Sau khi mua rượu xong thì họ trở lại phòng để chờ Băng Băng về. Lúc này Mộng Tuyết mới để ýđến hộp quà trên bàn: - Cái này của Băng nhi sao, đẹp quá!_ ả xuýt xoa cầm chiếc hộp lên. - Là tôi tặng em ấy_ Hàn lười biếng nói. - Trong đây có thứ gì vậy Hàn ca?_ nàng ta nghiêng đầu hỏi - Không cần phải biết. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, đã gần nửa tiếng. Mộng Tuyết nhìn ba người nằm trên giường mà ghen tỵ, tại sao nàng lại phải nằm sô pha!!! Trong lúc ả đang than trời than đất thì Băng Băng trở về. - A Băng Băng!_ ả chồm lên ôm chặt lấy Băng nhi_ mình có món quà tặng bạn này. - Thật sao?_ Băng Băng nghi hoặc, không có chi tiết này trong truyện. - Thật, đây là loại rượu cậu thích nhất nè, ha?_ Tuyết cười ngây thơ . - Đ...Đúng, sao cậu biết hay vậy?_ Băng giật giật khóe mắt. - It's a secret._ Tuyết đặt tay lên môi, nháy mắt. Trong lúc hai người đang diễn vở kịch tình cảm bất tận, ở trên giường đang có một cuộc vận động kịch liệt: - Đừng đừng mà, dừng lại, đau_ Hàn nói - Ngọt ngào như vậy, sao nỡ bỏ?_ Diệp cười gian. - Đúng vậy, mềm mềm nữa._ Tuấn Anh phụ họa. - Nhưng...Nhưng...đừng_ Hàn ca bị chặn lại. - Hàn ca, ca ca, Diệp thiếu, chuyện gì vậy?_ Băng chạy vào. _____________________ Xin lỗi, tự nhiên bù lịch học thêm. Tạm thời như vầy, thứ Bảy viết nốt.
/53
|