nhỏ giọng quan tâm “Giọng em lạ lắm, ốm sao? Có cần anh để trợ lý tới đón không?”
“Anh không thể tự mình tới đây hả?” Vô cớ làm nũng, giọng nói mềm đến khác thường. Trung Kiên, Trung Kiên, em muốn anh!
“Tịnh Nhi!” Trung Kiên ngạc nhiên hốt hoảng “Có chuyện gì xảy ra? Anh tới đón em! Em ra cổng trường được không?”
“Em...”
*CẠCH!!!!
“Bắt được con chuột rồi!” Không đợi tôi nói xong câu với Trung Kiên, điện thoại đã bị người ta cướp đi mất.
Một đám con trai tầm sáu bảy tên cười khả ố đứng xung quanh chiếc giường mà tôi đang nằm từ lúc nào. Một trong số đó còn đang vui vẻ cầm điện thoại của tôi, sau đó ném ra phía cửa sổ.
Ôi má!
CMN!
Quà Trung Kiên mua cho mị!
Dám tự tiện ném đồ của bà, xem bà cho chúng mày biết tay thế nào!!
Nói thì rõ oai phong, nhưng phản ứng của thân thể tôi chậm đi rõ rệt, sức nóng trong người càng tăng mãnh liệt như núi lửa muốn phun trào.
Tôi uể oải ngồi nhỏm dậy, nhích người vào phía trong giường. Sức lực như bị ai đó rút mất sạch sẽ, bàn tay run rẩy từng nhịp.
Thế này là thế nào?
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra??
Bọn nhóc này tại sao lại biết tôi đang ở đây mà tới? Nhân viên y tế đã đi đâu? Tôi rốt cuộc bị làm sao???..
Hàng trăm câu hỏi xoáy loạn trong đầu óc, sau đó rất nhanh bị phân tán đi vì thân thể phản ứng vô cùng mãnh liệt.
Chết tiệt!
Tôi muốn làm!!
Tôi ăn phải cái gì mà ghê gớm thế này?? Mà nữa.. Đúng là H văn có khác, ngoài cái chiêu bỏ thuốc cho cả đám xx ra thì không còn chiêu nào khác!
Trúng chiêu này chỉ có nữ chính mới thoát nổi chứ thân là nữ phụ như tôi thì biết chạy đâu đây??
Trung Kiên ơi là Trung Kiên, liệu anh có đến ngay và tìm được em ở cái chốn khỉ ho cò gáy này không??
“Này, cũng đẹp đấy chứ!” Mấy thằng nhóc choai choai thi nhau trêu đùa tôi, những bàn tay xấu xa đưa tới làm tôi chật vật tránh né.
“Mày bỏ thuốc gì mà ghê vậy, mới ăn có 5p đã không biết gì luôn rồi!” Một tên khác cười lên hô hố, vui vẻ nhìn thằng nhóc đối diện đang lắp camera “Thế này tý làm nó có đơ như quân cơ không vậy?”
“Thuốc gì mày hỏi làm gì?” Tên lắp camera nhíu mày, chậm chậm đi đến. Tròng mắt mờ mịt hơi nước làm tôi không thể nhìn rõ ràng ai với ai..
Nhưng cái hình dáng này.. Rõ ràng là thằng nhóc chết tiệt đáng ra giờ này đang bị bỏng đau đớn ở nhà ăn!
Sao nó lại ở đây?
Nó bỏ thuốc tôi? Lúc nào? Như thế nào??
Thôi rồi.. Chắc chắn là khi tôi đi mua nước uống!! Mẹ nó, sao mình ngu dữ dội vậy nhỉ? Còn chủ quan nghĩ rằng nó sẽ chẳng dám làm gì ở chốn đông người!
Ra là nó thông đồng với con Trình Phương, giả vờ bị bỏng để đưa tôi đến chỗ vắng làm trò bẩn thỉu!!
Vậy mà khi nãy mình còn thương cảm cho nó! BTS thằng chó! Bố ghim mày rồi nha con!!
Nhưng tại sao nó phải làm thế với tôi chứ? Tôi và nó còn chưa gặp nhau bao giờ, làm gì có thù oán gì??
“Tưởng là kẻ thông minh..” Thằng nhóc Quảng Cáo nhếch mép, khẽ nâng cằm tôi lên sau đó khinh bỉ nhổ một bãi nước miếng như thể nhìn thấy thứ bẩn thỉu “..Ai dè chỉ là con ngu đội lốt!”
“Chúng mày có thấy con nào chân dài mà não cũng dài không??” Mấy thằng còn lại hô hố cười lên “Nó ngu là điều tất nhiên rồi!!”
“Nó là con gái Vi gia đấy, không sao chứ?”
“Cứ làm cho nó sướng lên trời, lần sau không khéo nó còn cầu xin mày làm tiếp ấy!”
“Đúng! Con ** này nhìn đã thấy d*m rồi!”
“Nhơ bẩn như thế mà dám tranh cướp với nữ thần Ngọc Nhi? Phải cho nó biết vị trí của nó ở đâu mới đúng!!”
“...”
Ngọc Nhi!
Lại là tay chân của nữ chính!!
Độ phủ sóng của em hơi bị cao rồi đấy!!!
Tức thật!
Thân thể không chịu nghe lời chút nào! Một chút nữa thôi tôi sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được lý trí nữa!
Giờ phút này mà mất đi lý trí nhất định sẽ trở về con đường nguyên tác! Không được!! Không thể!! Tôi đã cố gắng để thay đổi như vậy, các người nghĩ muốn phá là phá hay sao??
Đừng có hòng!!!
Vận nội công, sử dụng toàn bộ sức mạnh trong người, cảm giác tý nữa thì mình biến thành siêu nhân luôn ấy. Tôi bật dậy, húc đầu vào tên đối diện, đầu cụng đầu làm tôi đau điếng người, thằng nhóc đó cũng đau đến tái mặt. Lợi dụng đường máu vừa được mở tôi lao ra ngoài thật nhanh.
Nhưng cái nhanh ấy hoàn toàn chỉ là cảm giác trong tâm trí của tôi mà thôi. Thực chất vì tác dụng của thuốc, toàn thân đã rã rời, cả người liêu xiêu, loạng choạng, ngã vào chiếc bàn nhỏ kê bên cạnh sau đó ngã sóng soài ra đất. Thằng nhóc vừa bị húc đầu đã kịp lấy lại bình tĩnh, bực bội đi nhanh đến lôi tay, kéo cả người tôi dậy. Một bàn tay thẳng tắp, sau đó “Chát” một tiếng mạnh mẽ, bên má phải đau đến bỏng rát.
“Con tiện nhân dám đánh ông, xem ông xử lý mày thế nào!” Rất nhanh sau đó thằng nhóc xoay người hất tay kéo một phát, đồng phục của tôi rách một mảng lớn.
Cũng may là đồ mùa đông, nếu không nhất định chết chắc rồi! Cũng phải cảm ơn thằng nhóc kia, một bạt tai của nó làm tôi tỉnh ra không ít!!
Nhưng tỉnh ra lúc này cũng đã quá muộn, mấy thằng nhóc bạn nó đâu phải chỉ đến để xem. Thấy áo đồng phục của tôi đã rách một mảng, lập tức mấy bàn tay khác cũng nhao nhao tiến tới, thi nhau xé cho đến khi da thịt trên người bắt đầu tiếp xúc với không khí lạnh..
Bình thường một mình đánh với bảy tên đã không lại, giờ trong người còn bị dính thuốc.. Làm sao đây, lí trí tỉnh táo cũng vô dụng khi mà thân thể bị chi phối bởi thuốc!!
Lẽ nào tôi thật sự không thể thay đổi số mệnh chó chết này??
KHÔNG!
TÔI KHÔNG MUỐN!!
TRUNG KIÊN! MAU ĐẾN CỨU EM ĐI!!
“Các cậu đang chơi gì vậy?” Giọng nam trầm đầy hứng thú vang lên phía cửa, một bóng dáng quen thuộc đến mờ mịt tiến vào. Thấy người này, lập tức những bàn tay vừa thất thố với tôi đều buông thõng, run rẩy “Có vẻ vui nhỉ? Tôi tham gia chung được không?”
*Ai đây nà~~
/121
|